← Ch.65 | Ch.67 → |
Chỗ ngồi của thí sinh cách khán giả phía trước không xa, Hoàng Thu Thu chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy Tạ Dịch Chi.
Ánh mắt hai người giao nhau, Tạ Dịch Chi nhếch khóe môi với cô, Hoàng Thu Thu không được tự nhiên quay đầu, nghe người dẫn chương trình báo điểm số.
Quy tắc của cuộc thi là chấm điểm tại chỗ, đề phòng giám khảo nghe người này, quên đi màn trình diễn của thí sinh trước đó.
Không có gì bất ngờ, mười giám khảo đều đánh giá cô khá cao.
9, 3 điểm!
Trên sân lại một lần nữa vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, ở đây không ai nghi ngờ về điểm số này, màn biểu diễn vừa rồi thật sự xứng đáng với số điểm cao.
Châu ngọc ở phía trước, áp lực của ba sinh viên học viện còn lại chợt tăng lên, chỉ là hiện tại muốn đổi sang bản nhạc khác cũng không kịp.
Không chỉ có sinh viên của học viện, mà còn có tám nghệ sĩ violin trẻ trong hậu trường đều kinh hãi.
"Năm nay sinh viên của học viện đều mạnh như vậy, chúng ta thảm rồi, sẽ không phải lại thành bước đệm chứ?" Một nghệ sĩ violin trẻ tuổi của nước Y nói lời sợ hãi, nhưng khuôn mặt của cô ta lại là vẻ lạnh lùng.
Bầu không khí hậu trường không ngưng trọng, có một số người quen biết nhau, ở bên cạnh tươi cười nói chuyện chờ đợi: "Hậu bối có tiền đồ cũng rất tốt. Mấy năm nay cuộc thi này vẫn không có hạt giống tốt gì."
Vốn dĩ cuộc thi violin trẻ thế giới không phải là cuộc thi tuyển chọn, chẳng qua bắt đầu thay đổi vị từ lần Tạ Dịch Chi tham gia.
......
Đến lượt sinh viên thứ hai của học viện lên sân khấu diễn tấu, anh ta là sinh viên học viện Drey, xuất thân giống tạ Dịch Chi, không ít người ở hiện trường đều rửa mắt mong chờ.
Thực lực sinh viên đầu tiên của học viện Eastman rất mạnh, mọi người nhất trí cho rằng nhất định học viện Drey phía sau cũng sẽ không thua kém.
Sinh viên học viện Drey chọn biểu diễn bản Sonata thứ nhất của Bach, mở đầu mang theo phong cách Baroque, bản nhạc này của Bach tinh xảo lại mang theo bầu không khí tôn giáo nồng đậm, có thể làm cho người ta cảm giác như đang ở trong giáo đường trang trí tinh xảo lại trang nghiêm.
Chỉ tiếc... Sinh viên của Học viện Drey không thể phát huy ra được điểm độc đáo của bản Sonata này, quá mức đoan chính, mất đi một tia thú vị tự do.
Hai sinh viên phía sau hoặc là chọn bản nhạc không phù hợp nên dẫn tới sai lầm, hoặc là quá mức bình đạm không có gì nổi bật.
Sau khi biểu diễn xong, tất cả đều đi đến chỗ ngồi của mình.
Trong lúc sinh viên cuối cùng chờ giám khảo chấm điểm, tất cả sinh viên của học viện đều đồng thời đứng ở phía trước, chờ đợi người có điểm thấp nhất xuất hiện.
Trước mắt nhất định Hoàng Thu Thu sẽ tiến vào vòng thi đấu tổ đội tiếp theo, còn lại ba sinh viên khác phải xem hai người có điểm số thấp nhất là ai.
"...... Không biết điểm số sẽ là bao nhiêu?" Người dẫn chương trình không úp mở, trực tiếp đọc ra điểm số, "8, 3 điểm."
"Thật đáng tiếc, chỉ có hai thí sinh phía trước mới có thể tiến vào vòng thi tiếp theo." Người dẫn chương trình nghiêng người nhìn về phía bốn sinh viên của học viện, "Người ở lại là sinh viên của hai học viện là đối thủ lâu đời, Eastman và Drey."
Kỳ thật người dẫn chương trình nói như vậy có chút đề cao địa vị của Eastman, mấy năm nay Drey mượn danh tiếng của Tạ Dịch Chi chiêu mộ được một số lượng lớn người có thiên phú tốt nhất, bỏ xa học viện Eastman vẫn luôn không có gì nổi bật.
Ngược lại, học viện của Van Pisch nhảy vọt trở thành lão nhị.
Hai thí sinh bị loại ngay lập tức được mời xuống sân khấu, Hoàng Thu Thu và thí sinh của học viện Drey ở lại, tiếp tục ngồi xem trận đấu giữa nhóm nghệ sĩ violin trẻ.
Nếu như nói phía trước chỉ là mở đầu, vậy tám vị phía sau mới chân chính là thần tiên đánh nhau, mỗi người đều không dưới chín điểm, người cao nhất là 9, 7 điểm!
Tần Khả biểu diễn một bản Sonata F, cô ta khéo léo phát huy hết vẻ đẹp nhịp điệu, hoạt bát sinh động, lại mang đậm phong cách Na Uy.
Hoàng Thu Thu chăm chú quan sát trình độ diễn tấu của cô ta, có lẽ Tạ Dịch Chi từng nói violin của Tần Khả có vấn đề, nhưng trước mắt mà nói quả thật Tần Khả đáng được xưng là nghệ sĩ violin trẻ tuổi, cũng đáng được chú ý.
Cuối cùng điểm số của Tần Khả cũng đi ra, vừa vặn giống như Hoàng Thu Thu: 9, 3 điểm.
Điểm số của cô ta tuyệt đối không thấp, chỉ là điểm số của Hoàng Thu Thu quá cao, phải biết rằng sinh viên của học viện Drey còn chưa được 9 điểm, chỉ có 8, 9 điểm.
Tám nghệ sĩ violin trẻ tuổi, điểm số thấp nhất là 9 điểm, người rời đi chính là hai người đứng cuối cùng.
Cuối trận đấu, người dẫn chương trình mời tất cả các thí sinh đã thông qua đến giữa sân khấu, bên cạnh người dẫn chương trình có người cầm hai hộp bóng màu sắc khác nhau, thí sinh không thể nhìn thấy màu sắc của bóng, chỉ có khán giả dưới sân khấu mới có thể nhìn thấy.
Hộp lớn có tám quả bóng, hộp nhỏ có hai quả bóng màu sắc khác nhau.
----- Phần bốc thăm phân chia tổ đội kinh điển.
"Trận đấu tiếp theo là cuộc đối đầu giữa tân binh và nghệ sĩ violin trẻ tuổi, chúng ta hãy xem ai có thể trở thành một đội, những người nào sẽ là đối thủ?"
Người rút thăm đầu tiên là sinh viên của học viện, Hoàng Thu Thu dẫn đầu rút được một quả bóng màu đỏ từ trong hộp nhỏ, đến lượt sinh viên của học viện Drey chính là quả màu xanh còn lại.
Đã chia xong tổ đội!
Tiếp theo là tám nghệ sĩ violin trẻ sẽ rút bóng trong hộp lớn.
Đến lượt Tần Khả rút thăm, cô ta liếc mắt nhìn Hoàng Thu Thu bên kia một cái. Đáng tiếc Hoàng Thu Thu không phát hiện, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm violin của mình.
Tần Khả rút được quả bóng màu xanh.
Tổ chiến đội đã được hình thành, những người có hiểu biết về nghệ sĩ violin trẻ tuổi tham gia cuộc thi này đều thổn thức một trận, ngay cả Tạ Dịch Chi cũng căng thẳng.
Đội xanh dương ngoại trừ trình độ của sinh viên Drey thấp hơn viện của Eastman, rõ ràng trình độ tổng thể cao hơn đội đỏ. Người chiến thắng với số điểm cao nhất của vòng sơ loại là 9, 7 là người của đội xanh dương, chưa kể những người khác cũng lợi hại hơn đội đỏ.
"Không cần phải xem trận đấu này, kế tiếp nhất định là đội đỏ tự chém giết lẫn nhau." Có người lặng lẽ nói với đồng bạn bên cạnh.
Không phải là đội đỏ không có điểm số cao, còn có mấy người được 9, 6. Nhưng xét về những trận đấu trước kia, đội xanh dương đều mạnh hơn đội đỏ.
Hơn nữa đối với hình thức thi đấu tổ đội, thí sinh sẽ tiến hành PK đơn, cuối cùng mới cộng điểm lại.
Ai PK với ai, chỉ cần đối phương đứng ra điểm danh, thành viên của đội khác nhất định phải đáp ứng, nếu không sẽ bị trừ điểm.
Hoàng Thu Thu là sinh viên học viện, quyền chủ động nằm trong tay cô, đội đỏ đi trước, nhưng cho dù là ai PK với ai, kết quả cuối cùng của đội đỏ cũng sẽ kém xa đội xanh.
Nhưng mà hôm nay nghĩ những thứ này cũng vô dụng, Hoàng Thu Thu xách váy dài, chậm rãi đi xuống sân khấu.
Cô muốn quay về nghỉ ngơi.
Vòng sơ loại bắt đầu lúc tám giờ, bây giờ đã gần một giờ sáng. Bình thường Hoàng Thu Thu ngủ đặc biệt có quy luật, đến giờ liền mệt mỏi, vừa rồi ở trên sân khấu thiếu chút nữa đã nhịn không được mà ngáp dài.
Sau khi xuống sân khấu, mấy nghệ sĩ violin trẻ tuổi đi đến kết bạn đến làm quen với Hoàng Thu Thu.
"Người mới, biểu hiện không tệ, trận tiếp theo chúng ta sẽ là đồng đội."
Một người khác cười như không cười: "Nửa trận là đồng đội, nửa trận là kẻ thù."
"Làm như đội đỏ chắc chắn sẽ thua?" Người nói chuyện trước đó không phục.
Mấy người tranh cãi về trận đấu tiếp theo giữa hai đội xanh đỏ, Hoàng Thu Thu dời sang bên kia, muốn đi ra khỏi lối ra.
"Cô tên là Thu Thu, phải không?" Tần Khả ngăn cản cô lại, tư thái ưu nhã, "Chúng ta nói chuyện."
Mặc dù Hoàng Thu Thu mệt mỏi, cảm xúc đối với Tần Khả phức tạp, nhưng ngại tính tình nên liền đồng ý.
"Có chuyện gì sao?" Hoàng Thu Thu phải mang theo violin, trên chân còn đi giày cao gót, làm thế nào cũng không thoải mái.
"Hiện tại cô và Dịch Chi ở cùng một chỗ?" Tần Khả vén mái tóc dài, "Dịch Chi anh ấy sợ phiền toái nhất, có đôi khi cô quấn lấy anh ấy, anh ấy ngại phiền nên có thể sẽ đáp ứng. Nhưng mà có để vào trong lòng hay không..."
Lời còn chưa nói hết, nhưng ý đã rõ như ban ngày.
Hoàng Thu Thu nhíu mày, đang muốn nói cái gì đó, Tạ Dịch Chi và người dẫn chương trình đã đi vào.
Vốn dĩ hậu trường không cho thí sinh không dự thi đi vào, chính là vì đề phòng xảy ra vấn đề.
Nhưng mà Tạ Dịch Chi thì khác, nếu như không có anh thì giải đấu violin trẻ thế giới chỉ là một trận đấu giao hữu bình thường, không chiếm được sự chú ý của toàn thế giới.
"Dịch Chi, sao anh lại tới đây?" Tần Khả là người đầu tiên chào hỏi Tạ Dịch Chi, xoay người cười nói với Hoàng Thu Thu, "Đến thăm học trò nhỏ của anh?"
Trong lúc thi đấu, Tần Khả đã tìm hiểu tin tức trong nước, biết trong trận đấu ở đường Hoa Hằng, Tạ Dịch Chi thường xuyên ra vào căn hộ của Hoàng Thu Thu, hẳn là đang chỉ dạy cho cô.
Mặc dù không biết hai người có quan hệ như thế nào, nhưng Tần Khả vẫn cho rằng Tạ Dịch Chi giống như mấy năm trước, rất bị động đối với chuyện tình cảm, hoàn toàn không quan tâm.
Nhất định là do Hoàng Thu Thu dùng thủ đoạn.
Tạ Dịch Chi gật đầu qua loa, đi về phía Hoàng Thu Thu, dường như trong mắt chỉ có một mình cô, anh vươn tay về phía cô: "Qua đây."
Anh nhớ đến ngay từ đầu bước đi của Hoàng Thu Thu đã không được tự nhiên, hơn nữa nhìn thấy bộ dáng chậm rãi xuống sân khấu kia của cô, liền chào hỏi với ban tổ chức một chút, muốn đi vào hậu trường.
Hoàng Thu Thu mím môi, cúi đầu kéo làn váy của mình đi về phía Tạ Dịch Chi.
Giống như là chờ không kịp, Tạ Dịch Chi sải bước thật lớn, trực tiếp đi tới trước mặt Hoàng Thu Thu, xách làn váy của cô lên, thấp giọng hỏi: "Có khó chịu không?"
Thời điểm ngồi dưới sân khấu, ánh mắt của anh vẫn luôn dõi theo Hoàng Thu Thu, nhìn thấy có một lần cô lắc lư không vững khi đứng lên.
Hoàng Thu Thu dựa vào Tạ Dịch Chi nhẹ nhàng lắc đầu, khóe mắt nổi lên ánh nước, đến giờ ngủ nên cô đã không chịu nổi nữa.
Trên mặt người dẫn chương trình bên cạnh lộ ra biểu tình bát quái, mà trên mặt Tần Khả đều là khó coi, cô ta cho rằng là Hoàng Thu Thu chủ động quấn chặt lấy.
Tạ Dịch Chi người này vừa khó hiểu lại dễ hiểu, đối đãi với phương diện âm nhạc luôn do dự một chút. Năm đó cho dù anh cảm thấy Tần Khả phiền, nhưng chỉ cần nói đến vấn đề liên quan đến violin, anh liền có thể nói chuyện cùng Tần Khả.
Mượn cờ hiệu violin để tiếp cận Tạ Dịch Chi chính là biện pháp không thể tốt hơn.
"Chúng tôi đi trước." Tạ Dịch Chi nửa ôm Hoàng Thu Thu, xoay người nói với hai người phía sau.
Người xinh đẹp luôn tự tin, trước đó Tần Khả có thể dùng phương thức như vậy để có được cơ hội qua lại với Tạ Dịch Chi, vậy những người khác cũng có thể sử dụng thủ đoạn tương tự.
Nhưng không nghĩ tới người lạnh lùng, chỉ cảm thấy hứng thú với violin như Tạ Dịch Chi cũng sẽ động tâm.
......
Tạ Dịch Chi ôm người đi đến bãi đậu xe. Hoàng Thu Thu đặc biệt ngoan ngoãn đi theo anh, không phát ra bất kỳ một chút âm thanh nào. Chờ Tạ Dịch Chi dừng lại nhìn, ánh mắt của cô đã nửa mở nửa khép.
Tạ Dịch Chi trầm mặc mở cửa xe ra, bảo Hoàng Thu Thu ngồi vào ghế lái phụ. Cẩn thận thắt dây an toàn cho cô, lại chỉnh chỗ ngồi thấp xuống một chút để cô có thể ngủ thoải mái.
Ngày hôm qua Hoàng Thu Thu không nghỉ ngơi tốt, hôm nay trải qua trận đấu kéo dài, tiêu hao tinh thần rất lớn, gần như vừa dính vào ghế đã ngủ thiếp đi.
"Thích ngủ như vậy, có phải ai cũng lừa được em đi?" Tạ Dịch Chi bất đắc dĩ thấp giọng nói, trên tay vẫn nhẹ nhàng cởi áo khoác của mình ra đắp lên người cô.
"Ừm... Ngủ ngon." Hoàng Thu Thu mơ mơ màng màng nói một câu.
Thấy cô ngủ say, đột nhiên Tạ Dịch Chi mở phần mềm ghi âm điện thoại ra.
"Thu Thu." Anh nhẹ nhàng gọi.
"Ừm..." Quả nhiên Hoàng Thu Thu đáp lời, còn mang theo giọng mũi.
"Anh thích em, em có thích anh không?"
"...... Ừm."
← Ch. 65 | Ch. 67 → |