Truyện:Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Chương 65

Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi
Trọn bộ 93 chương
Chương 65
0.00
(0 votes)


Chương (1-93)

Ngay từ đầu vẫn không có ai phát hiện người bên cạnh Hoàng Thu Thu là ai, thí sinh nào cũng có người đi cùng, hơn nữa còn có một đống phóng viên ở bên cạnh phỏng vấn.   

Một phóng viên thực tập ở bên ngoài chen chúc không vào được, gấp đến độ xoay vòng, còn bị đồng nghiệp có thâm niên, kinh nghiệm áp chế. Cầm micro, mang theo nhiếp ảnh gia xám xịt di chuyển ra ngoài, hy vọng bắt kịp một thí sinh đến trễ, kết quả thật sự bị anh ta chờ được.

Là sinh viên của học viện Eastman.   

Thực tập sinh kia đã nhìn tư liệu của thí sinh tham gia thi đấu trên dưới ba lần, nhớ rất rõ ràng, gần như liếc mắt một cái đã nhận ra được Hoàng Thu Thu.   

"Mau mau mau, chúng ta đi qua bên kia, mở máy quay lên." Thực tập sinh cầm theo micro chạy nhanh.   

Chạy đến trước mặt Hoàng Thu Thu, anh ta lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn: "Hoàng tiểu thư, xin hỏi..."  

Thực tập sinh còn chưa nói xong, liền phát hiện người đàn ông đứng bên cạnh cô là ai.   

Khuôn mặt anh tuấn như thần này, thật sự là vô cùng quen thuộc.   

"Ngài là Tạ … Tạ Dịch Chi?" Thực tập sinh trợn tròn mắt, không thể tin được, hoàn toàn quên mất phía sau còn có một máy quay chuyên nghiệp đang tận tụy làm việc.   

Tạ Dịch Chi cầm làn váy của Hoàng Thu Thu trong tay, vẻ mặt tự nhiên gật đầu.   

"Ngài... Ngài làm sao có thể?" Ánh mắt thực tập sinh xoay quanh giữa Hoàng Thu Thu và Tạ Dịch Chi, thiếu chút nữa không nói ra nghi vấn trong lòng, cũng may anh ta đột nhiên nhớ lại nhiệm vụ của mình: phỏng vấn thí sinh.   

Khụ khụ hai tiếng, thực tập sinh nhắm micro vào Hoàng Thu Thu, đồng thời nghiêng người, để nhiếp ảnh gia phía sau ghi lại quá trình phỏng vấn thí sinh.   

"Người ta nói ngài có biệt danh 'Tiểu Tước Nhi' ở học viện Eastman, không biết có phải là thật hay không?" Bắt đầu với một câu hỏi không liên quan, khơi dậy sự quan tâm của người được phỏng vấn. Thực tập sinh bình tĩnh mỉm cười.   

"Có cách gọi này." Hoàng Thu Thu hơi dịch chân để thích nghi với đôi giày cao gót phía dưới.   

"Nghe nói là bởi vì màn diễn tấu trong cuộc thi tuyển chọn của ngài, có phải nói năng lực của ngài đã có thể khiến cho toàn bộ người Eastman tán thành hay không? So với tất cả các thí sinh hiện tại, ngài cho rằng mình xếp hạng thứ mấy?" Thực tập sinh cười tủm tỉm hỏi.   

Tạ Dịch Chi đi trước một bước, trực tiếp thay Hoàng Thu Thu trả lời: "Năng lực của cô ấy không đủ để thắng cuộc thi trong học viện? Về phần xếp hạng thứ mấy, chờ thi đấu xong tự nhiên mấy người sẽ biết."  

Thực tập sinh bị dỗi thì ngẩn người, chẳng những không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn đột nhiên hưng phấn.   

Phải biết rằng theo tư liệu về Tạ Dịch Chi mà anh ta biết được, ngoại trừ năng lực violin cao đến đáng sợ, còn có một điểm nổi danh nhất của Tạ Dịch Chi mà ai cũng đều biết.   

Anh không thích phỏng vấn, trong tài liệu video trong quá khứ cho thấy, trong cuộc phỏng vấn bình thường, Tạ Dịch Chi sẽ không nói vượt quá mười chữ.   

"Xem ra, Tạ tiên sinh tương đối tán thành đối với thực lực của Tiểu Tước Nhi?" Thực tập sinh thăm dò hỏi.   

Tạ Dịch Chi không trả lời câu hỏi của phóng viên thực tập trước, ngược lại đến gần Hoàng Thu Thu, cúi đầu ở bên tai cô hỏi: "Chân có đau không?"   

Giày này là do Avida cho người làm suốt đêm, hoàn toàn dựa trên kích thước của cô, thậm chí còn xem xét vấn đề kích thước bàn chân trái và phải có sự khác biệt. Sau khi đi vào, ngoại trừ ban đầu có hơi chút khó chịu, cô đã dần dần bắt đầu thích nghi.   

"Không đau." Hoàng Thu Thu hơi ngửa đầu, nhẹ giọng nói.   

Trai xinh gái đẹp, lại mập mờ đến cực điểm như vậy, không chỉ phóng viên thực tập nhìn ngây người, camera phía sau còn đang tận tâm ghi lại rõ ràng tất cả, phát sóng trực tiếp trên trang web của bọn họ.   

Nhưng mà cảnh tượng này nhanh chóng bị một tổ ong chạy tới cắt ngang. Cuối cùng nhóm người kia cũng phát hiện bên cạnh Hoàng Thu Thu chính là Tạ Dịch Chi, ai nấy đều nhao nhao xoay người, giống như đánh máu gà vậy.   

Không phỏng vấn bất kỳ thí sinh nào cũng được, chỉ cần chụp được Tạ Dịch Chi.   

Phải biết rằng Tạ Dịch Chi thật sự là tiêu đề di động hình người trong giới truyền thông âm nhạc của bọn họ.   

Nhiều người bắt đầu chen chúc, phóng viên thực tập còn chưa hỏi được mấy câu, phía sau lại tràn lên một đống phóng viên lâu đời, mỗi người đều cầm micro, ý đồ nhắm trước mặt Tạ Dịch Chi.   

"Lại đây." Tạ Dịch Chi nhíu mày trầm giọng nói với Hoàng Thu Thu, thấy cô sắp bị phóng viên chen chúc, cánh tay dài duỗi ra, trực tiếp ôm người lại.   

Một đám phóng viên có khứu giác nhạy bén, lập tức liên tục chụp ảnh lại.   

Tạ Dịch Chi bị đám phóng viên này làm cho phiền không chịu nổi, nhưng lại phải lo lắng cho biểu hiện trước mặt truyền thông của Hoàng Thu Thu, không tiện lạnh mặt rời đi giống như trước.   

"Sắp đến giờ thi đấu rồi, có thể để chúng tôi đi qua trước hay không?" Hoàng Thu Thu dựa vào Tạ Dịch Chi, khẽ mỉm cười, giọng nói trong suốt sạch sẽ.   

Ngoại hình mặt nhỏ da trắng của Hoàng Thu Thu chính là điển hình của người Châu Á, đứng giữa một đám phóng viên phương Tây ngang ngược, càng lương thiện vô hại.

Nhóm phóng viên này anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, thật sự nhường đường.   

Không nhường không được, cảm giác này rất giống bắt nạt trẻ con.   

Đi được một nửa, Hoàng Thu Thu quay đầu, cười ngọt ngào nói: "Cảm ơn."   

Nhóm phóng viên thô kệch sửng sốt, tay không tự chủ được ý bảo camera phía sau nhanh chóng chụp ảnh.   

Tiếng "tạch tạch" không dứt bên tai.   

Các thí sinh khác vẫn chờ ở bên ngoài, vốn dĩ đang chờ phóng viên phỏng vấn, ai ngờ bọn họ lại chạy đến chỗ Hoàng Thu Thu.  

Mặc dù phóng viên đã rời đi, nhưng người vây quanh Tần Khả vẫn không ít, cô ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tạ Dịch Chi.   

Mặc dù người đàn ông đứng ở trong đám người phương Tây thân hình cao lớn khôi ngô, nhưng vẫn giống như hạc đứng trong bầy gà.  

Nhìn chằm chằm vào bàn tay đang ôm eo Hoàng Thu Thu, Tần Khả cắn chặt răng, trên mặt lại bày ra nụ cười ôn nhu ưu nhã.   

Thí sinh vào sân chỉ có thể tự mình đi vào, đến cửa vào, Tạ Dịch Chi dừng lại, nhìn Hoàng Thu Thu chậm rãi đi vào trong.   

"Tôi đi vào." Hoàng Thu Thu đi vài bước, nhịn không được quay đầu lại nhẹ giọng nói.   

Mặc dù trước đó đã xem qua trang điểm của Hoàng Thu Thu, nhưng khi Tạ Dịch Chi nhìn lại một lần nữa, nội tâm vẫn cảm thấy kinh diễm.   

Avida không cố ý theo đuổi tạo hình nữ tính tao nhã, mà làm nổi bật đặc điểm của Hoàng Thu Thu, làm cho mắt cô to hơn, hơi kéo dài đường eyeliner ở đuôi mắt.   

Ngày thường ánh mắt Hoàng Thu Thu lộ ra một cỗ hương vị vô tội ngốc nghếch, có vẻ đặc biệt dễ bắt nạt. Cho nên Avida dứt khoát đem cô biến thành một cô gái đơn thuần vô tội, mà đuôi mắt hồng hồng lại mang theo một tia mị ý, trong lúc cô lơ đãng liền có thể hiện ra.   

Tạ Dịch Chi còn đứng ở cửa nhìn Hoàng Thu Thu đi vào, Tần Khả cũng đi lại đây xếp hàng đi vào.   

"Dịch Chi." Tần Khả mặc một bộ váy dài màu trắng cúp ngực, thoải mái hào phóng, "Anh đến xem trận đấu sao? Buổi tối chúng ta cùng đi được không?"  

Ánh mắt Tạ Dịch Chi dừng trên người Tần Khả, giọng điệu thản nhiên: "Buổi tối tôi phải chờ người khác, không có thời gian."   

Mặc dù hai người từng qua lại trong thời gian ngắn ngủi, nhưng không có ảnh hưởng quá lớn đối với Tạ Dịch Chi, thậm chí có đôi khi anh còn không nhớ ra chuyện này.   

Chờ ai, không cần phải nói cũng biết.  

"Ừm, không quan trọng. Chờ cô ấy là chuyện nên làm, dù sao không vào được tổ chiến đội là chuyện thật sự không dễ chịu." Lời nói của Tần Khả có chút mỉa mai.   

Chỉ tiếc Tạ Dịch Chi không ăn bộ này của cô ta, anh liếc mắt nhìn Tần Khả nhẹ nhàng nói: "Ai không vào được tổ chiến đội, còn chưa biết."   

Thí sinh phía sau tới xếp hàng, Tần Khả mượn bậc thang này, không nói nhiều với Tạ Dịch Chi nữa.   

Không phải là cô ta không biết Tạ Dịch Chi không thèm để ý đến cảm thụ của người khác đến mức nào, nhưng không ngờ một chút mặt mũi mà anh cũng không để lại cho cô ta.   

......   

Trận đấu bắt đầu lúc 8 giờ. Đầu tiên là PK giữa bốn vị sinh viên của học viện, mỗi người diễn tấu một khúc, lại do mười vị giám khảo chấm điểm, đào thải tại chỗ hai người.   

Hoàng Thu Thu rút trúng số 1, là người đầu tiên lên sân khấu.   

Đây là là trận đấu đầu tiên của cuộc thi, mức độ căng thẳng tuyệt đối là cao nhất. Hiếm khi Hoàng Thu Thu thất thần, thỉnh thoảng ánh mắt lại xuyên thấu qua cửa kính đối diện, nhìn thấy Tần Khả.   

Cô ta chính là bạn gái cũ từng hẹn hò với Tạ Dịch Chi.   

Hoàng Thu Thu chỉ cần nghĩ đến những chuyện này, trong lòng liền mất hứng.   

"Hắc, Tiểu Tước Nhi." Một nghệ sĩ violin trẻ vỗ vỗ Hoàng Thu Thu, "Đừng lo lắng, rất nhanh sẽ đến lượt cô, thư giãn đi nào."

Ban đầu cuộc thi violin thế giới chỉ là một cuộc thi giao hữu, thúc đẩy giao lưu âm nhạc, bây giờ trở nên nghiêm trọng hơn. Nhưng mà vẫn có người coi nó chỉ là một cuộc thi giao lưu, không thèm để ý thứ hạng.   

Hoàng Thu Thu giương mắt cười cười với thanh niên kia, đem những suy nghĩ này ném ra sau đầu, cầm chặt cây violin trong tay, chờ lên sân khấu.   

".... Tiếp theo xin mời thí sinh đầu tiên của học viện, người có biệt danh là 'Tiểu Tước Nhi' – Hoàng Thu Thu!" Người dẫn chương trình đứng trước sân khấu giới thiệu, tiếng vỗ tay phía dưới lập tức vang lên.

Nghe thấy tên của mình, Hoàng Thu Thu chậm rãi đi lên sân khấu.   

Cô vừa xuất hiện, không riêng gì khán giả dưới sân khấu xôn xao, khán giả trong livetream hoặc truyền hình trực tiếp càng kích động hơn, bọn họ đã xem qua mấy tin tức về quan hệ thân mật ái muội của Hoàng Thu Thu và Tạ Dịch Chi, bình luận phía dưới đều sắp nổ tung.   

【Nghệ sĩ violin bây giờ thực sự là người này còn đẹp hơn người kia, ngũ quan của người châu Á thực sự rất đẹp. 】

【Chỉ có mình tôi là thích váy của cô ấy sao? 】   

......   

"Màn diễn tấu mà Thu Thu sẽ mang đến cho chúng ta chính là —— "Chung"! Người dẫn chương trình lộ ra một biểu tình mà mọi người đều hiểu, "Chính là 'Chung' của Paganini", chắc hẳn các vị yêu âm nhạc đều biết đây là có ý gì. Vậy kế tiếp chúng ta hãy cùng chờ xem!"   

"Chung" của Paganini được xưng là 'huyễn kỹ' của các bản nhạc.   

Mặc dù chỉ có chín phút ngắn ngủi, nhưng yêu cầu kỹ xảo độ khó cao, làm cho người ta phải kinh ngạc.   

Mà trước mắt Hoàng Thu Thu nổi tiếng nhất chính là cơ sở của cô kém, kỹ xảo ít, quả thực trời sinh không hợp với "Chung". Ít nhất dựa vào biểu hiện của cô trong video biểu diễn ở đường Hoa Hằng, hoàn toàn là màn biểu diễn tự sát.   

Khán giả có hai quan điểm cực đoan về việc cô chọn khúc nhạc này, một số cho rằng cô muốn trực tiếp từ bỏ, một số lại cho rằng cô đã tiến bộ, đủ để diễn tấu khúc nhạc này.   

Hoàng Thu Thu đặt violin lên vai, đầu tiên dùng kỹ xảo nhẹ nhàng linh hoạt "bay vọt ngắt âm" tạo ra bầu không khí kịch liệt lại sắc bén.   

Khán giả dưới sân khấu đều theo bản năng nín thở, không dám phát ra âm thanh.   

Ngay sau đó là kỹ xảo "gần mã tấu pháp" cực kỳ khó khăn, Hoàng Thu Thu dùng động tác cực kỳ thuần thục để kéo ra một đoạn tiếng chuông.

Ánh mắt mọi người gắt gao theo mỗi lần vận cung của cô, giống như nhìn chằm chằm một chiếc đồng hồ không ngừng tích tắc, bọn họ không tự chủ được mà khẩn trương theo tiếng violin.   

Trong lúc khẩn trương lại xen vào một chút nhẹ nhàng ôn hòa, tâm tình của mọi người cũng theo đó mà lắng xuống.   

Cuối cùng Hoàng Thu Thu vội vã kéo một đoạn điệp khúc, khiến cho người nghe phải than thở vì khúc nhạc trôi qua quá nhanh.

Một lúc lâu sau, dưới sân khấu mới bộc phát ra tiếng vỗ tay. Trong đó có sự bội phục về kỹ thuật cao siêu của Hoàng Thu Thu, cũng có cảm khái đối với sự tiến bộ thần tốc của cô.   

Bản nhạc này của Paganini chủ yếu là dùng cho kẻng tam giác, sau đó lại dùng violin bắt trước tiếng kẻng tam giác, cho nên mới được gọi là "Chung."

Hoàng Thu Thu đã quá quen thuộc với kẻng tam giác, so với những người khác, cô hiểu rõ việc nên biểu đạt kỹ xảo này như thế nào.   

Sau khi biểu diễn xong, thí sinh cần phải đi đến ghế chờ, ngồi chờ người tiếp theo đi lên diễn tấu.   

Hoàng Thu Thu cầm theo violin đi tới trước ghế có số báo danh của mình.  

Chương (1-93)