Truyện:Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi - Chương 55

Đừng Hoảng Sợ, Anh Tới Rồi
Trọn bộ 93 chương
Chương 55
0.00
(0 votes)


Chương (1-93)

C

ác thí sinh xung quanh đều im lặng chờ lên sân khấu, Hoàng Thu Thu cầm điện thoại di động đi ra ngoài.   

"Hôm nay thi đấu?" Giọng nói trầm thấp dễ nghe của người đàn ông xuyên qua điện thoại truyền tới, không hiểu sao lỗ tai trắng nõn của Hoàng Thu Thu lại nhiễm một chút ửng đỏ.   

"Ừm." Cô cúi đầu nhìn chằm chằm giày của mình, tay kia vô thức chọc vào tường. Rõ ràng gần đến trận đấu nhưng cô đều không khẩn trương, hiện tại nhận được điện thoại của Tạ Dịch Chi, vậy mà trái tim lại đập có chút nhanh.   

"Không cần có áp lực, loại thi đấu này không ít, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội." Giọng điệu của Tạ Dịch Chi bình thản, mang theo trấn an khó có thể phát hiện.   

"Được." Hoàng Thu Thu thấp giọng ngoan ngoãn đáp lời, trong đầu lại hiện ra lời nói kiên trì muốn cô đi dự thi của Tạ Dịch Chi.   

Mặc dù lời trước và lời sau bất đồng, nhưng Hoàng Thu Thu cũng biết Tạ Dịch Chi chỉ muốn tốt cho cô.   

"Đừng sợ." Tạ Dịch Chi ôn nhu nói với người ở đầu dây bên kia. Anh đứng bên cửa sổ căn hộ nhìn về phía đối diện. Kể từ khi Hoàng Thu Thu chuyển đi, nơi đó trống rỗng, ban đêm cũng sẽ không có ánh đèn chiếu sáng.   

Hoàng Thu Thu đối mặt với vách tường, mặt đỏ bừng.   

"Không sợ..." Hoàng Thu Thu nhỏ giọng nói, ngón tay nhanh chóng chọc vách tường thành một cái lỗ.   

Dường như đối phương khẽ cười một tiếng: "Vậy... Mong được gặp em trong giải đấu."

Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Thu Thu đứng ở bên ngoài tỉnh táo hồi lâu, sau đó mới chậm rãi đi vào.   

Bầu không khí trong sân náo nhiệt, có chút cảm giác như minh tinh đang biểu diễn, thậm chí còn có người mang theo băng rôn, trên đó viết tên thí sinh mình thích.   

Trình độ của những thí sinh này không thấp, có gan tham gia đều là những người nổi bật trong học viện, có người còn từng học chung lớp với Hoàng Thu Thu.   

Trong lớp, Hoàng Thu Thu được tính là lớn tuổi hơn một chút, dù sao cô cũng đã tốt nghiệp đại học, phần lớn sinh viên ở nơi này đều là năm ba hoặc năm cuối.   

Nhưng mà cô đứng ở trong một đám người, ngược lại càng có vẻ nhỏ tuổi hơn.   

Bởi vì có fans tồn tại, cho nên chỉ cần dựa vào tiếng vỗ tay nhiệt liệt hay không là có thể phán đoán được nhân khí của thí sinh này. Giống như Daffa vừa đi lên, tiếng vỗ tay phía dưới đã sắp đem đỉnh của phòng hòa nhạc xốc lên.  

Bản nhạc mà Daffa biểu diễn là Mozart Divertimento in D, K. 136. Dưới ánh đèn, cậu ta mặc một chiếc áo bành tô, dáng người cao lớn, làm cho trong lòng người hâm mộ phía dưới thét chói tai không thôi.  

Sở dĩ Daffa nổi bật trong số rất nhiều thí sinh, có nhiều fans, không chỉ bởi vì còn nhỏ tuổi nhưng thực lực thiên phú xuất chúng, mà phần lớn là bởi vì diện mạo của Daffa xuất sắc hơn những nam sinh khác.   

Dù sao loại người có thực lực mạnh mẽ làm cho người ta xem nhẹ dung mạo giống như Tạ Dịch Chi cũng rất ít.   

Daffa cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, tao nhã cúi đầu trước khán giả, bắt đầu màn diễn tấu của mình.   

Chương đầu tiên là giai điệu D, Daffa thể hiện sự hoạt bát rất tốt, giàu động lực, giống như dòng suối nhỏ tan chảy băng trong mùa đông, mang theo hơi thở của cuộc sống.   

Lặp đi lặp lại, Daffa dừng lại một chút, chuyển sang giai điệu G, không giống như chương thứ nhất, chương thứ hai giống như gió nhẹ thổi qua mặt người, hòa hoãn bình tĩnh.   

Đến chương thứ ba, lại là một sự thay đổi khác. Nốt nhạc nhẹ nhàng nhảy nhót, giống như nhẹ nhàng nhảy múa ở đầu lưỡi.   

Một bản nhạc kết thúc, dưới sân khấu lập tức bộc phát ra tiếng vỗ tay càng thêm nhiệt liệt, tiếng thét chói tai của fans sắp làm cho cả phòng hòa nhạc nổ tung.   

"Làm cái gì vậy, đâu phải phải là minh tinh mở buổi concert." Thí sinh chờ ở hậu trường bất mãn nói.   

"Đây cũng không phải là lần đầu tiên thấy chuyện này." Thí sinh bên cạnh cảm thấy không sao cả.   

Số lượng thí sinh dự thi vừa vặn có thể tạo thành hai buổi biểu diễn, Hoàng Thu Thu ở trận thứ hai. Đợi đến khi màn biểu diễn đầu tiên kết thúc, không bất ngờ khi Daffa đạt điểm cao nhất, bất kể là giám khảo chấm điểm hay fans chấm điểm, đều dẫn đầu những thí sinh khác.   

Mà trận thứ hai dường như thực lực của thí sinh càng mạnh, điểm số của thí sinh đầu tiên ra sân đã có thể ép thẳng Daffa.   

Đến lượt Hoàng Thu Thu, rõ ràng tiếng vỗ tay khi cô lên sân khấu yếu đi, cũng may cô không thèm để ý những thứ này, chậm rãi đi lên sân khấu.   

"Chim sơn ca bay cao" của Ralph là bản nhạc mà Hoàng Thu Thu sẽ biểu diễn ngày hôm nay, cũng là bản nhạc mà lúc trước lão sư đã dạy cho cô.   

Hoàng Thu Thu rất thích.   

Violin vừa đặt lên vai, tất cả những tạp chất trong đáy mắt cô lập tức biến mất, chỉ còn lại trống rỗng.   

Vốn dĩ bản nhạc này sẽ do một loại nhạc cụ khác thể hiện những giai điệu đầu tiên, nhưng Hoàng Thu Thu là độc tấu violin, trước tiên cô kéo một đoạn bà âm, nhẹ nhàng đặt nền móng cho toàn bản nhạc mộng ảo, mê ly.   

Sau đó dường như khán giả được dẫn dắt đến bầu trời xanh thẳm, một con chim sẻ bay lượn từ trên xuống dưới, tự do tự tại.   

Tiếp theo lại là một rừng hoa rực rỡ, chim sơn ca càng bay càng cao, càng ngày càng xa, dần dần biến mất ở chân trời.   

"Chim sơn ca bay cao" là bản nhạc tràn ngập phong cách nông thôn. Đồng thời bối cảnh được viết trong thời đại đặc biệt, bao bọc hơi thở của khói thuốc súng trong chiến tranh.   

Chẳng qua Hoàng Thu Thu không có làm nổi bật bầu không khí khẩn trương trước sau của chiến tranh, mà là bắt đầu từ chim sơn ca, bình tĩnh quan sát tất cả.   

Sự biến mất dần dần của chim sơn ca đại diện cho sự tiêu tan của chiến tranh, thông qua sự trở lại của bầu trời yên tĩnh, truyền đạt khát vọng hòa bình.   

Theo hình ảnh chim sơn ca biến mất, tốc độ của Hoàng Thu Thu cũng dần dần chậm lại.   

Đợi đến khi nốt nhạc cuối cùng biến mất, dưới sân khấu yên tĩnh đến đáng sợ.   

Khán giả còn đang xao động đã sớm dừng lại, đồng loạt đưa mắt đến người diễn tấu giống như đang phát sáng trên sân khấu.   

"Bốp bốp bốp..." Đột nhiên dưới sân khấu bộc phát ra tiếng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt.   

Hoàng Thu Thu xoay người, trước khi đi xuống sân khấu, cô nhìn thấy rõ ràng dưới sân khấu có một khán giả nhanh nhẹn cất biểu ngữ "Daffa" lúc trước, sau đó lập tức kéo ra biểu ngữ tiếng Trung viết mấy chữ "Hoàng Thu Thu", hơn nữa còn đứng lên phất tay với cô.   

"..." Hoàng Thu Thu yên lặng dời mắt đi xuống sân khấu.   

Sau khi màn biểu diễn kết thúc, điểm số có thể được công bố sau vài phút, trong tay khán giả đã mua vé đều có một bình chọn, giám khảo cũng có.   

"Thí sinh thứ 17 Hoàng Thu Thu..." Nhân viên báo điểm số đứng phía sau dừng một chút, đọc ra một con số rất thấp.   

"Cái gì?" Ngay cả Daffa ở hậu trường chờ kết quả cũng cau mày khó có thể tin được.   

Cho dù fans hâm mộ có ít, nhưng vẫn còn hai vị giám khảo chấm điểm, với màn diễn tấu này của Hoàng Thu, chắc chắn ban giám khảo sẽ không thể chấm điểm thấp.   

Hoàng Thu Thu nghe được điểm số phát ra từ đài phát thanh, tay dừng lại, sau đó bỏ violin vào hộp đàn như bình thường.   

Chỉ là trong lòng thoáng có chút tiếc nuối, lần này không thể báo tin vui cho Tạ Dịch Chi.   

Thời điểm mọi người bàn tán sôi nổi, một trong những giám khảo đứng lên, vẫy tay, ý bảo nhân viên đến gần. Hai người đứng chung một chỗ nói chuyện xong, vị giám khảo kia mới trở lại vị trí của mình.   

Rất nhanh trong đài phát thanh đã truyền đến âm thanh: "Bởi vì thống kê quá nhanh, dẫn đến mọi người chưa kịp bỏ phiếu, bây giờ cho thêm hai phút nữa, xin hãy nhanh chóng bỏ phiếu."   

Thì ra vốn dĩ thời điểm thí sinh đang biểu diễn, khán giả và ban giám khảo dưới sân khấu cũng sẽ lần lượt bắt đầu bình chọn. Nhưng lần này tất cả mọi người đều chú ý đến màn biểu diễn của Hoàng Thu Thu, chưa kịp bình chọn.   

Sau khi giám khảo nói xong mình còn chưa kịp chấm điểm, nhân viên đi xuống phía dưới sân khấu quan sát khán giả, phát hiện quả thật có một bộ phận khán giả còn chưa kịp phản ứng.   

Bỏ phiếu không có giới hạn về số phiếu bầu, mỗi thí sinh đều có cơ hội được lựa chọn như nhau.   

Trong lòng người hâm mộ nghĩ thầm 'trèo tường' một chút cũng không sao, không ảnh hưởng đến thần tượng nhà mình.   

Anh nghĩ như vậy, tôi cũng vậy, bất tri bất giác phần lớn khán giả dưới sân khấu đều trèo tường.   

Số điểm của Hoàng Thu Thu được thống kê lại, lần này điểm số lập tức cao đến kỳ lạ.   

Trực tiếp cao hơn Daffa một mảng lớn.   

"Chúc mừng, nhất định danh sách thi đấu sẽ có tên của cô." Sắc mặt Daffa cũng không khó coi, bình tĩnh nói lời chúc mừng với Hoàng Thu Thu.   

"Phía sau vẫn còn nhiều thí sinh." Hoàng Thu Thu lắc đầu, vẫn chưa có kết quả cuối cùng thì không thể đưa ra kết luận.   

Daffa không phản bác, chỉ thả lỏng cơ thể: "Nhân tài như cô có thể đại diện cho Eastman, nói thật tôi rất thất vọng khi tới đây muộn hai năm."   

Lời này của anh ta không nói dối, có đôi khi Daffa sẽ suy nghĩ vì sao mình không sinh ra sớm vài năm, có thể bắt kịp đoạn thời gian có Tạ Dịch Chi, Van Pisch.   

Chỉ cần nghe đến hai cái tên đó, cả người Daffa đều hưng phấn run rẩy không thôi.   

Mà bây giờ mấy học viện âm nhạc lớn đều không có sinh viên nào nổi bật, trình độ mọi người đều không khác nhau lắm, chỉ là vấn đề thiên phú cao hay thấp mà thôi.   

Hoàng Thu Thu xuất thân từ cuộc thi Đường Hoa Hằng, vừa nghe thấy cô muốn đến nước M học tập, mấy học viện âm nhạc lớn nhao nhao đem 'Ma Trảo' duỗi tới.   

Bọn họ giống như một ruộng rau đã lâu không mọc được ngọn rau tốt nào, đột nhiên có một ngày phát hiện ở chân tường xuất hiện một bắp cải hoang dã xanh mướt.   

Đương nhiên cuối cùng bắp cải kia lại bị Học viện Eastman hái đi.   

......   

Daffa không chúc mừng sai, đợi sau khi tất cả thí sinh đều biểu diễn xong, quả nhiên người được điểm cao nhất là Hoàng Thu Thu.   

Các thí sinh khác cũng không bất mãn với thao tác tính điểm của Hoàng Thu Thu, tất cả bọn họ đều có mặt, cũng đều nghe rõ trình độ của cô là gì, cho nên không có dị nghị.   

Buổi biểu diễn trận đấu kết thúc, khán giả nhao nhao rời khỏi sân khấu, sinh viên của Eastman đứng nghe xong hai buổi biểu diễn, nội tâm phức tạp nhìn Hoàng Thu Thu.   

Hoàng Thu Thu thuộc loại sinh viên 'lớn tuổi' nửa đường chạy tới, hiện tại thắng sinh viên năm hai có tiềm lực nhất của học viện bọn họ, cho nên luôn có loại ảo giác danh hiệu bị người ngoài cướp đi.   

Nhưng mà sinh viên nửa đường chen ngang lại là sinh viên của Eastman bọn họ, sinh viên của Eastman lợi hại như vậy, đương nhiên bọn họ phải tự hào.   

Trong lúc nhất thời ngoại trừ người hâm mộ trèo tường chen chúc tới xin chữ ký của Hoàng Thu Thu, những sinh viên khác của Eastman cũng đều có thái độ chờ đợi.   

Bởi vì là thi đấu tuyển chọn cho học viện của mình, lại là dùng hình thức như vậy để thi đấu, bầu không khí không quá nghiêm túc. Hoàng Thu Thu bị người hâm mộ vây quanh đến khó thở, cũng may Daffa đã quen với tình huống này, thuận lợi mang theo cô rời đi.   

Sau khi trở về căn hộ của mình, đã là năm giờ chiều. Hoàng Thu Thu vừa buông hộp đàn xuống, lập tức gọi điện thoại cho Tạ Dịch Chi.   

Tiếng chuông mới vang lên hai tiếng, cô đã lập tức muốn cúp điện thoại: Cô đột nhiên nhớ tới lúc này ở Định Thành vẫn là rạng sáng. Nhưng mà còn chưa kịp cúp máy, đối phương đã kết nối, giọng nói của người đàn ông mang theo khàn khàn hỏi: "Thi đấu xong rồi?"   

"Ừm." Hoàng Thu Thu ảo não vì chính mình l. ỗ m. ãng gọi tới, giọng điệu cũng mềm nhũn ba phần.  

"Có tốt không?" Tạ Dịch Chi từ trên giường ngồi dậy, một tay che trán, chăn mỏng tối màu che hờ dáng người thon chắc.

Anh không hỏi cô kết quả thế nào.   

Từ chuyện lần trước ở nước M, trên đường ngồi trên máy bay trở về, Tạ Dịch Chi liền bắt đầu hối hận mình quá mức trực tiếp.   

Chưa kể đến việc đồ ngốc... Thật sự không đem những chuyện này để ở trong lòng, bằng không cũng sẽ không tịch mịch vô danh nhiều năm như vậy.  

"...... Rất vui!" Hoàng Thu Thu nghiêm túc nói, "Daffa rất lợi hại."

Daffa?   

Tạ Dịch Chi tỉnh táo lại từ trong một mảnh hỗn độn, cau mày, không biết người này từ đâu chạy tới.   

"Tạ … Dịch Chi, tôi đã có một vị trí trong giải đấu." Khóe môi Hoàng Thu Thu mang theo ý cười, lúc này vui sướng lấy được danh ngạch mới dần dần tràn ngập trong lòng.  

Chương (1-93)