← Ch.47 | Ch.49 → |
Ngoại trừ giấy tờ cần thiết, Hoàng Thu Thu không có gì để mang đi, trong rương có mấy bộ quần áo do Tô Lị nhét vào, violin là Cốc lão gia tử đưa.
Cây violin này là của lão gia tử, vốn dĩ ông muốn giúp Hoàng Thu Thu tìm một cây violin thuộc về chính cô, kết quả nhìn cái gì cũng thấy không thích hợp, cuối cùng trở về ở phòng sách thoáng nhìn qua violin của mình.
Suy nghĩ một lát, lão gia tử dứt khoát đưa nó cho Hoàng Thu Thu. Ông lớn tuổi rồi, không thể sống được bao lâu. Thay vì tự mình giấu diếm, chi bằng đưa cho tiểu bối mình thích, để cho cô mang theo cây violin này phát sáng trên sân khấu.
Ban đầu Hoàng Thu Thu không nhận, cô tự mình mua một cây violin, mặc dù chưa nói tốt như thế nào, ít nhất sẽ không kém như nhị hồ của cô.
Cuối cùng vẫn là Cốc Thành Kính khuyên Hoàng Thu Thu nhận lấy, nói chuyện lão gia tử đã quyết định, nếu như không theo ý ông, nhất định ông sẽ mất hứng.
Ban đầu Cốc Thành Kính định tự mình đưa Hoàng Thu Thu đến học viện âm nhạc ở nước M, sau khi tận mắt nhìn thấy cô đã ổn thỏa thì mới trở về, như vậy cũng không cần quá lo lắng.
Đáng tiếc người của hiệp hội violin lâm thời gọi ông đi, Hoàng Thu Thu chỉ có thể đi nước ngoài một mình.
Trước khi lên máy bay, Cốc lão gia tử và bà nội Minh Liên cùng nhau đưa cô lên máy bay, thời điểm Hoàng Thu Thu sắp qua cửa kiểm tra an ninh, ông vẫn còn tức giận nói Cốc Thành Kính vào hiệp hội gì đó, ngay cả tự do cá nhân cũng không còn.
"Ông nội Cốc, cháu có thể tự đi một mình." Khóe môi Hoàng Thu Thu nở nụ cười, "Nhạc trưởng còn phải đi làm một ít chuyện quan trọng, không thể chậm trễ."
"Được rồi, cháu mau đi đi, đừng lỡ cơ hội." Cốc lão gia tử cũng biết chính mình cố tình gây sự, khoát tay áo tỏ vẻ mình hiểu rõ.
"Thu Thu, ở bên ngoài nhớ chăm sóc bản thân thật tốt." Bà nội Minh Liên kéo tay Hoàng Thu Thu dặn dò.
"Vâng ạ." Hoàng Thu Thu đều nhất nhất đáp lời.
Chờ đến khi nhìn thấy Hoàng Thu Thu xoay người rời đi, sắc mặt của Cốc lão và bà nội Minh Liên không được đẹp lắm.
"Ai, Thu Thu cũng đi rồi." Bà nội Minh Liên cầm khăn tay, ấn khóe mắt mình.
Người đến một độ tuổi nhất định, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng con cháu xoay người rời đi.
Đầu tiên là con trai mình, sau đó là cháu trai của mình, cuối cùng là người giống như cháu gái ruột, từng người một rời khỏi tầm mắt của bọn họ, đi đến bầu trời rộng lớn hơn.
"Đây là chuyện tốt." Cốc lão gia tử ôm bạn già của mình, "Bọn họ đều đang trưởng thành, về sau sẽ không sợ mưa gió."
"Ừm." Bà nội Minh Liên thu nước mắt, cùng bạn già của mình trở về.
Mặc dù Cốc Thành Kính không thể cùng Hoàng Thu đi đến nước M, nhưng ông đã sớm an bài người đi đón. Parse nghe được tin tức trước, lập tức đi đón người. Hơn nữa còn mang theo Joseph, cũng chính là Trương Tam. Cộng thêm một tấm bảng hiệu tiếng Trung, đứng ở lối ra chờ Hoàng Thu Thu sắp xuống máy bay.
"Thầy, ít nhất ba mươi phút nữa máy bay mới hạ cánh, chúng ta có thể cất cái biển này trước hay không." Joseph nói khó khăn.
Trên tấm biển đó là dòng chữ: Thu Thu, mau nhìn qua.
Nhưng bên cạnh còn có hình một con chim màu vàng béo tốt do chính tay Parse vẽ lên.
Đây là do sau khi được Joseph giải thích cái tên "Hoàng Thu Thu", Parse khi biết được cô sẽ đến đây để học thêm, suốt ngày luyện tập vẽ con chim mập mạp này.
Trước không nói xấu xí, phàm là người có thể hiểu được tiếng Hoa đều nhịn không được tới gần nhìn lại, người không hiểu tiếng Hoa cũng bị cái biển này hấp dẫn.
"Em cảm thấy chúng ta giống như con khỉ vậy." Joseph đen mặt nói.
"Ha hả, xin hỏi có khi nào cậu cảm thấy chusnh mình không phải là một con khỉ?" Parse không đồng ý, "Cậu hẳn là do khỉ sinh ra."
Joseph dừng lại không nói nữa, mỗi lần Parse mang theo anh ta đi ra ngoài xem biểu diễn đều luôn nói câu này.
......
Máy bay vừa hạ cánh, Hoàng Thu Thu đã cảm nhận được bầu không khí hoàn toàn khác. Xung quanh tràn ngập những người có diện mạo hoàn toàn khác với mình, cô giống như xông vào một thế giới khác.
Theo dòng người chậm rãi đi ra ngoài, ánh mắt đầu tiên của Hoàng Thu Thu lập tức nhìn thấy tấm biển cực lớn kia. Cho dù hoa văn ở phía trên không rõ lắm, nhưng cô vẫn có thể nhận ra con chim màu vàng trên đó.
Có một số người chính là có kỹ năng vẽ thần kỳ như vậy, rõ ràng vẽ xấu xí đến một loại cảnh giới, nhưng người khác lại vẫn có thể nhìn ra nó là gì. Ví dụ như con chim mập mạp trên tấm biển kia.
"Parse, Joseph?"
Hoàng Thu Thu thuận theo tấm biển đi tới trước mặt bọn họ, trên mặt lại hiện lên vẻ nghi hoặc.
Trước đó nhạc trưởng nói là để cho học trò cũ của ông đến đón mình, hẳn phải là người Trung Quốc mới đúng.
"Chúc mừng cô đã đưa ra lựa chọn sáng suốt." Parse cố gắng không để cho bản thân lộ ra khoe khoang, "Học viện của chúng tôi mới là tốt nhất."
Lúc trước Cốc Thành Kính tung ra tin tức nói Hoàng Thu Thu muốn lựa chọn một học viện để học lại nền tảng, các học viện âm nhạc lớn đều bắt đầu âm thầm tiếp xúc, muốn Hoàng Thu Thu gia nhập vào trường của bọn họ.
Đi đến học viện của Parse, là do người Cốc gia đã bàn bạc qua rồi nhất trí quan điểm: Parse người này cực kỳ bao che khuyết điểm, mặc dù lần này Hoàng Thu Thu đi tới đó không phải là học trò ruột thịt của ông, nhưng chỉ cần Hoàng Thu Thu bước chân vào địa bàn của ông, nhất định sẽ không bị bắt nạt.
Đối với những học viện này, Hoàng Thu Thu đều không hiểu rõ, dứt khoát giao toàn quyền cho Cốc gia xử lý, hai bên nhanh chóng bàn bạc tiến hành.
Ngoại trừ hiện tại Parse đột nhiên không giải thích được mà đến đón, trước mắt tất cả đều coi như thuận lợi.
"Cầu Cầu, chúng ta đi thôi." Parse kéo vali màu vàng, nhét nó cho Joseph bên cạnh, dùng tiếng Trung què quặt của mình nói.
Hoàng Thu Thu được gọi là "Cầu Cầu" trầm mặc đi theo hai thầy trò này, trong lúc đó có mấy lần Joseph muốn nói chuyện vài câu cùng Hoàng Thu Thu, nhưng đều bị Parse cắt ngang.
Trong trận đấu lần trước, phần lớn thời gian chỉ nghe được cái miệng độc ác của Parse, còn chưa ý thức được hóa ra ông còn có tật xấu.
Sau khi lên xe, Parse liên tục nói chuyện, tư tưởng trọng tâm chính là Hoàng Thu Thu rất sáng suốt khi đi tới nước M, chọn học viện của bọn họ. Thứ hai là khen ngợi bản thân mình giỏi giang như thế nào, mạnh hơn người Trung Quốc bao nhiêu.
Joseph ngồi ở ghế phụ, nghe những lời này thì bất lực dựa vào cửa sổ: Thầy của mình thật sự rất giỏi khoe khoang.
Học viện thường sẽ sắp xếp chỗ ở, nhưng chi phí thì do bản thân tự trả riêng. Cốc Thành Kính đã thương lượng xong với bọn họ, không cần Hoàng Thu Thu tự mình trả tiền điện nước phòng ở.
"Trước tiên dẫn cô đi mua đồ dùng cần thiết cho sinh hoạt, sau đó mới đến chỗ ở." Sau khi ba người đậu xe tại một siêu thị lớn, Joseph quay đầu giải thích với Hoàng Thu Thu
"Ừm, cảm ơn." Bản thân Hoàng Thu Thu không nói nhiều lắm, hiện giờ đột nhiên đi tới một nơi cực kỳ xa lạ như vậy, phần lớn mọi người trên đường đều không giống với người của nước mình, ít nhiều vẫn có chút không quen.
Hiện tại ở nước M là tám giờ sáng, Cốc lão gia tử tính toán chút thời gian, Hoàng Thu Thu vừa vào cửa siêu thị ông liền gọi điện thoại đến, hơn nữa còn là gọi video.
"Phiền toái chờ một chút." Hoàng Thu Thu nói với hai thầy trò cao lớn phía trước, sau đó đeo tai nghe nhận cuộc gọi.
"Cháu đã đến chưa?" Trên màn hình là bà nội Minh Liên, Cốc lão bị đẩy ra phía sau, thỉnh thoảng còn cố gắng thò ra nửa khuôn mặt.
"Đến rồi ạ, Parse và Joseph đến đón cháu." Nhìn thấy nhị lão, đuôi lông mày Hoàng Thu Thu không khỏi mang theo nụ cười.
"Mọi người đang ở đâu?" Bà nội Minh Liên thông qua video quan sát xung quanh Hoàng Thu Thu, "Siêu thị sao?"
"Bọn họ nói đến siêu thị để mua một số đồ dùng sinh hoạt, sau đó mới đến nơi ở." Hoàng Thu Thu ngồi trên máy bay gần mười tiếng đồng hồ, ít nhiều trên mặt vẫn có chút mệt mỏi.
Cốc lão tiến đến trước ống kính dặn dò vài câu, sau đó để cho bạn già cúp máy, đừng làm chậm trễ thời gian của cô.
"Mua đồ xong thì mau đi nghỉ ngơi." Trước khi cúp máy bà nội Minh Liên vẫn nhịn không được mà nói thêm một câu, "Chăm sóc tốt cho chính mình."
Sau khi Hoàng Thu Thu gọi điện thoại xong, Parse ở bên cạnh lẩm bẩm một tiếng: "Người Trung Quốc mấy người thật phiền toái, lớn như vậy rồi thì cần lo lắng cái gì."
Mặc dù không nghe hiểu nội dung cuộc gọi video của Hoàng Thu Thu, nhưng nhìn thấy người bên trong, Parse cũng có thể đoán được bọn họ đang nói cái gì.
Joseph im lặng đứng bên cạnh, kẻ thù trước kia của Parse là người Trung, cho nên ông thường xuyên bất mãn với người Trung, chuyện chửi bới đã trở thành thói quen.
Nhưng mà số lượng sinh viên Trung Quốc mà ông dạy vẫn không giảm bớt chút nào, có lẽ đây là điển hình của câu trong ngoài không đồng nhất.
……
Hoàng Thu Thu thuộc loại tạm thời nhập học, cho nên không cần vội vàng, Parse dứt khoát cho cô ba ngày để điều chỉnh trạng thái.
Cô ngủ suốt một ngày, tính toán thời gian rồi đi tới học viện một chút.
Sinh viên trong trường cũng có người có màu da quen thuộc, cảm giác xa lạ giảm đi một chút. Trên đường còn gặp Joseph, anh ta tốt nghiệp sớm, hiện tại thỉnh thoảng sẽ đến học viện để tìm Parse.
"Tôi dẫn cô đi dạo chung quanh." Sau khi nói lời tạm biệt với mấy người bạn của mình, Joseph dẫn Hoàng Thu Thu đi dạo xung quanh.
Đi được một lúc, Joseph nghiêm túc nói: "Chúng ta học violin, không chỉ phải kéo đàn tốt, mà còn phải không biết xấu hổ."
Hoàng Thu Thu sửng sốt: "Không biết xấu hổ?"
Joseph gật đầu: "Đúng vậy! Là phải thường xuyên tham khảo ý kiến người khác, mặc kệ tuổi tác, cũng mặc kệ người đó có thân phận địa vị gì."
"Không ngại học người dưới?" Hoàng Thu Thu thăm dò nói.
"...... Chính là ý này!" Joseph ngây người, ánh mắt nhìn ngó xung quanh, "Chúng ta học violin, chính là phải không biết xấu hổ."
Tiếng Trung của Joseph chủ yếu là học trên các app, ở nước ngoài người khác luôn cảm thấy anh ta lợi hại, nhưng một khi thật sự đến trước mặt người Trung sẽ lập tức lộ ra con người thật.
Học viện này không phải là đặc biệt lớn, không thể so được với mấy trường đại học ở Trung Quốc, hai người chỉ đi bộ chưa đầy một giờ đã tham quan xong.
Cuối cùng cũng đi đến lớp học của Parse, ông đang nghe sinh viên luyện đàn, sắc mặt không quá đẹp.
"Sau này cô sẽ học tập ở chỗ này, mấy người đang tựa vào vách tường kia là bạn học tương lai của cô." Trải qua một thời gian ngắn, Joseph đã thoát khỏi sai lầm vừa rồi, vẻ mặt như thường, "Mặc dù thiên phú của cô tốt, nhưng chúng ta học violin không thể kiêu ngạo, mọi người có thể tiến vào đây đều không phải là người bình thường."
"Ừm." Hoàng Thu Thu đáp một tiếng, ánh mắt rơi vào mấy vị bạn học ngay cả ngồi cũng nơm nớp lo sợ, trong lòng nghi hoặc: Ngày thường có thể nhận thấy được cái miệng độc của Parse, nhưng lời ông nói đều là sự thật, hiện tại thoạt nhìn tâm tình của những bạn học tương lai này không khỏi quá trầm thấp.
"Có phải cảm thấy bọn họ rất sợ Parse hay không?" Dường như Joseph nhìn ra được nghi ngờ của Hoàng Thu Thu, thấy cô nhìn qua, anh ta giải thích, "Lần trước học viện chúng ta thi đấu với một học viện âm nhạc cổ điển, kết quả tất cả người của học viện chúng ta đều thua."
Đây là chuyện đáng xấu hổ nhất trong lịch sử của học viện bọn họ, cho nên Parse cảm thấy vô cùng mất mặt.
Ngày thường Parse càn rỡ quen rồi, nhưng ông có thực lực càn rỡ này. Mặc dù những sinh viên tham gia cuộc thi lần trước treo dưới danh nghĩa học trò của Parse, nhưng thật ra đều theo học những giảng viên khác.
Sau khi hoàn toàn thua cuộc, lãnh đạo mới bắt đầu đổi ý, lập tức đưa bọn họ cho Parse dạy dỗ.
← Ch. 47 | Ch. 49 → |