← Ch.46 | Ch.48 → |
"Đi ra nước ngoài?" Hoàng Thu Thu không rõ.
Cốc Thành Kính 'ừm' một tiếng nói: "Nếu như cháu nguyện ý học lại nền tảng, có lẽ cháu có thể tìm được mục tiêu chân chính của mình."
"Nhưng mà." Hoàng Thu Thu Do dự nói, "Dàn nhạc..."
"Hiện tại Huy Khuê cũng đã chậm rãi tìm được cảm giác, cháu không cần lo lắng những chuyện này." Đối với phản ứng chỉ nghĩ đến dàn nhạc đầu tiên của cô, Cốc Thành Kính bất đắc dĩ lại đau lòng.
"Chuyện trường học cháu không cần lo lắng, chỉ cần cháu muốn đi, nhất định là học viện âm nhạc tốt nhất." Rốt cục lão gia tử cũng lên tiếng, "Người trẻ tuổi chính là phải ra ngoài xông xáo nhiều hơn."
"Tại sao... Đột nhiên lại bảo cháu đi du học?" Cuối cùng Hoàng Thu Thu vẫn nhịn không được mà hỏi ra.
Ngay từ đầu khi Tạ Dịch Chi hỏi cô không phát hiện có vấn đề, hiện tại lão gia tử cùng nhạc trưởng đều khuyên cô đi học lần nữa, nhất định là có nguyên nhân.
Lão gia tử và Cốc Thành Kính liếc nhau một cái, Cốc Thành Kính cân nhắc giải thích: "Lúc trước nhạc trưởng Tạ tới nói chuyện này với chúng ta, sau khi bàn bạc, chúng ta cảm thấy quả thật đề nghị của cậu ấy rất tốt."
"Nhạc trưởng Tạ?" Hoàng Thu Thu nhíu mày, không hiểu vì sao Tạ Dịch Chi lại tích cực giúp cô như vậy.
"Có lẽ là cậu ấy không thể đứng nhìn việc thiên phú của cháu bị lãng phí." Cốc lão gia tử nhấp một ngụm trà rồi nói, "Lúc trước thiếu chút nữa ta đã dạy nhầm cháu."
"Ông nội Cốc không có." Hoàng Thu Thu nghe vậy lập tức phản bác, "Ngài đã dạy cháu rất nhiều."
"Thu thu, suy nghĩ của cháu mới là quan trọng nhất." Trên mặt Cốc lão gia tử cười tươi như hoa, giọng điệu vẫn chững chạc như trước, "Không muốn đi, vậy cứ ở lại đây, ông nội sẽ dạy cháu. Nếu đi, chắc chắn sẽ không ít vất vả, dù sao cũng là ở nơi đất khách quê người, nhưng nhất định cháu sẽ trưởng thành."
Cuối cùng Hoàng Thu Thu vẫn không đưa ra quyết định, lão gia tử bảo cô trở về suy nghĩ trước, sau này rồi đưa ra quyết định cũng không muộn, tạm thời không vội.
.... .
Còn chưa đưa ra quyết định, Tạ Dịch Chi đã tìm tới cửa trước.
Anh tự mình đến xin lỗi giải thích về quyết định trước đó của mình, nhưng mà anh không hối hận chút nào.
"Anh dùng danh nghĩa của tôi tố cáo … Chú thím?" Hoàng Thu Thu khiếp sợ hỏi.
"Kiện." Tạ Dịch Chi sửa lại từ ngữ của Hoàng Thu Thu, "Mặt khác, ba ngày sau cô cần phải tham dự phiên tòa."
Hoàng Thu Thu trầm mặc một lúc lâu, mặc dù lúc trước giọng điệu nói chuyện của Hoàng Hi Nguyệt không đúng, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.
"Đừng tức giận." Tạ Dịch Chi quay đầu, khuôn mặt anh tuấn sắc bén tràn đầy vẻ không được tự nhiên, anh cứng rắn nói, "Không xử lý bọn họ, cô vẫn sẽ luôn khó chịu."
"Bắt đầu từ khi nào?" Hoàng Thu Thu ngắt lời Tạ Dịch Chi đang muốn tiếp tục nói.
Tạ Dịch Chi không được tự nhiên đem ánh mắt dừng ở cửa sổ ban công: "Trước khi rời khỏi Ly Thị đã bắt đầu chuẩn bị tài liệu."
"Anh đều biết rồi?" Sắc mặt Hoàng Thu Thu trắng bệch nói.
Mặc dù đêm đó cô nói rất nhiều những lời giấu trong lòng, nhưng vẫn còn nhiều chuyện chỉ tồn tại trong đầu cô.
Tạ Dịch Chi bất đắc dĩ: "Đều đã biết tất cả mọi chuyện."
Hoàng Thu Thu kinh ngạc nhìn Tạ Dịch Chi: "Vì sao anh lại đối xử tốt với tôi?"
Tạ Dịch Chi nhìn thấy đôi mắt ướt át mang theo sương mù của Hoàng Thu Thu, có chút chật vật quay mặt lại: "Tôi nguyện ý giúp, không có vì sao."
Cũng có thể là không muốn nhìn thấy đồ ngốc bị người khác bắt nạt, trong lòng Tạ Dịch Chi thầm nghĩ.
"Ngày đó hầu tòa, anh đi cùng tôi." Hoàng Thu Thu xoay người, cúi đầu nhìn sàn nhà, "Anh nợ tôi."
Giúp đỡ mà còn biến thành nợ nần, trong lòng Tạ Dịch Chi bất đắc dĩ, nhưng miệng lại đáp: "Đến lúc đó tôi sẽ đón cô."
Tạ Dịch Chi nói xong liền rời đi, trước khi đi còn đóng cửa lại.
Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Hoàng Thu Thu sững sờ xoay người lại: Thì ra cô cũng có thể cố tình gây sự sao?
......
Phiên tòa diễn ra ở Ly Thị, Tạ Dịch Chi dẫn người đi đến tòa án nhân dân Ly Thị, Hoàng Hi Nguyệt đã sớm ở đó chờ, thoạt nhìn vẻ mặt có chút tiều tụy.
Người nhà họ Hoàng thấy Hoàng Thu Thu thì lập tức trở nên kích động phẫn nộ, Hoàng Đống Quốc không duy trì dáng vẻ trưởng bối bề ngoài của mình nữa, đứng ở chỗ bị cáo không ngừng mắng chửi, dùng từ khó nghe lại chói tai.
Hoàng Thu Thu thấy bộ dáng này của ông ta, trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
Mà thẩm phán ngồi ở trên đã khiến cho Hoàng Đống Quốc ngừng ồn ào.
Hoàng Đống Quốc mắng Hoàng Thu Thu không nương tay chút nào, nhưng so với người có chức vị cao, ông ta hoàn toàn không dám lộn xộn, bị thẩm phán chỉ một ngón tay thì lập tức an phận.
"Chỉ cần thành thật nói ra những gì mà em biết, không cần để ý những thứ khác." Tạ Dịch Chi đưa Hoàng Thu Thu đi lên dặn dò, "Không cần sợ hãi."
Hoàng Thu Thu quay đầu lại lẳng lặng nhìn Tạ Dịch Chi, nghiêm túc nói: "Cám ơn."
Tạ Dịch Chi đứng ở dưới ghế nghe, nhìn bóng lưng Hoàng Thu Thu đi xa, bên môi gợi lên một nụ cười nhạt khó có thể phát hiện.
Sau khi phiên tòa bắt đầu, tiến hành rất thuận lợi, bởi vì lúc trước đã chuẩn bị đầy đủ chứng cứ, hơn nữa luật sư là hạng nhất trong nước, đối với loại kiện tụng này, quả thật là dễ như trở bàn tay.
......
Sau một loạt các bằng chứng, lời khai, bản án nhanh chóng được đưa ra.
Vợ chồng nhà họ Hoàng bị kết án 3 năm tù, trả lại tài sản đã chiếm được. Vì một phần tiền đã được bọn họ sử dụng để mua nhà mới, tòa án phán quyết ngôi nhà này sẽ được chuyển sang tên của Hoàng Thu Thu, coi như là tài sản thế chấp.
Chuyện này có nghĩa là người nhà họ Hoàng đã không còn gì nữa, Hoàng Hi Nguyệt hoảng hốt đứng ở nơi đó, nửa ngày vẫn không kịp phản ứng.
Hiện tại ba mẹ cô ta bị bắt giam vào tù, thậm chí cô ta còn không có nhà, cô ta chỉ mới ở lại ngôi nhà mới kia được hơn mười ngày.
Bây giờ đã không còn gì nữa.
Thấy Hoàng Thu Thu được Tạ Dịch Chi đưa ra ngoài, Hoàng Hi Nguyệt lập tức xông lên.
"Ba mẹ tôi nuôi chị nhiều năm như vậy, nếu chị muốn đòi lại tiền, không phải nói thẳng là được sao, cần gì phải nháo lớn như vậy?" Sắc mặt Hoàng Hi Nguyệt tái nhợt, vẻ mặt kích động, "Nuôi dưỡng chị lớn như vậy, đều là không công?"
Hoàng Thu Thu chưa mở miệng, luật sư bên cạnh đã đẩy kính mắt, dẫn đầu nói: "Vị nữ sĩ này, thứ cho tôi nói thẳng. Ba mẹ cô muốn chiếm đoạt di sản của gia đình thân chủ tôi, lần này mang cờ tốt bụng đón thân chủ của tôi về nhà, hơn nữa theo như tôi biết, ba mẹ cô thường xuyên khấu trừ chi phí ăn uống của thân chủ tôi, cùng với chi phí học tập, dẫn đến cô ấy không nhận được sự chăm sóc xứng đáng."
"...... Ha hả, ông đi xung quanh hỏi một chút, có học sinh lớp nghệ thuật nào mà không cần một đống tiền. Nếu ba mẹ tôi không cho tiền, chị ta có thể tham gia kỳ thi nghệ thuật sao?" Hoàng Hi Nguyệt vẫn không cam lòng phản bác.
"Hoàng nữ sĩ, cho phép tôi nhắc nhở một chút, tiền mà ba mẹ cô đưa cho là từ trong tài sản thu được của thân chủ tôi. Còn nữa, số tiền học violin trong mười mấy năm qua của cô, đều là tiền của cha mẹ thân chủ tôi." Vẻ mặt của luật sư không gợn sóng nói.
Hoàng Hi Nguyệt nói không được với luật sư có trật tự rõ ràng, liền chĩa mũi nhọn về phía Tạ Dịch Chi. Dưới tâm lý phẫn nộ sợ hãi, cô ta bất chấp những thứ khác.
"Nhạc trưởng Tạ, anh là nhạc trưởng của tôi, vì sao phải giúp một người ngoài bắt nạt người của mình, truyền ra ngoài không sợ người khác chê cười anh sao?" Hoàng Hi Nguyệt cắn răng nói.
Tạ Dịch Chi kéo Hoàng Thu Thu đến gần hơn một chút, để cho người qua đường đi qua, làm xong những thứ này anh mới chậm rãi giương mắt nhìn lại: "Dàn nhạc là dàn nhạc, rời khỏi Phong Diệp, tôi và cô là người xa lạ. Về phần cô ấy..."
Tạ Dịch Chi chỉ chỉ Hoàng Thu Thu đang trầm mặc, anh cười khẽ, trên mặt lạnh lùng khó có được ôn hòa: "Tôi giúp bạn bè của mình, không được sao?"
Nói xong ba người cùng nhau rời khỏi tòa án, không để ý tới Hoàng Hi Nguyệt khàn giọng sau lưng.
"Tôi muốn đi du học." Ngồi trên xe trở về Định Thành, Hoàng Thu Thu nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói.
"Được." Tạ Dịch Chi không hỏi vì sao, trực tiếp đáp ứng.
......
Chuyện du học nhanh chóng được quyết định, hầu như không cần hao phí quá nhiều khí lực. Bên phía Parse biểu hiện ra hứng thú nồng đậm, ông bảo Hoàng Thu Thu đến học viện của bọn họ, cung cấp chỗ ở miễn phí.
Người Cốc gia đều luyến tiếc Hoàng Thu Thu rời đi, khoảng thời gian trước khi cô rời đi, thường xuyên gọi cô đến nhà ăn cơm.
Tô Lị mua không ít quần áo mới cho Hoàng Thu Thu mang theo ra nước ngoài. Cô không cự tuyệt được, chỉ có thể nhận lấy.
Trong khoảng thời gian đó Tạ Dịch Chi xuất hiện qua vài lần, nhưng đều là tới tìm Cốc lão gia tử, hai người ở phòng sách, vừa nói chuyện chính là một buổi chiều.
Lần cuối cùng đến dàn nhạc Tố Trúc, Hoàng Thu Thu nghe được một ít tin tức từ trong miệng Tất Chu. Về dàn nhạc Phong Diệp và Hoàng Hi Nguyệt."Nhạc trưởng Tạ muốn rời đi."
Vẻ mặt của Tất Chu cảm thán, "Gần đây dàn nhạc Phong Diệp mới có nhạc trưởng mới, bọn họ đều sắp khóc rồi."
"Rời đi?" Hoàng Thu Thu sửng sốt, cô chưa từng nghe ai nhắc tới chuyện này.
Tất Chu nâng cằm gật đầu: "Hình như là muốn cầm violin lên một lần nữa, hiện tại nhạc trưởng mới của dàn nhạc bọn họ đang chọn lọc người, mọi người phải phỏng vấn lại, đã đuổi mấy người rồi."
Đối với hành vi đuổi người của dàn nhạc Phong Diệp, Hoàng Thu Thu cũng không thèm để ý, rõ ràng là cô đang thất thần.
Tất Chu thấy cô không có hứng thú, liền bổ sung: "Em họ của em cũng bị đuổi."
".... . Hoàng Hi Nguyệt?" Lúc này Hoàng Thu Thu mới chậm rãi phản ứng lại, "Cô ấy đi rồi sao?"
"Bị đánh rớt." Tất Chu 'ừm' một tiếng, "Cô ta còn khóc lóc thảm thiết."
"Làm sao anh biết?" Hoàng Thu Thu hỏi.
Trình Huy Khuê tiến lại gần: "Lần này động tác của dàn nhạc Phong Diệp rất lớn, rất nhiều người đều đi xem."
Nếu Hoàng Hi Nguyệt phát huy bình thường, có thể miễn cưỡng ở lại đường Hoa Hằng, bằng không lúc trước cũng sẽ không được Tạ Dịch Chi nhìn trúng.
Đáng tiếc trải qua đả kích ba mẹ vào tù, Hoàng Hi Nguyệt bỏ hoang một đoạn luyện tập. Người bình thường không luyện một thời gian, ít nhất sẽ sinh ra xa lạ.
Hoàng Hi Nguyệt không giống Hoàng Thu Thu, xa lạ là tất nhiên. Lúc đó cô ta nhận được tin nhắn quay về để phỏng vấn lại. Vốn dĩ bản thân đã uể oải, hơn nữa đoạn đầu còn có một sai lầm nhỏ.
Nhạc trưởng mới tới trực tiếp đánh rớt, cuối cùng Hoàng Hi Nguyệt cũng sụp đổ, mất khống chế tại chỗ.
"Ừm." Hoàng Thu Thu đáp lại một câu, cô đã hoàn toàn đã buông xuống đối với nhà họ Hoàng, cho dù bọn họ xảy ra chuyện gì, đều không liên quan đến cô.
Trong khoảng thời gian này, quả thật bầu không khí của dàn nhạc Phong Diệp rất áp lực, năm đó Tạ Dịch Chi nói đến liền đến sáng lập một dàn nhạc, hiện giờ nói đi là đi. Nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là nhạc trưởng mới cùng phong cách chỉ đạo của Tạ Dịch Chi hoàn toàn không giống nhau, tất cả mọi người đều phải cố hết sức.
Nhưng mà thành viên của dàn nhạc Phong Diệp lại không có cảm giác đột ngột, hoặc là oán giận với Tạ Dịch Chi.
Năm đó khi tới phỏng vấn, tất cả mọi người đều có một cảm giác không chân thật. Mặc dù đã ở chung mấy năm, nhưng những người này vẫn không chắc chắn: Một ngày nào đó nhạc trưởng của bọn họ sẽ trở lại sân khấu rực rỡ nhất, dùng violin để suy diễn buồn vui của thế gian.
Hiện giờ phỏng đoán trong lòng đã thành sự thật, cho nên bọn họ không có cảm thấy đột ngột, càng chưa nói tới oán giận.
Sau khi giao gậy chỉ huy cho nhạc trưởng mới, Tạ Dịch Chi không rời khỏi đường Hoa Hằng, Cốc lão gia tử đồng ý giúp anh đột phá bình cảnh này.
Cốc lão gia tử có kiến thức rộng rãi, kinh nghiệm chuyên môn đầy đủ, đồng thời lại một mực chú ý Tạ Dịch Chi, cho nên càng có thể hiểu được vấn đề của anh.
Về phần Tần Chấn Khôn, ông ta chỉ nhìn thấy thiên phú của Tạ Dịch Chi, lại không phát hiện ra chính là thiên phú đó đã hạn chế sự phát triển của anh.
"Xem ra mặc dù ngây người dưới tay Tần Chấn Khôn nhiều năm như vậy, nhưng vẫn còn chưa có mài mòn bản tính của mình." Ngày đó Cốc lão gia tử nghe xong lời đề nghị của Tạ Dịch Chi đối với Hoàng Thu Thu, trầm mặc hồi lâu rồi mới mở miệng nói, "Nếu như cậu nguyện ý, có thể theo tôi một đoạn thời gian."
← Ch. 46 | Ch. 48 → |