← Ch.143 | Ch.145 → |
Một lúc sau, có tiếng bước chân đến gần cửa. Không cần ngẩng đầu Lý Khinh Diêu cũng biết là Trần Phổ. Tiếng bước chân của anh luôn nhanh hơn người khác nhưng bước chân rất vững vàng, nhanh như bay.
Hôm nay Trần Phổ mặc áo khoác xám đậm không kéo khóa áo, bên trong là áo phông trắng. Mặt mày anh vẫn sa sầm, khuôn mặt anh tuấn như được phủ một lớp sương giá. Anh đi thẳng đến chỗ trống cạnh bàn rồi mới nhìn về phía Lý Khinh Diêu, hai người nhìn nhau, không biểu lộ cảm xúc gì rồi anh ngồi xuống.
Lý Khinh Diêu thấy như vậy rất tốt, cô thích Trần Phổ hễ làm việc là không màng đến ai. Nếu anh cứ bám dính lấy cô, lúc nào cũng đối xử đặc biệt với cô thì cô mới thấy phiền phức.
Lý Khinh Diêu thật sự cho rằng, bạn trai tốt nhất chính là người bạn trai biết giữ chừng mực, biết tiến biết lùi. Có những lời nói, có những giới hạn mà hai người ngầm hẹn chứ không cần nói ra. Trước đây, cô có phần lo lắng, sợ anh quá nhiệt tình với cô, bởi mới ngày đầu tiên thôi mà anh đã hôn cô sưng cả môi, ôm cô rất lâu mới chịu buông ra. Nhưng hiện tại, cô nghĩ đó chỉ là một mặt của anh khi ở bên cạnh cô. Khi làm việc, anh hoàn toàn trở lại là vị cảnh sát lạnh lùng và nghiêm khắc. Như vậy rất tốt.
Buổi họp đã bắt đầu.
Bộ phận Kỹ thuật chiếu bức phác họa của nghi phạm. Lý Khinh Diêu tập trung quan sát, bức phác họa rất giống với miêu tả của Hướng Tư Linh, có điều càng trực quan hơn. Người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi, có đôi lông mày đen rậm, xương gò má cao, tóc húi ngắn, sống mũi cao, môi dày. Họa sĩ vẽ rất khéo, chỉ là một bức phác họa nhưng đôi mắt của người đàn ông cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho người ta. Một đôi mắt lạnh lẽo, sáng trong, đượm hơi thở chết chóc khó tả, khiến người ta rợn người.
Các bộ phần lần lượt báo cáo tiến độ công việc hiện tại:
Thứ nhất, chỉ phát hiện dấu vân tay và lông tóc của Tiền Thành Phong, Hướng Tư Linh và Tiền Tư Điềm tại hiện trường. Nếu có người thứ tư, có lẽ hắn ta đã đeo găng tay và thậm chí là mũ trùm đầu.
Thứ hai, người này đi giày cỡ 42 tại hiện trường. Độ dài sải bước cho thấy chiều cao không cao, rơi vào khoảng 170 - 175 mét. Do đất tại hiện trường khá cứng nên dấu chân mờ, không thể phán đoán được cân nặng.
Thứ ba, vết máu trên nồi hai tai, đệm lều và cần gạt mưa trên ô tô đều là của Tiền Thành Phong, không phát hiện vết máu của người khác tại hiện trường.
Thứ tư, dịch thể lạ trên đệm lều gần mặt Tiền Thành Phong là nước bọt của Tiền Thành Phong.
Thứ năm, dây thừng hung thủ trói Tiền Thành Phong và khăn lông nhét vào miệng anh ta đều là những vật dụng phổ biến, không thể truy ra được nguồn gốc.
Thứ sáu, pháp y chứng thực vết thương trên cổ tay trái của Tiền Thành Phong là vết thương do dao mổ gây ra, một nhát cắt thẳng đến động mạch, gọn gàng dứt khoát.
Thứ bảy, theo kết quả phân tích đường đạn của viên đạn, đạn được bắn ra từ khẩu súng lục M1911 Mỹ sản xuất. Đây là một loại súng cũ kinh điển, cổ điện và thời thượng. Có thể gắn ống giảm thanh, là loại súng được rất nhiều người đam mê súng yêu thích.
Thứ tám, về tuyến đường chạy trốn của hung thủ sau khi gây án, cảnh sát đã nhanh chóng phong tỏa các con đường dẫn lên Hắc Lê Phong và rà soát camera an ninh. Dấu chân xuống núi của hung thủ bị đứt quãng ở gần con đường lưng chừng núi. Từ vị trí đó, có ba hướng có thể tẩu thoát: Hai con đường hoặc đi thẳng xuống triền núi không có đường. Trước mắt, đội viên Đội Ba đang kiểm tra rà soát tất cả các phương tiện và người đi đường trong khoảng thời gian xảy ra vụ án, và còn tất cả triền núi. Còn cần thêm thời gian nhất định.
Sau khi nghe báo cáo, Đinh Quốc Cường trầm ngâm, một lát sau ông điểm tên Trần Phổ trước: "Trình bày lại tình huống cậu báo cáo với tôi ban nãy đi."
Trần Phổ thuật lại tình huống của Tiết Lệ. Mọi người lập tức xôn xao.
Trần Phổ nhìn chung quanh, ánh mắt sắc bén và lạnh lẽo, "Hiện tại, tất cả những thông tin liên quan đến hung thủ mà chúng ta nắm giữ đều là lời khai một phía của Hướng Tư Linh, bao gồm cả bản phác họa chân dung cũng do cô ta miêu tả. Hiện tại cô ta là nghi phạm số một trong vụ án La Hồng Dân, một khi chúng ta nắm giữ được chứng cứ, bắt được Lộ Tinh thì có thể bắt cô ta. Vì vậy, trước khi tiếp tục điều tra, chúng ta phải làm rõ một vấn đề: Những lời nói của Hướng Tư Linh có đáng tin không? Và tin được bao nhiêu?"
Mọi người thì thầm với nhau, bắt đầu nghị luận, thậm chí còn có người tranh luận nhỏ tiếng.
Có người nói tin, bởi vì theo khẩu cung của Hướng Tư Linh, có lý có chứng, chi tiết đầy đủ. Cô ta không thể bịa ra một người như thế này một cách vô căn cứ. Nhưng cũng có người nói không tin, Hướng Tư Linh nói dối từ đầu tới cuối, không chừng là cô ta đã giết Tiền Thành Phong. Từ lúc cô ta đến hiện trường cho đến lúc báo cảnh sát hoàn toàn đủ thời gian giết người. Những dấu chân đó có thể dành thời gian để làm giả. Hơn nữa hung thủ không giết cô ta mà còn trò chuyện cùng cô ta thì cũng quá ly kỳ và khiên cưỡng.
Nhưng lập tức lại có người nói, Hướng Tư Linh rất đỗi yêu thương con gái, tại sao lại đưa con gái đến tận mắt chứng kiến quá trình bố mình tử vong. Nếu đã lên kế hoạch giết người thì hoàn toàn không cần thiết.
Đinh Quốc Cường nghe một lát liền ra hiệu cho mọi người yên lặng và đưa ra quan điểm về hướng điều tra tiếp theo, "Lời của Hướng Tư Linh chỉ để tham khảo, tiếp tục điều tra đối chiếu thân phận của người đàn ông trong bức chân dung nhưng không xem đó là căn cứ điều tra duy nhất. Chúng ta quay trở lại hiện trường vụ án, tất cả cứ để chứng cứ và sự thật lên tiếng."
Nghe đến đây, Lý Khinh Diêu không khỏi thán phục vị cảnh sát lão luyện như Đinh Quốc Cường. Trong quá trình điều tra vụ án sẽ gặp được rất nhiều manh mối, đôi khi bản thân những manh mối đó cũng đã ẩn chứa sự hấp dẫn. Ví dụ như lời khai của Hướng Tư Linh, lời khai đó chính là một con đường tắt, khuôn mặt của hung thủ cũng đã vẽ ra cho bạn rồi, bạn có thể không lung lay ư? Ai mà không muốn phá án sớm, ai mà không muốn lập công, đương nhiên sẽ có người lung lay, nghiêng về Hướng Tư Linh. Nhưng trái tim Đinh Quốc Cường vẫn rất vững vàng, ông yêu cầu tất cả mọi người quay trở lại hiện trường gây án, chứng kiến sự thật lên tiếng, không bị quấy nhiều. Đây cũng là một kiểu giữ vững lập trường.
Cô lại nhìn Trần Phổ ngồi kế Đinh Quốc Cường. Lúc này khuôn mặt anh cũng lạnh lùng và nghiêm nghị y như thầy của mình, hiển nhiên suy nghĩ của họ giống nhau, vững như đồng.
Đinh Quốc Cường nói: "Hiện trường chủ yếu là do Đội Hai khám nghiệm, Đội Hai báo cáo trước. Trần Phổ, anh nói cuối cùng."
"Rõ."
Phương Giai là thành viên kỳ cực trong Đội Hai, những lúc thế này anh ấy sẽ chịu trách nhiệm chính, đi đầu nên đương nhiên anh xung phong báo cáo trước: Tôi có ba quan điểm. Thứ nhất, hung thủ là người quen của nạn nhân. Thứ hai, hung thủ được huấn luyện bài bản. Thứ ba, nếu có người thứ tư là hung thủ, vậy hắn ta đã biết Hướng Tư Linh từ lâu và biết cô ta sẽ đến nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Tại sao tôi lại nói như vậy?
Thứ nhất, tất cả dấu chân tại hiện trường đều rõ nét và thành chuỗi. Tuyến đường di chuyển của mỗi người đều rõ ràng, chứng tỏ không xảy ra xung đột và xô xát ngoài lều. Ngoài lều còn có một cặp dấu giày ngay ngắn lúc hung thủ đặt giày, mũi giày hướng vào lều. Nếu là người là, Tiền Thành Phong chắc chắn không cho phép hắn ta vào trong lều và dấu giày sẽ khác. Vậy nên tôi cho rằng nạn nhân và hung thủ quen nhau.
Thứ hai, tuy Tiền Thành Phong thường ngồi trong văn phòng, nhưng dáng cao, thân hình cường tráng, dù hung thủ là đàn ông cũng rất khó để chế ngự anh ta. Nhưng sau khi bắn phát súng đó, hung thủ chỉ dùng một đòn đã chế ngự được Tiền Thành Phong, sau đó trói tay chân anh ta. Đây quả là một chuyện rất khó. Hung thủ có kinh nghiệm chiến đấu, thân thủ linh hoạt. Nói cách khác, hắn ta đánh nhau rất giỏi.
Thứ ba, xét từ biểu hiện của hung thủ, chắc chắn là phạm tội có kế hoạch, chứ không phải là phạm tội bột phát. Hắn ta nhất định đã bám đuôi từ trước và xác định lộ trình của Tiền Thành Phong và chờ cơ hội ra tay. Nhìn vào những món đồ Tiền Thành Phong chuẩn bị, ai cũng biết rất có khả năng anh ta hẹn mẹ con Hướng Tư Linh. Điều này đã đặt hung thủ vào hai lựa chọn nan giải: Hiện trường thiên thời địa lợi nhân hòa, không có camera an ninh, dễ tẩu thoát, là địa điểm đẹp để giết người. Nếu còn đợi đến lần sau thì không biết đến bao giờ mới tìm được cơ hội tốt thế này. Nhưng nếu quyết định xuống tay thì rất có thể sẽ chạm mặt mẹ con Hướng Tư Linh. Nhưng cuối cùng, hung thủ vẫn quyết định xuống tay. Chứng tỏ hắn ta đã biết Hướng Tư Linh từ lâu, biết cô ta là ai, hơn nữa còn chuẩn bị sẵn tâm lý dù bị cô ta nhìn thấy mặt cũng không sao. Đương nhiên, tiền đề của tất cả là Hướng Tư Linh không nói dối. Cá nhân tôi cho rằng Hướng Tư Linh không liên quan đến cái chết của Tiền Thành Phong, hung thủ là người khác."
← Ch. 143 | Ch. 145 → |