← Ch.118 | Ch.120 → |
Bị chuyện xảy ra lúc sáng làm cho mất hứng, trang phục của Diệp Thiên Nhiên lại bị vấy bẩn, mấy người cảm thấy không còn hứng thú đi dạo trên sân trường nữa.
Diệp Thiên Nhiên và Mạnh Yên chào từ biệt mọi người thuê xe taxi quay về căn hộ gần đây.
Vừa bước vào trong nhà, Diệp Thiên Nhiên bật điều hòa cho thoáng mát rồi mới đi vào phòng tắm thay trang phục, ngay từ lúc còn nhỏ anh đã mặc bệnh sạch sẽ.
Mạnh Yên vào bếp mở cửa tủ lạnh ngó nghiêng một lúc, không tệ, tủ lạnh chất đầy ắp đồ. Bia ướp lạnh, hoa quả tươi, nước dừa, nước ngọt, cái gì cũng có, trong tủ lạnh sắp xếp rất nhiều đồ uống ướp lạnh và các loại thực phẩm. Dễ nhận thấy anh thường xuyên đến đây ở, hơn nữa chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt, đều là những món cô thích ăn.
Mạnh Yên lấy một lon nước dừa ra uống, chất lỏng man mát lành lạnh chảy vào bụng tạm thời xua tan toàn bộ cái nóng của thời tiết mùa hè. Tiện tay cầm điều khiển bật ti vi, cô ngồi xuống ghế sa lon từ từ uống.
"Giúp anh lau tóc." Diệp Thiên Nhiên đã tắm xong, thay một bộ quần áo thể thao màu xanh lam đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, nước trên mái tóc đen ướt sườn sượt chảy xuống cổ.
Mạnh Yên nhận lấy khăn lông giúp anh lau tóc, tóc của anh rất thô ráp, sờ vào giống như có gì đó đâm vào tay. Tiếp xúc quá gần, chop mũi cô ngửi được hương vị đàn ông nhẹ nhàng khoan khoái từ trên người anh, nhìn đôi tai anh trắng như bạch ngọc, trái tim của cô bỗng dưng như muốn nhảy ra ngoài, cô vội vàng rời tầm mắt không dám nhìn anh nữa.
Đôi tay cô vẫn liên tục lau tóc cho anh, nhưng trong lòng lại suy nghĩ viển vông, không hiểu suy nghĩ những gì.
Bỗng dưng cảm thấy như trời đất quay cuồng, cô bị anh đặt dưới thân, trong đôi mắt đen nhánh của anh dường như có hai ngọn lửa nhỏ, trực tiếp nhìn cô không chớp mắt. bầu không khí trong phòng trong chốc lát trở nên rất mờ ám.
Trong nhất thời đầu óc Mạnh Yên như bị chập, ngu ngơ mở miệng nói: "Anh ... anh làm sao vậy?"
Còn chưa dứt lời nói, môi của cô đã bị anh chặn lại, đôi tay anh ôm thật chặt thân thể của cô.
Môi lưỡi quấn quýt, dây dưa chặt chẽ, hơi thở nóng bỏng nhiệt tình quá mức.
Trong đầu cô một mảng trống rỗng, chỉ có thể bất lực bám vào cổ anh, bị động chấp nhận nhiệt tình của anh. Bàn tay anh dần dần tuột xuống phía dưới ngực cô hung hăng xoa nắn. môi lưỡi càng ngày càng quấn quýt hơn, hận không thể hòa nhập làm một.
"Thiên Nhiên, anh ... Mau dừng lại." Mạnh Yên bị anh hôn làm cho cả người như nhũn ra nhưng trong lòng lại thấy lo lắng. Trước kia anh cùng cô thân thiết, vẫn luôn chú ý giữ đúng chừng mực, có những vị trí tuyệt đối không chạm. Nhưng lần này lại kịch liệt như muốn đốt cháy tất cả ...
Cũng không biết anh có nghe thấy cô nói gì không, anh chỉ cúi thấp đầu a lên một tiếng, động tác của bàn tay càng ngày càng tự tung tự tác.
Cô thấy sợ hãi kêu lên một tiếng, tim đập liên hồi giữ chặt bàn tay của anh lại không cho phép anh lộn xộn nữa. Anh nặng nề thở dốc một hơi, nắm đôi bàn tay cô đặt lên phía trên đầu dùng một tay giữ lại, một tay khác lặng lẽ sờ trên làn váy tham lam dò xét đi vào ...
"Thiên Nhiên, anh ..." Giọng nói của Mạnh Yên run rẩy không thể nào hình dung được là điều gì, tận sâu trong cơ thể cô dường như có một luống khí nóng lan tỏa.
"Tiểu Yên, anh không muốn chờ thêm nữa." Sâu trong đáy mắt anh là một mảnh đỏ sậm, cởi bỏ áo váy của cô, bàn tay cuồng loạn xoa nắn ngực cô.
"Không được." Âm thanh cô mềm yếu vô lực, nhưng trong đầu vẫn còn rất thanh tỉnh.
Diệp Thiên Nhiên ở bên tai cô thấp giọng gụ dỗ: "Ngoan, anh sẽ không làm em bị đau." Mặc dù anh đang rất đau đớn, hận không thể lập tức vùi sâu vào cơ thể của cô.
"Không ..." Cô không sợ cùng anh xảy ra quan hệ, mà là sợ ... "Anh đã chuẩn bị kỹ càng biện pháp an toàn chưa?"
Hai người đã qua lại nhiều năm, đi tới bước cuối cùng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Thế nhưng hậu quả bọn họ chưa có sự chuẩn bị kỹ càng? Cô còn là một học sinh, nếu cô có thai, cô biết phải làm những gì bây giờ? Cha mẹ cô đều là những người bảo thủ, mà anh lại không có ở bên cạnh, bản thân cô một thân một mình còn lo chưa xong làm sao có thể đảm nhận trọng trách này được.
Diệp Thiên Nhiên giống như bị tạt một gáo nước lạnh gục đầu ngã xuống, động tác của anh dừng lại, trên mặt đầy thống khổ, rốt cuộc cắn răng từ trên người cô bước xuống chạy như bay vào nhà tắm.
Mạnh Yên mềm nhũn nằm trên ghế sa lon không hề động đậy, nghe tiếng nước xả xả ào ào trong nhà tắm truyền ra, trong lòng không cảm nhận được là may mắn hay mất mát?
Diệp Thiên Nhiên từ phòng tắm đi ra, nhìn trong phòng khách không thấy Mạnh Yên, trong lòng quýnh lên, không phải cô giận anh chứ? Tức giận bỏ đi? "Tiểu Yên, tiểu Yên."
"Em đang ở thư phòng." Giọng nói Mạnh Yên rất bình tĩnh truyền đến.
Anh thở phào nhẹ nhõm, đi vào phòng bếp chuẩn bị một ấm trà lúa mạch bưng vào thư phòng. Mùa hè, anh cho rằng uống loại trà này là tốt nhất, cũng giúp giải khát nhiều nhất.
Mạnh Yên ngồi trước máy tính đang xem tin tức trên mạng, cô không dám ngẩng đầu vì trong lòng vẫn còn cảm thấy xấu hổ.
"Uống ly trà nóng." Diệp Thiên Nhiên rót một ly trà đưa cho Mạnh Yên coi như lấy lòng. Da mặt Mạnh Yên luôn rất mỏng, tốt hơn hết là không nên nhắc đến chuyện vừa mới phát sinh lúc nãy.
Mạnh Yên lòng dạ rối bời đón nhận ly trà, tiện tay đưa lên miệng uống một ngụm: "Nóng, thật là nóng." Đầu lưỡi phun phì phì, nóng muốn chết!
Diệp Thiên Nhiên vội vàng chạy đi lấy một cốc nước lọc đưa cho Mạnh Yên uống: "Em cũng quá nóng vội đi, để nguội rồi hãy uống chứ." Động tác của cô rất nhanh, anh muốn ngăn cản cô dừng lại cũng không kịp.
"Đều tại anh, là anh không tốt." Mạnh Yên vừa tức vừa giận, không phân biệt đúng sai: "Ai bảo anh đưa cho em ly trà nóng như thế chứ."
"Được được, là do anh không tốt, là anh sai." Diệp Thiên Nhiên ngoan ngoãn nhận lỗi.
"Lúc trước chính anh cũng không tốt." Thái độ của anh càng tốt, trong lòng cô càng cảm thấy khó chịu: "Cũng không có chuyện gì, em về trước đây."
"Đừng đi, ngày mai anh phải phải đi rồi." Diệp Thiên Nhiên thấy cô cúi đầu không có phản ứng gì, suy nghĩ rối loạn, đôi tai cũng trở nên ửng đỏ: "Anh sẽ không có hành động nào giống lúc nãy nữa ... Anh sẽ không chạm vào em nữa."
Chuyện vừa xảy ra, không phải là do anh cố ý muốn chạm vào cô, anh nghĩ đến việc sẽ phải xa cách cô một thời gian, tự nhiên thấy trong lòng trống trải, nên mới liều lĩnh muốn đạt được điều gì đó. Hai người bên cạnh nhau đã nhiều năm, ở phương diện này nhất định sẽ ngầm hiểu ý nhau. Anh cũng tuân thủ nghiêm ngặt phòng tuyến này, trước khi tất cả mọi chuyện kết thúc, anh sẽ không cùng cô làm chuyện kia. Cho nên, lúc bình thường cho dù anh có khát vọng đến thế nào đi nữa thì cũng chỉ quấn quýt lấy cô rồi hôn thêm vài cái nữa, ngay cả động tác càn rỡ cũng không dám, anh chỉ sợ trong lúc nhất thời không kìm nén được bản thân.
Mạnh Yên nghe được lời nói của anh, cảm thấy xấu hổ mặt đỏ bừng, ghét, sao anh lại có thể nói thẳng ra như vậy? Cô chỉ nghĩ đơn giản may cũng chưa có xảy ra chuyện gì nên bỏ qua, coi như bình thường, nhưng còn anh thì hết lần này đến lần khác cứ lôi vấn đề này ra nói, thật là.
"Đừng giận anh nữa, được không? Thời gian chúng ta bên nhau cũng không còn nhiều lắm." Diệp Thiên Nhiên lúng ta lúng túng một hồi lâu: "Nếu em thấy không vui, có thể đánh anh cho hả giận."
"Em không tức giận." Mạnh Yên cắn môi dưới: "Em chỉ là ... chỉ là cảm thấy hơi xấu hổ."
"Em thật ngốc, chúng ta là người yêu của nhau, cứ xem như chúng ta có làm chuyện gì đi nữa thì cũng rất bình thường." Diệp Thiên Nhiên thở phào nhẹ nhõm, buồn cười sờ mặt của cô: "Có gì phải xấu hổ?"
Mạnh Yên tức giận vung nắm đấm nhỏ lên: "Câm miệng, anh còn nói lung tung."
Diệp Thiên Nhiên biết ở phương diện này bạn gái anh cực kỳ bảo thủ: "Tiểu Yên, thực sự em không thích anh ôm em hay sao?" Thế nhưng anh lại rất thích được ôm cô, hận không có cách nào hòa làm một, từ đó vĩnh viễn không bị chia cắt.
Từ trước đến nay, hai người chưa bao giờ đề cập đến chuyện này, đừng nói gì đến việc tìm hiểu học hỏi.
Mới vừa rồi nếu không phải anh thực sự thương yêu cô, có lẽ anh đã ăn cô luôn rồi. Như vậy sẽ khiến trái tim anh cảm thấy an tâm hơn. Nhưng vì yêu cô nên phải vì cô mà suy nghĩ, nếu chỉ vì vui sướng nhất thời mà trúng độc đắc, thì biết làm thế nào? Bây giờ, Mạnh Yên là cô gái mới chỉ hai mươi tuổi, vẫn còn đang là sinh viên đại học. Anh không nỡ từ bỏ đứa nhỏ, cũng không muốn Mạnh Yên bị lâm vào hoàn cảnh khó xử, trên đời này phương pháp tránh thai dù cho tốt đến mấy cũng không dám chắc an toàn một trăm phần trăm, cho dù đang là kỳ an toàn của cô cũng sẽ có lúc sai lệch. Anh không có niềm tin này, nên cứ cố gắng nhịn thì tốt hơn. Dù sao cũng đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, chờ thêm vài năm nữa cũng không có vấn đề gì.
Mạnh Yên xấu hổ đến mức muốn độn thổ, chuyện tế nhị như vậy làm thế nào mà anh cứ dửng dưng nói ra? "Em về đây."
Cô vừa mới nhấc chân đi được một bước, phía sau đã bị anh ôm lấy: "Được rồi, anh không nói đến chuyện này nữa, đừng đi, ở lại với anh. Không biết đến bao giờ anh mới có thể được gặp lại em?"
Nghe anh nói như vậy, Mạnh Yên cũng dừng bước chân không đi nữa. Đúng vậy, chia tay lần này không biết phải đợi bao lâu mới có thể được gặp lại nhau: "Không cho phép anh làm chuyện như thế với những cô gái khác."
"Ghen?" Nghe cô nói vậy, trái lại làm cho Diệp Thiên Nhiên thấy vui vẻ cười híp cả mắt: "Yên tâm, đối với người khác anh không có hứng thú."
"Anh mà dám cùng phụ nữ khác làm chuyện xằng bậy, anh sẽ chết chắc." Mạnh Yên đấm nhẹ anh mấy cái, cô hết sức nghiêm túc, nếu như anh phạm phải sai lầm này thì cô sẽ bỏ mặc anh, đồng thời cô sẽ lấy lại toàn bộ tài sản đứng tên anh, dù thế nào đi nữa tất cả giấy tờ chứng minh tài sản cá nhân của anh đều đang nằm trong tay cô, không những vậy còn phải tìm cho mình một bạn trai khác, khiến anh tức chết.
Diệp Thiên Nhiên biết rõ tính cách của cô, giơ tay lên đảm bảo: "Tuân lệnh, tiểu Yên nhà ta là một bình dấm chua, anh tuyệt đối không dám."
Mạnh Yên nhỏ mọn cắn vào bàn tay phải của anh một cái: "Hừ, anh nhớ kỹ lời đã nói đấy."
"Nhất định ghi nhớ." Diệp Thiên Nhiên liên tục gật đầu không ngừng: "Vậy cho anh hôn nhẹ một cái." Anh sắp phải đi rồi, cho anh hạnh phúc nhiều thêm một chút.
Còn muốn hôn? Hôn để lại bốc hỏa à? Đến lúc đó muốn dập lửa thì phải làm thế nào? Mạnh Yên đánh vào bàn tay anh một cái: "Mau buông em ra."
Bỗng dưng anh nghĩ đến một chuyện, ngoan ngoãn buông tay, xoay người chạy vào phòng ngủ.
Không phải anh tức giận đấy chứ? Cô chỉ là thuận miệng nói, anh là đàn ông con trai mà cũng không biết nhường nhịn cô một chút sao? Mạnh Yên bĩu môi, thu dọn đồ đạc muốn về nhà.
Đúng lúc này, Diệp Thiên Nhiên từ phòng ngủ chạy ra, bàn tay phải nắm chặt: "Tiểu Yên, anh có quà tặng em."
Thì ra anh đi lấy quà tặng chứ không phải tức giận. Mạnh Yên vui vể trở lại: "Cho em? Hôm nay cũng không phải là sinh nhật em mà?"
Bình thường, hai người đi ra ngoài dạo chơi, mọi chi tiêu đều do anh bỏ tiền, lúc đi dạo phố Mạnh Yên nhìn vừa ý món đồ gì, anh đều thuận tay mua luôn. Nhưng hôm nay lại trịnh trọng như vậy, đúng là chưa từng có.
Diệp Thiên Nhiên nhìn Mạnh Yên, trái tim đập thình thình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: "Thật là dài dòng, rốt cuộc là em muốn nhận hay không nhận?"
Mạnh Yên cười híp mắt gật đầu: "Muốn muốn, chỉ cần là đồ anh tặng, em đều thích."
"Thật sự?" Diệp Thiên Nhiên cười cười, vẻ mặt có chút bối rối, đưa cho Mạnh Yên hộp quà đã cầm trong tay từ lâu.
"Quà gì đây?" Mạnh Yên cảm thấy không hiểu nổi, cô vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt anh. Sao lại khẩn trương như vậy? Trong đầu suy nghĩ đủ kiểu, tay vô ý thức mở hộp quà ra mới phát hiện là một chiếc nhẫn bạch kim, phía trên nạm mấy viên kim cương lấp lánh, kiểu dáng vô cùng trang nhã phóng khoáng, làm cho cô vừa nhìn đã thích: "Anh ... anh có ý gì?" Cô cũng mơ hồ đoán được câu trả lời, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Diệp Thiên Nhiên cố gắng bình tĩnh lại, nhưng trên mặt vẫn không ngừng tỏ ra hoảng loạn: "Mấy ngày trước, trong lúc vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn này, cảm thấy rất hợp với em, nên ... nên lập tức mua luôn." Tại sao có thể như vậy? Mục đích ban đầu của anh là muốn cầu hôn Mạnh Yên, nhưng lời nói vừa đến khóe miệng anh lại không có cách nào nói ra được! Anh có xem trên ti vi, tại sao những người đó lại có thể nói lời cầu hôn dễ dàng như thế?
Nghe lời này, Mạnh Yên bĩu môi, đang đinh trả lại cho anh hộp quà: "Nhẫn có thể tùy tiện đưa thế sao? Trả lại cho anh."
Được rồi, là cô cố ý muốn trêu anh. Ai bảo anh không chịu nói chuyện không chịu dứt khoát? Trêu anh cũng rất thú vị, đã quen nhìn bộ dáng chiều chuộng của anh, bỗng dưng bây giờ lại tỏ ra hoảng loạn như vậy, nhìn Diệp Thiên Nhiên thế này thật là đáng yêu.
Diệp Thiên Nhiên cuống lên, mồ hôi toát ra đầy trên trán: "Anh không đưa tùy tiện, anh chỉ muốn tặng chiếc nhẫn này cho em. Không phải là anh muốn trói buộc em, chỉ là muốn em nhận. Đến lúc thích hợp ... anh hi vọng sẽ được đeo chiếc nhẫn này vào ngón tay em." Câu nói dài được anh ấp úng nói thành ba đoạn mới hết câu, nói năng lộn xộn. Tâm tư hoảng loạn như muốn nhảy ra ngoài, đôi mắt nhìn chằm chằm Mạnh Yên không chớp mắt.
"Đây là anh đang cầu hôn em sao?" Mạnh Yên không đành lòng tiếp tục trêu anh, giúp anh nói hoàn chỉnh vấn đề. Có điều, bình thường anh là người nói chuyện lưu loát, gọn gàng như vậy, vậy mà vào lúc này, nói một câu cũng lộn xộn, lại còn nói không đúng trọng tâm của vấn đề.
"Coi là như vậy đi." Hai má Diệp Thiên Nhiên đỏ bừng: "Dù sao sớm muộn gì em cũng là vợ của anh. Nếu như em cảm thấy chưa hài lòng, đến một lúc nào đó anh sẽ lại cầu hôn em một lần nữa." Toát cả mồ hôi, lời nói vừa dứt khỏi miệng khiến anh muốn ngất tại chỗ.
Mạnh Yên nhìn thẳng vào mắt anh hồi lâu, mãi đến lúc cổ anh cũng đỏ rần do quá căng thẳng thì cô mới mím môi một cái, đưa tay lên tháo sợi dây chuyền đang đeo trên cổ xuống lồng chiếc nhẫn vào, rồi mới tiếp tục nói: "Lần này không tính làm gì, em sẽ tịch thu trước, đến lúc anh muốn thay đổi chủ ý thì vẫn còn kịp, mà đối với em thì cũng có thời gian để nghĩ suy nghĩ thêm về chuyện này."
Nhìn động tác của Mạnh Yên, một lần nữa Diệp Thiên Nhiên lại thở phào nhẹ nhõm, trên mặt nở một nụ cười thật tươi: "Anh sẽ không thay đổi chủ ý, em cũng suy nghĩ quá nhiều." Nhất định Mạnh Yên sẽ là của anh, muốn chạy cũng không có cửa đâu.
"Còn phải xem biểu hiện của anh đã." Mạnh Yên nghịch ngợm nháy mắt mấy cái. Còn lâu cô mới cho anh uống định tâm hoàn, miễn cho anh ăn cô.
Tác giả: Toát hết cả mồ hôi, con ngựa chạy được nửa quãng đường vẫn còn phải lo lắng đề phòng, vừa sợ lời nói ra khỏi miệng, vừa sợ bị người khác cực kỳ bài xích, quấn quýt hồi lâu mới có phiên bản này.
← Ch. 118 | Ch. 120 → |