← Ch.117 | Ch.119 → |
Ngay từ lúc đầu Diệp Thiên Nhiên vẫn luôn trong tư thế phòng bị, vừa thấy hành động khác lạ của Sở Khả Nhi, nhanh như chớp đưa tay ra ngăn lại, toàn bộ cà phê được hất lên người anh, bộ quần áo mặc trên người bị vấy bẩn toàn bộ, còn ly cà phê rơi xuống mặt đất vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Mạnh Yên hoảng sợ, khẩn trương kéo cánh tay anh hỏi: "Thiên Nhiên, có nóng không? Có đau hay không? Chúng ta nhanh đến bệnh viện."
"Không có việc gì, cà phê này không nóng." Diệp Thiên Nhiên nở nụ cười trấn an Mạnh Yên, may là cà phê đã nguội được một lúc rồi.
"Anh A Nhiên, anh không sao chứ?" Cuối cùng Sở Khả Nhi cũng tỉnh táo lại, đưa tay ra muốn nhìn anh có bị phỏng hay không.
Diệp Thiên Nhiên chán ghét đẩy cô ta ra chỗ khác: "Từ giờ trở đi cô không cần xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa." Cô ta cho mình là ai? Động một chút là sử dụng trò này? Anh không có nghĩa vụ phải chịu đựng tính cách này.
Thấy anh tỏ thái độ rõ ràng như vậy làm cho Sở Khả Nhi tâm hoảng ý loạn giải thích: "Anh A Nhiên, không phải em cố ý, em chỉ nghĩ ..."
"Là cô cố ý muốn hất vào tiểu Yên, thật quá đáng." Diệp Thiên Nhiên lớn tiếng chỉ trích: "Nếu như cà phê này vẫn còn nóng mà bị hắt vào người thì sẽ bị tổn thương đến mức nào? Tôi ghét nhất người nào có tâm địa độc ác." Chỉ việc muốn hất lên người người Mạnh Yên đã càng làm cho anh không có cách nào có thể dễ dàng tha thứ được.
"Tâm địa độc ác? Em không có." Sở Khả Nhi không chịu nổi khi bị anh chỉ trích, không ngừng lắc đầu, nước mắt như sáp muốn chảy ra: "Anh A Nhiên, anh nghe em giải thích, là lỗi của Mạnh Yên, là cô ấy mắng em, cho nên em ... em chỉ muốn đánh trả. Em ... chỉ là e thấy quá tức giận thôi." Cho đến bây giờ, cô ta vẫn cho rằng tất cả đều là lỗi của Mạnh Yên, còn cô ta tuyệt đối không làm gì sai.
"Tức giận có thể ra tay làm tổn thương người khác hay sao? Đây là kiểu suy luận gì?" Diệp Thiên Nhiên kéo tay Mạnh Yên: "Tiểu Yên, chúng ta đi, không cần để ý đến cô ta." Thật sự coi mình là công chúa hay sao? Muốn làm gì thì làm, không có cửa đâu.
"Đứng lại." Sở Khả Nhi lớn tiếng hét chói tai: "Mạnh Yên, tôi xin cô hãy trả anh A Nhiên lại cho tôi, cô muốn cái gì cũng được, nếu không tôi đưa cho cô tiền, rất nhiều tiền. Hay là để cha tôi tìm cho cô một công việc thật tốt, nếu không ..." Biểu hiện giống như người điên, làm cho mọi người xung quanh cũng phải khiếp sợ.
Trong ý thức của cô ta, thì cô ta và Diệp Thiên Nhiên là người cùng đẳng cấp, vĩnh viễn ngồi ở trên cao nhìn những người nghèo đáng thương, mà Mạnh Yên chính là hạng người nghèo đã phá hủy giấc mộng của cô ta, điều này làm cho cô ta hận thấu xương. Chỉ cần phá hỏng mối quan hệ của hai người bọn họ thì cô ta nguyện ý chấp nhận làm bất cứ chuyện gì.
"Cô đang hạ nhục Thiên Nhiên hay là đang hạ nhục chính bản thân mình?" Gương mặt Mạnh Yên lạnh nhạt, tiếp tục nói: "Cô hãy tỉnh lại đi, Thiên Nhiên là người của cô từ lúc nào?"
Mạnh Yên có cảm giác hình như thần kinh Sở Khả Nhi có được không bình thường? Dường như bản thân cô ta tình nguyện sống trong một thế giới đầy sương, dù cho cô ta gặp phải bất cứ một biến cố nào, cô ta cũng đều không muốn mở mắt nhìn thấy.
Có lẽ đây chính là đóa hoa được trồng trong nhà kính, chỉ cần gặp một chút bão táp mưa sa, rất nhanh sẽ bị héo tàn.
Sở Khả Nhi không hề quan tâm đến hình tượng của mình, cuồng loạn hét to: "Từ nhỏ anh ấy đã là của tôi, nếu không phải có sự xuất hiện của cô cướp anh ấy đi, anh ấy vĩnh viễn sẽ là của tôi."
Đây là lần đánh cuộc cuối cùng, Diệp Thiên Nhiên đã tốt nghiệp mà cô ta lại không biết anh sẽ được điều đến quân khu nào. Chỉ cần nghĩ đến sau này muốn gặp anh cũng rất khó khăn, tâm trạng của Sở Khả Nhi cảm thấy rất khó chịu, cha mẹ cô ta sẽ không bao giờ giúp để cô ta đi theo Diệp Thiên Nhiên nên cô ta chỉ có thể dựa vào chính mình.
Mạnh Yên nhíu chặt lông mày, xem ra cô ta thật sự bị mắc bệnh thần kinh rồi. Cô ta yêu Diệp Thiên Nhiên sao? Tại sao lại nói chuyện như muốn tranh giành một món đồ? Mà món đồ này của cô ta hay sao?
Mọi người xung quanh không biết sự việc cụ thể nhưng vẫn nhìn chằm chằm bọn họ, thậm chí có vài người còn nhìn Mạnh Yên với ánh mắt khinh thường, cho rằng Mạnh Yên là loại tiểu tam không biết xấu hổ.
Trong lòng Diệp Thiên Nhiên rất tức giận, nhưng trên khuôn mặt lại nở nụ cười tủm tỉm cất cao giọng nói: "Khả Nhi? Bạn trai của cô đâu? Không đúng, là vị hôn phu chứ. Không phải cậu ta và cô là luôn ở bên cạnh nhau hai tư trên hai tư tiếng sao? Sao cô lại có thể thừa dịp cậu ta không có ở đây mà có hành động hồ đồ như vậy?" Dám dùng trò này với Mạnh Yên, nhìn anh đáp lễ như thế nào?
Mọi người xung quanh đó nghe thấy vậy mới bừng tỉnh hiểu ra sự việc nên vẻ mặt lại càng tỏ ra khinh bỉ hơn. Có mấy người phụ nữ càng tỏ ra tức giận hơn, hừ, người nào nhỉ? Đã có vị hôn phu mà ở bên ngoài còn đi giành bạn trai của người khác, đúng là đang ăn trong bát đã nhìn sang nồi, không sợ no đến chết à.
Sở Khả Nhi nghĩ tưởng Diệp Thiên Nhiên đang ghen, mừng rỡ như điên mở miệng: "Anh A Nhiên, chỉ cần anh đồng ý về bên cạnh em, thì ngay lập tức em sẽ chia tay với anh ta." Chỉ cần anh có lòng, cô ta nguyện ý hi sinh bất cứ cái gì.
"Bạn trai cô một lòng si mê đối với cô, làm sao cô có thể làm tổn thương cậu ta như vậy?" Diệp Thiên Nhiên cảm thấy rất buồn bực, lập tức nói rõ quan điểm lập trường của anh: "Trong lòng tôi chỉ yêu một người là Mạnh Yên, những người khác tôi không quan tâm." Cô ta có thể hiểu rõ ý anh muốn nói hay không nữa?
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Không phải mọi chuyện đã được định sẵn hết rồi hay sao? Tại sao Sở Khả Nhi lại có hành động giống như người say rượu thế này? Đối với chuyện tình yêu có thể tùy tiện như vậy, thật không hiểu nổi trong đầu cô ta chứa những gì? Anh không thể giải thích nổi lý do vì sao, mà anh cũng không muốn hiểu. Dù sao, sau này chỉ cần không gặp cô ta nữa là được.
Sở Khả Nhi hét lên ầm ĩ: "Sẽ không, anh chỉ cần thử qua lại cùng em thì nhất định sẽ phát hiện được em tốt đến thế nào." Cô ta là một cô gái hoàn mỹ, cao quý đến như vậy, làm sao anh có thể không thích cô ta cho được? Nhiều năm khổ sở mong mỏi mà không được đáp lại làm cho trí tuệ của cô ta có chút không tỉnh táo.
"Đừng tiếp tục nói hươu nói vượn, người lớn hai nhà họ Lục và họ Sở đã đồng ý hôn sự của hai người, sau này cố gắng sống thật tốt là được." Diệp Thiên Nhiên lạnh lùng nhắc nhở: "Không cần mơ mộng hão huyền những chuyện không thực tế."
Nếu vẫn tiếp tục quấy rối, đừng trách anh không nể mặt cô ta, anh cũng lười không muốn quan tâm đến chuyện của cô ta.
Sở Khả Nhi nhất định không chịu từ bỏ hy vọng cuối cùng: "Anh A Nhiên, chỉ cần có anh, em không cần gia đình, không cần cha mẹ, có thể từ bỏ tất cả."
Diệp Thiên Nhiên nhận thấy cô ta lựa chọn không nghe theo những gì anh nói, lời nói nghe không lọt tai thì cô ta sẽ tự động coi thường. Thật sự không có cách nào có thể đả thông tư tưởng của cô ta, hơn nữa nhưng gì cô ta đang nói đều là điên khùng, muốn nói gì cũng không thể nói lung tung như vậy được: "Tôi nói lại một lần cuối cùng, tôi chỉ yêu một người là Mạnh Yên, và chưa bao giờ có khái niệm sẽ yêu cô." Nói dứt câu, anh quay sang Mạnh Yên kéo tay cô rời khỏi đây.
"A Nhiên." Âm thanh luống cuống hoảng loạn của Tiểu Lý Tử vang lên, mọi người xung quanh cũng lớn tiếng thét lên chói tai. Diệp Thiên Nhiên và Mạnh Yên cùng nhau quay đầu lại, hai người hít lạnh một hơi thật sâu. Đúng là điên rồi.
"Anh A Nhiên, anh hãy rút lại lời vừa nói." Trong tay Sở Khả Nhi đang cầm mảnh vỡ của chén cà phê đặt lên cổ tay trắng nõn còn lại của cô ta, ánh mắt thì điên khùng quỷ quyệt.
Vẻ mặt Đại Hùng căng thẳng khuyên nhủ: "A Nhiên, cậu mau nói mấy câu nhẹ nhàng để khuyên nhủ cô ta đi." Tại sao lại có loại người như cô ta? Thật đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, bình thường vẫn cho rằng cô ta là một cô gái xinh đẹp đầy kiêu ngạo, hiếm có cơ hội gặp mặt như thế này nên muốn tỏ ra gần gũi một chút. Cũng không nghĩ đến cô ta lại là loại người cố chấp và điên khùng đến như vậy.
Trịnh Dã cũng gấp gáp hét lên: "Nhanh chóng vứt đồ đang cầm trên tay xuống." Thật là, chỉ cùng nhau đến đây uống ly cà phê mà cũng có thể nghe được cậu chuyện tình cảm mãnh liệt đến thế này, lại còn có thể nhìn thấy một màn cẩu huyết như vậy. Nhưng nếu để xảy ra án mạng, chắc chắn bọn họ sẽ bị liên lụy.
Gương mặt Sở Khả Nhi đầy đau khổ: "Anh A Nhiên, thực sự anh không hề yêu em chút nào hay sao?" Nhưng trong lòng cô ta thì không ngừng cười lạnh, lần này nhất định phải tìm cách chia rẽ hai người bọn họ.
Diệp Thiên Nhiên đang muốn lên tiếng, anh không tin cô ta dám làm tổn thương bản thân mình! Hành động này cũng chỉ là uy hiếp anh mà thôi.
Tiểu Lý Tử vội vàng lắc đầu khuyên can: "Sợ rằng sẽ xảy ra án mạng, phải cẩn thận đối phó." Nếu không phải là do anh ta chủ động để Sở Khả Nhi đi cùng thì có lẽ sẽ không có một màn này. Thật hối hận muốn chết, vậy mà trong lòng anh ta còn tôn sùng cô ta như nữ thần.
"Làm thế nào bây giờ?" Mạnh Yên cũng gấp, cô không hiểu tại sao lại có loại người cực phẩm đến thế? Còn có thể làm ra hành động bỉ ổi như vậy?
Diệp Thiên Nhiên bình tĩnh nhìn cô ta một cái, bỗng dưng ánh mắt sáng lên đứng ngây người nhìn ra bên ngoài, thần sắc tỏ ra nghiêm trọng nói lớn tiếng với người đứng bên ngoài: "Lục Phong mau vào đây, vị hôn thê của cậu đang muốn tự tử đây này."
Sở Khả Nhi tưởng rằng anh chỉ đang hư trương thanh thế nên càng không thấy chút sợ hãi nào, chỉ bằng tình qua lại giữa hai nhà trong nhiều năm qua thì anh không thể thấy chết mà không cứu. Hôm nay, chỉ cần anh nói sai một câu là có thể sẽ làm cho Mạnh Yên ấm ức: "Anh A Nhiên, anh yêu em, đúng không?"
Sở Khả Nhi quyết tâm muốn ép Diệp Thiên Nhiên nói một câu yêu cô ta, dù là nói dối đi nữa, cũng có thể tạo một cái gai đâm trong lòng Mạnh Yên. Thời gian trôi qua, tự nhiên hai người này sẽ xảy ra xung đột, đến lúc đó sẽ tự động chia tay nhau. Còn chết? cô ta cũng chưa từng nghĩ qua.
Diệp Thiên Nhiên dứt khoát kéo tay Mạnh Yên ngồi xuống ghế, nhưng cũng không thèm để ý đến Sở Khả Nhi. Điều này làm cho Sở Khả Nhi sửng sốt, dù cho thế nào đi nữa cũng không nên có phản ứng như thế này.
Bởi vì ngồi ở một góc độ khác nên Mạnh Yên không hề để ý phía bên ngoài cửa kính, cảm thấy hoang mang lo sợ đứng ngồi không yên, cô không thể nào tỏ ra lạnh lùng trong hoàn cảnh này được, mặc kệ Sở Khả Nhi muốn sống hay muốn chết, ngộ nhỡ ban đầu là cố ý giả vờ sau lại thành sự thật, thì đúng là bi thảm. Đây chính là một mạng sống.
Trong lúc tất cả mọi người cảm thấy lúng túng không biết làm gì thì Lục Phong đi vào với sắc mặt khó coi: "Khả Nhi, em muốn làm gì? Mau ném đồ vật trên tay xuống." Không trách được cô ta muốn kiếm cớ tách khỏi anh, thì ra là nhìn thấy Diệp Thiên Nhiên.
Sắc mặt Sở Khả Nhi trắng nhợt: "Anh ... Không phải anh đi mua đồ uống ướp lạnh cho em hay sao? Vì sao lại đến đây?" Cô ta còn đặc biệt yêu cầu Lục Phong mua một loại đồ uống ướp lạnh đặc biết đắt mà ở siêu thị trường không bán, muốn mua được loại đồ uống đó ít nhất cũng phải mất hai tiếng đồng hồ.
"Quậy đủ chưa? Còn chưa đủ mất mặt hay sao?" Tất cả sự việc diễn ra được Lục Phong thu vào trong mắt, trong lòng cảm thấy đau đớn như muốn rỉ máu. Bản thân anh ta thì luôn nâng niu coi như báu vật, còn cô ta thì lại vì một người đàn ông khác mà điên cuồng như vậy, thật sự rất tốt.
Trước đây, Lục Phong luôn luôn chiều theo ý muốn của cô ta, mà bây giờ lại nặng lời như vậy, làm cho Sở Khả Nhi tạm thời không chấp nhận được: "Anh có ý gì?"
Sau khi Diệp Thiên Nhiên thấy Lục Phong ra mặt, anh yên lặng không nói tiếng nào đứng dậy kéo Mạnh Yên rời đi, mấy người Tiểu Lý Tử cũng lập tức đuổi theo.
"Không cho đi." Sở Khả Nhi tinh mắt nhìn thấy, hét ầm lên. Cô ta còn chưa đạt được mục đích đâu.
Diệp Thiên Nhiên đã chịu sự càn quấy của cô ta quá nhiều rồi, cho dù tùy hứng đến thế đâu thì cũng phải có chừng mực. Anh vẫn tiếp tục kéo Mạnh Yên đi ra ngoài mà không hề ngừng lại, Mạnh Yên đi ra khỏi cửa chính rồi mới quay đầu lại liếc mắt nhìn qua cửa kính. Thật là đáng tiếc cho người có tên gọi Lục Phong kia, khi anh ta lại thích loại phụ nữ như Sở Khả Nhi, đây đúng là một bi kịch lớn.
Vẻ mặt Sở Khả Nhi ủ rũ nhìn chằm chằm mọi người bỏ đi, nháy mặt một cái cũng không có. Cho đến lúc bóng lưng của mọi người biến mất không nhìn thấy nữa, cô ta mới ủ rũ cúi đầu buông mảnh vỡ trong tay ra.
Lục Phong đợi cho đến khi mọi người đi hết mới mở miệng nói: "Em ở chung một chỗ với anh cảm thấy rất uất ức hay sao?" Trước mặt tình địch, anh không muốn nói ra những lời nói mất mặt thế này.
"Căn bản tôi không hề thích anh, anh còn giở thủ đoạn ép buộc tôi phải ở bên cạnh anh." Sở Khả Nhi trừng mắt nhìn chằm chằm Lục Phong, tất cả đều do anh làm xáo trộn.
Sắc mặt Lục Phong tái nhợt nhìn lại Sở Khả Nhi một hồi lâu, khóe miệng lầm bẩm nói khẽ: "Không thích anh? Vậy tại sao lại còn theo anh lên giường?"
Sở Khả Nhi nghe thấy vậy lập tức nổi giận, ngẩng cao đầu vô cùng kiêu ngạo: "Cùng nhau lên giường thì có làm sao? Chỉ cần hai người là một nam và một nữ thì có thể cùng nhau lên giường."
Lục Phong gật đầu một cái, giọng nói rất lạnh nhạt: "Nếu đã như vậy, anh sẽ tác thành cho em."
"Anh có ý gì?" Trong lòng Sở Khả Nhi cảm thấy lo lắng, trước đây anh chưa bao giờ nói chuyện với cô bằng giọng điệu như bây giờ.
"Giải trừ hôn ước, sau này ai đi đường nấy." Lục Phong nói ra quyết định của anh, thật sự anh thấy mệt mỏi. Vì cô ta anh nghìn dặm bôn ba theo đuổi, vậy mà cô ta không để trong lòng, chỉ luôn luôn nghĩ về Diệp Thiên Nhiên.
Sở Khả Nhi không dám tin, đôi mắt mở to: "Cái gì? Anh ... Anh có thể bỏ được sao?" Có lầm hay không? Anh lại dám nói chia tay? Anh có tư cách gì? Chỉ cô ta mới có tư cách nói câu đó.
"Đàn ông tốt lo gì không lấy được vợ, trên đời này thiếu gì phụ nữ tốt, cần gì phải níu giữ người phụ nữ không hề thích mình?" Lục Phong cảm thấy anh rất ngu ngốc, lại có thể yêu thích cô ta mười mấy năm trời.
Sở Khả Nhi lớn tiếng chất vấn: "Có phải anh có người phụ nữ khác hay không?" Ngoại trừ nguyên nhân này, còn có cái gì khác hay sao? Chỉ có cô ta không cần người khác, chứ người khác đừng có cơ hội quay lưng phản bội cô ta.
"Có hay không có cũng không liên quan gì đến em." Nếu đã quyết định thì thái độ cũng phải trở nên cứng rắn hơn.
"Anh là vị hôn phu của tôi, sao lại không có liên quan đến tôi?" Cuối cùng cô ta cũng nhớ ra là có một vị hôn phu.
"Sao vừa nãy em không nghĩ đến anh là vị hôn phu của em? Không phải em luôn miệng nói yêu Diệp Thiên Nhiên hay sao?" Lục Phong lạnh lùng cười nhạo, tiếp tục nói: "Không phải em đã nói vì Diệp Thiên Nhiên có thể vứt bỏ tất cả hay sao?" Bao gồm cả vị hôn phu là anh, nếu như cô ta đã không quý trọng đoạn tình cảm này thì coi như bỏ đi, chắc chắn anh sẽ gặp được người biết quý trọng.
"Anh nghe được tất cả sao? Anh đứng bên ngoài đợi bao nhiêu lâu thế?" Lúc này Sở Khả Nhi mới nhớ đến những lời cô ta đã nói, nhớ đến hành động điên cuồng vừa nãy, sắc mặt trắng nhợt.
"Từ lúc tất cả mọi người cùng nhau đi vào quán." Cô ta yêu cầu anh đi mua đồ uống lạnh, quay lại tìm cô ta thật lâu, mãi đến khi tất cả mọi người cùng đi vào quán thì mới tìm thấy. Đồng thời, anh cũng nhìn thấy Diệp Thiên Nhiên, trong lòng nảy sinh một chút nghi ngờ nên đứng ở phía ngoài tấm kính theo dõi tình hình.
Sở Khả Nhi vừa tức vừa giận: "Vậy tại sao anh không đi vào? Có phải anh cố ý muốn nhìn thấy tôi làm trò cười cho thiên hạ hay không?"
Vậy mà cô ta cũng có thể phản bác lại được, Lục Phong chán nản mất hết ý chí, bỏ ra thời gian dài như vậy để theo đuổi một phần tình cảm, anh cảm thấy mệt mỏi, thật sự rất mệt mỏi. Anh bắt đầu thấy hoài nghi, tất cả những thứ này đáng sao? Anh bỏ ra không biết bao nhiêu tâm tư cũng như công sức, cuối cùng chỉ nhận được thân xác, còn trong lòng cô ta thì anh chẳng có chút vị trí nào.
Thấy anh không hề lên tiếng, Sở Khả Nhi càng thấy hốt hoảng, bên ngoài vẫn mạnh miệng nhưng trong lòng lại thấy run sợ: "Anh đang nghĩ lung tung gì vậy? Tôi cảnh cáo anh, nếu còn dám dùng thái độ này đối với tôi, thật sự tôi sẽ chia tay với anh đấy." Cô ta còn tưởng rằng Lục Phong tức giận nên mới nói thế, không coi là thật. Chung quy chỉ là một điều, cô ta ỷ vào chuyện Lục Phong yêu mến, không có gì phải sợ.
"Vậy thì chia tay thôi." Lục Phong lạnh lùng bỏ lại một câu, cũng không hề quay đầu lại trực tiếp bỏ đi.
Yêu nhiều hơn nữa cũng sẽ bị chà đạp, đừng tưởng rằng đối phương yêu mà có thể muốn làm gì thì làm, muốn gì cứ lấy. Tình yêu là một đóa hoa phải cưng chiều, cả hai người phải cùng nhau vun đắp tình cảm, nếu chỉ có một người cố gắng thì sẽ không có cách nào bền vững được, đến một ngày nào đó sẽ bị tan vỡ.
"Khốn kiếp, anh có tư cách gì mà đối xử với tôi thế này? Lúc đầu là do anh mặt dày mày dạn theo đuổi tôi, muốn tôi ở bên cạnh, là do anh giở trò để cho cha mẹ tôi biết chuyện. Này, anh đứng lại. Lục Phong, cái người đáng chết này." Sở Khả Nhi tức giận nhấc chân đuổi theo phía sau Lục Phong.
← Ch. 117 | Ch. 119 → |