← Ch.54 | Ch.56 → |
Trên bầu trời, tinh tú dày đặc, thành phố được thắp sáng bởi ánh đèn điện. Buổi tối ở Đế đô càng trở nên huyên náo. Thỉnh thoảng, tôi nghe thấy tiếng hoan hô từ ngoài đường vọng vào. Nghe nói người dân tự tổ chức diễu hành, chúc mừng Mục Huyền tỉnh lại.
Tôi ngồi ở ban công, ngước nhìn sắc đêm xán lạn, khóe miệng cong lên từ đầu đến cuối. Mạc Lâm đang đặt đồ ăn nóng hổi lên bàn. Mục Huyền vừa tỉnh lại, cần bổ sung năng lượng. Do đó, nửa tiếng đồng hồ sau khi anh tỉnh giấc, Mạc Phổ và Mạc Lâm lại gõ cửa tìm anh.
Mạc Lâm vừa sắp thức ăn vừa hỏi: "Đúng rồi, tiểu thư có hỏi ngài chỉ huy vấn đề chúng ta thảo luận ngày hôm qua không? Vào giây phút cuối cùng, tại sao sức mạnh tinh thần của ngài ấy lại bùng nổ? Có phải thấy tiểu thư gặp nguy hiểm nên ngài ấy mới bùng phát, 🌴1-ê-ⓤ d-1-ệ-✝️ quái vật? Đây là vấn đề cả giới khoa học và quân sự của Đế quốc quan tâm."
Tôi mỉm cười: "Tôi chưa hỏi."
Tôi làm gì có thời gian hỏi chuyện khác, nửa tiếng đồng hồ vừa rồi tôi bị anh đè xuống giường 𝖍·ô·𝖓 hít...
Có tiếng mở cửa phòng, hai chúng tôi đồng thời quay đầu. Mục Huyền mặc áo choàng tắm màu trắng, đầu tóc ướt rượt đi ra ngoài.
Mạc Lâm bày xong thức ăn, nháy mắt với tôi rồi quay vào phòng. Mạc Phổ cất giọng cung kính: "Ngài chỉ huy, tôi đã thu xếp xong xuôi. Sáng sớm ngày mai ngài có thể xuất viện."
Mục Huyền gật đầu, hai anh em bọn họ rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng khôi phục sự yên tĩnh. Sau khi tắm xong, Mục Huyền càng trắng trẻo tuấn tú. Anh đứng dưới ánh đèn nhìn tôi, ánh mắt sâu hun hút. Tôi đỏ mặt, cất giọng dịu dàng: "Anh mau lại đây ăn cơm đi."
Mục Huyền không nói một lời nào, từ từ đi đến và ngồi xuống.
Gió đêm ngoài ban công mát lạnh. Hai chúng tôi ngồi cạnh nhau bên chiếc bàn tròn, nhất thời không lên tiếng. Tôi đã ăn tối nên ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm, đến mức hơi thất thần.
Cộc, cộc. Một tiếng động giòn giã vang lên, kéo tôi trở về thực tại.
Tôi quay đầu, Mục Huyền đang gác tay lên bàn, lặng lẽ nhìn tôi. Tiếng động vừa rồi là anh gõ xuống mặt bàn ra hiệu.
Ra hiệu gì cơ? Tôi hết sức nghi hoặc.
Mục Huyền im lặng một hai giây, đáy mắt anh vụt qua ý cười như có như không, sau đó anh mở miệng: "Đ_ú_ⓣ cho tôi."
Tôi ngớ ra, không nhịn được phì cười. Anh vẫn nhớ đến chuyện tôi đú●t cho anh và dỗ anh ăn đồ lúc ở trong không gian. Khi đó, anh như đứa trẻ ỷ lại vào tôi. Còn bây giờ, anh ngược lại nho nhã thanh tú, trên người tỏa ra khí chất đàn ông đầy cuốn hút.
"Không, anh tự ăn đi..." Tôi vừa dứt lời liền bị Mục Huyền bế thốc, đặt ngồi lên đùi anh.
"Đ-ú-𝖙 cho tôi." Mục Huyền ghé sát tai tôi, ra lệnh.
***
Mục Huyền quả nhiên đói bụng, anh ăn như gió cuốn mây tan. Tôi ngồi trong lòng anh, đích thân đú·† từng miếng vào miệng anh. Trong lòng tôi... vô cùng ngọt ngào.
Mục Huyền nhanh chóng ăn xong, tôi đứng dậy dọn dẹp, còn anh vào nhà vệ sinh rửa mặt. Sau khi tôi dọn sạch sẽ ban công, người tôi bị ôm chặt, Mục Huyền bế tôi đi về phía chiếc giường ngủ trong phòng.
"Mạc Lâm nói cần phải vận động nhiều hơn." Mục Huyền cúi đầu nhìn tôi, thanh âm hơi khàn khàn.
"Ờ." Tôi cười.
Nhưng anh không hành động ngay mà nhìn tôi bằng ánh mắt ռó●𝐧●ⓖ bỏ●п●𝖌. Sau đó, anh đột nhiên mỉm cười: "Ấn tượng không sâu sắc?"
"Hả? Gì cơ?"
"Vì vậy..." Mục Huyền nói chậm rãi: "Em mới nhớ nhầm, chúng ta nên làm mấy lần?"
Tôi ngẩn người, mặt n_ó𝐧_ⓖ г_@_ⓝ. Mục Huyền đang nhắc đến lần ở trong không gian, tôi lừa anh nói chỉ làm một lần. Kết quả, dù mất trí nhưng lời nói dối của tôi vẫn bị anh vạch trần.
Tôi giơ tay che mặt, vô thức lẩm bẩm: "Việc gì em phải có ấn tượng sâu sắc về chuyện này."
Buổi tối hôm đó, tôi phải trả giá vì câu nói của mình.
Mục Huyền làm một cách 'sâu sắc' và còn làm rất nhiều lần.
Đến khi tôi không còn sức lực nằm trong lòng anh, đã là nửa đêm. Lúc này, tôi mới thật sự ghét chu kỳ của hành tinh Stan. Ban đêm kéo dài mười sáu tiếng đồng hồ, dài đằng đẵng...
Có lẽ do trước đó ngủ quá lâu, cả hai chúng tôi đều không buồn ngủ. Gương mặt Mục Huyền vẫn đỏ ửng, đôi mắt đen của anh hướng ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, giống như đang trầm tư suy nghĩ.
Tôi di chuyển ngón tay trên lồng ⓝ●𝐠ự●𝒸 Mục Huyền, gí s