Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 197

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 197
Ngoại truyện: Tình yêu trên đời này, muôn hình vạn trạng
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đây là một bài thơ tình tiếng Anh, từng câu từng chữ trong đó đều là sự ngưỡng mộ và yêu mến của một thanh niên dành cho một cô gái. Nói như vậy, đây là thư tình mà một người khác phái gửi cho cô sao? Bởi vì phát hiện này mà sắc mặt Đường Nhĩ Ngôn càng thêm xanh mét.

Hắn ngược lại rất có hứng thú muốn biết, rốt cuộc tên nhóc nào có lá gan lớn như vậy dám dòm ngó người của Đường Nhĩ Ngôn hắn.

Cô bây giờ là người của hắn, vốn hắn cho rằng người vốn ngoan ngoãn hiểu chuyện như cô sẽ hiểu đạo lý này, xem ra chừng như cô không hiểu, làm người phụ nữ của hắn ý nghĩa là như thế nào.

Nó biểu thị cho, nếu như cô với hắn ở cùng một chỗ thì không thể tùy ý tiếp cận hoặc giao tiếp với người đàn ông khác.

Khoảng thời gian này cố tình lãnh đạm cô, chỉ là không muốn tuổi còn nhỏ mà hãm quá sâu vào chuyện tinh cảm nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn sẽ để mặc cho cô tiếp nhận sự theo đuổi của người đàn ông khác.

Thật không ngờ sự lãnh đạm của hắn lại cho ra một kết quả bất ngờ như thế này, mãi đến khi về phòng tắm xong, cảm xúc bất mãn của Đường Nhĩ Ngôn vẫn không có cách nào dịu bớt.

Khoác áo ngủ lên người, hắn xuống phòng khách vừa ngồi ở sofa uống rượu vừa lần nữa lật xem bức thư tình trong tay mình...

Trong thời buổi công nghệ bùng nổ như bây giờ mà lại còn có người dùng phương thức này để bày tỏ???

Tên Hứa Thiên Vũ này là ai? Bạn học của cô sao?

Sinh hoạt của Sở Tư Nhan đơn thuần như vậy, ngoại trừ bạn học ra, không có khả năng là người đàn ông khác.

Vậy hôm nay cô ra ngoài, chắc không phải là cùng tên nhóc kia hẹn hò đấy chứ? Hẹn hò muộn như vậy mà còn chưa về?

Đường Nhĩ Ngôn đặt ly rượu xuống bàn, cầm điện thoại lên định gọi cho cô thì từ bên ngoài đã truyền đến tiếng mở khóa, sau đó là tiếng bước chân nhỏ vụn. Hắn buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn lại...

Sở Tư Nhan vừa mới thay xong dép lê định vào nhà, vừa ngẩng đầu lên thì đã bắt gặp ánh mắt của hắn...

Đường Nhĩ Ngôn trở về rồi!

Cảm giác kinh ngạc qua đi, Sở Tư Nhan có chút không được tự nhiên ngoảnh sang hướng khác né tránh ánh mắt của hắn, nhớ lại sự lãnh đạm trong khoảng thời gian này của hắn, vành mắt bất chợt nóng lên, muốn lên tiếng như cổ họng lại chua xót nghẹn ngào khiến cô không nói được lời nào, cuối cùng chỉ đành cúi gằm đầu nhìn xuống đôi dép lê trên chân.

Lúc nhìn đôi dép lê màu hồng phấn có hình chú mèo Hello Kitty lại không khỏi nhớ đến một đôi dép lê kiểu nam màu xanh thẫm khác bị cô lén lút giấu đi.

Hai đôi dép lê là kiểu dép cặp dành cho tình nhân lúc đi siêu thị mua thức ăn cô vô tình nhìn thấy nên mới mua về, sau đó cô còn hưng trí bừng bừng mua thêm một cặp ly, bàn chải đánh răng và khăn mặt, nhớ lại lúc đó, vừa nghĩ tới cô và hắn sẽ dùng chung một kiểu dù chỉ là những thứ đồ nhỏ nhặt này, một mình cô đã vui vẻ thật lâu.

Nhưng, từ sau hôm suy nghĩ thông suốt đó, Sở Tư Nhan đã lén lút đem chúng giấu đi hết.

Là cô mơ tưởng quá nhiều, bọn họ cũng không phải loại quan hệ đó.

Mấy ngày nay, cô đã cố gắng bình phục lại tâm tình nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy hắn đó, trái tim vẫn ẩn ẩn phát đau...

Cô không thể không thừa nhận, trước mặt Đường Nhĩ Ngôn thực ra cô quá ngây ngô, quá non nớt, căn bản là không chịu nổi một chút đả kích nào. Hắn không cần nói gì, cũng không cần làm gì mà cô đã bị đánh bại đến tan tác...

"Muốn tôi ôm em vào nhà sao?" Đường Nhĩ Ngôn cố nén cảm giác không vui, nhàn nhạt lên tiếng.

Hắn còn chưa lên tiếng chất vấn cô đi đâu mà muộn thế này mới về thì cô đã giống như đã bị hắn trách mắng vậy, cúi gằm đầu đứng im ở đó không dám bước vào.

Nghe hắn nói vậy, Sở Tư Nhan hít hít mũi, nỗ lực bức những giọt nước mắt đã bắt đầu tràn ra khóe mi lại nhưng càng muốn che dấu thì lại càng che dấu không xong...

Những giọt nước mắt trong suốt như pha lê chỉ một giây sau bắt đầu trượt xuống, Sở Tư Nhan bối rối đưa tay lau vội, không muốn khóc trước mặt hắn, thực sự không muốn.

Cô bước vào trong, lúc đi đến gần mới phát hiện vẻ cau có của người đàn ông, bước chân không tự chủ được chậm lại, cuối cùng, khi còn cách hắn mấy bước chân thì dừng lại, cách một chiếc kỷ trà nhìn nhau.

Xảy ra chuyện gì sao?

Hắn thoạt nhìn hình như là đang tức giận, hay bởi vì công việc không thuận lợi? Hay chỉ vì... không muốn nhìn thấy cô? Vậy tại sao còn muốn quay về đây?

"Đi đâu vậy?" Ánh mắt Đường Nhĩ Ngôn sít sao khóa chặt trên gương mặt thanh lệ của cô, hình như đã gầy đi không ít, chắc không phải khoảng thời gian này đều không chịu ăn uống cho đàng hoàng đấy chứ?

"Hôm nay cùng bạn học đến thư viện. " Quyển vở ghi chép của cô đã cho Hứa Thiên Vũ mượn, hôm nay bạn ấy bảo cô đến thư viện thành phố lấy. Cho dù trước khi trường cho nghỉ lễ cô cũng biết người bạn học này lén lút kẹp thư tình vào sách của cô nhưng chuyện này đối với Sở Tư Nhan mà nói cũng không có ảnh hưởng gì lớn với lại, dù sao cũng là bạn cùng lớp, cũng không thể cứ mãi tránh né không gặp.

"Bạn học nào?" Hắn lại hỏi tiếp.

"Là bạn học cùng lớp, mấy ngày trước bạn ấy mượn vở ghi chép của em. " Không nghĩ ngợi nhiều, Sở Tư Nhan thẳng thắn nói hết mọi chuyện, "Anh ăn cơm tối chưa? Em đi nấu. "

"Hứa Thiên Vũ... " Đường Nhĩ Ngôn nhìn gương mặt không chút gợn sóng của cô, từng chữ từng chữ hỏi, "... là ai?"

Vốn đang định xoay người đi vào bếp chuẩn bị cơm tối Sở Tư Nhan bởi vì câu hỏi này của hắn mà khựng lại, quay đầu, nhìn Đường Nhĩ Ngôn bằng ánh mắt khó hiểu, hắn làm sao biết Hứa Thiên Vũ người này chứ?

"Là người hôm nay em đi gặp mặt sao?"

Đường Nhĩ Ngôn chỉ tay về phía tờ giấy viết thư trên bàn trà, chữ viết rồng bay phượng múa kia khiến Sở Tư Nhan vừa nhìn đã biết chính là bức thư tình mà Hứa Thiên Vũ lén gửi cho cô.

Có phải hắn hiểu lầm gì rồi không? Không biết nên trả lời thế nào, cô cúi gằm đầu không nói.

Hắn cố tình quay về không phải chỉ vì muốn chất vấn cô Hứa Thiên Vũ là ai đấy chứ?

"Qua đây, ngồi xuống. " Hắn lạnh giọng ra lệnh.

Sở Tư Nhan không dám hé răng, xoay người đi đến sofa đối diện với hắn ngồi xuống.

Cô vẫn cúi gằm đầu không nói mà Đường Nhĩ Ngôn cũng trầm mặc nhìn cô, thật lâu sau đó Sở Tư Nhan mới nghe được tiếng của hắn, "Quen biết bao lâu rồi?"

"Nửa tháng trước em mới biết bạn ấy thôi. Hứa Thiên Vũ là bạn cùng lớp với em, từ Quảng Châu chuyển đến. "

"Cậu ta thích em sao?" Từ trong những lời thơ không khó nhận ra sự ngưỡng mộ và tình ý mà người tên Hứa Thiên Vũ này dành cho cô, hiển nhiên đây là ý muốn theo đuổi của một người đàn ông đối với một cô gái.

Nội dung trong thư, từng câu từng chữ lướt qua đầu Đường Nhĩ Ngôn cũng đồng thời dấy lên cảm giác không vui trong lòng hắn, càng lúc càng mãnh liệt.

Câu hỏi này càng khiến Sở Tư Nhan nín lặng, cô không biết phải trả lời hắn thế nào.

"Em thích cậu ta sao?" Câu hỏi này dường như là bật ra từ kẽ răng của Đường Nhĩ Ngôn, đôi mắt thâm thúy vốn bình lặng lúc này giống như đang dậy sóng, sít sao khóa chặt lấy từng biểu tình trên mặt cô.

"Không có. Em không có!" Sớm biết có lúc này hôm nay cô nên đem bức thư tình kia trả lại cho Hứa Thiên Vũ vậy thì sẽ không bị hắn phát hiện, cũng sẽ không tạo thành hiểu lầm lớn thế này, "Em chỉ xem bạn ấy là bạn học thôi. "

Bạn học? Ánh mắt Đường Nhĩ Ngôn lạnh xuống.

Có phải là cô đơn thuần quá rồi không? Nào có bạn học nam nào lại viết những bài thơ tình mang đầy hàm ý như vậy cho bạn học nữ chứ?

Từ buổi tối mưa gió khi cô quyết định ngồi lên xe của hắn thì cô đã là người của hắn rồi, đây là sự lựa chọn của cô, không phải sao? Cho nên, chỉ cần ở bên cạnh hắn một ngày, hắn tuyệt đối không cho phép trong sinh hoạt của cô có thêm một người đàn ông nào khác tiếp cận.

Cho dù là bạn học cũng không được!

"Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, trở về trường học em sẽ nói rõ ràng với bạn ấy, sau đó trả bức thư này lại cho bạn ấy. " Giống như một đứa bé làm sai chuyện, Sở Tư Nhan cúi gằm đầu, nhỏ giọng nói.

"Không cho phép gặp riêng cậu ta. " Đường Nhĩ Ngôn lạnh giọng nói. Học chung một trường, một lớp khó mà tránh khỏi chạm mặt nhau nhưng hắn không muốn lần nữa phát hiện cô và Hứa Thiên Vũ lén lút gặp mặt.

Lời cảnh cáo nghiêm khắc cùng giọng nói lạnh lùng kia khiến Sở Tư Nhan có chút khiếp sợ, cô lén ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, bắt gặp ánh mắt thịnh nộ của hắn, cô giật mình quay mặt sang hướng khác.

"Bức thư đó... "

Đường Nhĩ Ngôn phát hỏa, cầm bức thư bật bật lửa lên, trước mặt Sở Tư Nhan đem bức thư tình kia đốt trụi...

*****

Mãi cho đến khi tờ giấy viết thư màu phấn lam kia hóa thành tro bụi Sở Tư Nhan vẫn còn chưa từ trong nỗi khiếp sợ hoàn hồn lại, cô một câu nói cũng không thành, "Anh... "

"Đi ăn gì đó rồi lên phòng. " Nói xong câu đó, Đường Nhĩ Ngôn đứng lên, rời khỏi phòng khách lên lầu bỏ mặc cô ngơ ngác đứng đó.

Hai người đã lâu không gặp nhau thế mà cuộc đối thoại lại kết thúc trong không vui thế này sao?

Sở Tư Nhan nhìn bóng dáng cao ngất càng lúc càng xa dần kia, nào có tâm trạng ăn uống gì.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn theo chân hắn lên lầu.

***

Trong phòng ngủ chính trên lầu đèn mở sáng trưng, Đường Nhĩ Ngôn đứng ở trước cửa sổ sát đất hút thuốc, không biết đang suy nghĩ gì.

Tiếng bước chân khẽ khàng càng lúc càng gần, ở trước cửa phòng ngập ngừng hồi lâu cuối cùng chủ nhân của nó cũng đưa tay lên gõ nhẹ lên cửa hai tiếng, khi nghe được câu trả lời từ bên trong mới đẩy cửa mà vào.

"Em... " Sở Tư Nhan cắn môi, mới nói được một tiếng thì không biết nói gì nữa, thấy hắn đang đứng trước cửa sổ, lưng quay về phía mình, trên người là chiếc áo ngủ màu đen, một tay gác lên thành cửa sổ, tay kia kẹp một điếu thuốc, ánh đèn từ ngoài cửa sổ rọi vào người hắn khiến gương mặt tuấn dật càng thêm anh tuấn và thu hút. Nhìn một Đường Nhĩ Ngôn như vậy trái tim cô đập thình thịch như muốn phá vỡ lồng ngực, nói không thành lời.

"Qua đây... " Hắn xoay người, dụi tắt điếu thuốc trên tay vào gạt tàn phía sau mình.

Dưới ánh đèn nhu hòa cô nhìn thẳng vào hắn, người đàn ông này, cao quý, tuấn dật, tao nhã, lạnh mạc nhưng có sức hấp dẫn cực kỳ, giống như anh túc vậy, khiến người ta rõ ràng biết nó là độc dược nhưng lại không cách nào khống chế được bản thân...

Bức tường phòng bị trong lòng mà những ngày này cô cố tình xây dựng nên lại chỉ bởi vì một câu "Qua đây" đơn giản của hắn mà ầm ầm sụp đổ!

Gió biển ban đêm rất lớn mang theo một vị mằn mặn đặc trưng từng trận từng trận thổi tới làm lung lay tấm rèm cửa bên cạnh hắn...

Cô gái nhỏ tóc dài chấm vai bị thân thể cao lớn của người đàn ông áp vào cửa sổ, đôi mắt thâm thúy nhìn sâu vào đôi mắt trong trẻo của cô, khoảng cách giữa bọn họ không tới một milimet, chỉ cần bất kỳ người nào lên tiếng cũng đều có thể đụng đến môi của đối phương.

"Đường Nhĩ Ngôn... "

Sở Tư Nhan chủ động choàng tay qua cổ hắn, lần đầu tiên gọi tên hắn một cách đầy tình cảm như vậy.

Đường Nhĩ Ngôn không trả lời, vẫn chăm chú quan sát cô, cô gái trước mặt bởi chiều cao chênh lệch mà phải ngưỡng cao cổ, trong đôi mắt trong trẻo như nước đang nhìn hắn kia, tràn đầy sự ái mộ không thể che dấu, gương mặt trắng nõn phủ lên một màu hồng phấn trông càng kiều diễm mê người...

Cô muốn hỏi hắn cái gì?

"Em có thể thích anh không?"

Thì ra, thật sự đúng vậy!

Một cô gái dũng cảm biết mấy! Cũng giống như buổi tối hôm đó dám chặn xe hắn lại, chấp nhận cùng hắn giao dịch sau đó dũng cảm ngồi lên xe của hắn vậy.

Thật lâu thật lâu về sau mỗi lần nhớ lại, Đường Nhĩ Ngôn nghĩ, chắc là lòng hắn, từ giây phút cô hỏi câu hỏi này đã bắt đầu thất thủ.

Khóe môi hắn nhẹ câu lên, "Không có hứa hẹn, không có tương lai, em cũng vẫn muốn thích sao?"

"Muốn!"

Trong một khoảnh khắc đó cô hiểu rõ thứ tình cảm luôn âm ỉ trong lòng mình, thì ra chính là tình yêu. Cô yêu Đường Nhĩ Ngôn!

Là yêu đúng không?

Không phải tình yêu, làm sao khiến người ta trầm mê như vậy?

Rõ ràng là biết không nên nhưng cô không kìm lòng được, không tự chủ được, không quản được lòng mình, khi cô phát hiện ra điều này thì đã không còn kịp nữa rồi...

"Nếu như nói, bây giờ tôi muốn em, toàn bộ, em cũng sẽ cho sao?"

"Cho!"

Đêm đó, cô ở dưới thân hắn nếm đủ đau đớn lẫn vui thích, rốt cuộc từ thiếu nữ trở thành phụ nữ.

Cô trở thành người của hắn, mà hắn, là người đàn ông của cô...

Đêm đó, vai phải của Đường Nhĩ Ngôn lưu lại dấu răng của cô, dấu ấn đó giống như một vết xăm, thật sâu khắc vào da thịt hắn, thật nhiều thật nhiều năm sau cũng chưa từng quên lãng.

Đêm đó, lúc trời mới rạng sáng Thẩm Tích vẫn còn đang trong kỳ nghỉ phép, say sưa chìm trong mộng đẹp lại bị một cú điện thoại của Đường Nhĩ Ngôn đánh thức sau đó nữa, vội vội vàng vàng chạy đến căn biệt thự ở Mosman của hắn.

Cô nghĩ rằng chắc là có công sự gì khẩn cấp, trong điện thoại cũng không dám hỏi nhiều chỉ có thể trên đường vừa lái xe vừa tranh thủ gọi điện thoại cho Cố Minh, định hỏi hắn có biết đã xảy ra chuyện gì hay không.

Cố Minh vừa ngáp ngủ không ngừng vừa nói cho cô biết, đại boss căn bản là không có gọi điện thoại bảo hắn đi qua. Ngắt điện thoại, Thẩm Tích đã tám chín phần đoán được, Đường Nhĩ Ngôn lần này gọi cô đến gấp như vậy chắc không phải là vì chuyện công mà là việc tư, việc tư liên quan đến Sở tiểu thư.

Năm giờ rưỡi sáng ngày 4 tháng 2, trời Sidney còn chưa sáng hẳn.

Lúc Thẩm Tích đi vào căn biệt thự của Đường Nhĩ Ngôn đã thấy hắn trong chiếc áo ngủ màu đen ngồi ở sofa phòng khách hút thuốc. Thấy cô vào, hắn chỉ đơn giản ra lệnh cho cô xuống bếp nấu thứ gì đó dễ tiêu hóa một chút.

Thứ dễ tiêu hóa, tốt nhất là nấu cháo.

Thẩm Tích ngập ngừng hỏi lại, "Học trưởng, ý anh là nói tôi đi nấu cháo sao?"

Thẩm Tích cô tuy rằng không phải tiểu thư nhà giàu gì nhưng từ nhỏ đến lớn cũng cực ít lần xuống bếp, lần trước khi cô đến chăm sóc cho Sở Tư Nhan, thức ăn cũng không phải cô nấu mà đặt nhà hàng mang đến.

Cái này... không phải muốn làm khó cô sao?

Đường Nhĩ Ngôn cũng không quan tâm Thẩm Tích biết nấu hay không, đưa tay dụi tắt điếu thuốc trên tay, liếc cô một cái, "Chẳng lẽ là tôi đi?"

Dạ, dạ, cô nào dám sai bảo vị Đường đại thiếu gia ngay cả rót ly nước cũng có người phục vụ kia xuống bếp nấu cháo đâu chứ? Nhưng, cháo này chắc cũng không phải anh ta muốn ăn đấy chứ?

Nhưng cô cũng không có cơ hội hỏi bởi vì Đường Nhĩ Ngôn đã đứng lên, xoay người bước lên lầu.

Thẩm Tích chặc chặc lưỡi, cuối cùng chỉ đành vừa nhìn theo bóng đại boss lên lầu vừa lấy điện thoại ra lên mạng tra xem làm sao để nấu cháo.

Tám giờ sáng, sau vô số lần nỗ lực rốt cuộc Thẩm Tích cũng nấu được một chén cháo thịt nạc đơn giản.

Đường Nhĩ Ngôn lúc này đã thay quần áo chỉn chu xuống lầu, thấy hắn Thẩm Tích bước đến, "Cháo nấu xong rồi, có muốn thử không?"

Đường Nhĩ Ngôn không trả lời, bước đến gần nhìn chén cháo trên bàn như thẩm định xem chén cháo có thể ăn được hay không, cuối cùng gật nhẹ đầu, "Nếu như lát nữa cô ấy không muốn ăn, cô hỏi cô ấy xem muốn ăn gì rồi bảo nhà hàng mang đến. "

Ý anh ta là nói cô phải lưu lại chỗ này đợi Sở Tư Nhan tỉnh lại sao?

Cô nhớ cô gái kia rất biết chăm sóc bản thân kia mà, vậy hôm nay rốt cuộc là chuyện gì? "Sở tiểu thư bị bệnh sao?"

"Cô ấy chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút thôi. Hôm nay cô ở lại đây. " Nói dứt câu thì Đường Nhĩ Ngôn cũng đã sải bước ra ngoài.

Mãi đến chín giờ rưỡi, khi Sở Tư Nhan lê những bước chân bủn rủn xuống lầu thì Thẩm Tích mới biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì. Lúc nhìn thấy những dấu hôn lộ rõ trên vùng da trắng nõn lộ ra ngoài, trái tim cô từng chút từng chút một lạnh xuống...

Theo bên cạnh Đường Nhĩ Ngôn lâu như vậy, Thẩm Tích quá rõ ba nguyên tắc của hắn, một là không đụng đến những cô gái uống rượu say, hay là không đụng những cô gái dưới hai mươi tuổi, ba là không đụng phụ nữ đã có chồng.

Nhưng hôm nay, hắn lại vì cô gái kia mà phá vỡ nguyên tắc của mình...

Điều này, nói lên cái gì?

*****

Mới tối hôm trước từ thiếu nữ trở thành phụ nữ nhưng sáng hôm sau mở mắt ra, người đàn ông kia đã không còn ở bên cạnh mình.

Điều này đối với bất kỳ cô gái nào mà nói, đều là thất lạc.

Nhưng Sở Tư Nhan vẫn thầm lặng chịu đựng.

Tối hôm qua, thay đổi không chỉ là thân thể cô mà còn cả tâm hồn cô nữa.

Trước đây cho dù đã hiểu được một chút nhưng cũng không phải triệt để lĩnh ngộ như lúc này.

Trên thế gian này tình yêu có muôn hình vạn trạng, một vạn người thì có một vạn loại tình yêu không giống nhau.

Hắn muốn, cô cho, đây là điều hiển nhiên giữa đàn ông và phụ nữ trưởng thành.

Mà cô thích hắn, thậm chí là yêu hắn đều là chuyện của riêng cô, Đường Nhĩ Ngôn cũng không cần thiết phải hồi đáp lại bằng thứ tình cảm tương xứng.

Nghĩ thông suốt rồi, nỗi phiền muộn tích tụ trong lòng khoảng thời gian này cũng dần dần tiêu tán.

Nhưng cô dù sao tuổi cũng còn quá nhỏ, vốn không nghĩ rằng tình yêu vốn rất ích kỷ, con đường tình yêu vốn rất chật hẹp, dung không được một người thứ ba, hoặc giống như là một dòng suối trong veo, dung không được một chút tạp chất dù là nhỏ nhất.

Đợi đến khi cô nhận ra, tình yêu mà cô dành cho hắn cần phải chấp nhận sự tồn tại của một người nữa thì cô chỉ đành, một lần lại một lần giãy thoát ra khỏi nó.

Trung tuần tháng tư, sau khi kỳ nghỉ kết thúc, Sở Tư Nhan lần nữa quay lại trường học.

Lá thư tình vốn định đem trả lại cho Hứa Thiên Vũ đã bị Đường Nhĩ Ngôn đố mất rồi cho nên cô chỉ đành tận lực né tránh cậu ta, không muốn cho hắn hiểu lầm.

Sau khi tan học, cô liền nhanh chóng thu dọn sách vở rời khỏi phòng học, không ngờ là, lúc đi đến gần cổng trường học rồi còn bị Hứa Thiên Vũ đuổi theo kịp.

"Sở Tư Nhan... " Khoác ba lô trên vai, Hứa Thiên Vũ giang hai tay chặn đường của cô.

Sao cậu ta lại đuổi theo mình?

Bởi vì đã hứa với Đường Nhĩ Ngôn sẽ giữ khoảng cách với Hứa Thiên Vũ, Sở Tư Nhan không trả lời mà tiếp tục bước đi, không ngờ lại bị cậu ta bắt lấy cánh tay kéo lại, "Mình có chuyện muốn nói với bạn. "

Ánh mắt của cậu thiếu niên quá mức nóng bỏng khiến cô không khỏi có chút hoảng hốt, vội ngoảnh mặt sang hướng khác.

"Buông tay tôi ra. " Cô giãy dụa định rụt tay về.

"Mình có thể mượn vở ghi chép của bạn được không?"

"Hôm nay tôi cần dùng. " Cô quay người định đi nhưng lại bị Hứa Thiên Vũ lần nữa chặn lại.

"Mình viết thư cho bạn, bạn đã đọc chưa?"

Nhớ tới bức thư tỏ tình đó, lòng Sở Tư Nhan chợt trầm xuống, "Thực xin lỗi, tôi không thích bạn. "

"Tại sao?"

"Tôi đã có người mình thích rồi. "

Gương mặt sáng sủa như ánh mặt trời của Hứa Thiên Vũ rầu rĩ hẳn đi, "Anh ta là bạn trai của bạn sao?"

Bạn trai?! Không, Đường Nhĩ Ngôn không phải! Cô đơn giản chỉ là người phụ nữ của hắn, hắn cũng đã nói sẽ không cho cô bất kỳ hứa hẹn gì, cũng không có tương lai, nhưng chuyện của mình cô không cần nói với bất cứ ai.

Sở Tư Nhan gật đầu, "Phải. Tôi phải đi rồi. "

Cô giãy tay Hứa Thiên Vũ ra chạy nhanh về phía cổng trường.

"Sở Tư Nhan!" Hứa Thiên Vũ gọi với sau lưng cô.

Cô dùng hết sức chạy, mãi đến khi gần đến cổng trường thì từ phía sau Hứa Thiên Vũ mới đuổi kịp lên, lần nữa níu lấy cánh tay cô, "Mình thích bạn. "

"Bạn đừng như thế!" Bởi vì Hứa Thiên Vũ dây dưa mãi không dứt, Sở Tư Nhan bắt đầu có chút bực dọc, "Tôi nói với bạn rồi, tôi đã có người mình thích. "

"Người đó có thích bạn không?"

"Đó là chuyện của tôi, tôi không cần thiết phải nói với bạn. " Cô giật giật cổ tay muốn cậu ta thả cánh tay đang bị nắm đến đau của mình ra.

Không ngờ Hứa Thiên Vũ lúc cô không dễ dàng gì mới giật được cánh tay mình ra lại nói một cách vô cùng kiên định, "Mình sẽ không bỏ cuộc. "

"Hứa Thiên Vũ, tôi đã có bạn trai rồi. " Nói rồi cô dứt khoát xoay người bước ra khỏi cổng trường.

"Sở Tư Nhan, ngày mai gặp!"

Nhìn Sở Tư Nhan chạy về phía chiếc xe đậu ở phía bên kia đường, hấp tấp mở cửa xe chui vào, tuy rằng không nhìn rõ người bên trong nhưng khi thấy xe cuốn bụi rời đi, ánh mắt Hứa Thiên Vũ vẫn không tự chủ được nhìn với theo.

Người trong xe là bạn trai của cô sao?

Vẻ mặt Đường Nhĩ Ngôn lúc Sở Tư Nhan vừa chui vào xe có thể nói là u ám hết sức, một câu cũng không hỏi về khúc nhạc đệm mới vừa phát sinh ở cửa trường học, chỉ trầm mặc lái xe hòa vào dòng xe cộ đông đúc trên đường.

Sở Tư Nhan không ngờ là hắn lại lần nữa đến trường đón cô tan học, nhìn thấy hắn tâm tình đương nhiên rất vui vẻ, chỉ là, khi nhìn lại vẻ mặt cau có của hắn, cô không dám chủ động lên tiếng.

Khi xe rời khỏi trường học một đoạn xa, Đường Nhĩ Ngôn mới phá vỡ sự im lặng đáng sợ trong xe, "Cậu ta lại bám theo em?"

"Em đã nói với bạn ấy rất rõ ràng rồi. "

Nói rõ ràng rồi mà còn đuổi theo đến tận cổng trường sao? Đường Nhĩ Ngôn thoáng chau mày nhưng lại không nhắc về Hứa Thiên Vũ nữa, "Đại học muốn học ngành gì?"

"Mỹ thuật. " Cô không cần suy nghĩ đáp ngay.

"Anh đưa em đến Luân Đôn học đại học, em nghĩ sao?"

Luân Đôn là nơi tập trung phần đông những nhà thiết kế và nghệ thuật gia nổi tiếng, nếu như muốn chọn trường để học Mỹ thuật, học viện Mỹ thuật hoàng gia và trường đại học Nghệ thuật Luân Đôn đều rất nổi tiếng, là những sự lựa chọn không tồi.

Sở Tư Nhan không phải là không hiểu điều này, trước đây ba cũng đã từng nói muốn đưa cô qua đó nhưng cô không muốn. Bất kể là trước đây hay bây giờ đều như nhau.

"Em không muốn qua bên đó. " Cô không dám nhìn thẳng hắn nói.

"Cũng được. " Đường Nhĩ Ngôn khó được một lần dễ dãi, "Nhưng ngày mai em cũng không cần đi học ở trường này nữa, anh bảo Thẩm Tích làm thủ tục chuyển trường cho em, sao hở?"

Chuyển trường?

"Tại sao chứ?" Chắc không phải vì hắn sợ có nam sinh khác bám theo cô đấy chứ?

Người đàn ông trước giờ đã quen khống chế tất cả không trả lời câu hỏi của cô mà trực tiếp quyết định, "Chuyển đến một trường nữ trung học thì tốt hơn. "

Thế là, Sở Tư Nhan không có bất kỳ cơ hội phản bác nào, người kia cũng không cho phép cô phản bác, cứ như vậy, vừa mới chuyển trường chưa được một học kỳ cô lại phải chuyển sang một trường khác.

***

Chuyển trường đối với Sở Tư Nhan mà nói cũng không có quá nhiều khác biệt.

Điều khác biệt là, Đường Nhĩ Ngôn không còn giống như trước đây, thường thường rời đi, mỗi lần rời đi thì một hai tháng không trở lại nữa.

Hắn bây giờ, chỉ cần là ở Sidney thì buổi tối có muộn đến mấy cũng sẽ quay về căn biệt thự ở Mosman qua đêm, những lúc đi công tác cũng sẽ báo cho cô biết hành trình của mình, những lúc không có ở nhà ngẫu nhiên cũng sẽ gọi điện thoại cho cô.

Sự thay đổi của hắn, cô nhất nhất ghi khắc trong lòng nhưng lại không dám suy đoán viễn vông là hắn đối với cô có tâm tư gì khác.

Điều duy nhất cô có thể nắm chắc là, từ lần quan hệ giữa hai người chính thức vượt qua rào cản đó, Đường Nhĩ Ngôn đối với cô có một sự mê đắm nhất định, nhất là ở trên giường.

Tuổi đời còn nhỏ, cô căn bản là không cách nào thỏa mãn được nhu cầu của một người đàn ông trưởng thành, sau lần đầu tiên đó, cô phải nghỉ ngơi đến tận ba ngày thì đi đường mới coi như bình thường trở lại.

Mà những ngày sau đó, hắn trở lại cùng cô ngủ chung trên một chiếc giường, đương nhiên không có khả năng không làm gì cả, cho dù thân thể non nớt của cô thừa nhận không nổi, hắn vẫn còn nhiều cách khác.

Cô không biết tại sao thái độ của hắn lại chuyển biến nhanh như vậy, cũng không hiểu tại sao hắn đối với thân thể mình lại sản sinh ham muốn mạnh mẽ như vậy...

*****

Đối với tất cả những gì Đường Nhĩ Ngôn làm, Sở Tư Nhan không dám có chút chất vấn nào, chỉ im lặng tiếp nhận.

Hoặc nói đúng hơn là, cũng không chỉ có thừa nhận, ít ra những lúc hắn ôn nhu cô vẫn cảm nhận được sự vui thích trong hoan ái giữa nam và nữ...

Loại vui thích khiến người ta rất dễ dàng trầm luân.

Cô nghĩ, chắc là mình trở nên xấu xa, trụy lạc mất rồi.

Bằng không tại sao những lúc hắn không có ở đây, trong đầu nghĩ tới chỉ toàn là gương mặt tuấn dật của hắn ở một thời khắc nào đó, ướt đẫm mồ hôi, mị hoặc đến cực điểm, nhớ tới cách hắn ôm cô vào lòng, nhớ tiếng rên rỉ trầm thấp khàn khàn chỉ riêng thuộc về hắn văng vẳng bên tai...

"Sở Tư Nhan, tỉnh mộng... "

Nếu như không phải cô bạn cùng lớp Lâm Nghi lớn tiếng gọi phỏng chừng cô sẽ còn ở trong phòng học suy nghĩ lung tung đấy chứ? Sở Tư Nhan hoàn hồn lại, mặt đã hơi ửng đỏ, "Xin lỗi. "

Lâm Nghi là một Hoa kiều gốc hoa sau khi cô chuyển đến trường nữ trung học này mới quen biết, hai người qua lại cũng không thể gọi là rất thân thiết, dù sao cũng chỉ mới một thời gian ngắn, nhưng trong một lớp học mà người Tây phương tóc vàng mắt xanh chiếm số lượng gần như tuyệt đối kia, cô với Lâm Nghi có thể coi như tương đối thân nhau.

"Đang nhớ tới bạn trai sao?" Lâm Nghi chống hai tay lên bàn học tò mò nhìn cô. Ở trong một trường học mà ngay cả giáo viên cũng là nữ như thế này, dung mạo xuất chúng của Sở Tư Nhan cũng không khiến các nữ sinh khác ghen ghét nhưng ai nấy đều rất tò mò về người đàn ông đến đón cô ngoại trừ tài xế kia.

Đương nhiên là trong số họ chưa có ai có cơ hội nhìn đến "dung nhan" của người đàn ông kia bởi vì mỗi lần đến đón cô đều chỉ ngồi trong xe chờ người, ngẫn nhiên có vài lần lúc Sở Tư Nhan mở cửa xe ra, có người nhanh mắt thấy được sườn mặt của người đàn ông đeo kính râm ngồi ở bên trong ấy nhưng chỉ riêng nhìn sườn mặt thôi cũng đủ khiến người ta kinh diễm không thôi, khí chất vương giả đó tuyệt đối không phải là của một người đàn ông tầm thường.

Nhưng Sở Tư Nhan trước giờ chưa từng đề cập đến người đàn ông đó, cho dù có hỏi cô, nếu không phải nhàn nhạt cười trừ thì là qua loa cho xong.

Lần này cũng không phải ngoại lệ.

"Mình phải đi rồi, bạn có muốn đi cùng không?" Cô vừa nói vừa nhanh nhẹn thu dọn cặp sách.

Đường Nhĩ Ngôn tuần trước ra nước ngoài công tác, nếu theo hành trình của hắn thì chắc là hôm nay sẽ trở lại, cô muốn nhanh một chút trở về nhà.

Lâm Nghi có chút không cam lòng theo chân cô bước ra khỏi phòng học, "Sở Tư Nhan, người đàn ông thỉnh thoảng đến đón bạn đó có phải là bạn trai của bạn không?"

Sở Tư Nhan không trả lời bạn mình bởi vì điện thoại trong túi xách của cô đang đổ chuông.

Bởi vì nghĩ là hắn về rồi nên gọi điện thoại cô, tâm trạng nhảy nhót của Sở Tư Nhan bởi vì nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình mà giảm xuống như quả bóng bị xì hơn, là Thẩm Tích.

Trước đây Thẩm Tích đối với cô khá tốt, đương nhiên hiện giờ vẫn là rất tốt chỉ có điều, không biết có phải bởi vì giác quan thứ sáu của phụ nữ hay vì tâm tư của cô quá mức nhạy cảm mà Sở Tư Nhan vẫn luôn cảm thấy khoảng thời gian này mỗi lúc Thẩm Tích nhìn cô giống như mang theo một thâm ý gì đó lại giống như muốn tìm tòi gì đó trên người cô. Nhưng sau mấy lần Sở Tư Nhan bắt gặp ánh mắt đó rồi hỏi Thẩm Tích có vấn đề gì không thì cô lại cứ lắc đầu bảo không có gì.

"Thẩm Tích, có gì không?" Cách xưng hô của Sở Tư Nhan từ "Thẩm tiểu thư" lúc đầu đến bây giờ đã đổi thành Thẩm Tích nhưng Thẩm Tích thì từ đầu đến cuối vẫn gọi cô là "Sở tiểu thư" một cách xa lạ như trước.

Đây đương nhiên không phải vì Sở Tư Nhan muốn kéo gần quan hệ mà gọi tên cô một cách trực tiếp như vậy mà vì có một lần, khi Thẩm Tích đưa văn kiện đến cho Đường Nhĩ Ngôn, Sở Tư Nhan theo thói quen đi pha hai ly cà phê sau đó bê lên cho hai người đang ở phòng khách bàn công sự. Hoặc nói một cách chính xác hơn là Thẩm Tích thì đang báo cáo còn Đường Nhĩ Ngôn chỉ ngồi nghe, ngẫu nhiên ậm ừ một hai tiếng.

Khi cô bê cà phê đặt xuống trước mặt Thẩm Tích, theo phép lịch sự nói một tiếng, "Thẩm tiểu thư, mời dùng. " Lúc đó Thẩm Tích chỉ lo cùng Đường Nhĩ Ngôn bàn công sự không đáp lời cô, Sở Tư Nhan cũng không mấy để tâm, đang định rời đi thì Đường Nhĩ Ngôn, người nãy giờ nói cực ít kia bất thình lình lên tiếng, lại hoàn toàn không liên quan đến công sự...

"Sau này gọi cô ấy là Thẩm Tích được rồi, không cần khách sáo. "

"Em biết rồi. " Sở Tư Nhan cũng không suy nghĩ quá sâu xa, cho dù Đường Nhĩ Ngôn không nói cô cũng biết Cố Minh và Thẩm Tích là người hắn hết sức tin tưởng, là hai trợ thủ đắc lực, cánh tay mặt tay trái mà hắn không thể thiếu trong công việc. Lúc đó cô chỉ nghĩ đơn giản là hắn bảo cô không cần xem hai người như người ngoài.

Tuy rằng tuổi của Thẩm Tích lớn hơn cô khá nhiều nhưng nếu như hắn đã bảo như thế, cô chỉ cần làm đúng theo là được rồi.

Điều Sở Tư Nhan không biết là câu nói đó của Đường Nhĩ Ngôn lọt vào tai Thẩm Tích khiến cô chấn động đến mức nào. Ý của anh ta rất rõ ràng, Sở Tư Nhan là người của anh ta, cô không cần phải dè dặt với cô.

Chỉ bởi vì cô bê cà phê lên mời cô mà cô có chút thất lễ.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tích thấy Đường Nhĩ Ngôn không chút dấu vết ra mặt giúp một cô gái. Đây cũng là lần thứ hai sau lần trời mới tờ mờ sáng anh ta bảo cô vội vàng đến biệt thự, bảo cô xuống bếp nấu cháo cho Sở Tư Nhan, trong lòng Thẩm Tích cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Trước đây Đường Nhĩ Ngôn đối với cô gái này cũng không có gì đặc biệt, tại sao khi quan hệ giữa hai người đột phá rào cản cuối cùng đó thái độ của anh ta lại thay đổi một trăm tám mươi độ thế này?

Chẳng lẽ Sở Tư Nhan có bí quyết gì trên giường hay sao?

Đương nhiên, vấn đề này người thông minh như Thẩm Tích không có khả năng hỏi thẳng Đường Nhĩ Ngôn, ngay cả với Cố Minh cô cũng không hề hé môi.

Từ đó về sau, Sở Tư Nhan liền trực tiếp gọi tên cô mà Thẩm Tích thì vẫn giữ nguyên cách xưng hô "Sở tiểu thư" như cũ.

Mùa đông ở châu Úc không quá lạnh, chỉ cần một chiếc áo len mỏng cộng thêm một chiếc áo khoác ngoài cũng đủ ấm rồi.

Những cô gái tuổi tác không hơn kém Sở Tư Nhan bao nhiêu từ trong ngôi trường nữ trung học có tiếng tăm ở Sidney này tụm năm tụm ba bước ra cổng trường, ai nấy đều ăn mặc khá giống nhau, áo sơ mi trắng, áo khoác lông màu đen, váy ngắn đến gối in ca rô đen đỏ, tất đen và giày da, trẻ trung mà rất nhã nhặn.

Lúc này Sở Tư Nhan cũng từ trong sân trường bước ra cổng, cách ăn mặc của cô cũng không khác gì những bạn học khác nhưng Thẩm Tích ngồi trong xe chỉ nhìn một cái liền có thể trong đám đông tấp nập đó nhận ra cô gái trẻ trung, xinh đẹp đến khiến ngay cả phụ nữ như cô cũng có chút đố kỵ kia.

Đúng vậy, cô thừa nhận, một cô gái như vậy xuất hiện bên cạnh Đường Nhĩ Ngôn, còn có thể nhận được sự quan tâm trước giờ chưa từng có của anh ta, thân là một người phụ nữ, Thẩm Tích không thể không cảm thấy đố kỵ.

Thế nhưng, cô lại không thể làm gì cả.

Bởi vì cô gái kia hiện giờ đang là người của Đường Nhĩ Ngôn, cho dù cô không muốn thừa nhận cũng không thể không thừa nhận sự thực này.

Cho nên...

*****

"Bài vở nhiều lắm sao?" Thẩm Tích nhìn Sở Tư Nhan chui vào xe, trong ngực còn ôm hai quyển vở bài tập, mỉm cười hỏi.

"Còn ứng phó nổi. " Sở Tư Nhan đặt túi xách và mấy quyển vở trên tay xuống chỗ ngồi, kéo dây an toàn, lúc này Thẩm Tích đã nổ máy, xe chậm rãi rời khỏi cổng chính của trường học.

"Lát nữa chuẩn bị đồ đạc em nhớ mang theo hộ chiếu. " Đoạn đường phía trước tương đối rộng rãi, xe lại thưa nên Thẩm Tích lái xe bằng một tay, tay kia mở một ngăn đựng đồ trong xe lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật được đói gói rất tinh xảo đưa cho Sở Tư Nhan.

"Hiện giờ chúng ta phải đi đâu sao?" Sở Tư Nhan có chút nghi hoặc đón lấy chiếc hộp, không biết bên trong đựng cái gì nhưng chỉ riêng nhìn cách đóng gói của nó cũng biết giá trị của món đồ bên trong không hề rẻ. Điều cô ngạc nhiên là, tại sao Thẩm Tích lại đưa cô món đồ có giá trị như vậy?

"Nhĩ Ngôn bảo tôi qua đây đón em qua chỗ của anh ấy. " Giọng của Thẩm Tích vẫn nhàn nhạt như thường ngày.

Đang trầm tư ngắm nghía chiếc hộp trong tay nghe vậy Sở Tư Nhan thoáng ngẩn người, "Anh ta đang ở đâu?"

Trường nữ trung học Sidney cứ mỗi mười tuần học thì cho nghỉ học hai tuần mà từ ngày mai là cô bắt đầu kỳ nghỉ của mình. Chẳng lẽ vì vậy mà Đường Nhĩ Ngôn mới bảo Thẩm Tích đến đây đón cô sao?

Nếu như hắn đã bận rộn như vậy, vậy cũng đâu cần bảo cô đi chứ?

Trong lúc Sở Tư Nhan còn đang miên man với bao suy nghĩ thì Thẩm Tích đã nói ra địa điểm mà họ chuẩn bị đi đến.

"Queensland. "

Queensland là điểm du lịch nổi tiếng của Úc, chắc không phải Đường Nhĩ Ngôn cố tình muốn đưa cô đến đó chơi đấy chứ?

Thực ra mà nói, Sở Tư Nhan đến nước Úc này cũng đã lâu rồi nhưng ngoại trừ Melbourne và Sidney ra thì chưa từng đi đến những nơi khác, thậm chí là ở hai thành phố mà cô đã từng ở lại này Sở Tư Nhan cũng không có bao nhiêu cơ hội ra ngoài chơi, một phần là vì cô không mấy thích đi chơi một mình, một nguyên nhân khác là vì thời gian của cô khá eo hẹp.

Nhưng lần này Đường Nhĩ Ngôn cho người đến đón cô đến một nơi khác, khó mà diễn tả được sự vui vẻ trong lòng Sở Tư Nhan lúc này.

Cho dù tính tình có trưởng thành sớm đến mấy thì chung quy cô vẫn còn là một cô gái nhỏ, cộng thêm bên đó có người trong lòng đang đợi mình, tâm trạng vui vẻ là điều đương nhiên, cho dù cô không nói thì Thẩm Tích cũng có thể nhìn ra được.

"Không mở ra xem thử sao?" Cô nghiêng đầu qua nhìn chiếc hộp được đóng gói một cách tinh xảo vẫn luôn được cô gái nhỏ giữ trong tay nhưng chưa mở ra kia.

Sở Tư Nhan không vội mở ra mà chỉ nhìn sườn mặt xinh đẹp của Thẩm Tích, nhàn nhạt nói, "Món quà này nhất định là rất có giá trị, khiến cô hao phí, thật ngại quá. "

Người tặng quà nên là cô mới đúng bởi vì Thẩm Tích bất kể là sinh hoạt cá nhân hay những phương diện khác đều thực sự giúp cô không ít, cô tặng quà cho Thẩm Tích để bày tỏ cảm tạ cũng là chuyện nên làm. Hôm nay ngược lại đổi thành Thẩm Tích tặng quà cho cô, trong lòng Sở Tư Nhan khó tránh khỏi ngại ngùng.

Nhưng câu trả lời của Thẩm Tích lại khiến sự ngại ngùng trong cô lập tức biến mất.

Cô nói, "Tuy rằng món quà này là do tôi chọn nhưng đây là Nhĩ Ngôn muốn tặng cho cô. "

Nghe Thẩm Tích nói món quà này là của Đường Nhĩ Ngôn tặng, Sở Tư Nhan lần nữa ngây ngẩn cả người, vô hình trung bỏ qua nửa câu đầu của Thẩm Tích.

Hắn lại còn nhớ mua quà tặng cho cô sao?

Đây là món quà đầu tiên mà hắn tặng cho cô cho nên món quà này, bất kể có phải là Đường Nhĩ Ngôn đích thân chọn hay không cô cũng sẽ cẩn thận cất giữ.

Nếu như đã muốn cẩn thận cất giữ, Sở Tư Nhan đương nhiên không muốn mở nó ra trước mặt bất cứ ai cho dù người chọn món quà này là Thẩm Tích cũng vậy bởi vì nó hiện giờ đã là đồ của cô rồi.

"Không muốn xem thử sao?" Thẩm Tích lần nữa lên tiếng hỏi.

"Em xem sau cũng được. " Sở Tư Nhan vẫn kiên trì với quyết định của mình.

"Nhĩ Ngôn đối với người phụ nữ của mình trước giờ luôn rất rộng rãi. " Thấy vẻ trân trọng của cô đối với hộp quà kia, khóe môi Thẩm Tích nhẹ câu lên một đường cong, "Chiếc xe này cũng là anh ấy tặng cho tôi. "

Điều cô không nói chính là, Đường Nhĩ Ngôn cũng tặng một chiếc xe có giá trị tương đương cho Cố Minh.

Đường Nhĩ Ngôn là một ông chủ cực kỳ cực kỳ rộng rãi, điều này không có ai dám nghi ngờ, nhất là đối với những cấp dưới trung thành và làm được việc, đủ các loại tiền thưởng, nhà ở, xe cộ... thứ gì cũng có nhất là đối với Thẩm Tích và Cố Minh, hai trợ thủ đắc lực của mình.

Nghe Thẩm Tích nói vậy, Sở Tư Nhan chỉ mỉm cười, "Trong công việc cô nhất định đã giúp cho anh ấy rất nhiều, anh ấy có tặng xe cho chị cũng là chuyện nên làm. "

Sau đó hai người câu được câu chăng nói chuyện phiếm về những chủ đề không mấy quan trọng, mãi cho đến khi xe tiến vào biệt thự.

Sở Tư Nhan bảo Thẩm Tích ở trên xe đợi để mình vào nhà lấy hành lý và hộ chiếu.

Đặt túi xách lên bàn cô bắt đầu sửa soạn hành lý và lục tìm hộ chiếu, sau khi mọi việc xong đâu đấy cuối cùng nhịn không được cầm chiếc hộp được đóng gói tinh xảo kia lên mở ra...

Lúc nhìn thấy món đồ bên trong, đầu tiên Sở Tư Nhan ngây ngẩn cả người sau đó có chút vui vẻ và cảm động mỉm cười.

Cả một hộp trọn bộ bút vẽ tranh màu nước serie 7 của thương hiệu văn phòng phẩm Winsor và Newton nổi tiếng của Anh, loại bút vẽ với phần lông làm từ lông chồn vùng Siberia mà cả thế giới đều công nhận là loại bút vẽ tranh màu nước cao cấp nhất. Đương nhiên giá trị của nó không thể so sánh với chiếc xe mà Thẩm Tích đang lái nhưng Sở Tư Nhan lại cực thích món quà này.

Cô chỉ có thể nói, Đường Nhĩ Ngôn nhờ ánh mắt của Thẩm Tích tặng cho cô một món quà mà cô rất thích rất thích.

***

Từ Sidney muốn tới được thành phố Brisbane thuộc bang Queensland, máy bay phải bay khoảng mười tiếng đồng hồ.

Suốt trên đường đi, Sở Tư Nhan đọc sách khoảng hai giờ sau đó ngủ mất còn Thẩm Tích thì cứ nhìn đăm đắm gương mặt điềm tĩnh trong giấc ngủ của cô, thật lâu thật lâu vẫn không thể dời mắt đi được.

Mà lúc này ở thành phố Brisbane đã là chín giờ tối, cả thành phố chìm trong ánh sáng của muôn ngàn ngọn đèn màu.

Trong một căn penhouse cực kỳ xa hoa nằm ở tầng trên cùng của tòa tháp Infinity, người đàn ông vừa mới tắm xong, thân hình cường tráng chỉ vây quanh bởi một chiếc khăn tắm đang đứng trước cửa sổ sát đất vừa hút thuốc vừa phóng tầm mắt nhìn xuống cảnh đêm rực rỡ muôn màu của thành phố Brisbane.

Điếu thuốc còn chưa hút được một nửa thì điện thoại đặt trên chiếc sofa bằng da thật bất chợt đổ chuông, hắn xoay người bước đến, cầm lấy điện thoại lên xem nhưng không vội bắt máy mà thong thả ngồi xuống sofa, hút thêm một hơi thuốc nữa mới bắt đầu ấn phím đón nghe...

"Thế nào?"

"Boss, Long lão tiên sinh bên đó vừa mới có hồi âm, bảy giờ tối mai xin mời ngài đến tư gia của Long lão tiên sinh ở Goldcoast ăn cơm tối. "

Ông lão kia muốn mời hắn ăn cơm? Đôi môi đẹp mắt của Đường Nhĩ Ngôn hơi nhếch lên, "Hồi đáp lại Long lão tiên sinh, tối mai tôi sẽ đến đúng giờ. "

"Tôi biết rồi. " Cố Minh đang định ngắt điện thoại thì Đường Nhĩ Ngôn đã chặn lại, "Ông lão đó hiện đang ở đâu?"

"Vẫn còn đang ở Brisbane. "

"Cho người để ý hành tung của ông ta, trước khi mọi chuyện giải quyết ổn thỏa không được để ông ta rời đi. " Đường Nhĩ Ngôn dặn dò xong mới ngắt điện thoại.

Căn hộ rộng thênh thang trong phút chốc an tĩnh trở lại, hắn không mở đèn lên, dụi tắt điếu thuốc trong tay sau đó lười lĩnh nằm xuống sofa, đôi chân thon dài vắt lên nha, một tay gối ở dưới đầu tay kia cầm điều khiển từ xa ấn một nút, lập tức tiếng nhạc trầm thấp du dương vang lên lấp đầy không gian. Đường Nhĩ Ngôn nhắm mắt lại thầm nghĩ, sáng sớm ngày mai, cô gái nhỏ kia chắc là đã đến nơi.

Nhiều ngày không gặp, không biết thân thể gầy nhom kia có thêm được tí thịt nào không?

*****

Sáng sớm hôm sau, Đường Nhĩ Ngôn theo thói quen đúng bảy giờ liền thức dậy, đầu tiên là tới phòng tập thể thao chạy bộ nửa giờ, vừa chạy vừa đeo tai nghe bluetooth nghe tin kinh tế và tài chính sau đó về phòng tắm rửa, ăn mặt chỉnh tề xong đúng tám giờ đã xuất hiện ở bàn ăn.

Thân là một đại thiếu gia từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhung lụa, được người khác nâng niu trong lòng bàn tay lại là người thừa kế duy nhất của Đường thị, một đại gia tộc như vậy, cuộc sống của Đường Nhĩ Ngôn trước giờ luôn rất kén chọn và ưu nhã, nhất là trong phương diện ẩm thực, những thức ăn chỉ cần có một chút sơ sẩy hắn căn bản là không nếm tới miếng thứ hai.

Những lúc đi công tác bên ngoài, Cố Minh, người trước giờ chuyên phụ trách chuyện ăn ở sinh hoạt của hắn rõ ràng thói quen này của boss mình hơn ai hết. Có một lần ở Luân Đôn, bởi vì món cá tuyết chiên xù của một nhà hàng nổi tiếng nguyên liệu không được tươi mà vị đại boss này ngay tại trước mặt vị đầu bếp chính người Tây Ban Nha kia ném dao nĩa xuống không ăn. Nếu như không phải bởi vì có Phạm Uyển Viện Phạm đại tiểu thư vừa khéo cũng dùng bữa ở nhà ăn đó khéo léo giải vây, nói không chừng đại boss còn tức giận đến đương trường xoay người rời đi.

Không chỉ có ăn uống, ngay cả những chi tiết nhỏ nhặt trong cuộc sống Đường Nhĩ Ngôn cũng cực kỳ chú ý hơn nữa hiểu rất rõ bản thân muốn gì, mặc quần áo hiệu gì, hút thuốc lá loại nào, uống loại rượu nào anh ta đều rất rõ ràng.

Chính bởi vì hiểu rõ boss của mình như vậy nên cả Cố Minh lẫn Thẩm Tích đều nghĩ mãi mà không hiểu tại sao boss lại thích về nhà ăn những món ăn chẳng ra làm sao mà Sở tiểu thư nấu đến vậy. Tuy rằng hai người chưa có cơ hội nếm thử món ăn mà Sở tiểu thư nấu nhưng thức ăn mà một cô gái nhỏ nấu làm sao so bì được với những món ăn được chế biến khéo léo và tinh tế bởi bàn tay của các vị đầu bếp cấp quốc tế kia chứ?

Chẳng hạn như hôm nay, bữa sáng mà Cố Minh đích thân đi lấy cho boss của mình là bữa điểm tâm sắc hương vị câu toàn do một đầu bếp ba sao Michelin của một nhà hàng nổi tiến chế biến.

Sau bữa sáng, Đường Nhĩ Ngôn theo thói quen vừa uống cà phê vừa xem báo vừa nghe Cố Minh báo cáo lịch trình làm việc của một ngày, đợi đến khi hắn uống xong cà phê thì cũng là lúc có thể xuất phát.

Nhưng hôm nay đại boss uống xong cà phê đã mười phút rồi, tờ báo kinh tế và tài chính trên tay cũng đã đọc xong rồi thế nhưng dường như boss lại hoàn toàn không có ý định đứng lên.

Cố Minh vừa định lên tiếng hỏi thì đã thấy Đường Nhĩ Ngôn đặt tờ báo trên tay xuống, nhàn nhạt nói, "Gọi điện thoại cho Thẩm Tích. "

Cố Minh nhấc tay lên xem đồng hồ, lúc này Thẩm Tích và Sở Tư Nhan phải tới rồi mới đúng chứ? Nhưng sao giờ này người vẫn chưa thấy tới? Cũng không có bất kỳ tin tức gì. Vừa nãy chắc không phải Boss cố tình ở lại chờ hai người đến đấy chứ?

Nghi hoặc nhưng cho thêm mấy lá gan nữa Cố Minh cũng không dám hỏi, trực tiếp cầm lấy điện thoại gọi vào số máy của Thẩm Tích.

Đường Nhĩ Ngôn đứng lên, bước ra khỏi phòng ăn thẳng đến trước sofa phòng khách lấy gói thuốc trên kỷ trà lên, rút ra một điếu thành thạo châm thuốc.

Phàm là người có kiến thức đều biết, hút thuốc có hại cho sức khỏe nhưng hắn đã thói quen mỗi khi có chuyện cần suy nghĩ đều muốn châm một điếu, một ngày hút nhiều cũng phải hết một gói, bất kể là ở công ty hay ra ngoài công tác đều là như vậy, cũng không cảm thấy có gì không tốt càng không nghĩ tới sẽ cai thuốc.

Mới vừa hút một hơi thì Cố Minh đã bước đến, "Boss, điện thoại của Thẩm Tích vẫn đang trong tình trạng tắt máy, tôi gọi đến sân bay, bên hãng hàng không cho biết là chuyến bay bị trễ, hiện giờ đang đáp xuống sân bay. "

Đường Nhĩ Ngôn nghe vậy cũng không hỏi thêm, xoay người bước ra cửa.

***

Chiếc máy bay chở Sở Tư Nhan và Thẩm Tích đáp xuống sân bay của thành phố Brisbane đúng là trễ hơn thời gian dự kiến một tiếng đồng hồ, cho nên lúc hai người đến căn penhouse của Đường Nhĩ Ngôn thì không gặp được hắn.

Thẩm Tích đưa cô đến nơi thì vội vàng rời đi ngay mà Sở Tư Nhan bởi vì ở trên máy bay đã ngủ khá nhiều nên cũng không buồn ngủ mấy, nhìn căn hộ rộng thênh thang được dọn dẹp sạch bóng, không thấy một hạt bụi, không có việc gì làm nên cô quyết định lấy tập giấy vẽ tranh mà mình mang theo ra, chạy đến ban công ngồi bắt đầu vẽ.

Thời gian chầm chậm trôi trong tiếng soàn soạt của bút vẽ kéo trên loại giấy vẽ màu nước đặc biệt. Sở Tư Nhan chuyên chú đến mức quên luôn cả bữa trưa, đại khái là vì phong cảnh ở Brisbane này quá đẹp, đại khái là vì hộp bút vẽ của hắn tặng cho cô khiến cô đặc biệt có linh cảm hay là vì một thứ cảm xúc nào đó mà cô không biết tên mà Sở Tư Nhan mải mê vẽ đến ba giờ chiều, Đường Nhĩ Ngôn trở về mà cô vẫn không hay biết.

Đường Nhĩ Ngôn vừa vào cửa đã cởi áo vest ra, tùy ý ném nó trên sofa phòng khách, cà vạt cũng nới ra, lỏng lẻo treo trên cổ, hai chiếc nút trên cùng chiếc áo sơ mi được may bằng chất liệu thượng hạng cũng bị cởi ra để lộ lồng ngực rám nắng, cứ như thế, áo sơ mi trắng, quần tây đen, tao nhã mang theo một chút lười nhác chậm rãi bước về phía ban công nơi cô gái nhỏ đang ngồi say sưa vẽ tranh.

Ba giờ rưỡi chiều, ánh mặt trời yếu ớt trong mùa đông ở Úc chiếu những tia sáng óng ánh lên mái tóc dài óng ả của cô gái đang ngưỡng cao đầu ngắm phong cảnh, lên làn da trắng nõn như sứ, cả lên thân thể cô khiến cô giống như đang tắm trong một vầng hào quang rực rỡ.

Mà sau lưng cô là một tập giấy vẽ tranh được mở ra, bên trên màu nước vẫn còn chưa khô hết nhưng vẫn nhìn ra cảnh sắc tuyệt đẹp hai bên dòng sông Brisbane dưới ngòi bút của cô hiện lên sống động như thật.

Trên phương diện hội họa, không thể phủ nhận Sở Tư Nhan là một cô gái rất có tài hoa, chỉ là cô không muốn đến các học viện nghệ thuật để tiến tu mà thôi.

Lúc này cô gái đã nhận ra sự có mặt của người đàn ông, trên môi cô là nụ cười có chút hưng phấn lại có chút thẹn thùng, đôi môi hồng nhuận hơi hé ra, thấp giọng hỏi, "Anh về rồi sao?"

Tựa thân hình cao lớn vào khung cửa, hai tay vòng ở trước ngực, người đàn ông không vội trả lời mà rũ mắt nhìn xuống gấu váy màu xanh nhạt của cô có vài chỗ trong lúc vẽ vô ý dính phải năm sáu đốm màu nước, một lúc sau mới nói, "Sao lại để bẩn thế kia, về phòng thay đồ đi. "

Sở Tư Nhan cúi đầu xuống nhìn váy áo trên người mình, khi thấy những vết dơ thì có chút ngượng ngùng cười, xòe đôi tay trắng nõn cũng đã lấm lem màu nước trước mặt hắn, giọng nói mang theo một chút nghịch ngợm, "Tay cũng dơ rồi. "

"Vậy còn không mau đi?" Đường Nhĩ Ngôn thu hồi tầm mắt, trong giọng nói tăng thêm một chút uy nghiêm.

"Dạ. " Không có nhiều dị nghị, Sở Tư Nhan thu tay lại lách người qua bên cạnh hắn định đi vào nhưng lại bị giọng nói của hắn làm cho khựng lại, "Thay một bộ trang phục trang trọng một chút. "

"Phải ra ngoài sao?" Sở Tư Nhan quay đầu lại nhìn hắn.

Đường Nhĩ Ngôn chỉ nhẹ gật đầu.

Cô rất nghe lời quay về phòng, lấy hết quần áo mình mang theo trong va li ra, bày hết cả lên giường nhưng lại không biết nên mặc bộ nào mới thích hợp.

Cô và Đường Nhĩ Ngôn bên nhau đã lâu nhưng dường như trước giờ chưa từng cùng nhau ra ngoài chơi cho nên tất cả quần áo của cô đều là những bộ váy kiểu dáng đơn giản, không biết hôm nay hắn định đưa cô đi đâu, cô mặc những thứ này liệu có phải hơi thất lễ không?

"Ngốc à, vừa nãy không biết tại sao không hỏi?" Vừa cầm một chiếc váy màu trắng tinh kiểu dáng đơn giản Sở Tư Nhan vừa lẩm bẩm tự mắng mình, không biết bây giờ đi hỏi hắn liệu có bị mắng không nhỉ?

Lời của cô vừa nói dứt thì đã có một giọng khác tiếp nối, "Đúng là chẳng thông minh bằng ai. "

Sở Tư Nhan vụt quay đầu lại, người đàn ông đang đứng tựa lưng vào khung cửa, khóe môi ngậm một điếu thuốc, ánh mắt có chút ghét bỏ nhìn mớ áo váy cô bày đầy trên giường.

"Em không biết phải mặc cái gì. " Sở Tư Nhan không chút giấu diếm nói.

"Tùy tiện lựa một bộ, năm phút sau ra ngoài gặp anh. " Đường Nhĩ Ngôn ném lại một câu sau đó bỏ đi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-215)