Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 192

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 192
Ngoại truyện: Lựa chọn
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sở Tư Nhan cả đời này cũng không quên cảm giác khi lần đầu tiên cô và mẹ đứng trước tòa trang viên nguy nga đó, ngút ngàn tầm mắt cô là bãi cỏ xanh mướt, sau lưng nó là từng tòa từng tòa nhà kiến trúc theo kiểu trang viên cực kỳ khí phái màu trắng như tuyết, thứ kiến trúc trang viên mà dường như chỉ có thể nhìn thấy ở những làng nghỉ mát ở châu Âu đó dưới ánh mặt trời chói chang càng thêm lộng lẫy đến lóa mắt. Từng tia nắng mặt trời ấm áp từ trên trời chiếu xuống, ánh thái dương rực rỡ ấy chiếu thẳng vào cõi lòng đang lạnh giá của cô...

Trong một khoảnh khắc, Sở Tư Nhan có ảo giác giống như mình đang đứng trước cổng thiên đường, sau này cô và mẹ sẽ sống trong tòa trang viên lộng lẫy này sao?

"Vào đi, đợi lát nữa gặp được lão thái gia nhớ phải ngoan ngoãn một chút. " Mẹ của cô một lần lại một lần ở bên tai dặn dò, rất thành công đập tan ảo giác của cô.

Mẹ của Sở Tư Nhan thực ra không phải là nữ chủ nhân của tòa trang viên lộng lẫy này, bà chỉ là vợ nhỏ của đứa con nuôi của chủ nhân ở đây mà thôi. Mà giờ này, cô là một gánh hành lý phụ gia mà mẹ cô lúc này bắt buộc phải mang theo, điều này sau khi gặp nhau ở sân bay mẹ đã nói cho cô biết.

Cùng mẹ đi trên một con đường lát đá chỉnh tề, hai bên là hai hàng cây rợp bóng, đi qua một vườn hoa uất kim hương rộng mênh mông muôn màu muôn sắc như một tấm thảm hoa khổng lồ, hương thơm thoang thoảng dễ chịu của uất kim hương lan tỏa trong không khí, Sở Tư Nhan đi vào tòa trang viên như đồng thoại kia, chỉ không biết là, những gì chờ đón cô phía trước không hề tốt đẹp như những câu chuyện cổ tích.

Người nhà họ Đường là Hoa kiều mang quốc tịch Úc, từ năm dân quốc đã bắt đầu di dân đến xứ sở này và định cư tại đây cho đến nay, trải qua mấy đời nỗ lực phấn đấu, vốn chỉ là một căn nhà trọ nho nhỏ giờ Đường thị đã phát triển thành một doanh nghiệp kinh doanh du lịch và khách sạn số một số hai ở châu Á và úc, trở thành gia tộc giàu có và có quyền lực nổi tiếng khắp châu Úc này.

Chỉ là, người của gia tộc Đường thị tương đối đơn bạc, mấy mươi năm nay đều chỉ là độc đinh độc tử cho nên, đến đời của vị Đường Nhĩ Ngôn Đường đại thiếu gia, cháu trai duy nhất của lão thái gia này thì càng quý giá vô bì bởi vì cha mẹ của Đường đại thiếu gia lúc anh ta bảy tuổi đã vì một tai nạn mà đều qua đời cho nên không cần nghĩ cũng biết, lão thái gia đối với đứa cháu vàng ngọc duy nhất này của mình sủng ái đến mức nào, điều này cũng đã dưỡng thành tính cao ngạo tự phụ của Đường đại thiếu gia, nếu không có chuyện gì, tuyệt đối đừng có ai đi chọc đến anh ta.

Điều này mẹ cũng đã rất nhiều lần nhắc nhở Sở Tư Nhan. Cũng may là vị Đường đại thiếu gia này vẫn luôn sống ở Sidney rất ít khi trở về đây nhưng bởi vì đề phòng vạn nhất, cô vẫn luôn bắt mình phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng.

Hôm đó, lúc Sở Tư Nhan đi vào gian phòng khách rộng thênh thang mang đậm phong cách truyền thống Trung Quốc, chỉ thấy Đường lão thái gia tóc đã bạc gần hết lẳng lặng ngồi đó, sau khi nghe cô dè dặt tự giới thiệu mình, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên nhìn cô một cái, chỉ vẫy tay bảo mẹ đưa cô xuống.

Tối hôm đó, một mình Sở Tư Nhan ăn cơm trong gian phòng nhỏ vừa được bố trí cho mình, ngược lại cảm thấy rất tự tại, mẹ cũng không bảo cô phải đi chào hỏi bất kỳ ai nữa.

Sáng hôm sau thức dậy mẹ nói cho cô biết, nhà họ Đường đã sắp xếp trường học cho cô, ngay hôm nay đã có thể đến trường báo danh rồi nhập học.

Sở Tư Nhan cảm thấy cuộc đời mình đã lần nữa bắt đầu, không thể coi như cực kỳ tốt đẹp nhưng cũng xem như an ổn, vậy là đủ rồi. Cô chỉ không biết là, ác mộng chỉ mới bắt đầu.

Ngày đầu tiên từ trường tan học trở về đến nhà họ Đường, dưới sự giới thiệu của mẹ cô gặp được người chồng thứ hai của mẹ mình, con nuôi của Đường lão thái gia – Đường Mân. Cô đứng cách ông khoảng một mét, yếu ớt chào một tiếng "Chào chú!", người đàn ông tuổi đã ngoài năm mươi kia cười như có như không nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Sở Tư Nhan không buông, cố thế nào cũng không rút tay về được, cô loáng thoáng cảm giác được bản thân giống như đang bị cuốn vào một vực sâu không thấy đáy...

Về sau sự thực đã chứng minh, người đàn ông kia – chồng sau của mẹ mình quả thực đối với cô rắp tâm bất lương, thậm chí còn to gan lớn mật, hạ lưu đến mức ở trước mặt mẹ sờ soạng mặt và cả tay cô nữa...

Sở Tư Nhan sợ hãi cực kỳ, sợ một ngày nào đó ông ta thực sự sẽ làm ra chuyện gì tồi tệ với mình, cô chỉ mới mười lăm tuổi, còn chưa đủ mạnh mẽ đến mức có thể chống lại sức mạnh của một người đàn ông, huống gì, đây còn là nhà họ Đường.

Vì thế, khi ông ta nhân lúc Đường lão thái gia không có ở nhà mà bắt đầu giở trò với cô, Sở Tư Nhan chạy đến tố cáo với mẹ những hành vi đáng ghét của Đường Mân. Cô tưởng rằng mẹ ít ra sẽ đứng về phía mình, che chở cho mình nhưng nào ngờ, mẹ chỉ bảo cô cố gắng nhẫn nhịn, mọi chuyện rồi sẽ qua. Sở Tư Nhan đau lòng nhận ra, ở đất nước xa lạ này, trong căn nhà xa lạ này, không có ai có thể che chở, bảo vệ cho cô.

Buổi tối hôm đó, một mình Sở Tư Nhan rúc mình trong chiếc giường nhỏ của mình, lăn qua lộn lại thật lâu cũng không ngủ được. Cô muốn rời khỏi chỗ này, muốn quay về Singapore nhưng cô chưa đến tuổi thành niên, trên người cũng không có bao nhiêu tiền, chuyện gì cũng không thể làm. Nhận thức này khiến tâm linh yếu ớt của cô bị vây phủ bởi một nỗi sợ hãi và tuyệt vọng trước giờ chưa từng có. Gác cằm lên đầu gối, hai tay sít sao vòng ôm lấy chính mình, Sở Tư Nhan một lần lại một lần thầm gọi, "Ba, ba ơi, con sợ lắm... "

Sau lần đó cô bắt đầu học ngoan, mỗi lần tan học trở về nhà đều trốn vào trong gian phòng nhỏ của mình, nếu có thể không chạm mặt người đàn ông kia, cô tuyệt đối sẽ không gặp. Cũng may là người đàn ông đó cũng phải làm việc, trong công việc thỉnh thoảng cũng phải đi công tác nên Sở Tư Nhan, trong thắc thỏm phập phồng, sống ở nhà họ Đường qua ba tháng.

Chỉ là, một người nếu đã rắp tâm bất lương với một người, cho dù có cẩn thận đề phòng đến mấy cũng đề phòng không được.

Một cơn cảm nắng khiến Sở Tư Nhan nằm vật trên giường cả ngày, đến nửa đêm khát nước không chịu nổi, cô chỉ đành loạng choạng bước xuống lầu rót nước uống, thật không ngờ là lại xui xẻo gặp được người đàn ông bởi vì ra ngoài uống rượu mà về nhà trễ đó.

Thân thể thiếu nữ đã dần hình thành bởi vì cơn bệnh mà thoạt nhìn yếu ớt mảnh mai vô cùng, mạnh mẽ hấp dẫn lấy ánh mắt của người đàn ông, dưới sự thôi thúc của rượu và ham muốn của chính mình, ông ta bất chấp tất cả bổ nhào đến mà cô, bởi vì bảo vệ chính mình, chiếc ly thủy tinh trên tay không chút do dự đập thẳng vào đầu người đàn ông đang bị sắc dục làm mê thần trí kia. Lúc ông ta đau đớn rên lên một tiếng, Sở Tư Nhan dùng hết sức đẩy ông ta ra, liều mạng chạy trốn.

Buổi tối hôm đó, trời tối mịt hơn nữa còn đang đổ mưa. Sở Tư Nhan chạy ra khỏi nhà chính, xuyên qua vườn hoa, bãi cỏ, không ngừng chạy, dùng hết sức lực toàn thân liều mạng chạy ra khỏi cánh cửa sắt lớn kia...

Mưa lớn khiến cho lớp quần áo đơn bạc trên người cô rất nhanh bị ướt sũng, nước mưa mang theo hơi lạnh dần thấm vào trong người cô, gần như khiến cả người cô vì lạnh mà đông cứng lại.

Nhưng cô không dám, cũng không thể quay đầu lại càng đừng nói là dừng lại một giây phút nào để lau đi những giọt nước mưa đã sắp làm tầm mắt cô mơ hồ nhìn không rõ kia.

Nếu như hôm nay cô không chạy thoát nhất định sẽ bị tên cầm thú kia lăng nhục không chút thương tiếc. Có chết cô cũng không muốn gặp phải kết cuộc như thế.

Nhưng, trên đời này còn ai có thể cứu cô đây?

*****

Sở Tư Nhan cắn chặt răng, đau xót không ngừng hỏi ông trời đang giận dữ đổ mưa kia nhưng mà, ngoại trừ tiếng mưa tí tách không ngừng kia, không có ai có thể trả lời cô.

Trong cơn mưa tầm tã, những bước chân loạng choạng của cô cũng bị ngập trong nước, ngay chính lúc Sở Tư Nhan không hề lưu ý đó, mối nguy hiểm đã từ phía sau ập đến...

"Sở Tư Nhan, mày đứng lại đó cho tao!Đứng lại đó! Bằng không bắt được mày tao nhất định đập gãy chân mày!"

Giọng đàn ông thô lỗ xuyên qua màn mưa đánh thẳng vào màn nhĩ cô khiến cô trong nháy mắt tâm thần hoảng hốt, thật sự không ngờ là người đàn ông kia lại đuổi đến nhanh như vậy...

Sở Tư Nhan vừa chạy vừa cởi đôi dép lê trên chân ra, chân trần liều mạng chạy. Vì để trốn khỏi sự truy đuổi của người phía sau, cô lách mình qua một hàng cây vành đai bên vệ đường, khi cô vừa mới chui vào thì người phía sau giống như thề nhất định không bỏ qua cho cô, cũng đuổi sát ở phía sau, chỉ có điều ông không chui vào mà nhấc chân nhảy qua.

Bàn chân nhỏ của cô đã bắt đầu bị cọ rách da, tươm máu nhưng Sở Tư Nhan vẫn chạy trối chết về phía trước, tầm mắt càng lúc càng bị nước mưa làm cho mơ hồ, cô chỉ đành lung tung quệt nước mưa trên mặt, ánh đèn đường vàng nhạt chiếu vào gương mặt tái nhợt của cô, dù cho tràn đầy sợ hãi thì vẫn không che lấp được nét thanh tú diễm lệ...

Chỉ một giây sau, "choang" một tiếng! Lúc cô đang định ngoặt vào một con đường khác, bởi vì tầm mắt mơ hồ mà đụng vào một cây cột đèn đường...

Cú đụng này khiến Sở Tư Nhan rốt cuộc vẫn không trốn được tên ác ma đang đuổi sít sao phía sau. Chẳng lẽ... chẳng lẽ thực sự cuộc đời mình phải hủy trong tay tên cầm thú này sao? Thật đáng sợ! Thật đáng buồn!

Người đàn ông bổ nhào đến, đẩy Sở Tư Nhan ngã nhào trên mặt đất, vung tay, một cái tát tai không chút thương tiếc đánh thẳng vào mặt cô, đánh đến cô đầu váng mắt hoa, lỗ tai không ngừng vang lên những tiếng ong ong.

"Chết tiệt, xem mày còn dám chạy nữa không?" Lại một cái tát nữa vung đến.

"Tại sao lại không chạy?" Ánh mắt Sở Tư Nhan đã tan rã không còn chút tiêu cự nhưng miệng vẫn không nhận thua, "Ông còn dám làm bậy với tôi, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát!"

"Có bản lãnh mày đi báo cảnh sát thử xem, xem ai dám giải quyết cho mày?" Lại một cái tát nữa đánh đến, mặt Sở Tư Nhan đã bị đánh đến sưng phồng lên, đau đớn khó nhịn cộng thêm cái đau lúc nãy đụng phải cột đèn nhưng vẫn không thể so được với nỗi đau trong lòng lúc này.

Tại sao không đến cứu cô? Mẹ đâu? Tại sao nhắm mắt làm ngơ mặc kệ cho người đàn ông kia bức hiếp cô? Tại sao chứ?

Cô muốn lớn tiếng kêu cứu nhưng biết làm vậy cũng chỉ là công dã tràng, nơi đây là khu nhà dành cho giới siêu giàu ở ngoại ô vắng lặng, ngay cả đường đi cũng là đường tư nhân do nhà họ Đường bỏ tiền ra làm, cho dù cô có gọi đến rách cổ họng cũng chẳng có ai đến cứu...

Lúc nỗi tuyệt vọng vô cùng vô tận bủa vây lấy Sở Tư Nhan thì đột nhiên, một luồng ánh sáng cực mạnh xuyên qua màn đêm, xuyên qua màn mưa chiếu về phía cô...

Có người lái xe qua đây!

Nhận thức này mang đến cho Sở Tư Nhan một tia hy vọng rồi như có một sức mạnh tiềm tàng trong cơ thể trợ giúp, cô lần nữa đẩy người đàn ông đang áp trên người mình ra, tránh thoát khỏi sự kìm chế của ông ta mà chạy thẳng về phía chiếc xe đang chạy đến kia.

"Cứu tôi! Cứu tôi!" Sở Tư Nhan khàn giọng gọi, dùng hết sức lực còn lại trong người không ngừng gọi lớn, thậm chí không nghĩ đến, cách một lớp kiếng xe, người ngồi trong xe có muốn, có đủ năng lực, có đủ can đảm để cứu mình hay không?

Thời gian trong khoảnh khắc đó như đông lại, trái tim Sở Tư Nhan cũng thắt lại, không biết hiện giờ ở trước mặt cô đây, là một con đường sống hay lại là một minh chứng cho thấy cô sẽ thất bại trước số phận?

Mấy giây mà dài giống như là cả một đời, cửa kiếng xe chậm rãi hạ xuống, Sở Tư Nhan không chút suy nghĩ vội nhào về phía tài xế, vô lực quỳ xuống.

"Cứu tôi, cầu xin anh, cứu tôi... " Sở Tư Nhan run rẩy cầu xin người đàn ông bởi vì trong xe quá tối mà không nhìn thấy rõ mặt kia, cô chỉ nhìn thấy được một đôi mắt sâu thẳm như đầm nước không thấy đáy, bình đạm không lộ ra một chút cảm xúc nào của chủ nhân chiếc xe.

Đường Nhĩ Ngôn bình thản ngồi trong xe, nương theo ánh đèn đường vàng vọt từ trên cao nhìn xuống cô gái đang quỳ trên mặt đất, khóe mắt đồng thời quét đến Đường Mân cả người đang đứng cứng ngắc một bên.

Chỉ một cái liếc mắt, không cần nhiều lời giải thích hắn đã biết tình huống trước mắt là như thế nào. Ông nội không có ở nhà, ông ta đúng là chuyện gì cũng dám làm.

"Thật là phiền phức. " Đường Nhĩ Ngôn nhàn nhã mà ung dung lên tiếng, vẻ mặt giống như đang bàn về thời tiết vậy, lạnh mạc mà điềm nhiên, giống như chuyện không hề liên quan đến mình vậy. Cửa xe chậm rãi đóng lại...

Đường Nhĩ Ngôn hắn ghét nhất là phiền phức.

"Đừng! Đừng! Tôi cầu xin anh, cứu tôi!" Sở Tư Nhan nhìn cửa xe chậm rãi kéo lên, lòng cô cũng thắt lại theo, bàn tay nhỏ vội vàng chen vào khe hở nắm chặt lấy bàn tay đang giữ vô lăng. Nhiệt độ lạnh băng truyền qua tay Đường Nhĩ Ngôn khiến đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại.

Trong một đêm mưa giữa hè thế này, không nên có thân nhiệt lạnh như băng thế này mới đúng chứ? Mà đôi mắt trong suốt lúc này tràn ngập sợ hãi lẫn hy vọng kia, giống như hắn chính là cây cỏ cứu mạng duy nhất của cô, là cứu tinh mà Thượng đế gửi xuống cho cô...

Con người của Đường Nhĩ Ngôn trước giờ vốn không thích phiền phức, cũng không phải người thích quản chuyện của người khác, hắn là một thương nhân, trong mắt chỉ có ích lợi, được mất, trước giờ cũng không phải thánh nhân tùy tiện đi cứu giúp một ai cho nên...

"Nếu như nói, cái mà tôi muốn cũng giống như người đàn ông kia, vậy cô cũng muốn tôi cứu sao?" Đường Nhĩ Ngôn lần nữa hạ kiếng xe xuống, hơi ngoảnh đầu sang mặt ép sát đến gương mặt trắng như tuyết đã mất đi độ ấm của Sở Tư Nhan, điềm nhiên hỏi.

Cả người cô đã bị nước mưa làm cho ướt sũng, mái tóc dài ướt nước rối tung xõa ở sau lưng, vài sợi tóc dính ở gò má khiến cô thoạt nhìn chật vật không chịu nổi nhưng vẫn quật cường nhìn hắn.

Trong đêm mưa mùa hạ oi ả mà ẩm ướt này, nhìn quần áo đơn bạc đã bị mưa làm cho ướt sũng của cô, thân hình thiếu nữ vẫn còn chưa phát dục đầy đủ gần như lộ ra hết trước mắt hắn, đôi gò ngực thiếu nữ phập phồng theo từng hơi thở của cô khiến người đối diện bỗng dưng sinh ra một cảm giác khô nóng.

Tình cảnh này, rất nhiều năm sau Đường Nhĩ Ngôn tưởng rằng mình đã quên mất nhưng mỗi khi ngẫu nhiên nhớ lại nó vẫn hiện ra trong đầu hắn một cách rõ ràng, rõ ràng đến đáng sợ.

Sở Tư Nhan không khống chế nổi toàn thân phát run, lúc này cô đã nhìn rõ mặt người trong xe, anh ta có gương mặt đẹp trai nhất mà cô từng được gặp, đôi mắt đen thẳm thâm thúy, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng với những đường nét rõ ràng, chiếc cằm cương nghị râu đã bắt đầu hơi nhô ra nhưng không hề có vẻ lôi thôi mà chỉ càng làm tăng thêm khí thế cường hãn nơi anh ta.

Nhưng anh ta lại nói, cái anh ta muốn cũng giống như người đàn ông kia...

"Cho? Hay là không cho?" Đường Nhĩ Ngôn vừa lên tiếng đã mang theo một khí thế cường hãn khiến người đối diên vô hình trung khuất phục.

Sở Tư Nhan nhịn không được toàn thân lại run lên. Người đàn ông này vừa ném cho cô một nan đề. Không cho, tương lai của cô chắc chắn sẽ bị hủy trong tay lão cầm thú kia; cho đi, tương lai của cô có thể khá hơn sao, hay lại càng thêm bết bát?

*****

Đường Nhĩ Ngôn cao ngạo nhếch môi, nụ cười khiến cho ngũ quan tuấn tú kia càng lộ nét cuồng dã, hắn biết cô đang giãy dụa.

"Khó lắm sao?" Ánh mắt lần nữa rơi trên gương mặt nhỏ nhắn thanh lệ của cô gái, đôi mắt kia thật đẹp, đen và sáng như hai vì sao đi lạc bởi vì sợ hãi và hoang mang mà mất dần đi ánh sáng.

Sở Tư Nhan càng thêm hoảng, vẻ cường hãn và đầy uy hiếp của người đàn ông trước mặt này tuyệt đối không thua kém Đường Mân, thậm chí là càng thêm rõ ràng nhưng dường như trên người người này có thứ gì đó không giống với lão cầm thú kia, chỉ là giờ phút này cô không có cách nào phân biệt rõ ràng được. Cô rất sợ, rất không biết làm sao, cô không biết phải quyết định thế nào mới là tốt nhất cho bản thân.

"Nếu cảm thấy khó khăn quá thì cứ coi như tôi chưa nói!" Đường Nhĩ Ngôn chậm rãi nói, trên gương mặt tuấn nhã kia cho thấy rõ ràng là không mấy để tâm mà cửa xe lúc này lại lần nữa nâng lên.

Chính ngay khoảnh khắc ấy, Sở Tư Nhan có quyết định...

Nếu như chỉ có một sự lựa chọn duy nhất, nếu như phải chọn giữa người đàn ông tuấn nhã này và lão cầm thú kia, cô chẳng thà lựa chọn người này, cũng chính là, lựa chọn con đường tương lai của mình.

"Tôi đồng ý. "

Dù sao thì cô cũng không còn gì để mất nữa rồi!

Khóe môi Đường Nhĩ Ngôn nhẹ câu lên một nụ cười, vẻ mặt tự tin cực kỳ giống như đã sớm đoán được cô sẽ có quyết định này.

"Lên xe. " Hắn hất cằm ra hiệu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn nút điều khiển cửa xe.

Sở Tư Nhan lập tức giống như chạy nạn chui ngay vào xe, toàn thân y phục ướt đẫm rất nhanh đã thấm ướt băng ghế làm bằng da thật thượng đẳng còn Đường Mân, đối mặt với tình cảnh này đã hoàn toàn không suy nghĩ được làm thế nào giải quyết, tất cả những cảm xúc ác liệt cùng dục vọng vừa mới nãy trong khoảnh khắc nhìn thấy Đường Nhĩ Ngôn đó đã hoàn toàn tiêu biến không còn chút tăm hơi.

Đường Nhĩ Ngôn liếc mắt nhìn Đường Mân, "Cô ấy giờ là người của cháu, chú ạ. "

Giọng điệu của hắn trầm thấp, cách nói chuyện cũng rất hòa hoãn nhưng ánh mắt sắc lạnh kia thật khiến người ta không rét mà run.

Nói rồi Đường Nhĩ Ngôn cũng mặc kệ phản ứng của Đường Mân là thế nào, đạp mạnh chân ga, đưa Sở Tư Nhan thoát khỏi hang sói.

Nhưng, lúc nghe được danh xưng cuối cùng từ miệng hắn, cả người Sở Tư Nhan hoàn toàn ngớ ra...

Người đàn ông này vừa mới gọi lão cầm thú kia là gì? Chú? Ông ta là chú của anh ta sao?

Vậy người đàn ông này là...

Tâm tình vốn thả lỏng đôi chút giờ phút này lại bắt đầu căng thẳng trở lại, đôi mắt đen láy tràn ngập khiếp sợ nhìn người đàn ông đang thành thạo lái xe...

"Tôi là Đường Nhĩ Ngôn. "

Giọng điệu nhàn nhạt của hắn đã chứng thực suy đoán của Sở Tư Nhan.

Thì ra...

Anh ta đúng là vị đại thiếu gia của nhà họ Đường trước giờ cô chỉ được nghe danh chứ chưa từng gặp mặt kia. Mà nghĩ lại cũng đúng thôi, nếu như không phải là người nhà họ Đường thì còn ai có thể lúc nửa đêm nửa hôm thế này lái xe trong khu vực tư nhân của nhà họ Đường được chứ?

Khoang xe vốn ấm áp nhưng giờ phút này Sở Tư Nhan chỉ cảm thấy như có băng tuyết ngàn năm vây phủ lấy mình, lạnh quá...

"Tôi sẽ không đưa em trở về. " Đường Nhĩ Ngôn lần nữa lên tiếng, đưa tay với lấy chiếc áo vest đang đặt bên ghế phụ lái ném cho cô.

Nghe câu nói này của hắn, đón lấy chiếc áo vest vẫn còn mang theo hơi ấm và mùi hương cơ thể của hắn, sự lo lắng trong lòng Sở Tư Nhan giảm đi không ít, gương mặt tái nhợt thoáng lộ ra một nụ cười yếu ớt, sự ấm áp trong phút chốc bao vây lấy cô đánh tan cái lạnh trong lòng, thật ấm áp. Cảm giác này, thật ấm áp...

Mí mắt dần dần nặng trịch, cuối cùng chống đỡ không nổi cô mơ màng ngủ mất.

Lúc Đường Nhĩ Ngôn lái xe trở về căn hộ của mình nằm ở trung tâm thành phố mới phát hiện tình trạng sức khỏe của "phiền phức" của hắn có chút khác thường.

Hắn gọi cô mấy tiếng nhưng hoàn toàn không có phản ứng, đưa tay vỗ vỗ mặt cô mới kinh ngạc phát hiện độ nóng đến dọa người.

Thật sự là phiền phức!

Mặc dù biết rõ bản thân sẽ rước về một "phiền phức" không nhỏ nhưng lòng tốt ít ỏi đến đáng thương lại khiến hắn vẫn quyết định cứu cô. Nếu như đã cứu cô, hắn càng không có lý do gì khiến cô xảy ra chuyện ngay trước mắt mình.

Rút điện thoại trong túi ra ấn nút gọi, đối phương rất nhanh đã bắt máy, là một giọng nữ vui vẻ nói, "Boss, muộn như vậy rồi, là chuyện công hay chuyện tư đây?"

"Tìm một bác sĩ đến chỗ tôi, ngay lập tức. " Đường Nhĩ Ngôn không dong dài, trực tiếp hạ lệnh.

"Anh không khỏe sao?" Trong giọng nói của đối phương không giấu được một chút quan tâm.

"Cho cô nửa giờ, đưa người tới căn hộ của tôi. " Đường Nhĩ Ngôn không muốn nhiều lời, trực tiếp ngắt điện thoại.

****

Sáng hôm sau, mặt trời rạng rỡ chiếu khắp mặt đất.

Trên chiếc giường êm ái phủ drap màu xám đậm, một cô gái làn da trắng nõn nà nhưng gương mặt tái nhợt đang điềm tĩnh nằm đó, hàng mi dài như hai cánh quạt nhỏ tạo nên hai bóng mờ dưới mắt, đôi môi anh đào thiếu một chút huyết sắc, hơi thở bình ổn, dù trong cơn mê man nhưng vẫn xinh đẹp như công chúa đang chờ nụ hôn của hoàng tử đánh thức.

Ở một góc khác của gian phòng, một cô gái trong bộ váy công chức màu đen đang vùi đầu vào chiếc laptop xử lý công sự, ngẫu nhiên cô sẽ ngước mắt lên quan sát tình huống của cô gái trên giường...

Cô gái vẫn luôn ngủ không được an ổn, suốt đêm không ngừng nói mớ, có thể đoán được là cực kỳ không có cảm giác an toàn, mãi cho đến khi bác sĩ giúp cô tiêm một mũi thuốc an thần thì ngủ mới được an ổn một chút.

Nhìn thời gian, chắc cô ấy cũng đến lúc tỉnh rồi.

Cô gái áo đen nhìn chăm chú Sở Tư Nhan, hàng mi dài như cánh bướm khe khẽ chớp động sau đó mắt chậm chạp mở ra, đôi ngươi trong trẻo mờ mịt nhìn lên trần nhà xa lạ, mãi cho đến khi cô gái đứng dậy bước đến bên giường, Sở Tư Nhan mới dời mắt nhìn về phía cô.

"Tỉnh rồi?" Cô gái nhỏ nhẹ lên tiếng.

"Cô... "

Sở Tư Nhan kinh ngạc nhìn cô gái trẻ xa lạ trước mặt lại quay đầu nhìn một vòng xung quanh căn phòng nơi mình đang nằm, gian phòng rất lớn được trang hoàng theo phong cách hiện đại, tối giản với hai màu đen trắng nhưng phối hợp cực kỳ tinh xảo khiến cho cả gian phòng không hề mất đi vẻ xa hoa, lại cúi nhìn xuống mới phát hiện trên người mình là một chiếc áo ngủ kiểu nam màu đen, phát hiện này khiến cô giật nảy mình, theo bản năng vội kéo chăn cao đến tận cằm, đôi mắt trong trẻo nhìn về phía cô gái trẻ như thầm hỏi.

"Tôi là Thẩm Tích. Chắc là lớn tuổi hơn nên gọi là em nhé? Quần áo của em là do tôi thay. " Thẩm Tích mỉm cười khom người sờ nhẹ trán của Sở Tư Nhan, "Đã bớt sốt rồi. Có còn thấy chỗ nào không khỏe nữa không? Có muốn ăn chút gì không?"

"Thẩm tiểu thư... " Sở Tư Nhan chậm rãi chống tay ngồi dậy, cắn môi nhìn cô, ánh mắt có chút khiếp sợ lần nữa quét một vòng trong phòng nhưng vẫn không thấy bóng dáng của người đàn ông kia...

Dường như biết rõ cô đang tìm gì, Thẩm Tích mỉm cười, "Nhĩ Ngôn không có ở đây, em tạm thời cứ ở lại chỗ này. "

Anh ta không có ở đây?

Sở Tư Nhan phân không ra là thở phào một hơi nhẹ nhõm nay có chút thất vọng khi tỉnh lại không nhìn thấy người đã cứu mình, dù sao chính là trong lòng cảm giác có một chút trống rỗng, khó chịu.

"Đây là quần áo của em, có muốn đi tắm trước rồi thay không?" Thẩm Tích cầm túi quần áo vừa mới được đưa đến không lâu đặt ở đầu giường lên đưa cho cô.

"Dạ, được. " Sở Tư Nhan gật đầu, kéo chăn bước xuống giường mới phát hiện chiếc áo ngủ của đàn ông khoác trên thân hình nhỏ nhắn của cô dài đến chấm đất khiến cô suýt nữa thì ngã nhào.

Thẩm Tích bật cười đưa tay đỡ lấy cô, "Cẩn thận một chút, lát nữa tôi bảo người đưa đến một ít quần áo mặc ở nhà nữa. "

"Xin lỗi, làm phiền cô quá. " Sở Tư Nhan ngượng ngùng nói.

Cầm lấy quần áo mà Thẩm Tích đưa cho mình tiến vào gian phòng tắm rộng đến không thể tưởng tượng nổi kia tắm một lần nước nóng, cảm thấy toàn thân dễ chịu không ít mới thay quần áo ra ngoài. Bên ngoài Thẩm Tích đã chu đáo chuẩn bị sẵn một ít thức ăn dễ tiêu hóa, ăn xong gương mặt tái nhợt của Sở Tư Nhan đã khôi phục lại một chút huyết sắc.

*****

Gương mặt trẻ trung xinh đẹp của Thẩm Tích mang theo một ý cười nhàn nhạt an tĩnh ngồi nhìn Sở Tư Nhan, thấy cô đặt chiếc muỗng trong tay xuống, Thẩm Tích lại đẩy một chén canh nóng đang bốc hơi nghi ngút đến trước mặt cô, "Uống thêm chút canh đi, thân thể của em suy yếu, cần bổ sung thêm dinh dưỡng. "

Thực ra cô vừa mới hạ sốt, khẩu vị cũng không tốt lắm nhưng lại không tiện từ chối ý tốt của Thẩm Tích vì thế Sở Tư Nhan chỉ đành nhẹ gật đầu, cầm muỗng múc từng muỗng canh nóng hổi chậm chạp uống.

Sau khi ăn xong, vốn cùng Thẩm Tích không quen chẳng thân nên Sở Tư Nhan không tìm được chủ đề chung nào để nói chuyện phiếm, cũng may là Thẩm Tích còn công sự phải xử lý, thấy cô đã không có việc gì thì lưu lại một tấm danh thiếp, dặn dò cô phải nghỉ ngơi nhiều, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho mình sau đó rời đi.

Một mình Sở Tư Nhan lưu lại trong căn nhà rộng thênh thang, ngoại trừ phòng ngủ chính còn có phòng khách, những nơi khác cô không dám tùy tiện đi bừa. Trở về phòng ngủ, cô ngồi lên chiếc giường xa lạ kia, cằm gác lên đầu gối nghĩ về người đàn ông đã cứu cô tối hôm qua, nghĩ tới lời của anh ta, nghĩ tới thân phận giữa anh ta và mình...

Anh ta là Đường Nhĩ Ngôn, đại thiếu gia của nhà họ Đường mà cô chỉ là một phụ thuộc phẩm mà vợ nhỏ của con nuôi của nhà họ Đường mang theo, thân phận như vậy ở cùng với anh ta, nếu như để Đường lão thái gia biết được, không biết sẽ gây ra sóng to gió lớn đến đâu...

Sở Tư Nhan không muốn cũng không dám nghĩ tiếp nữa nhưng, đánh chết cô cũng không muốn quay về bên cạnh lão cầm thú kia... Ngay cả mẹ mình, cô cũng không muốn gọi điện thoại cho bà.

Bà căn bản là không để tâm đến con gái của mình, bằng không tại sao lại dung túng cho lão cầm thú kia hết lần này lại lần khác quấy rối cô. Nếu như không phải may mắn gặp được Đường Nhĩ Ngôn, bây giờ chắc chắn cô đã bị hủy trong tay ông ta rồi.

Cho dù đã quyết định không muốn liên lạc với mẹ mình nhưng tất cả đồ đạc của mình đều vẫn còn ở nhà họ Đường hơn nữa cô còn chưa đến tuổi thành niên, không có mẹ, chuyện học hành của cô làm sao bây giờ?

Cho dù những chuyện này đều được giải quyết thì cô phải sống chung với Đường Nhĩ Ngôn thế nào đây? Cô... cô... chỉ mới có mười lăm tuổi...

Đối với chuyện nam nữ, những hiểu biết của cô chỉ giới hạn trong những gì mà sách vở mang đến mà khi chân chính muốn đối mặt, Sở Tư Nhan vẫn không làm sao tránh khỏi cảm giác mờ mịt và hoảng sợ khôn cùng!

Vừa nghĩ tới vấn đề then chốt này, cả người cô càng thêm co quắp bất an, co ro ngồi trên chiếc giường rộng thênh thang không biết phải làm sao.

Chính ngay lúc này ngoài cửa vang lên tiếng chuông, tiếng động đột ngột khiến cô giật nảy mình, phản ứng đầu tiên chính là, có phải là Đường Nhĩ Ngôn đã trở về rồi không?

Nhưng một giay sau định thần lại Sở Tư Nhan nghĩ ra, đây là nhà của anh ta, anh ta trở về thì cần gì phải ấn chuông cửa, vậy chắc có lẽ là Thẩm tiểu thư rồi.

Sở Tư Nhan dè dặt đi đến cửa, vừa mới mở bộ đàm lên thì bên ngoài đã truyền đến một giọng nữ đầy khách sáo, "Có phải là Sở tiểu thư không?"

"Đúng... đúng vậy. " Sở Tư Nhan trả lời một cách thắc thỏm bất an bởi vì không biết thân phận của đối phương là gì.

"Tôi là nhân viên giao hàng của trung tâm thương mại XXX... "

Nghe đối phương báo ra thân phận Sở Tư Nhan mới nhớ ra sáng nay Thẩm Tích có nói sẽ cho người đưa đến một số quần áo mặc ở nhà cho cô.

Ký nhận xong, cũng không có ý định mở những túi đồ tinh xảo kia ra, Sở Tư Nhan chỉ ôm chúng đặt trên sofa rồi ngồi xuống tiếp tục thẫn thờ.

Mãi đến khi bụng đói kêu vang Sở Tư Nhan mới nhận ra mình đã ngồi ngây ngốc trong phòng suốt cả ngày mà lúc này, trời đã bắt đầu tối.

Cô sắp xếp lại một chút những túi đồ trên sofa sau đó đi vào bếp, mở tủ lạnh ra xem, thấy bên trong đầy đủ các loại thực phẩm tươi ngon.

Tài nấu bếp của Sở Tư Nhan cũng không quá tốt, chủ yếu là vì bận rộn học tập không có cơ hội thực hành nhiều nhưng muốn nấu vài món đơn giản cũng không phải là vấn đề gì lớn.

Ở trong căn hộ rộng thênh thang này suốt một ngày, cô đã từ tâm trạng thắc tha thắc thỏm ban đầu từ từ bình tĩnh lại. Nấu cho mình một chén mì sau đó bê lên bàn ăn, còn chưa kịp ăn thì Thẩm Tích đã đến, đi cùng cô là một người đàn ông lạ.

"Thẩm tiểu thư... " Sở Tư Nhan có chút bối rối từ bàn ăn đứng lên, dè dặt nhìn Thẩm Tích từ lúc bước vào đến giờ trên môi vẫn một ý cười nhàn nhạt sau đó lại dè dặt nhìn sang người đàn ông bên cạnh cô, nhỏ giọng chào hỏi.

Lúc cô âm thầm quan sát người đàn ông trẻ tuổi kia thì anh ta cũng đã lên tiếng, "Tôi là Cố Minh, là trợ lý của Đường tiên sinh. "

"Em không cần sợ, chúng tôi chỉ ghé qua nói một chút chuyện với em thôi. Cứ tự nhiên ăn trước đi, chúng tôi đến phòng khách chờ em. " Thẩm Tích nói xong, vì không để cô cảm thấy khẩn trương, tế nhị kéo Cố Minh ra phòng khách đợi.

Đến phòng khách Cố Minh ngồi xuống, Thẩm Tích đi rót hai ly nước mang đến, đưa cho hắn một ly sau đó ngồi xuống sofa đối diện.

"Cô gái kia đi theo học trưởng sao?"

Cố Minh và Thẩm Tích đã quen biết nhiều năm, hay nói một cách khác là quen biết với Đường Nhĩ Ngôn nhiều năm, bọn họ đều là đàn em cùng học chung trường với Đường Nhĩ Ngôn ở Anh, dưới hắn mấy lớp.

So với Thẩm Tích, Cố Minh đến làm việc bên cạnh Đường Nhĩ Ngôn sớm hơn hai năm, Thẩm Tích nửa năm trước mới trở lại bắt đầu làm việc cho hắn nhưng những chuyện riêng tư của Đường Nhĩ Ngôn họ trước giờ rất ít khi xử lý. Hôm nay hắn bảo hai người qua đây cùng một lúc thật sự khiến cho ai nấy đều có chút không dự đoán được.

Cô gái đó thoạt nhìn cực kỳ xinh đẹp hơn nữa đang tuổi thanh xuân dào dạt, gương mặt thanh lệ, đôi mắt trong sáng hữu thần, làn da trắng nõn tưởng chừng có thể bấm ra nước, cả người toát ra một loại khí chất thanh nhã không biết đến khói lửa nhân gian, thực sự rất đặc biệt.

Nhưng, nếu như cứng rắn muốn nói giữa cô với Đường Nhĩ Ngôn có quan hệ gì, tuổi tác hình như hơi nhỏ một chút thì phải?

Cố Minh theo chân Đường Nhĩ Ngôn làm việc đã hai năm đương nhiên biết rõ, những cô gái xuất hiện bên cạnh anh ta đều thuộc dạng thành thục quyến rũ thế nên hắn mới có chút bối rối, không biết ông chủ của mình bắt đầu từ lúc này thì thay đổi sở thích rồi.

Thẩm Tích nhún nhún vai, nhấp một ngụm nước rồi mới nhàn nhã nói, "Không nghe học trưởng nói gì hết, chỉ bảo chúng ta đến làm việc. "

Tối hôm qua cô đưa bác sĩ đến giúp cô gái nhỏ này khám bệnh, Đường Nhĩ Ngôn chỉ bảo cô lưu lại chăm sóc cho cô rồi đi mất. Hôm nay đến công ty ngoại trừ bàn công sự ra, liên quan đến cô gái nhỏ này một câu cũng không nghe anh ta nhắc tới, mãi cho đến trước khi tan tầm Đường Nhĩ Ngôn mới dặn hai người giúp cô gái nhỏ này làm thủ tục chuyển trường.

Cố Minh tuy rằng lòng đầy nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi nhiều bởi vì Đường Nhĩ Ngôn người này cực kỳ chú trọng sự riêng tư, chuyện riêng của anh ta trước giờ luôn được bảo mật rất khá.

Không có gì để nói, hai người bắt đầu nói một chút về công sự hôm nay.

Bởi vì có người đợi nên Sở Tư Nhan tận lực ăn thật nhanh rồi bước ra ngoài phòng khách ngồi xuống trước mặt hai người nhưng cảm giác vẫn có chút câu thúc, hai tay quy củ đặt trên đầu gối đang sít sao nắm lấy nhau.

Hai người hỏi ý kiến của cô một chút xem có muốn tiếp tục ở lại Melbourne học hay là dời đến Sidney, Sở Tư Nhan do dự một chút cuối cùng quyết định đến Sidney bắt đầu lại từ đầu.

Cô không muốn quay lại Melbourne, cho dù đã rời khỏi thành phố đó nhưng nhà của lão cầm thú kia vẫn ở chỗ đó, cô sợ mình sẽ vô tình gặp phải. Nếu như đã phải lựa chọn, đương nhiên cô phải chọn nơi an toàn nhất cho mình.

Crypto.com Exchange

Chương (1-215)