Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 184

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 184
Ngoại truyện: Anh Cẩn Hành không còn như xưa
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Xin lỗi, em khiến mọi người lo lắng!" Thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người mình nhưng ai nấy đều như sợ dọa đến cô cho nên cũng không ai lên tiếng hỏi han hay trách móc gì, đến cuối cùng, vẫn là Phạm Tuyết Chân chủ động lên tiếng phá vỡ sự trầm mặc trong xe.

"Ngốc à, nói xin lỗi gì chứ?" Ngồi bên cạnh cô, Giang Tâm Đóa giang tay ôm cô vào lòng mắng yêu.

"Dạ. " Phạm Tuyết Chân ở trong lòng Giang Tâm Đóa nhè nhẹ gật đầu.

"Quả bom đó theo cháu thấy, liệu có phải là của hắn cài không?" Phạm Uyển Viện trực tiếp nêu lên nghi vấn trong lòng.

Phạm Tuyết Chân lắc đầu, "Chắc là không đâu. Những thứ mà anh Cẩn Hành làm ra phức tạp hơn thế này nhiều. "

"Xem ra tên kia đã dạy cho em không ít thứ. Trước khi em quay về Luân Đôn, Tống Cẩn Hành có giao cho em vật gì khác nữa không?" Phạm Trọng Nam chống cằm, trong mắt mang theo một tia nghiền ngẫm.

"Vật gì khác?" Phạm Tuyết Chân khó hiểu nhìn hắn hỏi ngược lại.

"Được rồi, Frank, Chân Chân bị đám cảnh sát thẩm vấn ấy tra hỏi cả ngày phiền lắm rồi, cháu đừng hỏi nhiều như vậy làm gì. " Phạm Uyển Viện chậm rãi lên tiếng ngăn Phạm Trọng Nam hỏi tiếp.

Giang Tâm Đóa cũng gật đầu đồng tình với bà, "Đúng đó, để Chân Chân nghỉ ngơi một chút đi. Có chuyện gì để ngày mai hãy hỏi. "

Tất cả những câu hỏi của Phạm Trọng Nam chưa kịp nói ra lời thì đã bị hai người phụ nữ bên cạnh chặn lại hết, hắn bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt, cầm điện thoại lên xem thông tin chứng khoán, không buồn lên tiếng nữa.

Về tới biệt thự nhà họ Phạm, vừa bước xuống xe thì đã thấy Melina bước đến báo với mọi người là Vân Phi Dương đã ở đây đợi khá lâu.

Vừa nghe Vân Phi Dương đến, Phạm Tuyết Chân đã vội phóng như bay vào nhà, "Vân đại ca, có phải đã có tin tức của anh Cẩn Hành rồi không?" Cô vừa hỏi vừa bắt lấy cánh tay Vân Phi Dương, trong giọng nói không giấu được sự sốt ruột còn ánh mắt thì tràn đầy chờ mong.

"Nữ anh hùng, đã lâu không gặp. " Vân Phi Dương sờ đầu cô cười trêu, rõ ràng chuyện xảy ra chiều nay hắn đã biết cả rồi.

Thật sự không thể ngờ một cô gái thoạt nhìn yếu ớt mảnh mai như vậy lại dám xông tới gỡ bom, quả thực khiến người ta mở rộng tầm mắt.

"Em có phải nữ anh hùng gì đâu. " Phạm Tuyết Chân chu môi, "Em chỉ muốn biết quả bom đó có phải là do anh Cẩn Hành cài hay không mà thôi. "

"Thất vọng rồi phải không? Không phải hắn. " Vân Phi Dương vẫn giữ nụ cười trên môi dù trong lòng vì ánh mắt chờ mong của cô gái mà cảm khái vô cùng.

Hai năm nay mỗi lần liên lạc được với hắn, câu đầu tiên mà cô hỏi luôn là tin tức về anh Cẩn Hành của cô nhưng lần nào cũng như lần nấy, hắn đều khiến cô thất vọng nhưng lần này, có lẽ là...

"Thật sự không có một chút tin tức gì sao?" Đôi mắt vốn đầy chờ mong của Phạm Tuyết Chân chợt tối lại, bàn tay đang giữ lấy cánh tay Vân Phi Dương cũng rũ xuống một cách vô lực.

Vân Phi Dương nhìn vẻ thất vọng của cô, vốn đang định lên tiếng thì đã nghe Phạm Trọng Nam vốn đi phía sau Phạm Tuyết Chân vào nhanh hơn một bước lên tiếng, "Mọi người lên lầu nghỉ ngơi trước đi. "

"Còn anh?" Giang Tâm Đóa liếc sang Phạm Trọng Nam một cái lại nhìn sang Vân Phi Dương, cô cứ luôn cảm thấy dường như họ có chuyện gì cố tình bảo những người khác tránh đi vậy, hơn nữa, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Tống đại ca.

"Bọn anh còn có một chút công sự phải bàn. Lên lầu đi. " Phạm Trọng Nam rõ ràng là không muốn nói nhiều.

Giang Tâm Đóa cũng không hỏi nhiều, kéo Phạm Tuyết Chân cùng nhau lên lầu.

Đợi khi hai người đã khuất hẳn sau cầu thang, Phạm Trọng Nam lại dẫn đường cho Vân Phi Dương tiến vào thư phòng của mình, đóng cửa lại.

"Thế nào rồi?" Phạm Trọng Nam đứng trước cửa sổ nhìn xuống vườn hoa mờ mịt dưới ánh trăng bàng bạc, điềm tĩnh hỏi.

"Tên đó cuối cùng xuất hiện rồi. " Cho nên hắn mới bằng tốc độ nhanh nhất bay đến Luân Đôn.

Hai năm nay ngoại trừ việc chơi trò mèo vờn chuột với đám cảnh sát, việc truy tìm tung tích của Tống Cẩn Hành chưa từng dừng lại một giây nào mà hôm nay, rốt cuộc hắn cũng đã hiện thân rồi.

"Cậu xác định là cậu ấy chứ?" Phạm Trọng Nam quay đầu lại hỏi.

"Không thể sai được. Nếu như tôi không đoán nhầm, trong vòng hai ngày này hắn nhất định sẽ đến tìm Chân Chân. "

"Bọn người kia, rốt cuộc đã làm gì cậu ấy?" Trong giọng nói của Phạm Trọng Nam đã dấy lên một chút tức giận.

"Frank, nếu như tôi đoán không sai, hai năm nay chắc là bọn họ đã đưa cậu ấy đến khu căn cứ thực nghiệm bí mật có số hiệu là "Z" kia. "

"Khu căn cứ thực nghiệm bí mật?" Phạm Trọng Nam nhướng cao mày, "Bọn họ muốn cậu ấy làm việc cho phía cảnh sát sao? Sao lại có thể?" Nếu như Tống Cẩn Hành thực sự là người tình nguyện hy sinh tự do của mình cho nghiên cứu như những nhà khoa học khác thì cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy xảy ra ngay từ lúc đầu.

"Chắc chắn là bọn họ đã cho cậu ta dùng thuốc, một loại thuốc gì đó để khống chế nhận thức. Song hiện giờ đã không còn là người mà chúng ta biết trước đây nữa. "

Căn cứ thực nghiệm bí mật Z là một trung tâm nghiên cứu trực thuộc hải quân Mỹ, được đặt bí mật ở một đảo nhỏ thuộc một vùng biển ở Thái Bình Dương. Trên đảo tạp trung rất nhiều kỹ thuật viên, chuyên viên nghiên cứu khoa học chuyên giúp cho quân đội Mỹ nghiên cứu ra những vũ khí tối tân nhất.

Mà mấy năm qua thứ mà họ thèm muốn có được chính là tư liệu về loại bom hydro mới nhất mà Song và Vân Phi Dương cùng nghiên cứu ra cho nên mới bất chấp mọi giá bắt hắn đến đó. Nhưng phần tư liệu đó là do hai người hợp sức mới làm được, chỉ có mỗi một Tống Cẩn Hành thì có thể được sao?

Thế cho nên hai năm nay, phía Mỹ chưa từng bỏ qua việc truy bắt Vân Phi Dương một giây phút nào.

Tiếc là Vân Phi Dương vẫn luôn ẩn nấp ở Trung Đông, muốn bắt hắn chừng như là chuyện không có khả năng. Nhưng vì để tìm được tung tích của Tống Cẩn Hành, lúc này đây hắn không thể không lại xuất hiện trước mắt bọn họ lần nữa.

Mà lần này, Tống Cẩn Hành rốt cuộc đã lộ diện.

Tuy rằng hai người còn chưa chính thức chạm mặt nhau nhưng bằng kinh nghiệm nhiều năm hợp tác giữa hai người hình thành nên sự ăn ý mà nói, chỉ cần một vài động tác nhỏ là người kia đã biết đối phương rốt cuộc có xuất hiện hay không.

"Dùng thuốc?" Phạm Trọng Nam đưa tay day day huyệt Thái dương, trầm tư một lúc mới lên tiếng, "Đã biết là thuốc gì chưa? Có cách nào giải trừ hay không?"

Vân Phi Dương lắc đầu một cách bất đắc dĩ, "Hiện giờ chúng ta ngay cả gặp mặt cũng chưa gặp được, làm sao biết bọn họ đã cho cậu ấy dùng thuốc gì? Nhưng cho đến giờ tôi có thể chắc chắn, nhất định không phải thứ gì tốt, hơn nữa, trí nhớ của cậu ấy hoàn toàn bị khống chế rồi. "

"Chết tiệt!" Phạm Trọng Nam không nhịn được thấp giọng rủa một câu. Đám cảnh sát và quân đội Mỹ chết tiệt kia chỉ biết dùng loại thủ đoạn hạ lưu này, "Có cách nào cứu cậu ta không?"

"Chúng ta chỉ có thể đợi khi nào Tống Cẩn Hành bắt đầu hành động mới có thể tìm cách tiếp cận, rút máu cậu ấy đem về xét nghiệm xem rốt cuộc bị người ta cho dùng loại thuốc gì bằng không cho dù chúng ta có cách bắt cậu ấy về đây thì cậu ấy cũng chỉ xem chúng ta là kẻ địch mà thôi. "

"Nếu như bây giờ Tống Cẩn Hành đang ở Luân Đôn, tôi lập tức cho người bắt cậu ấy về đây. " Phạm Trọng Nam nói rồi lấy điện thoại ra định liên lạc thì Vân Phi Dương đã đi đến ngăn lại, "Frank, đừng nóng vội mà làm hỏng việc. "

Làm như vậy chỉ tổ bứt dây động rừng, hơn nữa càng khiến cho phía cảnh sát hai nước không được vui. Điểm này chắc chắn không phải Phạm Trọng Nam không nghĩ đến nhưng vừa nghĩ đến Tống Cẩn Hành bị đám người không có lương tâm kia bỏ thuốc, mất đi trí nhớ, không thể không làm việc phục vụ cho dã tâm của bọn họ, đó là chưa nói đến chuyện bắt hắn bỏ lại Chân Chân và Dao Dao thì cơn giận trong lòng hắn khó mà át được.

"Chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể ngồi một chỗ chờ đợi thôi sao?" Hắn bực dọc thu điện thoại lại.

"Không lâu lắm đâu. Bọn họ đã đợi hai năm mà phần tư liệu đó vẫn chưa lấy được đến tay, sớm đã không chờ kịp muốn bắt được tôi, bằng không lần này họ sẽ không dễ dàng cho Tống Cẩn Hành lộ mặt vậy đâu. "

"Vậy cậu đi làm mồi câu đi. " Phạm Trọng Nam liếc sang Vân Phi Dương.

Tên này mấy năm nay trốn ở Trung Đông hưởng cuộc sống sung sướng vui vẻ, trái ôm phải ấp, cũng đã đến lúc nên có một chút cống hiến rồi.

*****

Vân Phi Dương làm sao không nhìn ra được tâm tư của Phạm Trọng Nam, hắn cười hì hì, "Cậu tưởng rằng Tống Cẩn Hành trước đây khi ở Trung Đông không chơi bời hưởng thụ giống như tôi sao?"

Hai người bọn họ trước đây chủ yếu làm ăn với các nước Trung Đông, mối quan hệ của họ với người ở bên đó rất rộng, thậm chí có quốc vương của nước nọ còn dự định phong cho họ một chức vụ gì đó trong chính phủ của nước đó. Nếu như có thể đưa Tống Cẩn Hành trở lại, đưa đến Trung Đông bên đó né tránh sự truy bắt của cảnh sát Mỹ cũng không phải là một lựa chọn tồi.

Đối với chính phủ Mỹ có thể là họ bị liệt vào danh sách đen nhưng ở Trung Đông lại là một chuyện hoàn toàn khác, điều quan trọng nhất bây giờ chính là làm thế nào để cứu được Tống Cẩn Hành ra ngoài đồng thời giải trừ loại thuốc mà họ đã dùng để tẩy não hắn mới được.

"Giờ tôi chỉ muốn biết một chuyện, đó chính là làm thế nào mới có thể cứu cậu ấy ra được mà thôi!" Phạm Trọng Nam nói với vẻ không vui.

"Tống Cẩn Hành nhất định sẽ đến tìn Chân Chân. " Vân Phi Dương nói một cách cực kỳ chắc chắn.

"Chẳng lẽ phần tư liệu ấy thực sự ở trên người con bé?" Nếu như là trước đây, Phạm Trọng Nam nhất định sẽ không tin Tống Cẩn Hành sẽ đem thứ quan trọng như vậy giao cho Phạm Tuyết Chân nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dạng thành thạo của cô khi gỡ quả bom hẹn giờ kia, thì mọi suy nghĩ trước giờ trong hắn đều bị đảo lộn hết.

Nhưng những năm qua từ lúc Chân Chân trở về đến giờ, chưa từng nghe cô nhắc gì đến tư liệu hay bất kỳ điều gì liên quan đến tư liệu gì cả.

"Tôi cũng không biết nữa. Nhưng lần này cậu ấy trở về Luân Đôn, trăm phần trăm là hướng về phía cô ấy. " Vân Phi Dương nhún vai, lơ đễnh nói.

"Liệu Chân Chân có gặp nguy hiểm gì không?" Đây cũng là một trong những chuyện mà Phạm Trọng Nam quan tâm nhất.

"Khi nào còn chưa lấy được thứ mà họ muốn, họ sẽ không ra tay đâu. " Vân Phi Dương cùng bọn họ chơi trò mèo bắt chuột đã nhiều năm, hắn đã quá hiểu cách hành xử và làm việc của bọn họ.

"Mục tiêu cuối cùng của bọn họ là cậu. "

"Nhưng tôi không dễ dàng bị bọn họ bắt như vậy. Nếu bị bắt, đến cuối cùng cũng chỉ trở thành công cụ giết người của bọn họ mà thôi. " Vân Phi Dương không tin Phạm Trọng Nam không hiểu điều này.

Cho nên họ chỉ có thể đẩy Phạm Tuyết Chân ra, đổi lấy cơ hội cứu được Tống Cẩn Hành.

"Tôi chỉ hy vọng người nhà họ Phạm chúng tôi không phải chịu bất kỳ thương tổn gì. " Phạm Trọng Nam đương nhiên là hiểu ý hắn.

"Vậy phải xem xem cậu có bản lĩnh khiến phía cảnh sát Mỹ chịu thỏa hiệp thả người hay không. "

Bằng vào sức ảnh hưởng to lớn của tập đoàn Phạm thị và tập đoàn BCF đối với nền kinh tế toàn cầu, tin rằng Phạm Trọng Nam nhất định có cách bàn điều kiện để đối phương chịu thả người, đương nhiên, họ cũng sẽ không đưa bất kỳ tài liệu gì cho đối phương.

Phần tài liệu đó là kết tinh trí óc của bọn họ, lúc ban đầu sở dĩ phía bộ quốc phòng không cho phép họ đem phần tài liệu đó công bố trong luận văn là bởi vì sợ những tư liệu đó có thể ảnh hưởng đến sự an nguy của nhân loại, đến giờ thì hay rồi, bọn họ muốn lén lút nghiên cứu, thử nghiệm, chẳng lẽ bọn họ không sợ điều đó sẽ ảnh hưởng đến an ngu của nhân loại hay sao?

Thật nực cười!

Sau khi Vân Phi Dương rời đi rồi, Phạm Trọng Nam vẫn ngây người rong thư phòng dưới lầu một lúc lâu, hắn ngả người trong chiếc ghế bằng da thật rộng rãi sau bàn làm việc, trên tay cầm một điếu xì gà đùa nghịch thật lâu nhưng không đốt lên, giống như đang suy nghĩ một điều gì đó rất trọng đại vậy.

Không biết qua bao lâu, hắn cầm điện thoại lên ấn phím gọi, đối phương thật lâu vẫn không đón nghe nhưng Phạm Trọng Nam vẫn cực kỳ kiên nhẫn chờ đợi...

Cuối cùng đầu bên kia truyền đến một tiếng quát khẽ cực kỳ không vui của Bách đại thiếu gia, "Tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng bằng không thì đừng trách tôi không khách sáo. "

"Bây giờ là mấy giờ?" Phạm Trọng Nam mặc kệ giọng điệu khó chịu của Bách Thiếu Khuynh, điềm nhiên lên tiếng, mà câu hắn hỏi, lại là một vấn đề hết sức tùy ý.

"Cậu mặc kệ tôi bây giờ là mấy giờ. " Từ trên giường bước xuống, Bách Thiếu Khuynh một tay cầm điện thoại, một tay với đến tủ đầu giường tìm gói thuốc nhưng khi liếc nhìn lại cô gái đang mệt mỏi cuộn mình ngủ say trên giường, hắn nhẹ nhàng đặt gói thuốc trở lại, xoay người đi ra khỏi phòng.

"Hi Nhiên đâu?"

"Đang ngủ. " Bách Thiếu Khuynh lần này cơn tức càng lớn hơn, người bạn này của hắn gọi điện thoại không ngừng cho hắn giống như muốn đòi mạng, quấy nhiễu chuyện tốt của hắn chẳng lẽ chỉ để hói những vấn đề không có dinh dưỡng như vậy sao? "Cậu rốt cuộc là có chuyện gì đấy? Không có chuyện gì tôi quay lại giường ngủ tiếp đây. " Cho dù không làm chuyện gì, quay về ôm thân thể ấm áp mềm mại kia ngủ cũng là một loại hưởng thụ cực hạn.

"Lợi dụng thời gian làm việc công mà làm việc riêng hình như không được tốt lắm thì phải?"

"Frank, tôi không tin số lần cậu ở văn phòng làm những chuyện riêng tư sẽ ít hơn tôi mấy đâu. " Bách Thiếu Khuynh cười hì hì, chẳng lẽ thời gian bọn họ chơi với nhau còn không đủ dài để hiểu hết nhau hay sao chứ?

"Gần đây tình hình của Patton và Lehmann thế nào rồi?" Hai công ty này đều là một trong mười công ty đầu tư hàng đầu, danh tiếng lừng lẫy ở phố Walls cũng như toàn cầu, quan trọng nhất là, chống lưng cho hai công ty này chính là chính phủ Mỹ.

"Patton bởi vì bị tình nghi có liên quan đến làm giả báo cáo tài chính, lừa gạt đối tác nên đã chọc giận chính phủ không nhẹ. Công ty này cùng với bốn công ty có quan hệ làm ăn đạt thành hiệp nghị hòa giải ngoài tòa, bồi thường mất hơn hai tỷ đô, cả tiếng tăm lẫn tài chính đều bị tổn thất nặng nề, hội đồng quản trị mấy hôm nay đã có thay đổi rất lớn, có nhiều khả năng sẽ bị cải tổ hoặc sát nhập lại. Sao vậy, có hứng thú?"

Phạm Trọng Nam cười khẩy một tiếng, "Tôi không có hứng thú đi nhặt rác. Mà người chịu trách nhiệm quản lý rủi ro của họ dường như cũng đang có ý định rời đi. "

"Rốt cuộc cậu muốn thế nào?" Bách Thiếu Khuynh nhướng cao mày, vẫn một giọng điệu cà lơ phất phơ hỏi.

"Muốn sáp nhập Patton chính là Lehmann?" Phạm Trọng Nam không đáp mà hỏi ngược lại.

"Phải. Tuần trước hội đồng quản trị cấp cao của hai công ty đã gặp nhau để bàn bạc về chuyện này rồi. " Những chuyện này căn bản là không dấu được ai.

"Phía chính phủ Mỹ có ý kiến gì không?"

"Trước mắt thì chưa nghe thấy có tin tức gì. "

"Thiếu Khuynh, Tống Cẩn Hành đang ở Luân Đôn. " Phạm Trọng Nam đột ngột bật ra một câu ngoài lề.

"Cái gì?" Chiếc điện thoại trong tay Bách Thiếu Khuynh suýt nữa thì tuột khỏi tay.

Người mà bọn họ mất bao công sức tìm kiếm suốt hai năm trời không có chút tung tích nào đột nhiên lại xuất hiện trước mắt bọn họ bảo sao không khiến người ta kinh ngạc cho được. Xem ra lúc Bách đại tổng tài ở văn phòng làm chút "chuyện riêng", những chuyện kinh thiên động địa xảy ra ở Luân Đôn căn bản là không hay biết gì.

"Cậu ấy đã bị phía quân đội Mỹ khống chế. "

"Bọn người điên đó rốt cuộc định làm gì?"

"Chuyện này còn phải hỏi sao?" Phía cảnh sát lẫn quân đội sớm đã giăng lưới chờ bắt Tống Cẩn Hành và Vân Phi Dương, bất đắc dĩ là cả hai người này đều là những người làm việc tùy hứng, hành tung bất định. Bọn họ dùng cách quang minh chính đại không được thì chỉ có thể dùng thủ đoạn. Ai bảo hai người kia xử sự quá lớn lối, không để bọn họ vào mắt làm gì?"

"Vậy cậu muốn làm gì?" Phía chính phủ Mỹ đúng là cục xương cứng khó nhá, chỉ đành ra tay từ phương diện khác thôi.

"Khống chế phố Walls. "

Chiếc điện thoại trên tay Bách Thiếu Khuynh suýt nữa thì lại tuột tay rơi xuống lần nữa.

Nhiễu loạn thị trường chứng khoán, tấn công về mặt kinh tế là một cách không tệ nhưng dã tâm của tên này cũng không khỏi quá lớn rồi! Nhưng chuyện này đối với người thích mạo hiểm, thích làm những chuyện kích thích như Bách đại thiếu gia mà nói, cực kỳ đáng giá để thử.

Địa vị gần như là độc tôn của phố Walls từ lâu đã khiến giới tài chính trên khắp thế giới khó chịu và bất mãn đã lâu, những nhà tư bản vô lương tâm kia thậm chí còn gây nhiều ảnh hưởng xấu đến thị trường chứng khoán Trung Quốc, địa vị độc tôn của nó là xây dựng trên cái chết của vô số những nhà đầu tư lớn nhỏ, không chút cố kỵ, không chịu bất kỳ chế tài nào, đẩy thị trường chứng khoán Trung Quốc vào thế bị động.

Lần này nếu thực sự có cơ hội chỉnh họ một lần thực sự là khiến lòng người sảng khoái.

"Chí Quyền bên đó có tính toán gì chưa?" Sầm Chí Quyền là một trong ba thành viên sáng lập của BCF, tuy rằng không trực tiếp quản lý nghiệp vụ của công ty nhưng đối với những chuyện lớn như vậy, Bách Thiếu Khuynh và Phạm Trọng Nam vẫn phải kêu gọi người đã tung hoành trong ngành đầu tư mười mấy năm nay là Sầm Chí Quyền tham dự.

Chuyện này, ba người cần phải thương lượng cho kỹ lưỡng mới được!

*****

"Chúng ta chọn thời gian gặp mặt một chút, phải bàn bạc cẩn thận trước khi có quyết định cuối cùng. " Sầm Chí Quyền gần đây đang bận kết hôn, không biết liệu có thời gian để tham gia hay không, "Tập đoàn Shelton nhà cậu tốt nhất nên làm tốt công tác dự phòng, tránh cho đến lúc đó lại bị làn sóng tài chính ảnh hưởng đến. "

"Yên tâm đi, tôi biết làm thế nào mà. "

"Điện thoại của ai vậy?" Đã thức giấc, Phạm Hi Nhiên không biết từ lúc nào đã đến sau lưng Bách Thiếu Khuynh hỏi nhỏ, trong giọng nói cơn buồn ngủ rõ ràng vẫn còn chưa tan.

Bách Thiếu Khuynh xoay người lại, kéo cô ôm chặt vào lòng, không buồn trả lời, điện thoại trực tiếp đặt gần tai cô, "Trưởng bối của anh, em có muốn nói với anh ấy vài câu không?"

Trước khi Phạm Hi Nhiên lên tiếng thì cánh tay đã theo phản xạ đưa lên, định đánh cho người đàn ông đáng ghé trước mặt này một phát. Hừm, Bách Thiếu Khuynh đáng ghét này, hở một chút là cứ thích nói những câu khiến ai nấy đều thấy ngượng ngùng vô cùng. Chỉ tiếc là, động tác có chút "vũ lực" của cô đã bị Bách Thiếu Khuynh nhanh nhẹn chặn lại, bàn tay bắt chặt lấy cổ tay cô một cách chuẩn xác, trên môi vẫn là nụ cười tươi soi, "Cẩn thận kẻo đánh đau tay!"

"Tránh sang chỗ khác cho em, chướng mắt!" Phạm Hi Nhiên nhấc chân đá vào bắp chân hắn, lần này cú đá trúng thẳng mục tiêu, Bách đại tổng tài cứng rắn bị ăn một cú đá, rất hiển nhiên là vì không dám né tránh, bằng không sợ rằng người đẹp băng giá sẽ nổi nóng thực sự.

"Hai người đùa bỡn đủ chưa?" Giọng Phạm Trọng Nam vang lên một cách rất không vui.

Hắn thật sự không có hứng thú ở đó chờ nghe người ta liếc mắt đưa tình.

"Frank, thực xin lỗi. " Phạm Hi Nhiên liếc Bách Thiếu Khuynh một cái, ra hiệu cho hắn không được quấy rầy nữa bằng không cô nhất định không tha cho hắn.

Bách Thiếu Khuynh biết rõ tính tình của cô, nếu như hắn chọc cô tức giận thực sự, người hối hận nhất định chỉ có hắn. Chỉ có điều, bao nhiêu năm đã trôi qua nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy cô cứ luôn đặt hắn phía sau Phạm Trọng Nam khiến cho địa vị của "ông xã" danh chính ngôn thuận như hắn còn kém xa "người chú" này của cô, điều này thực sự khiến người ta siêu cấp khó chịu.

Nhưng, ngoại trừ cảm thấy khó chịu ra, ngoài cố nhịn hắn thực sự không còn cách nào khác.

"Tống Cẩn Hành trở lại rồi. " Phạm Trọng Nam thông báo một câu đơn giản.

"Lúc nào vậy?" Nghe được tin tức này, rõ ràng Phạm Hi Nhiên cực kỳ vui vẻ.

"Tình hình cụ thể lát nữa để Thiếu Khuynh nói lại với em. Anh còn có chuyện phải xử lý, tạm thời cứ vậy đi. " Phạm Trọng Nam nghe ngoài cửa thư phòng vang lên hai tiếng gõ nhẹ, nghe tiết tấu gõ cửa hắn biết ngay là cô vợ nhỏ của mình đến tìm, không có tâm tư đâu nói chuyện nhiều với Phạm Hi Nhiên mà trực tiếp ngắt điện thoại, cứ để hai vợ chồng họ từ từ nói chuyện thì được rồi.

Buông điện thoại xuống, hắn nhanh chóng từ trên ghế đứng lên bước ra ngoài mở cửa. Đúng như hắn đoán, bên ngoài chính là Giang Tâm Đóa, người ở trong phòng chờ thật lâu vẫn không thấy hắn về phòng nên mới đi xuống tìm.

"Sao còn chưa ngủ?" Nhìn thấy cô vợ yêu của mình trong chiếc áo ngủ đứng ở cửa, mái tóc dài xõa tung trên vai mang đến cho cô một vẻ vừa mỏng manh vừa kiều mị thoát tục. Kìm lòng không được hắn vội kéo cô vào lòng, ở trên trán ấn xuống vô số nụ hôn nhỏ vụn.

"Vân đai ca đi rồi?" Giang Tâm Đóa ở trong lòng hắn hơi nhớm người nhìn vào bên trong, khi thấy cả thư phòng trống rỗng không còn bóng dáng ai thì hỏi nhỏ. Thực ra lúc cô xuống lầu có hỏi thăm Melina rồi, nghe bà nói Vân Phi Dương đã rời đi rồi mới đến gõ cửa, cô không muốn quấy nhiễu hai người bàn công việc.

Nhưng Vân Phi Dương đã rời đi hơn một tiếng đồng hồ rồi mà Phạm Trọng Nam vẫn chưa lên lầu nên cô chỉ đành xuống nhà tìm, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Ừ. " Phạm Trọng Nam đáp khẽ một tiếng, không dự định tiết lộ nhiều với vợ, "Không có anh ngủ cùng, ngủ không được sao?" Hắn nhẹ nâng cằm cô lên, trán tì vào trán cô để hơi thở của hai người quấn quýt giao triền.

"Hai anh vừa nãy nói chuyện gì vậy?" Giang Tâm Đóa biết hắn cố ý dời đi đề tài thì hiểu ngay, lần nào cũng như vậy, cô biết chuyện hai người bàn nhất định mình cũng biết, cô không muốn cứ bị hắn dắt mũi xỏ đi như vậy.

"Công sự. " Chỉ hai chữ đơn giản, rõ ràng là định qua loa cho xong.

"Chuyện có liên quan đến Chân Chân thì không phải công sự mà là chuyện của người nhà họ Phạm chúng ta, không được phép qua loa em. " Vẻ mặt nghiêm túc, Giang Tâm Đóa nhìn hắn chằm chằm.

Mọi người đều là người một nhà, cô không muốn hắn có chuyện gì cũng giấu mọi người.

"Chúng ta trở về phòng rồi nói sau. " Hắn nói rồi bế bổng cô lên đi về phía cầu thang.

"Không được phép gạt em. " Hai tay cô vòng qua cổ hắn, cố ý cắn một ngụm lên ngực hắn, chọc cho cổ họng người đàn ông không ngừng phập phồng lên xuống.

"Có phải đói bụng rồi không?" Hắn khàn giọng hỏi, đôi mắt càng thêm thâm thúy mà bước chân bước lên lầu ngày một gấp gáp hơn.

"Anh lại muốn cung cấp bữa tối sao, Phạm tiên sinh?" Đôi má đỏ ửng cô liếc nhìn hắn dù câu nói nói ra lại mang tính khiêu khích mười phần.

"Đúng vậy, sữa số lượng không hạn chế, sao hở Phạm phu nhân?" Ngày thường dỗ dành đủ điều cô nói sao cũng không chịu chìu ý hắn, giờ lại còn dám chủ động khiêu khích, hắn nào có đạo lý không tiếp nhận sự khiêu khích đáng yêu như vậy?

Hoặc có lẽ đợi khi cho cô ăn no rồi, cô cũng sẽ không còn sức lực đâu mà nghe hắn kể chuyện nữa.

"Anh phải kể hết tất cả mọi chuyện cho em biết. " Muốn cô hy sinh bản thân thỏa mãn dạ dày ăn mãi không no của hắn mà không thu hoạch được chút gì thì sự hy sinh ấy không phải quá lãng phí rồi sao? Ừm, dù rằng không thể phủ nhận, trong quá trình bị ăn, cô cũng hết sức hưởng thụ...

Đóng cửa phòng lại, trong chuyện yêu đương giữa nam và nữ thật sự cũng khó mà phân biệt được rõ ràng là ai ảnh hưởng đến ai nhiều hơn. Những năm qua, cô sớm đã bị hắn huấn luyện từ một kẻ học nghề thành một tay thành thạo, chỉ có điều da mặt cô không đủ dày để thừa nhận mà thôi.

"Đương nhiên là không thành vấn đề. "

Phạm tiên sinh rất sảng khoái nhận lời.

Chính ngay lúc Phạm tiên sinh và Phạm phu nhân ở trong phòng ăn bữa khuya ăn đến hứng thú bừng bừng thì từ phía tường vây, một bóng người tuy cao lớn nhưng thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn như một chú báo săn né tránh qua tất cả những camera quan sát của hệ thống bảo an, ung dung tiến vào một gian phòng ngủ nằm ở phía trái của tầng hai.

Bóng người cao lớn bước đi không chút tiếng động trên sàn nhà được trải thàm thật dày, chầm chậm, ung dung, hắn bước lần đến chiếc giường lớn giữa phòng.

Trên chiếc giường được phủ ren trắng, một cô gái đông phương tuổi còn trẻ đang chìm trong giấc ngủ say sưa, mái tóc dài đen ánh như hải tảo xõa tung trên gối khiến cho gương mặt xinh xắn đáng yêu của cô gái càng thêm trắng nõn mượt mà, hệt như một cô búp bê bằng sứ.

Nếu như không phải tận mắt chứng kiến, Tống Cẩn Hành tuyệt đối sẽ không tin cô gái đông phương nhỏ nhắn này hôm nay đã trở thành nữ anh hùng thành công tháo dỡ một quả bom hẹn giờ phức tạp.

Xem ra Vân Phi Dương dạy dỗ cũng không tệ lắm! Nếu như đã vậy, hắn cũng muốn xem xem rốt cuộc cô gái này còn có bản lĩnh gì khiến cho Vân Phi Dương thần hồn điên đảo như vậy. Liệu Vân Phi Dương có vì cô gái này mà đồng ý giao ra phần tư liệu mà hắn còn thiếu hay không?

Từ căn cứ nghiên cứu hắn đích thân xuất quân trận này, đương nhiên không hy vọng phải đi không công một chuyến mà không có bất kỳ thu hoạch gì.

Bàn tay với những ngón thon dài nhẹ nhàng kéo chiếc rèm che ra, cô gái nhỏ đang nằm trên giường khẽ lật người, trong giấc mộng, cô mơ màng lẩm bẩm, "Anh Cẩn Hành... "

Anh Cẩn Hành? Lại là ai nữa vậy? Sớm đã mất đi trí nhớ Tống Cẩn Hành thoáng chau đôi mày rậm thầm nhủ.

Cô gái này không phải là nhược điểm lớn nhất của Vân Phi Dương hay sao? Chẳng lẽ tin tức mà họ nhận được có gì sai lầm sao?

Đang ngủ mơ mơ màng màng Phạm Tuyết Chân mẫn cảm cảm giác được một loại khí tức quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đang không ngừng quấy nhiễu các giác quan của cô. Ngay lập tức cô từ giấc ngủ mơ màng bừng tỉnh lại, đôi mắt trong trẻo như nước vụt mở thật to, gần như là đồng thời, bắt gặp ngay đôi mắt thâm trầm, sâu thẳm của hắn.

Không đến một phút sau, Phạm Tuyết Chân đã bị người nào đó chỉ bằng một cái vung tay đánh mất sau đó nhấc bổng trên vai vác ra khỏi phòng, mà "người nào đó" không ai khác hơn là anh Cẩn Hành mà cô nhớ nhung chờ đợi suốt hai năm ròng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-215)