Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 180

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 180
Ngoại truyện: Tống thiếu gia trèo tường thành quen
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Rời khỏi Luân Đôn? Anh Cẩn Hành không thích ở lại đây sao?

Phạm Tuyết Chân ngơ ngác nhìn hắn. Ý của anh Cẩn Hành là nói muốn đưa cô đi sao? Đi đâu chứ?

"Em không muốn sao?" Lâu thật lâu không nghe được câu trả lời của cô, trong lòng Tống Cẩn Hành không khỏi có chút bất an, trong giọng nói cũng có thêm một chút sốt ruột.

"Anh Cẩn Hành, em muốn chứ. Bất kể anh muốn đi đâu em cũng sẽ đi với anh. " Vừa mới hoàn hồn lại, Phạm Tuyết Chân vội vòng tay qua cổ hắn, nóng nảy đáp, chỉ sợ hắn sẽ hiểu lầm cô.

Bất kể hắn đi đâu cô đều sẽ đi với hắn! Chỉ có điều, không phải hiện giờ hai nhà đang khẩn trương chuẩn bị cho hôn lễ của hai người sao? Họ đi giống như trốn vậy, hình như không tốt lắm thì phải.

"Cho dù lên rừng xuống biển cũng muốn đi theo?" Nghe được câu trả lời hợp ý, cảm giác bất an trong lòng Tống Cẩn Hành được xoa dịu không ít.

Cô gái nhỏ này, quả thực có năng lực khống chế cảm xúc của hắn!

"Muốn chứ. Nhưng Sara và mọi người... "

"Yên tâm đi, có anh ở đây, không phải sợ. Chúng ta đến Las Vegas kết hôn, được không?" Hắn yêu thương vuốt mái tóc dài của cô, nhỏ giọng nói.

"Được. " Cô xuất giá tòng phu, anh Cẩn Hành nói sao thì là vậy đi.

"Đợi khi nào chúng ta kết hôn xong, anh lại dẫn em đi khắp thế giới hưởng tuần trăng mật. Tất cả những nơi anh đã từng hứa với em sẽ dẫn em đi trước đây, anh đều sẽ dẫn em đi. "

Phạm Tuyết Chân ngẩn người, "Như vậy hình như rất tốn kém. "

"Ngốc ạ, đối với em anh trước giờ đều không sợ tốn kém. " Hắn vòng tay qua eo kéo cô tới gần mình hơn rồi hôn phớt lên môi cô.

"Anh Cẩn Hành, chúng ta đến Las Vegas kết hôn, vậy em có thể vào đó chơi một chút không?" Phạm Tuyết Chân nhìn hắn bằng ánh mắt đầy chờ mong.

"Em muốn chơi gì?" Đáy mắt tràn đầy ý cười Tống Cẩn Hành âu yếm cọ tay lên mũi cô.

"Em cũng không biết nữa, dù sao thì, anh cứ dẫn em đi chơi thử, được không?" Cô nũng nịu lắc lắc tay hắn, bộ dạng đáng yêu đến nỗi Tống Cẩn Hành ngoại trừ nói "được" ra thì không biết nên nói gì nữa.

"Chúng ta quay về phòng đi. " Hắn ôm cô nhấc lên.

"Anh Cẩn Hành, em không muốn ngủ, chúng ta nói chuyện thêm một lát nữa, được không?" Tuy rằng thân thể vừa mệt vừa đau nhức nhưng được ở bên cạnh anh Cẩn Hành cũng giống như giấc mơ trở thành hiện thực vậy, cô không đành lòng đi ngủ.

"Ai nói về phòng là để ngủ?"

"Vậy chúng ta làm gì?" Cô gái nhỏ hoàn toàn không có chút ý thức gì về nguy cơ.

"Anh rất muốn làm gì đó với em, có điều thân thể em không cho phép, nếu muốn thì cũng phải đợi vài ngày nữa, hử?" Giọng điệu mang theo vô hạn ái muội khiến gương mặt nhỏ nhắn của Phạm Tuyết Chân đỏ ửng, cô vùi mặt vào ngực hắn, giọng nhỏ như muỗi kêu, "Anh Cẩn Hành, anh thật xấu!"

Thực ra hắn vẫn còn muốn xấu hơn một chút, nhưng cô thừa nhận không nổi! Mà hắn thì không đành lòng thấy cô chịu chút xíu thương tổn nào.

Vì tránh đêm dài lắm mộng, nửa đêm, Tống Cẩn Hành ôm cô gái nhỏ còn đang ngủ mê man lên, rời khỏi căn hộ của mình, lái xe đến thẳng sân bay.

Nhưng thực tế đã chứng minh, hắn đánh giá quá thấp Phạm Uyển Viện! Khi xe của Tống Cẩn Hành vừa dừng lại nơi bãi đỗ xe của sân bay thì đã thấy hơn mười vệ sĩ trong bộ đồng phục màu đen vây lấy hai người.

Nếu như là lúc khác, có nhiều hơn số này Tống Cẩn Hành cũng không coi vào mắt nhưng lúc này trên tay hắn còn đang ôm Phạm Tuyết Chân, mà cô thì đang mở đôi mắt mông lung pha chút sợ sệt nhìn hắn, thân thể theo bản năng rúc vào trong ngực hắn. thc chỉ đành nhìn về phía người đàn ông cầm đầu nhóm vệ sĩ, tức giận hỏi, "Các anh định làm gì vậy?"

"Thực xin lỗi Tống thiếu gia, chúng tôi chỉ làm việc theo lệnh. Lạc phu nhân bảo tôi nói lại với ngài, sau hôn lễ hai người muốn đi đâu thì đi, bà tuyệt đối không ngăn cản. "

Vậy ý Phạm Uyển Viện tức là, lúc này đây nhóm vệ sĩ này bất luận thế nào cũng phải ngăn hai người lại rồi.

Chết tiệt cái gọi là "làm việc theo lệnh" kia, Tống Cẩn Hành âm thầm mắng nhóm vệ sĩ và cả Phạm Uyển Viện.

"Chân Chân, xem ra chúng ta chỉ có thể cử hành hôn lễ ở Luân Đôn rồi. " Hắn cúi xuống nói nhỏ bên tai cô.

"Anh Cẩn Hành, anh quyết định thế nào thì em sẽ làm theo như thế!" Biết những người kia là do Sara phái đến rồi, Phạm Tuyết Chân cuối cùng cũng an tâm trở lại.

Từ lúc nửa khuya hôm đó trốn đi bị nhóm vệ sĩ của Phạm Uyển Viện "bắt" trở lại, suốt một tuần liền hai người một mực ở trong căn hộ của Tống Cẩn Hành, không rời khỏi đó một bước.

Họ giống như một đôi tình lữ đang trong say đắm tình yêu cuồng nhiệt, suốt ngày nhốt ở trong phòng liều chết triền miên, suốt một tuần lễ, ngay cả cửa phòng cũng chưa bước ra nửa bước, toàn bộ vật thực đều do nhà hàng đúng giờ mang đến.

Phạm Tuyết Chân cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này, thể lực của cô nhất định sẽ duy trì không nổi cho nên tối qua cô dùng đủ cách, hết làm nũng đến giận dỗi, thế nào cũng không chịu để hắn quấn quýt lấy mình bởi vì ngày mai Sara muốn cô cùng đi lựa chọn một số đồ dùng cho hôn lễ.

Vốn Phạm Tuyết Chân không quan tâm hôn lễ được tổ chức ở đâu, được tổ chức thế nào, chỉ cần chú rể là anh Cẩn Hành là được nhưng nhiệt tình của Sara cô không tiện cự tuyệt bởi vì làm vậy nhất định sẽ khiến bà đau lòng, bà vẫn luôn xem cô là con gái của mình mà.

Lẳng lặng ngồi dậy co chân trên giường, cằm gác lên đầu gối, tỉ mỉ quan sát gương mặt với những đường nét đầy nam tính của người đàn ông còn đang chìm trong giấc ngủ say bên cạnh mình. Một tuần đã qua nhưng Phạm Tuyết Chân vẫn cảm thấy mọi thứ rất không chân thật. Cô rốt cuộc cũng được ở bên cạnh hắn, hơn nữa đôi lòng hiểu nhau, mà hôn lễ của họ, sắp diễn ra vài ngày tới đây.

Họ sắp kết hôn nha!

Cảm giác hạnh phúc và ngọt ngào này khiến hốc mũi cô có chút ê ẩm, đôi mắt cũng không tự chủ được dâng lên một tầng hơi nước.

"Em yêu, sao lại khóc?" Tống Cẩn Hành vừa mở mắt ra đã thấy cô đang lặng lẽ lau nước mắt thì đau lòng vô cùng.

"Không có gì, anh Cẩn Hành, em chỉ là cảm thấy vui quá mà thôi!" Cô quay lại nhìn hắn, trên mặt thoáng lộ một nụ cười ngọt ngào.

"Ngốc ạ, sao lại mít ướt thế?" Hắn ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường, hai tay nâng mặt cô lên, âu yếm đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên mắt, lên má, cuối cùng dừng lại nơi đôi môi ngọt ngào của cô.

Thật là... không muốn để cô ra khỏi gian phòng này chút nào.

Tiếc là, Phạm Uyển Viện, người đã hẹn trước hôm nay sẽ đến đón Phạm Tuyết Chân đã đúng giờ xuất hiện nơi căn hộ của hắn, tiếng chuông cửa vang lên không ngừng như thúc giục, muốn làm chút chuyện cũng khó, haizz!

Tống Cẩn Hành không muốn cô đi với Phạm Uyển Viện chút nào nhưng lại không đành lòng làm khó cô.

Cho dù hắn không thích những người, những việc ở Luân Đôn đến mấy thì điều này cũng không liên quan gì đến người nhà họ Phạm.

Đợi khi Phạm Tuyết Chân thay xong quần áo từ phòng ngủ bước ra, Phạm Uyển Viện, Phạm Hi Nhiên và cả Giang Tâm Đóa đã chờ được một lúc.

Thực ra mấy chuyện đi lựa đồ cho hôn lễ này đều có nhân viên chuyên nghiệp phụ trách, bao gồm lễ phục, trang sức các loại, không cần cô phải tốn công.

Hôm nay sở dĩ Phạm Uyển Viện kiên quyết muốn kéo Phạm Tuyết Chân ra ngoài chỉ là vì không muốn cô bị một người nào đó nhốt mãi trong phòng mà thôi.

Đều đã sắp kết hôn rồi, theo tục lệ truyền thống mà nói, trước hôn lễ cô dâu và chú rể không được gặp nhau cho nên hôm nay mà mới nhất quyết kéo cô gái nhỏ về nhà.

Thế là, bốn người phụ nữ xinh đẹp dưới sự bảo hộ của những vệ sĩ thong thả dạo quanh những đường phố của Luân Đôn.

*****

Nếu như là trước đây, tất cả những vật dụng thường ngày của họ, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, mỗi một mùa, mỗi một chi tiết nhỏ đều có nhân viên chuyên nghiệp đến nhà giúp họ tư vấn, định chế, cơ hội đi ra ngoài dạo phố mua sắm thế này cũng không có nhiều.

Nhưng hôm nay, bốn người lại đi dạo cực kỳ hào hứng, không chỉ giúp Phạm Tuyết Chân lựa chọn một số vật dụng và lễ phục dùng cho hôn lễ hơn nữa còn chọn cho những người còn lại không ít những trang phục và phụ kiện thường ngày mà họ cảm thấy thích hợp.

Phạm Tuyết Chân thì không có ý kiến gì, tuy rằng hôm nay cô là nhân vật chính nhưng trên thực tế chỉ là góp mặt cho vui, hơn nữa trước giờ cô luôn là người không có tiếng nói nhất trong nhà, chỉ việc đi theo ba người như con thoi đi xuyên suốt vô số hàng hàng hiệu khác nhau.

Cuối cùng, Đóa Đóa và Hi Nhiên bị Phạm Uyển Viện kéo đi thử quần áo. Trong lúc thử đồ, Giang Tâm Đóa thi thoảng nhìn sang cô gái nhỏ đang nhàm chán ngồi ở sofa, "Chân Chân, có phải em thấy chán lắm không?"

"Không đâu. Em ngồi đây uống trà, xem mọi người thử đồ được rồi. " Cô ngồi nơi sofa nhu thuận đáp.

Phạm Uyển Viện rõ ràng là khách VIP của hầu hết những cửa hàng ở đây, không một cửa hàng nào là không mời bà và ba người kia đến phòng dành cho khách thượng hạng để chiêu đãi, đủ các loại từ trà, cà phê đến bánh ngọt, chocolate, không thiếu thứ gì.

Ngồi lâu, cũng thấy có chút nhàm chán, Phạm Tuyết Chân nhắn lại với nhân viên cửa hàng một tiếng rồi đi ra ngoài hít thở một chút.

Đứng bên ngoài cửa hàng nhìn dòng người nườm nượp đến đi, cô lại nhớ đến Tống Cẩn Hành, không biết anh Cẩn Hành giờ đang làm gì? Lấy điện thoại ra vừa định gọi thì đột nhiên nghe có người gọi tên mình từ phía sau, hơn nữa không phải gọi bằng tên tiếng Anh mà là một thứ tiếng Trung rất chuẩn xác.

Phạm Tuyết Chân vụt xoay người lại, không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy một người phụ nữ đang bị vệ sĩ ngăn lại cách cô vài mét kia. Đó không phải là cô gái tên là Linda lần trước đi cùng với giáo sư Ken đó sao?

Cô ta cũng biết nói tiếng Trung sao? Lần trước khi họ cùng nhau uống trà chiều, một câu một chữ cô ta nói đều là dùng tiếng Anh mà từ hôm đó đến nay cô với họ cũng không gặp mặt nhau.

Vậy hôm nay cô ta lại tìm đến cô để làm gì?

"Linda, cô tìm tôi sao?" Phạm Tuyết Chân nói một cách khách sáo và có phần xa cách.

Hai người vốn không quen thuộc là mấy cộng thêm cô đối với người cha ruột này thực ra cũng không thể nói có bao nhiêu tình cảm, đối với cô gái bên cạnh ông đương nhiên càng không có, hơn nữa, cô vẫn luôn cảm thấy ánh mắt cô gái này nhìn mình có chút...

Cô không thể nói chính xác đó là cảm giác gì, chỉ biết là có gì đó không bình thường.

"Không có chuyện gì. Tôi với ba cô ra ngoài bàn chút việc, đang ngồi ở quán cà phê bên kia đường thì vừa khéo nhìn thấy cô cho nên mới qua đây chào hỏi thôi. Thuận tiện chúc mừng cô sắp kết hôn. " Trên mặt Linda lộ ra một ý cười nhàn nhạt.

"Cám ơn. " Phạm Tuyết Chân nhìn về phía quán cà phê bên kia đường theo hướng tay chỉ của Linda, qua lớp kính trong suốt quả nhiên cô nhìn thấy giáo sư Ken. Trước khi cô kịp thu hồi tầm mắt thì ông vừa khéo cũng nhìn về hướng này, thấy cô đang nhìn, ông nở một nụ cười như chào hỏi.

Phạm Tuyết Chân tuy rằng vẫn không quá tình nguyện gọi ông một tiếng "ba" nhưng cô vẫn cảm nhận được thực ra ông đối với cô không có ác ý gì cho nên cũng trả lời ông bằng một nụ cười nhàn nhạt và một cái gật đầu sau đó thu hồi tầm mắt.

"Sally, vào đây thử chiếc áo dạ hội này thử xem. " Không biết từ lúc nào Phạm Uyển Viện đã bước ra, đang đứng ở trước cửa cửa hàng gọi cô.

"Đến ngay đây!" Phạm Tuyết Chân cũng gật đầu chào Linda sau đó quay trở vào cửa hàng còn Linda cũng xoay người đi về phia bên kia đường.

"Cô gái kia nói gì với cháu?" Quay trở vào cửa hàng mới biết thực ra không có lễ phục gì cần thử, chỉ là Phạm Uyển Viện tùy tiện tìm một cái cớ để gọi cô vào nên hai người cùng ngồi xuống sofa chờ Giang Tâm Đóa và Phạm Hi Nhiên thay y phục.

"Cô ta chỉ nói muốn chào hỏi và chúc mừng cháu kết hôn thôi. " Phạm Tuyết Chân có sao nói vậy.

"Sau này nếu không cần thiết thì không cần tiếp xúc quá nhiều với cô ta. " Phạm Uyển Viện nghiêm túc dặn.

"Dạ. "

"Cháu với Tống Cẩn Hành sắp kết hôn rồi, cô có phát thiệp mời cho ông Ken để ông ấy có thể đến tham dự hôn lễ, cháu không phản đối đấy chứ?" Thực ra đây là ý của Phạm Trọng Nam.

"Cô quyết định là được rồi. " Phạm Tuyết Chân không có quá nhiều ý kiến.

Bốn người đi dạo thêm một lúc nữa, cuối cùng đến khách sạn Ritz uống trà chiều sau đó mới cùng nhau trở về.

Riêng Phạm Tuyết Chân dưới sự áp tải của ba người còn lại, không thể lại quay về căn hộ của Tống Cẩn Hành mà phải cùng họ về căn biệt thự của Phạm Trọng Nam.

Nguyên nhân đương nhiên là vì trước khi kết hôn cô dâu và chú rể không được gặp nhau, càng không được gần gũi nhau.

Ở trước mặt ba người, Phạm Tuyết Chân căn bản là không có chút quyền lên tiếng nào cả, tuy rằng cô cũng muốn ngày nào cũng được ở bên cạnh anh Cẩn Hành nhưng Sara và hai người kia nói cô phải tách riêng ra mấy ngày. Cuối cùng Phạm Tuyết Chân chỉ đành gọi điện thoại cho Tống Cẩn Hành nói cho hắn biết chuyện này.

Đáng tiếc là điện thoại vừa mới gọi thông thì đã bị Phạm Uyển Viện giật lấy, đơn giản nói mấy câu với đầu bên kia sau đó quả quyết ngắt máy, hơn nữa còn tắt luôn điện thoại.

Phạm Tuyết Chân cầm lại điện thoại nhìn Phạm Uyển Viện, rốt cuộc vẫn không có can đảm ở trước mặt bà mở máy lên gọi lại cho Tống Cẩn Hành.

Tuy rằng cô không trực tiếp nói chuyện với anh Cẩn Hành nhưng vừa nãy mấy câu mắng mỏ đầy tức giận của hắn vẫn lọt vào tai cô rất rõ ràng.

Anh Cẩn Hành ghét nhất là mấy lễ nghi phức tạp rườm ra thế này cho nên mới không muốn ở lại Luân Đôn mặc tình cho mọi người sắp đặt. Chỉ tiếc là, anh ấy cho dù có lợi hại hơn nữa thì cũng đấu không lại Phạm Uyển Viện cho nên mới đành chịu phép.

Luân Đôn là địa bàn của bà kia mà! Hơn nữa hắn cũng không thật sự dám lấy mớ vũ khí đạn dược của mình để đối phó với nhà họ Phạm.

Nhưng, nếu như thật sự ngoan ngoãn nghe người ta sắp đặt như vậy thì đã không còn là Tống Cẩn Hành nữa rồi!

***

Nửa đêm, biệt thự nhà họ Phạm cực kỳ yên tĩnh và tường hòa.

Ánh đèn vàng nhạt ấm áp chiếu sáng từng góc nhỏ trong căn biệt thự mà trong một gian phòng ở lầu hai, trên chiếc giường phủ rèm màu hồng phấn, một cô gái nhỏ đang ngủ thật say, mái tóc dài đen bóng như hải tảo xõa tung trên gối càng khiến cho gương mặt cô gái trắng nõn như sứ, nổi bật lên đó là đôi môi anh đào hồng nhuận hơi bĩu ra như đang dụ hoặc người ta phạm tội.

Tống Cẩn Hành ngồi xuống bên mép giường, bàn tay to nhẹ nhàng lướt qua đôi má trắng nõn của cô sau đó cúi thấp đầu, âu yếm hôn lên đôi môi đầy dụ hoặc kia, trìu mến vạn phần.

Trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới, sau khi có được cô rồi hắn lại trở nên quyến luyến đến thế này, một phút một giờ cũng không muốn rời xa cô.

Lúc nhận được điện thoại của Phạm Uyển Viện nói trước khi kết hôn không cho phép hai người gặp nhau, hắn tức đến nỗi suýt nữa thì đập vỡ điện thoại sau đó trực tiếp đến nhà họ Phạm cướp người.

Cũng may là Phạm Trọng Nam nói một câu khiến hắn bừng tỉnh, hắn nói, "Đường hoàng đến gặp không được, chẳng lẽ cậu không biết tìm con đường mà không ai nghĩ tới sao?"

Không thẹn là bạn tốt kết giao mấy mươi năm của hắn, vẫn là đàn ông hiểu đàn ông nhất, cho nên bây giờ hắn mới đi con đường mà không ai ngờ tới đây!

"Ưm... " Rúc mình trong ổ chăn say sưa trong giấc ngủ ngọt ngào, cô gái bởi vì sự quấy rối của hắn mà mông lung tỉnh lại.

Hàng mi dài và dày rợp như hai chiếc quạt nhỏ khẽ rung động, đôi môi hồng nhuận bật ra một tiếng ngâm nga khe khẽ, như tỉnh lại như chưa tỉnh hơi hé mắt ra, khi nhìn thấy gương mặt tuấn dật quá quen thuộc kia, giống như không dám tin vào mắt mình, cô đưa cả hai tay ra khỏi chăn lần sờ khắp mặt hắn, độ ấm quen thuộc lập tức truyền qua những đầu ngón tay hơi lạnh của cô khiến Phạm Tuyết Chân tỉnh táo hẳn, thì ra cô thật sự không phải đang nằm mơ.

*****

Khi xác định Tống Cẩn Hành xuất hiện trước mắt cô là chuyện thật, cô bất giác nở một nụ cười thật sáng lạn, "Anh Cẩn Hành... sao anh lại ở đây?"

Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, ngực Tống Cẩn Hành trào dâng một niềm yêu thương vô tận, bàn tay thô ráp âu yếm sờ mặt cô, "Qua thăm em! Sao hở, còn muốn ngủ hay không?"

Cô nhẹ lắc đầu, rồi như chợt nhớ ra chuyện gì, cô có chút khẩn trương giữ chặt tay hắn, đôi mắt to tròn tràn ngập lo âu hỏi, "Anh Cẩn Hành... anh vào đây bằng cách nào? Frank có mắng anh không?"

Haizz, thật là cô bé ngốc!

Tống Cẩn Hành cười nhẹ lắc đầu, "Không có. "

Phạm Trọng Nam sao lại mắng hắn được? Là hắn tự đề xuất cho hắn vào đây kia mà!

Đương nhiên, bằng vào thân thủ của hắn, nếu muốn tiến vào cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, toàn bộ hệ thống bảo an của căn biệt thự này đều là do đích thân hắn thiết kế, cho dù hắn muốn vào từ hướng nào, đảm bảo cũng không có ai phát hiện ra được.

"Vậy còn Sara thì sao?" Tối nay không chỉ có cô, ngay cả Phạm Uyển Viện và Phạm Hi Nhiên đều ngủ lại nơi này, rất giống như nếu Tống Cẩn Hành dám cả gan xông vào thì nhất định sẽ hợp sức lại xử trí hắn vậy.

Nhưng có lẽ bà cũng không ngờ là, đề phòng thế nào cũng khó mà phòng được "giặc nhà"!

Người đơn thuần như Phạm Tuyết Chân cũng không tin hắn tự tiện xông vào mà không bị mắng, cô ân cần nắm lấy tay hắn an ủi, "Anh Cẩn Hành, anh đừng trách mọi người, cũng đừng buồn. Mọi người cũng không có ý gì khác đâu... ừm, chỉ là có một vài lễ tiết truyền thống họ muốn tuân theo mà thôi... "

Tống Cẩn Hành sao lại không biết đây vốn chỉ là cách người nhà họ Phạm cố tình làm khó hắn mà thôi, ai bảo ngay từ lúc đầu hắn lời thề son sắt bảo chỉ xem cô là em gái, còn chọc cô đau lòng khóc lên khóc xuống, vốn tính hay bao biện, người nhà họ Phạm sao lại có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn được chứ?

Cho dù họ đã đồng ý cho hai người kết hôn thì cũng phải hành hạ hắn một phen cho hả giận!

Sau khi đã quen ôm cô ngủ, hắn làm sao có thể chịu nổi chuyện cả đêm giữ giường không cơ chứ?

Trước đây tuy rằng hắn phóng túng càn rỡ nhưng trước giờ chưa từng ôm bất cứ cô gái nào ngủ qua đêm.

Nghĩ tới sau khi kết hôn mỗi ngày đều có thể chính đại quang minh ôm thân thể nhỏ nhắn thơm ngát, mềm mại kia đi vào giấc ngủ, nghĩ đến mỗi ngày cô ở trong lòng hắn, dùng giọng ngọt ngấy gọi hắn là "anh Cẩn Hành", viễn cảnh tương lai tươi đẹp như vậy khiến tâm tình Tống Cẩn Hành thoải mái và đầy chờ mong.

Áp thân thể cao lớn xuống vây cô trong vòng vây của mình, ác ma bắt đầu dụ dỗ thiên sứ, "Anh không trách họ, cũng không buồn, chỉ có điều, anh đói bụng quá... "

"Vậy em xuống dưới làm chút điểm tâm cho anh được không? Anh muốn ăn gì?" Phạm Tuyết Chân tưởng rằng hắn thật sự nửa đêm đói bụng, vội vàng đẩy hắn ra định xuống nhà giúp hắn nấu ăn.

"Ngốc à, anh muốn ăn em.. " Hắn đưa tay miết nhẹ lên đôi môi mềm của cô.

"Không được đâu... anh Cẩn Hành, sẽ bị Sara mắng... " Phạm Tuyết Chân nhớ đến lời dặn dò của Phạm Uyển Viện trước khi đi ngủ, vội sợ sệt lắc đầu.

"Sara đâu có ở đây. "

"Tối nay cô ấy cũng ngủ lại chỗ này. "

"Cô ấy đã đi về rồi. " Tống Cẩn Hành mở to mắt nói dối.

"Thật sao? Cho dù không có Sara ở đây cũng chỉ được hôn một tí thôi. " Phạm Tuyết Chân nghe vậy lập tức tin là thật, đôi mắt to trò mở lớn, rất rộng rãi tặng hắn hai nụ hôn vang dội lên má.

"Như vậy vẫn còn chưa đủ... " Hắn còn chưa thỏa mãn, lại áp thân thể cao lớn xuống gần cô hơn nữa, "được voi đòi tiên" câu nói này dùng để hình dung hành vi của hắn lúc này quả thực thích hợp vô cùng.

"Không được đâu. Sara nói không được để anh muốn làm gì thì làm, nhất là trước ngày kết hôn, cô dâu nhất định phải tôn trọng chính mình, yêu thương chính mình, bằng không chú rể sẽ không biết thương tiếc đâu... "

Xem ra tối nay Phạm Uyển Viện đã tẩy não cho cô gái nhỏ không ít, sau này tốt nhất là không nên cho cô tiếp xúc nhiều với họ mới được.

"Đừng bị Sara lừa, anh hôn em là bởi vì anh thích hôn em, chuyện này không hề xung đột với chuyện tôn trọng, yêu thương bản thân em gì cả, lại càng không có quan hệ gì đến chuyện người đàn ông có thương tiếc em hay không bởi vì anh nhất định sẽ yêu thương trân trọng em cả đời. " Tống thiếu gia trước giờ da mặt vốn không mỏng, những câu lâm li tình cảm càng nói càng thuận miệng.

"Vậy... vậy thôi được, chỉ được hôn một cái thôi nhé... "

"Ngoan, nhắm mắt lại. " Sói đói đã lừa được con mồi, bắt đầu hưởng dụng bữa tối muộn của mình.

Trong phòng hai người tình chàng ý thiếp triền miên, căn bản không biết là ngoài cửa phòng của họ đang tụ tập thật nhiều người, mỗi người đứng lặng ở đó một lúc, cuối cùng đỏ mặt tía tai rời đi.

"Haizz, con gái lớn không thể giữ mãi trong nhà được mà! Dễ dàng bị người ta dụ dỗ như vậy! Có tẩy não thêm nữa cũng là uổng công. " Phạm Uyển Viện ngao ngán thở dài.

"Cái tên này, da mặt dày quả thực không thua kém gì Bách Thiếu Khuynh, thật đúng là cá mè một lứa!" Phạm Trọng Nam lắc đầu một cách bất đắc dĩ.

"Tống đại ca vào đây bằng cách nào vậy? Làm vậy hình như hơi quá đáng thì phải. " Từ phòng trẻ con bước ra, Giang Tâm Đóa tuy rằng đã là vợ người ta từ lâu nhưng nghe động tĩnh trong phòng vẫn không tránh khỏi đỏ mặt tía tai, đương nhiên càng không có dũng khí đi đẩy cửa phòng ngăn họ lại.

"Thích nghe lén chuyện người ta như vậy, không bằng chúng ta trở về phòng tự diễn, anh đảm bảo tuyệt đối đặc sắc hơn họ. " Phạm tiên sinh từ phía sau vòng tay bế bổng cô vợ nhỏ của mình lên đi về phòng, thề nếu không đặc sắc hơn hai người kia thì không chịu thôi.

***

Chuyện Tống Cẩn Hành đi đường ngang lối tắt đến ngày thứ ba trước hôn lễ thì không được phép tiếp tục nữa.

Nếu cứ để hắn làm loạn thế này chắc là hôn lễ cũng không cần phải tổ chức nữa.

Phạm Uyển Viện còn đang lo lắng hôm nay không biết những vết xanh tím ở những phần thân thể lộ ra ngoài bộ lễ phục của cô gái nhỏ nhà bà có thể dùng cách nào để tẩy trừ cho hết được không.

Đương nhiên, anh Cẩn Hành nhà người ta khoảng thời gian này mỗi ngày đều ăn uống no đủ, kết hôn là chuyện lớn của đời người, hắn đương nhiên hy vọng cô gái nhỏ của hắn sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất.

Cho nên, chỉ đành cắn răng hết nhịn rồi lại nhẫn cho qua ba ngày, trong lòng đã âm thầm hạ quyết tâm, đợi đến đêm tân hôn nhất định phải ăn cho đủ cả vốn lẫn lời.

Một ngày trước hôn lễ, Phạm Tuyết Chân một mình ngồi trong phòng nhìn những bức ảnh chụp hiện trường hôn lễ từ Trang viên Hoa Hồng mà Giang Tâm Đóa gửi qua điện thoại cho mình.

Hôn lễ của hai người được tổ chức ở Trang viên Hoa Hồng, một phần là vì tránh sự bám riết quá sít sao của những phóng viên truyền thông, một phần nữa là vì người được mời đến buổi tiệc cưới hôm đó toàn là những vị tai to mặt lớn trong cả hai giới, thương nghiệp và chính trị cho nên sau khi bàn bạc, mọi người đều thống nhất chọn trang viên nhà mình để tổ chức. Mà điều quan trọng hơn cả chính là, mẹ của Chân Chân được chôn ở đây, bà nhất định rất muốn nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của cô con gái nhỏ nhất của mình khi khoác lên người chiếc áo cưới. Cho nên, cho dù ở đây đã từng xảy ra quá nhiều, quá nhiều những chuyện không vui thì quá khứ cũng chỉ là quá khứ mà thôi, những người đã vượt qua được càng phải biết trân trọng hạnh phúc mình đang có trong tay.

Từ sau khi quyết định ngày thành hôn, Phạm Uyển Viện đã phái thật nhiều công nhân đến đây để tiến hành tu sửa và dọn dẹp, khiến cho Trang viên Hoa Hồng càng lộ vẻ cao nhã và sáng sủa. Hoa bách hợp và cẩm chướng được bày trí khắp từ trong ra ngoài, vì để thuận tiện, bà còn quyết định cho dựng tạm một nhà thờ nhỏ bằng gỗ trắng trong khuôn viên của trang viên. Tuy là chỉ được dựng tạm thời nhưng không hề qua loa sơ sài tí nào, mỗi một chi tiết đều đã được nghiên cứu kỹ lưỡng.

Phạm Tuyết Chân càng nhìn càng thích, đang lúc mê mẩn trượt lên trượt xuống màn hình để xem những bức ảnh kia thì điện thoại chợt reo lên, là một dãy số xa lạ!

Crypto.com Exchange

Chương (1-215)