Vay nóng Tima

Truyện:Độc Gia Sủng Hôn - Chương 113

Độc Gia Sủng Hôn
Trọn bộ 215 chương
Chương 113
Muộn quá rồi sao?
0.00
(0 votes)


Chương (1-215)

Siêu sale Lazada


Singapore

Lúc Dương Dung Dung cầm báo cáo kiểm tra từ bệnh viện bước ra thì phát hiện trời không biết lúc nào đã đổ mưa lất phất.

Xe của cô dừng ở bãi đỗ xe ngoài trời đối diện với bệnh viện, cách đây khoảng 300m, cho dù chạy qua cũng có thể sẽ bị ướt.

Nếu như là trước đây cô nhất định không quan tâm có bị ướt hay không nhưng giờ tình huống của cô khác rồi, nếu như dầm mưa bị cảm thì phiền lắm. Vừa nãy bác sĩ còn đặc biệt dặn dò cô phải lưu ý, hơn nữa, chạy cũng rất nguy hiểm nha!

Chẳng lẽ cô phải ngoan ngoãn ở đây chờ đến khi mưa tạnh sao? Thảm thật!

Có người hảo tâm nào che dù giúp mình không nhỉ? Hay là đến cửa hàng tiện lợi xem có bán dù hay không.

Tiếc là hy vọng của cô bị dập tắt không thương tiếc, bởi trời mưa nên dù đã bạn hết.

Đi về phía cửa chính bệnh viện lần nữa, nhìn ra bầu trời ảm đạm bên ngoài, cô tức đến nỗi muốn mắng người.

Cơn mưa mùa thu, một khi rơi xuống liền liên miên không dứt, từng trận gió lạnh thổi tới không ngừng tạt nước mưa vào mặt cô. Ngay cả áo khoác cũng bắt đầu bị thấm nước mưa, cô khẽ rẫy những giọt nước mưa vướng trên áo, tâm tình cũng thê lương như bầu trời ngoài kia nhưng lúc này, cô thấy mình tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào khác.

Sau khi ở Melbourne phát hiện mình mang thai, cô lập tức quay trở về bày tỏ với ba mình muốn đi đến công ty con ở Úc học tập hai năm.

Dương Đức Xương tuy rằng rất ngạc nhiên trước quyết định của con gái nhưng thấy cô quá kiên quyết, hơn nữa ông cũng cần tôi luyện cô thêm cho nên rất nhanh liền phê duyệt.

Hôm nay sau khi đến bệnh viện xác nhận kỹ càng xong, Dương Dung Dung muốn lập tức quay về thu dọn hành lý, ba ngày sau khởi hành đi Melbourne.

Những người, những việc ở đây tạm thời quên lãng đi thôi!

Không biết từ lúc nào một chiếc dù đen đã che trên đầu cô, Dung Dung kinh ngạc quay đầu lại, biểu tình vốn như có chút chờ mong của co lập tức bị thay bằng thất vọng.

Đồ ngốc, Dương Dung Dung! Đã chia tay rồi còn mơ tưởng cái gì chứ?

"Anh tiễn em một đoạn nhé?" Mã Bồi Dực nhìn cô gái hôm nay ăn mặc không quá giống thường ngày hỏi. Ngày thường bất kể lúc nào nhìn thấy cô, trên người đều là hàng hiệu và giày cao gót nhưng hôm nay khó được chỉ mặc một chiếc váy dài màu lam cùng áo khoác, chân mang một đôi giày đế bằng, ít đi một phần tinh minh nhưng lại nhiều thêm một chút đáng yêu và dễ gần.

"Tốt bụng vậy sao?" Dương Dung Dung liếc hắn.

Lần trước cô rất không khách khí lấy giày cao gót ném hắn, sau khi hắn tức giận bỏ đi thì không còn xuất hiện trước mặt cô nữa. Hôm nay sao lại tình cờ gặp được ở đây?

"Này, đừng nghĩ anh nhỏ mọn như vậy có được không?" Tuy rằng tối hôm đó hắn thực sự bị cô làm cho tức điên lên nhưng sau đó thì cũng quên mất. Tính tình đại tiểu thư của Dung Dung hắn vẫn biết, cộng thêm hôm đó cô uống không ít, xem ra có lẽ là tâm trạng không được vui, so đo với cô làm gì.

Nhưng bởi vì hôm đó Lý Triết cũng ở đó, hắn đoán quan hệ giữa họ nhất định là không tầm thường, cho nên khoảng thời gian này không đến tìm cô nữa.

Có lẽ là hắn có khuynh hướng tự ngược cho nên vẫn luôn rất thích cá tính của Dung Dung, vừa gặp đã như quen biết.

Người ta không so đo lại còn chủ động cầu hòa với cô, Dung Dung suy nghĩ cũng không phải người không biết hành xử, huống gì hôm đó người sai là cô chứ!

"Có làm anh bị thương không?" Cô chủ động hỏi thăm.

"Anh là đàn ông da thô thịt dày, chút xíu đó làm sao làm gì được anh. " Hắn nói một cách thờ ơ. Chuyện không nói là, hôm đó về nhà quả thực rất đau.

"Để bày tỏ sự hối lỗi của tôi, mời anh ăn cơm nhé?" Dù sao cô cũng sắp rời khỏi Singapore rồi, bao nhiêu năm qua, khó có được người đàn ông nào bị cô nổi nóng như thế mà còn không ngừng cầu hòa, nếu như kết bạn với hắn cũng là lựa chọn không tồi!

"Dương đại tiểu thư đã lên tiếng, anh làm sao dám từ chối. "

"Vậy cũng phải nhờ anh đưa tôi đến bãi đỗ xe đối diện lấy xe. " Dù sao cũng không thể mời khách ở cantin bệnh viện chứ?

"Dương tiểu thư, hay là anh lái xe, được không?"

"Lái xe tôi đi. " Cô không muốn ăn cơm xong lại phải quay về bệnh viện lấy xe. Không biết có phải vì mang thai hay không mà gần đây cô luôn cảm thấy mình ngủ không đủ, lúc nào mí mắt cũng sụp xuống.

"Không sao, đưa túi xách cho anh, để anh thể hiện chút phong độ đàn ông!" Hắn vừa che dù vừa đón lấy chiếc túi xách cỡ lớn trong tay cô, đưa cô đi trong màn mưa lất phất.

"Mã Bồi Dực, vì sao anh không ghét tôi?"

"Tại sao phải ghét em?"

"Tính tình tôi rất xấu, lại rất tùy hứng. " Một người đàn ông không biết điều nào đó đã từng nói về cô như vậy!

"Là ai nói em như vậy? Đàn ông?"

"Mặc kệ tôi, anh hỏi ai nói làm gì? Đàn ông các anh không phải ai cũng thích các cô gái dịu dàng như nước, nhu mì như chim nhỏ hay sao?"

"Đối với đại đa số đàn ông mà nói, chắc là không thích những cô gái quá mạnh mẽ, không biết tiến thoái. Họ ở bên ngoài làm việc đã quá mệt mỏi rồi, về đến nhà còn phải đối phó một con cọp mẹ, làm sao chịu nổi chứ?"

"Ý của anh là tôi là cọp mẹ sao?" Dương Dung Dung không khách khí đánh mạnh vào cánh tay hắn một cái, đôi mắt đẹp trừng to, lửa giận trong mắt như đang nói cho hắn biết, nếu hắn dám từa nhận, vậy sẽ không phải là một cú đánh đơn giản như vậy.

"Anh chỉ nói em nghe cách nghĩ của phần lớn đàn ông thôi mà, cũng không có nghĩa là bản thân anh nghĩ vậy!" Nếu hắn còn không biết điều, đợi lát nữa người chịu khổ chắc chắn là hắn rồi, "Anh cảm thấy em rất tốt, khác với những cô gái khác, tính tính sáng láng rộng rãi, ít ra đàn ông không cần phải đoán tới đoán lui xem em đang nghĩ gì. "

"Coi như anh biết điều. " Tiếc là cô sắp phải rời Singapore rồi, bằng không nhất định sẽ có thêm một người bạn tốt là hắn.

Hai người cùng chống dù đi dưới mưa, khoảng cách giữa họ rất gần, vừa đi vừa nói chuyện, người đàn ông thỉnh thoảng bật cười, cô gái thì không ngừng đánh mắng anh ta, người ngoài nhìn vào đúng là một cặp đôi đang yêu đương nồng nhiệt liếc mắt đưa tình.

Vừa ra đến cổng bệnh viện thì nghe sau lưng truyền đến một tràng tiếng còi xe, Dương Dung Dung theo phản xạ liếc về phía sau, chiếc xe thương vụ màu đen vừa chạy lướt qua họ đó, cô đã quá quen thuộc – xe của Lý Triết.

Hắn đang ngồi ở ghế lái, đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô và Mã Bồi Dực qua lớp kính trắng và lớp kiếng cửa sổ, đôi môi mím chặt, trên mặt lộ ra một nỗi ưu thương khiến cô nhìn thấy mà giật mình.

Nhưng cũng cùng lúc đó, tầm mắt cô liếc qua bóng dáng bên cạnh hắn, chỗ ngồi đó, cô đã từng ngồi vô số lần, cũng không biết bao nhiêu lần uy hiếp hắn không được cho bất kỳ cô gái nào ngồi lên, vậy mà hôm nay, ngồi ở đó là một bóng dáng mảnh khảnh tóc dài...

Đến khi chiếc xe kia mất hút trong tầm mắt, cô vẫn đứng yên tại chỗ như pho tượng.

"Người ta đã đi xa rồi còn nhìn làm gì?" Mã Bồi Dực đương nhiên cũng nhìn thấy người trong xe, dù trong lòng rất tò mò quan hệ giữa hai người nhưng cũng biết giờ không phải là lúc để hỏi.

"Ngẩn người cũng không được sao? Đi thôi, ăn cơm, tôi đói lắm rồi!" Lý trí đã quay trở lại, Dương Dung Dung cất bước đi về phía xe nhưng chân cô như đổ chì vậy, thế nào cũng không đuổi kịp hắn.

"Em không sao chứ?" Mã Bồi Dực bước chậm lại chờ cô.

"Anh mới có sao ấy!" Dương Dung Dung trừng hắn, cố gắng nhấc đôi chân nặng trịch của mình.

Rõ ràng là có chuyện mà còn cố chống! Nhưng Mã Bồi Dực không dám nói ra.

Ăn bữa trưa phong phú với Mã Bồi Dực xong, Dương Dung Dung quay lại căn hộ của mình, ngày thường không thấy thế nào, không biết vì sao hôm nay lại cảm thấy nơi đây quá trống trải, quá lạnh.

Tùy ý ném túi xách lên sofa, hơi khát nước, lại muốn uống nước cam tươi nên cô xoay người đi vào bếp.

Mở tủ lạnh ra mới phát hiện bên trong chỉ còn mấy quả dâu sớm đã mốc meo...

Cô công việc bận rộn, bình thường căn bản là không để ý đến những chuyện này, sở dĩ có trái cây là vì cách hai ba ngày là Lý Triết lại giúp cô mua về, cho dù cô không có ở nhà, hắn cũng có chìa khóa để vào...

Nhắc đến chìa khóa, hình như sau khi họ chia tay hắn còn chưa trả lại cho cô.

Vậy cô có cần đòi lại không nhỉ?

Mà thôi đi, dù sao cô cũng sắp đi rồi, đòi lại hay không cũng vậy thôi.

Sao tự dưng lại nghĩ đến người kia làm gì nhỉ?

Rầu rĩ rót cho mình một ly nước ấm, uống một hơi cạn sạch rồi Dung Dung cất những bước nặng nề đi về phòng ngủ, ngay cả quần áo cũng không kịp thay cứ thể ngả nhào xuống giường.

Nhưng nằm thật lâu vẫn không ngủ được, chắc là do hôm nay thức dậy quá muộn, thế nên, lại ngồi dậy, mở laptop lên định lên mạng tìm xem có người bạn nào để tâm sự cho vơi bớt tâm trạng buồn bực, không biết giờ này hắn đang làm gì nhỉ?

Nghĩ đến đây cả người cô chợt cứng đờ, tầm mắt ghim chặt nơi màn hình vi tính, vừa nghĩ tới tình cảnh lúc này, ngực chợt thắt lại đau đớn, cảm giác chua xót một lần lại một lần dâng lên trong lòng...

Thì ra đây là cảm giác thất tình!

Trước đây cho dù nhìn thấy hắn và cô gái khác đứng gần nhau cô cũng có tức giận nhưng chưa bao giờ có cảm giác đau lòng đến không thở nổi như bây giờ.

Là bởi vì xác định, họ thực sự chia tay rồi, vĩnh viễn cũng không còn ở bên nhau nữa sao?

Không được, Dung Dung, mày phải nhanh chóng điều tiết lại cảm xúc, bằng không thực sự sẽ ảnh hưởng đến cục cưng trong bụng...

Nếu như hắn biết cô mang thai thì sẽ thế nào nhỉ?

Điên rồi! Sao cứ mãi nghĩ đến hắn là thế nào?!

*****

Dương Dung Dung lên Skype, nhìn thấy Đóa Đóa đang online, ngay cả Lý Triết bình thường rất ít khi dùng Skype cũng đang online.

Ngày thường nhất định cô sẽ dùng trạng thái ẩn bởi vì không muốn nói chuyện với hắn, hơn nữa mục đích hôm nay lên Skype cũng không phải vì tìm hắn.

Đang định sửa thành trạng thái ẩn sau đó tìm Đóa Đóa nói chuyện thì lại thấy có tin nhắn gửi đến.

Lý Triết: Đang bận?

Dung Dung: Không.

Lý Triết: Ăn cơm chưa?

Dương Dung Dung khựng lại, từ sau hôm ở nhà cô rời đi trong không vui, họ đã cắt đứt tất cả liên lạc, giờ sao hắn lại hỏi thăm cô như chưa có chuyện gì xảy ra vậy?

Là thật lòng quan tâm hay chỉ hỏi theo thói quen?

Dung Dung: Đi ăn một bữa lớn với bạn...

Hồi lâu không thấy hắn hồi âm, Dương Dung Dung cũng không muốn chủ động gợi chuyện.

Thế nên gửi tin nhắn cho Đóa Đóa.

Dung Dung: Hôm nay không đến trường?

Đóa Đóa: Không. Mình đang ở Luân Đôn.

Lúc này Giang Tâm Đóa đang nằm nơi sofa cầm điện thoại trả lời tin nhắn của cô.

Bối Bối vừa mới ngủ nhưng cô thế nào cũng không ngủ được, chỉ đành mở điện thoại lên xem tin tức, nhưng một tin cũng không nhét nổi vào đầu.

Dung Dung: (ngạc nhiên) Đi Luân Đôn bao giờ?

Dương Dung Dung quả thực rất kinh ngạc, cô tưởng rằng đời này Đóa Đóa cũng sẽ không đến chỗ đó, không ngờ chỉ mới cách mấy ngày mà bạn tốt đã bay sang Luân Đôn rồi.

Đóa Đóa: Mới tới trưa nay. Bạn sao rồi?

Dung Dung: Công sự xử lý xong rồi, ba ngày sau bay đi Melbourne.

Đóa Đóa: Lúc đó chắc mình còn ở Luân Đôn. Khi nào về mình tìm bạn.

Dung Dung: Bạn đến Luân Đôn làm gì? Đưa Bối Bối đi tìm cha hở?

Đóa Đóa: Haizz, một lời khó mà nói hết. Trở về mình tâm sự sau.

Dung Dung: Thực sự là đi tìm Phạm tiên sinh?

Đóa Đóa: Xem như phải đi. Nhưng giữa bọn mình chẳng có gì để nói.

Dung Dung: Không có gì để nói còn đi tìm anh ta làm gì? Tiền cấp dưỡng không đủ sao? Nhớ phải đòi nhiều một chút!

Đóa Đóa: Nói nhảm gì vậy? Chỉ thuận đường đi qua gặp mặt thôi.

Dung Dung: Ừm, gặp anh ta, còn thấy buồn không?

Đóa Đóa: Bạn sao vậy?

Dung Dung: Hôm nay mình gặp lại ba của cục cưng...

Đóa Đóa: Vậy bạn có nói cho anh ta biết chuyện của cục cưng không? Anh ta nói thế nào?

Chuyện Dung Dung có thai rất bất ngờ với cô, đương nhiên Đóa Đóa muốn biết người đàn ông kia rốt cuộc là ai.

Dung Dung: Bạn nghĩ nhiều quá rồi. Bọn mình chỉ tình cờ gặp mặt thôi, ngay cả một câu cũng chưa kịp nói, huống gì người ta đã có tình mới, nói gì bây giờ...

Đóa Đóa: Dung Dung, có phải bạn rất thích anh ta?

Dung Dung: Có lẽ đã từng như vậy! Nhưng giờ đã qua hết rồi, nói những lời này cũng vô dụng thôi.

Đóa Đóa: Bạn không muốn tìm cách vãn hồi sao? Hay là giữa hai người có hiểu lầm gì đó?

Hơn nữa với cá tính của Dung Dung, nếu như giữa hai người có mâu thuẫn gì, muốn cô cúi đầu nhận lỗi trước quả thực là chuyện khó hơn lên trời.

Dung Dung: Không có hiểu lầm, chỉ là... duyên đã hết.

Đóa Đóa: Mình tò mò quá, người kia là ai vậy?

Dung Dung: Bạn biết.

Giang Tâm Đóa quả thực là giật nảy mình!

Những người phái nam mà cô biết không ít nhưng nói quen thuộc thì đúng là rất có hạn. Dung Dung đang nói ai nhỉ? Chẳng lẽ họ đã từng là bạn học của nhau?

Đóa Đóa: Rốt cuộc là ai chứ?

Dung Dung: Đợi bạn từ Luân Đôn trở về, chúng ta tâm sự sau.

Cô vừa nói chuyện với Đóa Đóa vừa thỉnh thoảng để ý xem người nào đó có lại nhắn tin qua nữa hay không nhưng tiếc là không có, hơn nữa lúc này đã offline.

Chắc là không muốn nói chuyện nhiều với cô chứ gì?

Cũng phải thôi, một đôi nam nữ đã từng có quan hệ hết sức thân mật sau khi chia tay trời Nam đất Bắc mà còn có thể nói chuyện rôm rả thì cũng quá sức khác thường.

Vốn còn muốn tìm Đóa Đóa giải tỏa tâm trạng nhưng giờ cô lại chẳng còn hứng thú nữa rồi.

Đóa Đóa: Nhưng mình rất muốn biết người kia rốt cuộc là ai.

Dung Dung: Đợi bạn trở về báo cáo với mình chuyến đi gặp mặt Phạm tiên sinh rồi mình sẽ trả lời câu hỏi này của bạn. Giờ mình buồn ngủ quá, chợp mắt một chút đã.

Giang Tâm Đóa biết phụ nữ mang thai thường buồn ngủ, cũng không tiện truy vấn nên offline, quay về phòng với con gái.

Chuyện ngày mai, ngày mai tính!

Dù sao ngày mai cô cũng không thể tiếp tục ở nhà của Phạm Uyển Viện nữa, sau khi bị Lạc Tư bày tỏ, cô thực sự cảm thấy ngượng ngùng.

Mà bên này Dương Dung Dung lại không đi ngủ như cô nói mà nhìn chằm chằm vào tên của người kia lúc này đã offline, trong lòng có một cảm giác không cam lòng không thể diễn tả bằng lời.

Nhưng cô lại không muốn chủ động liên lạc với hắn, vừa nghĩ đến tình cảnh chiều nay thì cơn tức lại dâng lên, cô di chuột, định xóa tên của hắn khỏi danh sách bạn bè...

Nhưng, rốt cuộc vẫn không đành lòng...

Dung Dung: Này, Lý tổng, chìa khóa căn hộ của em hình như đang ở chỗ của anh...

Cái tên đang offline chợt sáng lên.

Lý Triết: Lúc nào tiện, anh đem đến cho em.

Ngực Dung Dung như có thứ gì đó chẹn lại, vành mắt nóng nóng thật khó chịu.

Dung Dung: Thôi bỏ đi, cũng không cần. Ngày mai em cho người đổi khóa là được.

Đầu bên kia lại một hồi im lặng.

Dung Dung: Hôm nay tình cờ gặp anh, cô gái xinh đẹp dịu dàng trên xe xe là bạn gái mới của anh sao?

Vẫn im lặng.

Dung Dung: Nói ra nghe thử, nếu phải em mừng dùm cho anh, rốt cuộc đã tìm được người phù hợp với tiêu chuẩn của anh.

Lý Triết: Phải.

Dung Dung ngớ người, mãi một lúc sau mới run tay đánh được mấy chữ: Vậy chúc anh hạnh phúc.

Lý Triết: Cám ơn. Vậy em với ông chủ của Đỉnh Thạnh đang kết giao sao?

Dung Dung: Phải đó. Nếu kết giao thuận lời, chắc sẽ rất nhanh kết hôn.

Thật lâu thật lâu, Lý Triết mới nhắn lại hai chữ: Chúc mừng.

Sau đó... nước mắt Dương Dung Dung rơi lạch cạch trên bàn phím...

Đồ ngốc, khóc cái gì mà khóc chứ? Chỉ là thất tình thôi mà, có gì lớn lao lắm đâu!

Tắt laptop, luống cuống lấy tay lau nước mắt, cuối cùng cô quyết định quay về giường cố gắng ngủ một giấc.

Dương Dung Dung, mất đi một người đàn ông thôi mà, có gì ghê gớm lắm đâu! Mày con có đứa con, một đứa con chỉ thuộc về riêng mày...

Cô nằm trên giường tự nhủ với mình như vậy nhưng nước mắt lại không nghe lời, không ngừng tràn ra khỏi khóe mi, làm ướt đẫm đôi má, thấm ướt cả chiếc gối...

Cô đưa tay hung hăng lau đi nhưng tại sao lau đi một giọt lại có thêm một giọt chứ?!

Thôi đi! Mặc kệ nó, coi như là khóc một lần cuối đi! Cô trùm chăn qua khỏi đầu mông lung ngủ nhưng dấu nước mắt vẫn còn lưu lại trên má, trên gối thật lâu thật lâu...

Trong mơ, dưới trời mưa phùn của Luân Đôn, hắn che dù đến đón cô, tay đỡ lấy hành lý trong tay cô, âu yếm vuốt tóc cô, dịu dàng hỏi, "Mệt không?"

Dương Dung Dung muốn nói chuyện nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, mãi mà không nói nên lời...

Hai người cùng đi ra khỏi sân bay, hắn kéo cô lại: "Bên ngoài trời rất lạnh, hay em dùng khăn choàng của anh đi, coi chừng cảm... "

Cô muốn xoay lại ôm hắn nhưng thân thể như lại bị thứ gì đó trói lại...

Rồi bỗng nhiên cảnh tượng lại thay đổi, cô tình cờ gặp hắn trong một tiệc rượu nào đó, hắn nắm chặt tay cô: "Dạo này bận lắm không? Nhớ ăn uống đúng giờ đừng để đau dạ dày!"

Cô rũ tay hắn ra, chỉ sợ người khác nhìn thấy nhưng khi đi được mấy bước cô không nhịn được quay đầu nhìn lại, hắn đã không còn ở đó...

Cô đứng ở hành lang dài đó khóc một mình, nước mắt cứ thế rơi thật lâu, thật lâu...

Dương Dung Dung biết trong giấc mơ mình vẫn đang khóc nhưng lại không biết rằng, trong thực tế cũng là như vậy, nước mắt cô rơi ướt đầm cả gối...

Một mình nằm trên chiếc giường lớn rộng thênh thang, gương mặt nhỏ nhắn dấu trong chăn ướt đẫm nước mắt toát lên một vẻ thê lương và cô độc vô cùng nhưng không ai biết, ngay cả cô cũng không biết...

Có lẽ là chỉ trong lúc này, chỉ trong giấc mộng cô mới không thể không thừa nhận rằng năm năm qua, hắn đã thâm nhập, chiếm lĩnh từng suy nghĩ của cô...

Nhưng khi cô biết, thì đã quá muộn rồi!

Lý Triết nhìn biểu tượng Skype của Dương Dung Dung đột nhiên biến thành màu xám thì ngẩn người thật lâu, đến khi hoàn hồn lại thì mới nhận ra không biết tự bao giờ trong tay hắn đang nắm chiếc chìa khóa căn hộ của cô.

Thì ra họ chia tay nhau đối với cô mà nói hoàn toàn không có chút ảnh hưởng gì, cô vẫn có thể cùng người đàn ông khác nói cười vui vẻ, cùng che dù đi trong mưa, cùng nhau đi ăn trưa...

Mỗi lần nhớ lại tình cảnh đó ngực hắn như bị một bàn tay hung hăng bóp chặt, đau đớn vô cùng.

Nếu như không phải hôm nay thuận đường đưa Tiền Hiểu Nhu bởi vì dạ dày không khỏe đi khám thì chắc cũng sẽ không được nhìn thấy một cảnh tượng duy mỹ như vậy rồi.

Nếu như ai nấy đều nhận định bản thân có đôi có cặp vậy thì... chấp nhận thôi!

Khoảng thời gian này ba mẹ luôn tìm cách ép hắn kết hôn, nhất là sau khi biết được hắn và bạn gái trước chia tay không vui, thì lại càng thêm cố gắng gán ghép Tiền Hiểu Nhu cho hắn.

Nếu như cô đã quyết định cùng người kia kết hôn thì có lẽ hắn cũng nên suy nghĩ chấp nhận Hiểu Nhu.

Dù sao thì hắn là con trai duy nhất trong nhà, không thể không kết hôn sinh con, hơn nữa Tiền Hiểu Nhu luôn rất được lòng ba mẹ hắn, nếu như hắn cưới cô, ít ra cũng không cần lo lắng chuyện mẹ chồng nàng dâu.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-215)