← Ch.15 | Ch.17 → |
Kì Hiên an ủi anh vài câu. Chuyện của Đường gia rất phức tạp, người ngoài như anh cũng không giúp được gì, chỉ có thể đứng trên góc độ một người bạn để khuyên nhủ anh.
Sau khi bôi loại thuốc tốt nhất lên miệng vết thương, băng bó cẩn thận, Kì Hiên đứng lên rót cho anh cốc nước, cầm thuốc đưa cho anh.
"Mau khỏi đi, nếu anh còn muốn giấu Tiểu Miêu."
Đường Kính cười, nhận lấy thuốc và cốc nước, "Không sao, gần đây cô ấy cũng đang giận tôi, vừa hay sẽ không thấy tôi trong bộ dạng này."
Con người, không ai có thể nói trước mọi truyện được.
Đường Kính vừa nói xong, chợt nghe thấy điện thoại di động của mình rung lên liên tục, trên màn hình hiện rõ tên người gọi: Tiểu Miêu.
Thật là ngạc nhiên!. Khóe miệng Đường Kính nhếch lên: cô ấy đang giận mà còn có thể gọi điện cho mình?
Đường Kính nhận cuộc gọi: "A lô?"
Giọng nói ở đầu dây bên kia thật rầu rĩ, nhưng không có một tia khác thường, chắc là lâu rồi không có tin tức của anh nên cô cũng sốt ruột, "Anh đang ở đâu thế?"
Ngày thường, Đường Kính có thể không liên quan gì đến hai từ nói dối, nhưng nếu có hứng thú, hoặc rơi vào tình thế bức bách, cũng có thể nói dối mà mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh. Vì thế, lúc này đây, Đường Kính đương nhiên có thể hạ bút thành văn một câu cái dối: "Anh ở bên ngoài."
Người như Tô Tiểu Miêu đây hiển nhiên không dễ lừa, theo bản tính tò mò của phóng viên: "Ở chỗ nào?"
Đường Kính thuận miệng nói ra một cái tên.
"... Khoảng mười ngày nữa anh sẽ trở về, gần đây anh bề bộn nhiều việc, không ở công ty, tự em..."
Lời trên miệng còn chưa nói xong, đã nghe thấy cửa phòng ngủ bị đá mạnh 'phanh' một tiếng, dùng lực quá mạnh cộng thêm âm thanh cực lớn làm tay Thiệu Kì Hiên run lên, đổ cả cốc nước trên tay.
Tô Tiểu Miêu đứng ở cửa, tay cầm điện thoại di động đặt bên tai, vẫn duy trì cuộc gọi với người đàn ông trong phòng.
Vì thế, Đường Kính nghe thấy cô đứng ở cửa và trong điện thoại đồng thời mở miệng.
"... Không ở công ty?"
Bị vạch trần ngay tại trận.
Đường Kính không hề động đậy, cũng không buông điện thoại, thậm chí còn chưa có nhiều biểu tình biến hóa.
Sắc mặc cô không hề thay đổi, trầm mặc chờ anh giải thích.
... Vợ chồng so chiêu. Thiệu Kì Hiên yên lặng dẹp sang một bên, cố gắng làm như mình không hề tồn tại.
Một lúc lâu sau, giọng điệu Đường Kính nhẹ nhàng hơn, như đang thỏa hiệp, nửa đùa nửa thật, cười nói: "... Không phải một tháng không cho phép anh nói chuyện với em sao?"
"Đường Kính!" Cô rống lên trong điện thoại, làm cho Đường Kính không thể không tách cái điện thoại cách xa lỗ tai một chút: "Bây giờ em không đùa với anh!"
Trông cô có vẻ như sắp khóc.
Ngay chính cô cũng không rõ, vì sao lời nói dối của anh lại khiến cô ấm ức nhiều như vậy.
Thật giống như bỗng nhiên phát hiện, cô hoàn toàn không biết gì về thế giới của anh, mà anh cũng không muốn cô biết rõ anh thật sự có cuộc sống thế nào.
Đường Kính nhìn cô, chậm rãi mở miệng, "... Không được khóc."
Anh càng như vậy, nước mắt trong đôi mắt cô lại càng trào ra nhiều hơn, chỉ vào người đàn ông đang đứng trong phòng, cô vô cùng ấm ức lên án: "Đường Kính! Anh xảy ra chuyện, tình nguyện nói cho người ngoài biết mà cũng không nói với em!"
Này này...
Bác sĩ Thiệu của chúng ta vô cùng buồn bực: Tô tiểu thư, thời gian tôi quen biết người đàn ông của cô còn nhiều hơn cô hơn hai mươi năm đấy nhé, sao cô có thể nói tôi là người ngoài hử...
Ồ, có điều, trông cô có vẻ như sắp khóc thật. Kì Hiên yên lặng bồn chồn trong lòng: tôi nên ra ngoài thôi... tôi không đủ khả năng làm "cái bóng đèn" này...
Giữa lúc không khí căng thẳng, lại nghe thấy Đường Kính thản nhiên mở miệng.
"Không được khóc... nếu không anh cho em học thêm một tháng ở lớp Đảng đấy."
Tô Tiểu Miêu lập tức nâng tay lau khô nước mắt.
Nặn ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc, lại còn sụt sịt cái mũi.
"Em không khóc... anh đừng có để em đến cái trường ấy, em không muốn đến trường..." ("Võ lâm ngoại truyện": Nhân vật Mạc Tiểu Bối = =) (Tiểu Dương: Mạc Tiểu Bối là một nhân vật trong phim Võ lâm ngoại truyện, mình không xem phim này, không hiểu tại sao lại thêm câu này vào. )
Vừa lau xong nước mắt, thấy anh không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nhìn cô, chỉ trong thoáng chốc, Tiểu Miêu lại ấm ức, nước mắt trào dâng, chỉ sợ anh lại hung ác tống cô vào lớp học Đảng...
Thời khắc mấu chốt, tất cả thông minh giảo hoạt ngày thường của Tô Tiểu Miêu đều bay đi sạch sẽ, ngây ngốc đứng ở cửa, nâng tay lau nước mắt đang không ngừng chảy ra, lại bị anh dọa sợ đến mức không dám khóc thành tiếng, kết quả là lau đi lau lại đến đỏ cả mắt, trông thật giống con thỏ.
Đồng chí Thiệu Kì Hiên kinh ngạc nhìn cảnh đó, bỗng chốc cảm thấy thật phục Đường Kính: đúng là loại đàn ông có nội lực thâm hậu! Quả nhiên là loại thâm tàng bất lộ! Có thể biến tiểu yêu quái như Tô Tiểu Miêu thành cô bé dễ bảo như thế... (Thâm tàng bất lộ: anh này cất sâu, giấu kín, không để lộ bản chất. )
Rốt cuộc Đường Kính cũng có phản ứng.
Buông điện thoại, anh vươn tay phải về phía cô, khẽ cười, "... Lại đây đi."
Tiểu Miêu chạy vọt tới như một quả đạn pháo.
**** **** ****
Ngồi xuống một chiếc ghế nhỏ cạnh giường, âm thanh líu ríu như ngày thường giờ chả thấy đâu, Tô Tiểu Miêu an vị ngồi trên chiếc ghế nhỏ ghé sát vào người anh, cúi đầu không nói gì, nhìn Thiệu Kì Hiên đang xử lý miệng vết thương trên người Đường Kính.
Lần này, ngoài vết thương sâu do dao chém phải trên cánh tay Đường Kính ra, còn lại đều là những vết bầm tím, xước da. Tuy nhiên, dù bị thương không nặng, nhưng số vết thương cũng không ít, thâm xanh, thâm tím có đủ, tóm lại là trên người đủ loại màu sắc.
Thiệu Kì Hiên là người quen biết Đường gia đã lâu, bộ dạng này của Đường Kính anh cũng nhìn quen rồi, nhưng bạn Tô Tiểu Miêu đây thì không như vậy, bề ngoài nhìn lưu manh thế thôi chứ thực chất cũng chỉ là lương dân ngây thơ, chưa từng thấy hình ảnh này bao giờ, tuy bình thường hay hỏi anh mấy câu kiểu như 'anh đã giết người chưa?', nhưng cũng chỉ có cô mới coi chuyện này như trò chơi, luôn nghĩ cảnh chém chém giết giết chỉ là kịch bản trong phim thôi, như chuyện tai nạn tàu hỏa hay máy bay vậy, liên quan gì đến cô? Nó cách cô rất rất xa.
Thế mà bất ngờ người thân thiết với cô nhất lại bị cuốn vào vòng lốc xoáy này, cô thật sự bị dọa đến luống cuống chân tay.
Thiệu Kì Hiên khụ một tiếng.
"Tiểu Miêu, không phải lo lắng đâu, vết thương là huân chương của đàn ông thôi mà."
Cô vẫn cúi người bất động, không có chút phản ứng nào, thỉnh thoảng lại lau lau hai mắt, lau nhiều quá làm mắt cô ngày càng đỏ.
Kì Hiên rốt cuộc không chịu nổi. Mẹ ơi, bị người nhà bệnh nhân dùng đôi mắt thỏ có lực sát thương lớn như vậy nhìn chằm chằm vào, bác sĩ nào chịu nổi chứ?! Có phải Đường Kính mắc bệnh nan y đâu...
"Tôi nói này, anh có thể bảo cô ấy đừng nhìn tôi như vậy được không?" Kì Hiên hạ giọng, vẻ mặt đau khổ nói với Đường Kính: "Cô ấy nhìn chằm chằm tôi như vậy thật là áp lực..."
Đường Kính bất đắc dĩ.
Cá tính của cô anh rất rõ, tính tình nổi dậy thì sẽ vô cùng cố chấp, ai khuyên cũng không nghe.
Tay anh xoa xoa mái tóc đang xù lên của cô, anh biết cô xót thương mình. Là anh không tốt, chưa bao giờ nói chuyện gì cho cô, làm cho cô hoàn toàn không biết gì về thế giới của anh, nên trong thời gian ngắn cô không thể chấp nhận được chuyện này.
Anh kéo cô đến gần mình, nâng cằm cô lên, đón nhận đôi mắt đỏ hồng của cô. Anh nhìn cô, cho cô thấy sự thâm tình của mình.
"Về sau, anh sẽ không để mình gặp phải chuyện này, " anh mỉm cười: "Anh hứa."
Đã nhiều năm trong cuộc đời, anh cũng quen với cuộc sống này, ngay cả thân thể mình anh cũng không ngại. Nhưng bây giờ, không giống như vậy nữa, anh không thể tiếp tục thờ ơ với chính mình, bởi vì anh biết bên cạnh còn có người luyến tiếc anh.
Anh bỗng rướn người, hôn xuống đôi môi cô, cảm nhận được mùi vị của nước mắt, vì thế anh càng cảm thấy luyến tiếc cô, không tự giác đẩy hàm răng khép hờ của cô ra, làm một nụ hôn sâu.
Vậy nên, có người ở bên cạnh không thể chịu được.
Khuôn mặt anh bác sĩ Thiệu đắng ngắt: "Đường Kính, tôi có thể tránh đi không? ..."
Đương nhiên là không thể tránh đi rồi.
Trên người Đường Kính nhiều vết thương như vậy, Thiệu Kì Hiên còn trách nhiệm trọng đại, còn nhiệm vụ gian khổ, vì thế chỉ có thể tiếp tục vùi đầu làm việc của mình, cũng không thèm để ý đôi vợ chồng trước mắt đang ngang nhiên làm cái việc cấm trẻ dưới mười tám tuổi.
Đường Kính mà có ý muốn dỗ dành ai, hiệu quả khẳng định không tệ. Sau cách an ủi ngọt ngào như mật đó, Tiểu Miêu cũng nín khóc, không náo loạn, dần dần còn có hứng tán gẫu với Thiệu Kì Hiên.
"Bác sĩ Thiệu, anh ấy có thể bị di chứng gì không?"
"Không đâu, trước đây còn bị thương nặng hơn thế này, cô thấy trên người anh ấy đấy, một cái sẹo cũ cũng không thấy có."
"Có cần vào bệnh viện kiểm tra không? Bác sĩ Thiệu, một bác sĩ nhỏ như anh liệu có đủ không?"
Thiệu Kì Hiên đang thầm nghiến răng nghiến lợi. Cảm giác bị người ta xem thường thật là... rất ** ...
Đường Kính cười sờ sờ đầu cô, chậm rãi mở miệng: "Anh ấy không phải bác sĩ nhỏ bé gì, anh ấy là chuyên gia..."
Chuyên gia tới trình độ nào? Vâng, cứ nhìn xem số lượng bệnh nhân muốn hẹn Doctor Shao khám bệnh thì sẽ biết thôi, không có mấy trăm ngàn thì đừng nghĩ tới chuyện gặp bác sĩ Thiệu. (Doctor Shao: Bác sĩ Thiệu. )
Tiểu Miêu thấy Thiệu Kì Hiên luôn kiểm tra kỹ phần eo của Đường Kính, biểu tình thật nghiêm túc làm Đường Kính cũng không để ý gì. Tô Tiểu Miêu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thiệu Kì Hiên, không nhịn được bỗng bật ra một câu sét đánh ngang tai.
"Bác sĩ Thiệu, sau này anh ấy có thể quan hệ được nữa không?"
Hai người đàn ông trong phòng đều đen mặt.
"Tô Tiểu Miêu!!!"
Thật ngu ngốc! Trước mặt công chúng mà nói câu như thế cô không thấy ngại sao?!
Thật ra Tô Tiểu Miêu cảm thấy rất bình thường, làm cũng làm rồi, có gì phải ngượng chứ, vì thế cô hỏi rất đương nhiên: "Sao? Có thể không?"
"Đương nhiên có thể rồi!" Bác sĩ Thiệu chán nản giải thích: "Đường Kính bị thương ở tay! Không phải là ở cái... cái kia..."
Cả khuôn mặt Đường Kính đều đen kịt lại.
Bỗng nhiên anh mở miệng: "Thiệu Kì Hiên, anh tránh ra ngoài cho tôi."
"Cái gì?"
Không đợi Kì Hiên có phản ứng, Đường Kính đã kéo Tô Tiểu Miêu lên giường.
"Khoan khoan ——" tới khi bác sĩ Thiệu ý thức được chuyện gì sắp diễn ra, anh vội vàng thu dọn đồ rồi chạy đi: "Đợi chút nhé, đợi tôi tránh đi đã rồi hai người hãy tiếp tục —— "
Luống cuống tay chân thu dọn đồ của mình, trước khi đóng cửa phòng bạn Thiệu còn nghe rõ tiếng gầm gừ của Đường Kính ——
"Tô Tiểu Miêu, em thắng! Hôm nay cho dù chết anh cũng phải làm với em!"
Anh bạn Thiệu Kì Hiên yên lặng ra ngoài: Đường Kính cũng thật khổ, ngay trước mặt công chúng mà bị cô vợ hoài nghi công năng quan trọng nhất của người đàn ông...
← Ch. 15 | Ch. 17 → |