← Ch.15 | Ch.17 → |
Sáng sớm, Tư Đồ Thuần vừa mới đi, Hàn Trạc Thần đã đến, còn mang theo một ly sữa đậu nành của quán trà Vu Ký mới.
Hắn đánh giá một lượt, thấy An Dĩ Phong khí sắc vô cùng rạng rỡ, lại nghiền ngẫm nhìn đống chăn hỗn độn trên giường, "Còn tưởng cậu bị thương thành cái dạng nào, thì ra không việc gì mà cũng bám ở bệnh viện giả chết!"
An Dĩ Phong uống một ngụm sữa đậu cười nói: "Em không ở bệnh viện vài ngày giả chết, họ Trác có thể xuống giọng hay sao!"
"Coi như cậu thức thời!ݠHàn Trạc Thần ngồi bên giường hắn, nhìn thoáng qua vài sợi tóc dài rơi bên gối, tiếp tục nói: "Đại ca đã thay cậu ra mặt nói chuyện cùng Trác Cửu, đem địa bàn Lan phố tặng cho Khi Dã. Trác Cửu coi như nể tình, giữ lại mạng cho cậu."
"Đại ca đem địa bàn Lan phố cho Khi Dã?!" An Dĩ Phong thực nghĩ mình nghe lầm. Lan phố là nơi Lôi lão đại lập nghiệp, làm ăn kiếm chác của bọn họ tất cả đều ở đấy, ngay cả hộp đêm của hắn cũng nằm trong số đó. Nhả ra Lan phố, cùng với việc rời khỏi giới xã hội đen có gì khác nhau?
Hàn Trạc Thần gật gật đầu, biểu tình có chút nghiêm trọng, "Nhưng Trác Diệu vẫn không chịu từ bỏ ý đồ, kiên trì bắt cậu phải đến kính trà bồi tội, hơn nữa không cho phép cậu dẫn người theo... Theo như tản bính của hắn, chắc sẽ phải đánh gãy cậu một chân."
An Dĩ Phong ngồi thẳng, nhìn thoáng qua chân mình, thở dài một hơi: "Thần ca, anh yên tâm, em biết nên làm thế nào."
Hàn Trạc Thần khoát tay với mấy tên thủ hạ ở sau, vài người lên tiếng, chạy ra canh cửa.
"Phong... đồng ý với tôi, cho dù như thế nào đều phải nhẫn!" Hàn Trạc Thần cúi người sát vào hắn, dùng giọng nói chỉ hắn có thể nghe được: "Chờ chuyện này chấm dứt, tôi giúp cậu giải quyết Trác Cửu."
Lúc Hàn Trạc Thần nói ra những lời này, khóe miệng giấu ý cười, lông mi cụp xuống che khuất ánh mắt. An Dĩ Phong bỗng thấy một loại khí lạnh, làm cho người ta khó thở. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Hàn Trạc Thần thực sự tức giận, giống như một con mãnh thú phá cửa mà ra, tàn nhẫn dẫm đạp lên cả những thứ xung quanh.
An Dĩ Phong cười gượng hai tiếng, đánh vỡ không khí bức người này, "Anh lại làm trò gì, đừng để cho bọn Khi Dã đem cả hai chân anh đánh gãy."
"Cậu cho rằng tôi ngu như cậu?!" Hàn Trạc Thần không chút kiêng kị, khinh bỉ nhìn hắn, "Tôi muốn làm, đương nhiên sẽ làm cho thần không biết, quỷ không hay!"
An Dĩ Phong không để ý đến sự châm chọc của Hàn Trạc Thần, hạ giọng hỏi: "Đại ca biết không?"
"Đại ca muốn về dưỡng lão, từ sau không để ý đến những chuyện này."
"Ý của anh là?"
"Từ hôm nay trở đi, cuộc sống của cậu sẽ không còn nhàm chán..."
Hàn Trạc Thần tuy rằng không nói rõ, nhưng An Dĩ Phong đã ngầm hiểu được. Lôi lão đại nhả địa bàn Lan phố, như vậy là đã chấp nhận bước chân ra khỏi giới.
Kế hoạch bọn họ trù tính đã lâu cuối cùng thì cũng có thể thực hiện được!
"Tốt rồi! Cậu nghỉ ngơi một lát đi, ngày mai tôi lại đến."
"Từ từ..." An Dĩ Phong chần chờ một chút, hỏi: "Thần ca, phụ nữ có thể bị thay đổi hay không?"
"Có, cô ấy giây trước có thể yêu cậu, giây sau cũng có thể yêu người đàn ông khác!"
"Nói như vậy, cô ấy hôm qua nói không muốn gặp lại, hôm nay cũng có thể chạy tới nói: Em yêu anh?"
"Tại sao hỏi như vậy?"
"Tư Đồ Thuần ngày hôm qua tìm đến đây, cô ấy nói muốn làm tình nhân của em." Giọng nói An Dĩ Phong trở nên có chút bất đắc dĩ, "Em đoán không ra cô ấy nghĩ gì."
"Đã đưa đến tận cửa như vậy thì cậu cứ nhận đi. Chơi xong, cậu sẽ phát hiện cô ta cùng những cô gái khác chẳng có gì khác nhau cả!"
"Nếu chơi không xong thì sao?"
Hàn Trạc Thần không trả lời, mà hỏi hắn một vấn đề khác: "Cho cậu ăn thịt nướng, ăn ba năm, cậu có chán hay không?"
"Ba ngày có thể làm em muốn chết."
"Đàn ông, không ăn được thịt nướng, nghe thấy sẽ thèm muốn... Ăn được rồi, sẽ là như vậy thôi."
"Có lẽ!" An Dĩ Phong nhẹ nhàng sờ chiếc gối, trên mặt dường như còn lưu lại hơi ấm của cô.
Hắn mới hai mươi tuổi, lần đầu tiên yêu một cô gái. Hắn không biết Hàn Trạc Thần nói đúng hay không, cũng không biết được tình yêu của mình đối với Tư Đồ Thuần rốt cuộc kéo dài được bao lâu...
Điều duy nhất hắn biết là, hôm nay, hắn toàn tâm toàn ý yêu cô, nguyện vì cô làm bất cứ chuyện gì...
***
Hàn Trạc Thần đi ra phòng bệnh, hắn không dùng thang máy, mà đi cầu thang bộ, vừa đi, vừa gọi điện thoại.
"Tôi ở phòng 309 khách sạn Việt Hoa đợi cô."
Một giờ sau, Tư Đồ Thuần mặc váy ngắn màu đen đúng hẹn đến trước.
Tuy rằng hẹn ở nơi mờ ám như khách sạn, nhưng Hàn Trạc Thần ngồi ở trên sôfa, quần tây áo sơ mi ăn mặc chỉnh tề, rõ ràng tỏ ý tôn trọng. Hắn mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề: "Tôi cho cô một tháng bố trí, ngày ba mươi tháng sau là đại thọ Trác Cửu sáu mươi tuổi, tôi sẽ nói cho cô biết toàn bộ vũ khí của Khi Dã giấu chỗ nào..."
"Vì sao nhất định phải đợi ngày đó?"
"Đến lúc đó, người của cô có thể biết được mặt của tất cả bọn Khi Dã, một tên cũng không chạy được."
"Bắt bọn chúng thì dễ, nhưng tố cáo bọn chúng cần phải có đủ căn cứ."
"Để tôi thử xem."
"Được, tôi chờ tin của anh."
Lúc cô đi, Hàn Trạc Thần cố ý nói một câu: "Chúng ta quy ước không được cho An Dĩ Phong biết."
"Tôi hiểu!"
Tư Đồ Thuần đi không lâu, một người khác liền đến, là cảnh sát Vu mặc thường phục. Hàn Trạc Thần đứng lên, thần sắc hơi câu nệ: "Ba, con muốn nhờ ba một việc."
"Có chuyện gì cứ việc nói!"
"Ngày ba mươi tháng sau, con muốn nhờ ba giúp con điều đến vài đặc công trong sở cảnh sát."
"Tại sao?" Cảnh sát Vu trên mặt có chút nghi ngờ.
"Con muốn làm cho Trác Cửu vào tù, ra không được."
Cảnh sát Vu kinh ngạc lui ra phía sau từng bước, "Cậu..."
Hàn Trạc Thần nhìn ông, ánh mắt chân thành khẩn thiết: "Ba, nhiều năm như vậy, con chỉ xin ba một lần này."
Biểu tình của cảnh sát Vu trở nên phức tạp, có lo lắng. có khó khăn, cũng có kinh hoàng. Cuối cùng, ông nói: "... Thôi được!"
Sau khi cảnh sát Vu rời đi, Hàn Trạc Thần đứng ở bên cửa sổ, hai tay chống vào ban công, nhìn ngã tư đường đông đúc xa xa. Lúc mẹ hắn còn sống, hắn luôn cố gắng làm người tốt, cho dù sinh tồn ở bên trong thế giới mà chết chóc luôn rình rập này. Nhưng từ khi mẹ hắn bị bệnh qua đời, hắn bỗng nhiên cảm thấy làm người tốt đã không còn ý nghĩa. Nếu vận mệnh đã định hắn phải bước đi con đường này, sao hắn không bước đi một cách có ý nghĩa?
An Dĩ Phong nói đúng, xã hội đen cuối cùng cũng phải có trật tự!
***
Nhân lúc tâm tình tốt, vết thương cũng hồi phục rất nhanh. Không đến hai tuần, An Dĩ Phong liền xuất viện, Tư Đồ Thuần đương nhiên không thể đến. Cô vụng trộm gọi điện cho hắn hỏi: "Vết thương đã khỏi hoàn toàn chưa? Sao phải vội vã xuất viện?"
"Đương nhiên tốt." Hắn lại dùng cách nói một trăm phần trăm phong cách An Dĩ Phong tiếp tục: "Không tin em đêm nay thử xem...."
"Liên lạc sau!" Cô nhanh chóng cúp điện, trái tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Người đàn ông xấu xa này đã hoàn toàn làm cho cô rối loạn. Loạn đến nỗi không lúc nào là không muốn gặp hắn. Vừa thấy mặt hắn, lại không muốn rời đi. Cô ổn định lại cảm xúc, chạy ra xe đang chờ sẵn, đi kiểm tra một quán rượu, bởi có người báo về ở đó có người mang theo súng ống.
Vào đến nơi, cô liền sợ ngây người.
Ba mươi mấy bàn rượu trong quán chặt đầy người, xem qua là hòa khí, chỉ biết đều là thành phần xã hội đen.
Ở trong mấy trăm người đó, có hai người đàn ông mặc y phục hoàn toàn màu đen nhưng trên người lại như có chùm sáng, dễ dàng làm cho người khác chú ý đến.
Một ngồi ở góc, trầm tĩnh ngay cả không khí bên người cũng không thể lưu động, Hàn Trạc Thần.
Một bị mọi người vây quanh ở giữa tiếp rượu, An Dĩ Phong. Áo da màu đen làm nổi bật dã tính, nhất là khi trong ánh mắt hắn như nhiễm vài phần men say, bên người đã xếp đầy bình rượu.
Ngồi cùng bàn An Dĩ Phong còn có một đôi nam nữ mặc quần áo màu lam. Bọn họ không để ý đến ai nói chuyện gì, chỉ nhìn nhau mỉm cười. Cô đã từng nhìn thấy ảnh chụp người đàn ông kia, mọi người gọi ông ta là Lôi lão đại...
Tư Đồ Thuần hâm mộ nhìn bọn họ nắm tay nhau. Khi nào thì cô có thể cùng An Dĩ Phong ở trước mặt đông người như vậy nắm tay, nhìn nhau mỉm cười?
Thật là tốt biết bao!
Được một bước tiến một thước, con người luôn phải biết chừng mực, không phải sao? Cô có thể từ xa nhìn hắn thoải mái cười to cũng là tốt lắm rồi!
Đang lúc sôi nổi lại phát hiện có khách không mời mà đến, đám người liền trở nên im lặng, tất cả những tầm mắt đều hướng đến mấy cảnh sát bên này. Cô lặng lẽ từng bước lui về... Tránh ở phía sau tân cảnh cục trưởng, cảnh sát Vu, vụng trộm giương mắt chống lại ánh mắt nóng bỏng của An Dĩ Phong. Cô xấu hổ cười cười, vẻ mặt ngượng ngạo. Nhưng hắn lại đối với cô nháy mắt mấy cái, vẻ mặt hưng phấn!
Bỗng chốc, cô cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ thật gần, cho dù là chân trời góc bể, vởi bọn họ mà nói cũng không còn là gì nữa.
Cảnh sát Vu thoáng nhìn qua Hàn Trạc Thần, nói: "Có người báo ở đây tàng trữ súng ống, mỗi người đều phải kiểm tra. Yên tâm, sẽ không mất nhiều thời gian của mọi người!"
Quán rượu lập tức nổi lên một trận la hét, chửi bới, có người ném bình rượu, cả trăm người nổi giận tạo thành một mảnh hỗn loạn.
Đôi nam nữ kia vẫn không để ý gì đến.
Hàn Trạc Thần nhàn nhã thay đổi tư thế, vẫn như trước ngồi ở góc tĩnh xem biến.
An Dĩ Phong giơ tay, cả đại sảnh nhất thời im lặng.
Nhìn tình cảnh như vậy, cô đã hiểu được vì sao mọi người đều nói An Dĩ Phong cùng Hàn Trạc Thần có thể chinh phục được bất cứ cô gái nào, bọn họ- quả thực rất phong độ!
Toàn bộ mọi người trong sảnh nhìn An Dĩ Phong, chờ hắn nói chuyện, bao gồm cả cô. Mà hắn bình tĩnh châm một điếu thuốc, nửa ngồi ở trên bàn, hít một hơi, nhả khói: "Không được nhúc nhích, để bọn họ kiểm tra!"
Nói xong, An Dĩ Phong nhìn thoáng qua Hàn Trạc Thần cười khẽ: "Cảnh sát Vu vừa thăng chức, chúng ta thế nào cũng phải nể mặt ông ta một chút."
Không có người phản đối, cũng không có người dám động, tất cả duy trì tư thế cũ.
Cô bỗng nhiên đã hiểu người đàn ông chỉ ngoài hai mươi tuổi này vì sao có thể dùng một thái độ như vậy đối với giới xã hội đen. Vũ lực, có thể chinh phục, cùng cá tính có thể nắm trong tay cả thế giới... Có một loại đàn ông khiến phụ nữ tôn thờ, đó là người đàn ông có chí hướng!
Nếu cô chỉ là một cô gái bình thường, chắc chắn sẽ mê muội mà nói một câu: An Dĩ Phong, em yêu anh chết mất!
Đáng tiếc cô không phải.
Nhóm cảnh sát bắt đầu soát từng người, tất cả bọn họ đều phối hợp, bao gồm cả Hàn Trạc Thần cùng Lôi lão đại.
Khi có người định kiểm tra An Dĩ Phong, hắn tà tà nhìn cô liếc mắt một cái, chỉa chỉa: "Tôi thích bị nữ cảnh sát... soát người."
Xấu xa, Tư Đồ Thuần ở trong lòng cười khổ, ngoài mặt lại không dám tỏ ra một chút khác thường. Cô nghiêm nghị đi đến bên người An Dĩ Phong, vừa muốn vươn tay, hắn bỗng nhiên cởi áo da trên người, để một bên, xoay người, tâm lưng cường tráng bị một chiếc áo đen bó sát càng tỏa ra vẻ nam tính. Tay cô đi tới, cảm xúc chấn động nhanh đến từng dây thần kinh làm cho cả người cô run lên, máu như sôi trào theo mỗi đầu ngón tay.
Cô nuốt nước miếng kiểm tra xuống phía dưới, từ vai xuống thắt lưng, rồi đến đùi, không có một chút sẹo lồi, thân thể ấm áp lại cường tráng làm cho người ta thoải mái... cho nên... cô không tự giác di chuyển rất chậm... cũng ảo tưởng cảm giác không có quần áo...
"Cảnh sát Tư Đồ, cô sờ như vậy, thật có thể lấy ra "Súng" đấy!"
Đại sảnh vang lên tiếng cười, làm người ta thật khó mở miệng.
Thực ra, cô đã thực sự đụng đến súng, là một loại súng lục mini, buộc ở mắt cá chân hắn. Che dấu tốt lắm, người bình thường chắc không thể phát hiện, cô có thể đụng đến, chẳng qua là vì mò quá mức "cẩn thận".
Nhưng An Dĩ Phong rõ ràng là có ý tứ khác!
Trong tiếng cười vang, có người nói: "Phong ca, thật sự thích vậy a?! Chốc nữa cũng để em thử xem!"
Một giọng nói khác lại xen vào: "Cậu thử? Cậu không sợ Phong ca diệt hay sao?"
Cô quay đầu nhìn, đúng là tên thủ hạ ở bệnh viện ngày đó, mặt liền nóng lên. An Dĩ Phong cũng ngăn cản bọn họ nói loạn, xoay người, cười với cô, cười đến xấu xa.
"Nghiêm túc!" Cô lạnh lùng nói.
An Dĩ Phong làm bộ vô tội nhún nhún vai: "Tôi rất nghiêm túc."
Dựa theo nguyên tắc, kiểm tra xong mặt sau bắt đầu kiểm tra phía trước. Cô do dự một hồi mới đặt tay ở ngực hắn, bỗng lại cảm nhận được nhịp tim đập khác thường. Toàn thân cô mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã vào lòng hắn. Cố gắng ổn định, tiếp tục di chuyển xuống phía dưới. Mười ngón tay nhỏ nhắn mềm mại lướt qua bụng hắn, đến thắt lưng... Đang muốn tiếp tục đi xuống phía dưới, hắn hô hấp dồn dập ghé sát lại tai cô, nhỏ giọng nói: "Tiểu Thuần, anh là đàn ông, một người đàn ông bình thường!"
Cô ngẩng mắt nhìn đồng tử tối đen của hắn, thấy được một tia dục vọng mãnh liệt. Cô rút tay lại, cúi đầu, nhỏ giọng chỉ mình hắn có thể nghe được: "Chín giờ, em ở quán cũ đợi anh."
Vừa nói xong cô liền hấp tấp tránh đi, cũng không dám liếc nhìn hắn thêm một cái.
...
Nhiệm vụ của bọ họ đương nhiên không có kết quả, cũng không ngoài dự đoán của mọi người.
Có người ở trong cục cảnh sát truyền tin, làm sao có thể thu được súng? Nhưng chuyện lần này làm cho cô tinh tường nhận thấy: Khi Dã nhằm vào An Dĩ Phong, cố ý đúng vào ngày hắn xuất viện làm khó hắn. Cô thực sự vì hắn mà lo lắng, trong giới này sống chết khó liệu. Ai biết hôm nay hắn hăng hái như vậy, ngày mai còn cơ hội ở trước mặt mọi người đùa bỡn cô như vậy không?
← Ch. 15 | Ch. 17 → |