Truyện:Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ - Chương 215

Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ
Hiện có 300 chương (chưa hoàn)
Chương 215
0.00
(0 votes)


Chương (1-300 )

Có điều, anh cũng không có ý định dừng lại, hơi ✝️*𝖍*ở ɢ*ấ*𝓅 gáp, quay đầu ⓗô●п lên môi cô, chặn mọi âm thanh của cô lại trong cổ họng. Một dòng chất lỏng nóng hổi tràn ra từ nơi hai người kết hợp, phun ra bắn tung tóe theo nhịp điệu mãnh liệt.

Lúc Chu Dần Khôn ⓧ·⛎ấ·✞ ⓣin·ⓗ, Hạ Hạ không còn hét lên được nữa. Bộ quần áo xanh đậm ướt đẫm mồ hôi, cả người như vừa mới được vớt lên khỏi mặt nước.

Cô yếu ớt nằm trên chỗ tựa lưng ghế sofa, đầu chạm vào tường. Người đàn ông phía sau cô 𝐫ú*✞ г*a, cởi bao cao su ném đi, phần thân dưới của cô co giật, còn chưa kịp khép lại, ít nhất cũng có thể nhét vừa hai ngón tay vào, trông cực kỳ gợi tình.

Anh lại ngẩng đầu lên nhìn cô, cô gái nằm bất động, Chu Dần Khôn cau mày, kéo người tới cho cô tựa vào lồng ⓝ.ℊ.ự.🌜 mình, thấy lông mi cô vẫn còn ⓡ·ц·𝓃 гẩ·𝖞, anh thở phào nhẹ nhõm. Sau chừng nấy thời gian làm việc đó, ít ra cũng vẫn giữ được hai phần tỉnh táo.

Anh lau lớp mồ hôi mỏng trên thái dương Hạ Hạ, lúc này mới nhận ra mình đang làm gì. Có vẻ như... hơi quá mãnh liệt.

Người trong vòng tay cũng không ngất đi mà lại khóc đến hai mắt sưng 𝖍ú.𝐩. Trên cổ có dấu răng, áo bị vén lên đến tận 𝐧*ɢ*ự*ⓒ, vòng eo đầy dấu vân tay, lòng bàn chân đỏ bừng, ⓡ●⛎●п ⓡẩ●𝓎.

Trong phòng trở lại yên tĩnh, Chu Dần Khôn ↪️·ở·1 զ·𝖚·ầ·ռ áo, bế Hạ Hạ vào phòng tắm. Lúc tắm cho cô, cô im lặng ngồi trong nước lau nước mắt, lau xong cũng tự mình bôi xà phòng.

"..." Anh tắm nhanh bước ra. Sau khi vội vàng tắm xong, anh quay lại nhìn cô, thấy cô vẫn đang lau nước mắt.

Trông vừa tội nghiệp vừa dễ thương, người đàn ông nhìn xuống.

Chậc.

Anh lặng lẽ kéo chiếc khăn tắm quanh người, bước tới bế cô ra ngoài, tắm rửa sạch sẽ cho cô, quấn khăn lên người cô rồi bế cô tới giường.

Lúc này Hạ Hạ mới mở miệng, giọng khàn khàn: "Cháu muốn về phòng ngủ."

Cuộc â●п á●ℹ️ hỗn loạn 𝖉â●𝖒 mĩ cũng kết thúc rồi, không khí tràn ngập mùi vị không rõ, cô không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa.

Ngủ? Chỉ mới làm một lần, Chu Dần Khôn không có ý định đơn giản như vậy.

"Lát nữa rồi ngủ." Anh đặt người 🦵ê.п ℊ.❗.ườ.п.g, mơ hồ nói gì đó, muốn dỗ dành cô.

Nhưng Hạ Hạ cũng không phải ngốc, ԁ·ụ·🌜 ⓥọ·n·g h𝐚-ɱ 𝖒υ-ố-𝐧 trong mắt anh vẫn chưa phai đi, sắc thái trong mắt tối tăm đáng sợ. Cô rụt người lại trốn đi, người đàn ông giữ lấy mắt cá chân cô: "Có đau không?"

Bây giờ hỏi mấy chuyện này thì có ích lợi gì, Hạ Hạ cụp mắt xuống, không trả lời. Cảm xúc của cô về vấn đề này chưa bao giờ là quan trọng, ngay cả khi cô có nói với anh thì anh cũng không nghe.

"Mở chân ra để tôi nhìn xem." Anh vừa nói vừa định nhấc chiếc khăn tắm trên người cô lên, Hạ Hạ vội vàng nắm lấy mép khăn tắm, nhỏ giọng nói: "Một chút."

Dù sao Chu Dần Khôn cũng sung şư.ớռ.🌀 một lần rồi, sự kiên nhẫn của anh cũng tăng lên, anh ôm lấy cô vào lòng, để cô ngồi dang rộng hai chân ra. Hạ Hạ khó chịu nghĩ đến cái gì đó, cánh tay của người đàn ông ôm chặt lấy eo cô: "Thật sự rất đau sao? Khóc đến như vậy."

Kỳ thật, nó còn hơn cả đau đớn. Còn có sự sợ hãi, nỗi xấu hổ và nhục nhã.

Cô không nói nên anh coi như đó là đồng ý, bàn tay to xoa xoa đầu cô: "Lần này nhất định sẽ không đau đâu."

Hạ Hạ nghe vậy vội vàng ngước mắt nhìn anh: "Có thể không làm nữa được..."

Cô còn chưa nói xong thì nụ 𝒽·ô·𝓃 đã rơi xuống khoé mắt, trán và chóp mũi cô, cuối cùng thì đặ-𝖙 ⓛê-п 𝖒-ô-𝖎. Nụ ♓ô*ⓝ lần này không còn mãnh liệt như trước, anh cẩn thận ɱú·✝️ lấy môi cô, dẫn dắt cô hé miệng ra một chút rồi đưa đầu lưỡi của anh vào trong miệng cô. Khi hơi thở của cô ngắt quãng, anh buông cô ra 𝒽ô●𝓃 lên cằm và cổ cô.

Lúc chạm vào vết cắn đỏ tươi, cô 𝖗ê*n 𝓇*ỉ đau đớn, đầu lưỡi của người đàn ông 𝐥𝐢·ế·m một cái, vừa đau vừa ngứa, Hạ Hạ vô thức né tránh. Chiếc lưỡi từ từ trượt từ vai xuống ռ●🌀●ự●↪️, nhẹ 𝐥_i_ế_〽️ nhẹ 𝖈ắ·п 𝓃·ⓗ·ẹ khiến nụ hồng bị 𝐤í🌜·𝒽 🌴𝒽íⓒ·𝐡 đến mức dựng đứng lên.

Sau đó, cô cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, khăn tắm rơi ra, tay anh đưa lên ôm một bên nⓖ_ự_ⓒ liên tục xoa nắn, còn há miệng cắn xuống bên kia.

"Ư hừ..." Hạ Hạ nhẹ giọng hừ một tiếng, muốn đẩy vai anh ra, nhưng cô đột nhiên bị xoay người lại, người đàn ông ôm cô đè cô xuống giường, nắm một tay cô, ngón tay đan vào nhau.

Anh hô-𝓃 suốt từ ⓝ𝖌-ự-𝐜 đến phần bụng thon nhỏ của cô, sau đó tách hai chân cô ra, nghiêng đầu 𝐡*ô*𝖓 vào giữa hai chân cô. Cơ thể Hạ Hạ cứng đờ, quá gần vùng kín nhạy cảm của cô, hơi thở nóng hổi của người đàn ông phả vào giữa hai chân cô, khiến cô nhộn nhạo khó chịu.

Chu Dần Khôn đứng thẳng, cởi chiếc khăn tắm ở thắt lưng ra.

dương v*t vừa cứng, dày vừa dài bật ra, đứng thẳng dương cao, chỉ nhìn thôi đã thấy rợn người. Hạ Hạ sợ thứ đó, sợ sự hung hãn của nó, nhìn thấy anh sắp bắt đầu, nước mắt lập tức trào ra.

Còn chưa bắt đầu cô đã khóc, Chu Dần Khôn cúi người lau nước mắt cho cô: "Sao lại khóc, tôi đã nói sẽ không làm tổn thương cháu mà."

Nói đến đây Hạ Hạ cảm thấy phía dưới ⓝ*ó*ⓝ*ɢ 𝐛ừ*n*🌀, thứ đó của anh nhô lên cọ vào vùng kín. Sau đó thân gậy bắt đầu chậm rãi 🌜.ọ x.á.𝐭, cảm giác không đau không ngứa nhưng lại có chút kỳ quái.

"Không, không muốn..."

Hạ Hạ muốn khép hai chân lại, nhưng anh ngăn cô lại dang rộng hai chân ra hơn, cùng lúc đó, người đàn ông ấn thứ đó vào giữa háng, thứ đó chìm sâu vào đôi môi ɱề*m 𝐦ạ*𝒾, c.ọ 🔀.á.🌴 vào da thịt nhạy cảm bên trong.

Mỗi lần anh ma sát qua, 𝒸.ả.ⓜ 𝖌.ı.á.𝐜 ⓣ.ê 𝐝.ạ.ℹ️ truyền từ vùng kín xuống vùng bụng dưới, sau đó lan ra toàn thân. Hạ Hạ nhạy cảm đến mức ngón chân co rúm lại.

"Sao lại không, đau đến thế à?" Người đàn ông nhìn thấy mặt cô đỏ bừng cũng biết là cô không đau, anh cúi xuống, đầu mũi của anh cọ cọ đầu mũi của cô, cố ý hỏi: "Đau hay là dễ chịu? Nói rõ ra."

Hạ Hạ 𝖈ắ_ⓝ 𝐦_ô_ı im lặng, không trả lời những câu hỏi không biết xấu hổ của anh. Người đàn ông cũng không khó chịu chút nào, chỉ dơ tay ra búng lên hạt thịt nhỏ của cô.

"Ư!" Hạ Hạ rùng mình: "Đừng chạm... đừng chạm vào chỗ đó..."

"Ở đâu." Anh lại đụng qua đụng lại chỗ đó, cố ý trêu chọc nơi nhạy cảm nhất: "Ở đây à?"

Nhìn thấy hô hấp Hạ Hạ trở nên gấp gáp, Chu Dần Khôn không những tiếp tục đẩy mà còn xoa xoa vòng tròn, cả●Ⓜ️ 𝖌𝖎●á●ⓒ 🌴●ê d●ạ●𝐢 ngày càng thêm mãnh liệt, giống như một dòng điện m.ấ.🌴 𝐤.𝖎ể.m 𝐬.🅾️á.✝️ lan ra khắp cơ thể. Vòng eo của cô gái do bị 🎋í●ⓒ●♓ 🌴𝐡í●𝖈●𝐡 cong lên, một lượng lớn chất lỏng nóng hổi chảy vào dương v*t và ngón tay của người đàn ông.

Chu Dần Khôn nhìn qua, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại.

Trên nền cặp đùi trắng nõn toàn bộ hoa huy*t cô đỏ bừng, nhìn qua như mang lên mình một vẻ đẹp bị ✞*ⓡ*🔼 🌴*ấ*ⓝ hủy hoạt, lúc này khe nhỏ hơi ♓_é 𝐦_ở, nhỏ giọt nước trái cây, giống như một lời mời ngượng ngùng.

Sự kiên nhẫn ban đầu biến mất ngay lập tức.

Anh tiện tay nhặt chiếc bao cao su gói màu đen rơi trên mặt đất lên, đeo vào, sau đó mở lỗ nhỏ ra nhét vào, đẩy hết cỡ vào cuối thân gậy như thường lệ. Nhưng lần này, phát đ●â●〽️ khiến cô gái 𝓇_𝖚_n rẩ_🍸 kêu lên, phần đùi trong cực kỳ căng cứng, móng tay còn cào xước tạo thành những vết đỏ trên cơ thể Chu Dần Khôn.

Người đàn ông cảm thấy có gì đó không ổn, anh r-ú-✞ г-𝖆 ngoài. Sau đó mới nhận ra bao cao su được bao bọc bởi những hạt nhỏ nổi lên.

1

*Bên mình gọi là BCS có gai.

Anh nhướng mày, thực sự không phải anh cố ý đâu. Chỉ là anh cũng không có ý định đổi cái mới. Dù sao mấy lần trước cũng quá bình thường, phải cho chú thỏ nhỏ này thử cái mới mẻ.

Ma sát thô bạo khiến da đầu cô tê dại, giọng nói nghẹn ngào: "Không, cháu không muốn cái này... cái này không tốt..."

"Đừng sợ." Anh dỗ dành cô, từ từ đẩy vào.

Hạ Hạ lúc này càng cảm nhận được rõ ràng hơn, vách tường thịt mỏng manh bị các hạt nhỏ phình lên 𝖈●ọ 𝐱á●† vừa nóng vừa ngứa, người đàn ông kéo gối đặt dưới cơ thể cô, khéo léo từ góc xéo xỏ xuyên qua.

Góc độ này liên tục chạm vào nơi nhạy cảm nhất bên trong, lồng ⓝ●🌀ự●c Hạ Hạ phập phồng, cơ thể trắng như tuyết dần chuyển sang màu hồng, người đàn ông tiến tới 𝐡·ô·𝐧 cô, đôi mắt cô gái mơ hồ, cũng mặc kệ anh 𝖍●ô●ռ khắp mặt cô.

Sau khi cô đã quen, người đàn ông bắt đầu tăng tốc, cuối cùng gần như đóng đinh cô gái vào đầu giường, ⓣ♓*â*𝖒 𝓃*h*ậ*🅿️ vào sâu đến cùng, Hạ Hạ bị làm đến mức tứ chi mềm nhũn, hai mắt trắng bệch, cơ thể cô như một dòng nước lũ, sự sống, sự tỉnh táo và lý trí đều biến mất trong đoạn cao trào nối tiếp nhau.

Tiếng 𝖙-𝒽-ở ⓗổ-𝖓 ♓ể-𝐧 của nam nữ hòa quyện với tiếng cọt kẹt của giường gỗ, không biết qua bao lâu, Chu Dần Khôn cuối cùng cũng ⓧ-ⓤấ-т 𝐭-𝖎-𝖓-𝒽 lần nữa.

Sau cuộc â_п á_𝐢 nồng nhiệt, anh ôm con thỏ nhỏ trần truồng vào lòng, cẩn thận ♓-ô-𝐧 lấy cô. Hô.𝖓 đi hô*𝖓 lại lại có phản ứng.

Hạ Hạ không biết cô đã bị làm bao nhiêu lần, chỉ biết căn phòng từ cực sáng chuyển sang tối đen như mực.

Cô nằm trên giường, yếu ớt đến nỗi ngón tay cũng nhấc lên không nổi, mơ hồ cảm thấy có người đang cho mình uống nước, nói vào tai cô cái gì đó, sau đó bế cô lên, lại đi vào cơ thể cô.

Chương (1-300 )