Truyện:Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ - Chương 214

Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ
Hiện có 300 chương (chưa hoàn)
Chương 214
0.00
(0 votes)


Chương (1-300 )

Hạ Hạ có chút không quen với sự quan tâm chu đáo đột ngột này.

Lúc cánh cửa phía sau cô còn mở ra, gió lùa vào lạnh buốt. Nhưng sau khi cửa đóng lại, cô lại cảm thấy căn phòng ngột ngạt đến khó hiểu. Ánh mắt của người đàn ông dán chặt vào cô, Hạ Hạ có chút khẩn trương, cô vô thức né sang một bên, giữ khoảng cách.

"Cháu, cháu ngủ rất ngon." Cô không dám nhìn anh nữa: "Sao chú không nghỉ ngơi trước đi, cháu sẽ quay lại sau."

"Được." Chu Dần Khôn cũng không để ý, nhìn sang ngăn kéo nâng cằm nói: "Ở đó có kẹo, cầm lấy chia cho bọn nhỏ bên ngoài, ăn xong thì bảo chúng ngậm cái miệng lại, đừng chạy đến quấy rầy giấc ngủ của tôi."

"Ồ, được." Hạ Hạ nghe thấy tiếng trẻ con bên ngoài, nếu tiếng động này đánh thức Chu Dần Khôn, để anh tức giận thì có khi bọn nhỏ sẽ bị cắt lưỡi. Cũng hên là còn có kẹo để dỗ dành chúng.

Cô ngoan ngoãn đi tới, trước mặt có mấy ngăn kéo, cô không tùy tiện mở ra mà chỉ vào một trong số chúng: "Cái này ạ?"

"Ừ." Anh đi tới: "Chính là nó."

Hạ Hạ mở ngăn kéo ra định lấy kẹo, đột nhiên phía sau 𝓃.ó.п.ɢ 𝖇.ừ.ռ.🌀, thân hình rắn chắc của người đàn ông tiến lại gần, cánh tay đặt lên tủ, vừa vặn vây lấy cô vào giữa.

Chu Dần Khôn cười cười ghé sát vào tai cô nói: "Chu Thỏ Nhỏ, sao mà dễ lừa quá vậy?"

1

Hạ Hạ nhìn thấy đồ trong ngăn kéo liền sững sờ. Thứ bên trong không phải là kẹo mà là rất nhiều loại bao cao su.

Người đàn ông phía sau 𝐡_ô_ⓝ vào tai cô, hào phóng nói: "Chọn đi, cháu chọn cái nào thì tôi dùng cái đó."

3

Trong ngăn kéo chứa đầy bao cao su, trên mỗi bao bì khác nhau ghi những tính năng khác nhau. Bị vật gì đó cứng rắn chạm vào lưng, Hạ Hạ nuốt nước miếng, cứng ngắc nói: "Cháu, vừa rồi cháu ăn không nhiều, chưa có no, cháu có thể ăn thêm hai miếng nữa được không..."

Đây là để bổ sung sức mạnh thể chất, người đàn ông hào phóng đồng ý: "Được."

Anh rút tay ra, Hạ Hạ đi về phía bàn, vẫn cảm nhận được ánh mắt đang dõi theo mình. Cô lặng lẽ liếc nhìn cánh cửa, cửa không khóa, khoảng ba bốn bước là có thể chạy tới được.

1

Cô quay lưng lại với Chu Dần Khôn, vươn tay ra, giả vờ cầm lấy chiếc bánh trên bàn, giây tiếp theo cô co chân chạy về phía cửa, đúng lúc tay cô sắp chạm vào cửa thì một lực mạnh bất ngờ tóm lấy cánh tay cô kéo cô lại.

Hạ Hạ rơi vào một cái ôm mạnh mẽ, người đàn ông buồn cười ♓_ô_n cô.

"Úi—" Cô đặt tay lên khuôn ռ-𝖌ự-𝒸 trần của anh, mũi cô nồng nặc mùi hương của anh sau khi tắm.

Chu Dần Khôn vòng qua vòng e.🅾️ ⓣ𝐡.𝑜.𝓃 gọn của cô gái, 𝖛_⛎_ố_t ✌️_3 khuôn mặt cô, nếm thử cái miệng đỏ mọng đã lâu không được chạm vào.

Đôi môi ấm áp ⓜề*m 〽️*ạ*ı, có lẽ vì đã lâu không được 𝒽●ô●п nên cô không quen lắm, cô nghiến chặt răng, bàn tay người đàn ông chạm vào chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, nhéo nhéo, Hạ Hạ đau đớn 𝓇ê.𝐧 𝖗.ỉ, anh dễ dàng cạy răng cô ra, câu lấy chiếc lưỡi 𝐦●ề●𝐦 𝐦●ạ●1 của cô.

Khoảnh khắc đầu lưỡi chạm vào nhau, mọi 𝐝●ụ●🌜 𝐯ọ●𝐧●𝐠 п●ó●n●🌀 𝒷●ỏ●ⓝ●𝐠 ở thân đều trào dâng, hơi thở của Chu Dần Khôn càng trở nên nặng nề, căn phòng tràn ngập âm thanh nhớp nháp của cái 𝖍ô●𝐧●, giữa môi lưỡi kéo ra một sợi chỉ bạc mơ hồ, người đàn ông nhịn không được lại ⓗ-ô-𝓃 cô, bế cô lên kéo quần cô xuống, để lộ cặp 𝖒-ô-n-ⓖ trắng nõn 𝐦.ề.ⓜ ⓜ.ạ.ı.

Hạ Hạ bị đặt lên bàn, toàn thân lạnh lẽo, trong lòng lập tức run lên. Miệng Hạ Hạ bị chặn lại, cô hoàn toàn không nói nên lời.

Chu Dần Khôn bốc đại một nắm bao cao su từ ngăn kéo bên cạnh, một tay đeo vào, giây tiếp theo liền đi vào lối vào chật hẹp.

Thứ đó có kích thước kinh khủng, lộ ra vẻ hung hãn trần trụi, anh không chút do dự đẩy về phía trước, Hạ Hạ kinh hãi mở to mắt. Lúc đầu cô cũng không biết phải làm thế nào, nhưng làm vài lần cô cũng hiểu phải đợi đến khi nước từ bên dưới chảy ra mới có thể đi vào, như thế mới không bị đau.

Nhưng căn bản là người đàn ông không còn nhịn được nữa.

Lúc ôm cô lên thật sự rất nhẹ, bình thường lúc cô nói chuyện cũng nhẹ nhàng, vừa hét lên vài câu có khi cũng làm cho cô khóc. Nhưng không ngờ một người nhỏ nhắn yếu đuối như vậy lại hai tay không bắt lấy con rắn. Hình ảnh đêm đó vừa hiện lên trong đầu anh, nhịp tim anh liền đập nhanh hơn, anh nóng lòng muốn tiến vào trong cô, đến gần cô hơn.

Phần dưới bị ép phải mở ra, cô gái sợ hãi đến mức liên tục lắc đầu r●ê●n 𝖗●ỉ, cố gắng kêu anh dừng lại.

Chu Dần Khôn làm sao có thể dừng lại. Quy đầu chỉ vừa đi vào, sự bao bọc chật hẹp lại ấm áp của â●𝖒 𝐡●ộ mỏng manh đã κí𝐜.ⓗ 𝐭𝒽íⓒ.♓ đến mức thắt lưng anh tê dại.

Anh rời môi cô, nhìn xuống. Chiếc quần vẫn chưa được cởi hẳn ra, tất cả đều dồn lên bắp chân cô. Nhìn qua khoảng trống giữa hai đùi, anh thấy thứ đồ đó của mình đang tàn nhẫn ra vào cái lỗ nhỏ, phần mép bị kéo căng, khó khăn bao lấy anh, thậm chí ngay cả chất bôi trơn trên bao cao su cũng bị ép ra ngoài, nhỏ giọt dọc theo 〽️ôⓝ_ℊ rồi chảy xuống mép bàn.

Hạ Hạ bị ⓗô.ⓝ đến khó thở, cuối cùng cũng được thả ra, cô 🌴ⓗ_ở d_ố_𝒸, hơi thở ấm áp ngọt ngào phả vào vòm 𝖓𝐠ự·ⓒ người đàn ông, anh nhướng mắt nhìn cô.

Môi cô gái vẫn còn lấp lánh ánh pha lê, có lẽ là do đã lâu không զ●⛎𝐚●п ⓗ●ệ, phía dưới khó khăn bao lấy, hai mắt đỏ hoe, nhìn cứ giống như bị bắt nạt.

Như vậy càng khiến người ta muốn bắt nạt hơn.

Chu Dần Khôn đến gần ⓗ·ô·ⓝ lên môi cô, khàn giọng nói: "Vòng tay qua cổ tôi, tôi sẽ từ từ."

Hạ Hạ bị kẹt trong tư không lên được cũng không xuống được, sợ anh sẽ trực tiếp đi vào như thế này, cô thực sự không muốn nếm lại cảm giác đau đớn trước đó nữa. Anh vẫn luôn là người có tiếng nói cuối cùng trong vấn đề này. Nếu muốn tránh phải ăn khổ, tốt nhất là làm như điều anh nói.

Vì vậy cô ngoan ngoãn vòng tay qua cổ Chu Dần Khôn, khoảng cách bỗng trở nên gần hơn. Qua quần áo còn có thể cảm nhận được sự rung động trong lồng n●ⓖ●ự●↪️ anh.

Cằm của người đàn ông cũng chạm vào mái tóc 〽️ề●𝐦 ⓜ●ạ●ℹ️ thơm ngát của cô. Anh giơ tay chạm vào rồi cúi đầu ♓-ô-ռ 👢ê●n đ●ỉ𝐧●♓ đầu cô.

Bầu không khí trông có vẻ ấm áp vô cùng, ngay khi Hạ Hạ vừa bớt căng thẳng, bàn tay của người đàn ông trượt xuống, một âm thanh chói tai vang lên, quần của cô bị xé rách một cách thô bạo, hai chân của cô bị bàn tay to lớn đó tóm lấy quấn quanh eo anh. Ngay sau đó, cơ thể bỗng nhẹ đi, cô bị nhấc lên, dương v*t vốn đã chuẩn bị hoạt động đ_â_Ⓜ️ một cú mạnh vào, phá vỡ những nếp gấp mỏng manh chật hẹp rồi chạm tới chỗ sâu nhất.

"A—"

Cô gái ngẩng đầu lên hét lên, bụng dưới đau nhức tê dại, vùng kín sưng tấy đến mức sắp vỡ tung. Đùi cô không ngừng 𝓇*ц*𝓃 𝓇ẩ*𝐲, nhưng cô không có chỗ dựa, toàn thân như treo trên người anh, không có cách nào trốn thoát.

Khoảnh khắc Chu Dần Khôn đi vào, phần thịt mềm ở thành trong của bức tường xoắn lại, một làn sóng κ_ⓗ_𝑜á_1 c_ả_Ⓜ️ tràn vào khiến anh ngừng thở trong giây lát. Tiếng hét của Hạ Hạ khiến trái tim người đàn ông г*υ*п 𝓇*ẩ*𝖞, khi giọng cô dịu đi, anh mới cắn vào cổ cô, Hạ Hạ lại đau đớn hét lên.

Cổ đau nhức, dương v*t trong cơ thể cũng bắt đầu vừa nhanh vừa mạnh đi vào.

Bên trong cô vẫn chưa ướt, chỉ dựa vào một ít chất bôi trơn thôi là không đủ. Đến nỗi khi đi vào, lực cản rất mạnh, bên trong co rúm, cả người cô 𝐫ц·𝓃 ⓡẩ·ⓨ, lúc đi ra lại có một cảm giác lưu luyến mãnh liệt, như thể bị hàng chục cái miệng nhỏ hút vào, người đàn ông sảng khoái liên tục ra vào, dần dần mất lý trí.

Anh cố tình đi đến giữa phòng, xung quanh không có thứ gì để níu giữ, Hạ Hạ chỉ có thể ôm cổ anh гê_𝖓 𝐫_ỉ khi anh ra vào. Chu Dần Khôn càng ngày càng tiến vào sâu hơn, Hạ Hạ nghiêng người muốn trốn, chỉ là giây sau eo lập tức bị nhéo mạnh ấn xuống, cảm giác 𝐦_ấ_ⓣ ⓚ_ⓘể_𝐦 💲_⭕_á_t, hoàn toàn xuyên thấu khiến người đàn ông điên cuồng mê mẩn, anh dường như không còn nghe thấy bất kì âm thanh nào nữa cả.

Hai chân Hạ Hạ dang rộng treo trên cánh tay anh, đôi môi vốn luôn mím chặt giờ xấu hổ mở ra, mô●n●ⓖ cô đỏ bừng vì bị va chạm, cả căn phòng tràn ngập âm thanh da thịt va chạm rất lớn.

Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng cười đùa của trẻ con và tiếng nói của người lớn. Cửa không khóa, tức là có thể có người đến nói chuyện với Chu Dần Khôn, bất cứ lúc nào cũng có thể có người mở cửa ra nhìn thấy họ trần truồng dính chặt vào nhau. Hạ Hạ vẫn còn lý trí, buộc mình phải ngậm miệng lại vùi mặt vào cổ người đàn ông.

Chu Dần Khôn thích thú hưởng thụ theo nhiều cách khác nhau, anh ôm cô bước đến ghế sofa, cơ thể còn dính chặt vào nhau của cô bị xoay lại.

Lực ma sát xoay tròn khiến cô không khỏi 𝖈ắ·𝖓 ɱ·ô·ı 𝐫ê·𝖓 ⓡ·ỉ, đầu gối chạm vào ghế sofa, cuối cùng cô cũng có thể tự chống đỡ thân mình. Còn chưa kịp hít một hơi thật sâu, đầu gối của anh đã chen vào giữa hai chân cô, đẩy hai đầu gối cô ra xa nhau. Hạ Hạ giật mình, vừa muốn quay người lại thì hai tay đã bị ấn vào tường, cô bị giam vào giữa cơ thể người đàn ông và bức tường.

Một tư thế khác mà cô không thể cử động chút nào, nỗi sợ hãi theo bản năng dâng lên trong lòng cô.

Quả nhiên, sau khi Chu Dần Khôn 𝓇ú*𝖙 r*𝖆, anh đổi góc độ, lại đ-â-〽️ ✌️à-𝑜, lực đẩy này quả thực đã đẩy cái bụng phẳng lì của cô gái thành một hình vòng cung nhỏ, cô hét lên, cùng lúc đó cảm giác muốn đi tiểu không chịu nổi dâng lên trong cô, cả người vô thức co rút, phần bụng dưới şⓘ●ế●† 🌜𝒽●ặ●т, anh ôm lấy eo cô nâng lên, không chút chần chừ đẩy toàn bộ chiều dài dương v*t vào trong, hoa huy*t bao bọc kín mít dương v*t, thít chặt tới cuối thân gậy thô dài.

Đó là cảm giác đáng sợ muốn vỡ tung, Hạ Hạ 𝖗*⛎*𝐧 𝓇ẩ*γ khóc lên, vùng vẫy muốn trốn thoát.

Nhưng cô bị ôm chặt trong vòng tay của người đàn ông, càng giãy dụa thì thứ bên trong cơ thể càng to lớn hơn, cho đến khi hoa huy*t bị ma sát 𝐤_í_↪️_h ✝️_♓í↪️_♓ đến tắc nghẽn, niệu đạo bất ngờ mở ra - cô không tự chủ được đi tiểu, làm ướt ghế sofa và đùi người đàn ông.

Chương (1-300 )