← Ch.07 | Ch.09 → |
Bắt chiếc xe taxi ở gần đó nó leo lên xe rồi đi tới khu biệt thự tại phố X đường Y. Thưa cô đã đến nơi rồi - tài xế. Nó hé mở đôi mắt bước xuống xe, trước mắt nó là căn biệt thự lớn với diện tích rộng. Căn biệt thự toát lên vẻ trang nhã bởi gam màu kem tuyệt đẹp tô điểm thêm cho căn biệt thự là những khóm hoa huệ tây trắng muốt, thẳm cỏ mịn màng cùng chiếc xích đu trắng dưới tán lá của cây bằng lăng đang nở hoa tím ngắt, bước vào trong nó cũng hơi ngạc nhiên vì nhà cũng không có người tới ở mà sao vẫn rất sạch sẽ, đẩy cửa bước vào, mọi thứ đều như cũ nhưng lại rất trống vắng. Chọn lấy căn phòng ngủ tại tầng hai nó kéo va li vào sắp sếp đồ đạc, phòng nó cux rất đơn giả k khác j so vs bên Mỹ. Căn biệt thự gồm tất cả 3 tầng ; tầng một thì có 1 phòng khách, 1 bếp, 1 phòng tắm, 1wc, một phòng sách. Tầng hai cũ vậy nhưng chỉ có thêm 1 phòng ngủ ; tầng ba thêm một ban công ở bên ngoài. Nó bước vô phòng tắm, tháo bỏ bộ quần áo ngâm mình vào trong làn nước mát, suy nghĩ về kế hoạch trả thù bà mẹ kế và khiến cho bà ta phải thê thảm khi đã làm nhơ bẩn, trà đạp lên danh dự của mẹ nó. Bước ra khỏi phòng tắm, nó chọn lấy bộ quần áo ở nhà, chiếc áo thun màu trắng để trễ một bên vai, một chiếc quần lửng ngang đùi, nó lôi chiếc laptop tra thông tin cá nhân về bà mẹ kế. Nó lướt nhanh trên bàn phím để tìm thông tin, sau hơn 2 phút loay hoay, một bảng thông tin nhỏ hiện lên: Họ tên: Trương Ngọc Mẫn ; tuổi 37 ; đã lấy chồng được hơn 10 năm. Trước đây là con gái của tổng giám đốc tập đoàn DJ sở hữu ngôi trường Sunbo do Trương Thiên Minh (em trai của mẹ kế) làm hiệu trưởng. Nó thích thú với mẩu tin về bà mẹ kế, nhếch môi cười khinh bỉ:" Kịch hay sắp bắt đầu ". Nói xong nó liền nộp ngay hồ sơ vào trường Sunbo dưới thân phận là 1 h/s bình thường, đc nhận vào là do học bổng, gia thế thì bí ẩn. Vừa làm xong công việc nó vươn vai rồi bước xuống nhà, cả căn biệt thự có mỗi minh nó, đơn cô lẻ loi và lạnh lẽo lắm. Nó đi ra cổng bắt chiếc taxi chở đến nhà hàng nhỏ chuyên làm điểm tâm mà nó nhìn thấy. Đặt chân trước nhà hàng, nó thong thả bước vào nhưng khuôn mặt lạnh băng khiến ai cux rợn tóc gáy. Nó bận chiếc áo phong trắng cùng vs quần bò lửng tới đầu gối đi đôi tông màu đen, mái tóc dài buông thả. Nó thật đẹp. Bước vào trong nó dường như đã trở thành tâm điểm của sự chú ý, ai cũng hướng ánh nắt nhìn về phía nó cùng vs những lời bán tán. Bỏ ngoài tai tất cả, nó chọn lấy chiếc bàn ở góc khuất mở thực đơn rồi kêu phục vụ. Cho tôi một sanwich, một ly kem, một coca - nó gọi. Dạ vâng quý khách chờ chút - phục vụ . Bữa ăn của nó chỉ đơn giản vậy thôi, nó k ăn nhiều, nhiêu đó cux đã đủ nhét căng cái dạ dày của nó. Ăn xong phần ăn của mình , nó bước tới quầy tính tìn rồi cầm túi sách bắt xe về nhà. _ Về tới nhà, nó ngả người trên chiếc giường gỗ , tay cầm bức ảnh của mẹ ngắm nghía một hồi lâu hoà lẫn với suy nghĩ của nó về mẹ. " Mẹ ak, cũng hơn 10 năm rồi nhỉ, lúc con mất mẹ mãi mãi quả thực con rất buồn rất đau khi mẹ bỏ con lại mà đi ; giá như lúc ấy mẹ cho con theo cùng thì báy giờ con đã không như vậy ; nhưng mẹ yên tâm con đã vượt qua nỗi đau ấy con còn chuyện cần làm vs bà ta, con sẽ khiến bà ta phải quỳ gối trước mộ của mẹ mà xin lỗi, con sẽ làm cho bà ta đau đón hơn gấp chăm nghìn lần những j bà ta đã gây ra cho con, mẹ yên tâm mẹ nhé ". Kết thúc suy nghĩ nó chìm vào giấc ngủ. Trong mơ nó thấy mẹ thấy hình ảnh người mẹ quen thuộc, nó chạy tới ôm chầm lấy mẹ, hơi ấm từ lòng mẹ, thật âm áp, hai bên khoé mi những hàng nước mắt thi nhau lăn xuống nó khóc không phải vì khổ mà nó khóc vì sung sướng tưởng chừng như nó đã quên mất hơi ấm đó ". Nó mơ đc gặp lại mẹ lần đầu tiên nó khóc vì sung sướng.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |