← Ch.06 | Ch.08 → |
Trong căn phòng hiu quạnh, nó ghì tấm ảnh của mẹ vào ngực mà khóc, đây là làn đầu tiên nó khóc sau 10 năm sống cùng mẹ kế ; năm năm trc sau 2, 3 ngày mẹ mất nó đã khóc kiệt nước mắt lúc đó đối vs nó sự mất mẹ là một áp lực rất lớn, nước mắt với nó như k còn tồn tại nữa mà thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng k cảm xúc như 1 cái xác k hồn (từ đó mới mắc bệnh trầm cảm) nó bước tới phía tủ đồ, sắp xếp quần áo gọn gàng vào chiếc vali và cũng k quên đặt tấm hình của mẹ vào trong. Nó nhẹ nhàng kéo vali xuống khỏi lầu chạy ra ngoài cổng bắt chiếc taxi ra sân bay 11:00pm ~ Tại sân bay Nó bước xuống xe với bộ quần áo giản dị (t/g: k phải quê mùa đâu) : chiếc áo thun đen bó sát với người kết hợp với chiếc quần jean sẫm màu ; đôi giày cao gót tôn thêm vẻ lạnh lùng của nó. Mái tóc buông thả tự nhiên Cho tôi một chiếc vé về Việt Nam sớm nhất - nó Dạ của chị đây - nhân viên Nó cầm chiếc vé bước vào chỗ soát hàng trăm người trầm trồ nhìn Yu với đầy ánh mắt ngưỡng mộ và cả tia điện cũng có 2 tiếng ngồi trên máy bay nó cảm thấy cô độc.... . Cuối cùng nó đã đặt chân lên mảnh đất Việt Nam - quê hương của mẹ nó
← Ch. 06 | Ch. 08 → |