Vay nóng Tima

Truyện:Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ - Chương 002

Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ
Trọn bộ 167 chương
Chương 002
Học nghệ tiên sơn khổ muốn chết, thành quả là được trở về nhân gian
0.00
(0 votes)


Chương (1-167)

Siêu sale Shopee


Kim Kiền ngơ ngáo trở về cái thời chả biết là triều đại nào đã được ba tháng có dư rồi. Ngoại trừ trang phục và quả đầu không cạo một nửa của hai vị vừa gặp đã nhận ngay nàng làm đồ đệ có thể chứng minh đây không phải triều Thanh ra, Kim Kiền hoàn toàn không biết mình đang ở thời nào.

Thế nhưng điên nhất là, thiết bị thu phát tín hiệu từ cỗ máy thời gian có hình dáng tựa như chiếc đồng hồ đáng lẽ phải đeo trên tay nàng thì đã không cánh mà bay. Cũng không biết là đánh rơi ở thời đại này hay là làm mất ở cái hố đen thời gian chỗ "Einstein đại nhân" nữa.

Có điều thời gian Kim Kiền có thể dùng để rầu rĩ về vấn đề này mỗi ngày thật sự ít đến đáng thương. Hiện tại quả thực nàng còn mệt mỏi khổ cực hơn cả nhân viên thu ngân ở siêu thị phải tăng ca lúc giáp Tết.

Mỗi ngày trời chưa sáng, Kim Kiền đã bị Đại sư phụ – chính là Gà Đuôi Phượng, nghe nói gọi là "Y Tiên" gì gì đó – lôi từ trên giường xuống bắt đi luyện tập cái gì mà "Cửu huyệt phi châm", "Thập bát huyệt ngự châm pháp", "Tam thập lục huyệt trấn châm quyết", "Thất thập nhị huyệt hồi hồn châm linh kỹ", sau cùng còn là "Nhất bách linh bát huyệt thiên ngoại phi tiên châm trận". Tóm lại chính là cầm vô số ngân châm cắm lên cắm xuống trên hình nhân. Nếu như sơ ý mà châm sai một, hai milimet thôi thì sẽ bị Đại sư phụ bên cạnh châm cho thành con nhím.

Đến khi mặt trời treo trên ngọn cây trước cửa, theo tính toán của Kim Kiền thì vào khoảng chín giờ, Nhị sư phụ – tức Tuyết Sơn Phi Hồ, theo như lão ấy tự xưng thì là "Độc Thánh" – sẽ lên lớp môn học thứ hai. Lại nói thêm, lớp học này buổi đầu tiên đã dọa cho Kim Kiền sợ đến vãi linh hồn. Nấm độc, độc dược (tỉ như thạch tín, hạc đỉnh hồng) hoàn toàn không đáng được nhắc đến, nội trong hai ngày đã kết thúc giáo trình. Hai tháng sau đó là nghiên cứu Tây Vực kỳ độc, Miêu Cương cổ độc, Đường môn gia truyền dị độc... tóm lại là các loại độc dược cổ quái mà người người nghe thấy đều căm phẫn vô cùng.

Sau khi ăn trưa lại quay về lớp của Đại sư phụ. Số lượng tên gọi của các loại thảo dược này đem so với từ điển tiếng Anh Longman chỉ có hơn chứ không có kém, càng không bàn đến chuyện phải khớp tên gọi cùng hình dạng của chúng với nhau. Quả thật so với việc cùng lúc phải thi cả TOEFL lẫn tiếng Nhật cấp một còn khủng bố hơn. Đến chập choạng tối, Kim Kiền lại phải theo Nhị sư phụ đến mật thất tiến hành "tiếp xúc thân mật" với một đám các độc vật có vẻ bề ngoài vô cùng có lỗi với mắt thẩm mỹ của quần chúng nhân dân. Vất vả bị "luộc" cho đến tối muộn, lại còn phải khêu đèn đọc cái gì mà "Kinh lạc tổng kinh", "Y kinh", "Thiên độc kinh", "Địa độc kinh", "Thủy độc kinh"... loạn xà ngầu.

Cuối cùng, trước khi đi ngủ, còn phải thao diễn "vọng, văn, vấn, thiết[1]" cùng nhị vị sư phụ. Nếu không chẩn đoán được rõ ràng tình trạng sức khỏe của hai người họ thì chỉ có một kết cục duy nhất, đó là đêm hôm ấy an phận sờ cổ tay hai sư phụ mà ngủ.

[1] Vọng, văn, vấn, thiết: bốn phương pháp chẩn bệnh trong Đông y, gồm nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch.

Di chứng sau tất cả chính là, cơn ác mộng làm bài thân luận trong kỳ thi công chức không ngừng nghỉ của Kim Kiền cuối cùng đã đổi thành bò cạp độc và thảo dược ngập trời, vô cùng vô tận. Còn dáng người bị tên bạn bất lương gọi là "lưng rắn eo chuột" kia cũng rất nhanh chóng biến đổi, trở thành cái dạng gầy như que củi mà chỉ cần đứng lên cân điện tử nhất định nó sẽ kêu lên thảm thiết "Gầy quá! Gầy quá!". Gần đến tháng thứ tư, cuối cùng Kim Kiền đã ra một quyết định mà suýt chút nữa thì đánh mất cái mạng nhỏ của mình... đó là bỏ trốn.

Tối đó, Kim Kiền đã chuẩn bị xong xuôi kỹ càng. Nàng mang theo lương thực và nước uống đủ cho một tuần, trang bị thêm thuốc giải để đối phó với chướng khí trong Vô Vật Cốc, ôm theo ngân châm mà nàng đoán là có thể đổi được tiền, nhân lúc đêm khuya chuồn đi.

Nhưng, còn chưa đi được năm trăm mét, Kim Kiền phát hiện chân mình như mọc rễ, chẳng thể tiến lên phía trước dù chỉ một bước.

"Hừm hừm, đồ nhi ngoan, muộn thế này rồi còn muốn đi phân biệt độc thảo sao?", âm thanh mang theo tiếng cười lạnh lẽo âm u ma quái dường như từ phía sau Kim Kiền phát ra.

Độc Thánh đứng thẳng tắp phía sau Kim Kiền, dáng vẻ mờ mờ ảo ảo như ma như quỷ.

"Nhị, Nhị sư phụ..." Hiện tại, Kim Kiền cảm thấy chân mình mềm nhũn. Bởi nàng nhìn thấy đóa hoa trên tay Nhị sư phụ cùng với đóa "mẫu đơn thảo", nghe nói là kỳ độc không có giải dược trong thiên hạ, có vài phần giống nhau.

"Ha ha, đồ nhi ngoan, không ngờ con lại ham học đến như vậy. Kẻ làm sư phụ này thật là may mắn, may mắn lắm thay." Tiếng cười hào sảng khởi đầu nghe còn ở rất xa, đến khi kết thúc câu thì âm thanh đã ngay bên tai Kim Kiền rồi.

"Đại, Đại sư phụ..." Đầu gối Kim Kiền cứng lại.

Tư thế cầm châm của Y Tiên sao giống với tư thế khởi đầu của "Kỳ mạch đoạn mệnh châm quyết" thế.

"Hử?"

Hai lão nhân tuổi cộng lại cũng gần hai trăm cùng chắp tay sau lưng, đồng thanh hỏi.

"Đồ nhi... chính là thấy ánh trăng mê hoặc quá, không tự chủ được mà ra đây tản bộ, ha ha, tản bộ, tản bộ."

Quỳ rạp người trên đất một cách vô cùng oanh liệt, Kim Kiền như thấy trước mắt lóe lên nụ cười khinh bỉ của tiến sĩ ba bằng chết dẫm kia: "Xem ra cậu không chỉ tham tiền háo sắc mà còn rất tham sống sợ chết nữa".

Xì xì xì, phải nói tớ thức thời, là trang tuấn kiệt mới đúng!

* * *

Thời gian như thoi đưa, năm tháng dần trôi. Kim Kiền đã ở Vân Ẩn Sơn này thấm thoắt hơn một năm rồi. Từ sau lần chạy trốn thất bại tám tháng trước, Kim Kiền cho dù có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám thử lại lần nữa, chỉ có thể chuyên tâm ở lại núi này theo hai vị sư phụ đọc y thư, chế độc dược. Không lâu sau Kim Kiền cũng cảm thấy y thuật, độc thuật này có vài phần thú vị, nghĩ đến bản thân mình chẳng có bản lĩnh gì, lại nhớ câu danh ngôn "Tài năng không bao giờ là gánh nặng", dần dần nàng đã có thể tĩnh tâm lại, bắt đầu chăm chỉ học tập, cứ thế y thuật, độc thuật của nàng ngày càng tiến bộ, khiến hai vị sư phụ vô cùng sung sướng. Tuy cũng có lúc Kim Kiền nhớ về thế giới tương lai nơi mình sống ngày trước nhưng hầu hết thời gian nàng ở đây cũng có thể coi là vui vẻ.

Hôm nay, trời chưa sáng, Kim Kiền đã cầm đuốc vào phòng Đại sư phụ như mọi khi, chuẩn bị luyện tập châm thuật. Nhưng nàng lại phát hiện nhị vị sư phụ đã ngã trên đất tự bao giờ. Kim Kiền vội lật hai người lên, vừa nhìn rõ lòng không khỏi chấn động.

Sắc mặt hai người hồng hào một cách dị thường, hô hấp gần như như không ra tiếng, từ hơi thở nhè nhẹ thoát ra Kim Kiền ngửi thấy có mùi hoa mẫu đơn. Lại bắt mạch cho sư phụ, mạch của hai người rất yếu, lúc có lúc không, lúc liền mạch lúc đứt đoạn, là dấu hiệu bị trúng độc.

Hơn nữa lại là độc "Mẫu đơn thảo", thiên hạ kỳ độc không có thuốc giải.

Kim Kiền tuy không phải là người đặc biệt thông minh, nhưng cũng là người của thời tương lai, đã trải qua hơn ngàn năm phát triển tiến hóa, trở về thời cổ đại, dung lượng não so với mấy người cổ đại này chắc cũng hơn đến mấy mililit. Huống hồ, bản thân Kim Kiền từ nhỏ đã học lịch sử, được phim võ hiệp lúc tám giờ tối hun đúc trở thành con người của thời đại mới[2]. Cái kế hoạch dở hơi này làm sao qua được pháp nhãn của Kim Kiền chứ?

[2] Ở Trung Quốc con người của thời đại mới chính là con người: có lý tưởng, có đạo đức, có văn hóa, có kỷ luật.

Quỳ trên mặt đất, nhìn quanh phòng không một hạt bụi, lại nhìn chằm chằm vào hai vị sư phụ sớm tối bên mình, Kim Kiền thật không còn lời nào để nói.

Thật không thể tưởng tượng được hai lão quái nhân trước mặt lại dùng chiêu này để thử y thuật của mình.

Đem thân thử độc. Sau đó bức mình vì họ mà giải độc.

Kim Kiền lườm một cái.

Thứ tình huống kịch tính gì thế này, lẽ nào biên kịch truyền hình đã cạn kiệt ý tưởng rồi sao?

Đợi đã, đây chẳng phải là cơ hội tốt nhất để chạy trốn sao? Hai lão già dở hơi kia, chẳng biết tốt xấu gì đã giữ mình ở cái vùng núi khỉ ho cò gáy này, hại mình cơ hội kiếm tiền không có, cơ hội được ngắm giai đẹp cũng không, cơ hội trở về thời hiện đại lại càng không. Nay hai lão già này đều chuẩn bị xuống lỗ, lẽ nào còn có khả năng ngăn mình chạy trốn? Hừ, hừ, tình huống này phải gọi là làm dâu mãi rồi cũng đến ngày được làm mẹ chồng... cuối cùng mình đã chịu được đến lúc này rồi!

Gượm đã, tay mình đang làm cái gì thế? Tại sao lại cầm ngân châm lên? Khoan đã, sao mình lại bắt đầu thi triển thức đầu tiên của "Nhất bách linh bát huyệt thiên ngoại phi tiên châm trận"? Châm trận này bản thân mình còn chưa thạo lắm mà... Dừng lại đi...

Ba nén hương sau, Kim Kiền mồ hôi đầm đìa ngồi phịch trên đất.

Hai lão nhân đã khôi phục thần trí, vô cùng sung sướng nhìn đồ đệ duy nhất trước mắt mình.

"'Nhất bách linh bát huyệt thiên ngoại phi tiên châm trận', xem ra đồ nhi đã vận dụng rất thuần thục. Những châm pháp khác nhất định cũng sẽ không có trở ngại gì", Y Tiên vuốt lông mày nói.

"Đồ nhi lại nghĩ đến việc dùng Miêu Cương cổ độc để hút độc 'Mẫu đơn thảo', xem ra bản lĩnh của vi sư, đồ nhi đều đã học được hết cả rồi", Độc Thánh vuốt râu nói.

"Hai lão già chết tiệt các người! Nếu con không có biện pháp cứu hai người thì sao?", Kim Kiền tức xì khói, hét lớn.

Đáng chết, tay mình bây giờ vẫn còn run đây này, quả thật là tay múa còn nhanh hơn cả chớp giật nữa.

Hai lão nhân nhìn nhau không nói, tựa như đã sớm dự đoán được tình huống này, khuôn mặt tràn ngập ý cười.

Điều này lại càng làm cho Kim Kiền tức điên, nhìn trừng trừng hai người họ.

Thấy vậy, Độc Thánh mới chậm rãi mở miệng: "Đồ nhi, chớ nên trách chúng ta, chỉ có biện pháp này mới có thể khiến cho đồ nhi thể hiện hết bản lĩnh của mình".

Kim Kiền trừng mắt lườm Độc Thánh.

Độc Thánh khẽ lắc đầu, lại cười nói: "Mặc dù tài nghệ của đồ nhi đã tăng tiến, nhưng vi phu vẫn còn một loại tuyệt độc chưa từng dạy cho con. Loại độc này là kịch độc trong thiên hạ, chỉ có thể đề phòng, không thuốc nào giải được".

"Đó là độc gì ạ?", Kim Kiền thấy dáng vẻ kỳ quái hiếm thấy của Nhị sư phụ, không kìm được hỏi tiếp.

"Đó là lòng người."

"Lòng người ư?!", giọng Kim Kiền cao vút.

"Đúng thế. Cái đó gọi là giang hồ rộng lớn, lòng người khó dò. Lòng người là thiên hạ kịch độc. Đồ nhi, sau này con phải chú ý cẩn thận."

Bất giác Kim Kiền ngẩn người bàng hoàng.

Sự hờ hững và phức tạp, cùng những âm mưu dối trá lừa lọc của thế giới hiện đại, bản thân đã sớm trải nghiệm rồi. Ở hiện đại mỗi người đều được vũ trang phòng bị kỹ càng, đem lòng nhiệt tình của mình khóa lại trong tầng tầng lớp lớp gông xiềng, chỉ sợ người khác nhìn trộm được chân tình. Những lời này của Nhị sư phụ, dù ngắn ngủi chỉ có vài từ thôi, nhưng từng từ từng chữ đều xuất phát từ tâm can của người, không khỏi khiến cho Kim Kiền thấy như có dòng nước ấm chảy vào mảnh ruộng trái tim vốn khô nứt của mình.

"Đồ nhi, sư phụ cũng dạy cho con một loại bệnh. Bệnh này cũng không thuốc nào chữa được", Y Tiên bên cạnh nói.

Đầu tiên Kim Kiền sửng sốt, nhưng chớp mắt đã phản ứng lại, khẽ cười khổ.

"Bệnh mà sư phụ nói có phải là tâm bệnh không?"

Y Tiên vuốt lông mày cười: "Đúng thế, đồ nhi quả là thông minh".

Còn trong lòng Kim Kiền thì cười khổ mãi không thôi. Bản thân nàng nào có thông minh gì đâu, đó chỉ là kết tinh trí tuệ của năm nghìn năm lịch sử Trung Hoa. Chẳng qua là đời cha trồng cây, đời con hưởng bóng mát, là sự kế thừa văn hóa, thuận tiện hưởng chút lợi lộc mà thôi.

"Nhưng sư phụ đã từng nghe tới đạo lý 'Tâm bệnh cần trị bằng tâm dược' chưa?"

Y Tiên lại bật cười: "Kẻ làm thầy này quả là may mắn, may mắn lắm thay. Xem ra y thuật của ta đã không còn gì để truyền cho con nữa rồi".

Hai vị sư phụ khẽ gật đầu, khuôn mặt lại mang ý cười. Y Tiên rút ra một cuốn sách, trên đó có ghi ba chữ "Tiêu dao du", trao cho Kim Kiền.

Kim Kiền giở sách ra, thấy giấy còn mới, mực còn chưa ráo. Chăm chú đọc, phát hiện thứ trong sách viết là tâm pháp khinh công thượng thừa.

"Sư phụ? Đây..."

Y Tiên cười nói: "Y thuật và độc thuật của chúng ta vang danh thiên hạ, nhưng lại chưa từng luyện võ công, nửa phần nội lực cũng không có".

Độc Thánh tiếp lời: "Có điều danh tiếng vang xa tất tạo nên kẻ thù, nhiều phen sống chết chỉ như sợi chỉ mảnh, may nhờ tuyệt thế khinh công mới có thể bảo vệ được tính mạng. Thế nên hai người chúng ta đem tuyệt kỹ khinh công độc đáo của cả hai hợp nhất lại để trao tặng đồ nhi, mong rằng sau này nó sẽ giúp ích được cho con".

Lúc này Kim Kiền mới bừng tỉnh, ngộ ra, hóa ra nhị vị sư phụ là muốn dạy mình chiêu thức chạy trốn đây mà. Tốt quá! Tốt quá! Không biết "Tiêu dao du" này so với "Lăng ba vi bộ" của Đoàn Dự, cái nào chạy trốn nhanh hơn nhỉ?

Y Tiên thấy dáng vẻ Kim Kiền như đang suy nghĩ thì cho rằng đồ nhi của mình lo lắng không biết cách tập luyện bộ pháp này, vội nói tiếp: "Loại khinh công này không cần nội lực, chỉ dựa trên nguyên lý trợ lực, tiếp lực, có thể khiến thân thể tựa lông hồng, nhẹ như gió thoảng, vực sâu vạn trượng mà như bước trên đất bằng, mong đồ nhi hãy chuyên tâm nghiên cứu tập luyện".

Kim Kiền vừa nghe, đã "wow" một tiếng, thứ này không phải là tốt bình thường đâu. Tuyệt kỹ chạy trốn như thế này đương nhiên phải nghiên cứu khẩn trương rồi, đến lúc cần mà không học kịp thì nguy.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội vàng chuyên tâm nghiên cứu. May mà hơn một năm vừa rồi được rèn luyện cổ văn, Kim Kiền đọc điển tịch này cũng không mất quá nhiều công sức. Quả nhiên trong đó đều là các phương pháp mượn lực, trợ lực, còn có cả sự vi diệu của Tứ lạng bát thiên cân[3] của Thái cực quyền...

[3] Tứ lạng bát thiên cân: Đây là thuật ngữ võ thuật sử dụng trong môn Thái cực quyền, với nguyên lý thuận thế mượn lực, lấy nhỏ thắng lớn.

Đột nhiên nhớ đến vị Trương Tam Phong nổi danh lịch sử kia không biết đã chết hay là vẫn chưa được sinh ra, Kim Kiền bỗng cảm thấy chua xót.

Nỗi nhớ quê hương bỗng nhức nhối như trùng độc cắn trả, đau đớn khôn nguôi.

"Thế nào, đồ nhi, có chỗ nào không hiểu không?", Y Tiên hỏi.

Kim Kiền ngẩng đầu nhìn vẻ mặt có chút lo lắng của Y Tiên, chậm rãi lắc đầu, nặn ra một nụ cười, hốc mắt ươn ướt.

Xem ra bản thân mình đến nửa cơ hội để rời đi cũng không có. Khoan nói tới thiết bị thu phát tín hiệu đã mất, mà nếu có tìm được thì sợ rằng nó đã sớm hư hỏng, trở nên vô dụng rồi.

Lẽ nào, bản thân mình thật sự phải sống ở thời đại này cả quãng đời còn lại sao? Nhưng ngay đến việc đây là triều đại nào mình còn không biết, đều là hai ông lão này...

Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, hai ông lão này cũng thật có lòng.

Từ khi mình đến thế giới này đến nay, họ đã truyền thụ tất cả tài năng tri thức cho mình, chẳng may mảy giấu giếm, đề phòng, mặc dù yêu cầu có hơi hà khắc một chút, nhưng vẫn rất quan tâm đến mình... Sợ rằng ngay cả người thân trong gia đình cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nghĩ đến đây, Kim Kiền đột nhiên cảm thấy một tình cảm thân thiết khó diễn tả bằng lời tràn ngập trong lòng – thứ tình cảm gia đình ấm áp.

"Đồ nhi... đa tạ sư phụ."

Kim Kiền cúi người xuống, khẽ nói.

Cơ hồ như từ thời khắc này, cái người từ tương lai vượt thời gian rơi xuống vùng núi hoang vu tên Kim Kiền ấy mới chính thức thừa nhận hai vị sư phụ kia.

* * *

Một tháng nữa lại qua đi. Đây có thể nói là quãng thời gian vui vẻ nhất mà Kim Kiền từng trải qua.

Mỗi ngày nàng cùng hai vị sư phụ nghiên cứu y thuật, độc thuật, thời gian rảnh rỗi lại luyện tập khinh công. Tiêu dao du vốn không cần phải có nội lực trợ giúp, mà trước đây Kim Kiền từng có thời gian nghiên cứu qua điểm cốt lõi của "Thái cực quyền" (hoàn toàn là công lao của phim truyền hình võ hiệp cả), vì thế chưa đầy nửa tháng đã lĩnh hội được bộ pháp của Tiêu dao du một cách thấu triệt, vận dụng rất thuần thục, tự nhiên.

Hai sư phụ tuy rất vui mừng nhưng trong lòng biết, thời khắc chia ly đã đến.

Sáng sớm nay, Kim Kiền đến phòng các sư phụ chuẩn bị thỉnh an, nhưng không thấy bóng dáng hai sư phụ đâu. Tìm khắp nơi cũng không thấy, rồi nàng phát hiện trên bàn có một phong thư.

Mở ra đọc, quả đúng là lời khen tặng của nhị vị sư phụ lúc chia ly.

Đồ nhi đọc thư vui vẻ, bình an:

Hai kẻ làm thầy chúng ta thấy đồ nhi đã thành tài, vui mừng khôn xiết. Nhưng duyên phận sư đồ đã tận, chia ly chớ buồn bã nhớ nhung.

Sư phụ: Y Tiên

Ngoài ra: Trên giang hồ chúng ta có rất nhiều kẻ thù, mong đồ nhi hãy bảo trọng. Con là thân nữ tử, hành tẩu giang hồ có nhiều điểm bất tiện, hy vọng con hãy cẩn trọng trong mọi việc.

Sư phụ: Độc Thánh

Kim Kiền đọc mà lệ rơi hai hàng, nước mắt đầm đìa, chảy mãi không thôi, bất giác hét lên đầy thê lương:

"Hai lão già các người, nói đi liền cắp đít bỏ đi! Cũng không để lại chút tiền con saoooooooooooooooo..."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-167)