Cỗ máy thời gian tỏ rõ uy lực, vượt thời gian đến năm nào đây?
Ch.002 → |
Vân Ẩn Sơn, núi đúng như tên, quanh năm mây mù che phủ, không hề thấy dấu vết của con người. Ngọn núi này chia làm hai đỉnh, một là đỉnh Dương, một là đỉnh Âm. Đỉnh Âm thì quanh năm chẳng nhìn thấy ánh sáng mặt trời, luôn ẩm ướt lạnh lẽo, cũng bởi thế mà nơi đây sản sinh ra rất nhiều loại độc vật, độc thảo hiếm thấy trên thế gian, những trùng độc khó giải mà trên giang hồ một khi mắc phải thì coi như số đã tận; còn đỉnh Dương kỳ hoa dị thảo mọc ngút ngàn trải khắp sơn cốc, nhiều loài là thánh phẩm trị bệnh mà thế gian khó có được, chính vì thế nó cùng với những độc vật đỉnh Âm sinh sinh tương khắc[1].
[1] Sinh sinh tương khắc là quy luật của tự nhiên, có chuột tất có mèo, có hoa tất có ong, xung quanh nơi sinh trưởng của rắn độc, trùng độc, độc vật ắt có giải dược... đây là quy luật phổ biến của thế giới tự nhiên.
Nơi giao nhau giữa hai đỉnh Âm, Dương là một khe núi, ở đó chướng khí dày đặc che phủ, phàm là những loài chim thú, rắn rết chuột bọ, chẳng loài nào sống được. Vì thế, người ta gọi nó là "Vô Vật Cốc".
Mười năm trước, có hai quái nhân đến Vô Vật Cốc, nhìn thấy chướng khí, độc vật dày đặc họ lại coi như không có gì. Vừa nhìn thấy nơi này hai người liền quỳ sụp xuống vái trời, vui mừng khôn xiết, rồi từ đó phân ra mà ở, dựng hai căn nhà cỏ đối diện nhau, định cư nơi đây.
Hôm nay vừa tròn mười năm hai quái nhân đó đến cốc.
"Độc lão đầu, đến nay kỳ hạn mười năm đã mãn, ngươi chuẩn bị cho trận chiến này thế nào rồi?"
Người nói là một lão nhân áo trắng, râu tóc bạc phơ, gương mặt phương phi hồng hào, hai hàng lông mày bạc trắng vô cùng đặc biệt, cơ hồ dài đến tận thắt lưng. Lúc này lão nhân đó đang đứng trên triền núi của đỉnh Dương, đối diện với đỉnh Âm sừng sững, sau lưng kỳ hoa dị thảo tỏa hương nồng nàn, dáng vẻ tựa như thần tiên hạ phàm.
"Hừ, Dược lão đầu, đừng tưởng lần trước ngươi thắng ta mà cho rằng từ nay về sau ngươi không thể thua. Ta nói cho ngươi biết, hôm nay nhất định ta sẽ khiến cho ngươi mất mặt! Hừ hừ!"
Một lão nhân khác đứng trên triền núi của đỉnh Âm cười lạnh trả lời. Không giống như lão nhân phía đối diện, lão nhân này cả người so với yêu nghiệt cũng chẳng mảy may khác biệt. Trường bào tím thẫm, áo trong đỏ sậm, phất phơ trong gió, lộ ra vẻ ma mị khác thường. Tóc và lông mày của lão cũng dài như thế nhưng lại có màu lục sẫm, dung nhan tựa hồ trẻ mãi không già tuy có chút xanh xao.
"Được, được, được, ta đợi mười năm chính là đợi ngày hôm nay, mau xuất chiêu!"
Lão nhân áo trắng phất tay áo một cái, trên tay thình lình xuất hiện rất nhiều dược hoàn màu nâu, mỗi viên cỡ quả trứng chim.
"Ta há lại sợ ngươi sao?!"
Lão nhân áo tím cũng rút từ trong áo ra mấy viên dược đạn kẹp giữa các ngón tay, chỉ khác là màu sắc của dược đạn này đẹp đến chói mắt và có hình tam giác.
Hai người cùng vung tay lên, dược đạn trong tay đồng loạt tung về phía đối phương. Nhất thời, một đám bụi màu tía dâng lên trong Vô Vật Cốc, rồi khói trắng cuồn cuộn bốc lên, âm thanh như sấm dậy, khắp nơi vang lên những tiếng đùng đoàng, rất hỗn loạn.
Đợi đến khi khói bụi tan đi, chỉ thấy hai người trong cốc như vừa hoán đổi ngoại hình cho nhau.
Người được gọi là "Dược lão đầu", chiếc áo trắng của lão bị biến thành loang lổ, hoa hòe hoa sói, sắc mặt thì khỏi nói, rất phong phú, lấy hai hàng lông mày làm ví dụ, ba phần ngọn thì đỏ rực, ba phần giữa xanh biếc, ba phần gốc lại vàng chói lọi, nom như một loài thú lạ màu sắc sặc sỡ.
Người được gọi là "Độc lão đầu" thì ngược lại. Cả người như mới trong lu nước chui ra, toàn thân trên dưới, từ lưỡi cho đến lông mày đều trắng như tuyết.
Hai người sững sờ nhìn đối phương một lát, sau đó cùng cười to.
"Ha ha ha, Độc lão đầu, ngươi quả không hổ là 'Quỷ thần độc thánh' khiến võ lâm kẻ trên người dưới nghe tên đều kinh hồn táng đảm, cái loại độc dược kỳ lạ này mà ngươi cũng có thể nghĩ ra được. Hai hàng lông mày của ta từ nay về sau xem ra khó mà phục hồi nguyên trạng được rồi."
"Hô hô hô, Dược lão đầu, cái danh hiệu 'Y tiên quỷ kiến sầu' này của ngươi cũng chẳng phải hư danh, ta lao tâm khổ tứ bao lâu mới nhuộm được cho tóc thành màu xanh, thế mà lại dễ dàng bị ngươi đánh cho trở về nguyên dạng."
Nói rồi, cả hai lại nhìn nhau cười to.
"Haizzz, nhớ mười năm trước, hai chúng ta chung chí hướng, kết bạn cùng thoái ẩn giang hồ. Lúc này lại là láng giềng ở Vô Vật Cốc, nghĩ cũng là tiêu diêu tự tại. Chỉ là..." Y Tiên với khuôn mặt diễm lệ khe khẽ lắc đầu, không nói tiếp nữa.
"Chỉ là... chỉ là tiếc thay cho độc thuật cùng y thuật có một không hai của chúng ta, ngay cả một truyền nhân vừa ý cũng không có", Độc Thánh cả người trắng như tuyết tiếp lời.
Cả hai cùng thở dài một tiếng.
"Biển trời mênh mông, chúng ta nên tới nơi nào để tìm được đồ nhi ưng ý đây?"
"Ẩn cư nơi đây tất là không muốn gặp lại cố nhân. Nhưng Vân Ẩn Sơn này trước nay vốn không có dấu vết con người, lẽ nào bây giờ lại từ trên trời rơi xuống một người ư?"
Lời còn chưa dứt, đột nhiên hai người nghe thấy trên cao vang lên một tràng âm thanh kỳ dị, giống như có cả trăm tia sét đánh xuống ầm ầm vang dội. Ngẩng đầu lên thì thấy trời xanh muôn dặm bỗng xuất hiện vô số những tia sét, mà điều kỳ quái hơn nữa là, những tia sét ấy tụ lại một điểm, rồi một khối cầu màu lam thẫm xuất hiện giữa không trung. Khối cầu ấy từ từ biến hóa, cuối cùng biến thành một hình người, rơi thẳng xuống chân hai vị lão nhân còn đang ngơ ngác.
"Y Tiên", "Độc Thánh" chính là những nhân vật Thái Sơn Bắc Đẩu trong chốn võ lâm, sóng to gió lớn họ đều kinh qua. Nhưng hoàn cảnh trước mắt này thì đừng nói là đã từng gặp, sợ rằng ngay cả nằm mơ cũng chưa từng ấy chứ.
Trên đất, một người nằm thẳng cẳng. Phục sức quái dị, chẳng có áo dài chỉ có quần dài, thêm một chiếc áo trong bị mất phần tay. Người đó, tóc tai bù xù, mặt mũi tái xanh, mày rậm mặt tròn, đôi mắt dài nhắm nghiền, có vẻ như đang ngất xỉu.
"Dược lão đầu", Độc Thánh vuốt vuốt bộ râu dài trắng như tuyết, cười híp mắt, "Giờ há ngươi có thể không phục ta được ư. Chẳng qua ta chỉ tùy tiện nói có mấy câu, ông trời liền đem tặng một đồ nhi tốt cho chúng ta thật".
Lúc này Y Tiên cũng chẳng có tâm trạng đâu mà đấu khẩu với lão Độc Thánh. Hiện tại người được võ lâm xưng tụng là có y thuật xuất thần nhập hóa còn đang nghiên cứu xem nên sắp xếp kế hoạch học tập cho đồ nhi như thế nào đây.
Mà vị nhân huynh đang nằm thẳng đơ trên mặt đất kia, thậm chí còn không có cả quyền được từ chối, đã bị hai lão quái nhân này thu nhận làm đệ tử mất rồi.
Chẳng biết là may mắn hay xui xẻo nữa.
* * *
Kim Kiền biết mình đang nằm mơ, mà còn là ác mộng nữa.
Kể từ khi kỳ thi đại học kết thúc, đám chữ số cùng ký hiệu quái dị trong đề toán năm đó đã trở thành cơn ác mộng mà bản thân Kim Kiền mãi mãi chẳng bao giờ quên. Thậm chí đến cả khi tốt nghiệp đại học rồi, nửa đêm nằm mơ, Kim Kiền vẫn còn thấy rõ mấy kí hiệu khắc cốt ghi tâm ấy.
Cho đến một ngày, nàng cuối cùng cũng không chịu nổi cuộc sống làm thuê bấp bênh nữa, quyết định tham gia thi công chức thì cơn ác mộng về đề toán năm ấy rốt cuộc cũng qua, thay vào đó là bài thân luận[2] nàng vĩnh viễn chẳng thể nào viết xong. Hơn nữa cơn ác mộng mỗi đêm còn trở thành sự thật. Đến lần thứ tư bị ngăn cách với đội ngũ nhân viên nhà nước, Kim Kiền đem hết dũng khí ra gõ cửa nhà đứa bạn bất lương.
[2] Thân luận là một môn thi bắt buộc trong kỳ thi công chức của Trung Quốc đại lục. Trong kỳ thi công chức này thông qua việc đọc hiểu các tư liệu cho sẵn sẽ tiến hành hỏi đáp các vấn đề liên quan, kiểm tra bảy kỹ năng của các ứng viên (kỹ năng đọc hiểu lý giải, kỹ năng phân tích phán đoán, kỹ năng đưa ra và giải quyết vấn đề, kỹ năng biểu đạt ngôn ngữ, kỹ năng viết, kỹ năng vận dụng các vấn đề thời sự chính trị, kỹ năng quản lý hành chính).
Nói ra thì người bạn bất lương này của Kim Kiền tuổi còn trẻ mà đã có ba bằng tiến sĩ Vật lý, Hóa học, Toán học nổi danh rực rỡ, Kim Kiền thực sự thấy không xứng làm bạn mình. Chẳng vì lý do gì khác, chỉ vì lúc bản thân nói cho nàng ta biết mình muốn thi công chức, thái độ cùng lời nói sau đó của nàng ta đã khiến Kim Kiền đem tên bạn bất lương này liệt vào một trong ba thứ hạng đứng đầu danh sách những người không đáng kết bạn.
"Cậu muốn thi công chức á? Với dáng vẻ mày rậm mắt nhỏ, lưng rắn eo chuột này của cậu sao? Cậu mà qua được vòng phỏng vấn thì tớ đổi sang họ cậu! Cái gì, qua vòng thi viết rồi sao? Đương nhiên rồi! Văn chương của cái loại ham tiền háo sắc nhà cậu tất nhiên là hợp với mấy vị giám khảo chấm thi đó!"
Đoạn hội thoại trên có thể coi là đứng đầu bảng những lời bình mà Kim Kiền hận nhất trong cuộc đời này.
Mày rậm? Đó là biểu thị bản thân tóc tai có hơi tốt một chút. Mắt nhỏ ư? Đó là mắt phượng, là tiêu chuẩn người đẹp của cổ nhân đấy. Lưng rắn eo chuột á? Đó là biểu hiện của dáng người mảnh mai, thon thả đúng tiêu chuẩn! Tham tiền hả? Cái gì mà tham tiền chứ? Mặc dù bản thân nàng họ Kim tên Kiền[3], nhưng cũng là thể hiện tình cảm sùng bái thuần khiết mà thành kính của bản thân dành cho tiền bạc thôi, sao lại có thể dùng cái từ "tham tiền" trần tục này để xét đoán cơ chứ? Còn háo sắc... cái này thì càng sai, cho dù Dương Quý Phi có đứng ở trước mặt cởi áo thì nàng cũng không thèm liếc mắt, tuyệt đối không thèm nhìn trộm.
[3] Kim Kiền có nghĩa là quỳ gối trước đồng tiền.
"Nói nhảm! Đương nhiên là cậu không thèm nhìn Dương Quý Phi rồi!" Cô bạn bất lương đó hừ mũi cười nhạt tiếp tục nói, "Đổi lại là Trịnh Nguyên Sướng để lộ cánh tay trước mặt cậu thì sao? Mình cá là nước miếng của cậu đã ngập cả thành phố Bắc Kinh này rồi!".
Đối mặt với những lời nói ác ý đó, Kim Kiền thật sự lười chả muốn phản biện... Đương nhiên, cũng không loại trừ lý do là nàng cũng rất biết mình biết người nữa.
Đúng vậy, bình tâm mà suy xét, Kim Kiền đích xác tham tiền, lại còn háo sắc nữa.
Chẳng qua là háo nam sắc mà thôi.
Xin đừng hiểu lầm, đối với Kim Kiền mà nói, điều đó rất bình thường.
Bởi vì Kim Kiền đúng là sinh vật nữ lưng rắn, eo chuột, mày rậm, mắt nhỏ.
Thế nên, trước nay nàng vẫn không thể vượt qua vòng phỏng vấn của kỳ thi công chức cũng là có nguyên nhân của nó... Tuy rằng trong nhà không có tiền để đi hối lộ mới là lý do chính.
Bởi thế, Kim Kiền quyết định dựa vào khoa học, dựa vào "Einstein đại nhân" vĩ đại để thay đổi vận mệnh.
Dựa vào cỗ máy thời gian do người bạn bất lương tận tâm tận lực chế tạo ra!
Lý tưởng vĩ đại mà cao quý của Kim Kiền là như thế này.
Đầu tiên, lợi dụng cỗ máy thời gian để trở về trước khi kỳ thi công chức lần thứ tư diễn ra, đưa cho chính bản thân mình đề bài. Sau đó chắc chắn đứng đầu kỳ thi viết, có thể thuận lợi gia nhập vào đội quân công nhân chức viên, từ nay về sau chỉ việc ăn rồi chờ chết, cả đời nhàn nhã.
Nhưng hiện tại lại có vấn đề.
Sau khi tìm đến cái vị ba bằng tiến sĩ kia, leo lên cỗ máy thời gian mà nàng ta chế tạo, Kim Kiền ngất xỉu bởi một loạt các chấn động, tiếp theo... là khởi đầu của một cơn ác mộng.
Không phải là Kim Kiền thần hồn nát thần tính, đây đích thực là một cơn ác mộng kỳ dị nhất từ trước đến giờ.
Một lão già mà ngay cả lông mày cũng bị nhuộm thành con gà đuôi phượng đang đứng bên trái nàng, hai mắt phát sáng. Một lão già khác tựa như Tuyết Sơn Phi Hồ[4] đứng bên phải nàng, hai mắt cũng sáng lấp lánh như thế. Bị bốn tia laser bắn thẳng vào khiến Kim Kiền không kìm được lạnh cả sống lưng.
[4] Tuyết sơn phi hồ: Tên một tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, đồng thời cũng là danh xưng của nhân vật chính trong truyện, bối cảnh của tiểu thuyết hầu hết đều diễn ra ở vùng núi trắng xóa tuyết.
"Đồ nhi ngoan, cuối cùng con đã tỉnh", Gà Đuôi Phượng nói.
Mắt Kim Kiền trợn tròn lên.
"Đồ nhi ngoan, con không sao chứ?", Tuyết Sơn Phi Hồ hỏi.
Mắt Kim Kiền càng trợn to hơn.
"Đồ nhi ngoan, mau theo chúng ta học nghệ", Gà Đuôi Phượng cùng Tuyết Sơn Phi Hồ đồng thanh nói.
Hai cánh tay đồng thời bị hai lão già nọ kéo, Kim Kiền chỉ cảm thấy cả người như muốn rời ra từng mảnh, mỗi một khớp xương đều rên rỉ biểu tình.
Rất đau, thế nên chắc chắn không phải là mơ rồi. Có lẽ là di chứng sau khi du hành vượt thời gian. Vả lại, xem cách nói năng, ăn mặc của hai lão già, cùng với khung cảnh xung quanh và căn nhà cỏ tồi tàn mất cả mái này.
Cuối cùng Kim Kiền cũng đưa ra một kết luận.
Đồ tiến sĩ ba bằng đáng chết, thời gian bị lùi quá mất rồi!
Ch. 002 → |