Truyện:Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ - Chương 161

Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ
Trọn bộ 167 chương
Chương 161
Ngoại truyện: Hoan nghênh đã tới phủ Khai Phong
0.00
(0 votes)


Chương (1-167)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chuyện kể rằng, sau khi phủ Khai Phong và chúng anh hùng giang hồ tiêu diệt Tương Dương Vương, Hiếu Nghĩa Vương gia đến nước Liêu hòa thân —— khụ, là cẩm sắt hòa minh với Chu Tước công chúa nước Liêu, hai nước Tống Liêu cuối cùng đã tiến vào giai đoạn ngoại giao thân thiết, thương nhân nước Liêu có thể xin giấy phép thông hành chính thức vào Đại Tống, chi sĩ Đại Tống cũng có thể đến nước Liêu mở rộng thông thương, hai nước trao đổi mật thiết, văn hóa trao đổi dần dần gia tăng, có thể nói là cùng phát triển.

Nói riêng về thành Biện Lương Đông Kinh, nơi đây đã trở thành vùng đất thánh mà các thương nhân nước Liêu hướng tới, nghe nói ở đây có không ít kỳ tài buôn bán, có thể nói là nhân tài đông đúc, nếu tới Đại Tống kinh doanh mà không vào thành Biện Lương, thì khi trở lại nước Liêu sẽ cảm thấy có lỗi với lời hỏi thăm của hàng xóm.

Trời vừa tờ mờ sáng, ngoài cổng thành Chu Tước Biện Lương, hàng ngàn thương nhân đã đợi từ sớm, chờ cửa thành mở ra, vào thành kiếm một món tiền lớn.

Ba Đồ ngồi ở trên lưng ngựa, lật quyển sách trong tay, trước khi ra khỏi cửa, cha đã ngàn dặn vạn dặn bắt hắn đem theo, nói là quyển sách được yêu thích nhất thành Biện Lương Đông Kinh, mang theo để tỏ ra có học vấn, khi nói chuyện làm ăn cũng có chút khí chất.

Ba Đồ cảm thấy cha tám phần là bị người ta lừa rồi.

Có hai quyển sách, một quyển tên là “Lạnh lùng Ngự Miêu tiếu Bạch Thử”, quyển kia tên là “Thất hiệp ngũ nghĩa đại phá quân Tương Dương”, mặc dù hắn không biết hết các mặt chữ, nhưng luôn cảm thấy, dựa vào tên của những quyển sách này, chắc chắn chả học được kiến thức bổ ích gì.

“Ba Đồ thiếu chủ, ta hỏi thăm được rồi!” Ất Đậu chui ra khỏi đám người, lại gần nói, “Cửa hàng làm ăn phát đạt nhất bên trong thành Biện Lương Đông Kinh là Tụ Bảo Trai, ông chủ Lăng Anh Lương còn trẻ có triển vọng, phát triển Tụ Bảo Trai đến khắp nơi trên Đại Tống, có thể nói là đứng đầu giới thương nhân Đại Tống, chúng ta cũng đi đưa bái thiếp đi.”

Ất Đậu người cũng như tên, lớn lên giống một hạt đậu xanh, đầu to người nhỏ, nếu dựa vào tiêu chuẩn của nước Liêu thì đây là điển hình của việc suy dinh dưỡng, nhưng điều khiến người ta bất ngờ, đó là hắn rất lanh lợi, quan trọng nhất là có thể hiểu chữ Bắc Tống, là tùy tùng mà cha đã cẩn thận lựa chọn cho hắn. Nói thật, Ba Đồ đã từng hoài nghi con mắt của cha, nhưng chuyến đi này thật đúng như lời của cha, có lúc, dùng đầu có tác dụng tốt hơn so với dùng quyền.

Đám người phía trước xôn xao, đội ngũ dựa vào chân tường lim dim vội rối rít đứng lên, vọt tới trước cửa, cửa thành vừa dày vừa nặng vang lớn, chậm rãi mở ra.

Thương đội trước cửa ùa vào như nước chảy, Ba Đồ nghe thấy phía trước có người hô to.

“Bên trong thành đông đúc, nghiêm cấm cưỡi ngựa, tất cả xuống ngựa.”

“Bách tính Đại Tống chuẩn bị xong hành trình, đi lối bên trái, bằng hữu ngoại quốc chuẩn bị giấy thông quan, đi lối bên phải, nữ nhân trẻ nhỏ người già yếu bệnh hoạn đi lối ưu tiên ở giữa, cấm chen lấn, cấm xô đẩy!”

Ba Đồ nhảy xuống ngựa, nhìn ra xa, trong cửa thành có binh lính xếp hàng chỉnh tề đang hướng dẫn mọi người, rất nhanh, mọi người liền bị chia thành ba đội, tốc độ vào thành nhanh không ít.

“Lần đầu tiên ta nghe nói có lối đi ưu tiên dành cho nữ nhân trẻ nhỏ người già yếu bệnh hoạn đấy.” Ất Đậu nói.

“Hắc, ngươi không biết rồi, đây chính là quy định mới đặt ra vào năm ngoái của Bao đại nhân phủ Khai Phong đấy.” Một ông lão ở bên trái đội ngũ nói, nhìn lối ăn mặc hiển nhiên là bách tính Đại Tống, gánh hai giỏ rau cải tươi, chắc là nông dân vào thành bán rau.

Bao đại nhân phủ Khai Phong, Ba Đồ dĩ nhiên có nghe nói qua, danh hiệu của ông ấy như sấm bên tai ở nước Liêu, nghe nói người này là một truyền kỳ, nhậm chức tể tướng, trấn giữ phủ Khai Phong, xử án như thần, ngày thẩm dương đêm thẩm âm, có thủ hạ là vô số anh hùng hào kiệt giang hồ.

“Không sai, nếu nói về thủ hạ anh hùng giang hồ của Bao đại nhân, ai ai cũng là cao thủ không xuất thế, Ngự Miêu Triển Chiêu, Hãm Không Đảo Ngũ Thử, nhất là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường...” Ông lão lưu loát giới thiệu.

Ba Đồ: Chờ chút, Ngự Miêu? Cẩm Mao Thử?

“Ba Đồ thiếu chủ, đó không phải là câu chuyện trong quyển sách của ngươi sao?” Ất Đậu nói.

Ba Đồ: “...”

Hắn cảm thấy chuyện này có hơi đi xa rồi đấy.

“Khà khà khà, các ngươi đang nói tới quyển sách kia à?” Ông lão cười nói.

Ba Đồ: “... Ừ.”

Ông lão: “Nhìn trang phục của các ngươi, là thương nhân tới từ nước Liêu phải không?”

Ba Đồ: ” Đúng.”

“Ai u, vậy cũng nên cẩn thận, nước trong thành Biện Lương rất sâu a...” Ông lão hạ thấp giọng, “Nhất là phải cẩn thận người đó.”

Ất Đậu: “Ai?”

Ông lão: “Trên quyển sách kìa.”

Ba Đồ cầm quyển sách ra, thấy ông lão hất đầu về phía tên tác giả trên quyển sách, ánh mắt cực kì sâu xa.

“Lạnh lùng Ngự Miêu tiếu Bạch Thử” —— nguyên tác: Kim công tử.

Ba Đồ: “Kim công tử là?”

“Phàm là làm mua bán, chỉ cần đến thành Biện Lương, phải nhớ kỹ một câu châm ngôn bảo vệ tánh mạng, thà thấy tụ bảo, chớ gặp kim tiền.”

Ba Đồ: “Hả?”

“Ngôn tẫn vu thử, bảo trọng.” Ông lão ôm quyền, vội vã đi vào thành.

Ngôn tẫn vu thử: lời cần nói đã nói hết.

Ba Đồ và Ất Đậu nhìn nhau một cái, đầu óc mơ hồ.

Rất nhanh liền đến phiên bọn họ, binh lính giữ thành kiểm tra rất nhanh, trước khi vào còn cố ý dặn dò bọn họ không được ở trong thành phóng ngựa, tận lực không phi diêm tẩu bích, để tránh xảy ra tai nạn.

Phi diêm tẩu bích: ý chỉ việc dùng khinh công võ nghệ để hành tẩu trong thành.

“Cấm phóng ngựa thì ta hiểu, nhưng cấm phi diêm tẩu bích là sao?” Ất Đậu hỏi.

Ba Đồ không lên tiếng, hắn đang bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.

Trước mắt là một con đường lớn rộng hơn trăm thước, cực kì rộng rãi, hai bên liễu xanh thành ấm, gạch tương hoa ốp vỉa hè, lúc này trời vừa sáng nhưng trong thành đã cực kì náo nhiệt, cửa hàng dày đặc, môn bài treo cao, đủ các loại cờ tung bay theo gió, các tiểu thương đã sớm chiếm vị trí tốt, các quán ăn nhỏ, quà vặt tinh xảo tranh nhau phô bày, bánh bơ ngọt, mùi kẹo thơm vân vân xông vào trong mũi, khiến người ta hoa cả mắt, các ông bà chủ cửa hàng rong đề sức thét to, nhất là khi thấy người nước ngoài như Ba Đồ thì lại càng nhiệt tình hơn.

“Vị đại ca này, mau tới thử món mật táo bí truyền của nhà ta đi, không ngọt không lấy tiền, ăn một viên muốn hai viên, ăn hai viên muốn bốn viên, tới đây, nếm thử một viên đi!”

Một người bán hàng rong nhiệt tình chào mời, múc mật táo vào trong chén nhỏ đưa đến dưới mũi Ất Đậu, Ất Đậu hít một cái, nước miếng chảy xuống, quay đầu nhìn Ba Đồ.

Ba Đồ: “... Muốn ăn thì ăn đi.”

Ất Đậu cực kì phấn khởi cầm một viên mật táo nhét vào trong miệng, cả người nhộn nhạo, “Thật là ngọt, ăn thật ngon!”

“Tới tới, vị thiếu gia này, ngài cũng thử một viên đi.” Người bán hàng rong rất có mắt nhìn, lại đến gần Ba Đồ. Ba Đồ nhất thời không thích ứng được với sự nhiệt tình này, có chút lúng túng, cuối cùng cũng không cưỡng được, ăn thử một viên mật táo.

Hắn kinh ngạc.

Mùi thơm này, ngọt mà không ngấy, còn mang theo chút hướng thơm kỳ diệu nhẹ nhàng khoan khoái, tựa như khí tức ngày xuân.

Đây là mùi vị hắn chưa bao giờ nếm thử, thật là khiến người ta chìm đắm.

Chắc là biểu tinh của hắn quá say mê nên người bán hàng rong nhất thời đắc ý.

“Hắc hắc, ta đã nói rồi, mật táo bí truyền của ta được nấu từ lá trà Chiêu Xuân được yêu thích nhất ở thành Biện Lương, tuyệt đối là món ăn đỉnh cao, ăn một viên muốn hai viên, ăn hai viên muốn bốn viên.”

“Trà Chiêu Xuân? Đó không phải là lá trà trong quyển sách sao?” Ất Đậu kêu lên.

Người bán hàng rong liền hùa theo, “A ui, vậy thì đúng rồi, ngài có đọc sách do Kim công tử viết phải không, Kim công tử chính là cao nhân, hắn có bản lĩnh biến thực tế thành truyền thuyết, lại biến truyền thuyết thành sự thật.”

Ba Đồ có chút kinh ngạc, hắn móc quyển “Lạnh lùng Ngự Miêu tiếu Bạch Thử” có hơi rách rưới ra, hỏi: “Ngươi nói quyển này à?”

Người bán hàng rong nhìn một cái, cau mày, “Công tử, quyển sách này của ngài hình như không đúng lắm!?”

Ba Đồ ngẩn ra, chưa kịp nói gì, nào ngờ vào lúc này, đột nhiên có một người đi ra, ôm bả vai của hắn, Ba Đồ cả kinh thất sắc, theo phản xạ thì tính hất người này ra, nào ngờ người nọ chỉa cùi chỏ vào xương sườn của hắn, khuỷu tay vòng qua cổ của hắn, cuối cùng gắng gượng chế trụ Ba Đồ.

Là người có luyện võ!

Ba Đồ cả kinh.

Chỉ thấy người này, thân hình rất là khôi ngô, tuổi chừng trên dưới bốn mươi, mặc dù cách ăn mặc cũng được coi là sạch sẽ ngăn nắp, nhưng trên người lại mơ hồ tỏa ra một cỗ phỉ khí.

“Huynh đệ, quyển sách này của ngươi chỉ có quyển đầu, không có quyển cuối đúng không?”

Ba Đồ: “Ngươi muốn làm gì?!”

Hán tử móc ra một quyển “Lạnh lùng Ngự Miêu tiếu Bạch Thử” khác, cùng quyển sách của Ba Đồ giống nhau như đúc, chẳng qua là ở trên bìa quyển sách có thêm hai chữ “Quyển cuối”.

“Ta có quyển cuối, bán cho ngươi, một quyển một lượng.”

“Cái gì?! Quá mắc, sao ngươi không đi cướp luôn đi?!” Ất Đậu la lớn.

“Đây là bản có chữ ký của Kim công tử nên dĩ nhiên là đắt rồi.” Hán tử nói.

Ba Đồ: “Ta không muốn —— “

Cổ của hắn căng cứng, bị hán tử siết chặt.

Ất Đậu cũng tắt tiếng.

Lúc này Ba Đồ mới phát hiện, bốn phía không biết lúc nào đã có hơn năm sáu hán tử, trang phục đều tương tự tên đại hán kia, vây quanh hai người bọn họ, chỗ bọn họ đang đứng rất là đặc biệt, nhìn sơ qua một cái thì rất là bình thường, ở trong dòng người vội vàng thì đúng là không dễ thấy, nhưng nếu nhìn thật kỹ thì rất dễ gây chú ý. Cho dù Ba Đồ có thể thoát khỏi tên hán tử này thì cho dù chạy về phương hướng nào, cơ bản cũng không thể thoát ra khỏi vòng vây.

Tới bây giờ, Ba Đồ đã hiểu.

Hắn đã gặp “Cướp” trong lý thuyết rồi.

Mẹ nó!

Cha còn nói trong thành Biện Lương rất thái bình, hôm nay xem ra đúng là chuyện vớ vẩn.

“Chúng ta không chỉ có quyển sách có chữ ký của Kim công tử, mà còn có túi hương trừ tà Ngự Miêu nữa, năm mươi lượng một cái, vị công tử này, ngài muốn mấy cái?” Đại hán hỏi.

Ba Đồ đổ mồ hôi lạnh, hắn thấy Ất Đậu tựa như muốn kêu cứu, nhưng lại bị một tên đại hán dùng thứ gì đó chỉa vào sau lưng, chắc là chủy thủ.

Điều kỳ quái nhất là, người bán hàng rong lúc nãy còn ân cần rao hàng, nay thấy tình hình không ổn, không biết đã bỏ trốn lúc nào, thương nhân bốn phía cũng rối rít né tránh, nhìn biểu tình của bọn họ lại còn thêm mấy phần “Thương hại”?

Đúng là thói đời bạc bẽo!

Ba Đồ cắn răng, “Nếu ta không mua thì sao?”

“Không phải do ngươi quyết định!” Đại hán nói, “Đây là vụ mua bán cuối cùng của ta ở Biện Lương, nhất định phải làm thịt được một con dê béo —— “

“Đại ca, có khả năng đây là vụ mua bán cuối cùng của đời ngươi đấy.”

Đột nhiên, một giọng nói từ không trung nhẹ nhàng rơi xuống, thanh thúy như táo đỏ vừa chín.

Sắc mặt mấy tên đại hán đại biến, đồng loạt ngẩng đầu.

Ba Đồ cũng ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi kinh ngạc.

Chỉ thấy một người đứng một chân trên biển hiệu “Chu gia mật táo”, thân thể lay động như cây trúc, quả thực là nhẹ nhàng vô cùng. Nghịch nắng ban mai, không thấy rõ tướng mạo của người này, chỉ có thể nhìn thấy trang phục màu xám tro ngắn, đeo một cái túi nhỏ, thân hình gầy gò, hình như là một thiếu niên.

Nhưng một người thiếu niên bình thường không có gì lạ này lại nhấc lên sóng to gió lớn.

Cả đoàn người trên đường phố, cho dù là lái buôn hay là khách hàng, đi bộ, mua thức ăn, bán món ăn, ông lão, trẻ nhỏ, tráng hán, tiểu tử, đại cô nương, tiểu tức phụ, đại thẩm tử gần như cùng một lúc móc ra một cái mặt nạ thật dày đeo ở trên mặt, tập thể còn lui về phía sau mấy trượng, tựa như đang tránh nước lũ hay mãnh thú vậy.

“Lại là ngươi! Chúng ta rốt cuộc có thù oán gì mà ngươi lại từ Giang Nam đuổi tới Biện Lương vậy!” Đại hán gầm thét, “Không phải chỉ là bán mấy cuốn sách rách rưới và túi hương thôi sao, có cần phải đuổi tận giết tuyệt như vậy không?!”

Ba Đồ thề, hắn tuyệt đối nghe được một tiếng cười lạnh.

Chỉ thấy thiếu niên kia nhẹ nhàng nhún mủi chân một cái, tựa như một luồng khói xanh bay lên, không chờ Ba Đồ thấy rõ, người thiếu niên kia đột nhiên biến mất.

Gần như trong nháy mắt, Ba Đồ cảm thấy bên tai có kình phong đảo qua, đại hán bên người đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, lướt qua mặt đất hất lên một cổ bụi mù.

Quần chúng vây xem phát ra một tiếng hô, vội vàng lui ra ngoài xa.

Bụi mù dần dần tản đi, Ba Đồ dần dần thấy rõ tình hình giữa đường phố.

Đại hán nằm bung xòe trên đất, hai mắt trợn trắng, một cái chân giẫm lên mặt của hắn, mà chủ nhân của cái chân chính là người thiếu niên kia.

“Chẳng qua chỉ là mấy cuốn sách và mấy cái túi hương?” Thiếu niên chống nạnh, “Đây chính là tuyệt tác huyền thoại kinh thiên địa quỷ thần khiếp mà ta đã dốc hết tâm huyết, quên ăn quên ngủ, nấu đèn đốt nến, đào tim cạo phổi để viết ra, là có bản quyền! Túi hương trừ tà Miêu Thử là sản phẩm độc quyền do chính phủ Khai Phong làm ra! Ngươi dám sao chép sách của ta, còn dám làm nhái túi hương của ta, gan thật là mập a!”

“Ngươi, sách của ngươi? Chẳng lẽ ngươi, ngươi chính là Kim công tử trong truyền thuyết?!” Mấy tên đại hán còn sót lại kêu lên.

Thiếu niên xoay người cười một tiếng, mắt nhỏ cong cong, “Chính là tại hạ!”

“A a a a a!” Bọn đại hán phát ra tiếng khóc thảm thiết như sói tru, dùng cả tay chân chạy như điên, nhưng chưa được hai bước, đột nhiên tất cả đều ngã xuống đất, sắc mặt xanh xanh, miệng sùi bọt mép, cả người co quắp.

“Ai u u, lúc này là cái gì nhỉ?”

“Đại gia, các ngươi có ngửi được không?”

“Không ngửi được gì!”

“Cũng không thấy gì!”

“Chắc là không màu không mùi rồi!”

Trong tiếng kinh hô của mọi người, thiếu niên chắp tay sau lưng đi tới bên người Ba Đồ, nhướng mi nhìn hắn.”

“Huynh đài, thể chất không tệ a!”

Ba Đồ: “Hả?”

“Không cảm thấy choáng váng hoa mắt sao?”

Hắn vừa nói xong, một cảm giác choáng váng lập tức xông lên đầu Ba Đồ, trong thoáng chốc, thiếu niên kia liền nhét vào trong miệng hắn thứ gì đó, tròn tròn lành lạnh, vào miệng liền tan đi, Ba Đồ giật mình, lấy lại tinh thần.

“Yên tâm, giải dược này là miễn phí, là thưởng cho ngươi.” Thiếu niên cười nói.

“Thưởng?”

“Thưởng ngươi vì đã trợ giúp phủ Khai Phong phá án.”

Theo thanh âm của thiếu niên, chỉ thấy một đội quan sai thở hồng hộc chạy tới, ba chân bốn cẳng trói gô mấy tên đại hán, người cầm đầu lại là người bán mật táo.

“Kim hộ vệ, nhóm chuyên bán sách lậu đã bị bắt quy án toàn bộ!” Người bán mật táo ôm quyền nói với thiếu niên.

Thiếu niên: “Các vị huynh đệ, cực khổ rồi!”

“Dạ!”

“Kim —— hộ vệ?” Ba Đồ có chút ngu ngơ.

“Chẳng, chẳng lẽ ngươi chính là đệ nhất nữ hộ vệ Đại Tống trong truyền thuyết Kim Kiền?!” Ất Đậu kêu lớn.

Nữ —— hộ vệ?!

Ba Đồ ngạc nhiên, nhìn “Thiếu niên” gầy yếu trước mắt một lần từ trên xuống dưới, so với các cô nương phong tình vạn chủng ở quê nhà, vị này —— thật sự là ——ừmmm... Cái đó nói thế nào nhỉ——

Một con ngựa lạc loài?

“Tại hạ là tứ phẩm đới đao hộ vệ phủ Khai Phong Kim Kiền.” Thiếu niên cười nói, “Không biết huynh đài xưng hô như thế nào?”

Dưới ánh mặt trời, thiếu niên tên là Kim Kiền cười ấm áp thân thiết, khiến Ba Đồ liên tưởng đến ấm trà nóng hổi ở quê hương.

... Thật ra thì nhìn kỹ một chút, vị cô nương này... Cũng thật... Xinh đẹp.

Ba Đồ sửa sang lại quần áo, nghiêm nghị ôm quyền.

“Ta là Ba Đồ, đa tạ tương trợ!”

“Không nên khách khí, vì nhân dân phục vụ mà!” Kim Kiền cong mi, từ phía sau lưng móc ra một cái bọc màu đỏ sậm, “Quyển cuối mới nhất của ‘Lạnh lùng Ngự Miêu tiếu Bạch Thử’ cùng với túi hương Miêu Thử trừ tà phiên bản mùa xuân đặc biệt giảm hai chục phần trăm là mười lượng bạc, bên trong còn có lá trà Chiêu Xuân và hương chiêu ngọc, tuyệt đối là chính phẩm, ngươi mua một cái đi!”

Ba Đồ: “...”

Hàng này thật sự là hộ vệ phủ Khai Phong à?!

“Ai nha, nể tình ngươi mới tới thành Biện Lương, ta liền bấm bụng bán lỗ, cho ngươi thêm một phần khuyến mãi!” Kim Kiền móc ra một hộp bút, lấy ra cây bút lông, liếm liếm, cầm quyển cuối ký tên của mình vào.

Chữ kia ——

Ba Đồ muốn hộc máu, hơi xấu nha!

“Có muốn ký lên kia không?” Hai mắt Kim Kiền sáng lên, nhao nhao nhìn con ngựa của Ba Đồ.

Đây chính là “Tuyết trung phi” ngàn con có một, toàn thân trắng như tuyết, một cọng lông tạp cũng không có đấy!

Ất Đậu vội vã ngăn ở trước ngựa, kinh sợ lắc đầu.

“Cái túi gì đó, ta mua!” Ba Đồ rống to.

Kim Kiền cười như một đóa hoa, một tay giao tiền một tay giao hàng, sau đó lại móc ra một tấm bảng gỗ đen thui, phía trên có khắc một chữ “Kim”.

Ba Đồ lui về phía sau: “Đó là cái gì?!”

“Phiếu giảm giá.” Kim Kiền tiện tay vứt tấm bảng gỗ cho Ất Đậu, “Tất cả quán trà tửu lầu khách điếm trong thành Biện Lương này đều sẽ giảm năm chục phần trăm, cho ngươi đấy.”

Ba Đồ: “Hả?”

Ất Đậu: “Có thứ đồ tốt này sao?!”

Kim Kiền tung người bay lên mái hiên, xoay người cười to một tiếng.

“Hoan nghênh đã tới phủ Khai Phong.”

Crypto.com Exchange

Chương (1-167)