Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 51

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 51
Chiến tranh bùng nổ
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nhưng mà, Nguyệt Trì Lạc cười khổ một cái, tay bụm lấy ngực có chút run rẩy, bàn tay mảnh khảnh của nàng hung hăng siết chặt trở nên trắng bệch nhưng nàng không cảm thấy đau, nàng làm sao không muốn cùng tiến cùng lui với A Tuyết chứ?

Nhưng nàng bất kỳ lúc nào cũng khó giữ được tính mạng, có tư cách gì để nói đây?

Nàng từng nói qua với A Tuyết, nếu như ngươi cưới người khác vậy hãy chuẩn bị tốt vuột mất ta.

Nhưng nàng bây giờ thật sự có chút mê mang rồi.

Thôi được, cứ như vậy đi.

Nàng không có tư cách can thiệp vào, vậy thì tất cả đều giao cho Đông Phương Tuyết xử lý thôi.

Cưới hay không cưới, đều là sự lựa chọn của hắn.

Nàng có thể không chấp nhận, nhưng không có tư cách ngăn cản.

Nếu như nàng còn có thời gian, nàng nhất định sẽ ngăn cản, nhưng bây giờ...

Nàng cười khổ, bỗng nhiên cảm thấy vô lực mà xót xa.

Nguyệt Trì Lạc ngẩng đẩu liếc mắt nhìn Thập Thất, cười bất lực, nói: "Thập Thất, có một số việc ngươi sẽ không hiểu, cũng không phải là ta không muốn ngăn cản, ta chỉ cảm giác mình không có tư cách đó, nếu như hắn thật muốn cưới, ta có thể không chấp nhận, nhưng lại không thể ngăn cản." Nàng bất lực vô cùng, đối mặt với cuộc hôn nhân như vậy cùng sinh mạng từ từ mất đi.

Giờ phút này sinh mạng nàng mỏng manh, tựa như hoa trong kính, trăng trong nước, nàng sờ không tới chỉ có thể mặc cho nó từ từ biến mất.

Thập Thất lắc đầu một cái, có chút bướng bỉnh: "Em vẫn không hiểu, cái gì người cũng không nói, không có ai là con sâu trong bụng của ai, người không chịu nói ra thì ai có thể hiểu được đây?"

Những lời của Thập Thất thật sâu sắc, cứ như vậy tuôn ra làm lòng nàng đau nhói.

Nguyệt Trì Lạc vô lực nhắm chặt mắt, sắc môi tái nhợt nhấp nhẹ, như đang cố gắng chịu đựng cái gì.

Thập Thất tức giận trừng mắt nhìn nàng, không phát hiện ra sự khác thường của nàng, lướt qua xoay người rời đi.

Đợi Thập Thất đi xa, lúc này Nguyệt Trì Lạc mới 'Phốc' ra một tiếng, phun một ngụm máu tươi thật lớn.

Màu máu không tươi giống như người bình thường, ngược lại cực kì đen ngòm, có nhiều đốm lấm tấm dính lên làn váy nàng, tựa như đóa hoa nở rộ quỷ dị mà cô độc.

Nguyệt Trì Lạc bụm miệng lại, mười ngón tay đâm chặt vào da thịt. Trong cơ thể như có nghìn vạn con kiến đang gặm cắn nàng, từng bước di chuyển ở bên trong, từ trong ra ngoài, từng chút một cắn nuốt máu thịt của nàng, loại cảm giác này khiến nàng cảm thấy đau đến không muốn sống!

*****

Xế chiều, Đông Phương Tuyết từ Hoàng cung trở về.

Nguyệt Trì Lạc ngồi dựa vào trên tảng đá, cứ như vậy nhìn hắn.

Nhìn hắn cười, từng bước một đi gần về phía nàng, Nguyệt Trì Lạc bỗng nhiên toét miệng cười thoải mái, khoe ra hàm răng trắng sáng, dưới ánh mặt trời phát ra tia sáng chói mắt.

Nàng giang hai cánh tay nghênh đón hắn, thời điểm ôm hắn, nàng cảm thấy rất an tâm: "A Tuyết, ngươi đã trở về."

Khe khẽ nói một câu, đó là câu mà A Dạ vẫn từng nói với nàng, bây giờ A Tuyết ở đây nói với nàng. Hiện tại, nàng chờ hắn, giống như trái tim chân thật này nghênh đón hắn, bây giờ mới phát hiện, thì ra mình cũng lệ thuộc vào hắn như vậy.

Đông Phương Tuyết ôm chầm lấy nàng, thở dài thỏa mãn: "A Lạc, có nàng, chỗ này của ta." Hắn kéo tay nàng, đặt lên ngực của mình, cười hài lòng: "Ta rất thỏa mãn."

Cảm giác lồng ngực dưới bàn tay nhảy động, Nguyệt Trì Lạc cười cười, hàng lông mi thon dài khẽ lay động: "Có làm khó dễ ngươi hay không? Ngươi dự định làm thế nào?" Hoàng đế có làm khó dễ ngươi hay không?

Đông Phương Tuyết nhìn nàng, cười như không cười: "Nàng cho là ta sẽ chịu áp lực của ông ấy mà cưới Long Uyển Nhi sao? A Lạc, ta nói rồi, đời này cũng chỉ biết có mình nàng."

Nói xong, cưng chiều sờ sờ tóc nàng: "Trong khoảng thời gian này ta sẽ bảo Tiêu Mặc đi theo bảo vệ nàng."

Không có nói gì nhiều, chỉ một câu như thế.

Nhưng nghe hắn nói như vậy, trong lòng Nguyệt Trì Lạc biết chiến tranh giữa hắn và Đông Phương Tường xem như chính thức bắt đầu, vội vàng cự tuyệt: "Không cần, để Tiêu Mặc đi theo ngươi đi, với tình huống này, ngươi so vơi ta nguy hiểm hơn nhiều."

Không có Nguyệt Trì Lạc, Đông Phương Tuyết còn có thể đoạt vị.

Không có Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc ngoại trừ báo thù cái gì cũng không làm được.

Thời điểm này, Đông Phương Tuyết so với Nguyệt Trì Lạc nguy hiểm hơn nhiều.

Đông Phương Tuyết cười cười không nói, lông mày như tranh vẽ hơi nhướng lên, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Lúc này, Cao Tổng quản có chút hoảng hốt chạy đến.

Nguyệt Trì Lạc nhìn hắn, vội hỏi: "Cao tổng quản, xảy ra chuyện gì?" Đông Phương Tuyết cũng nhìn hắn.

Cao tổng quản có chút ngượng nhìn nhìn Đông Phương Tuyết, cung kính nói: "Long cô nương ở bên ngoài cầu kiến." Nhưng nói là cùng nhìn hai người nói.

*****

Đinh tính toán chuyện gì đây, lại còn tìm tới chỗ này, Nguyệt Trì Lạc nhíu mày nhìn về phía Đông Phương Tuyết, nhưng thấy hắn đang chăm chú nhìn nàng.

Nguyệt Trì Lạc thu hồi thần sắc, vội nói: "Hay là chúng ta đi xem một chút đi."

Tuy là câu nghi ngờ, nhưng là dung giọng điệu thuật lại. Nói xong, liền lôi kéo tay Đông Phương Tuyết đi tới đại sảnh.

Đông Phương Tuyết vuốt ve ngón tay nàng, Nguyệt Trì Lạc có chút tức giận trừng hắn: "Người ta cũng đã tìm tới cửa, ngươi lại còn nhàn nhã như thế."

"Nếu không thì như thế nào? Chẳng lẽ bổn vương còn phải đích thân tự đi nghênh đón nàng ta?"

Một câu nói, làm cho Nguyệt Trì Lạc nghẹn họng.

Trong lúc nhất thời cũng không biết nói cái gì, chỉ là trong lòng ít nhiều có chút khó chịu.

Đông Phương Tuyết cười ôm eo của nàng, cười trêu ghẹo nói: "A Lạc, nàng ghen sao, ta thật cao hứng."

Nàng ghen, còn hắn rất vui?

Nguyệt Trì Lạc xì hắn 1 tiếng: "Ta đúng thật là ghen đấy, ngươi có thể làn sao hả?"

Đông Phương Tuyết cười càng vui mừng hơn, trong lòng bắt đầu lâng lâng, kéo nàng lại hung hăng hôn một cái lên môi nàng: "Không làm sao hết, ta chỉ là rất vui sướng khi nhìn thấy nàng ghen." Cái tên nam nhân này, đã bắt đầu không yên phận rồi.

Nguyệt Trì Lạc tức giận trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt chói lọi như ngọc lưu ly lại hơi nheo lại, nhíu thành một đường cong nguy hiểm: "Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, có đồ tốt chúng ta cũng nên cùng nhau chia sẻ, đợi lát nữa ta cũng đi tìm mấy nam nhân, cho ngươi thử một chút ghen nó có mùi vị gì." Lại nói, A Tuyết sẽ ghen chứ?

Sắc mặt Đông Phương Tuyết đen lại, trừng mắt với nàng, tay ở bên eo nàng hung hăng bấm một cái: "Nàng tìm đi, nàng tìm một người ta giết một người, nàng tìm hai người, ta giết một cặp."

"Vậy ngươi có để ý ta giết Long Uyển Nhi không?" Nguyệt Trì Lạc lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái.

Đông Phương Tuyết nhíu mày cười không có ý tốt: "Được, nàng giết đi, giết xong nhớ báo ta biết một tiếng là được rồi."

"Ta giết người, vì sao phải thông báo cho ngươi?"

"Nàng giết người, vi phu đương nhiên phải bảo vệ nàng thật tốt, để tránh kẻ thù tới cửa tìm nàng trả thù, nàng lại hai tay trói gà không chặt, vi phu phải bảo vệ tốt cho nàng không để cho nàng bị thương tổn mới đúng."

*****

Nguyệt Trì Lạc có chút bất đắc dĩ nhìn hắn cười cười, cực lực tươi cười để che giấu vẻ tái nhợt.

Tay nàng trói gà không chặt? Đây thật là câu chuyện cười!

Aizzz, nàng giết người còn ít sao?

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đại sảnh.

Nguyệt Trì Lạc liếc nhìn Long Uyển Nhi đang đứng đưa lưng hướng về phía bọn họ, 'Khụ khụ' ho hai tiếng.

Nhìn lại Đông Phương Tuyết một chút, nhưng hắn vào lúc này hoàn toàn không có hiền hoà giống như thường ngày, chính là nhất bộ mặt lạnh như băng dáng vẻ không muốn gặp người, không thể không nói, Đông Phương Tuyết như vậy Nguyệt Trì Lạc thật sự rất thích.

Nàng hơi có chút đắc chí, không có biện pháp, Đông Phương Tuyết như vậy, thường ngày thật rất khó nhìn thấy.

Nghe được tiếng vang, Long Uyển Nhi quay người lại, ánh mắt sưng đỏ dừng ở trên người Đông Phương Tuyết, nhưng lại hành lễ với Nguyệt Trì Lạc trước, nhu thuận gọi một tiếng: "Tỷ tỷ." Giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào.

Nguyệt Trì Lạc mặt mày xanh mét, cười nhạt một tiếng nói: "Long cô nương đa lễ rồi, bản phi và ngươi cũng không phải là tỷ muội, ngươi đừng gọi thân thiết như thế."

Nữ nhân này, ra vẻ lên mặt cũng thật là có phẩm chất, Đông Phương Tuyết giựt giựt khóe miệng, nhưng lại cố gắng nén cười.

Nguyệt Trì Lạc nhéo vào eo hắn một cái, hung hăng trợn mắt nhìn hắn.

Thân thể yểu điệu của Long Uyển Nhi run run, hơi cúi đầu xuống, giọng nói lộ ra vài phần điềm đạm đáng yêu: "Dạ, Vương phi."

Nói xong, ngẩng đầu run run nhìn Đông Phương Tuyết, trong mắt tràn ngập hơi nước.

Đông Phương Tuyết không hề nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Long cô nương, ngươi có chuyện gì sao?"

"Uyển Nhi nghe nói, Vương Gia cự tuyệt hôn... Hôn sự......" Thời điểm Long Uyển Nhi nói lời này, giọng nói vô cùng hờn tủi, thậm chí còn có chút run rẩy.

Đông Phương Tuyết cười lạnh một tiếng: "Đúng thì thế nào?"

Nguyệt Trì Lạc nghiêng mặt liếc xéo hắn một cái, thật lạnh nha!

Nước mắt từ hốc mắt Long Uyển Nhi chảy xuống, nhưng lại cố ra vẻ trấn định nhìn Đông Phương Tuyết: "Chẳng lẽ Vương Gia thà rằng kháng chỉ, cũng không muốn cưới Uyển Nhi sao?"

"Bổn vương đã lấy vợ, không cần phải cưới thêm ai nữa!" Đông Phương Tuyết nói xong vươn tay kéo Nguyệt Trì Lạc vào trong lòng.

Nguyệt Trì Lạc ngẩng đầu, nhìn hắn chớp chớp mắt vài cái, hôn một cái lên khóe môi hắn.

Đông Phương Tuyết cưng chìu cười cười, nói câu tiếp theo, nhưng giọng nói vô cùng lạnh lẽo: "Long cô nương tại sao còn chưa đi?" Khi nói là nhìn Long Uyển Nhi nói.

"Hoàng thượng đã hạ chỉ, Uyển Nhi là vị hôn thê của Vương Gia, Uyển Nhi không đi."

*****

"Hoàng thượng đã hạ chỉ, Uyển Nhi là vị hôn thê của Vương Gia, Uyển Nhi không đi." Khốn hoặc liến mắt nhìn Đông Phương Tuyết, Long Uyển Nhi không biết lấy dũng khí từ đâu, lại có thể nói ra như thế.

Không đi? Đông Phương Tuyết cùng Nguyệt Trì Lạc đồng thời cau mày, giữa vùng trán là sự không kiên nhẫn và chán ghét.

"Tiêu Mặc." Nhếch miệng cười một tiếng, Đông Phương Tuyết lạnh lùng nói: "Ném nàng ra ngoài."

Long Uyển Nhi cả kinh, vội la lên: "Vương Gia sao có thể vô tình như thế, chẳng lẽ Vương Gia không muốn Long gia quân ủng hộ sao?"

"Long gia quân còn lại bao nhiêu ngươi tự hiểu rõ, uy hiếp Bổn vương ngươi vẫn chưa xứng."

Không cho Long Uyển Nhi có cơ hội nói chuyện, Tiêu Mặc xách lên cổ áo nàng, sải bước nhanh chóng đi ra ngoài.

Chỉ nghe thấy "Phịch" một tiếng, tiếp theo là một tiếng thét chói tai hoảng sợ vang lên, thế giới lại trở về yên tĩnh.

Thời gian cứ thế trôi qua hai ngày nữa, Đông Phương Tuyết bận bịu không thấy bóng dáng.

Tiêu Mặc hầu như một tấc cũng không rời cứ đi theo Nguyệt Trì Lạc.

Ngày hôm đó, Nguyệt Vũ Chi đã lâu không gặp đột nhiên tìm tới cửa, nghe được Cao tổng quản hồi báo, Nguyệt Trì Lạc không muốn để hắn suy đoán, nói: "Mời hắn vào."

Lúc Nguyệt Vũ Chi đi vào, Tiêu Mặc cũng ở đây, hắn dường như không có bất kỳ ngần ngại nhìn Nguyệt Trì Lạc nói: "Tiểu muội, đây là thù lao cho ngươi."

Nghe hắn nói như vậy, Nguyệt Trì Lạc tất nhiên là biết hắn tới lấy lại Hợp Thị Bích. Cũng không có suy nghĩ nhiều liền đưa cho hắn.

Nguyệt Vũ Chi sờ sờ Hợp Thị Bích, giống như đang xác nhận thiệt giả, cuối cùng cười cười nói: "Đại ca có thời gian sẽ tới thăm ngươi, bây giờ ta đi trước."

Đưa mắt nhìn Nguyệt Vũ Chi đi xa, Nguyệt Trì Lạc khoát tay áo, bỗng chú ý tới sắc mặt Tiêu Mặc đột nhiên biến đổi, vội hỏi: "Tiêu Mặc, sao vậy?"

Tiêu Mặc Thần sắc cổ quái nhìn nàng một cái, hỏi: "Hợp Thị Bích vẫn luôn ở chỗ người?"

Nguyệt Trì Lạc gật đầu.

Sắc mặt Tiêu Mặc lại thay đổi lần nữa: "Vương Gia vẫn luôn tìm nó, không ngờ lại có thể ở chỗ Vương phi." Càng không ngờ tới chính là, nó thế nhưng lại bị người ta lấy đi.

"Vương phi, ty chức nhất định phải lấy Hợp Thị Bích trở về." Nói dứt lời, cũng không đợi Nguyệt Trì Lạc đồng ý, Tiêu Mặc vội đuổi theo Nguyệt Vũ Chi.

Nguyệt Trì Lạc nhíu lông mày, sờ sờ một vật vẫn luôn được nàng giấu ở trước ngực mà cười cười.

Hợp Thị Bích này, quả thật là món đồ tốt.

*****

Lúc xế chiều, Tiêu Mặc đuổi theo Nguyệt Vũ Chi vẫn không thấy trở lại, nhưng Vương phủ lại nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

Nguyệt Trì Lạc nhàn nhạt liếc nàng một cái, miễn cưỡng cười nói: "Không biết thái tử phi có chuyện gì quan trọng? A Tuyết không có ở đây."

Tống Chỉ Thi cười nói: "Bổn cung tới tìm ngươi."

"Không biết thái tử phi lại nghĩ ra được kế gì để đối phó bản phi?"

"Vương phi nói đi đâu rồi, Bổn cung tìm ngươi chẳng qua là cảm thấy có chuyện cần phải nói cho ngươi biết."

"Bản phi không muốn biết." Nguyệt Trì Lạc cười khẩy nói.

Tống Chỉ Thi hừ lạnh: "Chẳng lẽ ngươi cũng không muốn biết Vương Gia tại sao cưới ngươi sao?"

Đuôi lông mày giật giật, nói không muốn biết là giả, việc này vẫn là một cây gai trong lòng Nguyệt Trì Lạc.

Nhưng Nguyệt Trì Lạc chỉ mỉm cười nói: "Ngươi mà cũng tốt bụng như vậy sao?"

Vểnh môi cười một tiếng, Tống Chỉ Thi nói: "Ta đúng thật không có tốt bụng, chẳng qua ta nghĩ ngươi vẫn luôn muốn biết A Tuyết tại sao phải cưới ngươi làm vợ? Ngươi thứ nhất không có quyền, thứ hai không có thế, thứ ba không có dung mạo, ngươi cho rằng A Tuyết tại sao cưới ngươi? Muốn biết không? Muốn biết thì đi theo ta."

Nói xong, Tống Chỉ Thi bình tĩnh cười một tiếng, xoay người lập tức rời đi.

Nguyệt Trì Lạc suy nghĩ một chút, trong lòng biết chắc lần này Tống Chỉ Thi nhất định không có tốt bụng như thế, nhưng nàng thật sự muốn biết.

Cuối cùng, nàng lấy Hợp Thị Bích thật giao cho Thập Thất, thay đổi bộ quần áo rồi đi theo Tống Chỉ Thi.

Khi đi đến cửa trước thì bị Cao tổng quản ngăn cản, Nguyệt Trì Lạc cười nhẹ điểm huyệt đạo của hắn.

Đi theo Tống Chỉ Thi quẹo trái rẽ phải, cuối cùng hai người ra khỏi cửa thành, dừng lại ở một nơi không có người qua lại.

Nguyệt Trì Lạc mơ hồ cảm thấy không có chuyện gì tốt, khóe mắt nhảy lên, không chút hảo cảm hỏi: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Ta không có thời gian chơi trốn tìm với ngươi."

"Ngươi gấp cái gì? Ta sẽ nói cho ngươi biết."

Tống Chỉ Thi châm chọc cười một tiếng, tươi cười không thể che giấu sự ác độc, đôi mắt phượng hung hăng nhìn chằm chằm vào người Nguyệt Trì Lạc, nàng cười khẩy nói: "Người đúng là một nữ nhân ngu xuẩn, ngươi cho rằng A Tuyết tại sao cưới ngươi, ngươi biết không? Là ta bảo A Tuyết cưới đấy, nếu như không phải là ta, ngươi cho rằng ngươi có thể lên làm Tứ vương phi sao?"

A Tuyết là vì Tống Chỉ Thi mới cưới nàng, mặc dù đã sớm biết Đông Phương Tuyết cưới nàng là có nội tình, nhưng vừa nghe người ta nói như thế, Nguyệt Trì Lạc vẫn cảm thấy rất khổ sở, trong lòng mơ hồ có chút đau nhói.

*****

Suy nghĩ lại, Nguyệt Trì Lạc nói: "Tại sao, tại sao phải bảo A Tuyết lấy ta?"

Tống Chỉ Thi nói: "Ngày đó ở buổi tiệc Thiên Kim, ta đã nhìn trúng ngươi, là vì ngươi hoàn toàn không có chỗ dựa, ta bảo A Tuyết cưới ngươi, là vì A Tuyết chỉ thích nữ nhân thông minh. Cho nên ta muốn hắn đời này sẽ không yêu ngươi, vậy thì tương lai hắn hay A Tường mặc kệ ai làm Hoàng đế, ta vẫn chiếm được một chỗ nhỏ nhoi ở trong lòng hắn."

Nữ nhân này, cũng thật thâm độc!

"A Tuyết tại sao phải nghe lời ngươi?" Không có hứng thú nghe lời nói nhảm, Nguyệt Trì Lạc hỏi chuyện muốn hỏi nhất.

Tống Chỉ Thi híp híp mắt, trong mắt phượng có cái gì chợt lóe lên: "Ta yêu A Tường, ta không muốn làm cho hắn hiểu lầm ta và A Tuyết có cái gì, ta từng hỏi xin hắn muốn một nguyện vọng, ta bảo hắn cưới ngươi, ngươi không quyền không thế, tương lai cho dù A Tuyết muốn đoạt vị, ngươi cũng không giúp hắn được cái gì, vì vậy ta mới bảo hắn cưới, cho nên hắn đồng ý cưới."

Nguyệt Trì Lạc càng nghe, môi mím lại càng chặt.

Đông Phương Tuyết yêu Tống Chỉ Thi.

Yêu đến mức nguyện ý vì nàng ta mà cưới một nữ nhân mình không thương?

Đông Phương Tuyết yêu Tống Chỉ Thi.

Vì nàng ta, sẵn sàng cưới một nữ nhân không quyền không thế.

Đông Phương Tuyết yêu Tống Chỉ Thi, rất yêu rất yêu....

Nguyệt Trì Lạc bất chợt có chút vô lực, nàng mấp máy cánh môi tái nhợt, cảm thấy rất đau rất đau, hết sức kiềm nén không để cho mình mất khống chế, nàng từ tốn nói: "Vậy thì thế nào? Mặc dù là ngươi bảo A Tuyết cưới ta, mặc dù người A Tuyết yêu trước kia chính là ngươi, nhưng hiện bây giờ, người hắn yêu chính là ta, ta mới đúng là thê tử của hắn."

"Ngươi xác định A Tuyết yêu ngươi?" Tống Chỉ Thi nhếch miệng, cười hỏi ngược lại.

Nguyệt Trì Lạc lảo đảo lùi lại một bước, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay cảm thấy rất đau, nhưng mà không cảm thấy đau bằng trong tim. Đúng vậy, hắn chưa bao giờ nói yêu nàng, hắn thật sự yêu nàng sao?

Nguyệt Trì Lạc trong khoảnh khắc cảm thấy mê mang, rốt cuộc hắn có yêu nàng hay không?

Hắn rốt cuộc là yêu Nguyệt Trì Lạc nàng hay là Tống Chỉ Thi.

Tâm tình Nguyệt Trì Lạc hoàn toàn sụp đổ, hắn nói làm cho nàng tin tưởng hắn lệ thuộc vào hắn, nhưng tại sao kết quả lại như thế này?

*****

Tâm tình Nguyệt Trì Lạc hoàn toàn sụp đổ, hắn nói để cho nàng tin tưởng hắn lệ thuộc vào hắn, nhưng tại sao kết quả lại như thế này?

Tống Chỉ Thi nhìn sắc mặt tái nhợt của Nguyệt Trì Lạc, tâm tình bị rút sạch, trong lòng vui hết lớn nở nụ cười: "Hiện tại A Tường đã bị hoàng thượng tống giam, A Tuyết cùng Tả thừa tướng không cho hắn có cuộc sống tốt, ta cũng sẽ để cho các ngươi chôn theo hắn."

Nói xong, chợt xoay chuyển đề tài, Tống Chỉ Thi tiếp tục nói: "A Tuyết đã sẵn lòng vì ngươi đoạt vị, như vậy hắn đứng lên từ nơi nào thì ta sẽ làm cho hắn phải ngã xuống từ chỗ đó."

Nguyệt Trì Lạc nhíu chặt lông mày, nghe đến lời này, không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi: "Có ý gì? A Tuyết đoạt vị có liên quan gì đến ta? Tả thừa tướng tại sao phải làm khó Đông Phương Tường?"

A Tuyết vì nàng đoạt vị? Tại sao phải đoạt vị?

Tả thừa tướng vì sao phải làm khó Đông Phương Tường?

Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, hết sức không hiểu.

Tống Chỉ Thi cười nói: "Tả thừa tướng cái lão bất tử đó, tuổi đã sắp về chiều rồi, lại còn muốn tới đoạt vị. Hừ! A Tuyết muốn cái vị trí kia cũng không có đơn giản như vậy, hắn muốn vị trí đó thì nhất định phải đánh ngã A Tường cùng Tả thừa tướng!"

"Ngươi còn chưa nói A Tuyết tại sao muốn đoạt vị?"

"Hừ, Bổn cung không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với ngươi." Nói xong, Tống Chỉ Thi khẽ quát một tiếng: "Bắt lấy nàng!"

Nguyệt Trì Lạc cả kinh, ngay lúc này, từ trong buội rậm nhảy ra vô số hắc y nhân, cầm đao sáng bóng loáng phi thân đến. Nhưng khiến cho Nguyệt Trì Lạc khiếp sợ nhất chính là người một thân áo đen đó, nam tử tuấn mỹ như thần thánh.

Giờ khắc này, tâm tình gì cũng không thể đủ để hình dung nỗi khiếp sợ của Nguyệt Trì Lạc.

Là hận cũng được, là kính trọng cũng thế.

Người đó, hắn bây giờ đang ở trước mắt nàng.

Tôn quý, xinh đẹp, tựa như một người sống rõ ràng sinh động.

Nhưng Nguyệt Trì Lạc biết, hắn là người chết, bởi vì hắn không có bất kỳ sức sống nào.

Tống Chỉ Thi nhướng mày, nhìn Nguyệt Trì Lạc cười cười, nói: "Không ngờ phải không? Thân phận ngươi là đệ tử của Thiên Cơ Các thật ra Bổn cung đã sớm biết, về phần sư phụ ngươi, ngươi nghĩ không ra là ai phái người đi giết sao? Ha ha... Bổn cung có lòng tốt nói cho ngươi biết đây, người giết sư phụ ngươi chính là hoàng thượng."

"Hoàng thượng?" Nguyệt Trì Lạc khó khăn nhúc nhích cánh môi: "Tại sao hoàng thượng phải giết sư phụ ta?"

"Lệnh chủ đời trước của Phượng Hoàng Lệnh, hoàng thượng sao có thể buông tha cho hắn?"

Trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Nguyệt Trì Lạc có cảm giác toàn bộ máu trong người đều đang từ từ đông đặc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)