Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 50

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 50
Bức hôn (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đông Phương Tuyết khẽ động, đôi mắt chuyên chú nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp đoạn sau.

Nguyệt Trì Lạc không muốn làm hắn thất vọng, buộc lòng phải rũ mắt xuống, tiếp tục nói: "A Tuyết, ngươi có thể đừng hỏi hay không, những chuyện này đều đã xảy ra trước kia rồi, ta không phải cố ý giấu ngươi, ta chỉ là không biết nên nói như thế nào với ngươi, sau này ta sẽ nói cho ngươi biết, có được không?"

Nói xong ngước mắt nhìn hắn, hàng mi thon dài của nàng run run, đôi mắt như mặt nước trong suốt, nàng hỏi hắn: "Có được hay không?"

Có được hay không.... . Có được hay không......

Không biết vì sao, hắn cảm thấy lòng có chút lành lạnh, còn có chút đau xót.

Đó là một loại đau đớn oán trách từ đáy lòng, cứ như vậy đau buốt từng chút như gặm cắn trái tim hắn.

Cảm giác đó đau từng chút, từ từ giống như ở một nơi mềm mại nhất của trái tim bị người tùy ý lăng trì.

Là bởi vì nàng không tin tưởng sao?

Hắn nói làm cho nàng tin tưởng vào hắn, nhưng cuối cùng, hắn vẫn không thể cùng nàng chia sẻ mọi thứ về nàng.

Mặc kệ chỉ là lắng nghe, thế nhưng nàng không cho hắn có được cái quyền đó.

Hắn buông tay nàng ra, một tay ôm nhẹ vòng eo nàng, thanh âm lúc nói chuyện có chút trầm lắng, có chút lãnh đạm: "Ta không ép nàng!"

Không muốn ép nàng, mà sẽ luôn chờ đợi.

Nhưng mà, nàng định khi nào mới chịu nói với hắn?

Nếu như hắn không hỏi, nàng thật sự cứ thế tiếp tục giấu hắn sao?

Hắn buông nàng ra, khớp xương ngón tay tinh tế bên hông nàng từ từ trượt xuống, trên đầu ngón tay lộ vẻ mất mát.

Ta không ép nàng!

Mấy chữ lãnh đạm như thế, rõ ràng là điều Nguyệt Trì Lạc muốn nghe.

Nhưng giờ phút này, nàng lại cảm thấy khó chịu.

Rất khó chịu, vô cùng khó chịu!

Khoảng cách của hai người, giống như vì một câu nói này lại trở về nguyên điểm.

Lãnh đạm như thế, xa cách như thế.

Gần như vậy, lại xa mù khơi.

Nguyệt Trì Lạc đuổi theo, một tay ôm thật chặt hắn từ phía sau, rõ ràng cảm nhận được cơ thể hắn run run trong tay nàng, nàng hơi hoảng loạn, gắt gao ôm chặt hắn, giống như nếu bây giờ buông tay, về sau sẽ không có cơ hội tìm về được.

"A Tuyết, A Tuyết... A Tuyết......" Nàng nhỏ giọng nức nở, lần lượt lẩm nhẩm tên hắn.

*****

"A Tuyết, A Tuyết... A Tuyết......" Nàng nhỏ giọng nức nở, lần lượt lẩm nhẩm tên hắn.

Nhiệt độ ấm áp của nàng từ sau lưng truyền đến, thanh âm của nàng mềm mại yếu ớt, một một tiếng A Tuyết đó, cứ thế đánh thẳng vào tim hắn khiến thân thể hắn đứng cứng ngắc, bờ môi mỏng tựa như cánh hoa lại bắt đầu nhếch nhếch.

Cho dù có muốn ép hỏi nàng vấn đề này, nhưng bây giờ, những thứ đó hình như đã không còn quan trọng nữa rồi.

Quan trọng là chỉ cần nàng vẫn tốt.

Những bí mật, những âm mưu, cứ để cho nó toàn bộ biến mất đi!

Khoảnh khắc này, người đến người đi nối tiếp, nhưng bọn họ vẫn nương tựa sát cánh bên nhau.

Khoảnh khắc này, lòng hắn đột nhiên hóa mềm, mềm nhuyễn như có thể vặn ra thành nước.

Tuy là thế, nhưng khi hắn mở miệng thì giọng nói lại khàn khàn âm trầm u ám: "A Lạc, ta không muốn ép nàng, ta muốn đợi một ngày nào đó nàng đã thông suốt mở rộng cánh cửa lòng chủ động nói cho ta biết. Nhưng mà ta không muốn đợi quá lâu, ta sợ đợi đến cuối cùng thì nàng phải rời đi, ta cũng không muốn giữa chúng ta có bất kỳ hiểu lầm gì. Lòng ta rất tham, ta muốn tâm của nàng, con người của nàng, còn muốn nàng phải tin tưởng ta, lệ thuộc vào ta. Nhưng ta cũng thật rất thỏa mãn, thỏa mãn vì trong cuộc đời này đã có nàng. Bất cứ khi nào, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta đều muốn nàng cảm thấy rằng, Đông Phương Tuyết ta sẽ luôn luôn, luôn luôn đứng ở bên cạnh nàng, chúng ta sẽ không tách biệt ở bên nhau lâu như trời đất. Cho dù có chết, cũng không thể tách nàng rời khỏi ta được!"

Nguyệt Trì Lạc siết chặt eo hắn, thân thể kiềm không được khẽ run, có cảm giác ấm áp xuyên suốt vào trong lòng.

Hóa ra hạnh phúc, có thể gần gũi như vậy!

Nước mắt cứ thế không hề báo trước tuôn xuống, thấm vào sau lưng Đông Phương Tuyết.

Nàng cắn nhẹ môi dưới, hết sức khống chế mình.

Không muốn khóc, nhưng mà nước mắt lại cứ không nhịn được.

Cảm nhận được phần lưng ẩm ướt, Đông Phương Tuyết gỡ ra tay nàng rồi xoay người lại, chứng kiến là một gương mặt như hoa lê đẫm nước.

Nàng cố gắng kiềm nén nước mắt nơi hốc mắt, nàng muốn nhìn rõ Đông Phương Tuyết.

Nhưng nàng nhìn không thấy rõ, nàng thật sự không nhìn thấy rõ.

Đông Phương Tuyết đau lòng ôm lấy nàng, bàn tay vỗ nhẹ phía sau lưng, nhẹ giọng an ủi nàng: "Được rồi, đừng khóc đừng khóc, ta không ép nàng, không muốn nói thì đừng nói, ta sẽ không bao giờ ép nàng nữa, đừng khóc nữa được không?"

*****

Giọng nói hắn rất nhẹ rất dịu dàng, còn kèm theo chút bất đắc dĩ, nhưng giữa lông mày chính là tràn đầy thương yêu cưng chiều.

Nàng quẹt quẹt nước mắt, chùi đi nước mắt trong hốc mắt, có giọt nước mắt còn vương lại trên hàng mi thon dài ẩm ướt. Nàng rốt cuộc đã thấy rõ hắn, khoảng cách nhìn hắn gần như vậy, so với thường ngày hắn dường như còn muốn đẹp hơn gấp vạn lần. (iu rùi xấu cũng thành đẹp, hờ hờ)

Nguyệt Trì Lạc há to miệng muốn nói chuyện, nhưng cổ họng như có đầy bông vải khô ráp lấp kín.

Nàng chỉ có thể cứ như vậy bình tĩnh ngước nhìn hắn, hai tròng mắt được nước tẩy rửa như Trân Châu màu đen sáng lấp lánh mà lại tăm tối, ở phía trên bao phủ hàng lông mi thật dài, như bướm giương cánh tung bay nhẹ nhàng run run nhảy động.

Khoảng cách gần thế này, nàng có thể thấy rõ nét mặt hắn, mỗi một tấc da thịt, mỗi một lỗ chân lông.

Tất cả mọi thứ, giống như là kiệt tác hoàn mỹ nhất của Thượng Đế.

Không thể phủ nhận, Đông Phương Tuyết hắn là một người luôn được yêu thích, là vật cưng của thượng đế.

Thân thế không ai bằng, cùng với dung mạo hoàn mỹ đến mức không thể xoi mói, còn có trí tuệ kinh tài diễm tuyệt. Tạo nên vầng hào quang thật chói mắt cho người đàn ông này, vầng sáng đó quá mức rực rỡ, giống như đang đứng trên đỉnh nhọn của Tháp ngà Ivory Tower*, tiến lên không được, nhưng lùi một bước lại là vực sâu không đáy.

(*Là Tháp Ngà Voi bắt nguồn từ Kinh Thánh Nhã-Ca, và sau đó được sử dụng như một biệt danh cho Mary. Là biểu tượng của Đức Mẹ Maria

Nàng nhìn hắn, ánh mắt si mê, bất tri bất giác đã rơi vào trong đôi mắt thâm sâu của hắn.

Qua một hồi lâu, nàng sững sờ lên tiếng, nhưng lại 'Oa Oa' thất thanh khóc rống, tiếng khóc đó có thể sánh với long trời lở đất.

Nàng lôi kéo ống tay áo hắn, bàn tay mềm mại vòng lên ngực, vừa khóc vừa nức nở, nàng nói: "A Tuyết, ta đau!"

"Đau chỗ nào?" Mấp máy môi mỏng, Đông Phương Tuyết có chút hỗn loạn hỏi nàng.

Nàng nắm lấy tay hắn để lên ở vị trí tim mình, trống ngực đập dồn dập, nhảy động giữa bàn tay của hai nguời, hít hít cánh mũi đỏ hồng, nàng uất ức mở miệng, nói: "Đau ở đây!"

Cảm nhận được cường độ âm thanh nhảy đập tim nàng, Đông Phương Tuyết nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Thì ra đau không phải chỉ một mình nàng.

Nàng đau, hắn làm sao có thể không đau?

Nhưng một câu nói đó: A Tuyết, ta đau!

Lại liên tiếp khiến cho hắn đau đến tận đáy lòng.

*****

Sau này, mỗi khi Nguyệt Trì Lạc nhớ tới ngày hôm đó mình vừa quẫn bách vừa hạnh phúc, nhưng cuộc sống yên bình như thế, hạnh phúc tạm bợ như vậy, đối với nàng mà nói chung quy vẫn là hy vọng xa vời. Không dễ gì mới gạt được Đông Phương Tuyết để tránh né thời gian độc phát, nhưng tất cả đều bị cái chết của Long Đại tướng quân và một đạo thánh chỉ của Hoàng đế phá vỡ.

Trong trận chiến dịch của nước Đông Phương cùng Bắc Thần, Long Đại tướng quân Long Thần tử trận, nước Đông Phương liên tục bị mất mười tòa Thành.

Tin tức đó vừa truyền đi, cả nước hoang mang khiếp sợ.

Hoàng đế liên tục hạ ba lần thánh chỉ, thúc giục Đông Phương Tử điều phái hai mươi vạn binh mã khẩn cấp tám trăm dặm đóng ở biên cương, lúc này mới ổn định được chiến sự phẫn nộ. Người của triều đình cũng chết không ít, Hoàng đế mượn mười vạn binh của thành Phượng Hoàng gần phương Bắc để làm quân cứu viên, nhưng thành Phượng Hoàng nhận Lệnh không nhận người, đến cả Hoàng đế cũng không còn cách nào khác.

Nguyệt Trì Lạc có chút lo lắng, sợ rằng Hoàng đế trong lúc nhất thời tức giận có thể xuất binh tiêu diệt thành Phượng Hoàng hay không?

Tuy rằng Phượng Hoàng cũng là Thành Cổ, có nền móng nhiều đến trăm năm. Hiện tại Hoàng đế không xuất ra binh mã tấn công thành Phượng Hoàng, nhưng ngộ nhỡ về sau này?

Chuyện này, sớm muộn đều là khối u ác tính trong lòng Hoàng đế, không diệt trừ hắn sẽ cảm thấy ngủ không yên!

Hiện tại Nguyệt Trì Lạc đang giữ Phượng Hoàng Lệnh, cũng giống như đang nắm quả bom hẹn giờ, nàng thậm chí cũng có phần ăn không ngon ngủ không yên, nàng biết rõ, nếu như chuyện Phượng Hoàng Lệnh ở trong tay nàng một khi truyền ra ngoài, hậu quả vô cùng phiền toái!

Nguyệt Trì Lạc tới lui từng bước trong viện, trong lòng nôn nóng bất an.

Rốt cuộc có nên giao Phượng Hoàng Lệnh cho A Tuyết hay không đây?

Nếu giao, có thể nói cái gì?

Phải giải thích như thế nào về căn nguyên của Phượng Hoàng Lệnh!

Không giao? Chẳng lẽ cứ phải cất giữ như vậy?

Mấy chục vạn binh mã đó chẳng lẽ cứ kéo dài thế này?

Cuối cùng, Nguyệt Trì Lạc không giao Phượng Hoàng Lệnh cho Đông Phương Tuyết, mà nàng giao Thử Lệnh cho sư huynh Lam Hồ.

Thật ra chủ nhân của Phượng Hoàng Lệnh hiện tại vẫn đang bí mật tìm kiếm Thử Lệnh, không phải Nguyệt Trì Lạc không biết, chỉ là không tin được. Cuối cùng, nàng đem cục diện rối rắm này ném cho Lam Hồ, hắn thích thu dọn thế nào thì cứ làm như thế đó.

Tuy rằng Lệnh đó là đồ cưới người nọ cho nàng, nhưng nàng không hy vọng A Tuyết biết khoảng thời gian đã trải qua đó.

Lam Hồ cầm Phượng Hoàng Lệnh lật lên lật xuống, ma sát qua lại trên dưới thân Lệnh, chậc chậc lên tiếng nói: "Ngươi cứ thế mà giao nó cho ta?"

"Nếu không thì phải làm sao?" Nguyệt Trì Lạc xoa nhẹ khóe miệng, cười có chút mỉa mai: "Người nọ từ trước đến giờ cũng chưa từng đối đãi tốt với ta, lần nào cũng đều là chất đầy ngấm ngầm mưu kế? Thậm chí ngay cả chết rồi cũng không thể để ta có được cuộc sống tốt."

*****

Nghĩ đến người đó, giờ phút này Nguyệt Trì Lạc cảm thấy vô cùng châm chọc, vốn cho là có thể không hận, nhưng vừa mới nghĩ tới chất độc đó, nghĩ đến mình có lẽ sẽ chết bất cứ lúc nào, nỗi hận đó làm thế nào cũng không áp chế xuống được.

Nói tới đây, Lam Hồ cũng thu lại nụ cười, hỏi thật nghiêm túc: "Tại sao không giao cho Đông Phương Tuyết?"

"Ta không muốn để A Tuyết biết, nếu như lúc này cho hắn, đến lúc đó chắc chắn sẽ làm nguyên lão trong triều hoài nghi, việc này đối với A Tuyết chung quy là có hại hơn lợi, chuyện gì bất lợi với A Tuyết, ta sẽ không làm."

Cho Đông Phương Tuyết nhất định là tốt, nhưng một cái sơ ý, cũng sẽ bị kết thành tội danh bí mật mưu đồ tạo phản.

Mặc dù Phượng Hoàng Lệnh là mối nghi ngờ rất lớn, nhưng tội danh như thế sẽ là sỉ nhục cả đời của Đông Phương Tuyết.

Nàng làm sao có thể làm chuyện như vậy? Hơn nữa coi như không có Phượng Hoàng Lệnh, ngôi vị hoàng đế đối với A tuyết cũng là tình thế bắt buộc.

"Lạc Lạc, ngươi đúng thật là suy nghĩ chu đáo, bắt đầu từ lúc nào, ngươi đã trở thành một người tính toán tỉ mỉ như vậy?" Thu hồi Phượng Hoàng Lệnh, Lam Hồ chớp mắt xếch xinh đẹp vài cái, nhìn nàng nhíu lên lông mày, hỏi có chút nghiền ngẫm.

Bắt đầu từ khi nào, người con gái lành lạnh như gió này có thể vì một người đàn ông khác mà tính toán tỉ mỉ như vậy?

Nguyệt Trì Lạc liếc hắn một cái, thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Sư huynh, tâm tình của ta, tin rằng ngươi đã thể nghiệm qua ở trên người Ly Lạc." Mặc dù không muốn chọc vào vết thương của hắn, nhưng hình như cũng chính là như vậy.

Nguyệt Trì Lạc không thấy được khuôn mặt của hắn, chỉ có thể thấy được hình bán nguyệt trước mặt nạ, nam tử vốn đang nhếch lên khóe miệng bỗng nhiên cứng ngắc, Ly Lạc đối với hắn sợ là một vết thương cả đời cũng không thể quên được.

Lam Hồ đi rồi, vừa nhắc tới Ly Lạc, hắn dường như có chỗ nào đó không thích hợp.

Không phải là ánh mắt hoảng hốt, chính là vẻ mặt không đúng.

Vài ngày sau đó, khi tiếp nhận một thánh chỉ khác của Hoàng đế, thần sắc Nguyệt Trì Lạc cũng hoảng sợ không thôi, làm cái gì sai cái đó.

Đông Phương Tuyết cầm theo thánh chỉ đi vào hoàng cung, nhưng Nguyệt Trì Lạc cảm thấy làm cái gì cũng đều chán nản, cho dù Đông Phương Tuyết không có tâm, nhưng Hoàng đế đã hạ thánh chỉ, hơn nữa rất cương quyết so với mấy lần trước, cho dù là Đông Phương Tuyết, hắn có thể chống lại thánh chỉ của Hoàng đế sao? Lại còn đang ở thời điểm quan trọng thế này!

*****

Long Thần chết đi, nhưng hắn chết rất có ý nghĩa, căn cứ theo tin tức báo về nói, Long Tướng Quân trước khi chết có một tâm nguyện chưa hoàn thành, mọi người đều biết hắn chỉ có một nữ nhi duy nhất, đó chính là Long Uyển Nhi!

Long Thần hy vọng con gái của mình có thể hạnh phúc, cho nên trước khi chết, hắn cầu xin thánh chỉ từ Hoàng đế, muốn Long Uyển Nhi gả cho Đông Phương Tuyết, từ nay về sau Long Đại tướng quân 'Long gia quân', đều thề sống chết đi theo Đông Phương Tuyết.

Những năm qua Long Thần đã lập công không ít, hơn nữa Hoàng đế cảm thấy Đông Phương Tuyết cưới thêm một người nữa cũng là chuyện tốt, cho nên Hoàng đế đồng ý!

Nguyệt Trì Lạc trầm mặc, nàng không biết có thể nói cái gì, hoặc là có chủ trương gì?

Nói bảo Đông Phương Tuyết đừng cưới? Đó là kháng chỉ!

Nói để cho hắn cưới, xin lỗi, nàng không làm được!

Cho nên giờ phút này, nàng cứ phát huy sự im lặng là vàng vô cùng nhuần nhuyễn.

Thập Thất thấy nàng trầm mặc, dáng vẻ không có chút tức giận, lòng cũng cảm thấy nặng trĩu theo, theo cách nghĩ của nàng, Vương Gia mặc dù sủng ái chủ tử nhà nàng, nhưng vẫn chưa đến mức chỉ cần một mình nàng ấy, cũng không đến mức kháng chỉ với Hoàng đế.

Nhưng Thập Thất vẫn cổ động nàng cố gắng lên, chẳng qua chỉ hơi mạnh miệng: "Người tự nhìn xem mình bây giờ thành bộ dạng gì rồi? Không khí trầm lặng thế này, dù Vương Gia nhìn thấy cũng sẽ không thích, hơn nữa người là vợ chính thức, nếu Vương Gia có cưới Long Uyển Nhi gì đó, thì người cũng chính là lão đại à......"

Thập Thất nói xong, nhận thấy sắc mặt Nguyệt Trì Lạc cũng không có đổi tốt, ngược lại càng lúc càng âm trầm.

Nguyệt Trì Lạc khom người cuộn lại dựa vào trên giường Quý Phi, khuôn mặt thanh tú đáng yêu không có chút huyết sắc, đầu ngón tay nàng còn hơi có chút run rẩy, cũng không biết rốt cuộc nàng có nghe được hay không.

Thập Thất có phần tức giận ngừng lại một chút, liếc mắt nhìn nàng, nhưng lại thay đổi giọng tiếp tục nói: "Coi như không có phần thắng, người cũng không biết Vương Gia nghĩ như thế nào, sao người không cùng Vương Gia đi vào cung khẩn cầu xin hoàng thượng?"

Vốn là thử nói dò xét, nhưng khi nhìn thấy trên mặt chủ tử mình vẫn âm tình bất định, Thập Thất hít một hơi thật sâu rồi thở ra bằng miệng, tiếp tục không ngừng cố gắng: "Hoàng thượng thương yêu Vương Gia như vậy, người và Vương Gia cùng đi van cầu ông ấy, nói không chừng ông ấy nhất thời mềm lòng đồng ý. Hơn nữa, người chưa thử qua làm sao biết không được? Nhưng nếu như người không đi thử thì kết quả chắc chắn sẽ là như thế này, chẳng lẽ người muốn trơ mắt đứng nhìn Vương Gia cưới Long Uyển Nhi sao?"

Người không đi thử chắc chắn sẽ không được, thử một lần, tối thiểu vẫn còn có một cơ hội.

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)