Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 48

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 48
Nam Cung thái tử
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đông Phương Tuyết khẽ mỉm cười: "Vân Đăng Tiết."

"Vân Đăng Tiết?" Đó là Lễ gì? Nguyệt Trì Lạc rất muốn hỏi câu này, suy nghĩ lại, mình sống ở đây đã nhiều năm như vậy cũng không biết, không muốn để Đông Phương Tuyết nghi ngờ, cuối cùng nuốt xuống không có hỏi.

Quán hàng rong trên vỉa hè cách đó không xa bày biện nhiều mặt nạ hình thù kỳ quái.

Nguyệt Trì Lạc lôi kéo Đông Phương Tuyết chen lên trước, trái chọn phải lựa, cuối cùng chọn một cái coi như tạm được che lên mặt Đông Phương Tuyết, cười đùa nói: "Thế nào? Chọn không tồi chứ? A Tuyết, ta cũng muốn chơi, ngươi chọn giúp ta đi."

"Được." Dưới mặt nạ môi mỏng nở ra nụ cười yếu ớt, vẻ mặt Đông Phương Tuyết cưng chiều bắt đầu bắt tay vào lựa chọn mặt nạ cho Nguyệt Trì Lạc, cuối cùng, hắn chọn một cái Dạ Xoa dữ tợn như hát kịch đưa cho nàng.

Nàng bất mãn lầm bầm một tiếng, đeo lên mặt nạ Dạ Xoa chỉ chừa ra hai con mắt xoay vòng tròn.

Dưới hàng lông mi vừa đậm vừa dài, nàng chớp mắt vài cái lấy mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt cười sáng rỡ, nhìn về phía Đông Phương Tuyết dí dỏm le lưỡi một cái, hỏi: "Đẹp mắt không, A Tuyết?"

"Đẹp lắm." Đông Phương Tuyết không nhịn được cong cong khóe miệng.

Nàng hài lòng gật gật đầu, thời điểm Đông Phương Tuyết đang tính tiền, nàng xuyên qua đám người nhìn về phía một thân y phục trắng của Đông Phương Tuyết đứng giữa quán vỉa hè vẫy vẫy tay: "A Tuyết, ngươi nhất định phải tìm được ta đó......"

Lưu lại một câu như vậy, Nguyệt Trì Lạc mang theo mặt nạ biến mất trong đám người chen chúc.

Đông Phương Tuyết thanh toán tiền xong cũng xuyên qua đám người, nhưng không còn nhìn thấy bóng dáng của nàng?

Đường phố càng lúc càng náo nhiệt hơn, cũng càng lúc càng thêm chật chội.

Nguyệt Trì Lạc chen lấn tách ra khỏi đám người, đi vào trong ngõ tối vắng lặng, xác định phía sau không có ai đi theo, lúc này mới hướng vào trong đêm tối huýt sáo, chỉ chốc lát sau, một con Hắc Ưng quanh quẩn ở đỉnh đầu nàng, thỉnh thoảng vỗ đập cánh, phát ra tiếng gió vù vù.

Cầm thư đã viết xong trước đó, Nguyệt Trì Lạc gọi về một tiếng, Hắc Ưng lượn vòng rồi rơi vào trên bờ vai nàng. Nguyệt Trì Lạc đem thư cột quấn vào chân của Hắc Ưng, yêu thương sờ sờ đầu nó, nói một tiếng: "Đi đi."

Hắc Ưng vỗ đập cánh hai tiếng, phần phật cất cánh bay lên bầu trời lẫn vào trong màn đêm.

Cho đến khi Hắc Ưng càng bay càng cao, từ từ không còn nhìn thấy hình bóng nữa, Nguyệt Trì Lạc mới thu hồi ánh mắt, liếc nhìn mặt nạ Dạ Xoa trên tay, Nguyệt Trì Lạc cười cười cầm mặt nạ đeo lên mặt, xoay người đi vào trong đoàn người.

*****

Không muốn để sư huynh tiếp tục truy xét mù quáng như vậy, nàng đem tất cả sự việc xảy ra ở cung điện Hoa Quý Phi nói hết cho sư huynh, hy vọng hắn có thể tra ra chút gì, cũng hy vọng tìm kiếm được thi thể của người đó, để hắn được nhập thổ vi an.

Bất đắc dĩ thở dài, nhìn cảnh tượng biển người đông nghìn nghịt, Nguyệt Trì Lạc gở xuống mặt nạ nắm chặt trong tay, hai mắt tìm kiếm qua lại bóng dáng đè nặng ở trong lòng. Nhưng mà, biển người mênh mông, không đủ ăn ý cùng phù hợp, tìm một người, sao có thể nói dễ dàng?

Quanh quẩn hai vòng, Nguyệt Trì Lạc hòa vào trong đoàn người tới tới lui lui đi theo dòng người, cứ đi không hề có mục đích.

Càng tiếp tục đi, càng cảm thấy cô độc.

Người càng nhiều, ngược lại càng cảm thấy như hư không, những tiếng rao hàng cũng tốt, hay tiếng ồn ào cảnh tượng náo nhiệt cũng được, những thứ này dường như không liên quan đến nàng, cái loại cảm giác trống rỗng đó, giống như hết lần này đến lần khác hút nàng ra khỏi đời người chìm nổi này.

Mọi thứ lúc này, đều có vẻ như hoàn toàn xa lạ!

Nhìn những người lướt qua bên cạnh mình, nàng bỗng nhiên có chút mờ mịt, không biết nên đi con đường nào.

A Tuyết, sẽ là bến cảng cuối cùng nàng có thể dừng lại sao?

Nàng không biết!

Ngược lại tương đối mê mang, hắn mang đến cho nàng sự dịu dàng say lòng người nhưng cũng thương tâm.

Nàng đã yêu, cho nên yếu đuối rồi, cũng trở nên nhạy cảm hơn.

Vì vậy mới phát giác được hắn so với hoa trong gương, trăng trong nước thậm chí còn muốn lung linh mờ mịt hơn.

Nhưng mà hắn hư ảo như vậy, nàng lại muốn bắt lấy!

Aizzz, nàng thở dài một hơi, bắt đầu dựa theo tuyến đường trong trí nhớ đi trở về.

Cầm lấy mặt nạ Dạ Xoa đi tới chỗ quán vỉa hè bán mặt nạ lúc nãy, nơi đó chật ních người mua này nọ, người trong lòng nàng cũng không có ở đây, nơi ấy cũng không có một thân y phục màu trắng của hắn, không có sự dịu dàng như ánh trăng trong suốt lành lạnh làm say lòng người của hắn.

Nàng bảo hắn tìm nàng, có lẽ hắn cũng ngu ngốc mới có thể đứng ở đây đợi.

Lúc này, sợ là vẫn đang tìm nàng chứ?

Nghĩ tới đây tâm tình chuyển biến tốt hơn một chút, nàng xoay người, đôi mắt đen sâu thẳm chăm chú xoay vòng, ở phía trước có bóng dáng màu trắng chợt thoáng qua một cái, ngay sau đó biến mất trong đoàn người.

*****

Trong mắt thoáng hiện một tia vui mừng, trong lòng Nguyệt Trì Lạc khẽ động, hóa ra khoảng cách giữa hắn và nàng cũng chỉ là một cái xoay người mà thôi.

Nghĩ tới đây, nàng nhấc lên làn váy phiêu dật đuổi theo.

Một tay kéo lại bóng trắng, thân thể quay lại bị ngăn cách bởi chiếc mặt nạ trên mặt, nhếch miệng nở nụ cười sáng chói, còn chưa kịp thấy rõ dung mạo tuyệt sắc kia, mi mắt nàng cong cong, há to miệng kinh hô lên một tiếng: "A Tuyết, ngươi ở......"

Sau đó, nửa câu nói còn lại đã bị nghẹn lại trong cổ họng, làm thế nào cũng không nói ra được.

Gương mặt người trước mặt vô cùng hời hợt, diện mạo lạnh lẽo, đôi mắt quyến rũ lạnh nhạt hờ hừng, như xa cách với con người ở ngoài ngàn dặm. Có loại khí chất thuộc về Vương giả, con ngươi u ám thâm sâu khiến người ta vừa nhìn vào phải cúi đầu xuống.

Khóe miệng Nguyệt Trì Lạc bởi vì nhìn thấy người trước mắt này mà đột nhiên co rút lại, người này không phải là A Tuyết.

Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, chống lại đôi con ngươi tăm tối yêu mị như muốn câu hồn hút người vào trong đó.

Mặc dù người này có dung nhan tuyệt thế vô song, mặc dù trên thân người này có loại khí chất Vương giả trời sinh, mặc dù người này có cho người ta cảm giác không tự chủ muốn thần phục, nhưng hắn không phải là A Tuyết của nàng, mà nàng, thiếu chút nữa đã nhận lầm hắn.

"Thật xin lỗi, đã nhận lầm." Nguyệt Trì Lạc không nhịn được cong cong khóe miệng, đôi môi cong thành một đường cong chua sót.

Sau đó rũ xuống bàn tay trong ống tay áo, Nguyệt Trì Lạc có chút mất mát bấu chặt ngón tay.

Ánh mắt thâm trầm người nọ nhàn nhạt liếc nhìn nàng, nhưng sâu trong khóe mắt lại không phản chiếu ra bất kỳ cảm xúc nào, Nguyệt Trì Lạc kinh ngạc phát hiện phía sau của nàng bởi vì một cái liếc mắt này mà cảm thấy có từng trận gió lạnh.

"Thật xin lỗi, đã nhận lầm người." Trực giác không muốn gây ra phiền toái, Nguyệt Trì Lạc một lần nữa nghiêm túc nói xin lỗi, xoay người định rời đi, không ngờ người ở phía sau lại u ám mở miệng.

"Ta không thích người khác chạm vào ta."

Nguyệt Trì Lạc cau mày, cũng không quay đầu lại nói: "Ta đã nói xin lỗi rồi, cũng không phải là cố ý."

Người đó lại nói: "Chạm đến ta sẽ không có kết quả tốt!"

Nguyệt Trì Lạc suy nghĩ một chút, kiên định nói: "Ngươi hình như thích sạch sẽ!" Nếu không phải thì chính là có bệnh.

"......"

*****

Nguyệt Trì Lạc suy nghĩ một chút, kiên định nói: "Ngươi hình như thích sạch sẽ!" Nếu không phải thì chính là có bệnh.

"......"

Sau lưng đột nhiên không có tiếng động, chỉ có tiếng ồn ào huyên náo, Nguyệt Trì Lạc nhịn không được nghiêng đầu nhìn lại, người nọ đứng giữa đoàn người huyên náo, một thân áo trắng, mặt mũi anh tuấn lạnh lùng, đôi mắt vô cùng âm u lạnh lẽo, sau đó cùng tầm mắt nàng đối diện lẫn nhau, cứ thế nhàn nhạt liếc nhìn, khiến nàng cảm giác sau lưng như có từng đợt gió lạnh quét tới.

Nếu nói nét đẹp của Đông Phương Tuyết là băng hỏa kết hợp, vậy thì người này chỉ có thể thuộc loại lạnh của nơi trời băng đất tuyết!

Nguyệt Trì Lạc rụt rụt cổ, chuyển dời ánh mắt đang chuẩn bị xoay người rời đi.

A Tuyết của nàng ở phía trước cách xa không tới mười thước, buông tay đứng đó, trên gương mặt tuấn tú đang đeo chiếc mặt nạ nàng chọn cho hắn lúc nãy.

Nguyệt Trì Lạc thở phào nhẹ nhõm, nàng đã nói mà, A Tuyết của nàng sẽ không rời nàng quá xa!

Nàng nhìn thấy, A Tuyết của nàng vươn ra những ngón tay gần như trong suốt từ từ lấy xuống mặt nạ, dưới lớp mặt nạ là một khuôn mặt có thể làm cho trời đất cũng phải biến sắc, hắn nhìn nàng dịu dàng khẽ mỉm cười, khuynh quốc lại khuynh thành.

"A Lạc." Hắn gọi nàng, tiếng gọi xuyên thấu qua đám người, thảng tới trái tim nàng.

Nàng sửng sờ mấy giây, sau đó phục hồi tinh thần hấp ta hấp tấp chạy tới một phát ôm chầm lấy hắn, hai thân thể gắt gao ôm chặt nhau giữa màn đêm, đứng trên phố chợ hai người tuyệt mỹ cùng tạo thành một phong cảnh hoa mỹ bắt mắt.

Xung quanh thỉnh thoảng có người qua đường liếc mắt nhìn bọn họ, nhưng đều bị hai người coi nhẹ.

Nguyệt Trì Lạc đầu tóc bù xù vùi vào trong ngực hắn, nàng quát to: "A Tuyết, ta biết ngay ngươi nhất định sẽ tìm được ta."

"Bất kể nàng ở nơi nào, ta cũng sẽ tìm ra nàng." Hắn yêu thương dịu dàng mà cười.

Nguyệt Trì Lạc thỏa mãn thở dài một tiếng, đầu đang cọ cọ trong ngực hắn, tìm một vị trí thoải mái cho mình.

Đông Phương Tuyết thuận tay ôm lấy nàng, từ sau lưng nàng nhìn tới thấy một nam nhân xinh đẹp như băng tuyết, ngay trước mặt không cảm xúc nhìn của bọn họ, hai mắt hắn cứ như vậy nhàn nhạt nhìn thẳng vào một nơi nào đó, nhưng Đông Phương Tuyết biết, hắn đang nhìn chính là bọn họ.

Hắn nhếch nhếch cánh môi hồng nhạt, im lặng hờ hững nhìn nam nhân kia rồi nhàn nhạt cười một tiếng, ý cười cao thâm khó lường.

Người nọ cũng đáp lại hắn một nụ cười nhạt, sau đó xoay người không hề lưu luyến biến mất ngay đầu ngã rẽ.

*****

Nước Đông Phương khai chiến!

Cùng với nước Bắc Thần vùng biên giới đang thử dò xét những cuộc chiến tranh nhỏ.

Hoàng đế phái cha của Long Uyển Nhi, Long Đại tướng quân đi.

Chuyện này đối với dân chúng cũng không có ảnh hưởng gì, trước đây hàng năm kiểu chiến tranh nhỏ như vậy cũng phải xảy ra mấy lần.

Hàng năm đánh, hàng năm thua, nhưng cũng không thỏa hiệp, nước Đông Phương cũng gần như mất cảm giác rồi.

Nhưng lần này so với trước kia có chút không giống, nước Đông Phương đã liên tục bị đánh mất ba tòa Thành.

Lần này nếu không phải chiến tranh có quy mô lớn, Hoàng đế cũng chưa đến mức phái Long Đại tướng quân ra trận.

Khi Nguyệt Trì Lạc nghe được tin tức đó cũng chỉ nhíu mày, sau đó lại tiếp tục vẽ một bức họa mà nàng trân quý đến đáng ghét.

Thập Thất kéo tay áo, không ngừng mắng nàng máu lạnh, nàng cũng không để ý.

Thời gian lại trôi qua hai ngày nữa.

Cuộc sống cùng tình yêu của Đông Phương Tuyết và Nguyệt Trì Lạc vô cùng mỹ mãn.

Nguyệt Trì Lạc cảm thấy Đông Phương Tuyết cũng không phóng khoáng cho lắm, thỉnh thoảng nàng muốn nói vài câu với Huyền Chi Thất thì hắn sẽ có dấu hiệu uống dấm, phát hiện ra điểm này khiến Nguyệt Trì Lạc thật cao hứng.

Vui vẻ càng nhiều, Nguyệt Trì Lạc sẽ cảm thấy tâm tình càng thêm nặng nề.

Nàng sợ, nếu lỡ nàng chết đi, A Tuyết làm thế nào?

A Tuyết đau lòng thì phải làm sao?

Mỗi lần nghĩ đến đây, Nguyệt Trì Lạc chỉ cảm thấy tâm tình vừa hạnh phúc vừa nặng trĩu!

Ngày hôm đó, Nam Cung thái tử Nam Cung Dạ đến thăm hỏi.

Nguyệt Trì Lạc vốn nghĩ rằng sẽ không còn gặp lại cái người băng tuyết như mỹ nhân đó nữa, nhưng mà vượt ngoài dự đoán, hai ngày sau, nàng lại gặp được người đó lần nữa.

Ở trên đường Đế Đô, ở giữa phố chợ biển người mênh mông, Nguyệt Trì Lạc gặp được Nam Cung thái tử Nam Cung Dạ đi sứ sang nước Đông Phương.

Không giống với lần trước ở chợ đêm, lần này, hắn ngồi cỗ kiệu cao quý dẫn theo mỹ nhân, lên giọng đưa tin là muốn đến đây.

Giữa cổ kiệu lộng lẫy cao quý, rèm che màu nhạt rũ xuống, loáng thoáng còn nhìn thấy ngồi phải trái hai bên đều là mấy vị mỹ nhân, hắn ngồi ở giữa trong tay cầm chiếc cốc hình lưỡi liềm, nhấp nhẹ rượu, trên dung nhan tuấn mỹ là biểu cảm rét lạnh tới cực điểm.

Nguyệt Trì Lạc đứng ở trên cổng thành, nhìn Đông Phương Tuyết cùng thái tử tiếp đãi người nọ.

Buổi tối, trong hoàng cung Hoàng đế đón gió tẩy trần tiếp đãi Nam Cung Dạ!

Thời điểm Đông Phương Tuyết tới đón Nguyệt Trì Lạc, Nguyệt Trì Lạc nhàm chán hỏi một câu: "A Tuyết, ngươi cảm thấy lần này Bắc quốc khai chiến, có liên quan đến việc Nam Cung Dạ tới đây hay không?"

Bắc quốc khai chiến, Nam Cung thái tử đến viếng thăm, nước Đông Phương nội chiến.

*****

Bắc quốc khai chiến, Nam Cung thái tử đến viếng thăm, nước Đông Phương nội chiến.

Quá nhiều trùng hợp, cũng không thể nói là trùng hợp, suy nghĩ một chút cũng biết đại khái.

Đông Phương Tuyết gần như không có suy nghĩ gật đầu một cái: "Không có nhiều trùng hợp như vậy, bọn họ muốn chiếm lấy nước Đông Phương, cũng phải xem có bản lãnh đó hay không?"

Lúc hắn nói lời này, đôi mắt hơi nhíu lại, tròng mắt màu tro lạnh chứa đầy sự tàn nhẫn và tuyệt tình, Nguyệt Trì Lạc bây giờ mới cảm thấy hắn đối với nàng đúng thật là rất ôn nhu. Trong khoảng thời gian này cũng không có nhìn thấy Đông Phương Tuyết đối đãi với nữ nhân nào khác như thế, vì vậy, Nguyệt Trì Lạc cảm giác đãi ngộ của mình và những người khác thật đúng là một cấp bậc không dễ có, cho nên hiện tại nàng vô cùng thỏa mãn.

Nguyệt Trì Lạc nắm kéo tay Đông Phương Tuyết, nhếch lông mày thật cao, hơi mỉm cười nói: "Có A Tuyết ở đây, thật sự không sợ bọn họ có âm mưu quỷ kế gì, hơn nữa ngươi không cắn trả lại một nhát thật đúng là tiện nghi cho bọn họ."

"A Lạc, nàng không sợ mất nước sao?" Đông Phương Tuyết hỏi.

Nguyệt Trì Lạc hưng phấn hỏi ngược lại: "Có ngươi ở đây, nước này có thể mất sao?"

Nàng rất tin tưởng hắn, vô cùng tin cậy!

Đông Phương Tuyết cười cười, ôm lấy nàng đi vào đại sảnh yến hội, nhiệt độ cơ thể của nàng nhàn nhạt truyền đến, hắn cảm thấy rất ấm áp, rất an tâm, loại cảm giác được nàng tin cậy này thật tốt, Đông Phương Tuyết phát hiện, đáng chết nó lại làm cho hắn vô cùng thỏa mãn!

Gần như cùng đi vào với bọn họ còn có thái tử Đông Phương Tường và thái tử phi Tống Chỉ Thi.

Nguyệt Trì Lạc cho rằng ít nhất Đông Phương Tuyết cũng cần nên chào hỏi bọn họ một tiếng, nhưng hắn cứ thế ôm lấy nàng coi như không nhìn thấy đi lướt qua, Nguyệt Trì Lạc lúc này mới giật mình, hai người bây giờ e rằng đã đến nông nỗi ngươi chết ta vong, không chết không ngừng.

Trước kia tối thiểu còn duy trì ngoài mặt hài hòa, hiện tại lúc này căm phẫn thật đúng là không phải bình thường.

Nguyệt Trì Lạc nhìn Đông Phương Tuyết, hắn đang cười, dáng cười ôn nhuận muôn đời không thay đổi, cười giống như loài Hồ Ly.

Sau đó, Nguyệt Trì Lạc đưa ra một kết luận, nếu như có một ngày nào đó ai chọc đến Đông Phương Tuyết, mà hắn không cười nữa thì người nọ có thể sẽ biến mất, mà ngay cả quan tài cũng không cần chuẩn bị.

Nguyệt Trì Lạc lại nhìn phu phụ thái tử, hai người bọn họ cũng đang cười, Nguyệt Trì Lạc tiếp tục đảo quanh đại sảnh một vòng, đại thể toàn bộ mọi người đều mang theo ý cười, có cười khen tặng, có cười bí hiểm, còn có cười cao cao tại thượng, Nguyệt Trì Lạc rốt cuộc được mở mang kiếm thức cái gì gọi là chân chính Tiếu Diện Hổ*.

*Ý nói lòng người nham hiểm: Khẩu Phật tâm xà, miệng thơn thớt, dạ ớt ngâm, con hổ biết cười (ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác).

*****

Nhìn tất cả mọi người đang cười, vì thế, cánh môi Nguyệt Trì Lạc nhếch một cái, cũng cười theo, một loại cười ngu ngơ ngốc nghếch, theo lời Đông Phương Tuyết nói, mỗi lần nàng cười như vậy, dáng vẻ đó thoạt nhìn thật đúng là vô cùng ngây ngô, vô cùng ngốc nghếch.

A, đứa nhỏ ngốc đó của nhà ai thế!

Phu phụ Tứ Vương Gia cùng phu phụ thái tử ngồi đối diện, quả thật chính là cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp.

Nguyệt Trì Lạc nhìn lướt qua Quý Phi ngồi ở trên cao, nữ nhân đó cứ như không có chuyện gì đang nói gì đó với người con gái nhỏ nhắn bên cạnh, Nguyệt Trì Lạc đang muốn nhìn kỹ thêm, thế nhưng, còn chưa kịp đánh giá, đã nghe được Hoàng đế mở lời trước: "Nam Cung thái tử đường xa đến thăm hỏi, trẫm thay mặt nước Đông Phương chào đón ngươi."

Nam Cung Dạ giơ lên ly rượu, khẽ cúi đầu nói: "Thật đã làm phiền!"

Nguyệt Trì Lạc cảm thấy hơi đổ mồ hôi, Nam Cung Dạ này thế nhưng chỉ nói có bốn chữ như vậy.

Nhìn thấy Hoàng đế cũng không chấp nhất, ngược lại còn cực kỳ hào hứng.

Nguyệt Trì Lạc lướt nhanh qua toàn trường, tầm mắt bất ngờ đối diện với đôi mắt đen của Nam Cung Dạ.

Một khắc đó, Nguyệt Trì Lạc đã suy nghĩ, nơi nào có Nam Cung Dạ thì nơi đó có gió lạnh, hơn nữa còn là hàng loạt.

Hắn nhếch nhếch môi mỏng cười, cười một tiếng một cơn gió lạnh, lúc hắn không cười thì trận trận kéo đến.

Người bình thường nhất định sẽ cảm thấy rợn cả tóc gáy, Nguyệt Trì Lạc coi như bị thổi hai lần nên cũng đã quen rồi.

Vì thế, Nguyệt Trì Lạc không chút khách khí tặng lại cho hắn một cái liếc mắt.

Sau đó, tầm mắt Nguyệt Trì Lạc chuyển đến trên người mỹ nhân bên cạnh hắn, đúng là mỹ nhân nha, thật sự là một mỹ nhân.

Mỗi một cử chỉ đều là ngàn loại phong tình, nàng có một đầu tóc kiểu hoa văn bèo, còn có một đôi mắt màu xanh nhạt.

Mỹ nhân như cảm ứng được ánh mắt của nàng, nghiêng đầu nhìn lại, đôi mắt câu hồn quyến rũ như có điện ném về phía nàng.

Suy nghĩ Nguyệt Trì Lạc đầu bắt phản ứng, mỹ nhân đó mà lại liếc mắt đưa tình với nàng?

Nhưng sau đó, Nguyệt Trì Lạc nhìn kỹ lại đôi mắt quyến rũ đưa tình đó của mỹ nhân là ngắm nhìn Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc cảm thấy không còn hứng thú.

Kéo kéo ống tay áo Đông Phương Tuyết, nói: "Ngày Vân Đăng Tiết ta đã gặp hắn." Nàng chỉ chính là thái tử Nam Cung Dạ.

*****

Đông Phương Tuyết kề sát vào nàng, rất có hứng thú mà nói: "Thật ra ta cũng từng gặp hắn."

"Hả?" Nguyệt Trì Lạc kinh ngạc nói: "Lúc nào?"

"Ngày Vân Đăng Tiết, lúc ta đang ôm nàng."

Vẻ mặt Nguyệt Trì Lạc thoáng qua một tia lúng túng: "Vậy ngươi nhận ra hắn rồi?"

"Ừ." Đông Phương Tuyết gật gật đầu.

Nguyệt Trì Lạc xoắn lên hàng lông mày thanh tú, nghiền ngẫm cười nói: "Thật ra lần đầu tiên nhìn thấy hắn ta cũng cảm thấy không đơn giản, sau đó càng nhìn càng không tầm thường, loại cảm giác đó hôm nay đã được chứng thực rồi."

Đông Phương Tuyết hỏi: "Cảm giác gì?"

Nguyệt Trì Lạc đáp: "Lúc hắn cười tụa như có gió lạnh thổi qua, khi không cười thì trận trận kéo tới." Vừa nói xong nhịn không được thoáng liếc mắt nhìn qua, cảm thấy thời tiết hiện nay nếu như nhìn thêm vài lần chắc có thể hạ thấp được nhiệt độ lúc này.

Đông Phương Tuyết bấm bấm lòng bàn tay nàng, giọng trầm xuống nói: "Không cho nhìn." Thật là bá đạo à!

"Hắn và ngươi đều đẹp mắt như nhau, ta còn chưa có nhìn đủ." Nguyệt Trì Lạc nhìn người nào đó cười cười, đáng tiếc đáp lại nàng là từng luồng gió lạnh.

"Nếu nàng muốn nhìn cho đủ thì buổi tối chúng ta về nhà rồi nhìn, hoặc là nàng muốn nhìn bây giờ cũng được." Đông Phương Tuyết lại bấm bấm eo nàng, đôi môi đỏ mọng nhẹ mơn trớn lên vành tai nàng rồi cắn một cái, kèm theo hứng thú đầy mê hoặc.

"Ta mới không cần á, ta chỉ thích nhìn hắn."

"Ta nói không được nhìn!"

"Ta cứ thích nhìn!"

"Không được nhìn!" Tay Đông Phương Tuyết gia tăng thêm chút lực trên eo nàng, sắc mặt đã đen không thể đen hơn.

Nguyệt Trì Lạc xấu hổ đỏ mặt, không được tự nhiên chuyển động thân thể, vô tình vạt áo quét qua cái bàn làm cho ly rượu rơi xuống mặt đất vỡ tan tành, thanh âm vang vọng ở trong đại sảnh, lộ vẻ đặc biệt lúng túng, đặc biệt chói tai.

Nguyệt Trì Lạc lúc này mới phát hiện, ánh mắt của rất nhiều người đều đang nhìn bọn họ, tình cảnh này hình như có hơi quá mức, ngay cả sắc mặt của Hoàng đế cũng bắt đầu có phần khó coi, huống chi những người khác!

Vì vậy nhếch miệng, đối diện với cái nhìn của mọi người trong đại sảnh, vẻ mặt vô hại cười cười: "A Tuyết, cái ly của ngươi rơi rồi." Giọng nói ấy rất nhỏ rất mềm mại, biểu tình kia rất vô tội rất ngây thơ.

Mọi người mê mang, cái lý đó không phải là Tứ vương phi đánh rơi hay sao?!!

Khóe miệng Đông Phương Tuyết giựt giựt vài cái, rất giỏi, rất cường đại!

Tối nay hắn sẽ cho nàng được mở mang kiến thức cái gì gọi là, 'Rất gợi cảm, rất bạo lực'!

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)