Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 47

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 47
Tình yêu sau cưới
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Không thể nào! Ta không thể dùng thân phận chủ nhân thành Phượng Hoàng gả cho hắn, ta cũng sẽ không để cho hắn cưới người khác, cho dù chết, ta cũng sẽ như thế này theo hắn cả đời. Ta là người ích kỷ, nếu không thể lên Thiên đường, vậy thì cùng nhau xuống Địa Ngục đi!" Nàng cười một tiếng, trên gương mặt thanh tú tỏa ra tái nhợt như một đóa hoa trắng, như loài hoa từ địa ngục mang theo tính khí của băng lạnh.

Không thể lên Thiên đường, vậy thì cùng nhau xuống Địa Ngục đi!

Không thể lên Thiên đường, vậy thì cùng nhau xuống Địa Ngục đi!

Những lời này, cứ thế thẳng vào vang vọng mãi ở trên đại điện trống trải.

Vài chữ thật trầm lắng từ cổ họng khô hốc khó khăn nói ra, nhưng lại hấp dẫn đến trí mạng.

Nghe Nguyệt Trì Lạc nói như thế, Hoa Quý Phi không kiềm được kinh ngạc trừng to hai mắt, biểu cảm luôn luôn lạnh nhạt, đôi mắt không bao giờ có cảm xúc, giờ phút này không còn nhịn được mang theo vài phần hoảng hốt.

Nhìn thấy sự kinh ngạc hoảng hốt của nàng ta, Nguyệt Trì Lạc cười như không cười nhếch miệng: "Quên nói cho người biết, Phượng Hoàng lệnh căn bản không có ở chỗ ta."

Ngừng lại một chút, Nguyệt Trì Lạc lại cười: "Trừ phi A Tuyết tự mình từ chối ta, nếu không thì ta sẽ không rời khỏi hắn, mặc kệ là nữ nhi của ai, cho dù là công chúa nữ vương, cũng đừng mơ tưởng chen vào giữa ta và A Tuyết."

Cuối cùng lạnh lùng liếc nhìn Hoa Quý Phi còn đang sững sờ một cái, Nguyệt Trì Lạc xoay người bước ra khỏi đại điện.

Nghe tiếng cổng chính từ từ khép lại ở phía sau, Nguyệt Trì Lạc khẽ híp híp mắt, gương mặt không chút biểu cảm đi thẳng về hướng cửa thành.

Giờ phút này, lòng của nàng rất loạn rất rối rắm, sự hỗn loạn trước nay chưa từng có.

Rất nhiều vấn đề đang quấn lấy nàng, trong khoảng thời gian ngắn, nàng gần như không còn phân biệt được rõ những thứ này là thật hay giả.

Chiếc khăn tay đó tại sao lại ở trong tay Quý Phi?

Người giúp Quý Phi là ai?

Người đó bị ai giết? Thi thể là ai trộm?

Còn có Ly Lạc, rốt cuộc là người của ai?

Nhiều vấn đề và người đều xoắn xuýt ở trong lòng, giải thích không được cũng nói không rõ.

Lông mày không tự giác càng nhíu càng chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn nhúm cùng một chỗ. Lúc đi đến Ngự Hoa Viên, Nguyệt Trì Lạc vô tình ngẩng đầu lên thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

*****

Là Trân phi, ngày đó ở điện Kim Phượng Thập Thất đã đánh Trân phi này hai bạt tay, cạnh nàng còn đứng một người toàn thân mặc khôi giáp. Hai người đang nhỏ to nói gì đó, nam tử mặc khôi giáp kia nghiêng mặt về phía Nguyệt Trì Lạc, cho nên cũng không thấy được gì.

Không ngờ vất vả đến hoàng cung một chuyến lại có cơ hội gặp mặt, Nguyệt Trì Lạc cười lạnh hai tiếng, thoáng lách người vào phía sau thân cây xanh biếc.

Qua một lúc, thời điểm hai người bọn họ nói chuyện vừa dứt lời, Nguyệt Trì Lạc hơi mất kiên nhẫn trợn trắng hai mắt, trong lúc nhất thời không có nín thở, thở ra một hơi thật lớn, nhưng không ngờ nam nhân mặc khôi giáp kia lập tức quát lạnh một tiếng: "Ai, ra đây?"

Sự đề phòng cũng không được tốt lắm nha, đợi đến lúc nàng không còn kiên nhẫn mới phát hiện.

Nguyệt Trì Lạc bất đắc dĩ nhún nhún vai bước ra ngoài, nhàn nhạt liếc mắt nhìn mặt mày xanh mét của Trân phi, ngay sau đó chuyển ánh mắt sang trên người đàn ông một thân khôi giáp đứng bên cạnh nàng.

Đó là một gương mặt uy nghiêm trời sinh, trên người được chỉnh lý cẩn thận tỉ mỉ, tuy rằng hơi lớn tuổi, nhưng không ảnh hưởng đến đôi mắt chính trực của hắn, nhìn ra được, đây là một nam nhân có chí khí.

"Bản phi chỉ tùy tiện đi dạo một chút, xem ra đã quấy rầy Trân phi nương nương?" Liếc mắt thấy Trân phi đang lạnh lùng nhìn mình lom lom, Nguyệt Trì Lạc không chút cảm tình đánh đòn phủ đầu.

"Không có quấy rầy, Bổn cung cũng chỉ tùy tiện hàn huyên cùng ca ca vài câu, ngược lại gặp được Tứ vương phi ở chỗ này." Trân phi không mặn không nhạt đáp lại, Nguyệt Trì Lạc chợt phát hiện, nàng ta so với lần trước gặp ở điện Kim Phượng đã tiến bộ không ít.

Nam tử được Trân phi gọi là ca ca, vừa nghe nàng nói thế, thì lập tức khom người hành lễ với Nguyệt Trì Lạc: "Vương phi."

Giọng nói lạnh nhạt, dứt khoát, mang theo khí khái quân nhân.

"Vị này là?" Nguyệt Trì Lạc nhíu nhíu lông mày, lời nói có phần không quan tâm gì mấy.

"Ca ca của Bổn cung, Long Thần. Hoàng thượng tự tay chấp bút ngự phong là Đại tướng quân." Trân phi cướp lời nói trước, có chút dương dương tự đắc vui vẻ trả lời.

Long Đại tướng quân? Cha của Long Uyển Nhi, Trân phi là cô nhỏ của Long Uyển Nhi?

Chẳng trách lần trước không hề nể tình nàng chút nào, Nguyệt Trì Lạc cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nói: "Bản phi có chuyện, không quấy rầy hai người hàn huyên nữa."

Chết tiệt, rõ là Oan Gia Ngõ Hẹp, vậy mà cũng có thể gặp được!

Nguyệt Trì Lạc có chút buồn bực đi ra cửa cung, đi chưa được hai bước đã bị ai đó xông tới một phát ôm chặt lấy.

*****

Nguyệt Trì Lạc có chút buồn bực ra khỏi cửa cung, đi chưa được hai bước đã bị ai đó xông tới một phát ôm chặt lấy.

Là hơi thở quen thuộc, Nguyệt Trì Lạc hít sâu một hơi ngửi ngửi, tay vốn định giãy giụa đột nhiên thả lỏng ra.

Những ẩn nhẫn uất ức cùng quật cường trong lòng, cứ thế tuôn trào ra ngoài.

"Sao vậy, A Lạc?" Cảm nhận được lồng ngực ẩm ướt, Đông Phương Tuyết nắm cánh tay thật chặt, tình cảm có thể làm cho con người ta từ cứng rắn đến mấy cũng hóa mềm, âm vang lên tới đỉnh đầu.

Cọ cọ trong ngực hắn, Nguyệt Trì Lạc cắn chặt môi dưới, vùi mặt thật sâu ở trước ngực hắn, trên mặt nước mắt trong suốt hòa lẫn với nước mũi, cứ thế cọ vào trên y phục trắng như tuyết của Đông Phương Tuyết.

Trấn an vỗ về sau lưng nàng, Đông Phương Tuyết có chút cưng chiều thở dài: "A Lạc, nói cho ta biết, ai khi dễ nàng?"

Nàng khóc cực kỳ đè nén, thậm chí cả một tiếng thút thít nhỏ cũng không có. Nếu không phải trên ngực ẩm ướt, hắn gần như không biết nàng đang khóc.

Nàng rất ít khóc, căn bản không làm sao khóc được, mỗi lần chỉ có những lúc rơi vào tình huống không thể cực lực áp chế được mới phát tiết.

Hơn nữa mỗi lần khóc nàng đều rất lớn tiếng, giống như muốn mang hết những điều không vui toàn bộ trút hết ra ngoài.

Nhưng lần này nàng chẳng ừ chẳng hử, cứ yên lặng không lên tiếng, ngược lại càng làm cho hắn đau lòng, làm cho hắn khủng hoảng.

"A Lạc... A Lạc...... A Lạc......" Hắn cũng không hỏi, cứ như vậy yên lặng ôm nhau, có chút bất đắc dĩ gọi tên của nàng, gọi hết lần này đến lần khác, gọi thế nào cũng thấy không đủ.

Mỗi lần gọi, hắn đều cảm nhận được lòng mình càng thêm dao động.

Mỗi lần nghe, lòng của nàng lại càng thêm đau đớn khôn xiết.

Rất đau... Rất đau......

Phải làm thế nào mới có thể không còn đau nữa?

Gắng hết sức kiềm chế bản thân không được nức nở, nàng cắn chặt môi dưới, máu đỏ tươi từ từ rịn ra trên da thịt trắng muốt, thế nhưng sự đau đớn lúc này thật nhỏ bé, làm thế nào cũng không bằng phần đau đớn ở trong lòng, nó cắn nuốt đến tận xương tủy.

Đau đớn giống như có người cầm đao, từng nhát từng nhát cứa vào trái tim nàng.

Đau đến tận xương cốt, làm sao cũng tránh không được.

Qua một lúc lâu, nàng vẫn vùi ở trong ngực hắn, bả vai không kiềm được run run.

Hắn nhẹ nhàng đẩy ra nàng, cúi đầu nhìn nàng.

Trên gương mặt nàng còn kèm theo nước mắt chưa khô, chiếc mũi xinh xắn hồng hồng, đôi mắt đã được nước rửa sạch trong suốt khác thường, đôi môi màu hồng phấn như cánh hoa bị nàng cắn nát, ở trên đó còn vương chút máu khô.

*****

Nàng từ từ ngẩng đầu lên nhìn hắn, cứ thế không hề chớp mắt đối diện với đôi mắt đen thẳm của hắn.

Lòng hắn run lên, không kiềm được cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt nàng.

____________________

Hoàng hôn dần tối, phố chợ đêm Đế Đô đèn đuốc sáng trưng.

Thành thị lúc này rốt cuộc đã đẩy lui được sự nóng bức như thiêu đốt của ban ngày, ngược lại trở nên từ từ mát mẻ.

Người đến người đi tấp nập ở trên đường, các cô nương Yên Vũ lâu đứng ở trước lan can trên lầu hai vẫy vẫy tay về phía khách hàng, quyến rũ cười nói.

Thỉnh thoảng có đủ loại nam nhân khác nhau, đôi mắt thô tục nhìn liếc nhóm cô nương trên lầu, suy tính số bạc trong tay mình, cuối cùng không nhịn được cám dỗ hăng hái đi vào trong. Cũng có hết tốp này đến tốp khác giai* công tử tay cầm quạt xếp thuần thục ngắm nhìn hoa khôi. (ý chỉ người đẹp, như giai nhân, giai công tử)

Buổi tối ở Đế Đô cũng vì vậy mà đèn đuốc lộng lẫy, càng thêm phồn hoa náo nhiệt.

Hai người một thân áo trắng, tay nắm tay đi ra từ Tứ vương phủ.

Siết chặt bàn tay nổi rõ khớp xương ở trong tay, cảm thấy nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến lòng bàn tay. Nguyệt Trì Lạc liếc nhìn vẻ mặt cười nhạt của Đông Phương Tuyết bên cạnh, đột nhiên không biết làm sao nặng nề thở dài thật sâu.

Đôi mắt đen thẳm nhàn nhạt liếc nàng một cái, trong đôi mắt màu tro lạnh có chút tia sáng kỳ lạ, Đông Phương Tuyết nhíu nhíu mày, không nói lời nào.

Nguyệt Trì Lạc giựt giựt khóe miệng, lại nặng nề thở dài một lần nữa.

Đông Phương Tuyết không thể nhịn được nữa: "Ta tính ra, tối nay nàng đã thở dài 22 lần."

"Ngươi cũng đâu có hỏi ta tại sao lại thở dài đâu?" Nguyệt Trì Lạc có chút uất ức.

Nàng đã thở dài nhiều lần như vậy, hắn cũng không có hỏi thăm nàng tại sao phải thở dài?

Đông Phương Tuyết thuận thế nói tiếp: "Tại sao thở dài?"

Trên trán nổi lên ba đường vạch đen, Nguyệt Trì Lạc xoa nhẹ khóe miệng: "Còn không phải đều là vì ngươi!"

Lời nói ra thật là uất ức.

Nghe ra ý tứ giận dỗi làm nũng trong lời nói của nàng, môi mỏng không nén được hơi vểnh lên, Đông Phương Tuyết hỏi: "Ta?"

"Ừ, chính là ngươi." Gật đầu như giã tỏi.

"Ta sai ở chỗ nào hả?"

*****

"Ừ, chính là ngươi!" Gật đầu như giã tỏi.

"Ta sai ở chỗ nào hả?"

"Ngươi sai ở chỗ là không nên lấy ta sớm như vậy." Nghiêng mặt qua để nhìn khuôn mặt không hiểu gì của Đông Phương Tuyết, Nguyệt Trì Lạc tỏ ra không có chuyện gì lạ gật gật đầu, trong mi mắt cong cong nhộn nhạo ý cười nhàn nhạt, khẽ cong lên đôi môi đỏ mọng, đầy đặn mà còn sáng bóng.

Hôm nay, nàng tô lên chút son, che giấu đi sắc mặt vốn tái nhợt không chút sức sống.

Không muốn bị hắn phát hiện sự chán nản thoáng qua trong mắt, nàng cố ý chớp mắt vài cái, dưới hàng lông mi thật dài đôi mắt đã khôi phục lại sắc thái vốn có.

Đông Phương Tuyết mấp máy đôi môi mỏng, lười biếng nhíu nhíu mày, cho nàng một ánh mắt 'Ta đã cưới nàng rồi, làm sao đây'.

Nguyệt Trì Lạc tức giận quá mức, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, Đông Phương Tuyết đáp lại nàng một ánh mắt vô tội, Nguyệt Trì Lạc bĩu bĩu nhếch lên khóe miệng, mũi hếch lên hừ một tiếng, giống như con mèo nhỏ linh hoạt chạy về phía trước.

Khoảnh khắc dó, mái tóc đen được nàng cột cao làm tôn lên một thân áo trắng, Phong Hoa Tuyệt Đại.

Y phục trắng phiêu dật tung bay trong gió, như tiên tử ở trên cao chín tầng không nhiễm bụi trần, đôi mắt to tròn tròn mang theo linh khí đặc biệt.

Cuối cùng, ở dưới bầu trời đầy sao, ở giữa đèn đuốc phồn hoa, nàng đột nhiên nghiêng qua để lộ ra một khuôn mặt như thủy tinh điêu khắc, đôi mắt sáng rực như ngọc lưu ly lười biếng nhướng nhướng lên, đôi mắt quyến rũ như câu hồn khóa chặt hắn, đôi môi tựa như cánh hoa màu hồng nhạt lơ đãng nhếch lên, ý cười thoáng hiện điên đảo chúng sinh cứ thế nở rộ khắc sâu vào trong mắt hắn.

Con ngươi của hắn kịch liệt co rúc, như mất hồn nhìn vào chằm chằm.

Giữa trời đất, trong biển người mênh mông, chỉ có nụ cười của nàng làm điên đảo chúng sinh.

Thế sự xoay vần*, đời người chìm nổi, xóa hết chỉ còn mỗi dáng vẻ tươi cười hờ hững này. (*Câu hán việt là 'Thương hải tang điền' = biển xanh hóa thành nương dâu, ý nói biến đổi lớn lao trong cuộc đời)

Đến khi hắn phục hồi lại tinh thần thì bóng dáng áo trắng đó đã sớm hòa lẫn vào biển người mênh mông.

Dáng vẻ tươi cười đó khiến lòng hắn điên đảo, như mất đi linh hồn.

Hắn có thể cảm giác được trái tim không an phận của mình đang điên cuồng nhảy nhót mãnh liệt.

Hắn túm lấy ngực, bàn tay trắng nõn đến gần như trong suốt đang cảm nhận trái tim nhảy đập.

Hóa ra, vẫn còn có thể nhảy đập.

Đã bao lâu......

Bao lâu không đập như vậy?

Thậm chí hắn đã quên, quên nơi này đã bao lâu rồi không có nhảy động mãnh liệt như vậy.

Có lần hắn đã từng cho rằng, mình chỉ là một người đầu gỗ không có tim, không có cảm xúc.

*****

Có lần hắn đã từng cho rằng, mình chỉ là một người đầu gỗ không có tim, không có cảm xúc.

Cảm nhận được trái tim nhảy đập cấp tốc trong lồng ngực, dưới ánh sao sáng, mặt trăng như vắng lặng trong suốt, hắn nhìn về phía biển người mênh mông, môi mỏng hơi nhếch lên nở nụ cười, cứ thế nhợt nhạt hờ hững cười, nhưng khi nhận thấy Nguyệt Trì Lạc ở trong mắt dần dần hòa hợp rồi lại cũng thật đau xót.

Nàng chạy đến ngã rẽ, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, cảm giác tanh tanh nhớp nháp khiến nàng có chút buồn nôn, quẹt quẹt khóe miệng còn sót lại vết máu, nàng bụm lấy miệng bức lui chút mùi tanh đó, mới từ từ đi ra khỏi ngõ hẻm không có ánh sáng.

"A Tuyết." Đang ở hơn phân nửa chiều dài con phố, nàng nở một nụ cười xinh đẹp nhất nhìn về phía hắn.

Vào lúc Đông Phương Tuyết đang thất thần, nàng độc đáo cất cao giọng, âm thanh trong trẻo giòn tai từ xa truyền vào trong tai hắn.

Hắn ngẩng đầu nhìn tới hướng bắt nguồn phát ra âm thanh, chỉ thấy hai tay nàng uốn thành hình dạng cái loa, vẻ mặt đang cười rạng rỡ nhìn hắn.

Trong biển người mênh mông, một thân y phục trắng của nàng đặc biệt bắt mắt.

Trong mắt hắn, giờ phút này, chỉ có một người đó, một bộ y phục trắng đó.

Hắn không thể chờ được vội bước đi tới, một tay ôm nàng vào trong ngực mình, ngón tay thon dài không tự giác sử dụng hai phần sức lực, ngửi được mùi hương quen thuộc trên người nàng, hắn cảm thấy an tâm cũng giống như lần đầu tiên ôm nàng vào trong ngực vậy, mùi hương làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.

Qua một hồi lâu, Nguyệt Trì Lạc vùng vẫy tách ra, hắn mới buông nàng ra trên mặt kèm theo ý cười nhàn nhạt.

"A Tuyết, đi, bây giờ chúng ta bắt đầu một màn tình yêu sau khi cưới nha." Nguyệt Trì Lạc nhìn hắn cười, lộ ra tám chiếc răng sáng bóng không hề có một khe hở, nắm thật chặt tay hắn lôi kéo đi về hướng trung tâm chợ đêm.

"Ừ."

Nhìn dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của nàng, cùng với chỗ đôi tay hai người đan xen vào nhau, hắn không tự giác gật đầu mỉm cười.

Ngay lúc này mới chính thức là vào đêm, Thành Cổ Đế Đô đang tưng bừng náo nhiệt.

Trên đường lớn vô cùng sầm uất, thỉnh thoảng còn có đủ loại người mang mặt nạ hình thù kỳ quái đi ngang qua.

Còn có mỹ nhân tuyệt sắc đang lựa chọn đèn lồng Lưu Ly.

Nguyệt Trì Lạc chớp đôi mắt tò mò nhìn từng gương mặt mang mặt nạ thoáng qua trước mắt mình.

Không nhịn được ghé mắt liếc nhìn Đông Phương Tuyết, giống như một đứa trẻ lấy làm lạ nói: "A Tuyết, A Tuyết, hôm nay là ngày hội gì à?"

Đông Phương Tuyết khẽ mỉm cười: "Vân Đăng Tiết!" (Tết Hoa Đăng)

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)