Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 44

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 44
Hạnh phúc của nàng ta phụ trách
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đông Phương Tuyết mím nhẹ môi, không nói lời nào.

Nguyệt Trì Lạc khép hờ mắt, cũng không có dự định phá vỡ sự trầm mặc này.

Cho đến lúc Nguyệt Trì Lạc mơ mơ màng màng sắp ngủ, lúc này mới nghe được giọng nói Đông Phương Tuyết.

Tay hắn đặt nhẹ ở trán nàng, nàng nghe được hắn thở dài, nói: "Lạc nhi, sau này đừng có nghịch ngợm như vậy nữa."

Nghe lời này của hắn, Nguyệt Trì Lạc biết hắn đã biết.

Hắn biết Tống Chỉ Thi muốn hãm hại nàng, hắn còn biết kết quả là nàng hãm hại ngược lại Tống Chỉ Thi.

Thì ra là, cái gì hắn cũng biết.

Nàng đã nói mà, thông minh như Tứ Vương Gia, sao có thể không nhìn ra chút âm mưu nhỏ nhặt đó!

Như vậy, sự trầm mặc của hắn, là vì Nguyệt Trì Lạc nàng, hay là vì Tống Chỉ Thi?

Nàng nghĩ không ra, cũng không muốn đoán mò tâm tư của hắn, như vậy sẽ rất mệt mỏi.

"Đang trách ta sao? A Tuyết là đang trách ta hãm hại nàng sao?" Hàng lông mi vừa dài vừa đậm run run, Nguyệt Trì Lạc mở to mắt nhìn hắn, ánh mắt thật hờ hững, Đông Phương Tuyết gần như không cảm nhận được ánh mắt nàng để ở trên người mình.

"Nàng nói đi?" Hắn tựa như cười, tựa như nhếch miệng, cũng không đối mặt trả lời.

Nguyệt Trì Lạc phát hiện, nàng thấy ghét cái loại điệu bộ chết tiệt này của hắn.

"Ta muốn nghe ngươi nói." Nàng không chịu khuất phục nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hắn bất đắc dĩ thở dài, vò vò tóc mai của nàng, vẻ mặt dịu dàng: "Nếu vì thế mà bị thương, thật sự không đáng, Lạc nhi của ta, ta không mong muốn nàng chịu bất kỳ thương tổn nào."

Ta không mong muốn nàng chịu bất kỳ thương tổn nào.

Biểu cảm của hắn vô cùng ôn nhu, giọng nói của hắn vô cùng nhẹ nhàng.

Chỉ có mấy chữ như vậy, một câu nói bình thường nhất trong cuộc sống của vợ chồng.

Nhưng cũng chính vì một câu nói đó, đã đánh tan tất cả lo lắng và phiền não trong lòng Nguyệt Trì Lạc.

"A Tuyết, A Tuyết của ta, A Tuyết của A Lạc." Nàng để gươn mặt vùi thật sâu vào trong ngực hắn, gò má có chút ẩm ướt.

Nàng muốn thét to lên, nàng muốn nói, A Dạ, mình đã tìm được hạnh phúc mình muốn, vì vậy cậu nhất định cũng phải hạnh phúc.

A Dạ A Dạ, mình muốn hắn gọi mình A Lạc, giống như cậu gọi mình vậy.

*****

A Dạ A Dạ, mình muốn hắn gọi mình A Lạc, giống như cậu gọi mình vậy.

Bởi vì một câu A Lạc của cậu đã từng là toàn bộ hạnh phúc của mình.

Hôm nay, mình đã có hắn, cũng hy vọng hắn có thể giống cậu gọi mình một tiếng A Lạc.

Như vậy, hạnh phúc của mình sẽ hoàn hảo tốt đẹp hơn!

Đông Phương Tuyết vỗ nhè nhẹ sống lưng nàng, trấn an nàng giống như đang an ủi một đứa trẻ.

Thần sắc trên mặt có chút mệt mỏi, khóe miệng lại nhẹ nhàng vểnh lên, vẽ ra một độ cong ôn nhu.

Bầu không khí trong xe ngựa rất ấm áp, hai người cũng không đành lòng phá tan loại ấm áp này.

Nguyệt Trì Lạc đầu tóc bù xù cọ cọ ở trong ngực Đông Phương Tuyết, rất lâu nàng mới mở miệng nói chuyện nhưng giọng nói có chút khàn khàn.

Nàng nói: "A Tuyết, ta không muốn suy đoán tâm tư của ngươi, ta sợ một khi bắt đầu sẽ không thể dừng lại, vì vậy ta mới khủng hoảng mới lo sợ, ngộ nhỡ có một ngày ta đoán không đúng, phải làm thế nào?"

Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ mông lung, cắn chặt môi dưới, nàng hỏi hắn: Phải làm thế nào!

Phải làm thế nào.... Phải làm thế nào....

Hắn nhìn nàng, trong đôi mắt sâu thẳm đều là ánh sáng nhàn nhạt. Trong giây phút đó, tim hắn liền đột nhiên mềm nhũn.

Cảm giác có luồng nhiệt ấm nóng vung vén vào trong tim, cả người đều ấm áp.

Cảm giác nhu hòa mềm mại xông đầy cả trái tim hắn, mũi hắn bỗng nhiên cay cay.

Ôm nàng thật chặt, khoảnh khắc đó, cả đời này từ trước đến nay hắn cũng chưa từng có loại cảm giác thỏa mãn như vậy.

Cả đời này, Đông Phương Tuyết hắn tuyệt sẽ không vứt bỏ nàng.

Vĩnh viễn vĩnh viễn......

______________________

Mọi người trong Tứ vương phủ đều biết, Vương Gia cực kỳ sủng ái Vương phi.

Hận không thể đều mang đến những gì tốt đẹp nhất cho Vương phi tiêu khiển.

Chỉ cần Vương phi muốn, thì Vương Gia nhất định sẽ thỏa mãn nàng.

Đông Phương Tuyết sủng ái Nguyệt Trì Lạc, điểm này không thể nghi ngờ, bất kỳ ai trong Vương phủ cũng hiểu rõ.

Thập Thất cũng hiểu rõ, Thập Thất lại càng nắm được tâm tư của Nguyệt Trì Lạc dành cho Đông Phương Tuyết.

Mượn bức tranh này để nói đi!

Trước giờ chủ tử sẽ không vẽ những gì mà mình không thích, thỉnh thoảng có vẽ Huyền Chi Thất, đó cũng là vì nàng thích hắn.

Nhưng chủ tử hiện tại, suốt cả ngày vẽ không phải là Huyền Chi Thất, không phải là người con gái xinh đẹp nhưng ăn mặc kỳ quái.

*****

Nhưng chủ tử hiện tại, suốt cả ngày vẽ không phải là Huyền Chi Thất, không phải là người con gái xinh đẹp nhưng ăn mặc kỳ quái.

Vương phi bây giờ, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải đều chỉ vẽ Tứ Vương Gia.

Vì vậy Thập Thất kết luận, chủ tử nhà mình đã bị rơi vào tay giặc rồi!

Rơi vào trong thế tấn công ôn nhu nhưng cường hãn của Vương Gia.

Tuy nhiên, kể ra hằng ngày không thể nhìn thấy Tiêu Dao Công Tử ở trên tranh vẽ, cũng có chút nho nhỏ tiếc nuối.

Nhưng mà đối với việc Vương Gia che chở cho Vương phi, Thập Thất thật là vui mừng khi mọi chuyện tốt đẹp, tối thiểu không cần lo lắng đời sống sau này phải ở sống cảnh ăn xin trên đường, hơn nữa thân là nha hoàn cận thân của Vương phi, Thập Thất cáo mượn oai hùm*, cuộc sống đó khỏi phải nói càng thêm ung dung tự tại rồi. (ví với dựa vào địa vị người khác)

Thập Thất híp mắt, bưng thuốc bổ ngóng nhìn về phía chủ tử mình.

Ánh mặt trời âm ấm xuất hiện chiếu xuống rơi vào trên người nữ tử, cả người đều đắm chìm dưới ánh mặt trời.

Nàng mặc trường bào kiểu nam, một thân áo trắng như tuyết.

Nàng cẩn thận viết vẽ gì đó ở trên giấy Tuyên Thành, thần sắc chuyên chú mà điềm đạm.

Đôi mắt sáng rực như ngọc lưu ly híp lại một nữa, khóe miệng cong cong thỉnh thoảng nhếch lên một đường cong thật nhỏ, giống như con mèo con lười biếng.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp bởi vì đường cong đó mà nở ra lúm đồng tiền nhợt nhạt.

Nhìn thấy chủ tử không lo không buồn như thế, Thập Thất rất vui sướng nở nụ cười.

Nàng bưng chén thuốc đang có phần do dự, có nên đi tới quấy rầy nàng hay không.

Thế nhưng, Nguyệt Trì Lạc đã mở miệng trước nàng một bước: "Đứng sững sờ ở đó làm gì, còn không mau tới đây."

Nàng ấy không có nhìn nàng, nhưng lại phát hiện ra nàng.

Thập Thất buồn bực nghĩ, gò má chủ tử cũng có mọc mắt à!

"Uống hết đi." Cầm chén thuốc đưa tới, Thập Thất chu môi lên, sắc mặt vô cùng ngây thơ.

Nước thuốc màu đen chợt nhoáng lên lay động, nhưng không có tràn ra ngoài một chút nào.

Nguyệt Trì Lạc nhìn chén thuốc, đôi lông mày thanh tú cau lại.

Đó là thuốc giải 'Ôn Nhu', không biết Đông Phương Tuyết từ đâu biết được nàng trúng 'Ôn Nhu'.

Đến bây giờ, cùng loại với thuốc giải nửa độc thế này, Nguyệt Trì Lạc may mắn mỗi ngày đều được uống.

Chẳng lẽ cuộc sống về sau của nàng đều phải sử dụng những thứ thuốc này?

Nguyệt Trì Lạc nhăn mũi, một hơi uống cạn sạch thuốc trong chén.

Thuốc này tuy đắng, nhưng nàng không hề có chút do dự mà uống cạn.

Chỉ vì, đó là của A Tuyết cho.

Hắn nói muốn nàng lệ thuộc vào hắn, nếu nàng đã hạ quyết tâm thì sẽ đem hết thảy của mình giao cho hắn xử lý.

*****

Hắn nói muốn nàng lệ thuộc vào hắn, nếu nàng đã hạ quyết tâm thì sẽ đem hết thảy của mình giao cho hắn xử lý

Không giữ lại chút sức nào, toàn tâm tin cậy!

Thấy chủ tử uống sạch chén thuốc, Thập Thất nhận lại chén. Sau cùng, ánh mắt nàng chuyển tới một bức họa trên bản vẽ.

Trên căn bản là đã hoàn thành, mà người trên tranh này không phải ai khác, chính là Vương Gia phong hoa tuyệt đại.

Bối cảnh là trên thuyền hoa ở giữa sông, Đông Phương Tuyết một thân áo trắng như tuyết đang cầm kiếm, có thích khách đánh lén từ phía sau, ánh mắt hắn lành lạnh, một tay trở kiếm đâm vào ngay tim thích khách, máu tươi liền phún ra ngoài thế nhưng một chút cũng không dính lên người hắn.

Mỗi một nét bút trên bức họa, mỗi một chi tiết đều trông rất sống động.

Có thể thấy được, chủ tử là thật sự dùng tâm tư tình cảm trên từng nét bút để vẽ ra bức họa này.

Thập Thất có chút bất mãn, âm thầm bĩu môi, vì sao lúc chủ tử vẽ Đệ Nhất Công Tử không có chuyên tâm như thế?

Thật kỳ quái, Thập Thất rất thích Huyền Chi Thất, lại không hề để tâm chút nào với Đông Phương Tuyết.

Có lần Nguyệt Trì Lạc hỏi nàng: Dáng dấp A Tuyết rõ ràng nhìn đẹp mắt hơn Huyền Chi Thất, vì sao ngươi không thích?

Dáng vẻ nghiêm trang, Thập Thất trả lời: Ta thích chính là con người Đệ Nhất Công Tử, không có liên quan đến bề ngoài của hắn!

Nguyệt Trì Lạc nghe trả lời như vậy, thầm nghĩ một câu 'nàng toát mồ hôi'!!

Thử hỏi, nàng ta ngoại trừ biết dáng vẻ bên ngoài của Huyền Chi Thất ra, có hiểu thấu đáo về con người hắn không?

Huyền Chi Thất là ai? Đó là Đệ Nhất Công Tử Đế Đô tay ăn chơi nổi tiếng nhất nước Đông Phương!

Hắn xuất thân cao quý, dung mạo tuấn mỹ, tài trí Diễm Tuyệt Thiên Hạ.

Hắn trái ôm phải ấp, nhưng có thể xử lý tốt quan hệ nội bộ cân bằng vô cùng thỏa đáng.

Hồng nhan tri kỷ của hắn đầy khắp thiên hạ, nhưng sống giữa vạn bụi hoa thế mà một mảnh lá nhỏ cũng không dính vào người.

Hắn cao hứng, trong nháy mắt có thể làm cho tên ăn xin ven đường biến thành phát tài giàu có.

Hắn cũng không sợ hoàng quyền, dĩ nhiên, hắn cũng sẽ không đi khiêu khích với hoàng quyền.

Tóm lại, người này, thật rất phức tạp!

★★

Năm tháng yên tĩnh tốt lành, cuộc sống bình an yên ổn.

Thời gian nữa tháng trôi qua như nước chảy, cuộc sống Nguyệt Trì Lạc không có gì đặc biệt, cũng lười biếng lờ đờ như trước kia.

Ăn no rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, có điều thời gian ngủ thì nhiều hơn.

Người nhìn không ra có chỗ nào bất thường, chỉ có sắc mặt trắng hơn vài phần so với trước kia, cả ngày mệt mỏi cảm thấy không có tinh thần.

*****

Người nhìn không ra có chỗ nào bất thường, chỉ có sắc mặt trắng hơn vài phần so với trước kia, cả ngày mệt mỏi cảm thấy không có tinh thần.

Mà nàng yêu thích duy nhất chính là vẽ, điên cuồng vẽ.

Nàng vẽ ra từng chi tiết khi nàng và Đông Phương Tuyết ở cùng nhau, đương nhiên ngoại trừ lúc trên giường. (hố hố)

Những bức tranh đó nàng cất giữ như trân bảo, Thập Thất cũng không dám lộn xộn.

Thời tiết hôm nay thật là tốt.

Vậy mà thần sắc Đông Phương Tuyết lại có chút tăm tối khó lường.

Ngày hôm nay, vị Tả Tướng trước giờ không nghiêng về bên nào, đã xảy ra tranh chấp với hắn ở trên triều.

Cái chết của Binh Bộ Thượng Thư Bạch đại nhân, vất vả lắm mới tra ra được chút manh mối, những chứng cớ đó mặc dù không có trực tiếp chỉ đến hắn, nhưng đều là người bên cạnh hắn.

Kiên cường đứng ở trong triều, nghe đội ngũ nhiều phe tranh luận không nghỉ.

Trong lòng hắn thầm cười lạnh, khắp thiên hạ ngoài Đông Phương Tuyết hắn biết Bạch đại nhân không có chết ra, còn có ai biết được?

Chỉ tung một cú quả mù như vậy, nhưng đã làm cho bọn họ mất kiên nhẫn!

Hắn nghĩ, không cần thiết đợi thêm nữa, mặc kệ ra sao, cũng chờ không nổi nữa!

Mấy ngày sau, quan viên trong triều đình bắt đầu thượng tấu tố cáo thái tử Đông Phương Tường.

Từ đó, tin tức trong triều đình bắt đầu truyền tới đường nhỏ, bay lượn đầy trời khắp phố chợ.

Có lời đồn thái tử tự tạo binh khí, còn loan truyền thái tử và Nam Lâm thái tử qua lại rất thân, có hiềm nghi cấu kết.

Nhưng vào lúc đang bùng nổ như thế, lại nổi lên tin tức Tứ Vương Gia Đông Phương Tuyết cấu kết với trọng thần kéo bè kết phái.

Sau khi tin tức truyền ra, Thái Tử đảng cùng Tứ Vương Gia đảng ở trên triều đình tranh luận không dứt......

Những tin đồn này giống như mọc thêm cánh ào ào loan truyền khắp cả Đế Đô.

Trong thời gian ngắn, dân chúng bắt đầu châu đầu kề âm thầm truyền tin, hơn nữa tin tức có khuynh hướng càng truyền càng mãnh liệt.

Nhưng bất kể là Thái Tử đảng hay Vương Gia đảng, từ đầu đến cuối đều không có chứng cứ rõ ràng xác thực chuyện xảy ra.

Cuối cùng, tin đồn đã bị cơn thịnh nộ của Hoàng đế trấn áp được chung cuộc.

Trải qua sự việc lần này, quan hệ giữa thái tử và Đông Phương Tuyết lại càng thêm phân chia rõ ràng.

Lúc trước ám đấu*, từng bước chuyển thành minh tranh**. (*ngấm ngầm đấu đá, ** quanh minh chính đại tranh giành)

Trên đường từ phố trở về Vương phủ, dọc theo đường đi nghe được những lời đồn này, Nguyệt Trì Lạc có phần mơ hồ không rõ.

Hoàng đế sủng ái Đông Phương Tuyết như vậy, mà năng lực Đông Phương Tuyết cũng không thua kém Đông Phương Tường, vì sao Hoàng đế không dứt khoát lập Đông Phương Tuyết làm thái tử cho xong?

*****

Là vì tổ chế quy định lập con trưởng, hay bởi vì Đông Phương Tường là do hoàng hậu sinh ra?

Những việc này, Nguyệt Trì Lạc chỉ có thể ở trong lòng âm thầm rối rắm, nàng không nghĩ ra cũng đoán không nổi, nên dứt khoát không nghĩ nữa.

Trong khoảng thời gian gần đây, Đông Phương Tuyết bắt đầu càng lúc càng bận, có khi đến tận khuya mới trở về.

Nguyệt Trì Lạc nhìn vẻ mệt mỏi trên mặt hắn, thường hay âm thầm thở dài.

Làm Vương Gia như hắn cũng không có nhẹ nhàng gì!

Cúi đầu nhìn qua những nguyên liệu nấu ăn tự mình mua, Nguyệt Trì Lạc cong lên khóe miệng giống như con mèo nhỏ, nở nụ cười.

Hôm nay nàng dự định tự tay nấu chút gì đó cho A Tuyết, rất lâu rồi không có nấu ăn, đúng lúc đã có thể thử tay nghề một chút.

Thập Thất đi theo phía sau nhìn bóng lưng của nàng, vui vui vẻ vẻ!

Ánh sáng mặt trời rất cường đại, ánh sáng màu vàng dập dờn chói lọi.

Xe ngựa màu xanh dương đậm lẫn trong ánh mặt trời đang chạy đến, chầm chậm dừng lại ở cổng Vương phủ.

Đầu tiên là một bàn tay đầy đặn nổi rõ khớp xương, ngón tay vén nhẹ lên rèm che, sau đó là một dung mạo xinh đẹp làm cho người ta hâm mộ.

Sóng mũi cao thẳng, bờ môi mỏng hơi mím, đôi mắt đen thẳm cộng thêm nốt Chu Sa diễm tuyệt giữa trán, từng đường nét hình dáng đều là bậc nhất.

Đông Phương Tuyết vừa xuống xe ngựa, liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh của người con gái đang cười tủm tỉm vui mừng chạy về phía hắn.

Ánh mặt trời bao phủ quanh người nàng, nàng chạy đến cả người mang theo hơi thở thoải mái trong sáng.

Đôi mắt chứa ý cười, khóe miệng cong cong, mái tóc đen thật dài ở sau lưng nhoáng lên từng cái theo mỗi bước chân nàng chạy, điệu bộ thật là đáng yêu.

Trong phút chốc, sự mệt mỏi nhợt nhàn giữa trán Đông Phương Tuyết không tự chủ chuyển thành muôn vàn cưng chiều thương yêu.

"A Lạc, sao lại ra đây?" Hắn không nén nổi tình cảm cong lên khóe miệng, hình dáng đôi mắt lạnh như băng mang theo ý cưới nhu hòa.

Nguyệt Trì Lạc lôi kéo tay hắn, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi con ngươi chói lọi như ngọc lưu ly kèm theo nụ cười thản nhiên, hợp tình hợp lý mà nói: "Ta dĩ nhiên là tới đợi ngươi." Không phải đợi hắn, nàng đứng ở đây làm gì!

Đông Phương Tuyết nhíu mày, đón nhận ánh mắt của nàng: "Nếu như đến tối ta mới về, thì nàng làm thế nào?"

"Thì ta vẫn cứ ở đây đợi ngươi, đợi đến lúc ngươi về mới thôi." Nguyệt Trì Lạc cắn cắn ngón tay, hàm răng trắng muốt cắn nhẹ lên đầu ngón tay mịn màng.

*****

Đông Phương Tuyết nghe nói vậy, biểu cảm trên mặt chợt tắt, yêu thương vuốt vuốt mái tóc bay tán loạn của nàng, tiểu sinh* nỉ non nói: "A Lạc, A Lạc, ta sẽ không để nàng đợi quá lâu......" Rất nhỏ giọng nói mấy chữ, nói xong lời cuối cùng đã gần như không còn tiếng nữa. (*vai nam trẻ (trong hí khúc) kg tìm đc từ nào đồng nghĩa nên mình để nguyên)

Nguyệt Trì Lạc nhất thời bừng tỉnh tinh thần, trước khi lẩm bẩm có nghe được tên mình.

"A Tuyết, vừa rồi ngươi nói cái gì, ta không nghe rõ?" Nàng hỏi đầu cũng không ngẩng lên.

Hắn nhíu lên hàng lông mày như tranh vẽ, cười một tiếng mang theo đầy hương vị mê hoặc, nhẹ giọng nói: "Không có gì, ta nói ta đói bụng rồi."

Nguyệt Trì Lạc bất ngờ bị hắn mê hoặc làm cho ngẩn người, đã rất lâu không có nhìn thấy biểu cảm này của hắn, mà căn bản cũng không thấy được mấy lần, chỉ có trước lúc cưới từng thấy được biểu cảm đầy mê hoặc này, vì vậy trong lúc nhất thời nhìn thấy nên tim có chút đập mạnh và loạn nhịp.

Nguyệt Trì Lạc liếc mắt nhìn hắn lần nữa, nhưng biểu tình kia đã không còn tồn tại.

Nguyệt Trì Lạc đột nhiên nở nụ cười, Đông Phương Tuyết thấy nàng cười, khóe miệng không kiềm được cũng giương giương lên.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới đại sảnh.

Ngay giữa đại sảnh để một cái bàn gỗ lim bát tiên, trên bàn bày biện nhiều thức ăn tinh xảo đẹp mắt.

Thức ăn vẫn đang từ từ bốc lên hơi nóng, từ xa Đông Phương Tuyết đã nghe được mùi thơm của thức ăn.

Nhìn người con gái trước mắt đang cười tươi như đóa hoa nhỏ, Đông Phương Tuyết khó hiểu nhíu nhíu mày, không lẽ là Vương phi của hắn làm sao?

Nghe nói, Vương phi của hắn bất kể là ở Nguyệt gia hay ở tại Vương phủ cái gì cũng không biết, là người lười biếng cái gì cũng không muốn làm.

Nhưng hiện tại, nàng có thể vì hắn mà rửa tay nấu cơm canh!

Suy nghĩ đến đây, thần sắc Đông Phương Tuyết có chút khó lường, hắn chăm chú nhướng lên lông mày, trong lúc nhất thời cảm thấy thật phức tạp.

Nhưng sự việc đó cũng chỉ là trong nháy mắt, biểu cảm lại quay trở về lúc ban đầu.

Hắn cầm lên đũa tùy tiện gắp một chút thức ăn bắt đầu thưởng thức, sau đó Nguyệt Trì Lạc thấy cổ họng hắn chuyển động nuốt xuống.

"Thế nào, không kém hơn đầu bếp Vương phủ chứ?" Nhìn vẻ mặt như đang hưởng thụ của hắn, mi mắt Nguyệt Trì Lạc nở rộ như hoa, đôi mắt cong cong cười thật tươi giống như nửa vầng trăng treo lơ lửng giữa bầu trời.

Đông Phương Tuyết tiếp tục ăn thêm chút nữa rồi mới dừng lại, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Chẳng có gì đặc sắc, so với ngự trù trong cung còn kém xa."

Nguyệt Trì Lạc bất mãn trợn mắt liếc hắn một cái: "Được, vậy Vương Gia người đừng ăn nữa, ta lấy đi cho chó ăn còn không tốt hơn sao?"

*****

Nguyệt Trì Lạc bất mãn trợn mắt liếc hắn một cái: "Được, vậy Vương Gia người đừng ăn nữa, ta lấy đi cho chó ăn còn không tốt hơn sao?"

"Đương nhiên không được!" Đông Phương Tuyết ngăn cản bàn tay Nguyệt Trì Lạc đang chuẩn bị bưng lên thức ăn, khóe miệng bắt đầu hơi co giật. Cho chó ăn? Làm những món này cho hắn, lại còn muốn đem đi tiện nghi cho mấy con chó bên ngoài?

Cuối cùng, Đông Phương Tuyết suy nghĩ lại, hơi mất tự nhiên nói: "Tuy rằng làm còn thua xa đầu bếp trong cung, nhưng Bổn vương thấy miễn cưỡng vẫn có thể chấp nhận được."

Nhìn sự quẫn bách muôn năm hiếm thấy trên mặt Đông Phương Tuyết, tâm tình Nguyệt Trì Lạc vui vẻ không thôi, trong lòng ấm áp nhu hòa thỏa mãn vô hạn, bất thình lình lớn tiếng gọi to một câu: "A Tuyết......" Thanh âm kéo dài vô tận.

"Ta ở đây!" Không hiểu chuyện gì.

"A Tuyết......" Tiếp tục kêu to.

"Ta ở đây!"

"A Tuyết......" Làm sao bây giờ? Cảm thấy gọi thế nào cũng không đủ, Nguyệt Trì Lạc xụ mặt phiền não.

"Ta ở đây!" Đông Phương Tuyết ngẩng đầu lên nhìn nàng, mãi mãi lưu luyến dịu dàng.

Nguyệt Trì Lạc hít thật sâu một hơi rồi nặng nề thở ra, tiếp theo cười tủm tỉm cong lên khóe mắt, ánh mắt có chút tình cảm dịu dàng nhìn về phía Đông Phương Tuyết, nói: "Sau này, ba bữa cơm của ngươi, ta phụ trách!"

Đông Phương Tuyết nghe nói vậy, nhàn nhạt liếc nàng một cái, rồi sau đó cúi đầu xuống, chỉ chốc lát sau lại ngẩng đầu nhìn thẳng nàng, rồi toét miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Vậy thì trao đổi, về sau, hạnh phúc của nàng ta phụ trách." Vừa dứt lời, lại tiếp tục cúi đầu dùng bữa.

Đột nhiên cảm thấy hạnh phúc như thế thật không chân thật, Nguyệt Trì Lạc cắn cắn môi, vẻ mặt buồn rầu, có chút rối rắm hỏi: "Hạnh phúc trao đổi, có được coi là hạnh phúc không? Hạnh phúc trao đổi, có thể lâu dài sao?" Nhỏ giọng nói ra vài chữ như vậy, cũng không biết rốt cuộc hỏi ai.

Đông Phương Tuyết dừng đũa, ngón tay hơi hơi co lên, một phần hai đũa vẫn còn ở lại trong chén.

Hắn cúi đầu trầm ngâm không lên tiếng, hàng lông mi vừa dầy vừa dài rũ xuống, che giấu thần sắc trong đôi mắt, có một sợi tóc đen thật dài rơi vào trên đường nét hoàn mỹ, cùng với da thịt trong suốt nhìn vào hình thành đối lập rõ ràng.

Một lúc sau, hắn cầm đũa lên, như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn.

Chậm rãi nhai, cẩn thận nuốt.

Nhìn nét mặt nghiêng hoàn mỹ của hắn, Nguyệt Trì Lạc hơi híp híp mắt, nghiêng người tới đặt lên bờ môi mỏng quyến rũ của hắn một nụ hôn, như chuồn chuồn lướt nước.

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)