Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 43

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 43
Hãm hại và phản kháng (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Ý tứ châm chọc không hề che giấu, Tống Chỉ Thi nghe nói, thân thể uyển chuyển không kiềm được run run, cái loại cảm giác thở không thông từ từ nồng đậm, trong lòng tràn đầy đố kỵ và ân hận biến hóa thành hung ác và hiểm độc nhìn Nguyệt Trì Lạc: "Ngươi cho rằng A Tuyết cam tâm tình nguyện cưới ngươi sao? Ngươi cho rằng A Tuyết tự nguyện ư? Ngươi cho rằng A Tuyết hắn thật sự yêu ngươi sao? Hừ! Ngươi đừng đắc ý, về sau có mình ngươi khóc. Bổn cung thật là hối hận lần trước không có trực tiếp giết chết ngươi, nhưng mà......"

Lời nói sắc bén, nói ra không chút lưu tình, từng câu chất vấn và châm biếm, khiến Nguyệt Trì Lạc theo thói quen cau mày.

Ban đầu Đông Phương Tuyết tại sao cưới nàng, vấn đề này nàng cũng từng suy nghĩ qua, nhưng cuối cùng lại không bệnh mà chết*, mà nay, vừa nghe Tống Chỉ Thi nói như thế, trong lòng đột nhiên nảy sinh vài phần buồn bực. (*chưa dc giải đáp đã ko có cơ hội nghĩ tới nữa)

Lắc lắc đầu, Nguyệt Trì Lạc ngước mắt nhìn lên, nhưng đúng lúc bắt gặp được khóe môi của Tống Chỉ Thi nở nụ cười quỷ dị.

"Lần này ngươi không thể có vận khí tốt như vậy đâu, tuy rằng không thể dồn ngươi vào chỗ chết, nhưng......"

Đôi môi đỏ mọng kiều diễm như quả anh đào, nhấc lên nụ cười vô cùng quỷ dị, phun ra lời nói lạnh lẽo vô tình.

Nguyệt Trì Lạc nhìn nụ cười quỷ dị ở khóe môi đó nhất thời sửng sốt, ngay lúc nàng đang ngẩn người, đôi tay gầy yếu của Tống Chỉ Thi không báo trước chộp tới, Nguyệt Trì Lạc theo bản năng vội đẩy ra ngoài, Tống Chỉ Thi được như ý quỷ dị cười một tiếng, theo đà Nguyệt Trì Lạc đẩy ra uốn cong người ngã xuống bờ sông ở phía sau.

Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp đó, trong phút chốc biến sắc, lộ ra sắc mặt tái nhợt thiếu sức sống.

Nguyệt Trì Lạc trợn to hai mắt nhìn hành động của Tống Chỉ Thi, đôi mắt sáng chói như ngọc lưu ly khẽ nhíu lại, nhíu thành độ cong nửa vòng tròn, trong đầu thoáng qua đoạn phim truyền hình lúc tám giờ đã từng xem trước đây, giả tạo lại khoa trương cũng giống như tình tiết trong tiểu thuyết.

Nàng nhếch môi từ tốn cười cười, cười đến sáng ngời rạng rỡ, nữ nhân này, thì ra là muốn hãm hại nàng đây!

Vậy thì hãy chờ xem, là sự hãm hại của nàng ta lợi hại, hay phần phản kháng của nàng cường hãn!

Vào một khắc thân thể Tống Chỉ Thi sắp ngã xuống, Nguyệt Trì Lạc nhìn về phía nàng khẽ mỉm cười.

Tống Chỉ Thi cả kinh, lúc nàng còn đang kinh ngạc thì bàn tay trắng mịn của Nguyệt Trì Lạc đã túm lấy nàng, dùng lực kéo nàng lên lên thẳng cạnh bờ hồ, thân thể hai nguời xoay tròn chuyển hướng vẽ ra một độ cong bán nguyệt, Tống Chỉ Thi vốn sắp ngã xuống sông được Nguyệt Trì Lạc nhanh nhẹn dùng lực kéo lên không hao tổn gì an toàn đứng cạnh bờ hồ, mà hai tay của nàng lại bị Nguyệt Trì Lạc tài tình khéo léo xoay chuyển thành tư thế đang đùn đẩy.... .

*****

"Thái tử phi nương nương, ngươi muốn chơi thì ta sẽ theo ngươi đến cùng, cái này chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, ngươi cho rằng có thể làm hại được ai? Ta đã sớm nói với ngươi, đắc tội Nguyệt Trì Lạc ta, sẽ là chuyện mà ngươi hối hận nhất đời." Nguyệt Trì Lạc mấp máy môi, đôi môi trơn bóng phản xạ ra sắc thái mượt mà, không tiếng động nói ra lời này với nàng, sau đó trong mắt nàng là sự chấn động khiếp sợ rồi từ từ ngã xuống bờ sông......

Phìch một tiếng, là âm thanh vật nặng rơi xuống nước.

Trong phút chốc, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi.

Ngay sau đó một bóng trắng bay vụt đến, áo bào màu trắng tung bay ở trong gió, bay như mây trôi, oai phong như Kình Long.

Bùm một tiếng, trong nháy mắt bóng trắng đó vọt vào trong hồ nước, chỉ một thoáng cả người biến mất trong nước.

Tống Chỉ Thi trừng lớn mắt phượng, có chút không dám tin nhìn về phía bóng trắng đang bị nước bao phủ.

Đó là, Đông Phương Tuyết!

Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo giờ phút này trắng bệch như một xác chết.

Tống Chỉ Thi cắn chặt cánh môi, thân thể hơi run run, trong đôi mắt phượng hơi nước đang dần bốc lên, chỉ chốc lát, một giọt lệ châu trượt xuống gò má, dung mạo như hoa lê đẫm mưa, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

"Muốn đoạt lại sao? Đáng tiếc, đó đã là chuyện ngươi không còn khả năng thực hiện được nữa." Khóe môi Long Khuynh Anh nhếch lên chậm rãi đi tới, nét đẹp quyến rũ tự nhiên mà có, ánh mắt nham hiểm hung ác thản nhiên nâng lên gương mặt của Tống Chỉ Thi.

Tống Chỉ Thi run lên, không hề lên tiếng, hàng mi thon dài rũ xuống che giấu cảm xúc trong mắt.

Áo choàng đỏ tươi ở giữa không trung vẽ ra đường cong hoàn mỹ, Long Khuynh Anh nghiêng nghiêng người, di chuyển ánh mắt đến trước mặt Tống Chỉ Thi, lạnh nhạt thờ ơ hỏi: "Hối hận không?"

"Không!" Tống Chỉ Thi ngước mắt, sắc mặt tái nhợt thản nhiên lắc đầu một cái, mắt phượng ngạo nghễ biểu hiện tràn đầy kiên định: "Ta không hối hận." Chỉ có điều không cam lòng.

"Ha ha, cho dù hối hận, suốt đời này ngươi cũng đừng mơ tưởng có một chút cơ hội nào đến gần hắn." Long Khuynh Anh liếc nàng một cái, mỉa mai cười ra tiếng.

Đôi môi tái nhợt run run, Tống Chỉ Thi còn muốn nói điều gì, ngay lúc này, Đông Phương Tuyết ôm Nguyệt Trì Lạc đang khép hờ mí mắt bay vọt lên, bọt nước bắn văng khắp nơi, nước hầu như đều từ quanh thân bọn họ đổ trút ra, dưới ánh mặt trời phát ra sắc màu mượt mà như thủy tinh.

Đông Phương Tuyết đặt Nguyệt Trì Lạc ở trên mặt đất, chậm rãi nghiêng mặt sang.

*****

Cánh mũi thẳng đứng thanh tú, đôi môi mỏng mím nhẹ, toàn vẹn vẽ ra một khuôn mặt nghiêng hoàn mỹ.

Đôi mắt màu tro lạnh thâm sâu như vũ trụ trông không thấy đáy, trong khoảnh khắc quay đầu nhìn lại, độ ấm dần biến mất, rất nhạt rất nhạt, nhạt đến mức khi dừng lại ở trên mặt Tống Chỉ Thi giống như không tồn tại, chưa tới một giây, ngay sau đó lại dời đi chỗ khác, chuyên chú nhìn Nguyệt Trì Lạc đang hôn mê.

"Lạc nhi?" Đông Phương Tuyết quỳ một chân trên đất, nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt tái nhợt của người trong ngực, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt đến tìm không thấy một chút xảm xúc dao động nào, đôi mắt đen thẳm lại càng thêm âm u.

Nguyệt Trì Lạc kìm nén hơi thở, bình yên nhắm mắt, cơ thể hơi cứng ngắc nằm ở trong ngực Đông Phương Tuyết.

Cảm nhận được độ ấm lòng bàn tay của Đông Phương Tuyết dừng lại trên mặt, khóe miệng thoáng gợi lên ý cười gần như là không thể nhận ra.

Thật ra nàng biết bơi, chỉ vì phối hợp tuồng vui mới vừa rồi, cho nên lúc này mới làm bộ không biết bơi.

Hơn nữa còn liều chết nín thở, đã uống vài ngụm nước sông ô nhiễm vào.

Nếu rơi xuống nước mà biết bơi, vậy thì té xuống còn ý nghĩ gì nữa?

Chẳng phải tiện nghi cho Tống Chỉ Thi? Bạc đãi cho diễn xuất của mình?

Hơn nữa nàng hành động như vậy, so với hành vi Tống Chỉ Thi tìm người hạ xuân dược, quả thật là kém xa một trời một vực.

Một ở trên trời, một ở dưới đất.

Cho nên Tống Chỉ Thi không nhận chút trừng phạt, thì Nguyệt Trì Lạc nàng thật đúng là có lỗi với chính mình.

"Lạc nhi, nàng mau tỉnh?" Nhìn Nguyệt Trì Lạc vẫn cứ không có phản ứng gì, Đông Phương Tuyết càng gắt gao nhíu thật chặt mi mắt như tranh vẽ.

Nguyệt Trì Lạc tiếp tục im lặng, tiếp tục nhắm chặt mắt, giả chết!

Đông Phương Tuyết sốt ruột, để tay áp lên lồng ngực nàng, lo lắng gọi to: "Lạc nhi, tỉnh... Tỉnh lại.... Tỉnh lại Lạc nhi..."

Thấy Đông Phương Tuyết thật sự lo lắng, Nguyệt Trì Lạc nấc nhẹ lên phun ra một họng nước đục.

Hàng lông mi vừa đậm vừa dài run run lên, mở mắt ra vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của Đông Phương Tuyết.

Giống như muốn hút con người ta đi vào trong đó, vô tận không có điểm dừng lại.

Trong khoảng thời gian ngắn Nguyệt Trì Lạc có chút khủng hoảng, ngơ ngẩn rũ mắt xuống tránh né cái nhìn của Đông Phương Tuyết, lờ mờ lên tiếng, lại phun ra một hớp nước đục, giọng nói có chút khàn: "A Tuyết, ta không sao rồi."

Đông Phương Tuyết thở ra thật dài một hơi, giống như trấn an vuốt vuốt phía sau lưng của nàng, dịu dàng nói: "Không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì thì tốt rồi."

Hắn nói, không có việc gì thì tốt rồi, không có việc gì thì tốt rồi!

*****

Hắn nói, không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt.

Nguyệt Trì Lạc hơi muốn khóc, chen lách chen lách, nhưng chen không ra nổi một giọt nước mắt.

Không quên chuyện đang căng thẳng, trong lòng Nguyệt Trì Lạc thoáng cười lạnh, từ từ ngẩng đầu lên, mơ hồ nhìn Tống Chỉ Thi, đôi mắt quyến rũ xinh đẹp tràn ngập sương mù: "Thái tử phi nương nương, ta biết ngươi không thích ta, nhưng có thể nói cho ta biết rốt cuộc là người cố ý hay vô tình không?"

Sau khi trải qua những gì đã xảy ra, câu hỏi đó không có vẻ nhu nhược, ngược lại như một lưỡi kiếm sắc bén.

Nghe Trì Lạc hỏi thế, Đông Phương Tuyết và Long Khuynh Anh cùng lúc ngẩng đầu lên nhìn về hướng Tống Chỉ Thi.

Nhưng mà ánh mắt của người phía trước là lạnh nhạt, còn người ở phía sau thì giống như đang xem kịch vui.

Mặc kệ là vô tình hay cố ý, đều nhất định là có liên quan đến Tống Chỉ Thi.

Tống Chỉ Thi há to miệng, muốn lên tiếng nhưng lại phát hiện bất luận nói gì đi nữa cũng là lỗi của mình.

Vào thời khắc này, oán hận đối với Nguyệt Trì Lạc càng thêm sâu.

Thế nhưng, khiến cho nàng không thể đối mặt chính là đôi mắt lạnh lẽo của A Tuyết.

Làm sao có thể, A Tuyết làm sao có thể dùng loại ánh mắt đó nhìn nàng?

Đó là A Tuyết của nàng sao? Chính là A Tuyết đã từng nói muốn bảo vệ nàng sao?

Nhưng hôm nay, đúng thật là cái gì cũng không còn nữa, đúng thật là cái gì cũng đã mất đi.

Dưới cái nhìn tập trung của ba người, cuối cùng vì sự tôn nghiêm Tống Chỉ Thi buộc phải mở miệng lên tiếng, thanh âm thế nhưng vẫn trấn định trước sau như một, giống như căn bản chưa từng xảy ra chuyện gì không vui: "Cho dù Bổn cung có thừa nhận hay phủ nhận, các ngươi cũng sẽ không tin tưởng Bổn cung, không phải sao? Hơn nữa Bổn cung và ngươi xưa kia không oán ngày nay không thù, thật sự tìm không được lý do gì để hại ngươi. Nhưng Bổn cung vẫn muốn nói cho ngươi biết, nếu như Bổn cung muốn hại ngươi, Bổn cung cũng không cần phải đích thân ra tay."

Ngụ ý, nàng ta tất nhiên là không cố tình.

Lời nói xoay chuyển đối xử với nhau có lễ nghĩa, cũng miễn cưỡng chỉ ra để mọi người tự suy đoán, đồng thời cũng chỉ ra mình chính là người vô tội.

Nếu như Nguyệt Trì Lạc không phải là người tham dự, nàng thật nên vì nàng vỗ tay.

Nếu biết ngày xưa không oán, ngày nay không thù, vậy thì tại sao muốn dồn nàng vào chỗ chết?

Nói xong, Tống Chỉ Thi nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tuyết, trong đôi mắt phượng là sự quật cường hiếm thấy, nhưng lại chạm phải đôi mắt tối tăm của Đông Phương Tuyết, sắc mặt lạnh nhạt giống như người xa lạ.

Tống Chỉ Thi run run đôi môi, vẻ mặt vừa khôi phục được chút huyết sắc lại tiếp tục trắng bệch.

*****

Nhẹ rũ xuống mi mắt, che giấu thần sắc bi ai ở bên trong.

Nguyệt Trì Lạc nghe nói thế chỉ cười một tiếng, nhíu nhíu lông mày: "Thái tử phi nương nương, ngươi không trả lời làm sao biết chúng ta không tin? Với lại dù ta không tin, thì A Tuyết cùng phò mã cũng nên tin tưởng chứ? Bọn họ thật là tận mắt nhìn thấy đấy."

Giương môi cười cười, Nguyệt Trì Lạc nói tiếp: "Hay là trong lòng ngươi đã có kết luận rồi, vì vậy mà không tiện nói ra?" Lời nói kín đáo một chút là ngươi không tiện, nói khó nghe một chút chính là ngươi không dám.

"Bổn cung......" Tống Chỉ Thi mím môi thoáng gợi lên ý cười lạnh, ngẩng đầu lên ánh mắt đảo qua Nguyệt Trì Lạc rồi bình tĩnh nhìn về phía Đông Phương Tuyết, ánh mắt quật cường, thần sắc ngạo nghễ: "Bổn cung tin tưởng Tứ Vương Gia sẽ trả cho Bổn cung một sự công bằng hợp lý."

Ẩn ý trong lời nói chính là để Đông Phương Tuyết đưa ra lựa chọn.

Nguyệt Trì Lạc hơi cười lạnh, hay cho một Tống Chỉ Thi!

Đoạn tình xưa của Đông Phương Tuyết và Tống Chỉ Thi, thật cho rằng không có ai biết sao?

Thế nhưng, thần sắc Nguyệt Trì Lạc nhìn Đông Phương Tuyết không hề gợn sóng, ánh mắt đang bắt đầu có chút phức tạp.

A Tuyết, hắn sẽ làm sao đây?

Tất cả mọi người đều im lặng nín thở, ánh mắt sáng quắc nhìn về hướng Đông Phương Tuyết.

Đông Phương Tuyết thu lại thần sắc nhu hòa trong mắt, ánh mắt thản nhiên lướt qua Tống Chỉ Thi, không nhìn thần sắc chờ mong của nàng, rũ xuống hàng lông mi vừa dài vừa dầy, giấu đi tất cả tâm tình trong mắt.

Im lặng là vàng, là ngầm thừa nhận hay là không thể nào nói ra miệng?

Tống Chỉ Thi tâm lạnh một nửa, nhưng trên mặt lại tràn ra ý cười rạng rỡ, cười rất đẹp, còn có chút thê lương.

Long Khuynh Anh cười một tiếng, có phần châm chọc, ánh mắt lại âm hiển hung ác khiến người sợ hãi không thôi: "Khuynh Anh cũng tận mắt nhìn thấy đó, thái tử phi cho rằng Khuynh Anh thì không thể cho Vương phi một cái công đạo sao?"

"Vậy phò mã muốn nói gì đây? Là vu oan Bổn cung mưu hại nàng ta sao?" Tống Chỉ Thi vươn một ngón tay chỉ thẳng vào vẻ mặt lạnh nhạt của Nguyệt Trì Lạc.

Đôi mắt hoa đào nhướng lên rồi híp lại, nhíu ra một đường cong quyến rũ mê hoặc lòng người, làn môi tự như máu của Long Khuynh Anh kèm theo ý cười nhạt mỉa mai: "Có phải vu oan hay không ở trong lòng mọi người đều hiểu rõ, dù ngươi có cực lực phủ nhận thì như thế nào?" Nói xong, nghiền ngẫm suy nghĩ liếc mắt nhìn Nguyệt Trì Lạc.

Nguyệt Trì Lạc nghênh đón ánh mắt nham hiểm của hắn, bất giác nhíu lại lông mày.

Người này, chẳng lẽ phát hiện ra cái gì?

*****

Người này, chẳng lẽ phát hiện ra cái gì?

Vậy A Tuyết thì sao?

Từ trong ngực Đông Phương Tuyết ngẩng lên một đầu tóc rối bù xù, ánh mắt Nguyệt Trì Lạc giống như lơ đãng lướt qua Đông Phương Tuyết, nhưng thấy hắn thu lại mi mắt, đôi mắt đen thẳm lạnh nhạt xa cách, sâu trong mắt chính là một màu đen nhìn không thấy đáy, không cho người ta bắt được bất kỳ thần sắc nào trong đó.

Có chút mất mác, Nguyệt Trì Lạc cay cay sống mũi, đột nhiên cảm thấy hãm hại Tống Chỉ Thi thế này, thật không có chút ý nghĩa nào hết.

Không thú vị, quả thật không thú vị.

Thế nhưng, Long Khuynh Anh lại không nghĩ như vậy, ánh mắt của hắn hung ác, mỗi một câu đều nhắm vào Tống Chỉ Thi: "Thái tử phi nương nương, ngươi đang ngầm thừa nhận, cho nên không có lời để nói sao? Khuynh Anh thật đúng là thất vọng đấy."

Không biết hắn lúc này vì sao hùng hổ dọa người còn hơn người trong cuộc là Nguyệt Trì Lạc.

Tống Chỉ Thi khẽ cười lạnh, liếc mắt nhìn người mặc y phục đỏ chói, thần sắc trong mắt phượng thách đố: "Phò mã, chú ý lời nói của ngươi, Bổn cung có thể kiện ngươi tội vu oan!"

Trên người nàng có loại khí chất cao quý tự nhiên trời cho, đôi mắt phượng xinh đẹp lúc nhìn thẳng vào người khác thì có loại khí thế kiên cường mạnh mẽ.

Cho nên nói, chỉ diễn trò một chút, sự việc lúc này lại trình diễn đến mức giống như thật vậy.

Vả lại nàng vốn xuất thân từ gia đình trọng thần, năm vừa cập kê liền gả cho thái tử, thân phận tôn quý, sống an nhàn sung sướng, cũng chính vì như thế mới tạo nên phần khí thế này.

Long Khuynh Anh lại không để nàng vào trong mắt, muốn nói khí thế, trên người hắn cũng tự nhiên mà có tỏa ra phần nham hiểm hung ác khiến người kinh hãi: "Được, bổn phò mã ở tại Tứ vương phủ chờ ngươi đi kiện cáo."

Hắn nói nhẹ phớ lờ, thậm chí chưa từng để uy hiếp của nàng vào trong mắt. Khuôn mặt quỷ mị cười như không cười đó thật câu hồn người.

Cuối cùng, hắn đến sát vào nàng, đôi môi đỏ mọng bóng bẩy mơn trớn lên tóc mai của nàng, thổi nhẹ một hơi ở bên tai nàng, hơi thở thơm như hoa lan nói: "Khuynh Anh rất là mong chờ người đi tố cáo à."

Nụ cười trên mặt hắn, giống như đóa hoa nhỏ nở rộ xinh đẹp, cặp mắt hoa đào xếch lên, đôi mắt quyến rũ như tơ câu hồn đoạt phách.

Nhưng mà, khi hắn thổi hơi vào nàng, Tống Chỉ Thi lại cảm giác được phần âm u lạnh lẽo trên người hắn, đó là sự lạnh lẽo u ám dẫn về từ cõi chết, cứ như vậy trực tiếp đánh thẳng vào tận đáy lòng nàng, khiến cho lòng nàng gần như đã lạnh càng thêm lạnh buốt.

Nàng hơi nghiêng người tránh sang bên cạnh, cắn chặt môi dưới, hừ một tiếng, nói: "Long Khuynh Anh, ngươi chỉ là một phò mã nhưng lá gan xem ra cũng thật lớn."

*****

"Khuynh Anh cả mạng cũng có thể không cần, ngươi nói còn có cái gì đáng sợ hơn đây?" Hắn lại tiếp cận đến gần nàng, thanh âm trầm thấp dễ nghe, Tống Chỉ Thi nghe vào trong tai lại cảm thấy như quỷ mị khiến người kinh hãi.

Nhất là phần khí chất lạnh lẽo trên người hắn, liên tục bao vây nàng, dù là giữa ban ngày vẫn cảm thấy rét lạnh, lúc này lại càng làm cho nàng bất an.

Thật không biết Long Khuynh Anh lúc này phát điên vì cái gì, người trong cuộc như Nguyệt Trì Lạc cứ như vậy an tĩnh nằm ở trong ngực Đông Phương Tuyết, híp đôi mắt nhìn Long Khuynh Anh đối với Tống Chỉ Thi từng bước hạ bệ, từng bước một ép sát.

Đừng thấy trên mặt nàng không biến sắc, nhưng thật ra trong lòng lại rất cao hứng.

Cuối cùng nhìn thấy nữ nhân kia đang kiềm nén tức giận, mặc dù đối tượng làm cho nàng ta tức giận không phải là mình, nhưng vẫn thật vui sướng.

Nguyệt Trì Lạc nhìn Đông Phương Tuyết một lần nữa, hắn vốn đang khép hờ mí mắt, hàng mi thon dài rũ xuống trên mặt chiếu ra một vùng nhỏ bóng râm, thần sắc trên gương mặt tuấn tú hình như có chút mệt mỏi, thậm chí ngay cả nốt Chu Sa giữa trán cũng không còn sáng rực như trước đây.

Nguyệt Trì Lạc có chút đau lòng, khẽ kéo kéo ống tay áo của hắn.

Hắn ngước mắt nhìn nàng, con ngươi màu tro lạnh rất dịu dàng, phần xa cách kia đã hoàn toàn biến mất. Thế nhưng Nguyệt Trì Lạc lại không cảm giác được phần nào chân thật, "A Tuyết, ta lạnh!"

Nàng nói lời này, giọng nói có chút uất ức, có chút làm nũng đáng yêu của một cô gái nhỏ.

Thật ra thì Đông Phương Tuyết đã dùng nội lực hong khô quần áo ẩm ướt trên người nàng, nàng tìm không được cái cớ nào khác chỉ có thể tùy tiện nói đại như thế.

Nhưng Đông Phương Tuyết lại dịu dàng cười một tiếng, ôm cánh tay của nàng chặt thêm một chút, không nói hai lời bước nhanh đi ra ngoài: "Ta dẫn nàng đi thay quần áo."

Không một tiếng chào hỏi, Đông Phương Tuyết bế nàng thẳng một mạch rời đi.

Nguyệt Trì Lạc trước ngực Đông Phương Tuyết cố nhoài đầu tóc rối bù xù ra ngoài, ý tứ không rõ cười cười với Tống Chỉ Thi.

Tống Chỉ Thi cắn chặt bờ môi, bình tĩnh nhìn bóng lưng Đông Phương Tuyết, thần sắc trong mắt phượng có phần không cam lòng.

Long Khuynh Anh lại không hề liếc mắt nhìn đến bọn họ một cái, chỉ dùng ánh mắt liếc xéo Tống Chỉ Thi cười một tiếng, giễu cợt nói: "Nhìn cái gì chứ? Có nhìn nữa cũng không phải của ngươi." Giọng nói đó, phớt lờ thản nhiên, nhưng Tống Chỉ Thi nghe vào lại cảm thấy mỉa mai châm chọc.

Trên hành lang dài cửu khúc ở phía trước, thoáng hiện một bóng dáng màu xanh nhạt, đang lo lắng nhìn xung quanh về hướng bên này.

*****

Trên hành lang dài cửu khúc ở phía trước, thoáng hiện một bóng dáng màu xanh nhạt, đang lo lắng nhìn quanh về hướng bên này. Tống Chỉ Thi thoáng thấy bóng dáng người đó đôi môi lại âm thầm rộ lên nụ cười quỷ dị.

Nhìn vào thần sắc xinh đẹp quyến rũ của Long Khuynh Anh, Tống Chỉ Thi đột nhiên một phen ôm chầm lấy hắn, làn môi hồng gắt gao áp sát lên bờ môi mỏng đỏ như máu của hắn.

Ánh mắt nàng trong phút chốc đó rõ ràng thoáng qua tia lạnh lẽo.

Qua một lúc, không thấy Long Khuynh Anh có một chút nào giãy giụa, nàng nhíu mày khó hiểu nhìn về phía hắn, thì thấy môi hắn đang gợi lên ý cười không thèm đếm xỉa tới: "Màn hãm hại và phản kháng này, cho dù có trình diễn bao nhiêu lần đi nữa, người thua cuộc cuối cùng vẫn là ngươi."

Khi nàng còn chưa phản ứng kịp thì cánh tay đã bị người nào đó hung hăng kéo ra, quay mặt nhìn sang chính là sắc mặt tối đen của Đông Phương Tường.

Dưới hỉ phục đỏ thẫm, một gương mặt ôn nhuận lúc này đã đen đến có thể sánh với đít nồi.

Tống Chỉ Thi trong một khắc sợ hãi rất muốn thét lên, nhưng ngoài chịu đựng ánh mắt lạnh lẽo của Đông Phương Tường ra, không thể làm gì khác.

Long Khuynh Anh nhếch lên khóe môi mỏng nở nụ cười, khuôn mặt diễm tuyệt bởi vì nụ cười này mà càng thêm mê hoặc lòng người, mê ly xinh đẹp tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể câu hồn phách con người. Sau đó, hắn lấy tay xoa xoa ở trên bờ môi mọng đỏ, ôm lấy Bân Hoa công chúa đang chạy tới, rồi bước đi đầu cũng không quay lại.

Một khắc đó, trong đầu hắn nghĩ đến lại chính là người con gái ửng hồng đôi gò má cùng đôi môi nóng rực vào cái đêm diễm sắc mê ly lần ấy.

Trên làn môi đó có cảm giác ấm nóng, loáng thoáng như vẫn còn lưu lại cái giây phút đó.

Vốn nên ở đại sảnh yến tiệc đãi khách, nhưng Đông Phương Tường lúc này lại xuất hiện ở đây với sắc mặt tức giận.

Trên gương mặt ôn nhuận kia, giờ phút này đang vô cùng tàn bạo hung ác.

Tống Chỉ Thi có chút kinh hoàng, muốn nói điều gì nhưng nhìn thấy sự tàn bạo hung ác trong thần sắc của Đông Phương Tường thì cuối cùng ngậm miệng không nói một lời.

Mặc kệ là Nguyệt Trì Lạc hay là Long Khuynh Anh, màn hãm hại và phản kháng này, người thua cuộc cuối cùng chỉ có Tống Chỉ Thi nàng!

Giữa sự ồn ào náo nhiệt trong đại sảnh, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, kèm theo vô số ánh mắt sửng sốt không thể tin, Đông Phương Tuyết bế Nguyệt Trì Lạc bước ra khỏi cửa chính phủ đệ thái tử.

Trên xe ngựa toàn bộ rèm che đều dùng màu xanh lam để trang trí, giống hệt như lần đầu tiên Nguyệt Trì Lạc nhìn thấy ở cổng hoàng cung.

Mãi đến lúc lên xe ngựa rồi, hai người đều nhất định duy trì trầm mặc.

Xe ngựa chạy đi rất nhanh, Tiêu Mặc đuổi theo ở bên ngoài thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng roi thúc ngựa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)