Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 34

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 34
Tứ vương phi khiêu chiến thái tử phi
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nguyệt Trì Lạc chỉ chau mày bắt đầu suy tư, người nọ tuyệt sẽ không vô cớ bị giết, như vậy nguyên nhân giết hắn là gì?

Hôm nay những hắc y nhân này mai phục ở mộ địa, rất rõ ràng là có ý định muốn mưu sát, hoặc là muốn diệt khẩu hết những người biết gì đó về nơi này.

Như vậy, những việc này là như thế nào? Vì sao giết người? Trả thù ư?

Thoạt nhìn không phải, loại bỏ báo thù, càng không có khả năng là tình sát! (giết hại vì tình)

Vậy thì, muốn đạt được cái gì, hay là Thiên Cơ Các có thứ gì đó mà người không thể thấy?

Trong đầu như có gì đó từ từ sáng tỏ, Nguyệt Trì Lạc không chỉ rùng mình một cái, không chút nghĩ ngợi đuổi theo tóm lấy thứ gì đó vừa chợt lóe, ngay sau đó, nàng run run bờ môi, từ trong kẽ răng lạnh lùng vặn ra mấy chữ: "Phượng Hoàng lệnh, Phượng Hoàng lệnh của thành Phượng Hoàng!"

Giọng nói lạnh lẽo trong bóng đêm càng thêm thâm trầm, khiến người ta không hàn mà cảm thấy lạnh như băng.

Mắt phượng hẹp dài của Lam Hồ sáng lên, mặt nạ thiết màu đen như bao phủ trong băng sương đông lạnh, hắn cúi đầu mở miệng, thanh âm thấp mà nhạt: "Năm xưa sư phụ đưa Phượng Hoàng lệnh cho ta, bảo ta khi nào ngươi thành thân thì giao lại cho ngươi. Ly Lạc không tìm được Phượng Hoàng lệnh trên người sư phụ cho nên nổi lên sát tâm, sau đó đã bị ta giết chết. Chưa từng nghĩ...... Phượng Hoàng lệnh này cuối cùng làm hại cả Thiên Cơ Các......"

"Phượng Hoàng lệnh này cho ta có tác dụng gì, có thể xóa đi chuyện hắn làm với ta sao? Hôm nay hắn chết, cũng là chết đúng chỗ!"

Vì sao phải cho nàng? Là vì áy náy sao?

Tổn thương đã gây ra, áy náy thì có ích gì? Độc này cũng không có cách!

Nguyệt Trì Lạc âm thầm cắn răng, trong lòng phẫn hận không thôi.

"Lạc Lạc...... Bây giờ ông ấy đã chết, ngươi hận nữa thì có thể làm thế nào?" Lam Hồ thở dài, hơi sức trên người trong nháy mắt giống như đều bị rút sạch, khiến hắn không kiềm được lung lay thân thể.

"Hận sao? Ta không biết......"

Nguyệt Trì Lạc tự giễu cười cười, hôm nay đã chết rồi, hận thì như thế nào?

Chẳng qua vì bản thân cảm thấy thống khổ nên tìm một lý do mà thôi.

*****

Thiên hạ đều biết, thành Phượng Hoàng chỉ vâng lệnh theo Phượng Hoàng lệnh, cho dù là Hoàng đế cũng không truyền lệnh được.

Thành Phượng Hoàng có ba mươi vạn thiết kỵ đại quân chỉ nhận Phượng Hoàng lệnh không nhận người. Thế thì, những người này thật sự là vì Phượng Hoàng lệnh mà đến sao?

Tình thế Đế Đô khẩn cấp, thái tử cùng Đông Phương Tuyết tranh đấu gay gắt.

Như vậy chỉ cần lấy được Phượng Hoàng lệnh là có thêm 30 vạn thiết kỵ quân, mà 30 vạn thiết kỵ quân này mặc kệ là thái tử hay Đông Phương Tuyết cũng hoặc là bất kỳ bên nào lấy được, đều như hổ thêm cánh, bất luận là đoạt đích hay là tranh vị đều có dự bị riêng.

Ly Lạc cũng vì không lấy được Phượng Hoàng lệnh mới nổi lên sát tâm.

Nếu không chiếm được, thì cứ giết hết những người đến chiếm Phượng Hoàng lệnh, như vậy thì ai cũng không có được.

Hay cho một mưu kế nhất tiễn song điêu, lòng dạ cũng thật độc ác à!

Nguyệt Trì Lạc lạnh lùng mím mím bờ môi, ánh mắt chợt thoáng qua một tia sắc bén.

Không biết cái chết của Binh Bộ Thượng Thư Triển đại nhân cùng với chuyện này có liên quan hay không? Cũng có thể là cùng một người làm.

Như vậy Ly Lạc sẽ là người của ai đây? Đông Phương Tuyết? Thái tử? Hay là những người khác?

Chỉ cần người của Thiên Cơ Các không chết sạch sẽ, một ngày nào đó những người này sẽ lộ ra dấu vết.

Mặc kệ là ai, những người diệt Thiên Cơ Các ta, tất cả đều phải chết!!

Nguyệt Trì Lạc phát hiện, khi nàng hoài nghi đến Đông Phương Tuyết, bản thân không hề có một tia rung động.

Có lẽ vốn cũng nên như thế, vốn chỉ là ngoài ý muốn mà cưới, vốn chỉ là cuộc hôn nhân không có tình yêu.

Không cần thiết vướng bận, cũng không cần dùng tâm.

"Đi thôi, ngươi cũng mệt mỏi rồi, đêm nay hãy nghỉ ngơi ở chỗ này một đêm." Lắc lắc đầu, Lam Hồ vung vạt áo, ý bảo Nguyệt Trì Lạc đuổi theo mình.

Nguyệt Trì Lạc cũng không nhiều lời, nhìn thấy sắc trời đã không còn sớm, sáng sớm ngày mai đuổi theo vẫn còn chưa kịp, huống chi hiện tại nàng cũng có chút mệt mỏi.

Ánh mắt cuối cùng quét đến lăng mộ, bước chân Nguyệt Trì Lạc ngừng một chút, có phần không hiểu nhíu mày, vì sao có thêm một ngôi mộ?

*****

Ở phía sau phần mộ người đó, tại sao vô cớ xuất hiện thêm một phần mộ nữa?

Nhìn Lam Hồ đã đi xa ở phía trước, tim Nguyệt Trì Lạc nhảy thình thịch vài cái.

Ngay sau đó, không có suy nghĩ nhiều, nàng nhanh chóng lấy ra một chiếc khăn tay trên người, trông như không khác để rơi ở mộ viên, sau đó khuôn mặt lạnh lùng cong lên nở nụ cười.

Chiếc khăn tay đó là của phi tử hoàng thất chuyên dụng, lưu lại chút manh mối cho bọn họ, cũng lưu lại cho chính mình.

Tiên hạ thủ vi cường hậu hạ thủ tao ương*, mình không thể mê muội bị động.

(* Ra tay trước thì chiếm được lợi thế, ra tay sau ắt gặp phải tai ương)

Phượng Hoàng lệnh ở trong tay nàng, đến lúc đó từ chiếc khăn tay này điều tra ra, tin tưởng cũng không mất bao lâu.

Nàng thật là chờ mong nha!

Cuối cùng lưu lại ở mộ viên ngoại trừ bóng lưng vô tình lạnh lẽo của nàng, chỉ còn chiếc khăn tay thêu hình hoa mai.

Chiếc khăn tay bằng tơ lụa bóng loáng nhẹ nhàng rơi vào trên thi thể, phảng phất như chiếc lá không còn chút sức sống nào.

Khi Nguyệt Trì Lạc đi tới cửa lớn, thì nhìn thấy Lam Hồ đứng ở ngưỡng cửa đưa lưng về phía nàng nhưng không đi vào, chỉ đứng bình thản như thế, thân thể cứng ngắc không nhúc nhích.

Nguyệt Trì Lạc cảm thấy kỳ quái bước đi tới, vươn tay đẩy ra một cánh cửa khác, sau đó ngây ngốc tại chỗ.

"Sư huynh, ngươi đừng đau khổ nữa."

Không biết làm sao thở dài một tiếng, Nguyệt Trì Lạc cau mày nói: "Người hiện tại cũng đã chết, lưu lại những thứ này cũng không có ý nghĩa gì, cứ như vậy mãi sao?"

Chết cũng đã chết, giữ lại những thứ này thì có ý nghĩa gì chứ?

Nàng trước giờ không lưu luyến những thứ không có giá trị, mê muội quyến luyến sẽ chỉ tự làm khổ mình.

Mặc dù nàng không thể quên đi, nhưng không hề dễ dàng nhớ tới.

Lam Hồ phục hồi tinh thần lại, không nhìn đại viện tử đã bị người san thành bình địa nữa nhanh chóng bước ra ngoài.

"Ta không có khổ sở, ta chỉ là đang nhớ lại." Hắn nhàn nhạt mở miệng, giọng nói nồng đậm cảm xúc cùng mệt mỏi.

"Năm đó ta năm tuổi, cũng vào một buổi tối như thế này, hắn nhặt ta về đây. Ngươi không biết đâu, lúc hắn cúi đầu xuống nhìn ta, ta cảm thấy mình như được nhìn thấy thần tiên. Hắn cứ thế kiêu ngạo đứng trước mặt ta hỏi ta có nguyện ý đi theo hắn hay không, ta lúc ấy hình như là không chút do dự mà gật đầu......"

*****

"Sau đó, ta bái hắn làm sư, vẻ mặt hắn vẫn luôn lạnh nhạt như thế, không bao giờ nói lời gì quan tâm người khác. Về sau nữa, ta xuất sư xuống núi, cả một năm cũng hiếm khi tới một lần. Ta nghĩ mãi không ra, hắn là một người kiêu ngạo cường đại như thế, làm sao... Có thể......"

Nói đến phần sau, thanh âm thật thấp mang theo ngẹn ngào, trong lời nói còn có nhàn nhạt đau thương không tiêu trừ được.

Nguyệt Trì Lạc lại cúi đầu nở nụ cười, người nọ thật sự cường đại, nhưng cường đại thì thế nào?

Nhìn xem, hắn hiện đã chết mà ngay cả một phần mộ cũng không có.

Kiềm chế kích động muốn biến Thiên Cơ Các thành tro bụi, Nguyệt Trì Lạc kiên quyết lôi kéo Lam Hồ xuống núi.

Nếu không phải bận tâm đến chuyện tiếp theo còn chưa giải quyết, nàng thật muốn làm cho nơi này trở thành một vùng biển lửa.

Xuống núi, Nguyệt Trì Lạc phải quay về Đế Đô, còn Lam Hồ thì phải đi tìm thi thể của người kia, nên hai người cũng không cùng chung đường.

"Lạc Lạc, Tứ vương phi không có dễ làm đâu, ngươi phải tự mình cẩn thận." Lam Hồ lạnh nhạt nói, thanh âm đã bình phục không còn một tia phập phồng, mắt phượng hẹp dài ngược lại nhiều hơn vài phần phóng đãng không kềm chế được, Nguyệt Trì Lạc không nhìn kỹ cũng thành chút ý.

Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, gật đầu: "Ta biết."

"Vậy...... Ta đi trước, có chuyện ta sẽ liên lạc với ngươi." Lam Hồ có chút không nỡ vuốt vuốt mái tóc Nguyệt Trì Lạc, nhưng cuối cùng không nói thêm gì, phi thân một cái nhẹ nhàng bay về hướng Tây Nam.

"Bảo trọng."

Nhìn bóng lưng hắn đi xa, Nguyệt Trì Lạc lặng lẽ phun ra hai chữ.

Nhìn nhìn sắc trời, còn hai canh giờ nữa là trời sáng, nàng cũng nên trở về rồi.

Vận khí khinh công, Nguyệt Trì Lạc một khắc cũng không trì hoãn phi thân đi về phương hướng Đế Đô.

Nàng không biết, sau khi nàng đi không lâu, có một bóng người từ hướng Tây Nam nhẹ nhàng bay tới, sau đó, theo phương hướng của nàng từ từ dùng khinh công chạy đi.

*****

Mặt trời lên cao, thời tiết sáng sủa, không khí cuối mùa thu thật dễ chịu.

Nguyệt Trì Lạc ôm chăn khép hờ mắt, cả người mềm mại không xương dựa vào giường đệm giả ngủ.

Mặt trời bên ngoài đã lên ba sào, ánh nắng mặt trời treo thật cao nghiêng nghiêng chiếu xuống vào cửa sổ đang mở rộng.

"Tiểu thư, lão gia đã tới thúc giục năm lần rồi, người rốt cuộc có muốn gặp ông ấy hay không hả? Dù thế nào cũng cho một câu chính xác nha."

Giọng nói vô cùng không bằng lòng của Thập Thất vang lên từ ngoài cửa, nghe qua còn mang theo chút oán khí.

Nguyệt Trì Lạc nhướng mắt bộ dáng uể oải, ý cười nhẹ nhàng tràn ra miệng: "Ngươi đi nói với hắn, cứ nói ta không muốn gặp hắn, nên nói ta sớm đã nói qua, nếu hắn còn chấp mê không hối, ngươi cứ dùng danh hiệu Tứ vương phi áp chế hắn."

Ngày đó đại hôn, nàng đã sớm nói rõ ràng, nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi.

Nguyệt phụ nếu vì nàng gả cho Tứ Vương Gia Quyền Khuynh Thiên Hạ, mà liên tục nịnh bợ lấy lòng nàng, vậy thì không có khả năng làm được.

Đừng nói nàng không phải là nữ nhi của hắn, nếu nàng thực sự có một người cha như vậy, không cần còn tốt hơn.

Cần gặp làm gì đây? Loại phụ thân như vậy, chỉ biết gieo mạ mà không biết cấy mạ muốn tới làm gì?

"Nhưng mà......" Thập Thất có phần hơi khó xử ngập ngừng một chút, tiếp tục nói: "Vậy khi nào chúng ta trở về Vương phủ?"

Đối với Thập Thất mà nói, cho dù Nguyệt phụ đối đãi không phải với Nguyệt Trì Lạc, nhưng dù sao cũng là cha nàng.

Mà cách làm đó của Nguyệt Trì Lạc, không thể nghi ngờ là đại bất hiếu!

"Ngươi đi trước đi, đến lúc đó ta thông báo cho ngươi."

Khóe miệng Nguyệt Trì Lạc nở nụ cười miễn cưỡng, phải về Vương phủ à?

Aiz ~~ Nàng hiện tại đúng thật là Tứ vương phi chân chính đấy.

Nghĩ kỹ lại, vẫn nên sớm trở về thôi, dù sao nàng cũng là người đã xuất giá.

Mà Nguyệt phủ nơi này, bản thân nếu đã nói không phải con gái hắn, đương nhiên cũng không có lý do để tiếp tục ở lại.

*****

Sau giờ ngọ không lâu, Nguyệt Trì Lạc dùng bữa xong đang chuẩn bị trở về Tứ vương phủ, Nguyệt phụ nghe báo Nguyệt Trì Lạc không chịu gặp hắn, có phần hơi hốt hoảng, sau đó cũng không bận tâm Thập Thất ngăn trở, tức giận chạy tới.

Hôm nay tình hình Đế Đô căng thẳng, thái tử cùng Đông Phương Tuyết tranh đấu gay gắt.

Hoàng đế mặc dù phong Đông Phương Tường làm thái tử, nhưng ai cũng biết, Hoàng đế chính là nghiêng về phía Đông Phương Tuyết.

Hơn nữa, hiện tại nắm giữ đại quyền cũng là Đông Phương Tuyết.

Nguyệt phụ nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của Nguyệt Trì Lạc, trong lòng không kiềm được cắn răng nghiến lợi, nhưng lập tức nhịn xuống: "Ngươi là đứa con gái bất hiếu, gả được cho Tứ Vương Gia, ngược lại muốn lên mặt với ta? Đừng quên ngươi từ đâu gả đi, nếu không có Nguyệt phủ, ngươi cho là Tứ Vương Gia sẽ lấy ngươi sao?"

Nguyệt Trì Lạc có chút không vui cau mày, trong con ngươi như vì sao lộ ra thâm trầm, sau đó lạnh nhạt nói: "Vậy sao? Nếu là vì Nguyệt phủ, tại sao Vương Gia không cưới Nguyệt Hinh Nhu mà muốn lấy một tiểu thư thứ thiếp sinh không ai quan tâm?"

"Ngươi......" Nguyệt phụ vừa cất giọng lên nhưng lại kiềm chế xuống, hắn căm tức nhìn Nguyệt Trì Lạc oán hận nói.

"Tốt xấu gì ta cũng nuôi dưỡng ngươi bao nhiêu năm? Hôm nay ngươi tìm được một chỗ dựa vững chắc ngay cả nguồn gốc của mình cũng muốn quên đi, ta dù nuôi con chó nó cũng hiểu biết vẩy đuôi mừng chủ với ta......"

Nghe được câu nói sau cùng, con ngươi Nguyệt Trì Lạc co rút lại, bên trong có từng mảng băng vỡ vụn tràn ra hốc mắt.

"Ngươi có bao giờ nhớ được bổn phận làm phụ thân của mình chưa, mười mấy năm qua bất ổn không hỏi, hôm nay đến nói ta quên nguồn gốc không cảm thấy buồn cười sao?"

Nguyệt Trì Lạc hơi cười lạnh, con ngươi co rúc phóng ra gai bạc như bông tuyết.

"Ngươi hãy tự hỏi lòng mình có điểm nào xứng đáng không? Ngươi có chút nào xứng đáng với cái danh hiệu Từ Phụ này?"

Nguyệt phụ há to miệng, lại bị Nguyệt Trì Lạc nói một câu làm cho nghẹn họng nuốt trở xuống.

"Hai người, nếu như ngươi thật sự có thể đối xử bình đẳng một chút, hôm nay ta đối với ngươi có thể chỉ xem như trời đất khác nhau, cũng không tới mức dẫn đến tình cảnh này."

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)