Truyện:Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú - Chương 33

Đặc Công Hoàng Hậu – Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ Phú
Trọn bộ 89 chương
Chương 33
Là ai đào mộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đêm xuống, trăng tàn như câu, bóng đêm như mực.

Bầu trời âm u lộ ra màu đen quỷ dị, đèn đóm trong Nguyệt phủ vẫn như thường lệ.

Hai bóng đen cùng với bóng đêm gần như hòa thành một thể, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bay vọt ra khỏi từ Nguyệt phủ, chỉ chốc lát liền biến mất trong bóng đêm dày đặc.

Nguyệt Trì Lạc mặc một thân trang phục hắc y, vải dệt co rúc bó sát ôm gọn thân thể xinh xắn của nàng, lộ ra vài phần lồi lõm hấp dẫn.

Trên mặt nàng phủ một tấm vải đen, chỉ lộ ra một đôi sao sáng lóng lánh như ngọc lưu ly, sâu trong con ngươi tản mát ra hơi thở lạnh lùng, như muốn làm cho người ta không tự giác nhượng bộ lui binh.

Nguyệt Trì Lạc lúc này cùng với bộ dạng lười biếng ngây ngô thường ngày, hình như là khác xa ngàn dặm.

Có lẽ là do thói quen, chỉ cần mỗi lần vừa động võ, nàng hầu như đều không tự chủ xây lên cho mình tường rào thật cao rồi tự vây mình vào trong bức tường đó, nàng không muốn mở ra người ngoài sẽ không vào được.

Nhiều năm như thế đã thành thói quen, có lẽ không hề thay đổi.

Cho dù xuyên qua ngàn năm, thứ đó đã xâm nhập vào tận xương tủy, không bao giờ lãng quên, mỗi lần chỉ cần vừa nhắc tới, đều sẽ nhẹ nhàng đau nhói.

Sau đó bất đắc dĩ cẩn thận phòng bị từng người bên cạnh.

Vận chuyển khinh công bay vọt giữa không trung, chăm chú đuổi theo bóng người phía trước, lời nói lạnh nhạt như băng của Nguyệt Trì Lạc truyền đến bên tai Lam Hồ, vô cùng có khí khái.

"Sư huynh, Ly Lạc rốt cuộc là ai?"

Lam Hồ chẳng những hơi bị ngẩn ra, trăng non tỏa xuống mặt nạ thiết màu đen phát ra ánh sáng đẹp đẽ mà tĩnh mịch. Hắn nhíu nhíu lông mày, nghiêng mặt qua để nhìn người con gái lạnh lùng dưới ánh trăng, mắt phượng hẹp dài từ từ nheo lại, vẽ ra một chút phong thái tài hoa tuyệt thế điên đảo chúng sinh.

"Là một nữ nhân." Hắn nhàn nhạt đáp, ánh mắt như dòng nước không có một chút tia sóng nào.

*****

"Sư huynh, chúng ta không thể cứ mãi sống trong quá khứ, quá khứ dù sao cũng có một ngày sẽ trở thành hồi ức. Mà tương lai, chúng ta mới là cần phải đối mặt!" Không muốn nhìn bộ dạng lạnh lẽo như băng này của hắn, Nguyệt Trì Lạc không nhịn được có phần nổi đóa.

"Ta biết người nọ chết khiến ngươi rất khổ sở, nhưng Ly Lạc không phải cũng bị ngươi giết sao? Nếu nàng ở dưới suối vàng biết được, cũng sẽ không muốn ngươi tự ngược đãi bản thân như vậy." Nguyệt Trì Lạc lạnh nhạt nói.

Trước kia sư huynh không biết dùng ánh mắt sâu thẳm như vậy nhìn nàng, trước kia chỗ sâu trong mắt sư huynh luôn luôn ôn nhu động lòng người.

Mà bây giờ, rõ ràng là một người nhưng cảm giác lại khác nhau một trời một vực giống như hai nguời.

Lam Hồ trầm ngâm không nói chuyện, nhưng trong mắt phượng lại càng thêm âm u, càng làm cho người ta đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì.

Nguyệt Trì Lạc không phải là người không thức thời, thấy hắn không muốn nói thêm nhiều về vấn đề này, nhìn thấy dao động trên mặt hắn trái tim tự nhiên cũng thấy đau.

Thở dài, Nguyệt Trì Lạc dứt khoát không nói thêm nữa, chỉ một lòng vận khởi khinh công chạy đi.

Thật ra lúc nàng khuyên giải người khác, cũng cảm thấy mình không khác gì mấy!

Nhiều năm như vậy nàng cũng không có biện pháp loại bỏ quá khứ, hôm nay có tư cách gì đi nói người khác?

Mà thôi...... Một ngày nào đó sẽ theo thời gian mà biến mất......

Gió lớn gào thét thổi qua bên tai, quất vào da thịt làm đau buốt, dù sao cũng có nội công che chở nên cũng không cảm thấy khó chịu.

Đại khái sau hai canh giờ, hai người đã đến được Thiên Cơ Các.

Nguyệt Trì Lạc nhìn cảnh vật trước mặt, bỗng có gì đó thoáng qua trong mắt.

Mơ hồ vẫn giống như mấy năm trước, có điều giờ đây nhìn đến không hiểu sao lại hiu quạnh thê lương nhiều hơn.

Có lẽ là do bóng đêm quá dày đặc, Nguyệt Trì Lạc phát hiện mình có phần không thấy rõ mọi thứ trước mắt.

*****

Tại sao? Mọi thứ trước mắt vốn tràn trề sống động, trong chớp mắt lại tan hoang vắng vẻ đến thế?

Thời gian ba năm, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, hóa ra có một số thứ thật sự có thể thay đổi trong khoảnh khắc.

Từ biệt mấy năm đột nhiên quay đầu lại, người lẫn vật đã sớm không còn như xưa.

Trước mắt, cửa chính Phong Sương đổ nát, trong đêm tối bị gió thổi dấy lên âm thanh chi nha, hai người đều trầm mặc, bên tai tiếng ve kêu không ngừng vang lên càng làm tăng thêm vài phần đau thương buồn bã.

"Đi thôi!"

Không liếc mắt nhìn thêm một cái, không nghĩ về những hồi ức đã qua, Nguyệt Trì Lạc lạnh lùng xoay người đi thẳng về phía mộ viên.

Tiếng bước chân rất nhỏ đột ngột phá lệ màn đêm tràn đầy yên tĩnh, hai đốm nhỏ trên mặt sáng lấp lánh như vì sao, trông càng thêm rực rỡ.

Trong không khí, có tiếng thở dài sâu kín của ai truyền đến.

Nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, Lam Hồ giật giật khóe miệng, nở ra một nụ cười chua sót.

Hắn cứ bình tĩnh đứng như vậy, ngẩng đầu nhìn mọi thứ rất quen thuộc nhưng lại vô cùng xa lạ.

Ánh sáng trong hai mắt thâm sâu vẫn lưu chuyển như cũ, chỉ là đã ít đi vài phần lạnh nhạt lại thêm vài phần bất kham.

Vào lúc tim đang đập mạnh loạn nhịp, thì nghe được mùi máu tươi nhàn nhạt cùng tiếng vang đao kiếm giao chiến truyền đến từ mộ viên.

Trong lòng khẽ động, mắt phượng hẹp dài trong nháy máy thoáng qua vài phần nghịch khí, trong khoảnh khắc tức giận bùng nổ như bầu trời dậy sóng.

Thân thể theo lòng chuyển động, lúc Lam Hồ vọt đến mộ viên thì nhìn thấy vài tên áo đen bao vây xung quanh trước sau tập kích Nguyệt Trì Lạc, mà phần mộ mới chôn cất trong lăng mộ đã bị đào rỗng, lúc này đang rỗng tuếch bại lộ ở ngoài trời!

Trong lòng tràn ngập tức giận, liên tiếp cào xé tim hắn, là ai? Là ai đã đào mộ......

Không có một chút do dự, ra tay quyết tuyệt, ám khí như hoa chuẩn xác bắn vọt về phía hắc y nhân.

Ám khí đến đâu, từng tên hắc y nhân ngã xuống rồi lại có một tốp khác lao tới, hơn nữa đều là người có võ công cấp cao.

Nguyệt Trì Lạc tay cầm nhuyễn kiếm vận khởi nội công, thân hình mạnh mẽ như con Báo di chuyển giữa đám hắc y nhân, đến chỗ nào là chỗ đó một mảnh tàn sát khốc liệt.

*****

Mỗi một chiêu thức của hắc y nhân đều cực kỳ tàn nhẫn, Nguyệt Trì Lạc lại càng mạnh hơn, dưới sự phẫn nộ mỗi chiêu của Lam Hồ cũng ẩn tàng sát khí.

Mỗi một chiêu Nguyệt Trì Lạc xuất ra, mỗi cách thức đều là tuyệt chiêu trí mạng.

Chỉ vì thứ nàng học được, đều là thủ đoạn một chiêu đổi một mạng.

Nửa trước đời ở một thế giới khác, nàng là đặc công được huấn luyện chính là tuyệt sát!

Nửa đời sau, nàng ở nơi đây, chỉ muốn yên ổn sống qua ngày, nhưng phiền toái cứ nối tiếp nhau đến không ngừng.

Nếu muốn không bị phiền toái đeo bám, nếu tránh không khỏi, cách duy nhất chính là biến mình thành lưỡi dao giết hết tất cả phiền phức tiếp cận mình.

Ở tình huống này, không phải ngươi chết thì cũng là ta vong, hai bên đều không có lý do xuống tay lưu tình!

Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm nhau cùng tiếng thống khổ kêu rên truyền đến giữa bóng đêm đen như mực.

Nữ tử áo đen vung thanh kiếm sáng trắng như tuyết, một thân hắc y tinh chế gần như muốn cùng bóng đêm hòa thành một thể.

Ánh mắt nàng lạnh như băng, sâu trong đôi mắt là sự lạnh lẽo đến vô tình và khắc nghiệt, giống như ác quỷ đến từ địa ngục cắn nuốt tất cả mạng sống con người!

Giờ khắc này, nàng theo sau Lam Hồ xinh đẹp như hoa anh túc nở rộ, hấp dẫn đến trí mạng.

Khi đó, Nguyệt Trì Lạc đã muốn tiến lên hỏi một câu: Ngươi có lúc nào yêu ta hay không?

Nhưng, những thứ này đều là để nói sau.

Lúc này, Nguyệt Trì Lạc ra tay như điện, phủ đầu một kiếm ngay giữa tim hắc y nhân, một hắc y nhân bị đá ngả lăn dưới chân chợt xoay tròn phi thân bay lên.

Hắc y nhân bị đâm trúng trợn trừng hai mắt, đôi tay gắt gao lôi kéo mũi kiếm, máu tươi theo khe hở ngón tay trượt xuống thanh kiếm sáng như tuyết, Nguyệt Trì Lạc xoay ngược lại cản được một kiếm này, trong khoảnh khoắc dừng lại đó, một hắc y nhân phía bên trái lao đến, trường kiếm lạnh băng trong tay như rắn uốn lượn bám vào phía sau lưng Nguyệt Trì Lạc......

Mắt thấy trước có Sói sau có Hổ, Nguyệt Trì Lạc lạnh lùng trợn mắt, một kiếm quét ngang chặt đứt hai tay hắn y nhân đang liều chết lôi kéo mũi kiếm, xoay người thu hồi kiếm dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phi thân lướt qua hắc y nhân.

*****

Tong phút chốc, chỉ thấy được phần còn lại của cánh tay đã bị đứt bay tán loạn trên không trung, Nguyệt Trì Lạc tiếp tục bạt kiếm, máu tươi nồng đậm vung vẫy toàn thân, cũng may là mặc áo đen hơn nữa còn ở trong bóng đêm nên cũng không nhìn thấy gì, nhưng mùi máu tươi ở chóp mũi càng ngày càng nồng.

Mắt thấy Nguyệt Trì Lạc giết chóc đầy máu tươi, toàn thân trên dưới tản ra hơi thở tử vong khắc nghiệt, mà Lam Hồ thì càng đánh càng hăng, nhưng dáng vẻ tư thế vẫn ưu nhã thong dong.

Giống như đi giữa vạn bụi hoa, một mảnh lá nhỏ cũng không chạm được vào người.

Giữa sự nhất tĩnh nhất động, sinh mạng trên tay cứ như vậy không thương tiếc mất đi.

Hoặc có lẽ hai mươi năm sau bọn họ vẫn tiếp tục là một hán tử, nhưng giờ phút này cảm thấy sợ hãi cái loại tử vong đang đến gần cắn nuốt bọn họ.

Không ai mà không sợ chết, toàn bộ ngôn ngữ ở trước mặt tử vong đều trở thành yếu ớt vô lực.

Trong lòng biết cứ tiếp tục chiến đấu như vậy cũng không phải là cách, vả lại người bên mình so với công lực đối thủ hơn kém nhau một trời một vực, hắc y nhân định cắn răng một cái lén làm ám hiệu, nhưng trong khoảnh khắc thế tới vô cùng dũng mãnh khiến hắc y nhân phải rút lui.

Nguyệt Trì Lạc và Lam Hồ liếc mắt nhìn nhau, trong mắt cả hai đều thấy được sự ăn ý cùng ý cười.

Phi thân một cái, hai người đều rơi vào một chỗ, mà nơi đó đúng như bọn họ mong muốn, một tay vẽ loạn ám khí cực độc chuẩn xác từ hai hướng, đồng thời vung ra sức lực thật lớn tốc độ cực nhanh chuẩn xác hướng đến huyệt đạo khiến cho hắc y nhân cắn lưỡi.

Chỉ một thoáng, chứng kiến ngàn vạn ánh sáng chói chang lóe ra giữa trong bóng đêm, ám khí như hoa lê, như mưa to xuyên thủng khắp nơi đại huyệt từ phía sau hắc y.

Nguyệt Trì Lạc nhíu lại đôi mày thanh tú, trong hai mắt chớp lóe vạn khí phách hàn băng không thay đổi.

Nàng cầm nhuyễn kiếm trong tay xông về phía tên hắc y nhân cuối cùng định trốn tránh chạy đi, trước mắt hắc y nhân có ám khí phía sau có truy binh, một người né tránh không kịp, mũi kiếm vô tình toàn bộ hòa nhập vào từ phía sau hắn, máu tươi đầm đìa phơi đầy đất.

Khủng hoảng đối với cái chết, khiến hắn không tự chủ trừng lớn ánh mắt không còn tiêu cự, nhưng lại không nói được lời nào, máu tươi đỏ thẫm nơi khóe miệng uyển chuyển chảy xuống......

*****

Nguyệt Trì Lạc lạnh lùng nhìn, cánh môi hồng như hoa anh đài còn mang theo ý cười u ám lạnh lẽo như băng, nàng không đồng tình bọn họ, cũng không e ngại giết bọn họ, nếu chính bọn bọn đã không sợ chết đưa tới cửa, thì đừng trách nàng lòng dạ độc ác.

Giết người thì sao? Nàng một thân một mình, không sợ uy hiếp không sợ sát hại, có gì phải e ngại?

Nhưng có chút bi thống chính là, xem ra đã giữ không được phần tâm ý của ông nội!

Ông nội dụng tâm lương khổ như vậy muốn cho nàng thoát ra, hôm nay đã bị phá hủy.

Nhưng ông nội người cũng biết, nếu như không dọn sạch phiền toái, vậy thì khả năng người chết kế tiếp sẽ chính là con.

Máu bắn tung tóe phất phới rơi xuống nở rộ dưới chân, gió rét lạnh đánh vào người, thổi đi một thân máu tanh chém giết, Nguyệt Trì Lạc thu hồi nhuyễn kiếm, trong lòng chợt ảm đạm.

"Lạc Lạc, ngươi không sao chứ?" Lam Hồ lau chùi xong vết máu trên trường kiếm, nhìn đôi mắt nàng có chút trống rỗng khổ sở, nhịn không được đi tới vỗ vỗ vai nàng.

Nguyệt Trì Lạc rũ xuống hàng mi, thu lại tinh thần, khi ngẩng đầu lên, con ngươi đã là một mảnh lạnh nhạt như không có chuyện gì liên quan đến mình: "Không sao, đào mộ này có tác dụng gì? Sư huynh, thi thể người nọ xem ra còn phải làm phiền ngươi tìm về."

Mộ viên đã là một mảnh hỗn độn, phần cánh tay bị chặt đứt tùy ý cũng có thể nhìn thấy được, một vùng trên đất cũng bị máu tươi nhiễm đỏ, khắp nơi tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.

Quan tài bảng đen rỗng tuếch trống không bị bại lộ ở ngoài trời, tựa như đang châm chọc bọn họ ngay cả người chết cũng không giữ được.

Đôi mắt đen của Lam Hồ không nhịn được thoáng qua vài tia nghịch tức, hắn híp lại hai mắt ẩn chứa đầy âm u.

Nhắc tới cũng thật đáng giận, bản thân lại không thể để cho sư phụ nhập thổ vi an, chết rồi cũng không được nửa khắc bình yên.

Mộ này, rốt cuộc là ai đào đây?!!

Haiz, sâu kín thở dài, hai người bắt đầu lục lọi trên người hắc y nhân, hy vọng có thể tìm được chút đầu mối trên người bọn họ. Kết quả, đương nhiên không cần nhiều lời.

Lục soát khắp người bọn họ, cũng chỉ có hai chỗ bí mật được che giấu, ngoài ra không tìm thêm được manh mối nào khác.

Rốt cuộc là kẻ nào đây, kết cấu cả giọt nước cũng không lọt như thế.

Crypto.com Exchange

Chương (1-89)