Truyện:Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi - Chương 115

Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi
Trọn bộ 142 chương
Chương 115
Đáy vực kinh hoàng (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-142)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


--- --------Mười ngày sau---- ------

Dưới vách núi không khí đậm vẻ quỉ dị, bão tuyết đêm qua đã khiến vách núi bị băng tuyết bao phủ hoàn toàn, Miên Miên cũng quên mất chính mình đã ở đây bao lâu rồi nhưng là nhìn lượng lương khô mang theo đã giảm đi đáng kể nàng cũng đoán được sơ sơ.

Mười ngày nay nàng thật sự mệt đến không chịu nổi rồi, cho dù nàng ăn uống rất tiết kiệm thì lương khô cũng đã hết, toàn thân nàng lúc này lạnh như băng, thể lực suy yếu vô cùng thế nhưng nàng vẫn kiên định không cho phép mình ngã xuống, bởi vì nếu nàng ngã xuống thì Dạ Mị cùng tiểu bảo bối phải làm sao bây giờ?

Đã mười ngày rồi nàng căn bản còn chưa ngủ một giấc ra hồn mà chuyên tâm đi xuống, bởi vì bụng nàng thỉnh thoảng lại truyền tới cơn đau mà nàng lo lắng không thôi, nếu tiểu bảo bối muốn ra bây giờ thì nàng phải làm sao đây? Miên Miên không nghĩ được cách nào khác ngoài việc nhất định phải nhanh chóng xuống được dưới đáy vực, mặc dù phía dưới bị sương mù bao phủ khiến cho nàng không thể nhìn thấy đáy nhưng là nàng không thể trì hoãn được nữa!

Từng cơn gió lạnh thấu xương từ đáy vực thổi ngược lên khiến Miên Miên không tự giác đưa tay kéo chặt quần áo trên người, nàng bất an sờ lên quả trứng trong ngực kiểm tra một lượt rồi mới hít sâu một hơi bình tâm trở lại, bất kể như thế nào thì nàng cũng không thể bỏ cuộc được, bây giờ nàng không chỉ sống vì mình nàng nữa rồi! Nghĩ tới đây, Miên Miên lần nữa đi xuống.

Thân thể nàng theo dây thừng không ngừng đi xuống, nhất định nàng phải an toàn đi xuống dưới, nếu hôm nay mà còn không tới được đáy vực thì có lẽ nàng không gắng gượng được nữa rồi, ...đúng lúc Miên Miên đang mải nghĩ thì đột nhiên trong không trung vang lên những tiếng "xoẹt xoẹt", Miên Miên nhìn lên kinh hãi không thôi, dây thừng sắp đứt rồi...

Miên Miên vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm một hang động nghỉ chân, nhưng là càng nhìn càng khiến nàng lo lắng hơn cả, ở chỗ này thậm chí còn không có một tảng đá để nàng đặt chân lên nữa. Miên Miên cùng với vách núi đang hợp thành một góc vuông, tình huống này nàng là lần đầu tiên gặp phải trong đời, Miên Miên thật sự sợ hãi không biết nên làm gì lúc này nữa?

Tiếng dây thừng đang dần đứt ra càng lúc càng rõ rệt, thân thể Miên Miên đung đưa giữa không trung, nàng thật sư lo lắng, chẳng lẽ nàng cố định dây thừng không chắc hay sao? Nàng phải làm gì bây giờ, chẳng lẽ lại bò lên trên?

Miên Miên còn đang suy nghĩ thì dây thừng đã đứt hoàn toàn, thân thể nàng giống như hòn đá lao thẳng vào đám xương mù phí dưới, Miên Miên vô thức ôm chặt trứng rắn trong ngực, Dạ Mị, thật xin lỗi, ta không thể chờ ngươi tỉnh lại rồi.

Miên Miên cảm thấy thân thể mình va chạm mạnh vào mặt băng phía dưới, đau đớn vô cùng, "AAA...Cứu mạng a..." do áp lực quá lớn khi rời từ trên cao xuống nên Miên Miên lập tức chìm xuống giữa hồ băng.

"Cứu... Cứu mạng..." mặc dù trong năm năm né tránh nàng cũng có học qua bơi lội nhưng là lúc này nàng không có cách nào bơi nổi nữa, cơ thể nàng lạnh cóng, bàn tay nhỏ bé trắng bệch cố gắng bám vào lớp tuyết dầy trên mặt hồ mà không có cách nào đi lên được, nàng run rẩy đem trứng rắn trong ngực đặt trên mặt băng, tay còn lại vô thức sờ xuống dưới bụng mình vẻ áy náy hiện rõ trên gương mặt sớm đã tím tái vì lạnh.

Miên Miên chỉ cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt kéo tới, xem ra lần này nàng không thể thoát khỏi cái chết rồi, chỉ là...nàng thật không cam lòng, không cam lòng cứ vậy mà chết đi được.

"Không! ta không thể chết được, ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong, không..." Miên Miên mãnh liệt lắc lắc đầu muốn vứt bỏ cảm giác choáng váng đang xâm chiếm nàng lúc này rồi cố gắng bò lên, nhưng là chỉ cần nàng bò một chút là băng tuyết lại vỡ ra một chút, Miên Miên một lần nữa rơi vào trong hồ nước lạnh.

"Miên Miên, ngươi nhất định phải kiên trì, nhất định a!" Miên Miên cố gắng tập trung suy nghĩ lần nữa đem trứng rắn đẩy đi rồi lại cố sức bò lên, lớp băng một lần nữa bị vỡ toác ra dưới sức nặng của nàng, Miên Miên mệt mỏi nằm sấp không muốn động đậy nữa, giờ phút này nàng thật sự cảm thấy bất lực cùng sợ hãi, cảm giác cô đơn khiến nước mắt nàng không tự giác trào ra.

"Bắt lấy!" một tiếng nói đột ngột vang lên rồi một sợi dây thừng được quăng tới trước mặt nàng. Miên Miên vội đưa mắt nhìn lên nhưng chỉ thấy phía xa xa kia một nam nhân đội mũ rộng vành đang cầm lấy dây thừng nhìn nàng. Miên Miên vội vàng tóm lấy dây thừng rồi ôm lấy trứng rắn, dưới sự lôi kéo của nam nhân xa lạ mà nàng đã rất nhanh đi đến được bên bờ.

"Cảm ơn... cảm ơn ngươi!" Miên Miên vừa lên bờ đã nhìn thấy một đống lửa nhỏ ở phía sau lưng nam nhân nọ, mà trên thanh củi vắt ngang đốm lửa còn có một vài con cá đã được nướng chín, Miên Miên không khỏi nuốt nước bọt, xem ra nam nhân này đang nướng đồ ăn thì nghe tiếng động giữa hồ nên mới cứu nàng.

Với lời cảm tạ của Miên Miên, nam nhân đội mũ rộng vành cũng không nói lời nào mà trực tiếp ngồi xuống cạnh đống lửa tiếp tục nướng cá.

"Cho...cho hỏi nơi đây là đâu?" Miên Miên toàn thân run rẩy đi tới đống lửa ngồi xuống hỏi.

"Ăn đi!" nam nhân bí ẩn đưa cho nàng một con cá đã được nướng chín nói.

"Cảm ơn...cảm ơn ngươi" Miên Miên lại lần nữa kích động nói lời cảm tạ rồi bắt đầu ăn cá, "Nơi này là chỗ nào a? Chung quanh đây có người ở không?" nàng đưa mắt nhìn nam nhân trước mặt dò hỏi.

"Những chuyện này ngươi không cần biết, tranh thủ thời gian ăn đi rồi theo đường cũ mà trở về, nếu không ngươi sẽ sớm chết lạnh ở chốn này!" nam nhân bí ẩn nói rồi đứng dậy nhanh chóng rời đi để lại một mình Miên Miên mờ mịt nhìn theo.

--- ------Di Tâm cung---- ----

"Nương nương... ngươi đây là?" Linh Chi nhìn Ngải Vân mặc đồ thường dân mà không khỏi nhíu mày nghi hoặc, nương nương là đang muốn làm gì a?

"Nàng không xuất hiện thì ta liền đi tìm nàng, cuộc đời ta mà mất đi đối thủ là nàng thì chẳng phái rất không thú vị sao? Không có gì thú vị bằng việc tự tay ta kết liễu nàng ta a!" Ngải Vân lạnh lùng nói, đem mái tóc dài vén lên rồi đi tới bên cạnh giường thu thập quần áo, vì nàng ta mà nàng đã không ngần ngại hy sinh cả nữ nhi của mình, bây giờ nàng ta lại biến mất hỏi làm sao nàng có thể cam tâm để như vậy được? Tư nhi, mẫu thân nhất định sẽ dùng máu của nàng ta để tế linh hồn con!

Linh Chi thấy vậy vội vàng đi tới bên cạnh nàng ta nói: "Nương nương, bệ hạ sẽ đồng ý để cho người ra ngoài sao? Thân phận của ngươi bây giờ có thể hay không khiến bệ hạ không hài lòng?" Linh Chi lo lắng hỏi, nàng ta biết rõ Dạ Phong không hề yêu nương nương.

Ngải Vân đầu cũng không quay lại nói: "Chuyện này không phải ngươi cũng đã rõ sao? Trong lòng hắn căn bản không hề có ta, hắn làm như vậy chẳng qua là để kích động Miên Miên mà thôi, bây giờ hắn một chút manh mối của hai người bọn họ cũng không tìm thấy..." nói rồi đem hành lý vác lên vai nhìn Linh Chi tự tin nói: "Ngoại trừ ta ra thì không ai có thể tìm được nàng ta, trên thế giới này chỉ có ta là người hiểu nàng ta nhất!"

"Nương nương, chúng ta là vụng trộm rời đi sao?" Linh Chi thấy nàng thật sự muốn rời đi liền lập tức theo sau.

"Vì sao phải vụng trộm rời đi chứ? Ta chính là muốn đường đường chính chính đi ra, hơn nữa là còn có sự đồng ý của hắn mà đi nha!" Ngải Vân nói rồi cười lạnh một tiếng quay người bước đi.

--- ------Một canh giờ sau---- -----

"Nô tài tuân theo ý chỉ của bệ hạ đến bảo hộ nương nương!" sáu thị vệ võ công phi phàm quì trước Ngải Vân cung kính nói.

Ngải Vân cười lạnh, nàng đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Dạ Phong, bảo hộ nàng chỉ sợ là thứ yếu mà mục đích chính là bảo hộ nữ nhân kia thì đúng hơn, bất quá cũng không đáng bận tâm, sáu tên thị vệ này vẫn còn giá trị lợi dụng, đợi đến lúc không cần tới nữa thì khắc có người thay nàng giết bọn chúng!

"Nương nương!" Linh Chi cải trang nam nhân bước đến nói.

Ngải Vân lườm nàng ta lạnh giọng, "Từ giờ trở đi gọi ta là công tử!" nói rồi quay người nghênh ngang bước đi. Lúc này đây, nàng ta thật sự muốn thay đổi lịch sử, dựa vào cái gì người khác xuyên qua đều là nữ chính mà nàng lại phải diễn vai phụ chứ, nhất là nữ chính lại là nữ nhân ngu ngốc Nguyễn Miên Miên kia chứ? Đúng vậy, Nguyễn Miên Miên ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định sẽ rất nhanh tìm thấy người, ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!

--- -------

Miên Miên vô cùng cẩn thận ôm lấy 'Dạ Mị' mà sưởi ấm cho hắn, nàng không dám để trứng rắn ở gần đống lửa vì sợ nóng quá nhỡ đâu chín trứng thì sao? Nàng né người đem y phục mắc lên cành cây khô trước đống lửa để hong còn mình thì mò mẫn trong cái túi nhỏ lấy ra một mớ bông gòn, cái này chính là nàng lượm được a, Miên Miên quyết định đem trứng rắn bỏ vào bịch bông gòn, ít nhất gặp tình huống nguy kịch khiến trứng có bị rơi xuống nàng sẽ không cần sợ hãi trứng sẽ bể ra rồi!

"Dạ Mị, chúng ta lập tức lại phải lên đường rồi!" Miên Miên ôm lấy túi vải, chuyên chú thắt túi trước ngực rồi mặc lại quần áo vào, nàng có thể yên tâm về sự an toàn của hắn rồi.

Cũng không biết có phải do vừa mới được ăn no cùng sưởi ấm hay không mà nụ cười trên khóe môi Miên Miên trở lên có sức sống hẳn, nàng chà xát hai bàn tay trước đống lửa không nỡ rời đi sự ấm áp này nhưng là nàng còn rất nhiều chuyện cần phải làm. Miên Miên hít sâu một hơi rồi quay người đi theo phương hướng nam nhân đội mũ khi nãy rời đi.

Cước bộ của nàng lúc này rất nhanh mà trầm ổn, chỉ là nàng đi qúa nhanh nên không để ý tới sự biến hóa của khung cảnh sau lưng.

Đúng lúc này thì miem đột nhiên phát hiện phía trước là một cánh rừng rậm rất xanh tươi, chuyện gì xảy ra vậy chứ? Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, như thế nào ở đây lại là một cánh rừng rậm được? Chẳng lẽ khí hậu ở đây lưỡng thiên như vậy sao? Miên Miên mang theo nghi hoặc ngoái đầu nhìn lại phía sau, nàng muốn là nhìn một chút xem vì duyên cớ gì mà cây cối ở đây lại xanh tươi đến vậy nhưng là thời khắc nàng quay đầu, những thứ sau lưng lại khiến cho nàng ngây ngẩn cả người, làm sao vậy? Miên Miên vội vàng chạy ngược trở lại tim kiếm, làm sao có thể như vậy được chứ?

"Nơi đây là đâu? Ta đang ở chốn nào a?" nhìn phía sau lưng không còn là tuyết trắng mà là cả một mảnh cây cối um tùm Miên Miên không khỏi kinh hãi, như thế nào vừa nãy rừng cây còn ở trước mặt nàng mà bây giờ nàng lại ở giữa rừng cây rồi? Nơi đây rốt cuộc là chỗ quái quỉ gì?

Nghi hoặc cùng bất an theo thời gian dần dâng lên trong lòng Miên Miên, nhưng là đằng sau đã không còn đường lui nữa rồi, nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục tiến lên phía trước.

Miên Miên vừa mới đi được không bao xa thì trong rừng cây vang lên những tiếng gào thét khàn khàn của quạ, nàng bình sinh rất ghét quạ, khắp người chúng màu đen lại chuyên môn ăn thịt hư hối, quạ chính là điềm báo không may a!

Miên Miên có chút bất an, hai tay lập tức sờ lên ngực mình rồi nhanh chóng gia tăng cước bộ, vô luận có chuyện gì nàng cũng phải sớm rời khỏi chỗ này.

Theo hướng nàng bước đi, tiếng quạ kêu ngày càng rõ rệt hơn khiến tâm Miên Miên không ngừng run rẩy, mồ hôi trên trán vì sợ hãi mà bắt đầu chảy xuống, "Trời a, như thế nào lại nóng như vậy?" Miên Miên lau mồ hôi có chút buồn bực nói, vừa mới ở ngoài tuyết lạnh khiến cho nàng sắp đóng băng tới nơi thì nơi đây lại nóng không chịu được.

Vì để giảm bớt sự nóng lực, Miên Miên đành phải cởi một lớp áo ngoài rồi lại cẩn thận giấu kín trứng rắn vào trong ngực, nàng biết rõ địa phương này quỉ dị khó lường tuyệt đối không thể để lộ chứng rắn được, Miên Miên đưa tay nhặt lấy một nhánh cây dưới đất với ý định dùng nó để đánh đuổi bọn quạ nếu chúng có tấn công nàng.

Thu thập xong mọi chuyện, Miên Miên lần nữa hướng phía trước đi tới, càng lúc càng xa dần, bất chợt Miên Miên cảm giác như có vật gì đó đang di chuyển trong rừng, nàng vội ngoái đầu nhìn lại, nhưng là chung quanh hết thảy đều rất bình thường, chẳng lẽ nàng lại xuất hiện ảo giác?

"Miên Miên, không phải sợ, đừng tự mình dọa mình như thế!" Miên Miên hít sâu một hơi tự trấn an mình rồi vội vàng chạy về phía trước, nàng nhất định phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Trong lúc chạy, Miên Miên có thể cảm nhận được có vật gì đó không ngừng di động phía sau nàng, Miên Miên lần nữa quay đầu, quả nhiên, trên mặt đất lúc này đang có rất nhiều mô đất di động theo hướng nàng chạy tới.

Miên Miên vội vàng chạy tới phía trước, trên tay ngoại trừ một nhánh cây thì không có gì có thể làm vũ khí được cả, ngay cả áo ngoài vừa cởi cùng bị nàng vứt xuống trong lúc bỏ chạy.

Miên Miên cảm giác bên tai mình gió không ngừng thổi, mô đất đằng sau vẫn đang di chuyển theo hướng nàng chạy, nơi đây đến tột cùng là chỗ quái quỉ nào a?

Phía trước đột nhiên truyền tới một âm thanh khá lớn, Miên Miên đưa mắt nhìn thì chỉ thấy trên nhánh cây cao có một con cú mèo màu xám mở to mắt nhìn nàng, thanh âm quái dị mà vô cùng thảm thiết, lớp lông vũ của nó theo tiếng kêu mà rung rung không ngừng.

Miên Miên bị hù đến run rẩy cả người, dưới chân bị một nhánh dây cản trở khiến nàng té ngã, Miên Miên cố gắng hết sức xoay người để phần lưng tiếp đất.

Cảm giác đau đớn khiến cho Miên Miên nhíu mày khó chịu, nàng đưa tay vịn một gốc cây muốn đứng dậy, nàng không muốn ở lại chỗ này lâu hơn nữa, nhưng là khi vừa mới đừng vững thì dưới chân lại bị một thứ gì đó nắm lấy kéo, Miên Miên lảo đảo quì gối trên mặt đất thấp mắt nhìn xem chuyện gì xảy ra, một khắc khi cúi xuống Miên Miên không kìm nổi la hét thất thanh.

*****

Một tiếng la hét thất thanh truyền khắp toàn bộ khu rừng, lũ quạ đen vì tiếng hét của Miên Miên mà cũng vội vỗ cánh bay đi.

"A...ô ô ô, cút đi...cút đi!" nhìn thấy phía dưới chân mình chính là một cái tay nhăn nheo, Miên Miên sợ tới khóc thét lên, cánh tay nhăn nheo nọ cũng không vì nàng thét lên mà nới lỏng tay mà ngược lại càng dùng sức lôi kéo nàng xuống.

"Cút đi..." Miên Miên chân tay quơ quào loạn xạ muốn hất văng cánh tay kia nhưng là mặc nàng la hét, đá quăng thế nào thì nó vẫn không hề giảm đi sức lực đang kéo nàng xuống.

"A... không, cút đi... a a..." Miên Miên kinh hoàng, cánh tay này khí lực cũng thật lớn quá đi, nàng đã bị nó kéo lê trên mặt đất rồi mà nó vẫn không ngừng lôi kéo giống như là muốn lôi luôn nàng xuống đất vậy. Miên Miên quờ quạng trên mặt đất hy vọng tìm được vật gì đó có thể làm vũ khí, Miên Miên sờ soạng một lúc cũng túm được một nhánh cây, nhánh cây này chính là lúc trước nàng chuẩn bị để đối phó bầy quạ đây mà. Miên Miên dùng hết sức nắm chặt nhánh cáy cắm xuống cánh tay đang nắm chặt chân nàng.

"Cút đi...cút đi..." nàng cố sức cắm chặt nhánh cây, máu tươi không ngừng chảy xuống, bộ dạng nàng lúc này vô cùng chật vật. Có lẽ do nàng đã dùng sức quá lớn hoặc là do nàng quá mức chấp nhất mà cuối cùng cánh tay bí ẩn kia rốt cuộc cũng buông tha chân nàng quay trở lại lòng đất.

Miên Miên thấy thế vội vàng đứng dậy chạy nhanh về phía trước, do quá sợ hãi mà nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, nàng thật sự sợ hãi, năm năm nay nếu không phải có Dạ Mị thì cũng có Dạ Phong ở bên cạnh bảo hộ nàng, bây giờ nàng lại phải tự mình sinh diệt không ai lo khiến bản tính nhát gan của nàng lần nữa trỗi dậy.

Miên Miên cũng không biết nàng đang đi đâu nữa, nàng không còn cách nào khác là hướng về phía trước đi tới, nàng thật sự không dám dừng lại.

Một tràng cười quỉ dị đột nhiên truyền tới chỗ nàng, Miên Miên kinh hãi dừng lại cước bộ, mồ hôi sớm đã ướt đẫm người, nàng thật sự sợ hãi, sợ đến nỗi không thở nổi. Miên Miên đưa mắt nhìn quanh rồi chính mình cũng xoay tròn nhìn quanh khu rừng một lượt, nếu bây giờ mà trong rừng xuất hiện quái thú thì nàng phải làm sao?

Tiếng cười nhỏ dần rồi thay thế bằng những tiếng xoẹt xoẹt không ngừng, Miên Miên sợ hãi nuốt nước miếng rồi vô cùng cẩn thận hướng tới phía âm thanh phát ra, có khi nào nàng sẽ gặp được người sẽ giúp nàng rời xa chỗ này không? Miên Miên mang theo hy vọng cẩn thận từng chút một đi tới.

Thời điểm đến gần chỗ phát ra những tiếng xoẹt xoẹt, Miên Miên nhìn thấy phía xa có một đống lửa lớn, có một đám người vây quanh đống lửa đang nói gì đó mà nàng cơ bản là nghe không rõ, Miên Miên khấp khởi mừng thầm rất nhanh chóng chuẩn bị chạy lại.

Thế nhưng mà ngay khi nàng muốn vượt qua bìa rừng thì lại ngây ngẩn cả người, đám người kia vừa rồi còn đứng nói bây giờ đã ngồi xuống toàn bộ, mà nàng nhìn thấy gì thế kia? Thứ được nướng trên đống lửa kia chính là một xà nhân! Là xà nhân a! Miên Miên kinh hãi nhìn đám người nọ dùng dao cắt từng miếng thịt trên người xà nhân kia rồi bắt đầu nhai lấy nhai để, nét mặt vô cùng thích thú cùng say mê.

Miên Miên Miên run rẩy không ngừng, tim nàng đập loạn trong lồng ngực, cái này là đang đóng phim sao? Hay nơi đây chính là địa ngục mười tám tầng mà người ta hay nói tới?

Hai chân nàng không tự giác lui lại phía sau, nàng sợ hãi nuốt nước miếng, nàng muốn rời xa chốn địa ngục này, nàng muốn rời khỏi đây a!

Miên Miên liên tục lui lại phía sau mà không hề chú ý tới đã giẫm phải một nhánh cây khô dưới chân, đám người nọ nghe tiếng động lập tức quay người la lớn: "Ai? Là ai ở đó?"

Miên Miên hoảng sợ lập tức quay người bỏ chạy, nàng nghe rất rõ phía sau truyền đến tiếng người hô lớn 'có xà nhân xâm nhập, mau mau bắt lại!', Miên Miên cố gắng chạy hết sức, có lẽ do hi vọng sinh tồn mà lúc này mặc dù đang mang thai nhưng cước bộ của nàng cũng hết sức nhanh lẹ.

"Bắt lấy xà nhân, bắt lấy!", mặc kệ nàng chạy nhanh cỡ nào thì cuối cùng cũng không chạy lại đám nam nhân to lớn phía sau, Miên Miên mệt mỏi dựa thân cây hở, đám người nọ nhanh chóng bao vây lấy nàng.

Miên Miên sợ hãi ôm người ngồi dưới đất nhìn đám người lớn lên xấu như ma quỉ, người lại bốc mùi mà kinh hãi.

"Các ngươi...các ngươi là người hay quỉ?" Miên Miên run rẩy hỏi.

"Chúng ta? Chúng ta là người chuyên ăn thịt xà nhân a!" một tràng cười lớn vang lên rồi một tên trong đám đứng ra nói.

"Các ngươi... Các ngươi cút ngay cho ta, cút ngay..." Miên Miên nuốt nước miếng, trong lòng không khỏi run sợ nhìn đám người đang bao vây lấy nàng.

"Xem a, nàng hình như có trứng rắn trong ngực a!" một kẻ trong đám chỉ chỉ ngực Miên Miên lớn tiếng kêu lên, mọi ánh mắt lập tức chỉa thẳng vào ngực nàng không chút cố kị.

"Hình như có tới hai cái nha, hai cái trứng rắn..." một tên khác hưng phấn kêu lên.

Miên Miên nghe vậy lập tức ôm chặt lấy ngực mình, đám người quỉ dị lớn tiếng cười nói: "Hôm nay thật sự là trời ban ân a, chúng ta đã rất lâu không có được ăn trứng rắn rồi a!" nói rồi chảy nước miếng thèm thuồng nhìn Miên Miên, cái nhìn này của hắn khiến Miên Miên thật sự khó chịu muốn nôn mà.

"Trứng rắm...ăn trứng rắn a..." đám người vây quanh bắt đầu nghị luận sôi nổi, bộ dạng vô cùng hứng phấn.

Miên Miên thấy vậy lập tức đưa tay sờ soạng trên mặt đất, không thể được, nàng không thể bị chúng ăn thịt được, Dạ Mị cùng tiểu bảo bối càng không thể được, bọn chúng là ma quỉ a, nàng nhất định phải tìm cách chạy đi, cho dù tỷ lệ thoát được là rất nhỏ thì nàng cũng phải thử, tiếng nói của Dạ Mị như vang lên bên tai nàng, "Chờ ta, nhất định phải chờ ta tỉnh lại, chờ ta..."

"Đi chết đi!" Miên Miên cầm mấy viên đá nhỏ ném thẳng vào đám người đang bao vây mình, một tên trong đám người lập tức ôm đầu ngồi xuống đất kêu la, Miên Miên vội vàng lách qua người hắn chạy đi.

"AA..." Miên Miên còn chưa có chạy được xa thì đã bị một tên nắm tóc kéo lại, bị hắn lôi kéo khiến nàng đau đớn không thôi.

"Muốn chạy à?" một tên khác đạp mạnh một phát vào Miên Miên khiến nàng té ngã trên mặt đất.

"Giết xà nhân lấy trứng rắn, trứng rắn..." những tên còn lại bởi vì hành động chạy trốn của Miên Miên mà trở nên tức giận, Miên Miên thấy vậy nước mắt không ngừng van xin, "Van cầu các người thả ta a, van cầu các người..."

"Giết xà nhân lấy trứng rắn..." đám người nọ đã rất lâu rồi không được ăn trứng rắn như thế nào có thể bỏ qua cho nàng được, bọn chúng thèm thuồng nhìn vào bụng Miên Miên như thế trong đó chính là thứ mỹ vị ngon nhất trên đời.

"Ma quỉ, ma quỉ a..." Miên Miên liên tục nhặt đá ném vào người bọn chúng, dù nàng có chết thì cũng không muốn bọn chúng được tiện nghi a.

"Trói nó lại, mổ bụng lấy trứng rắn!" đúng lúc này thì một kẻ có vẻ là lão đại trong nhóm đột ngột lên tiếng, lập tức có một tên nắm lấy tóc nàng lôi kéo.

"Ta nhổ vào, lũ ma quỉ các người!" Miên Miên giờ phút này đã không còn cảm thấy đau đớn thể xác nữa, lòng của nàng rất đau, Dạ Mị, thực xin lỗi ngươi a, ta không có cách nào bảo hộ ngươi rồi, không có cách nào chờ ngươi tỉnh dậy rồi...

Miên Miên không hề rơi lệ, bởi vì nàng biết rõ nếu lúc này khóc chính là chứng tỏ mình yếu đuối, không, dù có chết thì nàng cũng muốn mỉm cười.

Ngay tại thời điểm Miên Miên đã buông xuôi tất thảy thì những tiếng kêu gào không ngừng vang lên khiến cho nàng lập tức mở to mắt nhìn, đám xà nhân trước mặt nàng đang kêu gào thảm thiết, trên người chảy ra những chất dịch màu xanh rất kinh dị, mà giữa đám người, nam nhân đội mũ đã cứu nàng lúc trước đang không ngừng chém giết đám dị nhân. Miên Miên lập tức cảm thấy yên tâm lạ kỳ!

Chỉ trong chốc lát, đám người vừa rồi còn la hét muốn mổ bụng nàng lấy trứng rắn toàn bộ nằm trên mặt đất, chết không nhắm mắt. Miên Miên không nhịn được nước mắt, nàng nghẹn ngào nhìn về nam tử đội mũ cảm kích nói: "Cảm ơn ngươi...cảm ơn ngươi đã lại cứu ta một mạng nữa!"

Nam nhân đội mũ nhìn Miên Miên có chút nhíu mày, kỳ thật, từ lúc nàng tiến vào rừng thì nhất cử nhất động của nàng đều nằm trong tầm mắt của hắn, chỉ là không hiểu tại sao nàng vẫn ngoan cố đi vào, chẳng phải hắn đã nói với nàng đây chính là tử địa rồi sao? Xem ra nàng cũng không phải là người không sợ chết, đã vậy thì vì sao nàng còn chạy vào đây?

"Cảm ơn ngươi!" Miên Miên nói rồi vuốt ve trứng rắn trong ngực thì thầm nói: "Đừng sợ, mọi chuyện đều đã qua rồi, chúng ta đã không có việc gì rồi!"

Hành động của Miên Miên khiến cho nam nhân đội mũ nghi hoặc không thoi, lúc trước hắn cũng đã chứng kiến nàng thà chết cũng muốn bảo toàn trứng, tuy cũng có thể lý giải đó là tình thương của người mẹ dành cho con mình, nhưng là hắn thấy có điểm không đúng lắm, nàng đang mang thai trứng rắn thì không thể nào lại có một trứng rắn khác được, vậy cái trứng được nàng che chở trong ngực rốt cuộc là của ai?

*****

Miên Miên sau khi trấn an Dạ Mị cùng với tiểu bảo bối liền đưa mắt nhìn về nam nhân đội mũ thần bí thành khẩn nói: "Xin hỏi, nơi đây rốt cuộc là chốn nào? Đám người vừa nãy...vì sao lại muốn ăn thịt ta? Bọn hắn...không phải là người phải không? Nếu là người vì sao máu lại có màu xanh kì dị như vậy được?" Miên Miên nhìn nam nhân đội mũ nghi hoặc hỏi.

"Đã nói ngươi theo đường cũ mà rời đi ngươi không nghe thấy sao?" nam nhân thần bí lạnh nhạt hỏi.

Miên Miên cúi đầu một lúc rồi lại lần nữa đưa mắt nhìn về nam nhân kia kiên định nói: "Nếu có thể thì ai lại muốn xuống đáy vực này chứ, nhưng là ta không có lựa chọn nào khác, con của ta bị rớt xuống nơi này, chỉ cần một ngày còn chưa nhìn thấy thi thể của hắn thì ta không thể bỏ rơi hắn được!"

Nam nhân đội mũ nghe nàng nói mà có chút sững người vội hỏi lại: "Con của ngươi rớt xuống đây?"

"Đúng vậy, cho nên cho dù chết thì ta cũng phải đi tìm hắn!" Miên Miên nhìn nam nhân trước mặt chân thành nói, nàng nói không sai, nàng không thể nào bỏ rơi Tử Tử được.

"Phàm là những người rơi xuống đây thì chỉ có một kết cục duy nhất, đó chính là chết, nơi này không chào đón xà nhân của Thụy Tuyết quốc, ngươi không phải muốn biết đám người kia là gì sao? Ta cho ngươi biết, bọn họ chính là Dị thực tộc, phàm là những kẻ ngoại tộc rơi xuống đây thì chúng đều ăn hết và thức ăn yêu thích nhất của chúng chính là xà nhân, chỉ cần là xà nhân rơi xuống đây mà đi vào tử địa này thì tất yếu sẽ trở thành bữa ăn ngon cho bọn chúng!" thanh âm nam nhân đội mũ có chút quỉ dị nói.

Miên Miên nghe hắn nói mà không khỏi run rẩy, "Dị thực tộc? Thụy Tuyết quốc lại có địa phương quái dị như vậy sao?"

"Nơi đây đã không còn là Thụy Tuyết quốc nữa rồi, rừng rậm này thuộc về năm tộc người – Thổ tộc chính là kẻ đã kéo chân ngươi khi nãy!"

"Thổ...thổ tộc?" Miên Miên nhớ lại cánh tay lôi kéo nàng lúc trước mà không khỏi rùng mình, chỗ này thật sự quái dị quá đi! Đám tộc nhân quái dị này như thế nào lại thích ăn thịt người như vậy chứ?

"Không muốn chết thì nhanh chóng đi đi, nếu không thì chờ ngươi phía trước chính là cái chết!"

"Không, ta sẽ không rời đi, ta không thể bỏ rơi con trai ta được, sống thì phải thấy người chết phải thấy xác, ta tin tưởng Tử Tử chính là phúc lớn mạng lớn, hắn thông minh như vậy sẽ không thể chết được!" Miên Miên có chút nghẹn ngào, Tử Tử, rốt cuộc thì ngươi đang ở nơi nào?

"Tử Tử?" Nam nhân thần bí có chút sững sờ lập lại, "Con ngươi là hài tử có đôi mắt tím sao?"

Miên Miên nghe hỏi mà không khỏi kinh ngạc nhìn, nàng có chút xúc động cầm lấy tay nam nhân nọ sốt ruột hỏi: "Làm sao ngươi biết được chuyện này? Ngươi đã từng gặp qua hắn rồi đúng không? Hắn ở nơi nào? Hắn hiện tại đang ở nơi nào a?"

Đối với sự kích động của nàng, nam nhân thần bí nọ chỉ lạnh nhạt gỡ tay nàng ra rồi lạnh lùng nói: "Nếu thật sự con ngươi là hắn thì ngươi tốt nhất vẫn là nên trở về đi, ngươi không thể tìm được hắn, càng không thể cứu được hắn đâu!"

"Lời ngươi nói có ý gì? Hắn...hắn vẫn còn sống đúng không? Hắn đang ở đâu? Ta xin ngươi nói cho ta biết hắn đang ở đâu đi!" Miên Miên kích động lần nữa sốt ruột hỏi, nàng không kích động sao được, Tử Tử hắn vẫn còn sống a!

"Đã nói ngươi không thể cứu được hắn, nếu như ngươi không muốn trứng rắn của mình bị uy hiếp thì tốt nhất ngươi nên tranh thủ thời gian rời khỏi nơi đây đi!" nam nhân đội mũ nói rồi quay người bước đi.

Miên Miên thấy hắn rời khỏi mà không nhịn được rơi nước mắt, nàng mệt mỏi ngồi trên đất khóc lóc thương tâm, "Ta biết rõ...ta biết rõ mình cái gì cũng làm không xong, nếu tiếp tục tiến sâu vào nhất định không tránh khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng là ngươi không biết, Tử Tử là hy vọng sống duy nhất của ta năm năm qua. Hắn thông minh, hắn ngoan ngoãn như vậy, ta không thể bỏ rơi hắn được... hắn luôn nói ta chính là nữ nhân của hắn, hắn nhất định sẽ chiếu cố ta suốt đời...hắn còn nói nếu có ai dám khi dễ ta hắn nhất định sẽ trả lại kẻ đó gấp trăm lần...Hắn nói cả đời này hắn sẽ nghe lời ta...hắn nói nếu ta già không đi được thì hắn sẽ cõng ta ngao du thiên hạ..." Miên Miên nức nở không thành lời.

Nam nhân đội mũ thấy nàng nức nở thì đột ngột dừng lại cước bộ.

"Một hài tử như vậy sao ta có thể bỏ rơi hắn được? Cho dù hắn ngoan cố bướng bỉnh thì cũng là do ta sinh ra, làm mẫu thân như ta sao có thể vứt bỏ hắn được, như thế nào biết hắn đang gặp nguy hiểm mà lại bỏ rơi hắn một mình rời đi đâu này?" Miên Miên đưa tay che mặt ngăn những giọt nước mắt sắp rơi xuống.

Nam nhân đội mũ ngoái đầu nhìn nàng khóc lóc thương tâm cũng không biết vì lẽ gì mà hắn lại đi đến trước mặt nàng nói: "Ta có thể mang ngươi ra ngoài, nhưng là ngươi tuyệt đối không thể gặp được con ngươi, hắn bây giờ đã không còn là con ngươi nữa rồi!"

Miên Miên nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn hắn nghi hoặc: "Ngươi nói vậy là sao? Nếu hắn không phải là con ta thì hắn là là con của ai?"

"Ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là ta mang ngươi rời khỏi đây, hoặc là ngươi cứ tiếp tục đi vào tử địa này, ta sẽ không quản tới sống chết của ngươi nữa!" đây là lần đầu tiên hắn nói nhiều như vậy đối với một nữ nhân xa lạ, kỳ thật hắn cũng không hiểu tại sao mình lại nói nhiều với nàng như vậy nữa, có lẽ do chứng kiến nàng khóc lóc thương tâm như vậy hắn liền nghĩ tới mẫu thân của mình mà cảm động chăng?

Miên Miên nghe hắn nói vậy lập tức đứng dậy lau nước mắt cười sáng lạn nhìn hắn nói: "Cảm ơn ngươi đã cứu ta nhưng là ta muốn nói với ngươi rằng, ta không muốn lựa chọn con đường nào cả, ta chỉ nghe theo tình cảm của mình mà thôi!" nói rồi cúi người cảm tạ hắn rồi xoay người bước sâu vào trong rừng.

Nàng như vậy lại khiến cho nam nhân đội mũ ngây ngẩn cả người, nhìn dáng bộ kiên định của nàng, lòng hắn không hiểu sao lại có chút cảm động. Từ trước tới nay hắn cũng không phải là người thích quản chuyện của người khác, nhưng là nữ nhân này thật khiến cho hắn không biết làm sao mới phải.

Miên Miên lau khô nước mắt, kiên định bước sâu vào trong rừng, tuy nam nhân đội mũ mới chỉ nhắc tới hai tộc người trong năm tộc nhưng là nàng cũng đoán được ba tộc còn lại nhất định sẽ còn nguy hiểm hơn cả.

Đúng lúc Miên Miên đang suy nghĩ thì phía xa đột nhiên truyền đến những tiếng đao kiếm va chạm, mặc dù có chút nghi hoặc nhưng là Miên Miên vẫn cẩn thận tiến tới, nàng tin chắc Tử Tử nhất định đang ở nơi này, chỉ là nàng không biết chính xác địa điểm của hắn thôi, nàng nhất định phải nhanh chóng tìm ra hắn cùng Vô Tình.

"Ta bắt bên trái a!"

"Ta bắt chân!"

"Ta cái này a!"

Miên Miên đến gần nơi phát ra tiếng động, nàng tìm một chỗ khuất nhìn ra khoảng rừng thưa trước mặt chỉ thấy trước mắt có bốn quái nhân lông tóc tươi tốt, bộ dáng so với dã nhân hiện đại cũng có chút tương đồng. Thứ bốn dã nhân nọ lại đang tranh chấp không phải là xà nhân mà là một nam nhân có bộ dáng khá giống với nhân loại, chỉ khác là toàn thân hắn đều là bùn đất, giống như bùn đất chính là quần áo của hắn vậy. Miên Miên thoáng nhìn qua nam nhân nọ, ánh mắt nàng lập tức dừng lại nơi cánh tay của hắn, vết máu tươi vẫn còn rất mới, mà vết thương trên cánh tay lại giống như bị đâm vậy, tên này lại chính là tên Thổ tộc đã kéo nàng khi nãy sao?

Tên Thổ tộc thống khổ kêu lên, thanh âm kỳ lạ khiến Miên Miên có chút khó hiểu nhưng là nhìn tình cảnh trước mắt nàng cũng hiểu được đó chính là hắn kêu vì đau đớn. Tiếng kêu vừa dứt thì bốn gã dị nhân lập tức dùng dây thừng trói chặt tứ chi của tên Thổ tộc nọ rồi bắt đầu kéo theo bốn hướng khác nhau. Miên Miên có chút kinh hãi, cái này có khác gì cực hình ngũ mã phanh thây ngày xưa đâu?

"Ha ha, ta kéo a, ta kéo..." bốn gã dã nhân không ngừng hô hào hưng phấn, cũng không biết là do lực kéo của bọn chúng quá lớn hay là do tên Thổ tộc nọ quá yếu ớt mà thân thể hắn lúc này đã bị kéo thành bốn phần bầy nhầy. Miên Miên nhịn không được muốn nôn, chẳng lẽ những tên dã nhân này cũng ăn thịt sống sao?

Nhưng lần này Miên Miên đoán sai rồi, đám dã nhân nọ nhìn đống thịt bầy nhầy của tên Thổ tộc bị chúng kéo thành từng phần thì hưng phấn vỗ tay rồi không tới vài giây sau đã quăng đống thi thể của tên Thổ tộc nọ lại rồi nghênh ngang bỏ đi.

Miên Miên lúc này đây đã minh bạch mọi chuyện, nguyên lai bọn hắn không phải muốn ăn thịt người mà chỉ là chơi đùa kiếm niềm vui trên sự thống khổ của kẻ khác?! Nghĩ đến sự tàn bạo của đám dã nhân rồi lại nhớ tới sự khát máu của đám Dị Thực tộc Miên Miên phút chốc nổi gai ốc đầy người, thân thể không kìm được run rẩy.

Miên Miên cố gắng trấn tĩnh lại rồi hướng phía khác đi tới, nàng phải nhanh chóng tìm được Tử Tử cùng Vô Tình rồi nhanh chóng rời khỏi đây, nếu ở lại lâu chắc chắn sẽ khó thoát ddc cái chết rồi.

"Đi mau!" một tiếng nói đột ngột vang lên, cánh tay của Miên Miên bị người ta nắm lấy kéo đi, Miên Miên vội vàng đưa mắt nhìn lên, hóa ra chính là nam nhân đội mũ đang lôi kéo nàng.

"Có.. có chuyện gì vậy?" Miên Miên vì bị lôi kéo phải đẩy nhanh cước bộ mà nói không ra hơi hỏi.

"Đằng sau!" nam nhân đội mũ chỉ đáp gọn đúng hai chữ rồi lại lôi nàng đi nhanh về phía trước, xuyên qua rừng rậm.

Miên Miên nghe vậy không khỏi quay đầu nhìn lại, một khắc quay đầu này hồn vía nàng suýt chút nữa thì bị hù cho lên chín tầng mây mà, trời ạ, đằng sau là một đám người quái dị đang hướng tới phía hai người chạy tới, cảm giác của nàng lúc này hệt như đang bị vạn quỉ truy đuổi vậy.

"Cúi xuống!" nam nhân đội mũ kéo nàng đi đến một đồng cỏ rồi đột ngột kéo nàng nằm sấp xuống, đúng lúc này thì đám người nọ nhảy qua đầu bọn họ. Miên Miên bị hù đến độ mở to mắt kinh hãi, nàng thật muốn hét lên thế nhưng miệng của nàng lại đang bị nam nhân bên cạnh bịt lại.

Crypto.com Exchange

Chương (1-142)