Truyện:Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Chương 054

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Trọn bộ 182 chương
Chương 054
Kim lân đâu phải vật trong ao
0.00
(0 votes)


Chương (1-182)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sắc mặt Vu Đan cũng cực kỳ nghiêm túc, "Vâng, nhi thần muốn dẫn quân tự mình xuất chinh. Tuy rằng chúng ta vừa chiến bại nhưng việc bảy nước làm phản vừa rồi đã khiến lòng dân hoảng hốt, quốc khố tiêu điều. Mặc dù chúng ta không thể tấn công Trường An nhưng để chiếm lấy những thành trì đang suy yếu thì vô cùng dễ dàng. Lần trước Tả hiền vương ra trận khiến hao binh tổn tướng, bởi vậy hắn không có tư cách lãnh binh nữa."

Thiền Vu Quân Thần nghe vậy liền khoát tay, "Đại Hán đương nhiên đã có sự phòng bị từ sớm rồi. Hung Nô ta vừa tổn hại nghiêm trọng, xuất chinh lúc này thật sự quá mạo hiểm."

"Thiền Vu, người chinh chiến cả đời, chẳng lẽ còn không rõ tâm lý tác chiến sao? Cũng bởi lần này bại trận nên trong quân doanh từ trên xuống dưới mới đồng lòng giết địch. Nên nhân lúc này chiếm lấy các thành trì hỗn loạn của bảy nước. Hữu Cốc Lễ vương có thể điều binh mã từ phía Tây xuống trợ giúp, hơn nữa binh mã còn lại trong tay Tả hiền vương cũng đủ dùng. Đại Hán tuyệt đối sẽ không nghĩ đến việc Hung Nô đột nhiên lại tấn công, mà thành trì của bảy nước cũng không có trọng binh đóng, như vậy tâm nguyện thống nhất Trung Nguyên của Hung Nô ta nhất định sẽ có thành tựu."

Thiền Vu Quân Thần vốn là người thích chinh chiến, hơn nữa luôn một lòng muốn chiếm lấy Trung Nguyên nên khi nghe Vu Đan nói xong thì trên gương mặt bắt đầu lộ rõ vẻ cân nhắc. Một lúc lâu sau, ông ta mới nhìn về phía Hữu Cốc Lễ vương, "Y Kha, binh mã dưới quyền đệ có thể điều động được bao nhiêu?"

"Khởi bẩm Thiền Vu, ước chừng có thể điều động năm vạn quân." Hữu Cốc Lễ vương lập tức trả lời.

Thiền Vu Quân Thần cân nhắc rồi gật đầu, "Phía Tả Cốc Lễ Vương ít ra cũng được năm vạn binh mã." Nói tới đây, ông ta lại nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn, "Dưới trướng của con còn có thể điều động được bao nhiêu nhân mã?"

Binh quyền Hung Nô hiện giờ đều nằm trong tay Tả hiền vương, Tả Cốc Lễ vương, Hữu Cốc Lễ vương. Nhị vương tử Vu Đan tuy được phong làm Hữu hiền vương nhưng trong tay lại không có binh mã nên trong lòng hắn vẫn luôn để bụng.

Bốn vương gia phân biệt trấn thủ bốn phương, trong đó Tả hiền vương Hách Liên Ngự Thuấn giữ vị trí chủ chốt nhất. Hắn nắm trong tay quyền điều động binh mã, dưới một người trên vạn người, nên binh mã trong tay hắn cũng nhiều hơn ba người kia đến vài lần.

Hách Liên Ngự Thuấn cũng nhận ra hai hàng lông mày của Thiền Vu hơi giãn ra. Hung Nô từ xưa vốn đã không coi Đại Hán ra gì, nay Thiền Vu Quân Thần lên ngôi lại càng muốn hoàn thành tâm nguyện to lớn mới cam lòng. Suy nghĩ một chút hắn mới chậm rãi trả lời, "Khởi bẩm Thiền Vu, nhi thần có thể điều động được mười vạn." Nói xong lời này, thấy hàng lông mày của Thiền Vu hơi nhướng lên, hắn liền lập tức chuyển hướng...

"Nhưng, nhi thần không đồng ý phát binh vào lúc này."

Vu Đan nghe vậy thì cực kỳ nóng nảy, ngay trước mặt Thiền Vu Quân Thần chỉ trích Hách Liên Ngự Thuấn, "Tả hiền vương, ngươi nhất định phải đối nghịch với ta có phải không? Lúc này không phát binh thì còn đợi đến bao giờ? Ngươi đã là bại tướng thì còn có tư cách ở nơi này khoa chân múa tay sao? Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn giao ra binh quyền là được rồi."

"Thiền Vu..."

Hách Liên Ngự Thuấn mặc kệ nhị vương tử kia nói này nói nọ mà chỉ nhìn về phía Thiền Vu Quân Thần lên tiếng phân tích, " Sách Xuân Thu có nói Phu chiến, dũng khí dã. Một tiếng trống khiến tinh thần thêm hăng hái, nhưng nếu quá mức sẽ khiến tinh thần suy kiệt. Mười vạn đại quân Hung Nô ta vừa thua trận, nguyên khí trong quân doanh đã sớm bị tổn thương, lại thêm đường dài mệt nhọc. Nhi thần cho rằng lúc này tuyệt đối không thể xuất binh."

Thiền Vu Quân Thần nghe xong hơi nhíu mày, "Nhưng con dân Hung Nô ta luôn anh dũng thiện chiến, sao có thể vì một lần bại trận mà đánh mất sỹ khí? Ngự Thuấn, con luôn biết tâm tư của ta, sao lúc này lại có thể hắt gáo nước lạnh như vậy? Lúc bàn việc xuất chinh, chẳng phải con luôn chủ trương tiến đánh hay sao?"

"Thiền Vu, nhi thần cũng hy vọng có thể giúp người hoàn thành tâm nguyện thống nhất Trung Nguyên, nhưng hiện giờ tình hình bất lợi cho chúng ta, cần gì phải hao phí quân lực như vậy? Nhi thần đề nghị thời gian này nên nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ binh mã sung mãn trở lại tái chiến cũng không muộn." Hách Liên Ngự Thuấn lại lập tức đưa ra một đề nghị khác.

"Ta cũng đâu muốn khiến binh lính phải mệt mỏi nhiều ngày như vậy chứ? Nhưng nếu cả đời này cũng không thể hoàn thành tâm nguyện thì có nhắm mắt cũng không thể gặp mặt tổ tiên." Ngự Thuấn, ta biết con điều binh khiển tướng có dũng có mưu, nhưng em trai con nói không phải không có lý. Loạn bảy nước vừa mới bình ổn, đây chính là thời điểm sự phòng ngự sơ hở nhất, lúc này chúng ta tấn công thực sự nắm chắc được phần thắng."

Vu Đan thấy Thiền Vu Quân Thần quay sang mình nói chuyện thì trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý.

Hách Liên Ngự Thuấn không để ý đến vẻ mặt của Vu Đan mà chỉ thở mạnh một hơi, "Thiền Vu nói vậy cũng chưa hẳn. Theo nhi thần biết, từ khi đại quân Hung Nô ta còn chưa về tới thành đô, Đại Hán đã bắt đầu tiến hành sửa trị tình trạng hỗn loạn tại bảy nước. Cái chết của Ngô vương đã khiến nhiều chư hầu bị đả kích nên không dám manh động như trước. Ngay khi nhi thần vừa về đến thành đô đã nghe thám tử báo tin Cảnh Đế đã hạ lệnh thu lại các chi quận của các nước chư hầu, hủy bỏ việc các nước chư hầu tự tuyển dụng quan tước và đặc quyền trưng thu thuế má, lại đem chức tướng quốc ở các nước chư hầu đổi thành tướng quân, quy định vương hầu không được tự mình cao trị lãnh địa. Nay bảy nước đó chỉ còn lại tương đương một quận của Đại Hán, sao có thể không chịu sự đồn trú của Hán binh chứ? Chúng ta phát binh lúc này chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Đến lúc đó quân lính nhất định sẽ tan rã."

Thiền Vu Quân Thần nghe xong liền sửng sốt, "Đại Hán vì sao lại có thể hành động nhanh chóng như vậy?"

"Toàn là nói xằng!" Vu Đan nghe vậy liền lớn tiếng hét lên, "Thiền Vu, Tả hiền vương không chịu giao ra binh quyền nên kiếm cớ nói vậy thôi. Chúng ta đều biết Hán Cảnh Đế không bì được với phụ thân Lưu Hằng của hắn. Trước giờ Lưu Khải luôn chủ trương dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, sao tự nhiên lại tình nguyện đắc tội với hết thảy các nước chư hầu, các gia tộc như vậy?"

"Thiền Vu, nhi thần có mật thám ở trong Hán cung, việc thám tử báo lại đúng là sự thật, chúng ta không thể vì quá xúc động mà quyết định mọi chuyện được." Hách Liên Ngự Thuấn vẫn không hề tỏ ra xung đột với nhị vương tử kia mà sắc mặt vẫn bình tĩnh lạ thường, lấy lý lẽ để thuyết phục.

Tiếng nghiến răng ken két của Vu Đan lại vang lên. Xét về mặt bố trí mật thám, hắn thực sự không bằng được Hách Liên Ngự Thuấn.

Thiền Vu Quân Thần nhắm mắt lại suy ngẫm hồi lâu khiến không khí trên điện yên ắng lạ thường, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề.

Thật lâu sau đó ông ta mới mở mắt, bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, "Phục rồi, lần này ta thật sự phục Lưu Khải. Hắn lại có thể dự kiến trước tình trạng hỗn loạn của bảy nước rồi sau đó đem các đặc quyền của chư hầu thu lại hết, như vậy sẽ không sợ nảy sinh việc chư hầu làm phản nữa. Việc làm ta bội phục nhất là hành vi đó chẳng những có thể bảo vệ giang sơn Đại Hán mà còn chặn được thế tiến công của Hung Nô, thật sự là diệu kế, diệu kế!"

Thấy đuôi lông mày của ông ta giãn ra, tâm tư của Hách Liên Ngự Thuấn cũng trùng xuống, rốt cục mới chuyển ánh mắt qua phía Vu Đan thì thấy sắc mặt hắn đã chuyển thành xanh mét.

Nhưng Hữu Cốc Lễ vương thì lại tiếp tục mở miệng, "Thiền Vu, sao Lưu Khải lại nghĩ ra được đạo trị quốc như vậy chứ? Thần nghe nói diệu kế này do một nữ tử đề xuất, nữ tử này nghe nói là truyền nhân của Quỷ Cốc phái, tinh thông thuật trị quốc, lại biết được tương lai, kỳ môn độn giáp, y thuật không cái gì không biết cả."

Ánh mắt vốn bình thản của Hách Liên Ngự Thuấn sau khi mấy lời này thốt ra liền biến đổi, đôi mắt sắc bén như chim ưng cũng theo bản năng nheo lại, toàn thân tản ra một luồng sát khí.

*****

"Trong thiên hạ lại có nữ tử kỳ tài như vậy sao?" Thiền Vu Quân Thần vừa nghe liền cảm thấy tò mò và có chút khó tin cất tiếng hỏi ngược lại.

Hữu Cốc Lễ vương liền cười nhẹ, "Vâng, chỉ e năng lực của nữ tử này không chỉ dừng lại ở đó. Thần nghe nói sư tổ của nàng ấy là đệ tử được yêu quý nhất của người khai sáng Quỷ Cốc phái - Tôn Tẫn. Người đó đã được chân truyền sở học của Tôn Tẫn. Vị sư phụ của nữ tử này - Hàn Thiền Tử cũng từng trợ giúp Hán Cao Tổ thống nhất giang sơn rồi đăng cơ. Nữ tử này tinh thông học thuật của Quỷ Cốc phái nên được Lưu Khải cực kỳ coi trọng. Ông ta cũng không hề cố kỵ sự phản đối của các đại thần trong triều mà phong nàng ấy làm vị nữ quan hàm nhất đẳng - Hoàn dư - đầu tiên trong lịch sử. Nghe nói lần này ngồi trong quân doanh nhưng vẫn ung dung quét sạch mười vạn đại quân Hung Nô của ta cũng chính là nàng ấy."

Thiền Vu Quân Thần đầu tiên cảm thấy cực kỳ sửng sốt, rồi sau đó lại cảm thấy vô cùng hứng thú. Vẻ mặt ông ta lúc này không có chút tâm trạng uất hận nào mà chỉ đầy vẻ khó tin rồi khẽ lắc đầu than nhẹ.

Một lúc lâu sau Thiền Vu Quân Thần mới thốt lên một câu, "Nữ tử kỳ tài như vậy nếu có thể sử dụng sở học giúp Hung Nô ta thì tốt biết bao, cống hiến vì một Đại Hán như vậy thực sự đáng tiếc."

"Khởi bẩm Thiền Vu, nữ tử này quả thực không giống với phàm nhân nên đương nhiên hiểu được đạo lý dưỡng sức chờ thời, kim lân đâu phải loài chịu ở trong ao nhỏ. Hiện giờ nữ tử này đang ở tại Hung Nô của ta rồi!" Nụ cười trên môi Hữu Cốc Lễ vương nhếch lên mang theo ý vị sâu xa.

Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhíu mày, nhìn về phía Hữu Cốc Lễ vương với ánh mắt đầy vẻ cân nhắc. Trước giờ Y Kha này luôn theo nhị vương tử Vu Đan, chỉ là kẻ sai đâu đánh đó, không ngờ tới sau lưng lại âm thầm làm ra nhiều chuyện như vậy. Xem ra thường ngày hắn đã quá coi thường Y Kha rồi.

Thiền Vu Quân Thần vừa nghe liền cực kỳ mừng rỡ, "Sao? Người đã ở Hung Nô ta rồi? Mau phái người đưa nàng ấy đến gặp ta."

"Thiền Vu, nàng ấy hiện giờ đang ở ngay trong phủ đệ của Tả hiền vương. Thần nghe nói nàng ấy là do Tả hiền vương đưa về với thân phận tù binh chiến tranh." Hữu Cốc Lễ vương không hề cho Hách Liên Ngự Thuấn cơ hội né tránh, lập tức nói ra chỗ ở hiện tại của Sở Lăng Thường.

Gương mặt vốn xanh mét của nhị vương tử đột ngột có sự biến đổi, ánh mắt cũng sáng lên biểu thị cảm giác vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ. Y Kha vừa dứt lời, Vu Đan liền giơ tay chỉ vào Hách Liên Ngự Thuấn...

"Tả hiền vương, ngươi khá lắm! Dám tự mình chứa chấp một tù binh như vậy. Chẳng lẽ ngươi có lòng ngỗ nghịch với Thiền Vu?"

Sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn hơi trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía hai người họ đột nhiên trở nên lạnh như băng.

"Ngự Thuấn, vì sao con không đem tù binh vào cung mà lại che dấu ở trong phủ như vậy?" Thiền Vu Quân Thần đầy vẻ bất mãn nhìn hắn, cất tiếng hỏi.

"Thiền Vu đã hiểu lầm rồi. Nhi thần không phải có tư tâm gì mà chỉ bởi nàng ấy đang bị trọng thương nên nhi thần mới vạn bất đắc dĩ tạm an bài nàng ý ở trong phủ mà thôi. Hung Nô ta là nơi quý trọng nhân tài nên nhi thần vốn cũng không coi nàng ấy là tù binh. Nếu tài năng của nàng ấy có thể sử dụng vì Hung Nô ta thì thực sự là chuyện quá tốt." Hách Liên Ngự Thuấn rất nhanh chóng khôi phục vẻ mặt hờ hững, ung dung trả lời.

"Thiền Vu, nhi thần thấy Tả hiền vương làm vậy là do có tư tâm. Cho dù nàng ấy bị thương nặng thì thái y trong cung nhiều như vậy, chẳng lẽ lại thua kém mấy thái y trong phủ vương gia sao?" Vu Đan lại tiếp tục khích thêm vào, "Nhi thần cho rằng, Thiền Vu nên mau chóng lệnh cho nàng ấy nhập cung."

Thiền Vu Quân Thần gật đầu, nhìn sang Hách Liên Ngự Thuấn, "Ngự Thuấn, mau đưa nàng ấy vào cung đi!"

Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhíu mày, "Thiền Vu, nàng ấy hiện giờ không thể vào cung được. Tuy trong cung cũng có thái y nhưng bản thân nàng ấy cũng tinh thông y thuật. Trong cung tuy lớn nhưng dược liệu lại không có nhiều chủng loại như phủ của nhi thần. Đợi thương thế của nàng ấy khá hơn, nhi thần sẽ đưa nàng ấy vào cung. Quan trọng là, nàng ấy hoàn toàn không hiểu ngôn ngữ của Hung Nô ta, cho dù Thiền Vu muốn nàng bày mưu tính kế cũng chẳng thể làm được gì. Chẳng bằng để nhi thần giúp nàng ấy học chút ngôn ngữ của chúng ta rồi vào cung cũng không muộn."

"Thiền Vu, lý do từ chối của Tả hiền vương thực sự có quá nhiều điểm nghi vấn." Hữu Cốc Lễ vương vội nói chen vào.

Thiền Vu Quân Thần hơi trầm giọng, "Ngự Thuấn, nếu đây là mệnh lệnh của ta chẳng lẽ con cũng không theo?"

Ánh mắt đầy kiên định của Hách Liên Ngự Thuấn nhìn thẳng về phía Thiền Vu, "Thứ cho nhi thần khó có thể tuân lệnh."

"Con...." Thiền Vu Quân Thần không ngờ rằng hắn lại có thể vì một nữ tử mà ngỗ nghịch với mệnh lệnh của mình nên cau mày, tức giận đập bàn, "Ta đã không muốn truy cứu việc con điều binh sai lầm, cũng không muốn tước đi binh quyền của con, chuyện con tự tiện giữ tù binh chiến tranh trong phủ ta cũng có thể tha thứ, chẳng lẽ con tình nguyện đắc tội với phụ vương của mình cũng không chịu giao nữ tử đó ra?"

Hách Liên Ngự Thuấn quỳ một gối xuống, trên gương mặt anh tuấn hiện rõ vẻ nhẫn nhịn, "Nhi thần nguyện nhận sự trừng phạt của phụ vương!"

Thiền Vu Quân Thần tức đến toàn thân phát run. Đứa con trai này tuy tính tình rất khó xét đoán nhưng rất hiếm khi ngỗ nghịch với ý tứ của ông ta. Hôm nay, ông ta thực sự bị hắn chọc giận không ít nên lại đập bàn hô lớn, "Người đâu!"

Điều khiến ông ta tức giận không phải việc Hách Liên Ngự Thuấn không chịu giao người mà là đứa con trai mà ông ta yêu thương nhất không nghe lời phụ thân.

Khoé môi Vu Đan liền nhếch lên lộ rõ ý cười.

Rất nhanh chóng, mấy tên thị vệ bước vào điện chờ mệnh lệnh của Thiền Vu.

"Đem tên nghịch tử này nhốt vào đại lao!" Thiền Vu Quân Thần run run tay chỉ về phía Hách Liên Ngự Thuấn, ánh mắt cơ hồ sắp bốc lửa.

Mấy tên thị vệ đưa mắt nhìn nhau, đối với mệnh lệnh vừa rồi cảm thấy cực kỳ kinh hãi. Sao Thiền Vu có thể nhốt Tả hiền vương vào đại lao chứ?

"Còn ngây ra đó làm gì?" Thiền Vu Quân Thần thấy bọn thị vệ không nghe lời thì lại càng giận đến tím mặt.

Bọn thị vệ hoảng sợ, vừa muốn hành động thì thấy Hách Liên Ngự Thuấn đứng dậy, hướng về phía Thiền Vu cung kính cúi chào rồi sau đó không nói lời nào, chủ động bước ra khỏi điện.

Nắm tay của Thiền Vu Quân Thần đã siết chặt lại, toàn thân run lên nhè nhẹ.

"Thiền Vu, có cần nhi thần tới phủ của Tả hiền vương tìm nữ tử đó không ạ?" Nhị vương tử Vu Đan khẽ lên tiếng chuyển đề tài. Hắn đương nhiên không dám nhắc lại việc chuyển giao binh quyền bởi vừa rồi Thiền Vu đã nói rất rõ ràng nên hắn cũng không nghĩ tới việc đoạt binh quyền từ tay Hách Liên Ngự Thuấn nữa.

"Chuyện này dừng lại ở đây, không ai được nhắc tới nữa." Thiền Vu Quân Thần xem ra vẫn vô cùng tức giận, nói xong liền đứng dậy bỏ đi.

Vu Đan có chút không vui nhưng không dám manh động nữa. Hữu Cốc Lễ vương nhìn theo bóng Thiền Vu cho tới khi khuất hẳn mới bước tới, thấp giọng hỏi, "Nhị vương tử đoán Tả hiền vương sẽ bị nhốt bao lâu?"

"Hắn bị nhốt bao lâu là chuyện của Thiền Vu, ta chỉ quan tâm làm sao để đoạt lấy binh quyền mà thôi." Vu Đan phẫn hận lên tiếng.

Hữu Cốc Lễ vương liền nhếch môi, "Hiện giờ Thiền Vu đang giận dữ, xem chừng Tả hiền vương cũng sẽ gặp bất lợi không ít."

"Ngươi cho là lão già đó nỡ sao?" Vu Đan nghiến răng nói, "Mười vạn đại quân bị diệt mà lão còn có thể đặc xá cho hắn. Trong lòng lão già đó lúc nào cũng chỉ có mình đứa con trai Hách Liên Ngự Thuấn thôi."

"Có lẽ..." Hữu Cốc Lễ vương nghĩ một hồi, ".... nữ tử của Quỷ Cốc phái kia sẽ là công cụ mấu chốt giúp nhị vương tử."

"Hả?" Vẻ tức giận của Vu Đan cũng giảm đi chút ít, ánh mắt tràn ngập vẻ suy tư rồi sau đó chợt loé lên, "Đúng vậy, đúng vậy, xem ra chúng ta cần bạc bạc cho thật kỹ!"

"Ha ha..." Hữu Cốc Lễ vương cười lớn rồi cùng Vu Đan rời điện.

***

Ở trong Cấm lâu một thời gian, Sở Lăng Thường thực có một cảm giác kỳ quái. Tuy nơi này luôn có thị vệ tuần tra nhưng không hề hạn chế tự do của nàng. Nàng có thể tuỳ ý đi lại khắp nơi. Mà càng kỳ lạ hơn là Nam Hoa công chúa cũng không hề bị hạn chế, lúc nào muốn đều có thể tới thăm nàng.

Sau giờ ngọ, không khí có chút nóng bức. Trên ngọn cây, những chồi lá non cũng đã nhú dài thêm, chim chóc cũng không ngừng ríu rít.

Sở Lăng Thường cùng Nam Hoa công chúa đang uống trà thì thấy nha hoàn vội vàng chạy tới, sắc mặt đầy vẻ bối rối, "Công chúa.... Hoàn dư.... không xong rồi! Nô tỳ nghe nói Tả hiền vương bị Thiền Vu nhốt vào đại lao. Ổ Giai quận chúa nghe được tin này liền lớn tiếng mắng mỏ công chúa và Hoàn dư, nói hai người là hung tinh. Hiện giờ, quận chúa đang xông tới nơi này tính hỏi tội hai vị đó!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-182)