Vay nóng Tima

Truyện:Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San - Chương 055

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San
Trọn bộ 182 chương
Chương 055
Mâu thuẫn nội bộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-182)

Siêu sale Lazada


Tiết trời hôm nay quả thực rất đẹp, trời trong veo nắng ấm áp. Từ sáng sớm, ánh mặt trời đã chiếu tới tận cửa sổ của đại điện và kéo dài tới tận trưa. Tối hôm trước, việc Hách Liên Ngự Thuấn giúp băng bó vết thương cứ mãi luẩn quẩn trong đầu Sở Lăng Thường. Đến hôm sau, Sở Lăng Thường mới biết thì ra trong lúc nàng thiếp đi đã được hắn bón thuốc cho nên đầu gối cũng không còn cảm giác đau đớn, cũng không chảy máu nữa. Miệng vết thương đã se lại, căn bệnh phong hàn cũng đã khá lên rất nhiều. Xem ra chuyện này có liên quan rất lớn tới việc Hách Liên Ngự Thuấn đêm đó tự tay sắc thuốc.

Sáng sớm, quản gia Tân Trát đã tỉ mỉ đưa rất nhiều đồ tới, đồng thời còn mang tới loại trà xanh thượng hạng. Đãi ngộ như vậy quả thực không giống với tù chiến tranh chút nào. Sau khi hỏi rõ ràng thì Tân Trát mới ấp úng nói là trà này do vương gia căn dặn ông ta đích thân mang tới, nguyên nhân thì là bởi vương gia muốn tới đây uống trà.

Không khó tưởng tượng ra vẻ mặt Tân Trát khi nghe Hách Liên Ngự Thuấn dặn dò chuyện như vậy. Từ thần thái của ông ta lúc đưa trà tới Cấm lâu thì có thể thấy ông ta nể sợ vương gia tới chừng nào.

Nhưng xem chừng thì những lời căn dặn của Hách Liên Ngự Thuấn lại khiến Tân Trát nảy sinh thêm không ít hiểu lầm.

Bởi vì ban ngày khá ấm áp nên Sở Lăng Thường cùng Nam Hoa công chúa đem bàn trà chuyển qua hoa viên. Bốn tên thị vệ làm nhiệm vụ tuần tra tại khu này dường như bị sắc trắng tinh khôi của y phục trên người Sở Lăng Thường hấp dẫn nên luôn tò mò nhìn qua phía nàng, còn lén bàn luận vài câu. Nàng không cần nghe cũng hiểu được bọn họ đang bàn luận chuyện gì.

Bọn họ chắc chắn đang nghi ngờ vương gia cao quý của mình và nàng có quan hệ đoạn tụ.

Cho đến khi nha hoàn của Nam Hoa công chúa thở hổn hển chạy tới hậu lâu thì bốn tên thị vệ mới vội vàng trở lại công việc tuần tra của mình.

"Xuân Mai, ngươi nói từ từ thôi. Sao lại như vậy?" Nam Hoa công chúa nghe mà không hiểu ra sao. Cái gì mà Tả hiền vương bị nhốt vào đại lao chứ?

Xuân Mai vẫn đang thở hào hển sau một hồi chạy vội, khẽ đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi mới lên tiếng, "Vừa rồi có người tới báo cho quản gia Tân Trát, nói Tả hiền vương ở giữa triều đình công khai phản kháng quyết định của Thiền Vu. Thiền Vu giận giữ đem Tả hiền vương giam vào đại lao. Quận chúa Ổ Giai biết được chuyện này liền làm loạn lên, cô ta đang dẫn theo quản gia cùng thị vệ tới nơi này. Cô ta nói vương gia lần này gặp chuyện không may, công chúa không tránh khỏi có liên quan. Công chúa chính là chủ mưu còn Hoàn dư là đồng loã. Cô ta nói hai người đều tới từ Hán cung, từ sớm đã có ý định mưu hại vương gia."

Nam Hoa công chúa nghe xong đầu tiên cảm thấy sửng sốt, sau đó nét mặt liền chuyển sang đăm chiêu, "Thật vô lý mà! Quận chúa Ổ Giai sao có thể đem mấy chuyện đó đổ lên đầu ta chứ? Vương gia phải vào đại lao thì có quan hệ gì đến ta và Hoàn dư? Đây đúng là cố tình gán tội cho người mà!" Nói xong, Nam Hoa quay đầu nhìn về phía Sở Lăng Thường đang chuẩn bị đặt chén trà xuống, "Lăng Thường, chuyện này cũng không biết là thực hay giả, nói không chừng là quận chúa Ổ Giai lấy cớ mà thôi. Cho tới nay, cô ta đều thấy tôi và cô không vừa mắt."

Thản nhiên thưởng thức hương vị thơm ngát của chén trà một hồi, Sở Lăng Thường mới ngẩng đầu nhìn qua phía Nam Hoa. Nàng không nói gì, chỉ đứng dậy vươn tay hái lấy mấy chồi non mới nhú rồi đặt trong lòng bàn tay. Khi tay nàng buông lỏng ra, mấy chồi non kia rơi xuống mặt bàn đá tạo thành một đồ hình kỳ quái.

"Lăng Thường, cô đang làm gì vậy?" Nam Hoa cảm thấy khó hiểu, nhìn chằm chằm chỗ lá non trước mặt hồi lâu mà không hiểu ra sao.

Đuôi lông mày của Sở Lăng Thường hơi xẹt qua một chút nghi hoặc, tính toán một hồi rồi than nhẹ một tiếng, sau đó mới ngồi xuống."Xuân Mai nói không sai đâu. Quận chúa Ổ Giai cũng không phải đang kiếm cớ. Hôm nay Hách Liên Ngự Thuấn quả thực có ứng kiếp lao ngục."

Mới vừa rồi, Sở Lăng Thường cũng hoài nghi liệu chuyện này là thật hay giả. Dù sao hắn cũng là Tả hiền vương, nắm trong tay phần lớn binh quyền. Thiền Vu sao có thể nói giam là giam ngay hắn được? Nếu Thiền Vu là vì truy cứu chuyện chiến bại, thì Hách Liên Ngự Thuấn đã phải chịu sự xử trí của quân pháp từ lâu, hoàn toàn không cần chờ tới lúc này.

Vì thế, nàng mới không kìm lòng được mà gieo một quẻ, xem quẻ xong rồi thì nơi sâu thẳm con tim không khỏi run lên khe khẽ vì không ngờ tới đây lại là sự thực.

"Gì cơ?" Nam Hoa công chúa cũng bị chấn động, "Vương gia bị giam vào đại lao, vậy cả phủ này không phải cũng sẽ gặp chuyện hay sao? Lăng Thường, nếu quả thực như vậy, cô phải trốn ngay mới kịp."

Nghe những lời này, tận đáy lòng Sở Lăng Thường không khỏi nổi lên chút chua xót. Chạy trốn sao? Nàng nở nụ cười khổ, rồi lại nhìn đến vẻ mặt của Nam Hoa thì không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Nam Hoa nghe nói Hách Liên Ngự Thuấn bị giam vào đại lao mà không hề tỏ ra khẩn trương chút nào. Cô ấy thực sự là không để tâm hay bởi trong lòng đã có người khác?

"Không, tôi không định rời khỏi nơi này!" Nghĩ một chút, Sở Lăng Thường thản nhiên đáp lại rồi ngẩng đầu lên, "Xuân Mai, quận chúa Ổ Giai đang tới đây sao?"

"Vâng! Sở Hoàn dư, phải làm sao bây giờ! Lần này cô ta không chỉ định sỉ nhục công chúa thôi đâu..." Xuân Mai đã cuống lên đến sắp phát khóc, "Đúng là nha đầu xấu xa mà, mới là đứa nhỏ mười mấy tuổi đầu đã mang tâm địa độc ác như vậy!"

Nam Hoa công chúa đưa tay vỗ nhẹ bàn tay Xuân Mai như muốn an ủi nhưng có thể nhìn ra trong mắt cô đang hiện rõ sự khẩn trương.

"Yên tâm đi, tôi sẽ không để cô có chuyện gì đâu." Sở Lăng Thường kéo lấy tay Nam Hoa, vẻ mặt vẫn bình lặng như trước.

Từ khi quận chúa Ổ Giai náo loạn một hồi ở dược phòng thì đến giờ Cấm lâu cũng không có chuyện gì ồn ào. Hôm nay có thể đem theo quản gia cùng thị vệ tới cả đây, xem ra nỗi uất ức dồn nén từ hôm ở dược phòng đã được cô ta gom cả lại.

Rất nhanh chóng, từ phía ngoài khu vực hoa viên vang lên tiếng bước chân dồn dập càng lúc càng tiến lại gần. Chim chóc trên cành dường như cũng cảm nhận được sát khí đằng đằng đó nên sợ hãi đập cánh bay tán loạn.

Một bóng dáng với y phục xanh biếc nhanh chóng vụt vào trong hoa viên, sau đó là quản gia, nha hoàn cùng mười mấy tên thị vệ. Xuân Mai sợ hãi trừng lớn hai mắt nhưng vẫn nóng lòng bảo vệ chủ nhân. Chỉ nghe "roạt" một tiếng, Xuân Mai đã đứng chắn trước mặt Nam Hoa công chúa, bộ dáng hệt như gà mẹ đang che chở cho gà con, toàn thân toát lên vẻ cảnh giác cao độ.

Sắc mặt Nam Hoa công chúa đột nhiên trở nên trắng bệch.

Chỉ có mình Sở Lăng Thường vẫn bình tĩnh tự nhiên nâng chén trà lên, nhẹ nhàng tao nhã uống một ngụm, ánh mắt cực kỳ thản nhiên nhìn lướt qua phía Ổ Giai đang nổi giận đùng đùng.

Người tới quả nhiên không có chút ý tốt nào!

"Nam Hoa, ngươi cút ra đây cho bản quận chúa!" Ổ Giai còn chưa tới gần đã lớn tiếng mắng nhiếc. Tân Trát ở đằng sau cô ta thì mang khuôn mặt đầy vẻ khó xử, muốn lên tiếng ngăn cản nhưng lại không dám.

Bọn nha hoàn của Ổ Giai chạy theo tới nơi này thì mang theo bộ mặt như đang xem kịch vui. Xem ra chỉ có những chuyện kiểu như vậy mới khiến bọn họ cảm thấy cuộc sống này có chút màu sắc.

Bị khí thế của Ổ Giai doạ cho sợ, Xuân Mai vẫn cố mở miệng bảo vệ chủ nhân nhưng giọng nói đã tràn ngập sự run rẩy.

"Quận.... quận chúa, cô không được vô lễ với công chúa của tôi. Chẳng lẽ cô không coi Đại Hán ra gì nữa sao?"

"Bản quận chúa không cần biết ngươi Đại Hán hay không Đại Hán gì hết. Cút ngay!" So với dáng vẻ của Xuân Mai, Ổ Giai trông cao lớn hơn nhiều, cô ta đưa một tay đẩy Xuân Mai ra khiến nha đầu này lảo đảo một hồi, trụ không vững rồi té ngã.

"Xem ngươi vô dụng như vậy, còn muốn bảo vệ công chúa của mình hay sao?"

Khuôn mặt Ổ Giai tràn ngập vẻ châm chọc nhìn chằm chằm Xuân Mai. Xuân Mai thẹn quá hoá giận, vừa muốn đứng dậy lại bị bọn nha hoàn của Ổ Giai rất nhanh chóng kiềm chặt hai bên người. Người Hung Nô so với người Trung Nguyên thì thân thể khoẻ mạnh hơn rất nhiều. Điều này thì chỉ cần nhìn đám nha hoàn cũng đủ biết.

*****

"Xuân Mai..." Nam Hoa công chúa thấy nha hoàn của mình bị đẩy ngã liền vội vàng đứng dậy muốn tiến lên thì lại bị Ổ Giai dùng sức giữ chặt lấy cánh tay, vẻ mặt cô ta cũng bất ngờ hiện lên vẻ chanh chua...

"Buông ta ra!"

"Nam Hoa, ngươi nói mau! Rốt cuộc ngươi đã hạ thứ mê hồn dược gì với vương gia khiến vương gia ở giữa triều đình ngỗ nghịch với Thiền Vu như vậy?" Ổ Giai tức giận đến nỗi hàm răng đều nghiến chặt lại. Đối với hành vi của Hách Liên Ngự Thuấn hôm mới về phủ, Ổ Giai vẫn luôn canh cánh trong lòng. Trước giờ hoàng thúc luôn yêu thương cô ta vô cùng, vậy mà hôm đó lại vì người khác quát cô ta như vậy.

Nam Hoa chỉ là nữ nhân mà hoàng thúc đưa từ Hán cung về mà thôi. Chẳng lẽ hoàng thúc lại thật sự động lòng với cô ta? Vậy chuyện với Sở công tử kia thì phải giải thích sao đây?

Cho nên Ổ Giai tuyệt đối không thể khinh thường hai người đó, và cũng không thể buông tha hai người đó.

"Ổ Giai, cô nói vậy không thấy kỳ quái lắm sao? Vương gia bị giam trong đại lao thì có liên quan gì tới ta? Cô đừng có ngậm máu phun người!" Nam Hoa muốn giằng tay khỏi bàn tay Ổ Giai nhưng lại không đủ sức, đành nhìn sang Xuân Mai đang bị đám nha hoàn của cô ta kiềm giữ với ánh mắt đầy lo lắng.

"Ngươi nghĩ mình trong sạch lắm sao? Không liên quan? Không liên quan thì ngươi vào phủ của chúng ta làm gì? Tại sao ngươi nhất định phải gả cho hoàng thúc? Ngươi đừng tưởng rằng mình có vài phần tư sắc thì đã biến thành nữ chủ nhân. Ngươi cho mình là ai chứ?" Ổ Giai càng nói càng hăng, lực tay siết lấy cánh tay Nam Hoa cũng càng lúc càng lớn khiến Nam Hoa đau đến nhíu mày.

"Biết điều thì mau nói cho ta, ngươi đã dùng thủ đoạn gì để mê hoặc hoàng thúc?" Vẻ mặt Ổ Giai lộ rõ sự oán hận, so với vẻ đáng yêu thường ngày thực sự hoàn toàn khác biệt.

"Ta không có! Ta không biết cô đang nói cái gì!" Nam Hoa cũng không ngờ sức lực của Ổ Giai lại lớn đến vậy nên chỉ đành lớn tiếng phân trần.

"Còn muốn chối sao?" Ổ Giai trừng lớn hai mắt, gương mặt lộ rõ vẻ hung ác, quay đầu nhìn thị vệ, "Còn ngây ra đó làm gì? Đưa đao cho ta!"

Bọn thị vệ chần chừ không dám tiến lên. Tân Trát thấy vậy thì vô cùng kinh hãi, bối rối nhìn về phía Ổ Giai, "Quận chúa, người muốn làm gì vậy ạ?"

"Ta muốn vẽ vài đường lên mặt cô ta, để xem về sau hoàng thúc có còn để ý tới cô ta nữa không!" Từ đáy mắt Ổ Giai bắn ra tia ghen tỵ cực kỳ mãnh liệt, lại thấy bọn thị vệ chậm chạp không tuân lệnh thì lại càng thêm nóng nảy. Cô ta bước nhanh lên trước, đoạt lấy thanh đao nhỏ tuỳ thân của một tên thị vệ.

"Quận chúa, quận chúa.... tuyệt đối không thể được." Tân Trát bị hành động này của cô ta làm cho hết hồn, vội vàng níu lấy Ổ Giai, cất tiếng cầu xin, "Người làm như vậy vương gia nhất định sẽ trách tội. Cô ấy dù sao cũng là công chúa Đại Hán..."

"Công chúa? Hừ, ta mặc kệ cô ta có phải là công chúa hay không. Tóm lại, có ý đồ mê hoặc hoàng thúc thì không thể giữ lại được. Hôm nay, ta nhất định sẽ khiến ngươi nếm thử mùi vị của sự hối hận." Ổ Giai đẩy mạnh Tân Trát ra, vung đao vọt tới chỗ Nam Hoa.

"Công chúa...." Xuân Mai sợ tới mức hồn vía bay sạch, liều mạng giãy dụa rồi hét lên, "Buông ra, các ngươi buông ra!"

Nam Hoa công chúa cũng bị thanh đao nhỏ trong tay Ổ Giai làm cho sợ đến mặt mũi tái nhợt, hai mắt cùng mở lớn, theo bản năng vội đứng xán lại chỗ Sở Lăng Thường.

Ổ Giai thấy vậy thì bàn tay cầm đao nhỏ lại hướng về phía Sở Lăng Thường chém xuống khiến cả Xuân Mai cùng Nam Hoa đều thất thanh kêu lớn.

Thanh đao vừa tới sát vị trí gò má Sở Lăng Thường liền ngưng lại. Ổ Giai chỉ cảm thấy cổ tay mình bị một lực mềm mại cuốn lấy, muốn giãy ra lại thấy lực đạo tưởng như mềm mại kia lại mang theo sự cương mãnh khiến cô ta không cách này giãy ra được.

Ánh mặt trời chiếu xuống phần lưỡi của thanh đao, phản xạ rõ ràng dáng vẻ bình tĩnh của đôi mắt của Sở Lăng Thường. Đôi môi nàng hơi cong lên lộ rõ vẻ hờ hững hệt như đám mây nơi cuối chân trời, đầy bình thản nhẹ nhàng, mặc cho Ổ Giai giãy giụa đủ kiểu vẫn không hề buông lỏng bàn tay.

Thương thế của nàng đã khá hơn rất nhiều, cũng không còn dáng vẻ suy yếu giống như lúc vừa bước chân vào phủ. Tuy nói nàng bị nhốt ở trong này nhưng mọi sinh hoạt vẫn diễn ra rất bình thường. Cho nên nàng có thể thoải mái để khôi phục thể lực, khôi phục nguyên khí cho nên lúc này muốn kiềm chế một nha đầu nho nhỏ vẫn vô cùng dễ dàng.

"Ngươi muốn tự tìm cái chết phải không? Buông ra, ngươi muốn làm gì?" Ổ Giai thấy Sở Lăng Thường không có vẻ gì là đùa giỡn thì lại càng tức khí. Vừa nãy, cô ta cố ý hướng về phía "hắn" chém xuống bởi biết vị công tử này yếu đuối vô lực, sẽ không dám che trước mặt Nam Hoa, không ngờ tới, "hắn" chẳng những không chút sứt mẻ mà còn khống chế được mình. Thực không biết khí lực của "hắn" từ đâu ra mà lại lớn mạnh như vậy?

Tránh ở phía sau lưng Sở Lăng Thường, đến lúc này Nam Hoa mới khôi phục lại thần sắc, hai chân cũng bắt đầu phát run, nhìn Ổ Giai không thể tiến lên thì mới an lòng thở hắt ra.

Sở Lăng Thường bình tĩnh nhìn chằm chằm Ổ Giai, thấy dáng vẻ hổn hển của cô ta thì cười nhẹ, "Ta phải hỏi quận chúa đang làm gì mới đúng! Cho dù là Hách Liên Ngự Thuấn thì cũng không thể tuỳ ý giết người như vậy!"

"Giết người? Ai nói bản quận chúa muốn giết người?" Sắc mặt Ổ Giai lộ rõ sự xấu hổ, vội nói lảng sang chuyện khác, "Được lắm, hai ngươi quả nhiên cùng một phe. Các ngươi đều muốn hoàng thúc của ta xử chết luôn một thể có phải không?"

"Người muốn nhìn thấy máu đổ e rằng là một người khác!" Tận đáy lòng Sở Lăng Thường không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Nếu nàng không ngăn chặn hành động của Ổ Giai thì một đao vừa rồi hẳn là đã chém xuống người Nam Hoa. Ổ Giai vốn không phải muốn huỷ dung mạo của Nam Hoa, mà là muốn giết người cho hả cơn giận.

Cô ta mới chỉ là đứa nhỏ hơn mười tuổi, sao lại nhiều tâm cơ như vậy? Tâm địa lại độc ác như vậy?

Tất cả những thứ đó là do ai dạy cô ta?

Là Hách Liên Ngự Thuấn sao?

"Nam Hoa đường đường là công chúa Đại Hán, cho dù cô không tình nguyện thừa nhận thì cô ấy cũng là vương phi được Hách Liên Ngự Thuấn cưới hỏi đàng hoàng. Một đao này của cô chém xuống quả thực sẽ cảm thấy rất thoải mái nhưng sẽ đem lại không ít phiền toái cho hoàng thúc của cô. Đại Hán mất đi một công chúa, cô tưởng rằng chuyện đó sẽ dễ dàng giấu diếm hay sao?" Sắc mặt của Sở Lăng Thường lúc này vô cùng bình tĩnh, gương mặt nàng cũng kề lại sát gần Ổ Giai, gằn từng tiếng, "Trừ khi, cô giết luôn cả ta, quản gia Tân Trát cùng bọn nha hoàn, tất cả thị vệ ở đây thì mới có thể ngăn chặn được tin này."

"Ngươi nghĩ rằng ta sợ các ngươi sao?" Ổ Giai vốn là người không cam chịu uỷ khuất lại nghĩ tới chuyện đêm đó ở dược phòng thì càng thêm tức khí, "Ta thật sự muốn giết luôn cả ngươi. Như vậy, hoàng thúc sẽ không bị lũ yêu nghiệt mê hoặc nữa!"

"Ta thật sự ước cô có thể đem ta giết đi, như vậy ta cũng coi như được giải thoát, không cần phải ở đây bị mất đi tự do. Quận chúa không muốn nhìn thấy ta? Được! Vậy nghĩ cách để ta rời khỏi nơi này thì cũng coi như giải được khúc mắc trong lòng cô rồi. Nhưng nếu cô không có bản lãnh đó, nếu cô thật lòng lo lắng cho hoàng thúc của mình thì ta khuyên cô nên để ý đến hành vi của bản thân một chút. Nếu không, đừng mong hoàng thúc của cô không biết chuyện hôm nay!" Sở Lăng Thường có thể nhìn ra trong mắt Ổ Giai chút ý kiêng kỵ nên mới buông lỏng tay ra, một lần nữa ngồi trở lại ghế.

Nàng cũng dùng ánh mắt ra hiệu cho Nam Hoa công chúa cùng ngồi xuống, lại đem bình trà ngon vừa mới pha rót cho Nam Hoa một chén để uống cho hoàn hồn.

Nam Hoa nhận lấy chén trà, cũng không hiểu được rốt cục Sở Lăng Thường đang nghĩ cái gì nhưng cũng không hỏi nhiều mà chỉ cẩn trọng nhìn qua phía Ổ Giai, sợ cô ta lại đột ngột phát tác.

Nha đầu này thực sự là kẻ hung tàn vô độ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-182)