Cấm lâu
← Ch.046 | Ch.048 → |
Cấm lâu nằm ở phía tây của phủ vương gia, được dẫn tới bởi một con đường rải đá xanh cực kỳ đẹp mắt. Đi tới tận cùng của khu tây sẽ thấy một tòa lầu hai tầng, trải dài tới 150 thước từ bắc sang nam, tổng cộng có 88 ô cửa sổ cùng với một đại sảnh lớn với nội thất cực kỳ tinh xảo.
Lúc Sở Lăng Thường bị quản gia Tân Trát đưa tới nơi này đã chẳng còn mấy sức lực để đánh giá "căn phòng" này nữa. Nàng chỉ cảm thấy một hồi lạnh lẽo ập tới bao lấy toàn thân, liền sau đó bất tỉnh nhân sự. Câu cuối cùng nàng còn nghe được là tiếng kêu đầy kinh hoàng của Tân Trát.
Đến khi nàng tỉnh lại thì ánh mặt trời gần như đã tràn ngập bên trong phòng, ngoài cửa sổ còn có tiếng chim ríu rít gọi bầy.
Ánh mắt Sở Lăng Thường hơi dao động, từ mê ly rồi dần trở nên tỉnh táo. Căn phòng ấm áp thế này khiến nàng có cảm giác như đã trải qua cả một kiếp dài. Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ rải những tia nắng vàng có chút chói mắt khiến nàng trong lúc nhất thời không nhớ ra mình đang ở nơi nào.
Chậm rãi ngồi dậy, lại phát hiện vết thương ở cổ tay đã khép miệng, chỉ còn lại vệt màu hồng nhạt. Vừa muốn xuống giường, nàng lại cảm thấy đầu gối hơi lạ liền kéo trường bào lên thì mới phát hiện ra vết thương nơi đầu gối cũng đã được băng bó cẩn thận khiến nàng dù cử động cũng không cảm thấy đau đớn.
Là thái y trong phủ sao?
Bệnh phong hàn dường như đã thuyên giảm rất nhiều, chỉ là nơi thái dương còn có chút choáng váng mà thôi.
Lúc này, Sở Lăng Thường mới nhẹ nhàng đưa mắt nhìn khắp phòng. Đây là nơi Hách Liên Ngự Thuấn giam giữ nàng sao? Có vẻ không giống lắm. Nàng dần nhớ lại tình cảnh trước lúc hôn mê bất tỉnh. Quản gia Tân Trát đi trước dẫn đường, hướng tới tòa lầu ở phía tây phủ. Trên đường đi cũng có vài hạ nhân đi ngang qua họ. Nhìn vào vẻ mặt đầy vẻ kinh hoàng của bọn họ thì không khó nhận ra nơi nàng sắp đến là nơi đáng sợ đến chừng nào.
Chính là nơi này sao?
Chậm rãi ngồi xuống trước một tấm gương, ngẩng đầu nhìn ánh mắt hiện rõ vẻ nghi hoặc của mình trong đó, Sở Lăng Thường mới để ý tới khung cảnh nơi này vô cùng xa hoa, nhất là chiếc giường nàng nằm cực kỳ rộng rãi và tinh xảo. Màn trướng còn thêu những đóa mẫu đơn mỹ lệ, khiến khi người ta nhìn vào tâm trạng cực kỳ thư thái.
Nàng vốn nghĩ Hách Liên Ngự Thuấn sẽ đem mình nhốt vào đại lao. Cho dù không vào đó thì cũng sẽ là một nơi âm u ẩm ướt, xung quanh đầy gián, chuột. Thế mà khung cảnh trước mắt nàng hiện giờ lại cực kỳ tươi sáng. Hay là, nàng đã chết và bay lên thiên giới rồi?
Bị chính suy nghĩ của mình làm cho giật thót, nàng quay đầu ngắm gương mặt mình trong gương, lại theo bản năng đưa tay vuốt nhẹ hai má. Nàng vẫn có cảm giác, mà điều quan trọng nhất là, vẻ tái nhợt trên gương mặt nàng đã giảm đi rất nhiều, hơn nữa lại vừa mới tỉnh lại sau giấc ngủ dài nên hai má còn lộ rõ chút ửng hồng.
Nhưng rất nhanh sau đó, Sở Lăng Thường lập tức trừng lớn hai mắt. Nàng đứng bật dậy, cúi đầu nhìn thoáng qua trường bào trên người mình rồi đưa tay che miệng.
Trường bào của nàng không biết đã bị thay từ lúc nào. Vết máu loang lổ trên đó nay đã không còn mà được thay bằng một trường bào màu trắng cực kỳ sạch sẽ. Ánh mắt trời chiếu lên đó còn khiến nàng cảm thấy ấm áp. Trường bào này khoác trên người nàng cực kỳ vừa vặn, không hề có cảm giác rộng thùng thình cũng không hề có cảm giác bó chặt.
Trái tim Sở Lăng Thường lại bắt đầu đập loạn lên!
Là ai đã thay trường bào này cho nàng?
Còn có...
Ngoài chiếc gương đồng sáng bóng đặt trên bàn trang điểm, bên cạnh đó còn có lược, hộp trang sức... Bên trong hộp trang sức còn có hơn mười món đồ trang sức, trân châu phỉ thúy, ngọc lục bảo, còn có rất nhiều trâm cài tóc...
Những món đồ này là của ai?
Xem tình hình thì nơi này đã từng có người ở, hơn nữa còn là một nữ nhân!
Nữ nhân đó rốt cuộc là ai?
Hàng loạt nghi vấn hiện lên trong đầu Sở Lăng Thường nhưng cuối cùng đều tập trung về phía Hách Liên Ngự Thuấn. Hắn hận nàng tận xương tủy, sao lại cho nàng ở trong căn phòng tốt như vậy? Xét về cả tình và lý, nàng nghĩ thế nào cũng cảm thấy không ổn.
Đẩy cánh cửa sổ ra, nàng mới phát hiện đây là một tòa lầu. Bên ngoài cửa không hề có trọng binh canh giữ mà chỉ có hai gã thị vệ. Quản gia cũng không thấy bóng dáng. Nhìn đến hàng ngói xanh biếc thấp thoáng đằng xa, nàng mới xác nhận rằng mình không nằm mơ.
Nàng vẫn còn nhớ rõ phong cảnh dọc đường tới nơi này.
Tòa lầu này thực sự rất kỳ quái. Tuy nàng biết người phương Bắc tính tình rất thoải mái, nhưng nữ nhân ở nơi này cũng cực kỳ để ý, tuyệt đối sẽ không ngồi ở phương Bắc mà nhìn về phương Nam. Do đó lúc thiết kế phòng ốc, đại đa số đều mở cửa sổ về phương Bắc.
Khẽ thở một hơi dài, nàng bước chân ra khỏi phòng, lúc này mới phát hiện ra tòa lầu này lớn đến nỗi vượt xa khỏi sự tưởng tượng của nàng. Trong đó có một bức họa phù dung hoàn toàn thu hút sự chú ý của nàng. Xuyên qua lớp rèm trướng mềm mại, nàng mới phát hiện ra bức tranh này được vẽ trên mặt các bức tường, nếu không sao có thể bắt mắt như vậy.
Thư phòng nơi này cũng cực kỳ phong phú. Trên các giá để rất nhiều sách trúc, trên bàn còn có mười mấy cây bút lông với độ lớn không giống nhau, có lẽ dùng để viết và vẽ tranh.
Đứng trước bức họa phù dung, nàng chợt cảm thấy hoảng hốt như chính bản thân mình đang hòa vào trong đó. Bức họa này được vẽ cực kỳ tinh diệu, trên mặt tường không biết đã dùng loại vật liệu gì để trang trí mà ánh lên một màu vàng kim, mà cánh hoa phù dung thì thuần một sắc trắng, mọc bên cạnh một hồ nước nhỏ. Hoa đang lúc nở rộ, in bóng bên hồ nước tỏa ra sự quyến rũ mê hoặc lòng người. Những phiến lá phù dung xanh biếc thuôn dài với một lớp lông tơ phủ lên hai mặt lá cũng được phác họa vô cùng sống động. Hoa phù dung có loại cánh đơn và cánh kép, trông cực kỳ đa dạng và tinh khiết.
Từ tận đáy lòng, Sở Lăng Thường không khỏi khen thầm. Nàng tuy có tài vẽ tranh nhưng so với tác giả bức họa này thực cảm thấy không sánh bằng. Không biết người đó là người phương nào? Sao có thể vẽ được một bức tranh độc đáo trên tường như vậy? Hơn nữa họa sư này đã đạt tới trình độ cực kỳ cao thâm, có thể nói là xuất thần nhập hóa.
Nếu có cơ hội, nàng thực muốn gặp người này, nếu được lĩnh giáo nữa thì thực không gì sánh nổi.
Mấy cuốn sách trên bàn cũng thu hút sự chú ý của nàng. Nhẹ nhàng mở một quyển ra nàng thấy bên trong chỉ đơn giản là thi từ ca phú, nhưng điều khiến nàng thấy kỳ lạ là mấy cuốn sách này đều viết bằng tiếng Hán.
Ở thẻ trúc cuối cùng có chút đặc biệt bởi trên đó có khắc một cành hoa. Nhẹ nhàng mở ra, nàng lại thấy một phiến lá xanh lục rớt xuống. Sở Lăng Thường cảm thấy kỳ quái đem chiếc lá nhặt lên thí mới thấy đó là lá phù dung, lại thấy trên thẻ trúc viết, "Đã lâu không thấy hoa phù dung, chỉ mong được thấy lá phù dung, tương tư nơi Cấm các, với ước nguyện trong lòng."
Chữ viết trên thẻ trúc cực kỳ đẹp mắt, rõ ràng là nét bút của nữ nhân, mấy hàng chữ trên đó thể hiện rõ ý tương tư. Nữ nhân đó là người phương nào? Đang nhớ nhung ai? Nữ nhân đó có từng vẽ bức họa chân dung nào không? Nữ nhân đó có quan hệ gì với Hách Liên Ngự Thuấn?
Sở Lăng Thường lại một lần nữa nhẩm lại hàng chữ trên thẻ trúc. Cấm các?
Đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, nàng vội buông thẻ trúc rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài cửa điện, hai gã thị vệ đang ngủ gật. Sở Lăng Thường nhẹ nhàng bước ra, ngửa đầu nhìn lên tấm biển phía trên điện, tấm biển sơn son thiếp vàng ghi rõ hai chữ lớn "Cấm lâu". Trước lúc hôn mê nàng vẫn nhớ rõ ràng hai chữ này bởi vì nó được viết bằng chữ Hán nên để lại ấn tượng cực kỳ sâu đậm.
Thẻ trúc lại nhắc tới "Cấm các" là sao?"
Còn đang nghĩ ngợi, một thanh âm nhẹ nhàng chợt vang lên phía sau lưng nàng.
"Vừa mới bệnh nặng như vậy, không nghỉ ngơi cho tốt thì không hay đâu?"
Quay đầu nhìn lại, thì ra là Nam Hoa công chúa. Hôm nay Nam Hoa trang điểm khá nhẹ nhàng, bởi thời tiết ấm lên nên trông cũng thoái mái hơn rất nhiều. Ánh mặt trời chiếu lên người Nam Hoa tỏa ra khí chất nhu hòa, theo sau còn có hai cung nữ đã theo từ Hán cung tới trong đó có một người nàng đã gặp. chính là người đã chạy tới trước mặt Hách Liên Ngự Thuấn cầu xin cho Nam Hoa lúc trước.
*****
Cấm lâu - cái tên này đã biểu thị ý nghĩa cấm đoán quá rõ ràng. Hai tên thị vệ sau khi choàng tỉnh lại, biết được ý tứ của vương gia, lại bị Nam Hoa công chúa doạ cho một hồi nên vội lui ra canh chừng vòng ngoài, để cho hai nha hoàn trông chừng trước cửa.
"Tôi là tù binh, nếu hắn biết cô tới thăm tôi nhất định sẽ trút giận lên cô mất." Sở Lăng Thường ngồi xuống phía đối diện, nhẹ nhàng nói.
Nam Hoa nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt ngưng lại trên gương mặt Sở Lăng Thường rồi nhẹ nhàng lắc đầu, "Cô cảm thấy nơi này giống như nơi vương gia dành để đối đãi tù binh sao? Nói không chừng, "tù binh" chỉ là cái cớ mà thôi!"
Sở Lăng Thường đương nhiên hiểu được ý tứ của Nam Hoa công chúa. Nơi này quả thực không giống chỗ dành cho tù binh chiến tranh. Mặc dù vậy, nàng vẫn cố ý xem nhẹ ẩn ý trong câu nói cuối của Nam Hoa, có chút miễn cưỡng nở nụ cười, "Tôi mê man mấy ngày nay, thật vất vả cho cô rồi!"
Suy nghĩ một chút, lại thấy Nam Hoa xuất hiện ở nơi này nàng mới chợt tỉnh ngộ. Có thể giúp nàng thay đi đôi giày rách nát cùng bộ trường bào vấy máu và xử lý miệng vết thương chắc hẳn là Nam Hoa, nếu không, sao cô ấy có thể tự do ra vào Cấm lâu này? Cho dù là thái y trị bệnh cho nàng thì cũng không có khả năng có những tiếp xúc gần gũi như vậy.
Nam Hoa cùng nàng đều đến từ Hán cung, nhưng tuy có thân phận cành vàng lá ngọc nhưng Nam Hoa chưa từng tỏ ra kiêu ngạo hống hách, cho nên việc cô ấy chăm sóc nàng cũng không phải là không có khả năng.
Nào ngờ, Nam Hoa nghe vậy thì hơi sửng sốt rồi lập tức lắc đầu, "Lăng Thường, tôi cũng là lần đầu tiên bước vào Cấm lâu này. Lúc trước bởi vương gia có lệnh nên ngoại trừ thái y chẩn trị cho cô thì không ai có thể tới gần cấm lâu. Từ lúc cô bị đưa vào đây cũng đã ba ngày rồi. Tôi thấy thị vệ hiện giờ ở Cấm lâu khá ít nên mới dám vào gặp cô."
Những lời của Nam Hoa khiến Sở Lăng Thường không khỏi ngẩn ra. Nói như vậy, người chăm sóc nàng không phải là Nam Hoa...
Vậy còn có thể là ai?
Sở Lăng Thường lại có cảm giác đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Ba ngày nay, nàng ngủ khá an ổn tuy thỉnh thoảng một chút cảm giác hoảng hốt vẫn hiện lên trong đầu. Dường như trong lúc hôn mê, nàng có thể cảm nhận được có một đôi tay vẫn chăm sóc nàng, cho nàng uống thuốc, giúp nàng băng miệng vết thương, lúc nàng cảm thấy lạnh cóng thì luôn có một nguồn nhiệt nóng tới gần nàng, khiến nàng theo bản năng ôm lấy nó để xua tan sự lạnh lẽo trên người.
Trong ấn tượng của nàng thì đôi tay kia chưa từng xuất hiện. Bàn tay đó cực kỳ dịu dàng, vỗ về thân thể nàng mang theo sự an ủi đầy ma lực, làm cho sự thống khổ của nàng dần giảm bớt, rồi chậm rãi biến mất. Người đó rốt cuộc là ai? Còn có nơi ấm áp đó nữa, giống như lồng ngực của một người, cực kỳ rắn chắc và an toàn...
Hết thảy đều là tưởng tượng của nàng sao?
"Lăng Thường?" Nam Hoa thấy nàng ngây người liền giơ tay quơ quơ trước mặt.
"A..." Sở Lăng Thường vội vàng ổn định lại tinh thần, hướng về phía Nam Hoa cười nhẹ, "Không có gì, tôi chỉ nhớ là có người giúp tôi băng bó vết thương mà thôi."
"Không phải thái y sao?" Nam Hoa cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, thấy nàng lắc đầu thì nghĩ một hồi nhưng cũng không sao lý giải được, "Vậy thì lạ thật, cũng không có khả năng là vương gia. Đã nhiều ngày nay tôi cũng không nhìn thấy vương gia rồi."
Sao có thể là hắn được?
Mấy lời này của Nam Hoa lại khiến Sở Lăng Thường có chút buồn cười.
Thoát khỏi mối nghi hoặc vẫn luẩn quẩn trong lòng, nàng lại nhẹ giọng hỏi Nam Hoa, "Cô có biết người ở nơi này lúc trước là ai không?"
Nam Hoa bị câu hỏi của nàng làm cho sửng sốt, "Nơi này lúc trước có người ở sao? Thảo nào khung cảnh lại đẹp đẽ như vậy."
Thì ra Nam Hoa cũng không biết gì cả. Cũng khó trách. Vừa đến phủ này đã bị Ổ Giai quận chúa liên tục quấy rối, cô ấy vốn cũng chẳng có tâm trạng để tìm hiểu nội tình của phủ đệ này.
Nha hoàn vẫn canh chừng bên ngoài cửa vừa nghe xong mấy lời này liền chủ động mở miệng, ánh mắt nhìn nàng cũng tràn ngập vẻ hoảng sợ. Họ thận trọng nhìn về phía Sở Lăng Thường rồi hỏi, "Sở Hoàn dư, cô thực sự cảm thấy ở Cấm lâu này có người phải không?"
Hai nha hoàn này cũng biết Sở Lăng Thường nên rất tự nhiên gọi nàng là Sở Hoàn dư.
Sở Lăng Thường quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt của hai nha hoàn liền cảm thấy cực kỳ quái lạ, "Hai người biết chuyện gì phải không?"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Một nha hoàn liền bước lên trước, nhìn Nam Hoa công chúa cùng Sở Lăng Thường, thần bí nói, "Tuy nô tỳ vào phủ cùng công chúa chưa được bao lâu nhưng đã nghe được vài chuyện liên quan tới Cấm lâu này." Nói tới đây, bàn tay nha hoàn kia khẽ nắm lại, cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh rồi hạ giọng, "Nô tỳ nghe nói Cấm lâu này có ma!"
"Có ma!" Nam Hoa công chúa đứng bật dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch.
Sở Lăng Thường liền nảy sinh nghi ngờ, "Làm sao cô nghe được? Cô biết tiếng Hung Nô?"
"Vâng!" Nha hoàn liền trả lời, "Là công chúa dạy bọn nô tỳ!"
Nam Hoa công chúa gật đầu, "Là tôi dạy bọn họ, đến nơi này phải nghe hiểu ngôn ngữ của bọn họ mới có thể sinh tồn được."
Sở Lăng Thường nhẹ nhàng gật đầu, lại nhìn về phía nha hoàn, "Các cô còn nghe được chuyện gì? Tại sao lại có chuyện ma quỷ hoang đường như vậy?"
"Sở Hoàn dư, loại chuyện như vậy làm gì có ai nói được cho rõ ràng. Tóm lại khắp phủ này, đây là chỗ duy nhất mà không ai dám tới khi trời tối. Chưa nói đến buổi tối vốn đã âm u đáng sợ, mà cứ tới gần Cấm lâu này mọi người lại có thể nghe được tiếng người khóc, nghe nói người đó đã chết ở Cấm lâu, nhưng vì nguyên nhân gì thì nô tỳ không được rõ."
Sở Lăng Thường cho tới giờ đều không tin vào chuyện ma quỷ. Mà cho dù có quỷ thật thì cũng là một con quỷ tốt bụng. Nói không chừng vết thương của nàng chính là nhờ con "quỷ" kia băng bó. Tại phủ này, quỷ còn thiện lương hơn người nhiều lần.
"Được rồi, được rồi! Ngươi nói vậy khiến ta đang sợ run lên đây. Về sau mấy chuyện thế này đừng nên nói bừa, lỡ như đến tai vương gia sẽ không hay đâu." Nam Hoa công chúa vội vẫy tay ra ý bảo nha hoàn lui xuống.
Đợi thần sắc của Nam Hoa công chúa khôi phục lại, Sở Lăng Thường mới nhẹ nhàng cười, "Chuyện ma quỷ này chỉ nghe cho vui mà thôi, công chúa cũng tin là thật sao? Theo tôi thấy, người mà chúng ta cần phải cẩn thận nhất lúc tối chính là Ổ Giai quận chúa. Công chúa ở nơi này thực không tốt chút nào."
Một câu nói bâng quơ của nàng lại khiến Nam Hoa cảm thấy chua xót.
Dường như bị nói trúng tâm trạng, Nam Hoa công chúa khẽ chớp nhẹ đôi mắt, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn nàng, "Cô và tôi đều xuất thân từ Hán cung, có chuyện tôi cũng không tiện giấu diếm cô. Thật ra..." Cô dừng lại một chút, cắn cắn môi, "Quận chúa thực ra cũng không có gì, nhưng vương gia tuy ngoài mặt cùng tôi hòa thân nhưng trên thực tế lại chưa từng chạm vào tôi."
Cái gì?
Sở Lăng Thường lúc này mới hoàn toàn bị chấn động.
***
Ban đêm ở phương Bắc dường như đậm đặc hơn rất nhiều so với phương Nam, trên bầu trời tràn ngập những vì tinh tú sáng lấp lánh. Bởi thời tiết cũng ấm dần lên nên cho dù có mở cửa sổ cũng không cảm thấy lạnh.
Thời gian dường như chưa được bao lâu, từ lúc ở Trung Nguyên cánh hoa đào còn bay đầy trời, đến giờ, cảnh đẹp vẫn còn đó nhưng người đã ở nơi đất lạ.
Đúng như tiểu nha hoàn đã nói, khi đêm xuống Cấm lâu cực kỳ yên tĩnh, quản gia Tân Trát mang theo hai nha hoàn cầm lồng đèn, mang đồ ăn, trà bánh tới rồi vội vàng rời đi. Xem ra lời đồn cũng không phải là giả, ngay cả hai thị vệ ngủ gật lúc ban ngày giờ cũng không thấy đâu.
Nói cách khác, giờ khắc này, cả Cấm lâu lớn như vậy chỉ còn một mình nàng.
Đêm khuya thanh vắng, bóng đêm đen kịt, giờ có cái bóng trắng lơ lửng bay tới bay lui nữa là đủ bộ
← Ch. 046 | Ch. 048 → |