Truyện:Đăng Ký Kết Hôn Trễ - Chương 084

Đăng Ký Kết Hôn Trễ
Trọn bộ 154 chương
Chương 084
Sự thật phơi bày
0.00
(0 votes)


Chương (1-154)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lời của Thư Tử Hạo như một quả bom nguyên tử ném vào không trung, uy lực của nó khiến cho Cung Quý Dương, người trước giờ vẫn luôn bình tĩnh đến mức lạnh lùng run rẩy toàn thân...

'Tử Hạo... '

Sầm Tử Tranh vội tiến đến, thấp giọng nói: 'Đủ rồi Tử Hạo, đừng nói nữa, chuyện trước đây em không muốn nhắc đến nữa!'

Có cần phải nhắc đến nữa không? Nhắc đến một lần lại đau thêm một lần. Đây đã là sự thật không thể thay đổi được thì vì sao lại cứ muốn xát muối vào vết thương của cô làm gì chứ?

Thư Tử Hạo không tán đồng với cách nghĩ của cô, hắn lắc đầu, rõ ràng là quá kích động và lo lắng, nhất là khi hắn nhìn thấy Sầm Tử Tranh và Cung Quý Dương lại ở bên nhau lần nữa, bảo hắn sao có thể nuốt trôi cơn tức này chứ?

'Tử Tranh, em đã quên lúc đó hắn đã làm gì với em sao? Em đã quên lúc đó em từ thiên đường rơi xuống địa ngục, từ trông đợi trở thành tuyệt vọng thế nào sao? Em đã quên em vì hắn mà bỏ lỡ những gì sao? Em quên em đã có con... '

'Tử Hạo!'

Sầm Tử Tranh sốt ruột lên tiếng ngắt lời Thư Tử Hạo, rồi sau đó, sự sốt ruột thay bằng một vẻ tuyệt vọng và đau khổ khiến người ta nhìn vào liền chạnh lòng.

'Anh đi đi. Đừng vì chuyện của em mà cứ mang nỗi bất bình làm gì, không đáng đâu!'

Cô hiểu rất rõ tính tình của Cung Quý Dương, người tự cao tự đại như hắn như hắn trước giờ vốn không thích bị người ta chế giễu như vậy mà Thư Tử Hạo hết lần này đến lần khác lại phạm vào điều đại kỵ đó, cứ tiếp tục nói như vậy cô thật khó bảo đảm tên kia có phải sẽ nổi cơn thịnh nộ hay không.

'Tử Tranh...

Thư Tử Hạo bước đến, hai tay bấu lấy vai cô, trong ánh mắt lộ rõ sự lo lắng...

Nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì cả người đã bị Cung Quý Dương nhấc lên.

'Cung Quý Dương!' Sầm Tử Tranh kinh hoảng kêu lên một tiếng, cô bước vội đến định cản lại.

Cung Quý Dương ấn Thư Tử Hạo lên tường, đôi mắt như chim ưng mang theo một vẻ kinh ngạc không giấu được.

'Chết tiệt! Ngươi vừa nói cái gì?'

Nếu như hắn không nghe lầm, câu nói của Thư Tử Hạo có ý là, năm đó hắn làm chuyện có lỗi với Tử Tranh. Chuyện này sao có thể chứ? Hắn chỉ rời khỏi trường học có hai tháng thôi mà, căn bản là không làm ra chuyện gì gọi là bội tín vong tình cả, hơn nữa...

Sự chấn động của hắn cũng không kém gì động đất cấp tám, bây giờ điều duy nhất trong đầu hắn suy nghĩ đó là phải biết được năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thư Tử Hạo thấy vậy cười lạnh một tiếng, hắn hất tay Cung Quý Dương ra, giọng trào phúng nói: 'Thế nào? Thì ra đường đường là Cung đại tổng giám đốc không chỉ là kỳ tài thương nghiệp mà còn là diễn viên kỳ tài nữa. Năm đó anh làm chuyện tốt gì còn cần người khác nhắc nhở sao?'

Vẻ mặt Cung Quý Dương càng thêm khác thường, hắn không nổi nóng mà chỉ đứng sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau hắn mới nhìn về phía Sầm Tử Tranh.

Sầm Tử Tranh bị ánh mắt kỳ lạ này của hắn nhìn đến nỗi toàn thân có chút không tự nhiên, càng quan trọng hơn là, cô cảm giác được phản ứng của Cung Quý Dương có chút kỳ lạ.

Sao nhìn hắn có vẻ như không hề biết gì về chuyện tám năm trước vậy?

Thật nực cười, hắn là kẻ gây ra chuyện vậy mà vẫn cứ làm ra vẻ như không biết gì là sao?

'Tranh Tranh... ' Cung Quý Dương đăm chiêu lên tiếng, trong giọng nói mang theo chút suy tư.

Hắn đi đến trước mặt cô, bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, sau đó dùng sức nắm chặt như muốn dùng hai tay làm gọng kìm chế trụ cô.

'Xem ra có rất nhiều chuyện em cần giải thích với anh. Đi theo anh!'

Nói dứt lời, hắn nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô xoay người đi ngược về phía xe của mình.

'Cung Quý Dương, anh buông cô ấy ra!'

Thư Tử Hạo thấy vậy, mặt lộ vẻ hốt hoảng. Hắn vội chạy đến trước mặt hai người, chặn lại.

Ngay lúc Sầm Tử Tranh chưa kịp nói tiếng nào thì Cung Quý Dương đã dùng một tay níu lấy cổ áo hắn, động tác nhanh đến nỗi không ai kịp phản ứng...

'Buông tay, anh khôngđược làm đau Tử Hạo!'

Sầm Tử Tranh liều mạng kéo cánh tay hắn, tâm tình cực kỳ kích động rống lên.

Ánh mắt sắc bén của Cung Quý Dương hung hăng liếc qua cô sau đó hắn buông Thư Tử Hạo ra, kéo Sầm Tử Tranh lên xe nổ máy rời đi...

'Tử Tranh... ' Tiếng kêu của Thư Tử Hạo chỉ vọng vào khoảng không.

***

Đỉnh núi Quan Quang

Cảnh đêm đẹp đẽ, không gian mát mẻ tràn ngập hương hoa, đứng trên đỉnh núi này ngay cả những ưu tư phiền não nhất của con người cũng có thể trôi theo cơn gió.

Một chiếc xe sang trọng chậm rãi dừng nơi đỉnh núi.

Cung Quý Dương ngồi yên không động nhưng Sầm Tử Tranh thì chịu không nổi bầu không khí ngạt thở này, cô vội mở cửa xe bước ra ngoài.

Hít sâu một hơi không khí trong lành vào buồng phổi, tầm mắt cô dõi nhìn xa xa thành phố rực rỡ đèn hoa dưới chân mình, đây là nơi ngắm phong cảnh tốt nhất, cũng là nơi nhữngngười yêu nhau thường đến đây. Chỉ có điều...

Nơi đây hình như không thích hợp với cô và người đàn ông trong xe kia lắm!

Nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô, ánh trăng trong trẻo như một nhà điêu khắc tài ba miêu tả một cách tỉ mỉ vẻ bi thương và cô tịch trên gương mặt xinh đẹp của cô, làn da trắng như ngọc dưới ánh trăng mông lung càng giống như một loại tơ lụa phản quang, chiếu ra một màu trắng ngà khiến người ta càng nhìn càng động lòng.

Trong ánh mắt Cung Quý Dương có chút biến hóa, thâm thúy mang theo chút đăm chiêu, một lúc sau hắn xuống xe, cởi áo vest khoác lên vai cô sau đó vòng tay ôm cô từ phía sau...

Sự ấm áp từ phía sau truyền đến khiến cho Sầm Tử Tranh có chút hoảng hốt, cô hơi nâng cánh tay lên rồi lại buông xuống, không biết lúc này nên để tay vào đâu mới phải, tư thế ái muội này vốn nên thuộc về hai người đang yêu thương nhau mới đúng.

Không biết vì sao tối nay Cung Quý Dương cứ mang đến cho cô một cảm giác kỳ lạ, nói không nên lời.

'Tranh Tranh... '

Cung Quý Dương chừng như phát hiện cô đang căng thẳng, vì vậy hắn nhẹ xoay cô lại, để cô nhìn vào hắn, cũng để ánh mắt cô không thể dời đi đâu được.

*****

'Nói anh nghe, rốt cuộc tám năm trước xảy ra chuyện gì? Những lời Thư Tử Hạo nói là có ý gì?'

Giọng nói như thôi miên của hắn chậm rãi vọng đến tai cô.

Lời của hắn khiến cho Sầm Tử Tranh dấy lên một tia nghi hoặc. Cô sửng sốt nhìn đôi mắt cũng đầy vẻ nghi hoặc của hắn, trong lòng không khỏi khen thầm người kia đúng là biết giả vờ.

'Thì như Tử Hạo đã nói, anh đã làm chuyện tốt gì chẳng lẽ còn cần người khác nhắc lại hay sao?'

Từ câu hỏi ngược này của cô không khó nhận ra tâm tình của cô đang thật không tốt.

'Em không phải người khác, anh nghĩ ngoại trừ anh ra, em chính là người trong cuộc. Nói anh nghe, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao lúc đó em muốn rời xa anh?'

Giọng điệu của Cung Quý Dương có chút hung hăng như muốn bức ép cô, ánh mắt lóe lên những tia sắc bén như một thanh bảo kiếm vừa được rút ra khỏi vỏ.

Sầm Tử Tranh muốn giãy thoát ra khỏi vòng tay của hắn nhưng sau khi phát hiện làm vậy cũng chỉ phí công, cô ngẩng đầu lên nhỉn hắn, không nhịn được cười châm chọc: 'Thật là nực cười, năm đó rõ ràng là anh rời bỏ tôi trước, sao giờ lại biến thành tôi bỏ anh chứ?'

'Không sai, Tranh Tranh, lúc đó anh thực sự có một số chuyện cần phải đích thân đi xử lý cho nên bất đắc dĩ mới phải rời xa em một thời gian. Nhưng... không ngờ hai tháng sau khi anh trở lại trường lần nữa thì đã không thấy em đâu riồ Chẳng lẽ, chỉ có hai tháng mà em cũng không muốn đợi hay sao? Chẳng lẽ, cái tên Thư Tử Hạo đó thực sự là tốt đến như vậy, tốt đến mức em đành lòng phụ anh mà đi theo hắn?'

Trong ánh mắt Cung Quý Dương xẹt qua một tia phiền muộn và phẫn hận, bàn tay to hung hăng nắm chặt cổ tay cô như muốn bóp nát nó vậy...

'Anh nói cái gì?'

Ánh mắt phẫn hận của hắn chừng như chấn động đến nội tâm của Sầm Tử Tranh: 'Anh nói... sau đó anh có trở lại trường học sao?'

'Đúng vậy!' Cung Quý Dương thả lỏng tay ra, một tay nhẹ vuốt ve gương mặt xinh xắn của cô...

'Chỉ tiếc là, khi anh trở lại mọi thứ đều đã thay đổi... '

Hắn nhìn cô chăm chú, trong ánh mắt không nhìn ra có chút giả dối nào, đôi mắt lóe lên những tia nghiêm túc và chân thành đến động lòng người.

Đối mặt với ánh mắt này của hắn, tim cô chợt thắt lại, sống lưng chợt lạnh toát.

Sao lại thế được?

Chuyện càng lúc càng không đúng!

'Tranh Tranh!'

Hắn nhìn cô, tay nhẹ nâng cằm cô lên, vẻ mặt suy tư: 'Nếu như vừa nãy anh không nghe lầm, năm đó em có mang... con của chúng ta?'

Tuy rằng lúc đó hắn đang chấn động và kinh ngạc nhưng lời của Thư Tử Hạo hắn vẫn nghe rõ mồn một, điều này khiến hắn cảm thấy quá mức ngạc nhiên.

Tranh Tranh đã có mang, con của hắn?

Vì sao hắn không hề hay biết?

Đây là chuyện lúc nào chứ? Là lúc hắn rời đi mới phát sinh sao?

Nghĩ lại chuyện này cũng không phải không có khả năng. Tuy rằng hắn trước giờ phong lưu nhưng trong chuyện nam nữ hắn vẫn luôn cực kỳ cẩn thận, trước khi hắn xác định rõ tâm ý của chính mình, hắn tuyệt đối sẽ không để bất cứ người phụ nữ nào có cơ hội mang thai con của hắn.

Nhưng... chỉ có Sầm Tử Tranh!

Sự ngọt ngào và trúc trắc của cô hoàn toàn khiến hắn luân hãm trong đó, không chỉ là năm đó, ngay cả hiện tại cũng vậy, lúc hắn muốn cô hoàn toàn cũng không có làm bất kỳ phòng hộ thi thố nào cả, nói như vậy, năm đó cô mang thai hoàn toàn là chuyện có khả năng xảy ra.

Sự chất vấn của Cung Quý Dương càng khiến cho Sầm Tử Tranh khó hiểu, cô sửng sốt nhìn hắn, bất mãn hỏi: 'Anh thật biết diễn kịch. Chuyện tôi mang thai năm đó anh không biết sao? Bây giờ cần gì ở trước mặt tôi làm bộ làm tịch chứ?'

Câu nói này lọt vào tai Cung Quý Dương khiến cho hắn như rơi vào một tầng mây mù: 'Tranh Tranh, em đang nói gì vậy?'

Lời của cô khiến hắn giống như bị vây hãm trong một mớ bòng bong không tìm được manh mối...

'Tranh Tranh, nói như vậy, lúc đó em thật sự có mang con của chúng ta? Vậy con đâu?'

Nghĩ đến điểm này tâm trạng của hắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Hắn muốn người phụ nữ này sinh con cho mình. Trên đời này hắn chỉ muốn Sầm Tử Tranh giúp hắn sinh con mà thôi.

Sầm Tử Tranh nghe hắn hỏi vậy, vẻ trào phúng dần biến mất, thay vào đó là sự hoang mang...

Sao lại thế chứ? Người đàn ông này hình như thật sự không biết mình đã từng mang thai?

Sao lại có thể chứ?

Người đàn ông này cô hận đủ tám năm, oán đủ tám năm, chẳng lẽ lúc này ông Trời lại cho cô biết, tất cả đều không như cô nghĩ?

Sầm Tử Tranh cảm thấy ngực mình như bị cái gì đó chẹn lại, hơi thở bắt đầu trở nên nặng nề. Nhớ lại tai nạn xe cộ xảy ra với mình tám năm trước, tim cô như thắt lại.

Hắn phụ lòng cô, sao lại có thể nhắc đến con của họ giống như không có việc gì?

Cung Quý Dương thấy mặt cô trắng bệch, trong lòng xẹt qua một tia đau lòng cùng lo lắng...

Người phụ nữ mà hắn yêu nhất mang thai con của hắn. Hắn đã làm cha rồi sao?

Nhưng, con đâu?

Lúc này hắn không mong mỏi gì hơn là được trông thấy con mình!

Nhưng, vì sao lúc hắn gặp lại Sầm Tử Tranh đến nay đều không thấy đứa bé chứ?

'Tranh Tranh, con của chúng ta đâu? Là trai hay gái? Dẫn anh đi gặp con có được không?'

Cung Quý Dương hỏi một tàng dài, trong đôi mắt đen tràn ngập sự sốt ruột và chờ mong.

'Đủ rồi, Cung Quý Dương!'

Sầm Tử Tranh không nhịn nổi nữa, hai tay cô vội đưa lên bịt lấy tai mình.

Hắn như thế là thế nào?

Chẳng lẽ hắn muốn nói cho cô biết, chuyện năm đó hắn hoàn toàn không biết gì, chỉ là cô hiểu lầm hắn nên mới gián tiếp hại chết con của chính mình?

Lúc này cô thật sự rất sợ nghe chân tướng sự thật, cô không muốn vì sự ngây thơ, ấu trĩ của mình năm đó mà tạo thành gông xiềng giam cầm chính mình, không muốn...

Nhìn thấy cả người cô đang run rẩy, đáy mắt Cung Quý Dương bởi vì sự suy đoán vừa xẹt qua trong đầu mà lộ ra một tia bất an, hắn chậm rãi cúi xuống, bàn tay to đặt trên bờ vai mảnh khảnh của cô, giọng nói trầm thấp mang theo một tia đau xót mơ hồ....

'Tranh Tranh, con của chúng ta... thế nào?'

*****

Câu hỏi của Cung Quý Dương như một ngọn chùy đánh mạnh vào lòng Sầm Tử Tranh, cô ngẩng đầu, nhìn đôi mắt thâm sâu đầy mị hoặc của hắn, từ hơi thở dồn dập không khó nhận ra nội tâm đầy thống khổ của cô...

Sầm Tử Tranh đứng thẳng người, ánh mắt thủy chung không rời khỏi Cung Quý Dương.

'Con... con đã mất rồi!'

Thật vất vả mới nói hết một câu này, gần như là đồng thời, nước mắt cô cũng bắt đầu rơi...

'Cái gì?' Trên mặt Cung Quý Dương lộ rõ vẻ hoảng hốt, hắn đi đến trước mặt Sầm Tử Tranh, từ biểu tình trên mặt hắn không khó nhận ra nội tâm hắn đang bị tin tức vừa rồi làm chấn động đến mức nào.

'Tranh Tranh, con vì sao lại mất? Đây rốt cuộc là chuyện gì?'

Sầm Tử Tranh nghe hắn hỏi như vậy, gương mặt đẫm nước mắt chợt trở nên đầy vẻ tang thương, nước mắt làm mờ tầm mắt cô nhưng không làm mờ nổi tất cả những chuyện năm đó.

'Là tôi bỏ nó!' Cô không chút do dự nói.

Bàn tay Cung Quý Dương cứng đờ giữa không trung, thân hình cao lớn củ hắn sau khi nghe câu nói này liền thoáng lảo đảo, một lúc sau tay chợt nắm chặt lại...

'Em nói sao? Em nói lại lần nữa xem!'

Giọng nói của hắn có chút hoảng hốt, đôi tay cứng như hai gọng kìm bấu chặt đôi vai mảnh khảnh của cô, sự hoảng hốt trong đáy mắt rất nhanh liền chuyển thành khó hiểu và phẫn nộ!

Cô lại dám bỏ con của họ?

Nếu như cô thật sự yêu hắn, vì sao lại nhẫn tâm như thế?

Đáng chết! Cô thật sự quá tàn nhẫn rồi! Dám đoạt mất quyền làm cha của hắn?

'Nói lại một lần? Tôi nói thêm một trăm lần nữa thì lại thế nào?'

Sầm Tử Tranh cũng sắp bị ép điên rồi. Cô rãy mạnh tay hắn ra, đôi mắt mịt mờ nước mắt lộ rõ vẻ tuyệt vọng và đau khổ...

'Anh... '

Cô phẫn nộ chỉ tay vào Cung Quý Dương, nói từng chữ một: 'Tôi nói cho anh biết, hung thủ thực sự giết chết con anh chính là anh! Anh không có tư cách truy hỏi những điều này!'

'Em nói gì vậy? Anh là hung thủ? Ngay cả chuyện em mang thai anh cũng không biết thì sao có thể trở thành hung thủ như em nói được chứ?' Sắc mặt Cung Quý Dương cũng đầy tức giận.

'Ha ha ha... ' Sầm Tử Tranh chợt cười lớn mấy tiếng, nước mắt từ trong hốc mắt lại cuồn cuộn chảy xuống, tiếng cười như những mũi dao nhọn đâm xuyên qua tim Cung Quý Dương, khiến lòng hắn cũng đau đớn không thôi!

'Cung Quý Dương, anh đừng giả vờ nữa. Năm đó tại vì tôi ngốc, yêu anh yêu đến bất chấp tất cả. Anh rõ ràng là biết tôi đã mang thai hơn nữa còn hứa sẽ kết hôn với tôi nào hay anh đó chỉ là lời dối trá và sự trốn tránh của anh mà thôi. Đúng vậy, tôi rất hận anh, hơn nữa lúc đó hận đến nỗi muốn bỏ đi đứa con trong bụng nhưng... sinh mệnh nhỏ trong bụng tôi lớn lên mỗi ngày, mỗi ngày trôi qua, tình cảm của tôi dành cho nó càng sâu đậm thêm một phần. Cung Quý Dương... '

Sầm Tử Tranh đau đớn kể lại chuyện năm đó, giọng nói đầy ai oán và phẫn hận. Cô chỉ tay về phía hắn: 'Anh có biết không, chính bởi vì anh nên mới khiến tôi mất đi hết nhiệt tình đối với cuộc sống này. Tôi bị xe đụng phải, khi tỉnh lại trong bệnh viện thì mới biết con đã không còn rồi. Tôi... chỉ được thấy thi thể bé bỏng của nó!'

Nói đến đây cô không thể nói tiếp được nữa, nỗi đau xé lòng khiến cô gần như không thể thở nổi. Bàn tay nhỏ nhắn của cô ấn chặt vào lồng ngực mình, nỗi đau nơi đó... mỗi lần nhớ đến là lòng lại một lần đau đến xé ruột xé gan.

Cung Quý Dương sớm đã bị những lời cô nói là cho sợ đến ngây người. Hắn đứng ngây ngốc tại chỗ, nghe hết câu nói của cô, cả người đều run lên.

'Thi thể của con... Tranh Tranh, em... ' Hắn thấp giọng lẩm bẩm, giọng nói mang đầy vẻ không thể tin được.

'Đúng vậy. Tôi không được nhìn thấy con như thế nào, cái mà tôi thấy được chỉ là thi thể bé bỏng của nó! Cung Quý Dương, anh có biết không, nhìn con thật đáng yêu, thật bé bỏng. Con chỉ yên lặng nằm đó. Tôi biết, tôi biết con đang tìm tôi... con... đang tìm tôi... nhưng chỉ tiếc là... tiếc là... tôi không có cách nào cứu được con... '

Sầm Tử Tranh càng lúc càng kích động, cô khóc không thành tiếng, trí nhớ hoàn toàn quay trở lại sự kiện năm đó, chuyện này mãi mãi là một vết thương không lành trong tim cô.

Tám năm, tám năm qua, rất nhiều đêm cô bừng tỉnh dậy trong nước mắt, bên tai mơ hồ nghe được, lúc thì là tiếng con yêu gọi mẹ, lúc thì là tiếng kêu cứu của con...

Tất cả, tất cả hiện lên trong đầu cô rõ mồn một như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua!

'Tranh Tranh... '

Cung Quý Dương kéo thân thể mềm oặt của Sầm Tử Tranh vào lòng, thực ra hắn sớm đã bị những tin tức này làm cho chấn động rồi nhưng khi nghe về số phận của con, lòng hắn cũng đau đến không thể hô hấp được!

Đây là con của họ! Người làm cha như hắn sao lại để chuyện này xảy ra chứ?

'Mất đi con, tôi giống như mất đi tất cả. Tôi bỏ lỡ cuộc thi thiết kế, về phía trường học cũng chỉ đành làm thủ tục xin thôi học, may mắn gặp được thầy, nhờ thầy dẫn dắt tôi tiếp tục với nghề thiết kế thời trang!'

Sầm Tử Tranh nhắm mắt lại, hồi tưởng về quá khứ, nước mắt cô cứ rơi mãi không ngừng nhưng rồi được lau khô bởi nụ hôn dịu dàng của Cung Quý Dương.

'Cung Quý Dương, tôi thật sự rất hận anh. Không phải vì anh làm tôi mất đi tương lai mà là bởi vì anh nên tôi mất đi con!'

Khi cảm nhận được hơi ấm từ vòng tay của hắn, tâm tình của cô càng trở nên kích động. Sầm Tử Tranh dùng sức đấm vào ngực hắn, hết đấm lại đẩy giống như muốn đem mối hận tám năm qua toàn bộ phát tiết một lần.

'Tranh Tranh... Tranh Tranh... em bình tĩnh lại đi, nghe anh nói!'

Cung Quý Dương cứ để mặc cô đánh nhưng một lúc sau bàn tay hắn nhẹ giữ tay cô lại, không phải bởi vì sợ đau mà hắn chỉ sợ cô vì đánh hắn mà làm đau chính mình.

'Anh muốn em nói cho anh biết, lúc đó vì sao em lại muốn bỏ đi con của chúng ta? Chẳnng lẽ chỉ bởi vì anh chưa kịp quay lại sao?'

Tuy rằng vẫn còn chìm trong đau khổ và chấn động nhưng dù sao hắn vẫn là người từng trải trên thương trường, sau khi nghĩ kỹ lại tất cả mọi chuyện, hắn có cảm giác trong những chuyện này có một sơ hở rất lớn.

*****

Sầm Tử Tranh nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Cung Quý Dương, trong lòng chợt dấy lên một nỗi bất an và cảm giác chẳng lành. Chẳng lẽ...

'Tôi... '

Cô muốn nói lại thôi, hô hấp bởi vì vẻ mặt này của hắn mà trở nên dồn dập.

'Tranh Tranh, nói cho anh biết, lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao em cứ kiên trì không muốn con của chúng ta? Vì sao?'

Giọng Cung Quý Dương mang theo một chút quẫn bách như một con thú bị sập bẫy, trên mặt, vẻ nôn nóng và đau lòng không gì so sánh được.

Sầm Tử Tranh thở sâu một hơi như tự trấn tĩnh, hôm nay nhắc lại chuyện xưa, lòng cô vẫn đau quá.

Dài như một thế kỷ cuối cùng cô mới chậm rãi thốt lên mấy chữ.

'Mẹ của anh!'

Ba chữ này thốt ra từ miệng cô nghe rất nhẹ nhàng nhưng năm đó mang lại cho cô sự ê chề mà trước giờ cô chưa từng nếm trải.

Cung Quý Dương nghe câu trả lời này của cô, nỗi kinh ngạc trong đáy mắt không gì thay thế được...

'Gì chứ? Mẹ của anh?'

Hắn vô thức lặp lại câu trả lời của cô, đôi mày kiếm đã nhíu chặt lại, vẻ mặt càng trở nên thâm trầm.

'Ý em là nói mẹ anh đã từng đến tìm em sao?'

Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, cô nhẹ lắc đầu, 'Không, bác chỉ gọi điện thoại cho tôi mà thôi. Tôi... đúng là "đũa mốc không thể chòi mâm son", không xứng làm con dâu của nhà họ Cung!'

Tám năm trước từng lời mẹ Cung Quý Dương nói trong điện thoại vẫn còn vang bên tai cô, mỗi lần nhớ lại vẫn khiến cô cảm thấy khổ sở.

Nghe cô nói câu này, Cung Quý Dương lập tức ngây người.

Nếu đúng như lời Tử Tranh nói, hắn chừng như có thể hình dung ra được năm đó mẹ mình đã nói gì với cô qua điện thoại. Chỉ có điều...

Điều khiến hắn không hiểu chính là, mẹ vì sao lại biết Sầm Tử Tranh? Nếu theo tình cảnh lúc đó, hắn sau khi trở về từ xưởng chế tạo đạn dược mới nhắc đến Sầm Tử Tranh với người nhà, còn trước lúc đó một chữ về cô hắn cũng chưa đề cập đến.

Chẳng lẽ... có một nguồn tin nào khác tiết lộ với mẹ về chuyện của Sầm Tử Tranh?

'Sao mẹ lại tìm đến em?' Hắn hỏi Sầm Tử Tranh, chân mày bởi vì suy tư mà chau chặt lại.

Sầm Tử Tranh xoay người lại, ánh mắt xa xăm nhìn về phía thành thị phồn hoa đô hội dưới chân núi.

'Những gia đình có tiền có quyền như nhà các người, muốn biết hoặc muốn tìm hiểu một người không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao? Tôi không biết bác gái tìm hiểu từ trường học thông tin về tôi bằng cách nào, nhưng mà... sau đó bác gọi đến điện thoại của Ân Hà, vừa khéo hôm đó tôi và cô ấy ở chung một chỗ!'

'Ân Hà?'

Lúc này Cung Quý Dương càng kinh ngạc gấp bội. Chuyện này Ngải Ân Hà chưa từng nhắc với hắn một chữ nào.

Ánh mắt Sầm Tử Tranh càng lúc càng thê lương, cô nhìn Cung Quý Dương, giọng yếu ớt nói: 'Đúng vậy. Cô ấy không phải là vị hôn thê của anh sao? Dù cho cô ấy là người bị hại thì cũng không thể thay đổi sự thật này!'

'Đợi đã, Tranh Tranh!'

Cung Quý Dương bước đến ôm chặt lấy người cô, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn cô hỏi: 'Ý của em tức là, Ân Hà từ lúc bắt đầu đã biết nguyên nhân thực sự, thậm chí còn biết cả chuyện em có mang?'

Sầm Tử Tranh thấy vậy trong mắt cũng lộ vẻ nghi hoặc và khó hiểu, cô sững sờ nhìn hắn một lúc lâu mới thấp giọng thì thào: 'Anh... anh cũng không biết tôi có mang sao? Nhưng nếu anh không biết, vì sao mẹ anh lại gọi điện thoại đến tìm tôi?'

Hình như có điều gì đó không đúng? Vì sao cô bắt đầu có cảm giác tất cả đều rất kỳ lạ.

Nhìn đôi mắt đầy nghi hoặc của Cung Quý Dương, cô thấy lòng mình trong chớp mắt lạnh hơn một nửa.

Lời của cô tuy nói rất nhẹ nhàng nhưng như một lưỡi dao hung hăng đâm vào tim hắn, bất ngờ khiến hắn không kịp đề phòng khiến hắn gần như hít thở không thông.

'Kể mọi chuyện lại cho anh nghe, từ đầu đến cuối. Nhanh!'

Hắn lạnh giọng ra lệnh, nỗi khiếp sợ như thế này trong mắt hắn cô chưa từng thấy qua.

'Chuyện đã qua tám năm rồi. Tôi thấy... hay là thôi đi... '

Một lúc lâu sau Sầm Tử Tranh mới gian nan thốt ra được một câu. Điều tra rõ chuyện năm đó thì lại thế nào chứ? Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, người chịu tổn thương cũng đã bị tổn thương rồi, chẳng lẽ hôm nay lại muốn diễn lại vở kich của tám năm trước sao?

Nào hay Cung Quý Dương hoàn toàn không có ý đó, tiếng rống của hắn chừng như có thể đánh động cả ngọn núi...

'Anh muốn em nói, nói nhanh lên!'

Cả người Sầm Tử Tranh không nhịn được sợ run, cô biết người đàn ông trước mặt lúc này thực sự đang tức giận, cơn giận đã được châm ngòi từ tám năm trước, giờ mới triệt để bùng phát.

'Tôi... '

Sầm Tử Tranh cố gắng điều hòa lại cảm xúc, trí nhớ dần trôi về tám năm trước, cô chậm rãi kể lại cho Cung Quý Dương toàn bộ câu chuyện xảy ra vào tám năm trước.

Theo lời tường thuật của cô mà sắc mặt Cung Quý Dương càng lúc càng âm trầm, biểu tình càng lúc càng lạnh, một loại lạnh lùng đầy vẻ khủng bố khiến cho Sầm Tử Tranh nhìn mà hoảng sợ.

Chính vì hoảng sợ nên Sầm Tử Tranh không phát hiện ra, bàn tay to vốn thả lỏng của Cung Quý Dương sớm đã nắm lại thật chặt!

Khi Sầm Tử Tranh nói dứt lời, hai người bỗng dưng rơi vào im lặng, bốn phía xung quanh cũng không có một tiếng động nào...

Một sự yên lặng đáng sợ!

Ánh trăng chiếu nghiêng xuống mặt đất khiến cho bóng của hai người trải thật dài, thật cô độc.

Cung Quý Dương chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Sầm Tử Tranh, trên gương mặt anh tuấn lộ rõ sự đau lòng...

'Lúc đó thật khổ sở, đúng không? Nhất định là rất khổ sở... '

Trong tiếng thì thào mang theo nồng đậm áy náy và đau lòng. Vẻ khổ sở trong mắt cô càng khiến người ta thương xót...

Cảm giác ấm áp quen thuộc dần đánh tan sự lạnh lẽo trên mặt cô, khơi dậy tình cảm đã được chôn dấu từ lâu tận nơi sâu thẳm lòng cô...

*****

'Tranh Tranh, lỗi tại anh. Nếu như năm đó anh không rời đi, hoặc là sớm một chút biết được sự tình thì em không phải chịu khổ nhiều như vậy, con cũng sẽ không... '

Nói đến đây Cung Quý Dương không nói tiếp được nữa, ngay cả người đàn ông như hắn cũng có chút nghẹn ngào nói không thành lời, hắn chỉ ôm cô vào lòng, thật chặt, để mặt cô vùi sâu vào ngực hắn, hắn không muốn người phụ nữ mà hắn yêu thương nhất nhìn thấy lệ trong mắt hắn.

Hai mươi tám năm, Cung Quý Dương chưa từng rơi một giọt nước mắt nhưng lúc này đây, trong hốc mắt hắn đã có dấu lệ. Từ nhỏ đến lớn, cho dù tuổi còn nhỏ đã bị đưa đến tổ chức chịu huấn luyện đặc biệt cực kỳ hà khắc hắn vẫn chưa từng rơi một giọt lệ. Vậy mà hôm nay, khi hắn biết được toàn bộ sự thật của câu chuyện, khi hắn hình dung ra tình cảnh của Sầm Tử Tranh năm đó, nghĩ đến cô khổ sở thế nào khi rời khỏi trường học, đau lòng thế nào khi mất đi đứa con yêu, lòng của hắn mới cảm nhận được, nỗi đau tê tâm liệt phế là như thế nào, trong mắt bắt đầu có một thứ gọi là nước mắt.

Chừng như cảm nhận được điều gì, Sầm Tử Tranh từ trong ngực hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy hốc mắt ẩm ướt của hắn, cô không thể tin được đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào má hắn...

'Anh... khóc sao?'

Lòng cô không hiểu sao chợt nhói đau. Không phải vì chuyện của tám năm trước nữa mà chỉ đơn giản là vì nhìn thấy những giọt nước mắt hiếm hoi kia của Cung Quý Dương...

Thực ra cô biết cô vẫn luôn gạt chính mình. Tám năm sau, khi lần đầu tiên gặp lại Cung Quý Dương, cô đã bất tri bất giác tin tưởng hắn. Chỉ có điều, chuyện đã trôi qua tám năm, cô cũng không muốn đi điều tra cái gì là sự thật nữa, cũng không muốn chấp nhận một điều rằng tất cả chỉ là hiểu lầm bởi vì có một sự thật không thể thay đổi được đó là, con đã không còn.

Hôm nay, chính là tối hôm nay, một ngày bình thường như mọi ngày, dưới ánh trăng mờ ảo, hai người lại có một buổi nói chuyện không bình thường chút nào.

Sự tiếp xúc dịu dàng của Sầm Tử Tranh khiến cho lòng Cung Quý Dương càng thêm đau, hắn nhẹ nắm lấy bàn tay cô đang đặt trên má mình, nhẹ dời xuống môi dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn, dịu dàng mang theo muôn vàn tình ý.

'Hận anh đúng không? Nhất định là rất hận anh. Bây giờ ngay cả anh cũng hận chính mình... '

Trong mắt Cung Quý Dương tràn ngập hình bóng cô, hắn rốt cuộc cũng hiểu được một điều, vì sao gặp nhau lần nữa thái độ của cô lại khác biệt đến thế.

'Tôi không biết... không biết... '

Tâm tư của Sầm Tử Tranh lúc này toàn bộ đều bị những việc xảy ra tối nay làm đảo lộn hết, cô yếu ớt thì thào: 'Vì sao lúc đó anh đi lâu như vậy? Hoàn toàn không có một chút tin tức nào. Tôi tìm anh... tôi tìm anh khắp nơi nhưng làm sao biết anh đã đi đâu chứ? Anh... giống như bốc hơi trong không khí vậy, bỏ lại tôi một mình... '

Cô càng nói càng ấm ức, nước mắt cũng như một sợi trân châu bị đứt dây ào ạt rơi nhưng còn chưa rơi xuống thì đã được môi của Cung Quý Dương lau khô...

'Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.... '

Lòng đau như dao cắt, Cung Quý Dương không ngừng thủ thỉ lời tạ lỗi bên tai cô như muốn đem những gì hắn thua thiệt cô một lần biểu đạt ra hết.

'Mẹ của anh trước giờ có bệnh tim, lúc đó bởi vì bệnh của mẹ bộc phát nên anh mới bất dắc dĩ trở về Mỹ nhưng khi anh về đến đấy thì mới nhận được tin xưởng đạn dược nảy sinh chút vấn đề. Dù sao anh cũng là người thừa kế tương lai của Cung thị, vì vậy không thể không đi đến đó xử lý nhưng không ngờ nơi đó bởi vì sự cố nên hoàn toàn không có tín hiệu liên lạc gì cả, dùng điện thoại bàn thì cũng chỉ đánh được điện thoại trong nước, không cách nào đánh được điện thoại quốc tế!

Hắn thở dài một tiếng, thật không ngờ, một lần ly biệt chính là tám năm!

'Nói như vậy lúc đó anh thật sự không biết tôi đã có con của anh sao?' Nói xong câu này Sầm Tử Tranh cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh...

Trong đầu cô vẫn không cách nào xua tan nụ cười hiền hòa của Ngải Ân Hà...

'Nha đầu ngốc, nếu như anh biết, đừng nói là đang xử lý chuyện của Cung thị, cho dù trời sập anh cũng ngay lập tức trở về bên cạnh em, sẽ không để em chịu ủy khuất như vậy!' Cung Quý Dương nói như đinh đóng cột.

Gương mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh càng tái nhợt...

'Sao lại như thế chứ? Giọng cô yếu ớt như gió đùa mặt nước...

'Nhưng... nhưng Ân Hà nói cô ấy đã gọi điện thoại báo cho anh biết chuyện này. Sao lại... '

Chẳng lẽ là... Ân Hà nói dối?

Chợt nghĩ đến khả năng này, lòng Sầm Tử Tranh càng đau đớn, Ân Hà chính là người mà cô tin tưởng nhất lúc đó. Ngay cả người bạn thân nhất của cô, Tĩnh Nghiên, cũng không biết năm đó xảy ra chuyện gì.

Sao cô ấy lại có thể phụ lòng tin và sự nhờ cậy của cô chứ?

Còn Cung Quý Dương nghe câu này của cô, trong mắt xẹt qua một tia tinh quang, nhu tình nồng đượm trong mắt đã biến thành hung ác.

'Cô ta còn nói gì với em nữa không?' Giọng nói cũng trở nên lạnh lùng.

Sầm Tử Tranh lắc đầu: 'Thực ra lúc đó cô ấy thực sự rất quan tâm đến chuyện của tôi và anh, chỉ không ngờ... '

Cô cười một cách tự trào, nhìn Cung Quý Dương, hỏi lại lần nữa: 'Còn có một chuyện, có một học tỷ học trên tôi một lớp. Cô ấy nói hai người lúc đầu là một cặp tình nhân, hơn nữa cô ấy cũng đang mang thai con của anh, nhưng bị anh ép buộc phải bỏ đi... chuyện này, Ân Hà cũng có ở đó, cô ấy giải vây giúp em... Ân Hà còn nói, còn nói hy vọng tôi và anh được hạnh phúc, cô ấy còn nói, cô ấy chỉ xem anh như anh trai... '

Mày Cung Quý Dương càng lúc càng nhíu chặt...

'Anh có con với cô gái kia?'

Hắn hỏi ngược lại cô, 'Tranh Tranh, không ngại nói cho em biết, đúng là trước khi gặp em anh có rất nhiều bạn gái nhưng trước khi anh chưa xác định tâm ý của mình, anh tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ người phụ nữ nào có cơ hội mang thai đâu. Chỉ có em... chỉ có ở bên cạnh em anh mới không làm bất cứ biện pháp phòng hộ nào bởi vì anh muốn em sinh con cho anh!'

Sầm Tử Tranh đưa tay bịt chặt miệng mình...

Tất cả đều là lừa dối mình sao?

Tất cả đều là sự lừa dối mà Ân Hà đã sắp đặt sao?

Hơi thở cô càng lúc càng trở nên dồn dập. Tám năm trước sự đả kích khi cho rằng Cung Quý Dương phản bội cô khiến cô gần như không thở được vậy mà tám năm sau, cô lại bởi vì sự phản bội của người mà cô đã tin tưởng đả kích lần nữa.

*****

Cung Quý Dương bắt đầu dần hiểu ra một chút manh mối của sự việc xảy ra, xem ra tám năm qua hắn đúng là một tên ngốc thật sự. Món nợ này cũng đã đến lúc tính toán một chút rồi!

'Tranh Tranh, em biết không, trước khi gặp em anh thật sự rất hận em!'

Hắn trìu mến vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, ánh mắt hung ác đã thu liễm lại, nhẹ giọng nói với cô.

'Hận tôi? Anh... vì sao lại hận tôi?' Bây giờ đến lượt Sầm Tử Tranh không hiểu.

Nhìn sâu vào mắt hắn, vẻ mặt cô càng lộ rõ sự hoang mang.

Chừng như nhận ra đôi mắt đẹp của cô đang tràn ngập sự nghi hoặc, môi Cung Quý Dương nhẹ câu lên một đường cong đẹp đẽ.

'Anh nghĩ nếu như đúng như những lời anh nói thì những bức ảnh kia cũng là giả rồi!'

'Ảnh? Ảnh nào?' Sầm Tử Tranh sửng sốt hỏi lại Cung Quý Dương.

'Bỏ đi, anh đã biết rõ chân tướng của chuyện này vì vậy không cần nói nữa, bằng không sẽ khiến em rất khó chịu!'

Hắn dịu dàng ôm lấy cô, đem gương mặt tuất dật vùi sâu vào gáy cô, thật sâu hít thở hương thơm thanh mát của cô, vạn phần quyến luyến.

Lòng Sầm Tử Tranh bởi vì hơi thở của hắn mà nhấp nhỏm không yên nhưng rất nhanh, cô vội đẩy hắn ra, ngẩng mặt lên nhìn hắn với ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu...

'Nói cho tôi nghe đi, những tấm ảnh nào? Còn có chuyện gì mà tôi không biết sao?'

Cô rất tò mò, hơn nữa là rất hoang mang, những tấm ảnh như thế nào mới có thể khiến cho Cung Quý Dương tin là thật chứ?

Cung Quý Dương thở dài một tiếng, bàn tay vẫn lưu luyến vuốt ve mái tóc dài của cô, 'Là ảnh chụp em và Thư Tử Hạo, góc độ trong ảnh chụp rất khéo khiến cho thoạt nhìn động tác của hai người rất ái muội!'

Sầm Tử Tranh lập tức ngây ngốc tại chỗ...

Thật lâu sau cô mới hoàn hồn lại, bàn tay nhỏ nhắn không ý thức bấu chặt lấy cổ áo của Cung Quý Dương giống như muốn tìm kiếm sự tin tưởng của hắn.

'Tôi vốn không biết những chuyện này. Tôi với Thư Tử Hạo không hề có bất cứ quan hệ nào... '

Sao lại thế chứ?

Cô chợt nhận ra mình đã rơi vào một cái bẫy được thiết kế hết sức tinh vi!

Cung Quý Dương rất nhanh lại ôm cô vào lòng, thấp giọng thì thầm bên tai cô: 'Tranh Tranh, anh tin em, anh tin tưởng em. Khi anh gặp lại em lần nữa, tất cả oán hận đều không còn, tất cả đều hóa thành tình yêu sâu đậm. Lúc đó anh mới biết, anh vẫn còn yêu em, yêu em rất nhiều, căn bản là không đành lòng hận em!'

Bị cánh tay cường tráng của hắn ôm lấy, nước mắt Sầm Tử Tranh lần nữa lại rơi...

Tám năm, thời gian tám năm đối với một người bình thường mà nói có lẽ cũng chẳng có gì đáng nói nhưng đối với một số người, tám năm đủ để tạo ra những ký ức có lẽ một đời cũng khó mà quên được. Cô chợt nhớ đến "Bán sinh duyên" của Trương Ái Linh, từng câu từng chữ bà viết trong đó giống như dành riêng để mô tả cô và Cung Quý Dương vậy...

Trong cõi trời đất

Bao giấc mộng nổi trôi

Rốt cuộc có bao nhiêu giấc mộng

Được sống chết có đôi?

Yêu vội vàng

Chớp mắt lại là một mùa thu

Qua bao nhiêu mùa thu nữa

Mới đến tận cùng?

Quay đầu lại, nửa đời như mộng, dừng ở nơi đâu?

Dừng nơi trái tim người đó, trốn trong nước mắt

Quay đầu lại, nửa đời vội vã, lướt qua như mộng

Anh như cơn gió, vội đến rồi đi

Lòng em, vừa đầy lại vơi

Quay đầu lại, nửa đời vội vã, lướt qua như mộng...

Giấc mộng

Như một cánh diều, theo gió bay xa

Đến nơi chân trời...

Cung Quý Dương vẫn ôm chặt cô, như muốn cùng hòa thành nhất thể, vĩnh viễn cũng không buông tay, không chia lìa, để mặc cô phóng túng khóc trong ngực mình. Hắn biết lúc này, chỉ có nước mắt mới là cách tốt nhất giúp cô bình phục lại tâm trạng.

Sầm Tử Tranh lúc này như một đứa bé được "người lớn" Cung Quý Dương sủng nịch, che chở, bàn tay to của hắn vỗ nhẹ sau lưng cô, dịu dàng đặt những nụ hôn lên gương mặt còn đẫm nước mắt của cô...

Một lúc lâu sau tiếng khóc của cô mới dần nhỏ lại, chỉ còn là tiếng thút thít, Cung Quý Dương nhẹ nâng cằm cô lên, âu yếm nói: 'Tranh Tranh, trở về được không? Trở về bên anh, được không?'

Thật hiếm khi Cung Quý Dương dùng giọng nói hòa hoãn thế này để thương lượng, vẻ tà tứ bá đạo thường ngày lúc này lại bị thay thế bằng sự dịu dàng như một hoàng tử.

Có phải khi ác ma hóa thân thành hoàng tử thì xứng đáng có được tình yêu và hạnh phúc không?

'Chúng ta... chúng ta... '

Sầm Tử Tranh ngẩng đầu, nước mắt mông lung cô nhìn Cung Quý Dương, đau lòng thốt lên, 'Chúng ta đã không thể trở lại... '

Chẳng lẽ không phải vậy sao?

Có những việc, cho dù cách tám năm vẫn không thể thay đổi được!

Hắn là tổng giám đốc của Cung thị, đương nhiên phải tìm một cô gái con nhà giàu môn đăng hộ đối làm vợ mới đúng. Cô với hắn sao lại có thể về bên nhau được chứ? Cho dù cô muốn, còn mẹ hắn thì sao? Vị phu nhân đó có lẽ là một cửa ải rất khó qua, chẳng lẽ thật sự phải nhìn thấy cảnh hắn tách khỏi gia đình vì cô sao?

'Tranh Tranh, anh biết em đang lo lắng điều gì. Những chuyện khác em hoàn toàn không cần lo lắng gì cả, em chỉ cần biết, em là người phụ nữ của Cung Quý Dương, người em yêu chỉ có một Cung Quý Dương anh là đủ rồi. Yêu đương chỉ là chuyện của hai chúng ta, không hề liên quan đến bất kỳ người nào khác!'

Hắn nói một cách cực kỳ kiên định, vẻ sốt ruột chờ mong không hề che dấu trong đôi mắt đen thâm thúy.

'Quý Dương, chuyện xảy ra tám năm trước chẳng lẽ không đủ để anh thức tỉnh sao? Hai chúng ta căn bản là không có khả năng, không có khả năng... '

Sầm Tử Tranh đang nói chợt nghẹn lại, trái tim đau đớn đang gào thét khiến cho cả người cô cũng run lên...

Nếu như nói nỗi đau của tám năm trước khiến cô mất đi lòng tin đối với tình yêu thì tám năm sau, cô sợ tình yêu sẽ làm cô mất đi càng nhiều hơn. Cho dù cô muốn trở thành một con thiêu thân lao đầu vào lửa, chỉ sợ còn chưa bay được đến ngọn lửa ái tình kia thì đã gãy cánh giữa đường!

Thấy dáng vẻ chim sợ cành cong của cô, Cung Quý Dương vội nắm chặt cổ tay cô, giọng cực kỳ kiên định: 'Đi với anh, anh cho em xem thứ này. Sau khi xem xong, nếu như em vẫn còn muốn cự tuyệt, anh sẽ tôn trọng sự lựa chọn của em!'

Nói rồi hắn nắm tay cô bước nhanh về phía xe của mình.

Crypto.com Exchange

Chương (1-154)