Bắt đầu nghi ngờ
← Ch.082 | Ch.084 → |
Cung Quý Dương nhìn vẻ đề phòng của cô, không nói gì chỉ cười, hắn ngồi xuống chiếc sofa đối diện với giường, nhàn nhã tựa lưng vào ghế, ung dung nói: 'Em cứ thay đi!'
'Ạnh... '
Sầm Tử Tranh nhìn trừng trừng đôi mắt đầy ý vị của hắn, nhíu mày. Hắn cố ý, không phải sao?
Tức tối nhưng không biết làm sao, chỉ đành lấy tấm chăn mỏng che thân, cầm lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Phanh!!!
Một tiếng sập cửa thật lớn như tiết lộ cơn giận của Sầm Tử Tranh.
Nhìn cửa phòng tắm vừa bị sập lại, nụ cười trên mặt Cung Quý Dương dần biến mất, thay vào đó là vẻ trầm tư suy nghĩ...
Nước ấm từ vòi sen phun rào rạt trên đỉnh đầu, làm ấm lại cơ thể lạnh như băng của cô...
Khép mắt lại, đầu ngẩng cao như một tín đồ đang chờ mong những giọt nước thánh tẩy rửa mình, để mặc những giọt nước bắn tung tóe trên người rồi Sầm Tử Tranh chậm rãi mở mắt ra.
Đôi cánh tay mảnh khảnh vòng qua ôm lấy chính mình, cả người cô không ngừng run rẩy, từ một cơn lạnh từ đáy lòng khiến toàn thân cô toát mồ hôi lạnh.
Nhìn chính mình trong gương, cô chợt cảm thấy mình rất dơ bẩn, vô lực lại tuyệt vọng, linh hồn một khi đã vẩn đục cho dù thật sự tắm nước thánh cũng không thể cứu chuộc nổi.
Trên làn da trắng mịn như tuyết trải đầy những dấu hôn, vết tích mà Cung Quý Dương lưu lại trong cơn kích tình như không ngừng nhắc nhở cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chân trần bước trên sàn phòng tắm lát gạch Đại lý lạnh lẽo cô bước sát lại gần tấm gương lớn đặt trong phòng tắm, tỉ mỉ quan sát chính mình.
Mái tóc dài ẩm ướt lõa xõa trên vai, làn da trắng nõn, thân thể với những đường cong quyến rũ, đôi chân thon dài... cô gái trong gương thanh xuân dào dạt...
Nhưng những điểm này cô hoàn toàn nhìn không thấy, cô chỉ thấy cô gái trong gương không biết xấu hổ nghênh hợp người kia như thế nào, phóng túng như thế nào...
Trong đôi mắt trong veo lộ ra một tia bi thương và bất lực.
Mình rốt cuộc là sao thế này?
Cô bụm miệng, nước mắt không hề báo trước rào rạt rơi xuống, thấm ướt đôi má cô rồi bắn tung tóe trên sàn phòng bằng gạch Đại lý.
Cô tẩy, tẩy không ngừng nhưng thế nào cũng không tẩy được mùi vị của Cung Quý Dương trên người cô, không tẩy được những dấu hôn trên da thịt, không tẩy được dấu vết hắn lưu lại trong người cô...
Sự tổn thương hắn gây cho cô tám năm trước khiến cô gần như không có dũng khí để sống tiếp. Còn hôm nay... ???
Cuộn mình cô ngồi co ro trước gương.
Nhìn gương mặt không chút huyết sắc của chính mình phản chiếu trong gương, cô chợt cảm thấy chán ghét chính mình!
Đây là một thủ đoạn khác của Cung Quý Dương dúng không?
Sau khi tổn thương cô lại đem toàn bộ tội lỗi trút lên đầu cô!
'Lúc đó sao em lại phản bội tôi? Hắn thật sự tốt đến vậy sao? Tốt đến mức em bất chấp tất cả rời xa tôi để đến với hắn?'
Phản bội?
Thật nực cười...
Tám năm trước, là ai phản bội ai?
Hắn bây giờ lại tìm đến cô hỏi tội, chẳng lẽ nhìn thấy cô với Thư Tử Hạo thân thiết với nhau thì hắn lại tùy tiện tìm lý do để phủi sạch tội lỗi năm đó?
Nước ấm vẫn lặng lẽ phun hòa tan nước mắt cô, cửa phòng tắm bị đẩy ra nhưng tiếng nước chảy đã che mất tiếng động nơi cửa...
'Tranh Tranh... '
Nhìn thấy Sầm Tử Tranh cuộn mình trong một góc của phòng tắm, trên mặt Cung Quý Dương chợt hiện ra vẻ lo lắng, hắn vội bước nhanh đến ôm cô vào lòng.
'Sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?'
Hắn khẩn trương hỏi rồi mặc kệ ánh mắt phản đối của cô, kiểm tra một lượt trên người cô.
'Xin lỗi, anh làm đau em phải không?'
Ngón tay hắn nhẹ lướt qua những dấu hôn xanh tím trên người cô, trong mắt xẹt qua một tia đau lòng. Đáng chết thật! Hắn sớm đã đoán được là cô nói dối, vì sao lúc nãy lại không thể kìm chế mà muốn cô một lần lại một lần, khiến cô phải chịu khổ thế chứ!
Sầm Tử Tranh trừng mắt nhìn hắn như không thể tin được câu nói vừa được nghe, hoàn toàn không nhớ ra mình đang trần trụi lộ ra trước mặt hắn...
Hắn? Cung Quý Dương? Nói xin lỗi cô?
Người tự cao tự đại như hắn lại biết nói xin lỗi sao? Hay là hắn chỉ muốn cười nhạo cô vừa nãy dưới thân hắn nghênh hợp cùng phóng túng?
Cung Quý Dương nhẹ hôn lên trán cô một nụ hôn, nhìn đôi mắt vẫn còn mang chút sửng sốt của cô, vẻ mặt hắn lại trở lại vẻ ngưng trọng...
Lúc này Sầm Tử Tranh mới phát giác tư thế của hai người thật quá ái muội vì vậy cô vội đẩy hắn ra, kéo áo choàng tắm phủ lên người.
'Tôi... tôi còn chưa tắm xong. Anh ra ngoài đi!'
Nhưng Cung Quý Dương chẳng những không nghe lời cô mà còn mặc kệ những giọt nước vẫn còn đọng trên người, từ phía sau vòng tay ôm chặt lấy cô.
'Tranh Tranh, anh nghĩ không ra chuyện tám năm trước, vì sao lúc đó em rời khỏi anh?'
Trong chớp mắt Sầm Tử Tranh như biến thành người gỗ, cả người cứng đờ. Cô hoang mang nhìn hình bóng phản chiếu của cô và hắn trong gương, ánh mắt hắn thâm sâu khó dò, đôi mắt nóng bỏng vẫn đang nhìn cô đăm đăm, ánh mắt nóng rát như lửa.
'Tôi cũng nghĩ không ra, vì sao năm đó anh nhẫn tâm như vậy... '
Trong đầu cô thấp thoáng hiện ra hình ảnh của tám năm trước, hắn luôn miệng nói yêu cô, muốn kết hôn với cô nhưng thực tế lại làm ra những chuyện khiến cô đau khổ và tuyệt vọng đến không chịu nổi.
Cô hận! Hận hắn!
Bàn tay nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh không kìm được nắm chặt lại!
'Anh nhẫn tâm?'
Trong mắt Cung Quý Dương càng lộ rõ một tia nghi hoặc: 'Tranh Tranh, đây là suy nghĩ của em về tình yêu của hai chúng ta?'
Sầm Tử Tranh nghe vậy liền cười khẩy...
'Tình yêu? Giữa anh và tôi có tình yêu sao? Đó chỉ là trò chơi xa xỉ của những người có tiền các anh thôi!'
Sầm Tử Tranh thấy hắn lặng yên không nói, cơn tức trong lòng càng lớn.
Hắn muốn chơi trò mất trí nhớ với cô sao?
'Trò chơi?'
Cung Quý Dương nhướng mày cố dằn xuống cơn giận, bàn tay to xoay người cô lại để cô nhìn thẳng vào mắt hắn...
'Em dám nói tình yêu anh dành cho em là trò chơi sao?'
*****
Tiếng rống bất mãn của Cung Quý Dương ong ong bên tai cô, nhìn sâu vào đôi mắt quá mức nghiêm túc của hắn, cô có chút bối rối, vừa định nói gì thì một nỗi đau như xuyên thấu qua trái tim yếu ớt của cô.
'Tình yêu anh dành cho tôi?'
Một lúc sau cô mới nhàn nhạt lên tiếng, trong giọng nói không khó nhận ra một tia trào phúng, 'Tôi nghĩ tôi không đủ sức đón nhận tình yêu của Cung đại tổng giám đốc!'
'Ý của em là sao?'
Không phải Cung Quý Dương không hiểu hàm ý trong câu nói của cô nhưng điều làm hắn khó hiểu là vì sao trong mắt cô lại tràn ngập phẫn hận và cừu thị.
Vì sao lại như thế?
Nào ngờ Sầm Tử Tranh nghe Cung Quý Dương hỏi câu này, nét trào phúng càng hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp.
'Ý của tôi đơn giản lắm, hôm nay của tám năm sau tôi đã không cần tình yêu của anh nữa bởi vì tình yêu của anh sẽ khiến người ta mất mạng!'
Mày Cung Quý Dương hơi nhíu lại: 'Tranh Tranh, em... '
'Bỏ đi, không cần nói gì thêm nữa. Cung Quý Dương, nếu tôi đã chấp nhận sự khiêu chiến của anh, vậy đương nhiên tôi sẽ cố hết sức vận hành việc kinh doanh của thương hiệu Leila. Về những chuyện khác tôi mong anh đừng can thiệp đến, cũng đừng đến làm phiền tôi!'
Sầm Tử Tranh sốt ruột ngắt lời Cung Quý Dương, cô dãy dụa khỏi sự ôm ấp của hắn, nhặt lấy quần áo mặc vào rồi bước ra ngoài.
Chuyện ngoài ý muốn lần này khiến cô rất hoảng loạn, phòng tuyến mà cô dựng lên cho mình đang từ từ sụp đổ, điều này khiến cô hết sức bất an.
Còn về phần Cung Quý Dương, những lời cô nói và thái độ của cô khiến hắn rơi vào cơn suy tư miên man!
***
Bận rộn suốt cả một ngày phòng làm việc của thương hiệu Leila rốt cuộc cũng có thể bắt đầu đi vào hoạt động nhưng không gian rộng lớn của cả một tầng lầu khiến cho Sầm Tử Tranh có chút khó xử. Dù sao trước đây thương hiệu Leila cũng chỉ là một văn phòng làm việc nhỏ hơn nữa cô chính bởi vì không thích quản lý nghiệp vụ nên mới không mở rộng thành công ty mà giữ nguyên hiện trạng phòng làm việc.
Bây giờ thì khác rồi, xem ra phải đưa phòng làm việc đi theo khuôn khổ của một công ty lớn thì mới được.
Cộc cộc cộc!
Một tràng tiếng gõ cửa vang lên kéo Sầm Tử Tranh trở về với hiện thực.
'Vào đi!'
Alina tươi cười đẩy cửa phòng làm việc của Sầm Tử Tranh, nghiêng đầu nhìn vào: 'Leila, chúng tôi tan sở, chị có về cùng không?'
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, lắc đầu: 'Chị còn một số việc phải làm, mọi người về trước đi!'
Alina cười một cách thần bí sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc khăn lụa đi vào đưa cho Sầm Tử Tranh.
'Cho chị hả?'
Sầm Tử Tranh nghi hoặc nhìn cô, tự dưng lại đưa cho cô khăn lụa làm gì?
Ý cười trên mặt Alina càng sâu, cô hắng giọng nói: 'Tuy rằng chúng ta đều là người trưởng thành, vừa nhìn đã biết nhưng chị tan sở cũng phải đi ra ngoài, bị người khác nhìn thấy thì không tốt lắm đâu. Em đây là lo cho chị đó!'
Sầm Tử Tranh nghe vậy càng như rơi vào trong sương mù, nỗi nghi hoặc càng lúc càng sâu.
'Alina, em đang nói gì vậy?'
Alina khoác khăn lụa lên cổ cô sau đó chỉ chỉ tay về phía cổ mình như ra dấu, cười một cách ái muội rời đi.
Sầm Tử Tranh hơi sửng sốt nhưng sau đó chợt nghĩ ra điều gì, cô chạy như bay đến phòng vệ sinh thì mới hoảng hốt phát hiện ra trên cổ mình có một dấu hôn thật rõ ràng, dấu hôn như một đóa hoa mai đỏ rực nổi bật trên làn da tuyết trắng.
Sắc mặt cô bỗng chốc tái nhợt!
Sao lúc mặc quần áo cô không hề để ý đến điểm này chứ?
Trời ạ, thật xấu hổ. Các đồng nghiệp đều nhìn thấy cả rồi, họ sẽ nghĩ thế nào đây?
Ai cũng biết cô vừa nãy bước ra từ phòng của tổng giám đốc nha!
Thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào!
Khi tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, Sầm Tử Tranh mới hoàn hồn lại, cô vội đem khăn lụa thắt lên cổ rồi bước ra phòng vệ sinh.
'Vào đi!'
Cô ngồi lại xuống ghế, không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: 'Alina, sao em còn chưa về?'
Alina nha đầu này, chắc là đến nhìn xem cô xấu hổ đến mức nào đây!
Nào ngờ...
'Có một cấp trên chu đáo như em, cấp dưới của em chắc rất hạnh phúc!'
Một giọng nói trầm ấm đầy từ tính chợt vang lên.
Sầm Tử Tranh vội ngẩng đầu lên, khi cô nhìn thấy Cung Quý Dương nhàn nhã tựa lưng vào cửa phòng mình, trên mặt liền lộ ra một tia chán ghét.
'Tôi nghĩ có cấp trên xuất quỷ nhập thần như anh, cấp dưới của anh chắc rất xui xẻo!'
Hắn là quỷ sao? Từ sáng tới tối cứ bám theo cô!
Cung Quý Dương không giận mà cười: 'Đừng quên, em bây giờ là cấp dưới của anh đó!'
'Đây là điều khiến tôi cảm thấy sỉ nhục nhất trong đời mình!'
Sầm Tử Tranh cay độc trả đũa. Cô hoàn toàn không sợ đắc tội hắn, ngược lại còn hy vọng hắn nổi cơn tức mà bỏ đi, như vậy sẽ không còn quanh đi quẩn lại trước mặt cô nữa.
Cung Quý Dương tỏ vẻ không tán đồng câu nói của cô, hắn tức cười lắc đầu nói: 'Tranh Tranh, không lâu nữa đâu em sẽ hiểu, ở bên cạnh anh em sẽ rất hạnh phúc!'
Phanh!
Một tiếng động thật lớn vang lên, Sầm Tử Tranh ném mạnh xấp văn kiện lên bàn.
'Cung đại tổng giám đốc, xin mời anh ra ngoài. Tôi không biết sao anh lại rảnh rỗi như vậy nhưng tôi bận lắm, không có thời gian đấu võ mồm với ngài!'
Môi Cung Quý Dương nhẹ câu lên một nụ cười như có như không, hắn không nói gì thêm chỉ bước đến trước mặt cô, đôi tay hữu lực chống lên mặt bàn làm việc làm bằng gỗ đàn, dáng vẻ như một con chim ưng đang dương cánh, tuy cách một cái bàn nhưng áp lực từ hắn gần như vây phủ lấy Sầm Tử Tranh.
'Anh... '
Sầm Tử Tranh bắt đầu cảm thấy như thiếu không khí, hô hấp chợt trở nên thật khó khăn.
Tuy phòng làm việc mà Cung thị bố trí cho cô rất lớn nhưng hắn vừa đến gần cô liền cảm thấy không gian trở nên rất chật chội, giống như chỉ đủ chứa hai người bọn họ.
*****
'Hôm nay không cần tăng ca, em thu dọn một chút rồi chúng ta trở về nhà mẹ em!'
Câu nói của hắn thoạt nghe có vẻ hời hợt nhưng khẩu khí mang theo một loại mệnh lệnh không cho người ta kháng cự!
'Ai nói là sẽ cùng anh đi chứ?'
Sầm Tử Tranh nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt ngờ vực. Hắn rốt cuộc định làm gì?
Thấy vẻ sửng cồ của cô, Cung Quý Dương chỉ cười khẽ: 'Trước khi anh đến đây đã gọi điện thoại trước cho bác gái, nói tối nay chúng ta sẽ về thăm bà, Tranh Tranh, nhanh dọn dẹp đồ đạc đi, chúng ta đi kẻo muộn!'
Giọng điệu của hắn hệt như một người chồng nói với vợ mình khiến Sầm Tử Tranh nghe xong không khỏi rợn cả người.
'Anh gọi điện thoại cho mẹ tôi? Anh bằng vào cái gì mà gọi điện thoại cho mẹ tôi?' Cô kích động hỏi lại.
Người đàn ông này hành động đúng là ngoài sức tưởng tượng của cô mà. Nhưng thái độ cao cao tại thượng này của hắn khiến cô cảm thấy rất không thoải mái!
So với tám năm trước Cung Quý Dương càng trở nên bá đạo, bá đạo đến nỗi khiến cô tức đến nghiến răng nghiến lợi. Vì sao sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy thái độ của hắn vẫn là thản nhiên như không, hơn nữa còn từng bước từng bước muốn xói mòn ý chí của cô?
Sự điềm tĩnh nhưng ép người một cách bá đạo khiến cô có chút hoang mang, lại có chút sợ hãi.
Cung Quý Dương thấy vậy ngược lại vẫn rất thản nhiên, hắn vòng qua bàn làm việc, thân hình cao lớn hơn cúi xuống, đôi tay vòng qua hai bên người cô, đem cô vây lấy trong phạm vi của riêng hắn.
Đôi mắt sắc sảo mang theo ý cười lại có thêm một sự linh lợi khiến người ta không dám xem thường.
Sầm Tử Tranh không khó cảm nhận thấy một sự nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào, cô không khỏi có chút áo não. Vẫn là nên ngoan ngoãn nghe lời, nơi đây là địa bàn của hắn, là vương quốc của hắn, nếu như lỡ kích động hắn, hậu quả nhất định chỉ có mình cô chịu.
Cô không ngốc như vậy, đấu với hắn lúc này chẳng khác nào lấy trứng chọi đá!
Chỉ là... hơi thở của hắn cứ quẩn quanh bên cô, quen thuộc mà trầm ổn khiến cô có một cảm giác khác thường, hơn nữa rất bất an.
Yên lặng! Hai người ai nấy lòng mang tâm sự khiến cho bầu không khí trong phòng chợt yên lặng một cách đáng sợ!
Sầm Tử Tranh không nói tiếng nào mà Cung Quý Dương cũng im lặng, hắn chỉ yên lặng nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.
Sự yên lặng đáng sợ đó như tiềm ẩn một loại nguy cơ, giống như có một con dã thú đang rình rập, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra, cắn nuốt cô vào bụng xương cốt không chừa!
Tuy Sầm Tử Tranh không ngẩng đầu nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ cho cô biết...
Hắn đang nhìn cô, hơn nữa nhìn rất chăm chút! Hai luồng ánh sáng như có điện không ngừng bắn về phía cô, mang theo một ý muốn chiếm hữu không thể xem thường.
Loại cảm giác này khiến cho cô rất không thoải mái, càng cảm thấy không được tự nhiên, cô không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn thì vừa hay đối mặt với đôi mắt mang theo ý cười như có như không của hắn, đôi mắt đó, sáng đến dọa người lại mang theo một vẻ đắc ý khi thấy âm mưu được thực hiện và một sự khiêu khích.
Sầm Tử Tranh càng lúc càng đứng ngồi không yên, trong mắt cũng lộ ra một chút hoang mang cộng thêm một chút không được tự tại! Bị một loại ánh mắt như tia X nhìn đăm đăm vào như muốn soi thấu nội tâm cô, điều này thật không thoải mái!
'Anh... anh nhìn tôi thế làm gì? Chẳng lẽ tôi nói gì sai sao?'
'Không, không nói sai!'
Nơi khóe miệng hắn ý cười càng sâu, miệng nói nhưng mắt vẫn không quên nhìn cô, trong đôi mắt thâm thúy mang theo một sự trìu mến khó mà phát hiện, giọng nói trầm ấm đầy sức hút mang theo một chút tà tứ khiến người nghe không khỏi phát run: 'Vật nhỏ, em đang sợ cái gì?'
'Sợ? Thật tức cười, tôi có cái gì phải sợ chứ?'
Sầm Tử Tranh hơi co người về sau một chút, rũ đôi mi dài như che dấu nội tâm hoang mang của mình nhưng miệng vẫn mạnh dạn nói.
Thấy vậy, vẻ trìu mến trong mắt Cung Quý Dương càng sâu, hắn sủng nịch nhìn cô từ từ cúi thấp người xuống, một tay vòng qua eo nhỏ của cô, giữ cô chặt chẽ trong vòng tya mình, đôi môi tà ác phủ lên vành tai mẫn cảm của cô: 'Không có gì phải sợ? Vậy vì sao không dám nhìn anh?'
Hơi thở nóng rực đầy nguy hiểm phớt qua tai cô khiến cho lòng Sầm Tử Tranh nhẹ run rẩy...
Đang lúc cô ngẩng đầu lên muốn giải thích cho phản ứng vừa rồi của mình thì mắt lại tiếp xúc với ánh mắt nóng bỏng như muốn thiêu đốt người khác của hắn, trong lòng chợt ũ rũ, lời đã đến bên môi cũng như nghẹn lại, không có cách nào nói ra được...
Tuy đã xa cách tám năm nhưng Sầm Tử Tranh vẫn rất rõ ràng cá tính hay thay đổi thất thường của hắn, vẻ mặt hắn càng ôn nhu, nụ cười càng rạng rỡ thì càng có khả năng hắn đang tức giận.
Lúc này nếu như cô một mực kháng cự chỉ càng khiến hắn có phản ứng mãnh liệt hơn...
Hay là, hắn vốn là có ác ý, chờ sự phản kháng không lượng sức mình của cô... để rồi sau đó hắn có thể hưởng thụ quả ngọt của sự chiến thắng...
Giống như... trước đó hắn đem cô ăn sạch vậy!
'Tôi không biết anh đang nói gì!'
Cô nói xong câu này liền im lặng, lúc này, vẫn là nên im lặng tốt hơn!
Đôi môi mỏng đẹp như được tạc thành bắt đầu hạnh kiểm xấu lướt trên chiếc cổ mảnh khảnh thơm tho và vành tai trắng nõn của cô, mang đến từng cơn tê dại khó chịu dị thường...
Sầm Tử Tranh run rẩy muốn tránh thoát khỏi hắn nhưng Cung Quý Dương đã nhanh hơn một bước chế trụ: 'Tranh Tranh, ngoan ngoãn nghe anh nói!'
Trong giọng nói ôn nhu lại mang theo một chút lạnh lùng khiến người ta không thể không nghe theo.
'Thực ra anh nên biết em đang sợ điều gì... '
Bởi vì câu nói của hắn cả người Sầm Tử Tranh cứng đờ, cô không nhịn được vội duỗi người, cố gắng trấn định lại nội tâm hoảng loạn của mình.
'Cung Quý Dương, trò xiếc của anh đã chơi xong chưa? Buông tôi ra!'
Ánh mắt Cung Quý Dương quét qua gương mặt dần trở nên trắng bệch của cô một cách đầy ý xấu, một vẻ như ta muốn là được.
Sầm Tử Tranh ngẩng đầu một cách cao ngạo nhìn thẳng vào đôi mắt đầy ý cười của hắn, cô nghĩ kỹ rồi, cô càng nhượng bộ hắn sẽ càng lấn tới, tuyệt đối không thể tiếp tục nhượng bộ!
Ý cười trên môi Cung Quý Dương càng sâu hơn, hắn duỗi ngón tay, nhẹ nhẹ vuốt ve gương mặt trắng nõn của cô, vuốt theo đường cong ưu nhã của chiếc cổ cao khiến cho cô không khỏi thở rút một hơi.
'Tranh à, em đang sợ... em đang sợ mình sẽ... yêu anh lần nữa!'
*****
Câu nói của hắn như quăng một quả bom vào lòng Sầm Tử Tranh, ngay lập tức khiến tim cô vỡ tung thành từng mảnh.
Ngược lại với cô, tên đầu sỏ là hắn vẻ mặt rạng rỡ, biểu tình ôn nhu như đang nói chuyện với người tình, môi nhẹ câu lên, hắn lười lĩnh nói: 'Tranh à, có biết vì sao anh nhất định phải để em đến Cung thị làm việc không?'
Sầm Tử Tranh không trả lời hắn, cô tận lực tìm lại sự bình tĩnh bởi vì câu nói của hắn mà sắp biến mất không dấu vết thì ánh mắt lại lần nữa nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười của hắn, ánh nhìn suồng sã mà nóng bỏng lại mang theo một chút chờ mong của kẻ đi săn...
'Anh muốn em nhìn thấy chồng tương lai của em lúc làm việc là như thế nào, muốn em biết, một người đàn ông như anh có đáng để được em yêu hay không?'
'Tôi sẽ không lấy anh!' Sầm Tử Tranh không cần suy nghĩ, trả lời dứt khoát.
'Vô ích thôi... '
Cung Quý Dương thở dài một tiếng, lắc đầu dáng vẻ như bất lực: 'Không sai, em quyết định không gả cho anh chỉ đáng tiếc là, anh sẽ không chấp thuận điều đó!' Vẻ giảo hoạt trong đáy mắt hắn không che dấu được.
Nói dứt lời hắn nhanh nhẹn cởi chiếc khăn lụa trên cổ cô ra, chừng như bất mãn với sự dấu diếm của cô, trên gương mặt anh tuấn lộ ra một vẻ không vui rõ rệt nhưng rất nhanh, sự không vui bị thay thế bằng một nụ cười mỉm...
'Tranh Tranh, thứ anh lưu lại cho em, không cho phép em che đi!'
Nói dứt lời hắn không nhanh không chậm cúi đầu xuống, tinh chuẩn đặt một nụ hôn lên môi cô...
Đầu lưỡi cuồng dã mà bá đạo xâm nhập...
Bàn to to không chút khách khí cách lớp vải áo mỏng manh xoa nắn gò ngực rất tròn của cô...
Sầm Tử Tranh cố sức giãy dụa nhưng trong mỗi hơi thở của cô đều là hương vị của hắn...
Đôi tay muốn chống cự cũng dễ dàng bị một bàn tay to của hắn chế trụ, ngoặt ra sau lưng.
Trí nhớ về cơn kích tình ban trưa lại lần nữa tràn vào trong đầu rồi xuyên khắp tứ chi, cô không có cách nào ngăn được sự suồng sã trêu chọc của đầu lưỡi hắn, để mặc hắn trong khoang miệng mình công thành đoạt đất. Cả người cô yêu ớt chỉ có thể tựa vào người hắn để đứng vững, dùng hết tự chủ để không thoát ra một tiếng ngâm nga.
'Đừng làm vậy... buông tôi ra... '
Đôi mắt mơ màng, tiếng nỉ non đầy bất lực khiến cho lời cự tuyệt của cô nghe chẳng có chút sức thuyết phục nào.
Nghe như không nghe, môi hắn vẫn di chuyển nơi chiếc gáy tuyết trắng của cô, chuyên tâm chế tạo ra một dấu ấn khác của riêng hắn...
Cảm giác tê dại, ngứa ngứa lại có chút đau, cảm giác phức tạp như một món ăn có đủ vị chua cay mặn ngọt làm đầu óc cô hỗn loạn...
Cả người Sầm Tử Tranh run khẽ, mà dường như, không còn chút sức lực nào để run rẩy.
Vì sao lại như thế chứ?
Vì sao mình không có cách nào cự tuyệt hắn?
Một lúc lâu sau Cung Quý Dương mới ngẩng lên, tay cũng buông ra để cô được tự do...
Trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy sự hài lòng và tán thưởng đối với "thành quả" của mình - một đóa hoa mai đỏ rực kiêu ngạo nở trên làn da tuyết trắng của cô!
'Tranh Tranh!' Giọng đầy thỏa mãn lại có chút bá đạo hắn gọi tên cô, 'Em là của anh!'
'Tôi không phải... tôi không phải là của anh... ' Lại một lời thì thào đầy bất lực nhưng đó là ý niệm mà cô luôn theo đuổi.
'Tranh Tranh, gặp lại anh em chỉ có thể chấp nhận số phận!'
Hắn thấp giọng tuyên cáo bên tai cô, ánh mắt sáng như sao càng tôn lên vẻ tuấn tú trên gương mặt hắn, ngũ quan tinh xảo như một bức tượng được điêu khắc một cách hoàn mỹ mang theo một vẻ tà tứ khiến người ta khó mà chống đỡ.
Sầm Tử Tranh nghẹn giọng, cô cảm giác như có một đám mây đen đang dần ép xuống cô, ép đến cô cơ hồ không thể hô hấp.
***
Buổi tối, khi ánh đèn xe quét qua bóng một người đàn ông đang đứng trong vườn hoa, chiếc xe đột ngột dừng lại...
Cái bóng dài của người kia dưới ánh đèn xe trông càng dài hơn, cũng hiện rõ sự cô độc của anh ta.
Chiếc xe chưa dừng hẳn lại thì Sầm Tử Tranh đã vội đẩy cửa xe bước nhanh về phía người đàn ông, thấy hành động của cô, trong đôi mắt Cung Quý Dương xẹt qua một tia âm trầm!
'Tử Hạo?'
Sầm Tử Tranh dè dặt kêu lên, lúc này cô chợt có cảm giác như mình đang mắc nợ Thư Tử Hạo, cô biết hắn tìm cô chắc sắp điên rồi nhưng lúc đó cô quả thật không có cách nào đối mặt với người đàn ông này.
'Tử Tranh!'
Thư Tử Hạo quay đầu lại, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, mắt hắn chợt sáng lên bước nhanh đến ôm cô vào lòng.
'Tử Tranh, vì sao không thể liên lạc với em được vậy? Em không biết là anh lo lắng đến mức nào sao?'
Trên gương mặt tuấn dật lộ rõ sự lo lắng và tình ý sâu đậm.
'Tử Hạo, đừng như vậy!'
Sầm Tử Tranh ngượng ngùng vội đẩy hắn ra bởi cô không khó cảm nhận được từ phía sau mình, trong một chiếc xe đỗ cách đó không xa có một đôi mắt đang chiếu những tia nhìn sắc bén về phía mình.
'Nói anh biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mọi người thật sự dời phòng làm việc về tòa nhà của Cung thị sao?'
Một loạt câu hỏi của Thư Tử Hạo như một tràng pháo liên thanh bắn tới, tay hắn nắm chặt lấy tay cô không buông.
'Tử Hạo, xin lỗi anh... về chuyện hợp tác giữa chúng ta... em có lòng mà không có sức... '
Thư Tử Hạo nghe vậy, trong mắt có chút xao động: 'Nha đầu ngốc, em cũng biết là anh quan tâm không phải là có hợp tác với nhau hay không, nếu phải so sánh, thì nên nói là anh quan tâm em hơn là chuyện hợp tác... '
'Tử Hạo, em... ' Sầm Tử Tranh vừa định nói thì câu nói bị tiếng mở cửa xe sau lưng ngăn lại.
'Tôi nghĩ về điểm này Thư học đệ suy nghĩ nhiều quá rồi, Tranh Tranh từ đầu đến cuối đều là người của tôi, bất luận là cuộc sống riêng hay là công việc tôi đều có tư cách chiếu cố cô ấy hơn học đệ, không phải sao?'
Cung Quý Dương chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, ánh trăng chiếu tranh sáng tranh tối lên gương mặt anh tuấn của hắn càng khiến nó thêm phần tà tứ, thoạt trông có vẻ dọa người.
'Cung Quý Dương?' Thư Tử Hạo kinh hãi thốt lên, hắn thật không ngờ Cung Quý Dương lại cùng xuất hiện với Tử Tranh.
'Tranh Tranh, gió lớn lắm, chúng ta nhanh vào nhà thôi!'
Cung Quý Dương cũng không thèm để ý đến Thư Tử Hạo, hắn cởi áo vest của mình ra khoác lên người Sầm Tử Tranh, động tác cực kỳ ôn nhu, liền mạch lưu loát như hắn đã làm điều này hằng trăm hằng nghìn lần vậy, tình ý không hề che dấu.
*****
Sầm Tử Tranh hung hăng nắm chặt bàn tay, cô biết nên đẩy Cung Quý Dương ra nhưng...
Cho dù có đẩy ra thì thế nào? Có kinh nghiệm của mấy lần "tiếp chiêu" với hắn cô phát hiện, dù cho cô có làm gì thì dường như cũng là vô ích thôi.
Lúc này Thư Tử Hạo mới từ cơn chấn động hoàn hồn lại, hắn không nói tiếng nào, chỉ kéo Sầm Tử Tranh trở lại bên cạnh mình.
'Tử Hạo... ' Sầm Tử Tranh giật mình kêu lớn, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng rõ rệt.
'Tử Tranh, em điên rồi sao? Em đã quên lúc đó hắn làm tổn thương em thế nào sao?'
Thư Tử Hạo như bị ai đánh một quyền rất nặng, hắn thật không hiểu vì sao tất cả phụ nữ đều điên cuồng vì Cung Quý Dương như vậy? Tám năm trước nếu như không phải vì Cung Quý Dương thì Tử Tranh với hắn sớm đã là một đôi, nói không chừng bây giờ đã là một gia đình ấm êm hạnh phúc rồi.
Điều khiến hắn không hiểu được là tám năm sau, Tử Tranh vì sao vẫn chọn lựa ở bên cạnh Cung Quý Dương. Dù lúc đó cô đã chịu đả kích nặng nề như vậy, vậy mà cô vẫn không nề hà gì sao?
'Tổn thương?'
Hắn nói tuy nhỏ nhưng Cung Quý Dương vẫn nghe được, hắn nhíu mày hỏi lại.
'Thư Tử Hạo, người thực thích châm dầu vào lửa!'
Nói đến tổn thương, còn có gì tổn thương hơn những gì hắn phải chịu đựng chứ? Lúc đó người phụ nữ kia lựa chọn rời đi cùng người đàn ông trước mặt hắn, hôm nay hắn đã hết sức tự chủ mới không chạy đến đấm cho người kia một trận nữa, không ngờ cái tên đáng chế kia còn ở đó nói những lời vu oan giá họa như vậy!
Sầm Tử Tranh thấy tình thế căng thẳng cô vội thấp giọng nói với Thư Tử Hạo: 'Tử Hạo, anh về trước đi, chúng ta hôm khác nói tiếp, được không?'
Nếu như lại đánh nhau trận nữa, Thư Tử Hạo chắc chắn vẫn là người chịu thiệt. cô đã nợ hắn nhiều lắm rồi, sao lại đành lòng tiếp tục liên lụy đến hắn nữa chứ?
'Tử Tranh, có phải hắn uy hiếp em không?' Thư Tử Hạo thấy cô như vậy, càng cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhìn thấy hai người quan tâm lẫn nhau như vậy, môi Cung Quý Dương nhẹ câu lên nhưng ý cười hoàn toàn không tiến vào đáy mắt, hắn lạnh nhạt nói:
'Tranh Tranh, chúng ta vào nhà thôi!'
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, phớt qua như lông vũ nhưng một câu đánh trúng trọng điểm, nặng nề như mưa rền gió dữ, tàn khốc ép đến người ta không thể thở nổi.
Vì Tranh Tranh, hắn gần như đã dùng hết tính nhẫn nại của mình!
Sầm Tử Tranh còn lạ gì tính tình của hắn, cô đương nhiên nhận ra được trong câu nói nhẹ nhàng kia là dấu hiệu của một cơn bão táp vì vậy cô lo lắng nhìn Thư Tử Hạo, nói: 'Tử Hạo, em biết anh vẫn rất quan tâm em nhưng em cũng không phải là trẻ con nữa, em sẽ xử lý tốt quan hệ giữa em với hắn. Yên tâm đi!'
Nhưng Thư Tử Hạo chừng như không hề phát giác ra mối nguy hiểm từ người đàn ông đối diện, vẻ mặt hắn đầy lo lắng, hỏi lại: 'Tử Tranh, em sợ hắn sao? Hắn làm tổn thương em kia mà, sao em lại phải sợ?'
'Không, Tử Hạo. Xin anh, đừng nói nữa!'
Thấy vẻ mặt của Cung Quý Dương càng lúc càng khó coi, nu cười trên mặt càng lúc càng lạnh, cô gian nan nói.
'Tranh Tranh, trở lại đây!'
Cung Quý Dương quát khẽ, đôi mắt tà tứ trầm xuống.
Sầm Tử Tranh thở dài một tiếng, vì muốn bảo vệ Thư Tử Hạo, cô chỉ đành bước đến đứng bên cạnh Cung Quý Dương.
Bàn tay to mang tính chiếm hữu ôm chặt cô vào lòng, nhìn trước mặt tái xanh của cô, hắn mỉm cười hài lòng: 'Ngoan ngoãn như vậy anh càng thương... '
Sầm Tử Tranh ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đầy ý cười tà ác của hắn, đôi mắt trong veo của cô dấy lên một tia phẫn hận nhưng cô chỉ đành mặc kệ hắn ôm mình vào lòng.
'Tranh Tranh... '
Lòng Thư Tử Hạo chợt chùng lại, bi kịch của tám năm trước dường như đang sắp tái diễn trước mắt hắn.
Cung Quý Dương xoay đầu, gương mặt chợt trở nên âm trầm...
'Thư học đệ, không ngại nói cho ngươi biết một sự thật, bất kể là tám năm trước hay tám năm sau ngươi đều là kẻ thua cuộc. Từ bỏ ý định đi!'
Nói xong hắn ôm Sầm Tử Tranh đi về phía biệt thự.
Đây là lần cảnh cáo cuối cùng hắn dành cho Thư Tử Hạo!
Nhìn theo bóng hai người, nhất là khi chạm vào đôi mắt chứa đựng nhiều điều muốn nói của Sầm Tử Tranh, Thư Tử Hạo chợt quát lên một tiếng...
'Cung Quý Dương, anh đứng lại cho tôi!'
Hai người cùng dừng bước chân, Cung Quý Dương quay đầu lại, đôi mắt phát ra những tia lạnh lùng như muốn đông cứng người đối diện.
Ngược lại với hắn, Sầm Tử Tranh cực kỳ khẩn trương nhìn hai người đàn ông, cô không biết Thư Tử Hạo muốn nói gì với Cung Quý Dương, cũng không dám tưởng tượng sau đó Cung Quý Dương sẽ đối phó với Thư Tử Hạo như thế nào.
'Tử Hạo, đủ rồi!' Cô vội lên tiếng đánh động hắn.
Nhưng Thư Tử Hạo chừng như không hề nghe thấy, hắn đi thẳng đến trước mặt Cung Quý Dương, đôi mắt mang theo chút giận dữ nhìn thẳng vào mắt Cung Quý Dương, nói rành mạch từng chữ: 'Tám năm trước, khi anh dùng thủ đoạn ác liệt kia làm tổn thương Tử Tranh, bây giờ anh còn tư cách gì mà có được cô ấy lần nữa? Càng không cần nói đến anh có tư cách gì khống chế tự do của cô ấy?'
'Ngươi nói cái gì?'
Giọng của Cung Quý Dương chợt trở nên lạnh như băng, một cỗ khí tức nguy hiểm quẩn quanh giữa ba người.
Thủ đoạn ác liệt?
Chuyện khôi hài như vậy đây cũng là lần đầu tiên hắn nghe được!
'Hừm... '
Thư Tử Hạo cười lạnh một tiếng, trong mắt toàn là sự khinh miệt lẫn chế giễu: 'Thế nào? Cung học trưởng thật đúng là quý nhân hay quên, chẳng lẽ chính mình làm chuyện gì cũng cần học đệ này nhắc lại một lần hay sao? Lúc đó nếu như anh không không giữ lời hứa, bội tín vong tình thì Tử Tranh sao lại phải chịu khổ nhiều như thế, thậm chí bất đắc dĩ phải thôi học? Tất cả đều do một tay anh ban cho mà thôi!'
← Ch. 082 | Ch. 084 → |