Tôi cho anh tiền
← Ch.028 | Ch.030 → |
"Cái gì? Cậu điên rồi sao?" Phan Kỳ lập tức bùng nổ, trực tiếp từ trên ghế so lon nhảy dựng lên, đưa tay chỉ Hà Quyên, cánh tay run rẩy, căn bản không có biện pháp khống chế, "Cậu... Cậu muốn chuyển đến ở cùng với anh ta?"
"Kết hôn mà không ở cùng nhau gì nhỏ sẽ hoài nghi." Hà Quyên cười nói, ngược lại với phản ứng kịch liệt của Phan Kỳ, cô rất bình tĩnh, "Hơn nữa, anh ấy sẽ không làm ra chuyện gì với tớ, anh ấy không có hứng thú với phụ nữ." (hana: Cái này về sau mới biết được nha. *cười gian*)
"Nhưng cũng không nhất định phải ở chung một chỗ." Phan Kỳ vẫn cảm thấy không thoả đáng, dù sao cô nam quả nữ ở chung một chỗ cũng không hay, mặc dù đã có giấy chứng nhận kết hôn hợp pháp, nhưng vẫn thấy kì quái.
"Tớ không muốn gì nhỏ lo lắng." Xác định, sau khi kết hôn, cô sẽ an tâm cùng Chu Duệ Trạch sống qua ngày, tuy nói là hôn nhân giả nhưng người ngoài nhìn vào cũng sẽ không thấy sơ hở.
Chỉ có như vậy mới không bị bại lộ bí mật trước mặt gì nhỏ.
Phan Kỳ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Dù sao ở chỗ này lâu như vậy, có quá nhiều kỉ niện với Thịnh Nhạc Dục, đối với Hà Quyên, đổi một hoàn cảnh khác có lẽ cũng tốt.
"Nhưng... Chủ nhật.... Có phải quá gấp hay không?" Phan Kỳ không đành lòng nhìn bạn tốt kết hôn mộc mạc như vậy.
"Không có việc gì, bạn bè của tớ và anh ấy cũng không nhiều. Tớ nghĩ gì nhỏ cũng không thể ra ngoài." Cuộc sống của gì nhỏ ở đó cũng không được tự do, đây cũng là nguyên nhân tại sao cô cố gắng làm việc như vậý, liều mạng kiếm tiền.
"Mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đơn giản là được rồi."
Nói xong, Hà Quyên đứng dậy ôm Phan Kỳ, ở bên tai cô nói: "Yên tâm đi, tớ sẽ làm cho mình hạnh phúc."
Như vậy thì hạnh phúc thế nào được?
Phan Kỳ phản bác ở trong lòng, tình huống của Hà Quyên bây giờ cô có thể nói gì đây?
Than nhẹ một tiếng, dùng sức ôm Hà Quyên thật chặt, ở bên tai cô uy hiế: "Cậu nhất định phải hạnh phúc, nếu không tớ sẽ đánh cậu."
Hà Quyên nở nụ cười nhẹ, trong lòng ấm áp che giấu vết thương thật sâu.
Hà Quyên trực tiếp xin giám đốc nghỉ để kết hôn, thuận lợi ngoài dự liệu, bọn họ bắt tay vào bố trí tân phòng.
Vốn Chu Duệ Trạch còn muốn chỉnh sửa lại một chút, nhưng Hà Quyên cảm thấy không cần thiết, căn nhà ba phòng hai sảnh, một phóng ngủ chính, một phòng giành cho khách và một gian thư phòng, chỉ cần sửa sang phòng giành cho khách một chút là cô có thể chuyển đồ vào ở.
Ban đầu, cô muốn trả tiền mướn phòng cho Chu Duệ Trạch, nhưng anh không chịu, cuối cùng cô nói tiền gas, điện nước do cô trả. Chu Duệ Trạch nhìn cô kiên trì như vây cũng không từ chối nữa.
Khi Hà Quyên đang dọn dẹp phòng thì bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại, "Chuyện gì?"
"Đồ của cô để ở đây lúc nào thì mới đến lấy?" Trong điện thoại truyền đến giọng nói chán ghét của Thịnh Nhạc Dục.
Chân mày Hà Quyên lập tức níu lại, cô đã cố gắng để wuên người đang ông này rồi, tại sao chuyện nhỏ như con muỗi hắn còn muốn nhúng tay vào, không có việc gì lại đột nhiên xuất hiện, đáng ghét.
"Đã là đồ bỏ đi, vậy cứ vứt đi." Giọng nói của Hà Quyên không tốt làm Chu Duệ Trạch đang dọn dẹp ở phòng khách chú ý, vừa dọn dẹp đồ, vừa vểnh tai nghe động tĩnh bên chỗ Hà Quyên.
"Lần trước không phải đã nói với anh rồi sao? Sao còn chưa ném đi?" Hà Quyên thực sự không muốn có bất kỳ dính dáng gì với Thịnh Nhạc Dục. Cho dù chỉ nghe giọng nói của hắn cũng làm cô khó chịu.
Vất vả lắm mới chôn sâu được vào trông trí nhớ, làm bộ đã lãng quên, nhưng lại bị người ta hung hăng kéo ra, loại cảm giác này quá đau khổ.
Hiển nhiên lời của Hà Quyên đã khiến Thịnh Nhạc Dục ở bên kia điện thoại cảm thấy khó chịu, hừ lạnh một tiếng, "Đồ cô bỏ đi, chẳng lẽ còn muốn tôi giúp cô vứt đi?"
Lời của Thịnh Nhạc Dục như một con dao nhọn đâm vào tim cô, máu tươi đầm đìa.
Những thứ kia là cô vì hắn mà tỉ mỉ chọn lựa, hắn lại xem như đồ bỏ đi.
Được, rất tốt.
Hà Quyên không phải là người không có cá tính, thường ngày cô luôn dịu dàng nhưng một khi tính khí nổi lên thì tuyệt đối cứng rắn.
"Thật sao? Tôi cho anh 200 nhân dân tệ, anh mướn người vứt chúng đi." Hà Quyên nói xong, không chờ Thịnh Nhạc Dục phản ứng "tút" một cái liền cúp điện thoại, đi vào phòng khách, mở láp tốp ra, thao tác soàn soạt soàn soạt.
Chu Duệ Trạch vùi đầu vào sửa sang phòng, giống như mới vừa rồi không nghe được gì cả, nhưng khoé môi giơ lên đã tiết lộ tâm tình của anh.
Bị Hà Quyên cúp điện thoại, Thịnh Nhạc Dục nhìn chămg chằm điện thoại chau mày, ban đầu lúc gọi điện thoại cũng không chú ý tới.
Hắn thuê người giúp việc theo giờ, nhưng vấn đề là căn phòng được quét mà vẫn lạnh lẽo như vậy, ngay cả thức ăn người giúp việc chuẩn bị cho hắn cũng không hợp khẩu vị, chỗ nào cũng khó chịu.
Theo bản năng, hắn nhấn một số điện thoại, đợi đến khi cuộc gọi thông, hắn mới phát hiện bản thân đang gọi cho Hà Quyên.
Hắn sợ Hà Quyên chê cười, cho nên mới nói lờ ác ý.
Nếu là trước đây, Hà Quyên nhất định sẽ ầm ĩ với hắn. Nghe giọng nói không được tốt của hắn, đầy tiên sẽ hỏi hắn có phải có chuyện gì xảy ra hay không, làm gì có chuyện giống như vừa rồi?
Người phụ nữ này vẫn là Hà Quyên mà hắn biết sao?
Đang suy nghĩ thì tin nhắn điện thoại nhắc nhở, mở ra xem, lại là thông báo của ngân hàng Online Banking nhắc nhở đã có người chuyển 200 nhân dân tệ vào tài khoản của anh.
Nghĩ đến lời nói vừa rồi của Hà Quyên trong điện thoại, sắc mặt Thịnh Nhạc Dục từ trắng chuyển thành đen, cánh tay nắm điện thoại di động giận đến phát run, ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch.
Gân xanh trên trán không ngừng nhúc nhích, gắt gao, nhìn chằm chằm tin nhắn trên màn hình di động như thấy kẻ thù giết cha.
Hà Quyên đáng chết, coi hắn là cái gì chứ?
Thực sự dùng 200 nhân dân tệ để đuổi hắn!
Trong lòng, lửa giận nhanh chóng bungg lên, nhanh chóng bấm điện thoại di động, nối thông, "Tả Phỉ Bạch, nửa giờ sau đến cửa hàng trang sức, theo tôi mua đồ."
"Được, lát nữa gặp." Tả Phỉ Bạch đột nhiên nhận được điện thoại của Thịnh Nhạc Dục, sau ít phút kinh ngạc, lập tức vui mừng đồng ý.
"Thần tài cho gọi, tôi đi trình diện đây." Tả Phỉ Bạch cười ha hả, nâng lên đôi lông mày nhỏ nhắn quyến rũ, phong tình vạn chủng rời khỏi công ty.
Tả Phỉ Bạch khéo léo làm lửa giận trong lòng Thịnh Nhạc Dục hơi giảm đi một chút, nhìn chằm chằm điện thoại di động mà cắn răng không biết nảy sinh ý nghĩ ác độc với ai, "Đừng tưởng rằng bản thân rất ghe gớm, chỉ có phụ nữ muốn vây quanh tôi."
Với thân phận của hắn bây giờ, muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có?
← Ch. 028 | Ch. 030 → |