Phát điên
← Ch.027 | Ch.029 → |
Ở nơi này, Chu Duệ Trạch chỉ có chút chấn động nhỏ, mà ở chỗ Hà Quyên tuyệt đối là ngày trở mình.
"Cậu đừng nhìn tớ chằm chằm như vậy, cậu cũng đã nhìn tớ hơn một giờ rồi." Hà Quyên nơm nớp nhìn Phan Kỳ, cố nặn ra nụ cười, cười theo mặt.
"Không nhìn cậu thì nhìn ai? Khó thấy được người điên ở bên cạnh, chuyện kỳ lạ như vậy tớ có thể không nhìn cho kỹ sao?" Phan Kỳ không để ý đến ánh mắt đáng thương của Hà Quyên, tức giận nhìn cô chằm chằm.
"Ha ha..." Hà Quyên không biết phải nói gì, vọng tưởng dùng tiếng cười khúc khích để lừa gạt vượt qua kiểm tra, rất đáng tiếc, hiển nhiên Phan Kỳ không bị đánh lừa.
"Ngày mai lập tức đi ly hôn!" Phan Kỳ tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, căn bản không biết Hà Quyên bị thiếu dây thần kinh nào, trước khi cô đi làm còn đang bình thường, không phải ngày tận thế, cũng không thấy UFO, tại sao trở về lại xảy ra chuyện kinh hãi như vậy.
Hà Quyên kết hôn!
So với việc nhìn thấy thây ma chạy đầy đường còn kinh hãi hơn.
"Ly hôn, chính tớ đã đồng ý cưới rồi!" Hà Quyên núp ở ghế sa lon đối diện thủ thỉ.
"Cậu thật là!" Phan Kỳ không nhịn được điên cuồng hét lên, "Ai cho phép cậu kết hôn hả? Ai cho phép cậu kết hôn hả?"
"Lần trước không phải cậu cũng nói, Chu Duệ Trạch là người không tệ sao, còn muốn tớ phát triển quan hệ...." Hà Quyên rụt người vào ghế sô pha, cách xa Phan Kỳ đang muốn bùng nổ.
"Lần trước tớ nói là muốn cậu thử một chút, không phải bảo cậu lập tức kết hôn? Đầu óc cậu bị nước vào rồi à, bây giờ Chu Duệ Trạch đang là GAY, cậu muốn mài anh ta thành thẳng sao? Anh ta có yêu cậu không? Anh ta có thể cho cậu hạnh phúc không?"
Phan Kỳ hoàn toàn bị trạng thái tình huống vây khốn, trực tiếp cào tường.
Là ngôn ngữ biểu đạt của cô có vấn đề, hay là đầu óc Hà Quyên không được bình thường, sao bọn họ nói chuyện lại không khớp nhau vậy?
"Không có... Tớ chỉ cảm thấy mệt mỏi..." Đối mặt với trạng thái phát điên của Phan Kỳ, Hà Quyên nhẹ nhàng cong khoé môi, tươi cười.
Ánh mắt dịu dàng thản nhiên nhìn chằm chằm vào một góc nhỏ, mê man mất đi tiêu cự, cả người giống như là bị bóng tối bao phủ, tản mát ra một loại tuyệt vọng, lập tức giáng một đòn nghiêm trọng vào trong đầu Phan Kỳ, làm cô lập tức im lặng.
"Quyên Tử...." Phan Kỳ dè dặt gọi, giọng nói mềm nhẹ, chỉ sợ hơi lớn giọng, sẽ làm Hà Quyên bị vỡ, bộ dạng của Hà Quyên, thật giống một con búp be thuỷ tinh rạn nứt, không cẩn thận một chút sẽ tan xương nát thịt.
Hà Quyên nhẹ nhàng cười, quay đầu lại, mắt to nhìn thẳng của Phan Kỳ, trong đôi mắt to ấy có hơi nước nhàn nhạt: "Phan Kỳ, tớ mệt mỏi, Chu Duệ Trạch cũng mệt mỏi. Hai người chúng tớ chỉ muốn một cuộc sống yên tĩnh, không muốn bề bộn công việc như vậy."
Nói xong đôi mắt chậm rãi cười khom thành hình trăng khuyết, nụ cười ngọt ngào xen lẫn một chút đau khổ mà thoải mái: "Yêu quá đau khổ, chúng ta sợ rằng sau này cũng không có dũng khí để yêu một lần nữa, trước mắt cứ an tĩnh một thời gian đã."
Thoải mái như vậy, một chút cũng không làm Phan Kỳ buông lỏng, ngược lại làm trái tim như bị nhéo mạnh.
Năm năm, năm năm Hà Quyên yêu Thịnh Nhạc Dục như thế nào, cô đều nhìn thấy ở trong mắt.
Lần này quá mức đau lòng, cho nên mới phải chết tâm, có phải không, Quyên Tử?
Những lời này, Phan Kỳ không có cách nào hỏi ra ngoài miệng.
Có một số người có thể cười rất rực rỡ, có khả năng làm người khác vui vẻ, đối với ai cũng dịu dàng, lại cố tình đối xử tàn nhẫn với bản thân.
Chôn vết thương xuống thật sâu, một mình ngồi ở trong góc, từ từ liếm láp vết thương.
Bởi vì quá mức chân thành, cho nên bị tổn thương càng sâu.
Bởi vì không biết phải phát tiết ra ngoài cho nên vết thương càng khó lành.
Phan Kỳ đau lòng thở dài, đi tới bên cạnh Hà Quyên, ngồi xuống: "Muốn yên tĩnh cũng không cần kết hôn mà."
Chuyện kết hôn có thể đùa giỡn được sao?
Huống chi Hà Quyên là một người rất xem trọng tình yêu hôn nhân.
"Phan Kỳ, tớ đã 27 tuổi rồi." Hà Quyên đột nhiên nói ra một câu không liên quan, làm Phan Kỳ trong nháy mắt không hiểu được, những lời này cóliên quan gì đến chuyện bọn họ đang nói?
"Gì nhỏ vẫn luôn lo lắng chuyện của tớ, tớ muốn nói cho gì biết, tớ đã chia tay với Thịnh Nhạc Dục. Gì nhỏ nhất định sẽ lo lắng, đến lúc đó sẽ cầu xin mọi người xung quanh giới thiệu đối tượng cho tớ xem mắt..." Hà Quyên nhắc tới gì nhỏ, từ nhỏ hai người đã sống nương tựa vào nhau, nước mắt vất vả lắm mới nhịn được đột nhiên trào ra.
Nhiều năm nhứ vậy, cuộc sống của gì nhỏ ở nhà vẫn luôn không tốt, nếu để cho dượng biết, gì nhỏ vì tớ làm nhiều việc như vậy, dượng sẽ không vui, sẽ khi dễ gì nhỏ."
"Tớ không thể để gì nhỏ lo lắng, tớ kết hôn với Chu Duệ Trạch, chúng tớ đã nói rõ ràng, ai cũng không can thiệp vào chuyện của nhau, chỉ là bạn bè. Tớ nỗ lực kiếm tiền, chỉ cần có đủ tiền rồi, có thể đổi căn nhà nhỏ thành phòng ốc lớn một chút, đón gì nhỏ ra, hoàn toàn cách xa gia đình dượng."
Nhắc tới mục tiêu nỗ lực sau này, Hà Quyên nuốt nước mắt vào trong.
Cô không có tư cách khóc, khóc không giải quyết được vấn đề, thời gian cô ngồi khóc còn không bằng cố gắng kiếm tiền.
"Quyên Tử ngốc, dì nhỏ của cậu cũng thật khờ, sao không tới đây ở với cậu?" Đương nhiên Phan Kỳ biết chuyện của Hà Quyên, đối với gì nhỏ dịu dàng mềm yếu của Hà Quyên có chút bất lực.
Hà Quyên đã sớm nói phải đón gì nhỏ của cô ra, cách xa người chồng hết ăn lại nằm đó, nhưng dì nhỏ của cô cố tình không đồng ý.
"Dì nhỏ của tớ không khờ, chỉ là người quá tốt." Hà Quyên cười khổ, mỗi lần nhắc tới gì nhỏ, cô đều rất đau lòng.
"Lúc đầu, ba mẹ tớ mất, là dượng đã chứa chấp tớ, gì nhỏ vẫn luôn biết ơn dượng, cho dù bây giờ dượng biến thành như vậy, dì nhỏ cũng không nhẫn tâm rời đi. Huống chi gì nhỏ không muốn tăng thêm gánh nặng cho tớ."
Nhắc tới đây, trong lòng Hà Quyên giống như có dao khoét, đều là lỗi của cô.
Nếu không phải tại cô, dì nhỏ cũng không phải chịu tính khí nóng nảy của dượng nhiều năm như vậy.
Đều tại cô không có bản lĩnh.
Chỉ là có nhanh cũng phải mất hai đến ba năm cô mới có thể có đủ tiền, mua một căn nhà lớn, đón gì nhỏ ra.
Chỉ cần xác định kinh tế, năng lực của cô không có vấn đề, gì nhỏ mới không cảm thấy gây phiền toái cho cô, mới có thể yên tâm sống cùng cô.
Còn nữa, muốn dượng không ngăn cản chuyện này, để cô đón gì nhỏ ra thì phải cho dượng một khoản tiền, như vậy sau này dì nhỏ mới có được cuộc sống yên ổn.
Cho nên, chuyện cô cần làm vẫn còn rất nhiều, làm gì có thời gian để đau khổ vì tình?
Cái gì chán trường, ủ rũ, đối với cô mà nói nó quá xa xỉ, cô sẽ không lãng phí thời gian vào những chuyện đó.
Phan Kỳ trầm mặc, cô có thể hiểu được sự khó xử của Hà Quyên, vừa định mở miệng an ủi Hà Quyên, đột nhiên bị câu nói tiếp theo của Hà Quyên làm chấn động, "Cuối tuần này, tớ và Chu Duệ Trạch mở tiệc mời bạn bè, sau đó sẽ chuyển qua đấy ở."
← Ch. 027 | Ch. 029 → |