← Ch.174 | Ch.176 → |
Đỗ Lôi Ti buồn bực quay về phủ tổng thống!
Bùi Tuấn Vũ cười toét miệng nói "Vợ à, em xem cả nhà chúng ta đều ở đây thật là vui!"
Đỗ Lôi Ti tức giận nhìn anh, nói vào tai anh "Vui cái rắm á?"
Bùi Tuấn Vũ uất ức nhìn co "Vợ, em sao vậy?"
"Anh đó, bây giờ lại la ó, lúc trước em phải chịu đựng mọi chuyện thì sao?" Đỗ Lôi Ti nhìn anh nói.
"Vợ, nếu không như vậy đi, em cho anh một cơ hội được không?" Bùi Tuấn Vũ nhìn cô hỏi.
Đỗ Lôi Ti nhìn cả nhà chỉ có thể gật đầu đồng ý, chỉ là cô nhất định sẽ trả lại hết lên người tổng thống!
Đỗ Lỗi tỉnh dậy đã là buổi trưa, cậu đi tới phòng khách lầu một nhìn thấy có nhiều người liền đi tới......
Bùi Tuấn Vũ giới thiệu "Đây là ba mẹ anh!"
"Chào chú, chào dì!" Đỗ Lỗi lễ phép chào.
"Ba, mẹ, đây là em trai Lôi Ti!" Bùi Tuấn Vũ tiếp tục giới thiệu.
Đỗ Lỗi đi tới cạnh mẹ mình khẽ nói "Mẹ, nếu chị đã không sao thì chúng ta về nhà đi!"
Lý Ái Hoa gật đầu đi tới nói "Bà thông gia, chúng tôi đi về trước!"
Lý Lệ vừa nghe vội nói "Bà thông gia, sao bây giờ lại về chứ?"
"Ở nhà không có người hơn nữa Tiểu Lỗi vẫn phải đi làm!" Lý Ái Hoa cười nói.
Lý Lệ nghe vậy đành phải đồng ý nói "Bà thông gia, có thời gian nhất định phải đến đây chơi đấy!"
Lý Ái Hoa gật đầu, quay đầu nhìn con gái "Lôi Ti, mẹ cùng em trai về trước đây!"
Đỗ Lôi Ti vừa nghe thấy mẹ phải đi về, hốc mắt đỏ lên nói "Vâng, có thời gian hai người nhất định phải tới thăm con!"
Lý Ái Hoa gật đầu đi ra ngoài phủ tổng thống!
Bùi Tuấn Vũ ra lệnh "Quản gia, cho tài xế đưa mẹ vợ tôi đến sân bay!"
"Vâng, tổng thống!" Quản gia cung kính nói.
Bùi Tuấn Vũ nhìn Đỗ Lôi Ti đang ôm con đứng đó nói "Lôi Ti, em mới xuất viện, em vào nghỉ ngơi đi!"
Lý Lệ đi tới ôm đứa bé nói "Lôi Ti, bây giờ con đang ở cử, không nên đứng quá lâu, con lên lầu nằm đi!"
Đỗ Lôi Ti quay đầu nhìn về phía cửa nhìn mẹ cùng em trai lên xe rời khỏi phủ tổng thống......
Bùi Tuấn Vũ thấy cô nhìn mãi không rời, anh đi tới khẽ nói "Sau này có thể đón mẹ tới đây!"
"Thật không?" Nháy mắt tâm tình Lôi Ti thay đổi lớn tiếng hỏi.
"Thật!" Bùi Tuấn Vũ cười tiếp tục nói "Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời anh!"
Đỗ Lôi Ti không nhìn anh quay về phòng lên giường nằm!
Thoáng cái đã một tháng trôi qua!
Đỗ Lôi Ti vô cùng hưng phấn từ trên giường đứng dậy cầm quần áo đi vào phòng tắm!
Lúc cô ở cử chỉ có thể lau sơ người, bây giờ đã hết ở cử, cô nhất định phải tắm sạch sẽ!
Khi cô tinh thần sảng khoái đi xuống lầu, nhìn mẹ chồng ôm con gái mình ngồi xem hoa, cô đi tới nói "Mẹ, mẹ đưa cháu con bế cho, mẹ nghỉ ngơi một chút đi!"
Lý Lệ nhìn cô vội vàng từ chối "Lôi Ti, con mới hết tháng ở cử mà, sau này cứ để mẹ trông cháu cho!"
"Mẹ, như vậy không tốt lắm đâu?" Đỗ Lôi Ti nói.
"Có cái gì không tốt?" Lý Lệ nhìn cô hỏi.
"Ba......" Đỗ Lôi Ti muốn nói lại thôi.
"Không cần lo ông ấy!" Lý Lệ nói.
Bây giờ Đỗ Lôi Ti không được ôm con cảm thấy rất chán, cô đi tới vườn hoa nhìn công nhân đang tưới hoa nói "Tôi giúp mọi người tưới hoa?"
Công nhân vội vàng từ chối "Phu nhân, sao có thể vậy chứ!"
"Có cái gì không thể?" Đỗ Lôi Ti nói xong cầm vòi nước trong tay, bất chấp tất cả tưới lên bồn hoa trước mặt.
Bùi Tuấn Vũ đi làm về thấy vườn hoa thê thảm nhíu mày gọi "Quản gia...... ?"
Quản gia nghe tổng thống kêu mình, vội vàng đi tới cung kính hỏi "Tổng thống, có chuyện gì sao?"
"Chuyện vườn hoa là thế nào?" Bùi Tuấn Vũ nhíu mày nói.
Quản gia không biết nên nói thế nào "Cái này......"
"Là em làm!" Đỗ Lôi Ti khoanh tay trước ngực đi tới nói "Thế nào, anh có ý kiếm sao?"
Bùi Tuấn Vũ vừa thấy vợ yêu xuất hiện, đi tới lấy lòng "Vợ à, sau này đừng làm những chuyện này nữa, như vậy em sẽ mệt!"
Đỗ Lôi Ti không để ý đến anh, đi thẳng vào trong!
Bùi Tuấn Vũ nhìn vườn hoa thê thảm không biết phải nói gì!
Lúc ăn tối, từ đầu đến cuối Đỗ Lôi Ti không thèm để ý đến anh!
Bùi Tuấn Vũ lén thở dài, sao cô khong để ý đến anh chứ?
Người đàn ông trung niên nhìn con trai mình nói "Con trai, ngày mai chúng ta phải đi rồi!"
Đỗ Lôi Ti khẩn trương hỏi "Ba, mẹ muốn đi đâu?"
Lý Lệ nhìn hai người nói "Chúng ta đưa cháu đi chơi, hai đứa ở nhà tranh thủ hưởng thụ thế giới của hai người!"
Bùi Tuấn Vũ nghe thấy mẹ nói vậy liền hưng phấn nói "Mẹ, vậy khi nào hai người đi?"
"Mình à, em xem con chúng ta đi, bây giờ có vợ liền không cần ba mẹ nữa!" Người đàn ông trung niên nói.
"Làm gì có, con cảm thấy hai người trông cháu lâu như vậy cũng nên ra ngoài thư giãn một chút!" Bùi Tuấn Vũ vội vàng tìm lý đo nói.
Đỗ Lôi Ti tối sầm mặt nhìn cả nhà!
Cô nhớ lần đầu tiên nhìn thấy bố chồng cảm thấy ông rất nghiêm túc, không ngờ mấy tháng không gặp, sao lại trở nên giống con trai rồi?
Chẳng lẽ bố chồng sợ mẹ chồng sao???
Đỗ Lôi Ti ăn vài miếng sau đó nói "Ba, mẹ, con ăn no rồi, con lên chơi với Huyên Huyên một lát!"
Nói xong đứng dậy đi vào phòng dành cho bảo mẫu!
Ôm con gái từ trong tay bảo mẫu, đi về phòng mình, cô đặt con lên giường trêu chọc, không kìm nén được nói "Bảo bối, ngày mai con cùng ông nội bà nội đi chơi rồi có nhớ mẹ không?"
Lúc Bùi Tuấn Vũ đi vào liền nghe thấy cô nói vậy, anh đi tới cười nói "Vợ à, bây giờ con gái nghe không hiểu em nói gì!"
Đỗ Lôi Ti liếc nhìn anh "Đều tại anh, sao anh không ngăn ba mẹ lại?"
Bùi Tuấn Vũ nhìn vẻ mặt cô an ủi "Vợ à, mẹ cũng là muốn tốt cho chúng ta, em nói xem phải làm thế nào?"
"Không biết!" Đỗ Lôi Ti tức giận nói.
"A...... Vợ à, em đừng như vậy được không?" Bùi Tuấn Vũ giả bộ đáng thương nói.
Đỗ Lôi Ti suy nghĩ, như vậy cũng không phải cách tốt, không thể làm gì khác hơn lộ vẻ mặt đáng yêu, trêu chọc "Chồng à, hay là như vậy đi, anh nói ba mẹ anh đi đi, đứa bé không thể đi đường dài nên không đi được?"
Bùi Tuấn Vũ nghe thấy giọng vợ mình cả người liền tê tê, anh dịu dàng nói "Vợ à, anh xem thời gian cũng đã trễ, hay là đưa con về phòng nó đi?"
Đỗ Lôi Ti nhìn sắc mặt anh tức giận nói "Nói cho anh biết, anh nhất định phải nói với ba mẹ, nếu không sau này anh đừng xuất hiện ở đây nữa!"
Bùi Tuấn Vũ nghe vợ nói vậy liền giật mình, vội vàng nói "Vợ à, em đã đầy tháng rồi lại không cho anh lên giường em muốn anh bị liệt dương sao?"
Đỗ Lôi Ti một cước đạp lên mông anh, lạnh giọng nói "Nhanh lên!"
Người đàn ông ngồi trên mặt đất uất ức nói "Vợ à, bây giờ anh đi tìm mẹ, có phải em sẽ cho anh......"
"Chờ anh giải quyết rồi nói!" Đỗ Lôi Ti nằm trên giường nói.
Bùi Tuấn Vũ hưng phấn đứng dậy, đối với cô nháy mắt nói "Vợ à, em cởi hết chờ anh đi!"
Đỗ Lôi Ti cầm gối ném về phía anh "Đại sắc lang!"
Bùi Tuấn Vũ tránh đòn công kích của vợ, cười hì hì đi ra khỏi phòng......
Đỗ Lôi Ti thấy anh ra khỏi phòng, lại ngồi dậy ôm con gái tiếp tục trêu trọc......
Bùi Tuấn Vũ ra khỏi phòng đi về phía phòng mẹ!
"Cốc cốc cốc.... ." Cửa phòng vang lên!
Lý Lệ nói "Vào đi!"
Bùi Tuấn Vũ mở cửa phòng đi vào nhìn mẹ mình đang nằm trên giường nói "Mẹ con có chuyện muốn nói......"
Lý Lệ biết con trai mình nhất định sẽ tới, tựa người vào giường "Nói đi, chuyện gì?"
Bùi Tuấn Vũ đi tới ngồi lên ghế sa lon nói "Mẹ, chuyện là thế này, ngày mai ba mẹ đi chơi có thể đừng đưa con gái con đi cùng không?"
"Không được, mẹ không muốn rời khỏi cháu gái mẹ!" Lý Lệ từ chối.
Bùi Tuấn Vũ phàn nàn "Mẹ, mẹ có thể vì hạnh phúc sau này của con mà đừng đưa con gái con đi cùng được không?"
← Ch. 174 | Ch. 176 → |