← Ch.173 | Ch.175 → |
Anh đứng đó nhìn con gái ngủ say, mỉm cười xoay người đi ra ngoài......
Anh quay lại phủ tổng thống, trở về phòng mình, cầm quần áo đi vào phòng tắm, nửa tiếng sau liền xuất hiện trong phòng khách!
Bùi Mộng Na cùng Lý Mật ngồi ăn sáng, đứng dậy hỏi "Anh, anh muốn đi đâu?"
Bùi Tuấn Vũ nhìn hai người thản nhiên nói "Anh muốn tới bệnh viện!"
"Anh, anh mới về còn muốn đến bệnh viện sao, cả đêm anh không ngủ rồi, anh ở nhà nghỉ ngơi một chút đi!" Bùi Mộng Na nói xong liền đi tới cạnh anh.
"Không, anh đi trước đây!" Nói xong đi ra khỏi phủ tổng thống!
Bùi Mộng Na đứng đó nhìn bóng dáng anh đi thật xa, chợt nghĩ ra điều gì, cầm điện thoại ấn nút......
Trong điện thoại nói đơn giản mấy câu, Bùi Mộng Na liền cúp máy, thần bí đi tới bàn ngồi xuống ăn sáng!
Lý Mật nhìn cô cười hỏi "Mộng Na, bộ mặt cô như vậy là thế nào?"
Bùi Mộng Na nhìn cô thần bí cười "Sau này cô sẽ biết!"
Bùi Tuấn Vũ ngồi xe đến bệnh viện, đi vào phòng bệnh!
Khi anh đẩy cửa phòng bệnh đi vào nhìn thấy cô gái nằm trên giường đã tỉnh dậy, anh cười đi tới hỏi "Lôi Ti, em tỉnh rồi?"
Đỗ Lôi Ti nhìn anh "Thế nào, anh không hy vọng tôi tỉnh dậy sao?"
Bùi Tuấn Vũ bị nghẹn không biết phải trả lời thế nào, không thể làm gì khác hơn là quay đầu cầu cứu mẹ vợ "Mẹ, mẹ xem Lôi Ti kìa?"
Lý Ái Hoa nhìn hai người, chỉ cười lắc đầu, quay đầu nhìn con gái mình oán giận nói "Lôi Ti, lời nói không thể nói lung tung, biết không?"
Đỗ Lôi Ti gật đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh hỏi "Sao anh lại tới đây, không phải đi làm sao?"
Bùi Tuấn Vũ cười hì hì đi tới ngồi cạnh giường nói "Vợ anh sinh con, chuyện lớn tới mức nào anh cũng buông tay!"
"A...... Có phải anh nhầm rồi hay không, tôi là vợ anh lúc nào?" Đỗ Lôi Ti bất mãn hỏi.
Bùi Tuấn Vũ nghe thấy cô nói.... nhìn cô làm bộ đáng thương hỏi "Vợ à, sao em có thể đối xử với anh như vậy chứ? Em xem cánh tay anh bị em cắn thành ra thế này, em phải có trách nhiệm với anh!" Nói xong liền đưa cánh tay bị thương ra.
"Phụt......" Đỗ Lôi Ti nhìn vẻ mặt anh không nhịn được cười "Anh có biết vẻ mặt anh bây giờ rất khó coi không!"
Lý Ái Hoa nhìn con gái mình cười cười, xoay người đi ra khỏi phòng, để lại hai người trong phòng.
Bùi Tuấn Vũ thu hồi vẻ mặt cười đùa nhìn cô nghiêm túc nói "Vợ à, anh rất yêu em, anh sẽ càng yêu con gái hơn!"
Đỗ Lôi Ti nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh không biết phải nói gì, nhưng mà cô thật sự không muốn quay về nơi không thuộc về cô kia!
Bùi Tuấn Vũ thấy vẻ mặt cô liền hỏi "Lôi Ti, em làm sao vậy?"
"Tuấn Vũ, bây giờ em không thể buông xuống được, em cũng biết rõ tâm ý của anh nhưng mà em......" Đỗ Lôi Ti nhìn anh nói.
Bùi Tuấn Vũ cắt ngang lời cô nói "Lôi Ti, anh thật sự muốn ba người chúng ta một nhà sống chung với nhau, chẳng lẽ không được sao?"
"Không được!" Đỗ Lôi Ti từ chối sau đó tiếp tục nói "Em không muốn gặp lại những chuyện lúc trước!"
Bùi Tuấn Vũ giả bộ "Tình huống gì?"
"Anh đang giả bộ hồ đồ với em sao?" Đỗ Lôi Ti liếc mắt hỏi.
"Anh làm sao có thể giả bộ với vợ yêu chứ!" Bùi Tuấn Vũ làm nũng.
Đỗ Lôi Ti thấy vẻ mặt anh, lộ vẻ chán ghét châm chọc "Đường đường là đàn ông hơn nữa lại là tổng thống lại làm vẻ mặt đó, không sợ mất mặt sao?"
Bùi Tuấn Vũ giả bộ tội nghiệp nhìn cô "Vợ à, anh phải làm sao anh mới hết giận đây?"
"Em không thấy anh sẽ không tức giận!" Đỗ Lôi Ti nhìn anh nói.
"A...... Như vậy không tốt lắm đâu, bây giờ em phải có trách nhiệm với anh!" Bùi Tuấn Vũ oán trách.
"Sao em lại phải có trách nhiệm với anh?" Đỗ Lôi Ti không hiểu hỏi.
"Bây giờ tay anh đã bị hủy, em phải có trách nhiệm!" Bùi Tuấn Vũ cố tình gây sự.
"Con trai, vẻ mặt con như vậy là sao chứ, thật quá đáng!" Người đàn ông trung niên đẩy cửa phòng bệnh đi vào nghiêm túc nói.
Bùi Tuấn Vũ quay về phía giọng nói nhìn "Ba...... ?"
"Một người đàn ông lại có vẻ mặt như vậy?" Người đàn ông trung niên tiếp tục nói.
"Bác trai......" Đỗ Lôi Ti khẽ gọi.
Lý Lệ đi vào phòng nhìn cô gái nằm trên giường bệnh nói "Lôi Ti, con là con dâu của chúng ta, sao lại gọi là bác trai chứ?"
Bùi Tuán Vũ tò mò nhìn hai người hỏi "Ba, mẹ, sao hai người lại tới?"
Lý Lệ nhìn con trai bất mãn "Mẹ còn chưa hỏi con, mẹ cùng ba mới đi có mấy tháng sao lại trở thành bộ dáng thế này?"
"Bộ dáng gì?" Bùi Tuấn Vũ không hiểu hỏi.
Lý Lệ đi tới hung hăng gõ lên đầu con trai "Sao con dâu mẹ mang thai mà con không nói cho mẹ biết?"
Bùi Tuấn Vũ muốn mở miệng nói chuyện lập tức bị cắt ngang, Lý Lệ tiếp tục nói "Còn nữa, con làm cho con dâu mẹ bỏ nhà đi đừng cho là mẹ không biết!"
"Khụ khụ...... Khụ......" Người đàn ông khẽ ho nhẹ.
Lý Lệ đi tới khoác tay chồng nói "Mình à, bây giờ nhà chúng ta có chuyện vui, sao bộ mặt anh lại nghiêm túc như vậy?"
Người đàn ông trung niên nhìn vợ mình rồi nói "Mình à, em xem hai đứa nó cũng đã có con rồi chúng ta không nên ở đây nữa?"
Lý Lệ nghiêm mặt buông tay mình ra "Không được, bây giờ em muốn chăm sóc cháu gái em!"
Quay đầu nhìn cô gái nằm trên giường nói "Lôi Ti, khi nào con xuất viện?"
"Dì, ngày mai cháu có thể xuất viện rồi!" Đỗ Lôi Ti nhìn bà nói.
"Lôi Ti, nếu con gọi ta là dì nữa ta sẽ tức giận!" Lý Lệ giả bộ tức giận.
Lý Ái Hoa lúc này mở cửa đi vào nhìn hai người trong phòng hỏi "Hai vị đây là...... ?"
Bùi Tuấn Vũ đi lên trước giới thiệu "Đây là ba mẹ con!"
Lý Ái Hoa lịch sự đi tới tự giới thiệu "Chào hai vị, tôi là mẹ Lôi Ti!"
Lý Lệ thân thiện đi tới cười nói "Thì ra là bà thông gia, nhanh qua đây ngồi đi!"
Sau đó tiếp tục nói "Bà thông gia, ngày mai đứa bé ra viện rồi, bà cũng đến nhà tôi đi, chúng ta cùng nhau chăm sóc cháu được không?"
"Dì, cháu không muốn về đó!" Đỗ Lôi Ti cẩn thận nói.
"Sao có thể không về chứ, chẳng lẽ lại muốn cháu gái của ta lưu lạc bên ngoài sao?" Người đàn ông trung niên lạnh giọng nói.
Lý Lệ hung hăng nhéo cánh tay người đàn ông trung niên, quay sang nói với cô gái nằm trên giường "Lôi Ti, mẹ quyết định rồi, mẹ sẽ giúp hai đứa trông cháu, con cùng Tuấn Vũ ra ngoài hưởng thụ thế giới của hai người đi!"
Lý Ái Hoa nhìn bà thông gia cười bày tỏ đồng ý!
Đỗ Lôi Ti thấy mẹ mình cũng phụ họa theo, cô hung hăng liếc nhìn người đàn ông bên cạnh!
Bùi Tuán Vũ thấy ánh mắt cô, cười hì hì nhìn cô nói "Vợ à, nếu hai mẹ đều đã nói vậy, chúng ta cùng về nhà đi, như vậy tốt biết bao?"
Đỗ Lôi Ti không đẻ ý đến lời anh nói, quay đầu sang bên kia!
Bác sĩ đẩy cửa phòng đi vào, kiểm tra sơ cho bệnh nhân cười nói "Phu nhân, bây giờ cô có thể xuất viện rồi!"
Đỗ Lôi Ti không tin hỏi "Không phải ngày mai mới có thể xuất viện sao?"
"Phu nhân, cơ thể cô hồi phục rất nhanh, bây giờ có thể xuất viện rồi!" Bác sĩ khẽ trả lời.
Bùi Tuấn Vũ nghe thấy bác sĩ nói vậy vội vàng đi tới cầm tay bác sĩ "Cảm ơn bác sĩ!"
Bác sĩ nhìn thấy tổng thống luôn luôn nghiêm túc, hôm nay lại có bộ dáng này, thật sự không thích ứng được, bác sĩ lúng túng cười "Ha ha...... Đây là trách nhiệm của tôi!"
Bác sĩ nói xăng vội vàng chạy ra ngoài!
Lúc đi ra khỏi phòng bệnh, bác sĩ hít thở thật sâu, má ơi lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt tổng thống như vậy, thật sự thiếu chút nữa bị dọa sợ!
Đỗ Lôi Ti thấy bác sĩ lúng túng chạy ra khỏi phòng cười nói "Tổng thống, anh có biết vẻ mặt của anh vừa rồi dọa bác sĩ sợ không?"
Bùi Tuấn Vũ sửng sốt hỏi lại "Có sao, anh làm gì có như vậy!"
"Được rồi, Tuấn Vũ, bây giờ con đi làm thủ tục xuất viện đi!" Người đàn ông trung niên nói.
Lúc này Bùi Tuấn Vũ mới nhớ trả lời "Mẹ, hai người giúp con một chút, bây giờ con đi làm thủ tục!"
"Được, đi đi!" Lý Lệ nói.
Đỗ Lôi Ti nhìn mọi người nói chuyện, cô cảm thấy căn bản mọi người đều không quan tâm tới mình liền bất mãn nói "Mọi người không hỏi xem quyết định của con thế nào sao?"
Lý Ái Hoa nghe con gái oán trách nói "Lôi Ti, bây giờ mẹ thấy con khỏe mạnh mẹ rất vui, mẹ cảm thấy con sẽ hạnh phúc!"
Lý Lệ nhìn bà thông gia cười nói "Có bà thông gia chúng tôi cũng rất vui!"
← Ch. 173 | Ch. 175 → |