Vay nóng Tinvay

Truyện:Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu - Chương 160

Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu
Trọn bộ 178 chương
Chương 160
0.00
(0 votes)


Chương (1-178)

Siêu sale Lazada


"Hai người quyết định nhanh lên muốn giữ lại mẹ hay con?" Bác sĩ hỏi.

Bùi Tuấn Vũ nhịn đau buông tay cô ra "Giữ lại mẹ!"

"Vậy thì được, bây giờ anh nằm trên giường bên kia, giờ chúng tôi truyền máu cho bệnh nhân!" Bác sĩ nhìn anh nói.

Đỗ Lôi Ti chảy nước mắt nhìn anh, dùng chút hơi sức hỏi "Sao anh lại nhẫn tâm đối xử với con tôi như vậy?"

"Lôi Ti, không phải anh ác độc với con wem, nếu như giữ lại đứa bé mà em không còn thì ai sẽ chăm sóc đứa bé này?" Bùi Tuấn Vũ không đành lòng nói.

"Nếu như đứa bé là con anh, anh sẽ giữ đứa bé sao?" Đỗ Lôi Ti đau lòng hỏi.

"Sẽ không!" Bùi Tuấn Vũ khẳng định.

Đỗ Lôi Ti không thể tin anh lại có thể độc ác như vậy, độc ác đến nỗi con mình cũng không muốn, chẳng lẽ cô nhìn lầm người đàn ông này sao?

Cô dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn anh, giọng nói nghẹn ngào hỏi "Anh nhất định phải nhẫn tâm như vậy sao?"

Bùi Tuấn Vũ biết cô hiểu lầm mình nhưng mà lúc này anh căn bản không có thời gian giải thích, bởi vì thời gian quá gấp cho nên anh quyết định giúp cô vượt qua nguy hiểm rồi anh mới giải thích!

Đỗ Lôi Ti nằm trên giường bệnh trong phòng hai mắt từ từ nhắm lại, mọi vật dần trở nên mơ hồ, cô không thể nhìn thấy gì, không nghe được gì, bên tai không ngừng truyền đến tiếng đứa bé khóc, đứa bé oán trách "Mẹ, sao mẹ không quan tâm con, tại sao lại không quan tâm con, tại sao không quan tâm con......."

Sau khi cô nghe thấy tiếng đứa bé oán trách, cô tìm bóng dáng đứa bé, mặc kệ cô gọi thế nào cũng không thể tìm được......

Cô càng chạy càng xa, càng chạy càng xa......

Bác sĩ nghe tiếng điện tâm đồ phía trên, ngẩng đầu nhìn thấy điện tâm đồ không ổn liền nói với y tá "Nhanh chuẩn bị hô hấp!"

Bùi Tuấn Vũ vốn đang truyền máu sau khi nghe thấy tiếng bác sĩ, anh không để ý bản thân lập tức chạy đến bên cạnh cô, máu theo bàn tay từng giọt từng giọt rơi trên sàn nhà......

Anh không ngừng la lên "Lôi Ti...... Lôi Ti......"

"Tổng thống, tay của anh chảy máu, anh không thể như vậy!" Bác sĩ khuyên.

"Không cần lo cho tôi!" Bùi Tuấn Vũ quay đầu nhìn bác sĩ, lạnh giọng nói "Mọi người nhất định phải cứu sống cô ấy, nhất định phải cứu sống cô ấy......"

"Chúng tôi sẽ hết sức, tổng thống chúng tôi cần phải có sự hợp tác của anh, anh quay lại giường tiếp tục truyền máu đi!" Bác sĩ nhìn anh nói.

"Bác sĩ, tôi van xin cô, tôi muốn ở cạnh cô ấy được không?" Bùi Tuấn Vũ hạ thấp bản thân cầu xin.

Bác sĩ nhìn thấy vẻ mặt của anh liền miễn cưỡng đồng ý nói "Đưa túi máu tới đây, đổi một ống tiêm khác!"

Y tá nghe thấy bác sĩ nói, vội đi tới bên cạnh tổng thống, khẽ nói "Tổng thống, bây giờ tôi giúp anh thay kiêm tiêm!"

Bùi Tuấn Vũ vẫn nhìn chằm chằm cô gái nằm trên giường bệnh, anh nâng bàn tay lên, y tá giúp anh lấy máu!

Anh nâng bàn tay còn lại của mình lên nắm bàn tay nhỏ bé của cô, khẽ nói "Lôi Ti.... . Van xin em đừng có chuyện gì, van xin em, chỉ cần em tỉnh lại, anh có thể đồng ý với em bất cứ chuyện gì......"

Tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ, không ngờ tổng thống thường thấy trên ti vi lại tình cảm như vậy!

"Bác sĩ, không xong, điện tâm đồ cho thấy tim bệnh nhân đã ngừng đập!" Y tá khẩn trương nói.

Bùi Mộng Na cùng Tiểu Ngọc còn có Lý Mật đứng ngoài cửa phòng cấp cứu không ngừng đi tới đi lui, tại sao đã mấy tiếng rồi mà vẫn chưa ra?

Lý Mật nức nở, nhỏ giọng nói "Mộng Na, đều tại tôi không tốt.... ."

Đường Vũ bước nhanh tới, mặt lạnh nói "Em làm chuyện trở nên thế này, anh xem em làm thế nào?"

Tiểu Ngọc đi tới bên cạnh khuyên "Lý Mật cũng không muốn như vậy, chuyện này cũng là đột ngột xảy ra!"

"Cô cảm thấy cô nói những lời này giống cái cớ không?" Đường Vũ nhìn cô chất vấn.

Tiểu Ngọc nhìn anh ta bất mãn "Lý Mật không sai?"

"Nếu con bé không gọi điện hẹn phu nhân ra ngoài thì làm sao chuyện này có thể xảy ra?" Đường Vũ lạnh giọng nói.

Bùi Mộng Na nhìn hai người cãi nhau nói "Thư ký Đường, chuyện này không thể trách ai cả, là tôi sai, anh trai dặn tôi phải chăm sóc tốt cho chị dâu, tôi lại không có trách nhiệm nên mới xảy ra chuyện như vậy, cho nên thư ký Đường không cần trách ai hết!"

Bác sĩ vội vàng nói "Chuẩn bị kích điện!"

Y tá chuẩn bị xong tất cả nói "Đã chuẩn bị xong!"

Bác sĩ cầm dụng cụ, áp trên người bệnh nhân nằm trên giường cấp cứu......

Giờ phút này Bùi Tuấn Vũ hai mắt đỏ hoe nhìn cô gái nằm trên giường, khẽ nói "Lôi Ti, em nhất định phải kiên cường, nhất định phải cố gắng, chỉ cần em sống, anh đều có thể đồng ý với em mọi chuyện......"

Bác sĩ liên tục kích điện, điện tâm đồ dần có thay đổi, bác sĩ lau mồ hôi trên trán nói "Mặc dù đã cứu được nhưng còn phải xem bệnh nhân có muốn tỉnh hay không!"

Bùi Tuấn Vũ kích động lắc vai bác sĩ hỏi "Không phải cô nói đã cứu được sao? Tại sao người còn không thể tỉnh lại?"

"Tổng thống, anh tỉnh táo một chút, anh cứ như vậy cũng không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì!" Bác sĩ nhìn anh nói.

Bây giờ nói gì cũng không nghe lọt tai, hoàn toàn mất đi lý trí, anh cũng không giữ hình tượng của mình, anh chỉ hy vọng cô có thể tỉnh lại!

"Không phải tôi đã cho rất nhiều máu sao? Tại sao lại vẫn như vậy?" Bùi Tuấn Vũ không để ý hình tượng lớn tiếng chất vấn.

"Tổng thống, vợ anh mang thai đã lớn hơn nữa còn sắp sinh, lúc cô ấy được chuyển tới đã mất nhiều máu, chúng tôi đã cố gắng hết sức, bây giờ chỉ có thể xem ý chí của bệnh nhân thế nào!" Bác sĩ nói xong, tháo khẩu trang, đi ra khỏi phòng cấp cứu!

Bùi Tuấn Vũ thấy bác sĩ đi ra, quay đầu nhìn cô gái nằm trên giường bệnh, nước mắt liền rơi xuống......

Lúc bác sĩ mở cửa phòng cấp cứu, Bùi Mộng Na đi tới lo lắng hỏi "Bác sĩ, chị dâu tôi thế nào?"

"Chúng tôi đã cứu được bệnh nhân, bây giờ vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, có thể tỉnh lại hay không còn phải xem ý chí của bệnh nhân thế nào!" Bác sĩ thở dài nói.

Lý Mật đứng bên cạnh nghe thấy bác sĩ nói vậy liền ngã ngồi xuống ghế trên ghế ở hành lang, lẩm bẩm nói "Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy......"

Bùi Mộng Na lắc đầu không tin nói "Không thể nào, chị dâu tôi chỉ bị đẩy nagx, sao lại trở nên như vậy?"

Bác sĩ bất đắc dĩ lắc đầu nói "Bệnh nhân gần sinh rồi, nếu chậm một chút sẽ nguy hiểm đến tính mạng!"

Bác sĩ nói xong liền đi ra ngoài!

Ben trong phòng cấp cứu, Bùi Tuấn Vũ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô gái nằm trên giường......

Y tá đi lên trước nói "Tổng thống, xin mời đứng dậy, chúng tôi phải chuyển bệnh nhân đến phòng ICU quan sát!"

Bùi Tuấn Vũ đưa tay lau nước mắt, nhìn y tá đẩy cô ra khỏi phòng cấp cứu......

Anh bước nhanh theo ra ngoài!

Khi anh đi ra ngoài phòng cấp cứu, bên ngoài đã có nhiều nhà báo!

Y tá nói "Xin nhường lối, bây giờ bệnh nhân cần yên tĩnh!"

Tất cả nhà báo nhường đường cho y tá đẩy bệnh nhân đến phòng ICU!

Mấy cô gái đứng ngoài cửa cấp cứu cũng đi theo y tá!

Đường Vũ đứng lại, đi tới bên cạnh tổng thống nhỏ giọng hỏi "Tổng thống, có muốn giải tán nhà báo không?"

Bùi Tuấn Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn nhà báo ngoài cửa khẽ nói "Đây là bệnh viện, xin mọi người hãy yên tĩnh!"

Tất cả nhà báo đứng đó liền yên lặng, nhìn người lãnh đạo cả một đất nước đứng trước mặt!

Bùi Tuấn Vũ hít thở sâu "Các vị, tôi biết rõ mọi người muốn biết chuyện gì xảy ra, có rât nhiều nghi vấn, tôi sẽ cho các vị câu trả lời hài lòng!"

"Tổng thống, xì căng đan lúc trước nói phu nhân ra nước ngoài tu dưỡng, vậy tại sao chúng tôi lại nhận được tin phu nhân tự sát?" Phóng viên A hỏi.

"Phu nhân của tôi thật sự ra nước ngoài, về tin tức mà mọi người nghe thấy không có thật!" Bùi Tuấn Vũ nhìn mọi người nói.

Phóng viên B nhìn thấy có người đặt câu hỏi liền hỏi theo "Tổng thống, phu nhân về lúc nào?"

"Lúc phu nhân tôi biết mình mang thai liền quay về nhà dưỡng thai!"

Phóng viên C cũng hỏi "Tổng thống, vậy chuyện xảy ra hôm nay là thế nào?"

"Phu nhân tôi cùng em gái hẹn bạn ra ngoài dạo phố, chuyện gì xảy ra tôi cũng không rõ lắm nhưng mà chờ khi nào phu nhân tôi tỉnh dậy, tôi sẽ thông báo cho mọi người biết!"

Đường Vũ thấy phóng viên còn muốn đặt câu hỏi, vội vàng đi tới nói "Các vị, bây giờ tổng thống phải đến phòng ICU thăm phu nhân, xin mọi người hãy rời khỏi đây!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-178)