← Ch.140 | Ch.142 → |
Đỗ Lôi Ti nhìn cảnh vật quen thuộc, cô nhắm hai mắt lại......
Sau một lúc, Đỗ Lôi Ti mở mắt nói "Anh dừng xe ở đây là được rồi!"
Mạnh Lạp đạp thắng, xe từ từ dừng lại.... .
Bùi Mộng Na nhíu mày nhìn cô hỏi "Lôi Ti, chị muốn đi đâu?"
"Chị xem ở đây có cho thuê phòng không.... . hai người về trước đi!" Đỗ Lôi Ti nhìn đường phố nói.
"Vậy sao được chứ?" Bùi Mộng Na hỏi.
"Lôi Ti......" Tiếu Bằng ở con đường nhỏ phía đối diện nhỏ giọng kêu.
Anh ta thật sự không ngờ ở nơi này có thể tìm thấy cô gái khiến anh ta hồn bay phách lạc, anh ta bước nhanh tới, chạy qua bên kia đường.... .
Bây giờ trong mắt anh ta chỉ có cô gái đó, những thứ khác anh ta đều không thấy, cái gì cũng không nghe thấy......
Chạy như điên giữa đường lớn.......
Khi anh ta chạy tới bên cạnh cô gái mình thầm mong nhớ, kích động gọi to "Lôi Ti......"
Đỗ Lôi Ti nghe thấy có người gọi mình, cô quay đầu nhìn lại......
"Lôi Ti, em đi đâu vậy, tại sao hôm đó ở bệnh viện em lại lén chạy trốn?" Tiếu Bằng lộ ánh mắt lo lắng nói.
Bùi Mộng Na ngồi trong xe thấy rõ ràng người đàn ông đứng bên ngoài, cô vội vã mở cửa xe bước xuống "Tiếu Bằng, sao cậu lại ở đây?"
Tiếu Bằng không để ý tới cô, đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé kia, kích động nói "Lôi Ti, đừng chạy trốn nữa được không?"
Đỗ Lôi Ti nhìn anh ta khẽ nói "Em đã quay về cho nên sẽ không chạy trốn nữa!"
"Lôi Ti, em muốn đi đâu?" Tiếu Bằng nhìn cô hỏi.
Đỗ Lôi Ti nhìn quanh bốn phía, quay đầu nhìn anh ta trả lời "Em muốn tìm phòng xung quanh đây!"
"Chị dâu, hay là chị quay về đi!" Bùi Mộng Na nhíu mày nói.
"Mộng Na, đừng gọi chị là chị dâu nữa!" Đỗ Lôi Ti nhìn cô nói.
Tiếu Bằng nghe thấy cô nói muốn thuê phòng, vội vàng nói "Lôi Ti, hay là như vậy đi, chỗ anh có phòng trống, cái gì cũng có, hay em đến chỗ anh đi?"
Bùi Mộng Na vừa nghe thấy Tiếu Bằng nói vậy, vội vàng nói "Tiếu Bằng, sao cậu có thể như vậy chứ? Chị ấy là chị dâu mình?"
"Mộng Na, bây giờ mình chỉ có thể nói xin lỗi, mình thật sự yêu Lôi Ti......" Tiếu Bằng nghiêm túc nói.
"Tiếu Bằng, nhà anh ở đâu, em sẽ tới nhà anh!" Đỗ Lôi Ti nói.
"Chị dâu......." Bùi Mộng Na gọi.
"Mộng Na, chị đã quyết định rồi, còn nữa, sau này gọi chị là Lôi Ti!" Đỗ Lôi Ti nhìn cô nghiêm túc nói.
Tiếu Bằng giúp cô xách hành lý, bắt taxi bên đường.... .
Xe taxi dừng lại, Tiếu Bằng đem hành lý đặt sau cốp xe, mở cửa xe, khẽ nói "Lôi Ti, lên xe đi!"
"Lôi Ti, chị muốn đi thật sao?" Bùi Mộng Na không tin hỏi.
"Đúng, chị quyết định rồi!"
"Vậy chị nhớ gọi điện thoại cho em!" Bùi Mộng Na lưu luyến nói.
"Được, chị sẽ gọi cho em, chỉ là nhớ rằng em là cô đứa bé, chờ khi nào đứa bé sinh ra phải mua thật nhiều quần áo cho đứa bé, biết không?" Đỗ Lôi Ti nhìn cô đùa giỡn.
Bùi Mộng Na dùng sức gật đầu "Em biết rồi!"
Đỗ Lôi Ti xoay người ngồi vào taxi......
Bùi Mộng Na đứng tại chỗ nhìn cô mở cửa lên xe!
Mạnh Lạp quay đầu nhìn cô không hiểu hỏi "Cô thật sự yên tâm để chị dâu cô đi theo người đàn ông kia sao?"
"Không yên lòng thì sao chứ? Chị dâu tôi cũng đã quyết định rồi sẽ không thay đổi được, xem ra anh tôi lần này không đùa được rồi!" Bùi Mộng Na cúi đầu nói.
Bùi Vũ bĩu môi nhìn cô "Cô, sao dì không ở cùng ba?"
"A....... ." Bùi Mộng Na than thở "Cái này cô thật sự không biết!"
Mạnh Lạp nhìn cô, trêu chọc "Không phải lúc ở nhà trẻ cô nói cô có cách sao? Không phải còn nói để cho anh cô cúi đầu sao? Sao bây giờ lại như vậy?"
Bùi Mộng na liếc anh ta tức giận "Mẹ kiếp, người đã đi rồi làm sao còn có thể để anh tôi cúi đầu chứ?"
"Tôi còn tưởng cô rất lợi hại? Thì ra cũng chỉ bình thường như vậy!" Mạnh Lạp ngồi trong xe nhìn cô.
"Sao anh không lái xe đi!" Bùi Mộng Na tức giận mắng.
Mẹ kiếp, tâm tình cô bây giờ vốn không tốt, ẻo lả này còn chọc giận cô!
Mạnh Lạp khởi động xe, tốc độ đột ngột thay đổi, hai người một lớn một nhỏ ngồi sau ôm nhau thế lên.......
Anh lái xe lén nở nụ cười......
"Anh làm gì vậy? Có phải anh cố ý hay không?" Bùi Mộng Na tức giận nhìn anh ta nói.
"Cố ý thì sao?" Mạnh Lạp cười tà nói.
Bùi Mộng Na thầm rủa trong lòng, mẹ kiếp, anh cứ chờ đó một ngày nào đó bà đây sẽ trả lại hết!
Hai người ngồi sau xe taxi đều im lặng......
Tài xế qua gương chiếu hậu nhìn hai người phía sau cười nói "Bạn trẻ, cãi nhau à?"
Đỗ Lôi Ti lúng túng giải thích "Chúng cháu chỉ là bạn không có cãi nhau gì!"
Xe chạy nửa tiếng sau thì dừng lại, Đỗ Lôi Ti xuống xe nhìn chung cư sang trọng trước mặt, cô cảm thấy không thích ứng được......
"Tiếu Bằng, anh ở đây sao?" Đỗ Lôi Ti nhìn anh ta hỏi.
Tiếu Bằng gật đầu trả lời "Ừ, căn nhà này anh mua đã lâu, cũng đã sửa lại nhưng mà anh chưa từng ở!"
"Vậy em ở đây có được không?"
"Có gì không tốt, nơi này rất gần chợ, hơn nữa đi đâu cũng thuận tiện, bây giờ bụng em đã lớn, ở đây rất hợp!" Tiếu Bằng nhìn cô giải thích.
"Uhm......" Đỗ Lôi Ti nói.
Hai người đi vào, Tiếu Bằng đi tới thang máy, Đỗ Lôi Ti đi theo phía sau......
Thang máy dừng lại ở tầng 15!
Tiếu Bằng cầm chìa khóa mở cửa phòng đi vào......
Đỗ Lôi Ti đi theo phía sau anh ta, kinh ngạc trợn to mắt "Cách trang trí nơi này thật sự rất đẹp!"
"Lôi Ti, đây là chìa khóa, em cầm đi, anh có thời gian rảnh sẽ qua thăm em!" Tiếu Bằng đưa chìa khóa cho cô nói.
Đỗ Lôi Ti cầm chìa khóa, cảm kích nói "Tiếu Bằng, thật sự cảm ơn anh!"
"Lôi Ti, em biết mà, anh không muốn em cảm ơn, anh chỉ muốn em......" Tiếu Bằng nghiêm túc nói.
"Tiếu Bằng, anh đừng nói nữa, em hiểu tâm ý của anh nhưng mà bây giờ em chỉ muốn đứa bé được sinh ra an toàn, những thứ khác em không muốn nghĩ!" Đỗ Lôi Ti từ chối.
Cô biết anh ta yêu mình nhưng trong lòng cô vẫn còn hình bóng của người đàn ông đã từng làm cô tổn thương cho nên cô thật sự không có cách nào tiếp nhận một ai khác!
"Lôi Ti, anh biết nhưng anh sẽ chờ em!" Tiếu Bằng chăm chú nhìn cô nói.
Đỗ Lôi Ti không nhìn anh ta mà quay đầu nhìn xung quanh phòng, đổi đề tài "Căn phòng như thế này mà không có ai ở, anh thật là lãng phí, nhưng mà em sẽ ra ngoài tìm việc trả tiền thuê phòng cho anh!"
"Lôi Ti, nếu em nói như vậy anh sẽ tức giận, những thứ khác không nói, em là bạn anh cho nên không cần phải trả tiền thuê phòng nhưng mà chuyện tìm việc anh nghĩ là thôi đi, bây giờ bụng em đã lớn, cứ như vậy ra ngoài làm việc sẽ rất nguy hiểm!" Tiếu Bằng lo lắng nói.
"Nhưng nếu em không ra ngoài làm việc thì sau này lúc đứa bé chào đời làm sao em có thể nuôi con?" Đỗ Lôi Ti bây giờ rất lo lắng về vấn đề này.
Tiếu Bằng nghĩ ra một cách nói "Lôi Ti, hay là như vậy đi, em ở đây xem như giúp anh coi nhà, thay cho tiền thuê nhà, về phần công việc của em, nếu em có thời gian thì giúp anh dọn dẹp một chút, anh trả lương, cho em, như vậy được không?"
"A....... Như vậy cũng có thể sao?" Đỗ Lôi Ti mở to mắt hỏi.
"Đương nhiên có thể, nếu không anh cũng phải tìm người quét dọn chỗ này!"
Đỗ Lôi Ti gật đầu "A, cứ như vậy đi!"
Cô thật sự không nghĩ sẽ tốt như vậy, bây giờ cô không cần lo lắng gì nữa, chỉ cần ở đây yên tâm dưỡng thai là được!
Chỉ là cô cảm thấy áy náy với người đàn ông này, cô biết anh ta yêu cô nhưng cô lại không thể đáp lại......
Sau khi máy bay hạ cánh Bùi Tuấn Vũ liền quay về phủ tổng thống......
Anh nhìn phòng ngủ tối đen lại nghĩ đến đôi vợ chồng hạnh phúc ở nước Hàn, bây giờ anh thật sự rất cô đơn......
Nhưng những thứ này đều do anh tạo thành, bây giờ hối hận cũng đã muộn!
Anh đi tới giường, nằm xuống nhắm mắt lại, anh thật sự rất nhớ cô, nhớ mùi hương trên cơ thể cô......
Anh từ từ mở mắt, đầu tiên nhìn thấy bàn máy tính, cô đã từng ngồi đó ha ha cười khúc khích, chơi những trò chơi không cùng độ tuổi với cô nhưng cô lại chơi rất vui, những tiếng cười sảng khoái không ngừng vang lên......
Anh không biết phải làm sao để sửa lại những sai lầm đó, anh chỉ muốn được người nhà cô tha thứ, nhưng mà anh......
Anh nằm đó, nghe thấy trong hành lang có tiếng động, anh nhanh chóng đứng dậy đi tới cửa, mở cửa phòng......
← Ch. 140 | Ch. 142 → |