← Ch.137 | Ch.139 → |
Lúc Đỗ Lôi Ti cùng ba người kia đến đỉnh núi, Bùi Mộng Na nhìn thấy phong cảnh trên đỉnh núi, cảm thán "Chị dâu, phong cảnh nơi đây thật đẹp......"
"Mộng Na, bây giờ chị cùng anh trai em đã không còn quan hệ gì nữa, em gọi chị như vậy chị không quen, em gọi chị Lôi Ti là được!" Đỗ Lôi Ti nhìn cô ấy nói.
"Gọi thì đã sao chứ? Em đã quen rồi!" Bùi Mộng Na nói.
"Dì, tại sao dì không ở cùng ba?" Bùi Vũ nhíu mày nói.
Đỗ Lôi Ti cúi người, nhẹ nhàng xoa khuôn mặt cậu bé, mỉm cười nói "Tiểu Vũ, dì tách ra khỏi ba nên không thể ở cùng một chỗ!"
"Dì, có phải vì chuyện của Tiểu Vũ cho nên......" Bùi Vũ nhìn cô, làm bộ đáng thương hỏi.
"Không phải, tính cách dì cùng ba cháu không hợp cho nên mới quyết định tách ra!" Đỗ Lôi Ti cúi người nhìn cậu bé nghiêm túc giải thích.
Bùi Vũ mắt đỏ hoa nói "Dì, cháu biết sai rồi, dì đừng tách ra khỏi ba cháu được không?"
"Tiểu Vũ, dì thật sự không trách cháu...... cháu vẫn còn nhỏ, cháu vẫn chưa hiểu chuyện, sau này cháu lớn, cháu sẽ hiểu!"
Bùi Mộng Na thấy cháu mình sắp khóc, vội vàng nói "Tiểu Vũ, bây giờ cháu còn nhỏ cho nên cháu chỉ cần chăm học, cái gì cũng không cần biết?"
Bùi Vũ xà vào lòng cô, ríu rít nói "Cô, cháu không muốn dì rời đi, cháu muốn dì quay về......"
"Tiểu Vũ, đừng khóc, con trai không được khóc biết chưa?" Bùi Mộng Na dỗ dành.
Đỗ Lôi Ti nhìn thấy cậu bé khóc đến đau lòng, cô từ từ đi tới, ngồi xuống "Tiểu Vũ, mặc dù dì không ở cùng ba nhưng dì vẫn sẽ về thăm cháu, còn nữa, dì sẽ đưa em trai hoặc em gái đi thăm cháu!"
Bùi Vũ dùng tay lau nước mắt, ngạc nhiên trợn to hai mắt, nhìn cô hỏi "Dì, dì nói gì?"
"Bây giờ dì đang có em bé, cháu có thích em bé không?" Bùi Mộng Na đứng một bên cười nói.
"Có thật không? Cháu có em rồi sao?" Bùi Vũ vui mừng nói!
"Lôi Ti, chị xem phong cảnh thật đẹp......." Bùi Mộng Na nhìn trên trời nói.
"Thôi đi, còn làm ra vẻ kinh ngạc!" Mạnh Lạp khinh thường nói.
Bùi Mộng Na cắn răng nhìn anh ta "Anh có biết vẻ mặt anh bây giờ rất dễ bị đánh không!"
"Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao?"
"Anh nói đúng cái gì chứ? Anh nhất định phải nói một cô gái dịu dàng như vậy sao!" Bùi Mộng Na liếc nhìn anh ta nói.
"Ha ha...... Cô thật vui tính, cô mà dịu dàng sao?" Mạnh Lạp cười to nói.
"Anh......" Bùi Mộng Na tức giận đứng đó giậm chân!
Đỗ Lôi Ti thấy hai người lại muốn cãi nhau, vội vàng tới giảng hòa nói "Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa, tôi không muốn hai người cãi nhau, ảnh hưởng đến con tôi!"
"Thôi đi, ai mà thèm cãi nhau với anh ta!"
"Thôi đi, ai mà thèm cãi nhau với cô ấy!"
Hai người đồng thanh nói.
Đỗ Lôi Ti buồn cười nhìn hai người, không nói gì, vươn tay ôm Bùi Vũ, nhìn mặt trời mọc......
Bùi Tuấn Vũ nhìn hai người trước mặt, vốn dĩ anh cũng có thể hạnh phúc như vậy nhưng anh đã tự mình phá hủy, bây giờ có hối hận cũng không kịp......
"Anh yêu, em qua chỗ ba một chút!" Lâm Thanh nhìn chồng mỉm cười nói.
"Được, em đi đi!" Charney nhìn cô trả lời.
Lâm Thanh cười ngọt ngào, xoay người rời đi......
"Anh thật hạnh phúc!" Bùi Tuấn Vũ nhìn người đàn ông trước mặt nói.
Charney liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, hạnh phúc nói "Đúng, bây giờ tôi rất hạnh phúc!"
"Anh hiểu vợ anh không?" Bùi Tuấn Vũ khẽ hỏi.
"Tôi không muốn biết quá khứ của cô ấy, cũng không muốn tìm hiểu nhưng mà tôi hiểu con người cô ấy bây giờ là đủ rồi!" Charney nghiêm túc nói.
Bùi Tuấn Vũ nghiêm túc suy nghĩ lời anh ta nói, cầm ly rượu uống một ngụm to......
Mùi vị cay nồng xông thẳng tới sau gáy anh......
Bây giờ anh giống như tê dại nhưng mà đây không phải là đất nước của mình cho nên dù anh có không vui cũng phải nhịn bởi vì anh là người đứng đầu của một quốc gia!
Charney thấy anh không vui, khẽ nói "Đều là đàn ông, trước không nói về thân phận, nếu như anh gặp đúng người, bỏ lỡ rồi sẽ rất tiếc nuối!"
Bùi Tuấn Vũ nhìn chằm chằm vào ly rượu của mình, bây giờ trong đầu anh đều là hình ảnh lúc cô khóc thầm......
"Không muốn biết quá khứ của cô ấy cho nên tôi sẽ quý trọng cô ấy của hiện tại, đây chính là suy nghĩ của tôi bây giờ!" Charney lại nói.
Bùi Tuấn Vũ cầm ly rượu trống rỗng trong tay đặt lên kệ cửa sổ, nhìn người đàn ông ben cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai anh ta "Bây giờ anh thật hạnh phúc!" Nói xong xoay người đi ra ngoài.
Anh đi tới trước mặt Lâm Thành, lịch sự mỉm cười "Lâm tổng thống, tôi về nghỉ ngơi trước!"
Lâm Thành vươn tay, thân thiện nói "Bùi tổng thống, sao lại về sớm như vậy?"
"Tôi thật sự không hợp với dạ tiệc!" Bùi Tuấn Vũ cười nói.
"Vậy cũng được, tôi cho người đưa cậu về!" Nói xong đưa tay làm dấu mời!
Bùi Tuấn Vũ hơi gật đầu, đi ra ngoài!
Lúc đi tới cửa, nhìn thấy Đường Vũ đứng một bên nói "Đường Vũ, bây giờ chúng ta quay về khách sạn!"
"Vâng, tổng thống!" Đường Vũ cung kính trả lời.
"Bùi tổng thống, xe đã tới, cảm ơn cậu đã dành thời gian tới thăm chúng tôi!"
Lâm Thành khách khí nói.
Bùi Tuấn Vũ nhìn ông "Lâm tổng thống nói gì vậy tôi còn phải cảm ơn ngài vì đã mời!"
"Ha ha...... Chúng ta không cần khen lẫn nhau!" Lâm Thành cười nói.
Đường Vũ đi tới trước, mở cửa xe "Tổng thống, mời lên xe!"
"Hẹn gặp lại!" Bùi Tuấn Vũ chào rồi xoay người lên xe!
Đường Vũ đóng cửa xe, quay về phía tổng thống, hơi gật đầu, mở cửa xe ngồi vào vị trí cạnh tài xế......
Xe cứ như vậy rời khỏi phủ tổng thống......
Bùi Tuấn Vũ nhìn phong cảnh bên ngoài......
Chiếc xe chậm rãi chạy trong màn đêm......
Sau khi tới khách sạn Đường Vũ xuống xe, mở cửa phía sau "Tổng thống, chúng ta đã đến khách sạn!"
Bùi Tuấn Vũ im lặng xuống xe, đi thẳng vào trong khách sạn......
Đường Vũ đi theo phía sau, hai người vào thang máy, đi thẳng tới phòng tổng thống.......
Anh ta lấy thẻ mở cửa phòng "Tổng thống, nếu không còn chuyện gì vậy anh nghỉ ngơi đi!"
"Cậu cũng quay về nghỉ ngơi đi!" Nói xong đi vào phòng khóa cửa lại!
Đường Vũ đi sang phòng bên cạnh, mở cửa đi vào......
Lý Mật kéo Tiểu Ngọc đi tới quán cà phê cao cấp......
Nhân viên phục vụ đi tới, lộ ra nụ cười chuyên nghiệp "Xin hỏi hai vị dùng gì?"
"Tiểu Ngọc, cô muốn uống gì?" Lý Mật nhìn co hỏi.
"Tôi uống gì cũng được!" Tiểu Ngọc nhìn cô trả lời.
Lý Mật quay đầu nhìn nhân viên phục vụ "Vậy cho tôi hai ly sinh tố cùng bánh ngọt!"
"Vâng, hai vị xin chờ một lát!" Nhân viên phục vụ nói xong xoay người đi!
Lý Mật nhìn Tiểu Ngọc ngồi đối diện nói "Tiểu Ngọc, sao cô lại làm người giúp việc?"
"Người giúp việc lương cao, tôi cần tiền nên làm công việc này!" Tiểu Ngọc trả lời.
"Cô rất cần tiền sao?" Lý Mật hỏi.
"Đúng!" Tiểu Ngọc hơi gật đầu.
Cô thật sự rất cần tiền, từ nhỏ cô đã lớn lên trong cô nhi viện, nơi đó đã cũ, nhiều trẻ con, bây giờ toàn bộ tiền cô kiếm được đều gửi về đó nhưng như vậy cũng chỉ như một hạt muối trong biển.... .
"Quý khách, đây là đồ hai vị gọi!" Nhân viên phục vụ khẽ nói.
Nhân viên phục vụ bê đồ lên liền đi xuống!
"Tiểu Ngọc, sao cô lại cần nhiều tiền như vậy? Tiền lương của cô bây giờ đủ cho cô dùng không phải sao?" Lý Mật nhìn cô hỏi.
Tiểu Ngọc nhìn cô ấy nói "Lúc tôi còn nhỏ bị ba mẹ bỏ rơi, để trước cửa cô nhi viện, là viện trưởng nuôi tôi...... sau khi lên đại học tôi liền rời khỏi cô nhi viện, tôi muốn kiếm tiền cho những đứa bé có cuộc sống tốt hơn một chút, nhất là viện trưởng đã lớn tuổi, tôi muốn cho viện trưởng sống tốt hơn cho nên tiền lương mỗi tháng tôi đều gửi bưu điện về cô nhi viện!"
Lý Mật nghe cô nói trong lòng không khỏi khó chịu nói "Tiểu Ngọc, lúc nhỏ cô rất khổ sao?"
Tiểu Ngọc nhìn cô cười nói "Tôi cảm thấy bình thường, tôi còn phải cảm ơn vì ba mẹ đặt tôi trước cô nhi viện chứ không phải ném ở ngoài đường!"
Lý Mật nhìn cô đồng tình "Tiểu Ngọc, cô đừng lo lắng, cô nhi viện của cô cứ để tôi lo, tôi sẽ giúp cô giải quyết!"
Tiểu Ngọc nghe thấy trợn to hai mắt, cô không tin những gì mình vừa nghe thấy, hỏi lại "Cô mới nói cái gì?"
Lý Mật nhìn cô cười "Tôi nói, cô không cần lo lắng về cô nhi viện, tôi sẽ giúp cô giải quyết!"
"Có thật không? Cô có thể giải quyết sao?" Tiểu Ngọc ngạc nhiên hỏi.
"Đúng!" Lý Mật nhìn cô cười.
"Nhưng....... Xem như cô có thể giúp tôi cũng không được, cô nhi viện bây giờ cần sữa chữa, hơn nữa......" Tiểu Ngọc lo lắng nói.
"Không có gì, bây giờ cô không cần lo lắng, tôi sẽ giải quyết!" Lý Mật nhìn cô nói.
Tiểu Ngọc thở dài, chỉ là nghe thấy tin này cô rất vui vẻ, tối thiểu có thể giải quyết được vấn đề!
"Tiểu Mật, cô cảm thấy anh họ cô thật sự tốt sao?" Tiểu Ngọc chuyển đề tài.
"Đúng, tôi cảm thấy rất tốt, rất đẹp trai!" Lý Mật cười nói.
"Nếu tôi nói anh họ cô thật sự không tốt như vậy, thật sự là một người keo kiệt thì sao!"
Lý Mật giơ cổ tay nhìn đồng hồ "Tiểu Ngọc, đến giờ rồi, bây giờ tôi đưa cô đi chơi!"
Nói xong đứng dậy cầm túi xách đi ra cửa!
Tiểu Ngọc đi theo phía sau cô, đi ra ngoài, ngồi lên xe!
Cô quay đầu tò mò hỏi "Tiểu Mật, đã trễ thế này chúng ta còn đi đâu?"
Lý Mật cười thần bí "Lát nữa cô sẽ biết!"
Tiểu Ngọc thật sự muốn hiểu rõ câu nói kia, tò mò hại chết mèo, bây giờ cô thật sự rất tò mò......
Đỗ Lôi Ti vẫn đứng đó nhìn mặt trời từ từ nhô lên, quay đầu nhìn người bên cạnh nói "Mộng Na, nơi này có phải rất đẹp không?"
Bùi Mộng Na gật đầu nói "Thật không ngờ, ở đây lại có cảnh đẹp như vậy, không trách được chị chạy tới đây trốn!"
"Tôi đến đây mới phát hiện nơi này rất đẹp!" Đỗ Lôi Ti giải thích.
Mạnh Lạp khập khễnh nói "Chúng ta quay về đi!"
"Cũng được!" Đỗ Lôi Ti trả lời.
Một nhóm bốn người cứ như vậy quay về nhà trẻ!
Đỗ Lôi Ti nhìn thấy viện trưởng đang chuẩn bị thức ăn, vội vàng đi lên "Dì, dì nghỉ ngơi đi, cháu làm là được!"
Viện trưởng nhìn cô nở nụ cười hiền lành "Lôi Ti, cháu nghỉ ngơi cho khỏe, dì làm là được rồi!"
"Dì...... Cháu......" Đỗ Lôi Ti không đành lòng nói câu phải rời đi.
Mặc dù chỉ ở đây một thời gian ngắn nhưng cô rất có cảm tình với nơi này, bây giờ phải rời khỏi đây, cô thật sự không biết phải nói làm sao!
Viện trưởng thấy cô do dự, khẽ nói "Lôi Ti, cháu cùng bạn ra bàn ngồi đi, thức ăn sắp xong rồi!"
Đỗ Lôi Ti im lặng gật đầu, xoay người đi tới trước mặt Mộng Na khẽ nói "Chúng ta ra bàn ngồi đi, viện trưởng sắp chuẩn bị xong thức ăn rồi!"
"Lôi Ti, hình như chị không vui?" Bùi Mộng Na nhìn cô lo lắng hỏi.
Đỗ Lôi Ti nhìn cô "Mộng Na, em biết không? Bây giờ chị phải rời khỏi đây nhưng chị thật sự không biết phải nói với viện trưởng thế nào!"
"Cũng không còn cách nào? Chị vốn dĩ không thuộc về nơi này!" Bùi Mộng Na nói.
Đỗ Lôi Ti nhìn mọi thứ, bao gồm cả bóng dáng đang bận rộn kia, cô khẽ thở dài!
"Lôi Ti, đừng như vậy, cô như vậy sẽ ảnh hưởng tới đứa bé!" Mạnh Lạp chuyển đề tài.
"Anh là đàn ông thì hiểu cái gì? Cũng không phải anh mang thai, đừng nói lung tung!" Bùi Mộng Na phản bác lại.
Mạnh Lạp tức giận "Tại sao lần nào tôi nói chuyện cô cũng xem vào vậy!"
"Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa, nếu như hai người cãi nhau, tôi sẽ không về!" Đỗ Lôi Ti thấy hai người lại cãi nhau liền uy hiếp.
"Dì, Tiểu Vũ nghe lời nhất, Tiểu Vũ sẽ không giống cô và chú không nghe lời, cho nên khi nào dì sinh em bé, nhất định phải cho cháu xem!" Bùi Vũ ngồi trên ghế nghiêm túc nói.
"Hai người nhìn lại mình xem không bằng Tiểu Vũ!" Đỗ Lôi Ti nhìn hai người nói.
Bùi Mộng Na tấm tắc nói "Không ngờ Tiểu Vũ nhà chúng ta lại biết nịnh hót như vậy?"
"Cô, cái gì gọi là nịnh hót?" Bùi Vũ nhìn cô suy tư hỏi.
Bùi Mộng Na bị chính cháu mình hỏi ngây ngẩn người, thật sự không biết phải trả lời thế nào!
"Cái này...... Cái này.... ."
"Cô, rốt cuộc thế nào gọi là nịnh hót?" Bũi Vũ lại hỏi.
Mạnh Lạp ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ cô, cố nén cười "Tiểu Vũ, đoán chừng cô của cháu cũng không biết cái này có ý nghĩa thế nào?"
"Anh đừng có gây chuyện, anh có biết anh rất đáng ghét không!" Bùi Mộng Na nhìn anh tức giận.
"Tôi cảm thấy tôi không đáng ghét, ngược lại cô lại rất đáng ghét!" Mạnh Lạp nhìn cô nói.
"Ha ha, món ăn đơn giản, mọi người đừng chê, ở đây không thể so với thánh phố, nhưng mà những thức ăn ở đây đều tươi ngon, rất khỏe mạnh!" Viện trưởng bưng thức ăn lên, mỉm cười hiền hòa nói.
Mạnh Lạp nhìn thức ăn trên bàn, hưng phấn nói "Nhìn cũng biết là rất ngon!"
"Ha ha, mọi người ăn trước đi, tôi đi xào thêm vài món!" Viện trưởng nói xong xoay người muốn đi ra.
Đỗ Lôi Ti vội vàng kêu "Dì, không cần, nhiều món như vậy là đủ rồi!"
"Lôi Ti, hôm nay có khách, chúng ta......" Viện trưởng cố gắng nói.
"Dì, thật sự không cần, dì cũng ngồi xuống đây đi, hôm qua muộn quá nên chưa chào dì được, thật xin lỗi!" Bùi Mộng Na nghiêm chỉnh nói.
"Ha ha...... Không ngờ cô cũng có lúc nói chuyện nghiêm chỉnh như vậy, thật là hiếm thấy!"
"Anh đó, anh không phải đàn ông sao?" Bùi Mộng Na tức giận nhìn anh ta nói.
Viện trưởng nhìn thấy hai người cãi nhau, vui vẻ cười nói "Lôi Ti, không ngờ bạn của cháu vui tính như vậy, xem ra bây giờ cháu mang thai, ta có thể yên tâm nhìn cháu rời khỏi nơi đây!"
← Ch. 137 | Ch. 139 → |