← Ch.071 | Ch.073 → |
Đỗ Lôi Ti ôm hộp quà ngồi khóc, không phải vì giá tiền của chiếc váy, cũng không phải cô tham hư vinh, mà cô cảm thấy đây là quà cô chủ tặng, cô phải có trách nhiệm quý trọng món quà này!
"Lôi Ti, thay váy xong chưa?" Bùi Mộng Na đi vào phòng. Đỗ Lôi Ti nhìn thấy cô, uất ức khóc nói "Cô chủ, chiếc váy cô tặng tôi không biết sao lại thành ra thế này, thật xin lỗi......"
Bùi Mộng Na nhìn những mảnh vải vụn, tức giận nói "Ai dám ở phủ tổng thống làm ra chuyện này chứ?"
"Cô chủ hay là tôi không tham gia buổi tiệc nữa, cảm ơn cô chủ đã giúp đỡ tôi!" Đỗ Lôi Ti vừa khóc vừa nói.
"Lôi Ti, cô đừng khóc, buổi tiệc sắp bắt đầu, tới phòng tôi, tôi sẽ tìm một chiếc váy của tôi cho cô, cô đừng ghét bỏ là được, chuyện này cô đừng nói với ai, sau khi buổi tiệc kết thúc, tôi sẽ điều tra!" Nói xong, lặng lẽ kéo Đỗ Lôi Ti về phòng mình.
Phòng khách sang trọng lộng lẫy, những bóng đèn màu tinh xảo, sáng lấp lánh, phối hợp cùng sàn nhà sáng choang, cùng những màn che màu xanh tạo cảm giác bất ngờ đối với những người đến đây.
Buổi tiệc chính thức bắt đầu, Bùi Tuấn Vũ đi lên sân khấu, đứng trước microphone nói "Hoan nghênh mọi người, bởi vì em gái mới từ nước ngoài về cho nên muốn mở tiệc ăn mừng, hy vọng mọi người chơi vui vẻ!" Lúc này, trên cầu thang có hai cô gái đi xuống, chậm rãi đi tới.
Nói xong, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay, điệu nhạc Walt vang lên, mọi người rối rít tìm bạn nhảy......
Lâm Thanh vừa định đi tới tìm tổng thống khiêu vũ, Bùi Mộng Na vội vàng đẩy Đỗ Lôi Ti đứng bên cạnh vào trong lòng anh, Lâm Thanh lúng túng đứng đó, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Anh, anh còn đứng đó làm gì, mỹ nữ xinh đẹp đã ở trong lòng rồi còn muốn gì nữa chứ?" Bùi Mộng Na bất mãn nói.
Ha ha, cô gái xinh đẹp như vậy ở trong lòng cô không tin anh cô chính là một Liễu Hạ Huệ lòng không trắc ẩn.
Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều chú ý tới mình, chỉ có thể nói "Công chúa, bài tiếp theo chúng ta sẽ cùng nhảy" Nói xong, hai người nhẹ nhàng tiến ra giữa phòng khách.
Anh nhìn cô gái trong ngực cười đùa giỡn "Hôm nay cô mặc chiếc váy này nhìn rất đẹp, cô muốn quyến rũ tôi sao?"
Đỗ Lôi Ti nghe anh nói liền sững sờ, cà lăm nói "Quyến rũ anh......" Sau đó khinh thường nói "Chỉ là anh vọng tưởng rồi, đừng tưởng mình đẹp trai liền có thể khinh thường người khác!"
"A......." Đỗ Lôi Ti cảm thấy một đám quạ bay ngang đầu.
Ngay sau đó nở nụ cười "Tổng thống....... tính cách ngang bướng của tôi lại tái phát, van xin anh tha thứ cho tôi!" Đỗ Lôi Ti nói xong mặt nhăn lại.
Cô thầm nghĩ trong lòng, tổng thống, anh đừng nhỏ mọn như vậy, nếu không cô sẽ chết chắc.
Cô đang tự trách mình, tại sao nói mà không suy nghĩ, chưa gì đã nói ra miệng?
Bùi Tuấn Vũ buồn cười nhìn cô, cô giúp việc này thật là thay đổi liên hồi, xem ra cuộc sống sau này của anh sẽ không buồn chán.
"Công chúa, chúng ta qua kia uống một ly đi!" Bùi Mộng Na mỉm cười nói.
Lâm Thanh nhìn cô nói "Mộng Na, sao tôi cảm giác buổi tiệc này căn bản không phải tổ chức vì cô?"
Bùi Mộng Na làm như không có gì trả lời "Vậy thì tổ chức vì ai chứ?"
Nói xong, đi về phía bàn rượu.
Lâm Thanh nhìn bóng hai người đang khiêu vũ, ánh mắt lạnh lùng, người giúp việc kia thật vô dụng, nói cắt váy cô ta liền không thể xuất hiện, kết quả......
Sau khi bản nhạc kết thúc, mọi người ra nghỉ ngơi, Lâm Thanh bưng ly rượu đã sớm bỏ thuốc đi tới trước mặt tổng thống.
"Tổng thống, uống một ly chúc mừng!" Lâm Thanh giơ ly nói.
Khi cô ta nhìn cái ly đưa đến miệng anh, có âm thanh cắt ngang......
"Anh, thư ký Đường đến rồi!"
"Được, anh đi xem một chút!" Nói xong thuận tay đưa ly rượu cho Bùi Mộng Na.
Lâm Thanh trợn to hai mắt, không ngờ người giúp việc kia lại nghĩ ra cách cùi bắp như vậy, việc hư nhiều hơn là thành công.
Mắt thấy con mồi đã đến tay lại bay đi mất, xem ra là phải dựa vào bản thân, bây giờ cô ta muốn đổi kế sách, xoay người đi vào một góc.
"Lôi Ti, ly rượu này cho cô, cô cùng anh tôi nhảy thật đẹp!" Bùi Mộng Na vui vẻ nói.
Đỗ Lôi Ti vừa uống rượu vừa mỉm cười nói "Cô chủ, cô quá khen!"
Bởi vì công hiệu của thuốc, Đỗ Lôi Ti cảm thấy cả người nóng ran, cô lấy tay lau mồ hôi trên trán nói "Cô chủ, tôi vào nhà vệ sinh một lát!"
Khi cô đi vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, cảm giác thật thoải mái......
Bùi Tuấn Vũ nói mấy câu với thư ký, vốn dĩ phải quay về phòng làm việc nhưng khi đi ngang qua nhà vệ sinh nghe thấy ở trong phát ra âm thanh, anh đi vào vừa nhìn......
Người mới vừa cùng anh khiêu vũ đang ngồi dưới đất, đôi chân dài trắng như tuyết lộ ra ngoài. Khuôn mặt đỏ bừng mê sảng "Nóng quá...... Thật khó chịu......"Vừa nói vừa không ngừng kéo chiếc váy trên người.
Bất đắc dĩ, Bùi Tuấn Vũ không thể làm gì khác hơn là ôm cô từ nhà vệ sinh vội vàng quay rời khỏi lầu một.
Đi tới phòng anh, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Đỗ Lôi Ti vòng tay ôm cổ anh "Thật thoải mái......"
Anh nhíu mày, nhìn cô gái trước mặt, rõ ràng vừa rồi vẫn còn tốt, sao bây giờ lại trở thành bộ dáng như thế này?
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô anh cảm thấy có gì đó không đúng, vì vậy, giơ tay sờ trán cô......
Đỗ Lôi Ti bỗng có cảm giác có cái gì đó chạm vào mình, cô cảm thấy thật sự rất thoải mái, đôi tay đặt lên tay anh.
Bùi Tuấn Vũ muốn rút tay ra nhưng cô gái nằm trên giường nắm mãi không buông.
Anh đưa bàn tay còn lại muốn kéo tay cô ra nhưng đúng lúc đó......
Đỗ Lôi Ti vòng tay ôm chắc cổ anh, kéo thấp đầu xuống, dùng cái miệng nhỏ nhắn của mình kề sát đôi môi mỏng của anh.
Anh sững sờ, thật sự không ngờ cô gái nhỏ này lại có đôi môi mềm mại như vậy, anh theo bản năng chìm sâu vào nụ hôn này......
Cô gái nằm dưới cảm thấy sự đụng chạm này vẫn chưa thỏa mãn cô, dùng tay xé rách áo anh nhưng tiếc rằng cô vẫn chưa hài lòng, bàn tay trượt xuống phía dưới......
A?
Đây là cái gì?
Tại sao lại cứng như vậy?
Bùi Tuấn Vũ tối sầm mặt!
"Dừng tay!" Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng quát.
Bởi vì thuốc phát huy tác dụng rất nhanh, thân thể Đỗ Lôi Ti càng ngày càng nóng, cô thu hồi bàn tay nhỏ bé của mình, tự xé rách váy mình đang mặc, chiếc váy dần dần tụt xuống, đôi chân trắng nõn của cô dần dần lộ ra ngoài......
← Ch. 071 | Ch. 073 → |