Quân huấn kết thúc, bắt cóc trên đường (2)
← Ch.100 | Ch.102 → |
Nơi này làm sao có tiếng súng! Tầm mắt mọi người dừng trên người An Nhiên, vào lúc này, bọn họ không tự chủ tìm kiếm một người đủ cường đại để dựa vào, Phó An Nhiên tuy là một nữ sinh, nhưng trên người cô quá cường đại, làm cho người ta không tự chủ đến gần, sau đó tín nhiệm cô, đi theo cô.
Ngay lúc mọi người đang kinh hãi, thì một tiếng nói vang lên:
"Phó An Nhiên, tôi nghĩ, chúng tôi không phải mời cô đi?"
Quả nhiên là đến tìm cô.
Mọi người kinh ngạc nhìn An Nhiên, bọn họ phát hiện, bên người An Nhiên sẽ phát sinh những chuyện mà đối với bọn họ là bất khả tư nghị, bọn họ không biết thân phận thật sự của Phó An Nhiên, mọi lời đồn đãi đều có, nhưng bọn họ phát hiện, gần đây Phó An Nhiên cực kì lợi hại, mặc kệ là xử lý đám người Hàn Quốc hay người Nhật Bản, đều rất nổi bật.
Thân phân của An Nhiên rất thần bí.
Đột nhiên có bạn trai là một huấn luyện viên, mà người đàn ông kia vừa thấy thì biết là không phải một huấn luyện viên tầm thường, bọn họ không phải người mù, toàn bộ binh đoàn Lưỡi Lê nhìn thấy người đàn ông kia, đều cúi chào, biểu cảm rất sùng bái, bọn họ tuy là nghe không ít truyền kì về người đàn ông đó, nhưng đối với thân phận của anh ta bọn họ không biết.
Độc Cô Uyên Ảnh, Ám bộ của Ngân Dực đối với An Nhiên cực kì phục tùng, lúc đó khi Ngân Dực xảy ra chuyện, rất nhiều người thấy Độc Cô Uyên Ảnh cùng hội trưởng hội học sinh ra mặt.
Hơn nữa thái độ của Cố thiếu này đối với An rất kì quái, thiếu gia họ Cố, không phải là mèo con hay chó con, kêu đến liền đến bảo đi liền đi, nhưng là trong mắt của Phó An Nhiên, thiếu gia họ Cố này giống như một con mèo con một con chó con, cô không có giả vờ, mà là cực kì tự nhiên, hoàn toàn không cảm thấy vui vẻ, hoàn toàn là một thói quen sao?
Thân phân của An Nhiên rất mơ hồ, nhưng bọn họ cảm thấy có một tầng giấy đang mỏng dần, bọn họ muốn xem chân tướng.
"Phó An Nhiên, nếu cô không đi ra, thì chúng tôi sẽ bắt những người này chôn cùng." Âm thanh kia tiếp tục vang lên.
Mọi người nghe thấy đều hoảng sợ, tầm mắt tập trung vào người Phó An Nhiên, họ hận không thể lập tức đem An Nhiên xuống xe.
"Không được nữ thần, không thể..." Lí Vi kéo tay của An Nhiên.
An Nhiên hơi nghiêng người, "Không sao, yên tâm." Nếu đám người này muốn bắt cho cô rời khỏi, đã sớm động thủ, bọn họ không chú ý đến sinh mạng của đám người này.
Cố Hữu nhìn An Nhiên, bình tĩnh nói, "Tôi cùng cậu cùng nhau..." Đi xuống.
"Không được." Cô có lí do tin rằng, sở dĩ Quý Yến chết, là thấy được mặt của đám người kia, "Bảo vệ bọn họ."
Nói xong, An Nhiên nhảy xuống xe.
"Nếu nữ thần mà chết, đều tại các người hại chết!" Ánh mắt Lí Vi giận dữ nhìn mọi người.
Hứa Anh Thiến luôn nắm chặt tay của Lí Vi, biểu cảm căng thẳng.
"Nhìn xem, nữ thần của chúng ta đã nhảy xuống." Nhìn thấy An Nhiên nhảy xuống, Á Lực cười ha ha, đối với cô gái này đáy lòng của hắn rất thưởng thức, bộ dáng xinh đẹp, năng lực xử sự rất cường, năng lực của bản thân rất lợi hại, nữ thần như vậy thì ai có thể chống cự được?
Tầm mắt của An Nhiên nhìn thấy vũng máu xung quanh Quý Yến, cô nhìn thấy, Quý Yến còn chưa chết, bọn họ chỉ làm cho ả hôn mê.
"Cô nhìn thấy chúng tôi nhường như không kinh ngạc." Tư Đề Phu hơi giật mình, biểu cảm của cô nhàn nhạt, ánh mắt không thể lừa người khác nhưng trong mắt không biểu hiện cái gì, rất đạm mạc.
An Nhiên không nói, chỉ nhìn bọn họ, cuối cùng An Nhiên cũng nhàn nhạt nói, "Nói, các người muốn tìm tôi làm gì?"
"A, không có gì, chỉ là BOSS của chúng tôi muốn gặp cô thôi." Á Lực đùa đùa khẩu súng trong tay, cười.
An Nhiên không đáp lời, bên tay truyền đến âm thanh của Tần Vũ Triết, "Gia, ngài tận lực kéo dài thời gian, tôi đã thông báo cho Phó Quân Hoàng, anh ta sẽ nhanh chóng đến, ngài.."
Biều cảm của An Nhiên bất động, "Hửm? Tôi rời đi với các người, các người sẽ thả những người trên xe?"
"Tất nhiên." Tư Đế Phu mỉm cười, cực kì giống như một thân sĩ nho nhã.
"Nhưng, tôi vì sao lại tin các người?" An Nhiên giật giật khóe môi, "Tôi cùng các người rời đi, ai sẽ đảm bảo an toàn cho bọn họ? Tôi không tin các người."
Trong lòng của An Nhiên cấp tốc phân tích, ở bên tay trái, cách cô không đến 100m có một tập kích, cô có mười phần tin tưởng, nơi đó có một tay súng bắn tỉa, súng trong tay hắn ngắm ngay đầu của cô.
Hai người đàn ông trước mặt không phải là đối thủ của cô, nếu đánh đơn có lẽ cô sẽ đánh thắng bọn họ, nhưng nếu hai người liên thủ, cô không chắc rằng có thể thắng.
Cô quả thực càng ngày càng thích tìm phiền phức.
Nếu là kiếp trước, cô tất nhiên sẽ không quan tâm trên xe có ai, không quan tâm sống chết của những người đó, đối với cô mà nói, trong lòng cô sinh mạng của cô rất quý giá, không có kẻ nào có thể uy hiếp đến tính mạng của cô, chỉ vì cô cô độc một mình, nên trên người cô không có bất kì điểm yếu nào.
Nhưng kiếp này, cô vướng bận rất nhiều, điểm yếu của cô quả thật rất nhiều.
"Cô chỉ có thể lựa chọn tin tưởng chúng tôi." Súng trong tay của Á Lực xoay càng nhanh, cặp mắt màu xanh dừng trên người An Nhiên, mang theo uy hiếp cực hạn, đột nhiên, súng ngừng lại, họng súng chĩa vào Quý Yến đang ngất, "Cô phải tin chúng tôi, nếu không tin, ả ta sẽ chết."
An Nhiên nhún vai, "Tự nhiên." Nếu hiện tại Quý Yến không chết, đến lúc đó cũng sẽ chết.
Á Lực nao nao, đột nhiên bật cười, "Mọi người đều nói An Nhiên của họ Phó máu lạnh, lại không nghĩ đến là sự thật."
An Nhiên không nói, mặt không biểu cảm nhìn Tư Đế Phu cùng Á Lực, "Nếu tôi không cùng các người rời đi, thì sẽ làm sao?"
"Phó tiểu thư, đừng làm chúng tôi khó xử, chúng tôi chỉ nghe lệnh mà làm việc." Tư Đế Phu đối với An Nhiên hành lễ, tiếng nói thân sĩ nhu hòa, Á Lực lại cười nhạo không thôi, "Chúng tôi cũng không muốn Phó tiểu thư chôn trong biến lửa."
Câu nói này làm An Nhiên nhíu mày, hắn có ý gì?
"A đúng rồi, nhân tiện nói với cô một câu, kéo dài thời gian là vô dụng." Á Lực ở một bên cười bí hiểm.
Đáy lòng An Nhiên phát lạnh, hiện tại việc của cô muốn làm chính là lấy súng ra bắn một phát, nhưng trên người cô không có thứ gì, thậm chỉ đến con dao nhỏ cũng không!
Mà khi cô đối phó với hai người này, thì cô nhất định sẽ bị tay súng bắn tỉa bắn trúng, đáy lòng cô rất buồn bực.
Mà lúc này, trong đoàn Lưỡi Lê một phen náo loạn.
Khi Tần Vũ Triết điện thoại, Phó Quân Hoàng mang đám người của U Linh vọt ra, đoàn người Lưỡi Lê xảy ra một trận kinh hãi, bọn họ bắt kaasy tay của một người hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
"Các học sinh bị bắt cóc." Người bị nắm lại cũng không có thời gian nói thêm cái gì, xoay người cấp tốc chạy đến chỗ đội ngũ.
Mọi người nghe được đều cả kinh, bọn họ không dám chờ đợi, ngay cả thủ trưởng cũng không báo cáo, mang theo người chạy theo nhóm người của U Linh.
"Huấn luyện viên, yên tâm, tiểu quái vật rất lợi hại, sẽ không xảy ra chuyện gì." Cả người Báo Đóm đều phát ra hơi thở lanh băng, thô ráp nói
Phó Quân Hoàng không nói gì, môi chỉ nhếch lên.
Không khí trong xe rất thấp, nhưng hiện tại bọn họ chỉ nghĩ đến phải mau chóng đuổi theo, hi vọng là không xảy ra chuyện gì.
Đây không phải là lần đầu tiên anh nhận điện thoại của người đàn ông đó, lần trước lúc anh nhận được điện thoại của Tần Vũ Triết, anh đang họp, nhìn thấy số lạ, anh không có nghe, nhưng khi điện thoại reo lần thứ tư anh mới nghe.
Khi anh vừa nghe, bên kia truyền đến âm thanh rất tức giận, anh nhớ được âm thanh đó, là Tần Vũ Triết, người Tần môn.
Nhưng khi nghe hắn nói bảo bối xảy ra chuyện, anh sửng sờ một lát, càng không tin, bởi vì bảo bối đang quân huấn, ngay dưới mí mắt của anh.
"Phó Quân Hoàng, tôi nói cho anh, nếu anh không bảo vệ tốt cho Phó An Nhiên, tôi sẽ mang cô ấy trở về, để tôi bảo vệ cô ấy!"
Một trận lôi đình rống lên, Phó Quân Hoàng liền tắt điện thoại, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trực tiếp xông ra ngoài.
Anh cũng không tin tưởng nhiều lắm, nhưng chỉ nghĩ đến không thể nhường bảo bối cho người khác, anh sẽ bảo vệ tốt cho bảo bối, anh không mang bảo bối tặng cho bất kì ai.
Nhưng mà chỉ mới vài ngày, Tần Vũ Triết lại điện thoại đến, lúc này hắn không nói gì, chỉ nói cho anh địa điểm cùng tình huống, sau đó liền tắt điện thoại, hiển nhiên, hắn ta cũng đang vội vàng.
Anh không biết hiện tại bảo bối đang xảy ra chuyện gì, mặc kệ lúc này hay là lần trước!
Khi Phó Quân Hoàng đang chạy đến, một chiếc xe chạy đến trước mặt của An Nhiên, Tư Đế Phu mỉm cười nhìn An Nhiên, chỉ chỉ vào xe.
Nghe được tiếng xe, mọi người trong xe tải đều nóng lên, biểu cảm của Cố Hữu băng hàn.
"Nữ thần, cậu không cần đi theo bọn họ, chúng ta không có quan hệ, cậu trở về đi!" Lí Vi đang ở trong xe lớn tiếng hô.
"Phó An Nhiên, nếu cậu dám cùng đám người đó rời đi, chúng ta sẽ tuyệt giao!" Hứa Anh Thiến lớn tiếng hô, cô cũng không biết cô cùng Phó An Nhiên làm sao có thể tuyệt giao.
"Phó An Nhiên, cậu quay về!"
Bọn họ không nghe rõ được bên ngoài đang nói cái gì, nhưng bọn họ có dự cảm, nếu Phó An Nhiên cùng đám người đó rời đi, Phó An Nhiên sẽ không quay về được.
Nếu Phó An Nhiên vì bọn họ mà... mà... chết, thì cả đời của bọn họ không an lòng.
Đúng, nếu Phó An Nhiên mà chết, là bọn họ đã hại chết cô.
Lí Vi muốn bước xuống xe, thì bị Cố Hữu ngăn cản
Lí Vi phẫn nộ quay đầu, "Cố Hữu! Cậu có lương tâm hay không! Hiện tại người đứng bên ngoài là Phó An Nhiên, là Phó An Nhiên đó!"
Con ngươi Cố Hữu trầm xuống, không nhìn ra tia cảm xúc nào, môi của Cố Hữu nhếch lên, cậu nắm cánh tay của Lí Vi với lực rất lớn, cậu tựa như đang nhẫn nhịn cái gì đó, cuối cùng cậu mở miệng nói:
"Không nên làm cho cô ấy thêm phiền"
Cô bảo cậu bảo vệ tốt cho đám người này, như vậy cậu sẽ bảo vệ tốt, chờ những người này an toàn cậu sẽ đi tìm An Nhiên, cậu nhất định sẽ mang An Nhiên trở về.
Một câu nói của Cố Hữu làm mọi động tác của Lí Vi ngừng lại.
Cô biết, nữ thần rất lợi hại, sẽ không xảy ra chuyện, không xảy ra chuyện gì.
Nghe được tiếng quát, Á Lực nhíu mày, "A, không nghĩ ra, mới có vài ngày, bên người của Phó An Nhiên lại có thêm những người trung thành." Hắn nhớ ra, khi ở Ngân Dực không ít người xa lánh cô.
An Nhiên thở dài, coi như xong, coi như là vì nhóm người này đi, "Tôi muốn nói với bọn họ vài câu." An Nhiên nhìn Tư Đế Phú nói.
"Không được" Tư Đế Phu vẫn cười nhu hòa như trước, nhưng tiếng nói mang theo tia trầm ổn tin cậy.
"Tôi không nói chuyện của các người, tôi chỉ nói với bọn họ một câu mà thôi." Trong lòng An Nhiên rất rõ, chỉ cần cô đợi vài phút nữa, lão soái ca sẽ đến, chỉ cần vài phút, nhưng nhóm người này cũng biết rõ, bọn họ biết sẽ có người cứu được nhóm người của cô.
"Tốt, tôi tin nhân phẩm của Phó tiểu thư, chỉ một câu."
"Tư Đề Phu, cậu điên rồi!" Á lực lớn tiếng nói.
Tư Đế Phu không nói, chỉ mỉm cười nhìn An Nhiên.
An Nhiên cười lạnh, "Cảm ơn".
Khi An Nhiên đến phía sau xe, một đám người đang sốt ruột chờ, đáy lòng của An Nhiên không khỏi cảm thấy mềm mại, ít nhất, tâm của nhóm người này không xấu, không phải sao?
Khi nhìn thấy An Nhiên, tâm của mọi người đang lơ lửng bỗng nhiên hạ xuống.
"Nữ thần, cậu có phải đã không sao rồi không? Chúng ta có thể đi rồi sao?"
Lí Vi một mặt kinh hỉ nhìn An Nhiên, cô biết, nữ thần rất lợi hại, cô ấy không có gì là không làm được!
An Nhiên cười cười, nhìn trên người Cố Hữu, "Quả bưởi nhỏ, nếu một lát Lão soái ca có tìm đến, thì nói, tôi sẽ trở về, nói anh ấy không cần lo lắng."
Lời nói của An Nhiên làm mọi người sủng sốt.
"Phó An Nhiên, ý của cậu là sao?" Hứa Anh Thiến nhảy lên, lớn tiếng chất vấn An Nhiên.
An Nhiên đứng dưới xe cười cười, "Quả bưởi nhỏ, bảo vệ tốt cho bọn họ."
Cô biết nếu cô chậm trễ những người này sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu người của Lão soái ca đến, người trong xe sẽ không trở thành con tin, cô không thể cam đoan mọi người trong này đều an toàn, cô làm như vậy là an toàn nhất, đến lúc đó Lão soái ca cũng không phải chịu trách nhiệm.
Quân huấn lần này là do Phó Quân Hoàng chỉ đạo, nếu có chuyện xảy ra, tất cả mọi chuyện đều sẽ dồn vào người anh.
Làm vậy, cũng tốt.
"Phó tiểu thư, xin mời." Tư Đế Phu mở cửa cư, thân người hơi khom.
Á Lực lưu manh đứng trước xe, hừ lạnh.
An Nhiên lạnh nhạt lên xe, "Tư Đế Phu, tôi có thể tin cậu sao?"
Tư Đề Phu hơi khựng lại, nhưng bên môi vẫn mang nụ cười như trước, "Tất nhiên."
"Tốt, vậy đem người đang tập kích lệnh đi, bằng không làm sao tôi có thể tin tưởng được những người trong xe an toàn?"
Tư Đề Phu mỉm cười, thật có lỗi nói, "Thật là có lỗi, Phó tiểu thư, đợi đến khi chúng ta đến nơi, thì tay súng bắn tỉa đó sẽ tự động rút lui. Yên tâm, chúng tôi không lạm sát người vô tội, nếu làm vậy tuyệt đối đối với chúng tôi sẽ không có lợi, không phải sao?"
"Hi vọng cậu không nói dối."
"Cô rất xem thường chúng tôi, cho đến bây giờ chúng tôi không có nói dối." Á Lực ở một bên hừ lạnh.
Mọi người ngồi trong xe nghe được tiếng máy xe, mọi người không tự chủ nắm chặt tay, đáy lòng của Vũ Giang Nam càng khiếp sợ, ả run run lấy điện thoại, nhanh chóng gửi một tin nhắn, liền bất an nắm chặt điện thoại.
Đến khi chung quanh không còn nghe tiếng động gì nữa, bọn họ mới xác nhận được là bọn họ an toàn, Cố Hữu mới buông cánh tay của Lí Vi, cậu nhảy xuống xe, mọi người thấy vậy mới nhảy xuống hết.
Lí Vi là người đầu tiên nhảy xuống, sau khi xuống xe cô nhìn xung quanh, trong mắt cô tràn đầy hốt hoảng, cô bỗng chốc ngồi sững sờ trên mặt đất, cô không biết nên đến đâu để tìm nữ thần, cô không biết nữ thần đi nơi nào...
Hứa Anh Thiến nhảy xuống, một tay ôm lấy Lí Vi, cô gắt gao ôm Lí Vi, lặng lẽ khóc, "Không có việc gì, nữ thần sẽ không xảy ra chuyện, nữ thần rất lợi hại, Vi Vi, không có việc gì, chúng ta không khóc, phải kiên cường."
Đúng, phải kiên cường, không được khóc.
Đó là nữ thần.
Đó là nữ thần đã cứu mạng cô, là nữ thần cô rất tin tưởng.
Đột nhiên, một trận âm thanh truyền đến, mấy chiếc xe quân dụng ngừng lại toàn bộ, chỉ thấy một đám người mặc quân phục rằn ri nhảy xuống.
Khi nhóm người đó nhảy xuống, Lí Vi nhìn thấy mấy người đó, cô từ trên mặt đất đứng lên, tránh khỏi cái ôm của Hứa Anh Thiến, đi lên phía trước, oán hận nhìn nhóm người đó, lớn tiếng nói:
"Vì sao anh không đến sớm một chút! Chỉ cần anh đến sớm một bước, sớm một bước thôi, nữ thần sẽ không bị bọn họ mang đi! Vì sao anh lại đến trễ như vậy?"
Oanh một tiếng-----
Đáy lòng của Phó Quân Hoàng nhường như nổ mạnh, anh không nói một lời nào, có một tiểu binh đang xem xét dấu vết dưới mặt đất, cuối cùng nói: "Huấn luyện viên, bọn họ lái xe, trên xe có ba người."
Phó Quân Hoàng không nói cái gì, mặt cứng lại. người của U Linh cấp tốc lên xe, động tác nhanh nhẹn làm cho mọi người nhất thời rùng mình.
Người của Lưỡi Lê chạy theo sau đã bị giữ lại chỗ này để chiếu cố bọn họ, người U Linh tiếp túc tìm kiếm An Nhiên.
"Thiến Thiến, nữ thần sẽ không có chuyện gì, đúng không?" Lí Vi cảm thấy rất bất lực, nhìn Hứa Anh Thiến.
Hứa Anh Thiến nắm chặt tay cô, mạnh mẽ nói, "Đúng vậy, không có chuyện gì, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì."
← Ch. 100 | Ch. 102 → |