Người thần bí, thôi miên an nhiên (1)
← Ch.101 | Ch.103 → |
Xe chạy nhanh trên con đường nhựa, biểu hiện của An Nhiên luôn nhàn nhạt yên tĩnh, Á Lực ngồi một bên chậc chậc nói:
"Cô không muốn hỏi chúng tôi đưa cô đi đâu sao?" Á Lực ngồi bên tay phải của An Nhiên, trong tay hắn cầm súng, mày nhíu lại.
"Nếu hỏi thì cậu sẽ cho tôi biết?" Con người lành lạnh nhìn Á Lực, buồn cười nói.
An Nhiên cùng Á Lực ngồi ghế sau, người lái xe là một nữ sinh, nếu An Nhiên nhớ không nhầm thì nữ sinh đó tên là Catherine.
Steve (chính là Tư Đế Phu á. Sau này gọi là Steve nha) ngồi ghế phó lái, tay đặt trên cửa, nếu An Nhiên đoán không sai, tầm mắt của hắn luôn luôn rơi trên người của cô.
Chỉ cần có hơi động, bọn họ sẽ ra tay.
An Nhiên phải đi, thì sẽ đi, chính vì để có ít người khác bị liên luỵ, cô chỉ muốn biết ai là người đứng phía sau đám người này, đến cùng người của "Hành Hương" là ai, hay bọn họ chính là kẻ đứng phía sau.
An Nhiên có nhiều vấn đề cần phải biết, cô không nói chuyện, không hỏi bất cứ thứ gì, bộ đàm trên vành tai luôn bật, cô nhớ được, trong chiếc khuyên tai này có hệ thống định vị? Tần Vũ Triết tất nhiên cũng biết được đường điều tra, tất nhiên hắn sẽ đuổi theo.
Vì thế, An Nhiên không sinh ra ý tưởng chạy trốn.
Có thể đem người phía sau bắt ra, chẳng phải là rất tốt?
Khi xe chạy đến nơi đông đúc, bọn họ lại đổi xe, An Nhiên không quan tâm nhiều lắm, bọn họ hiển nhiên cũng biết được, người của bộ đội sẽ đuổi theo, chỉ cần có lưu lại dấu vết, nhưng khi đến nơi đông đúc, cái gọi là dấu vết sẽ rất mơ hồ.
An Nhiên và bọn người đó đổi một chiếc xe khác chạy ra khỏi nơi đông đúc, người của Phó Quân Hoàng cũng đang theo sát đến nơi đông đúc.
"Huấn luyện viên, tôi.." Một tiểu binh lần theo dấu vết mới chạy được đến nơi này, mặt của hắn khó xử nhìn Phó Quân Hoàng, biểu cảm rối rắm.
Phó Quân Hoàng nâng tay, ngăn lời nói của hắn.
Biểu cảm của Ngân Lang rất lạnh, khi hắn xuất phát thì hắn đã thông báo tin cho Vô Xá, hơn nữa còn là mệnh lệnh tối cao, chú ý đến những chiếc xe khả nghi.
Hắn không biết huấn luyện viên cùng ai nói chuyện, người của huấn luyện viên cài đi rất lợi hại, mỗi lần quân chủ xảy ra chuyện, huấn luyện viên là người biết đầu tiên.
"Huấn luyện viên, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Ngốc Ưng thiếu kiên nhẫn nói.
Thời gian tiểu quái vật mất tích càng dài, nguy hiểm sẽ càng lớn, bọn họ phải nhanh chóng tìm được cô.
Biểu cảm của Phó Quân Hoàng lạnh xuống, sắc mặt bất động, con ngươi tối đen hàm chứa một thứ biểu cảm làm cho người ta nhìn không rõ, nhưng khi ai nhìn thấy đôi mắt đó, đáy lòng không tự chủ được mà cảm thấy phát lạnh.
"Ra khỏi đây." Chỉ đơn giản hai chữ khiến người ta không hiểu ý tứ, thế nhưng Liệp Báo phụ trách lái xe không nói một câu nào là khởi động xe, bấm còi trực tiếp xông ra ngoài.
Phó Quân Hoàng gọi điện thoại cho dãy số xa lạ, tầm mắt của anh luôn nhìn phía trước, biểu cảm thờ ơ.
Bên kia rất nhanh tiếp điện thoại, là Tần Vũ Triết, "Hiếm có nha, Phó Quân Hoàng anh vậy mà chủ động điện thoại cho tôi."
"Cô ấy đang ở đâu?" Phó Quân Hoàng không để ý đến lời chế nhạo của Tần Vũ Triết mà lạnh giọng hỏi.
Tần Vũ Triết hơi giật mình, biểu cảm rất quỷ dị, "Anh thế nào mà biết, tôi nhất định là biết cô ấy đang ở đâu?"
"..." Phó Quân Hoàng không nói.
Tần Vũ Triết hít một hơi thật sâu, rồi đáp, "Tôi nhìn thấy xe của các người, anh bảo người của anh lái xe theo sau xe tôi." Nói xong, Tần Vũ Triết liền cúp điện thoại.
Khi điện thoại của Tần Vũ Triết vừa cúp, một chiếc xe thể thao màu xám bạc vượt qua bọn họ (nhóm người Phó Quân Hoàng), bấm còi, sau đó liền chạy lên phía trước, tốc độ cũng chậm lại, nhưng không dừng lại quá lâu, người bên trong xe dường như cho Phó Quân Hoàng một thời gian suy xét, sau đó, xe lại khôi phục lại tốc độ, liền chạy thẳng ra ngoài.
"Đuổi theo xe phía trước." Âm thanh của Phó Quân Hoàng lạnh băng mà lại máy móc vang lên.
Liệp Báo tuân lệnh, hắn không hề hỏi bất kì thứ gì, trực tiếp đuổi theo xe phía trước.
"Gia, hình như Phó Quân Hoàng biết được cái gì?" Tần Vũ Triết lấy ra một loại dụng cụ loại nhỏ tương tự như điện thoại di động, cả người hắn đều nằm ở ghế sau, vẻ mặt ung dung cười.
Bên kia, không có tiếng của An Nhiên trả lời.
Tần Vũ Triết biết hiện tại An Nhiên không tiện nói chuyện, cũng không tức giận, tiếp tục lãi nhãi, trên đùi hắn là xấp tài liệu, hắn nhìn tài liệu nói, "Gia, mấy người này cũng người "Hành Hương" không có bất kì quan hệ nào, cũng Kim Ân Thánh cũng không có quan hệ, chỉ có thể nói đám người này cùng đám người mắt điện tử có liên hệ."
"Catherine là một đại sư thôi miên, cô ta có kinh nghiệm về mặt này, gia, ngài vẫn nên cẩn thận một chút." Nhìn sơ lược lí lịch của mấy người đó, một thân đầy thịt của Tần Vũ Triết run rẩy, "Gia, mấy người đó đã được huấn luyện ngay từ nhỏ, bối cảnh gia đình không phải nhỏ, trong trường hẳn là không nhiều."
Ngay lúc Tần Vũ Triết còn đang lải nhải, thì Catherine đột nhiên dừng xe.
"Công chúa xinh đẹp của tôi, chúng ta tiếp tục đổi xe." Steve mở cảnh của bên cạnh của An Nhiên, hết sức phong độ thân sĩ cười.
An Nhiên luôn luôn phối hợp với bọn họ không ngừng đổi xe, đường sá thay đổi, một còn đường núi, cô không nói bất kì lời nào, biểu cảm cũng không thay đổi.
Nhưng lúc này có sự khác biệt chính là bọn họ bịt kín mắt của An Nhiên bằng một mảnh vải màu đen.
"Phó tiểu thư, thật có lỗi, cái này là nguyên tắc, chúng tôi cần phải tuân thủ." Steve một bên bịt mắt của An Nhiên, một bên giải thích.
Sau khi buộc mảnh vải màu đen cho An Nhiên, một lẫn nữa dẫn cô lên xe, An Nhiên không biết xe chạy được bao lâu, đến khi xe dừng lại lần thứ hai, thì miếng vải đen trên mắt của An Nhiên cũng không được tháo xuống.
Khi xe ngừng lại, cô nghe được tiếng mở cửa xe của ghế lái và ghế phó lái, ngay cả người ngồi bên cạnh cô Á Lực cũng xuống xe.
Cánh cửa bên cạnh cô đã bị khoá, cô không thể tự mở.
Lúc cô đang nghi hoặc, cửa xe được mở ra.
"Phó tiểu thư, đoạn đường kế tiếp, để tôi dìu cô." An Nhiên mới bước xuống xe, Steve liền đỡ lấy cô, ôn nhu nói.
An Nhiên nhíu mày, tay của Steve so với lúc trước đã lạnh rất nhiều.
Xung quanh cực kì yên tĩnh, ngoại trừ có tiếng bước chân, thì An Nhiên không nghe được một âm thanh nào khác.
Một âm thanh nén vang lên, mày của An Nhiên nhíu càng chặt, cô có thể cảm nhận được người đứng xung quanh không ít, nhưng cô lại không nghe được bất kì âm thanh khác thường nào.
"Các người mang tôi đến nơi này làm gì?"
Không ai trả lời cô, xung quanh yên tĩnh làm An Nhiên nhíu mày càng chặt, ngay lúc cô cho rằng không có người trả lời cô, thì âm thanh của Steve đột nhiên vang lên"
"Phó tiểu thư, chú ý dưới chân của cô."
An Nhiên luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cô trở tay nắm lấy người bên cạnh, bất ngờ mảnh vải đen trên mắt bị kéo xuống, "Cậu..." Câu nói tiếp theo không thốt lên được, tay cô đang nắm lấy người của Steve, mà Steve cũng đang kinh ngạc nhìn cô.
"Phó tiểu thư?"
"Xin lỗi." An Nhiên cúi đầu, buông hắn ra.
Không đúng, có chỗ nào không đúng.
"Phó An Nhiên, Steve không thiếu phụ nữ, nếu cô cũng muốn trở thành một trong số những người phụ nữ của hắn, thì chỉ cần nói một lời, tôi nghĩ rằng hắn sẽ không để ý." Á Lực dựa người lên tường, gương mặt thanh tú mang theo ý cười không tương xứng với khuôn mặt.
Xem ra nơi này, chính là một căn phòng, nội thất đầy đủ, ngoài trừ ánh sáng có chút tối thì không có bất kì một khuyết điểm nào.
"Phó tiểu thư, hiện tại cô nên ở nơi này nghỉ ngơi. Quần áo trong tủ đều chuẩn bị rất tốt, nếu muốn tắm rửa thì cứ tự nhiên, hi vọng cô..."
"Các người muốn nhốt tôi?" An Nhiên không nghĩ đến, cô bị nhốt trong này.
Steve nở nụ cười, "Không, không phải vậy. BOSS của chúng tôi chỉ muốn mời Phó tiểu thư đến nơi này làm khách vài ngày thôi."
"Thế này là đạo tiếp khách?" An Nhiên cười nhạo.
"Hi vọng, cuộc sống kế tiếp của Phó tiểu thư cô có thể chơi đùa vui vẻ." Nói xong, Steve không chờ An Nhiên trả lời, mang theo Á Lực cùng Catherine rời khỏi.
An Nhiên luôn chú ý đến hành động của Catherine, phát hiện rằng cô ta không có động tay chân đối với cô, cô mới yên tâm.
Nếu tình cảnh hiện tại của cô không thế này, thì có lẽ cô sẽ ở nơi tiêu chuẩn phòng tổng thống này cực kì thư thái.
Nhưng, khi An Nhiên xuống xe, Tần Vũ Triết ngồi trong xe phía sau, sắc mặt chợt thay đổi.
"Gia, Gia, nếu như ngài có thể nghe được tôi nói thì ngài ho một tiếng đi."
Nhưng bên kia cực kì yên tĩnh, mọi âm thanh đều không có.
Tần Vũ Triết không ngừng điều chỉnh điện thoại trong tay, nhìn nhìn, trên bản đồ một điểm đỏ loé lên chợt biến mất, bọn họ không tìm thấy tung tích của cô.
Mà hiện tại hắn không nghe được An Nhiên trả lời.
Nếu như hệ thống định vị không có trục trặc thì đám người kia không có rời Đế Đô, bọn họ vây quanh toàn bộ Đế Đô thật lâu, cuối cùng là dừng lại tại trung tâm Đế Đô.
Tần Vũ Triết không dám chờ đợi, liền gọi điện cho Phó Quân Hoàng, bên kia rất nhanh bắt máy.
"Hiện tại, tôi không biết cô ấy đang ở đâu." Âm thanh của Tần Vũ Triết tràn ngập uỷ khuất.
Nơi đó hẳn là có thiết bị nhiễu sóng, tín hiệu của gia không hiện, tất nhiên hắn cũng không biết vị trí cụ thể của cô.
Nếu không, thì chiếc khuyên tai đã bị lấy đi.
Bên kia điện thoại bỗng chốc ngưng động.
Phó Quân Hoàng mím môi, gắt gao nắm di động trong tay, thật lâu sau, Phó Quân Hoàng mới nói, "Vị trí đại khái."
Tần Vũ Triết nói vị trí cụ thể, bên kia rất nhanh nắm được thông tin cụ thể.
Nhìn xem, Gia ngày tìm loại người nào a, tính khí thật đúng lầ giống y như nhau.
Ở trung tâm thành phố, nhóm người Phó Quân Hoàng tất nhiên không đánh vào được, bọn họ ở trong xe lau vệt sáng trên mặt, xuống xe tuỳ tiện đến một cửa hàng quần áo, tìm được quần áo hợp với bản thân, sau đó thay quần áo, trả tiền rồi rời khỏi, động tác nhanh đến nổi người bán hàng nhìn thấy đều sững sờ.
Thay quần áo xong, nhóm người đó di chuyển lên xe, nghe Phó Quân Hoàng bàn kế hoạch tác chiến.
Lấy bản đồ của nội ô, trên bản đồ khoanh một số phạm vi trọng yếu, mọi người không nói gì tự động phân đội, hướng đến những nơi khu vực trọng điểm mà chạy đi.
Ngân Lang vẫn cùng một đội với Phó Quân Hoàng, Phó Quân Hoàng cũng không lập tức xuống xe, anh ngồi trong xe, siết chặt điện thoại trong tay, con người tối đen, khuôn mặt băng hàn.
← Ch. 101 | Ch. 103 → |