Truyện:Ôn Nhu Bán Lượng - Chương 28

Ôn Nhu Bán Lượng
Trọn bộ 36 chương
Chương 28
0.00
(0 votes)


Chương (1-36)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nàng ta không trả lời, chỉ tức giận nhìn hắn, nhưng nam nhân kia vẫn mở miệng nói, "Hắn muốn ngươi biết, có người sẽ vong ân bội nghĩa, nhưng có người sẽ không. Mặc dù đã chết bọn họ vẫn sẽ truyền lại cho đời sau, nhiều thế hệ đều một lòng tuân thủ lời hứa này, bảo đảm ngươi không bị Bạch Lân quấy rầy."

"Nhưng phong ấn vẫn bị hủy đấy thôi." Nàng ta lạnh lùng đích nói.

"Không phải bởi vì bọn họ không tuân thủ lời hứa." Hắn vẫn nhìn A Linh nói: "800 năm, chuyện gì cũng có thể phát sinh, ngươi cũng biết bọn họ đã cố hết sức. Trong một tòa thành có người tốt cũng sẽ có người xấu. Ngươi có thể để Bạch Lân hủy diệt tòa thành này, cũng có thể chọn giúp đỡ Chu Khánh và Ôn Nhu cứu hết thảy."

"Vì sao các ngươi không tự mình cứu bọn họ?" Nàng cười lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Đối với các ngươi mà nói thì mạng người cũng chỉ như con kiến, vì thế các ngươi mới có thể thí nghiệm đùa bỡn như thế. Các ngươi còn dối trá già mồm hơn cả ta."Nghe thế, Tần Thiên Cung nhịn không được lại xen mồm: "Hắc! Ngươi cũng biết chúng ta không thể can thiệp nhiều, huống hồ chúng ta đã nói hơn một ngàn, một vạn lần rồi mà vẫn có kẻ nghe không hiểu. Con người luôn phải tự mình trải qua mọi việc mới có thể học được ——"

Tần Vô Minh quay đầu lại nhìn thất đệ của hắn một cái, mà cái liếc mắt này khiến Tần Thiên Cung lập tức giơ tay hàng, thức thời nói: "Thật có lỗi, đệ đã biết, đệ câm miệng ngay. Đệ sẽ đi sang bên này, huynh cứ tiếp tục."

Lúc này Tần Vô Minh mới quay đầu, nhìn nữ nhân vẫn đang lạnh mặt châm chọc kia mở miệng nói, "Bởi vì thứ chúng ta muốn cứu không phải mệnh mà là tâm."

Đối với biểu tình vô lễ trên mặt A Linh, hắn không để ý, con ngươi nhìn thẳng vào mắt nàng nói: "Chính là hồn phách cư trú bên trong thân thể."Lời này nếu đổi thành người khác nói thì chắc buồn cười lắm, nhưng lúc hắn nói ra thì cực kỳ có khí phách.

A Linh nhìn hắn, trong khoảnh khắc có chút á khẩu.

Từ khi cứu Khải, nàng ta bị bắt đi theo hắn, đến giờ cũng đã trăm năm. Nàng ta đã thấy việc hắn làm, biết hắn nói là làm. Mấy ngày nay hắn bảo hộ nàng ta không bị yêu ma quỷ quái dây dưa, mà đám yêu quái kia cũng không dám, không có can đảm đi trêu chọc dây dưa hắn. Trong khoảng thời gian này, nàng cũng từ trong miệng Tần Thiên Cung biết đám hoa trong cửa hàng sách này đều là những hồn phách phạm tội bị giam cầm. Nam nhân này mang theo chúng nó, ngày ngày đêm đêm, sớm tối đều không quên hướng dẫn cho chúng từng bước, dùng kiên nhẫn vô hạn để mong cảm hóa tội ác trong lòng chúng.

Hắn với nàng làm những việc giống nhau, cũng giống người kia."Các ngươi đều là lũ ngốc." Nàng ta nhịn không được mở miệng, vừa trào phúng vừa có chút cáu giận.

Nhưng người trước mặt lại chỉ nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười hiếm hoi. Trong phút chốc, không khí dường như cũng ấm hơn.

"Có lẽ thế." Hắn vẫn giữ nụ cười như gió xuân mà nhìn nàng kia: "Nhưng vị Tống thiếu gia ngu ngốc kia tin tưởng ngươi hơn bất kỳ ai khác, thế nên hắn mới dùng thời gian cả đời để làm việc này, bày ra con đường cho ngươi. Hắn tin tưởng ngươi không phải người không hiểu chuyện, cũng tin ngươi sẽ làm ra lựa chọn chính xác."

Nàng ta á khẩu không trả lời được, chỉ giữ im lặng.

"Thế nên ngươi sẽ làm ra lựa chọn chính xác chứ?" Hắn hỏi.

Nàng trừng mắt nhìn hắn, mím môi có chút chán nản. Sau một lúc lâu, nàng không nói một lời mà xoay người, đẩy cửa đi ra ngoài bóng đêm.

Tần Vô Minh nhìn theo nhưng không ngăn cản. Hắn biết nàng sẽ trở về, trở lại Ôn gia đại trạch, đối mặt với lỗi lầm của mình.

Điều đó là rất khó, rất đau cho nên ngay khi nàng phát hiện Ba Lang ở đó thì đã thẹn quá thành giận mà chạy về đây. Rất ít người có thể thản nhiên đối mặt với tội lỗi của bản thân. Phải đối mặt với người đã quên hết mọi chuyện đã khó, phải đối mặt với nam nhân đời đời kiếp kiếp vẫn nhớ mọi chuyện kia lại càng khó hơn.

Nhưng đến cuối cùng nàng vẫn nguyện ý bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề này. Hắn hít một hơi thật sâu, tâm cũng kiên định hơn.

Ít nhất đây cũng là khởi đầu.

"Đại ca, huynh xác định nàng sẽ không chạy mất sao?"

Nghe vậy, hắn quay đầu nhìn về phía Lão Thất.

"Nếu nàng ta muốn chạy thì ngươi cho là lúc nhìn thấy Ba Lang ở Ôn gia nàng còn trở về đây sao?"

Tần Thiên Cung sửng sốt, "Đúng thế thật."

Nhưng hắn vẫn vỗ vỗ áo bào của mình, nói: "Nhưng Bạch Lân đã bị phong ấn lâu như thế chính là vì nàng ta, nếu ngày nào hắn chạy thoát được thì người đầu tiên gặp nạn chính là nàng ta đúng không?"

"Chính là như thế, " Tần Vô Minh nhìn hắn, thản nhiên mở miệng: "Một khi đã như vậy, đệ còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đuổi theo."

"Hả?" Tần Thiên Cung ngây người ngẩn ngơ, ngẩng đầu nhìn đại ca, "Đuổi theo? Đệ ấy hả?"

Tần Vô Minh mặt không biểu tình nhìn hắn.

"Nhưng nữ nhân kia là bà điên, nàng ta suýt thì ——"

"Thiếu chút nữa như thế nào?"

Nghe vậy, mặt Tần Thiên Cung cứng lại, xấu hổ nói: "Thì là đệ cố ý đó được không? Nam tử hán đại trượng phu, hảo nam nhân không thể so đo với nữ nhân. Tần lão thất đệ chính là không đánh nữ nhân, huống hồ bà điên kia nào có cần bảo hộ, nếu nàng ta phát hiện đệ đi theo có khi lại cáu tiết ——"

Tần Vô Minh nhìn hắn, nhướng mày, một câu cũng không nói.

Phát hiện mình vừa nói cái gì, Tần Thiên Cung lập tức sửa miệng: "Đệ cũng không phải sợ nàng ta, đệ chỉ muốn nói là nàng ta lợi hại như thế, đâu cần người khác bảo hộ, nàng ta chính là vu nữ bạch tháp ——"

"Thiên Cung."

Đại ca vừa nói một câu này thì Tần Thiên Cung vội cứng đờ, ngậm ngay miệng lại.

"Đệ nên biết, nàng biến thành thế này là vì sao."

Đáng giận! Hắn đúng là biết!

Nhìn biểu tình của đại ca, lại nhớ tới vì sao nữ nhân kia lại biến thành thế này, Tần Thiên Cung chỉ có thể thở dài.

"Đáng chết! Đệ đi! Đệ đi còn không được sao?" Hắn vỗ vỗ mông, thầm thì đi ra ngoài.

Trong cửa hàng sách lại yên tĩnh. A Linh đi rồi, Tần Thiên Cung đi rồi, chỉ còn lại mình Tần lão bản.

Lúc Tần lão bản xoay người, Ôn Nhu thiếu chút nữa muốn lao ra hỏi về những chuyện nàng vừa mới nghe thấy, nhưng nàng còn chưa động thì Chu Khánh đã siết chặt cánh tay ngăn nàng lại.

Nàng cầm lấy tay hắn, quay đầu há mồm muốn nói, nhưng hắn đã nháy mắt, lắc đầu với nàng.

Ôn Nhu thở sâu, nhưng vẫn thuận theo hắn. Người này làm việc từ trước đến giờ đều có đạo lý, nàng biết hắn cũng có nhiều nghi vấn như nàng nhưng nàng cũng tin tưởng hắn không đi ra ngoài là có nguyên nhân.

Thấy hắn lại giương mắt nhìn về phía trước, nàng cũng vội quay đầu nhìn. Chỉ thấy không biết từ khi nào Tần lão bản đã xoay người đưa lưng về phía họ. Hắn nâng tay áo dài, vung một cái thì giá sách bốn phía đột nhiên động, lúc này giá sách không nhân rộng số lượng mà là mặt tường từ bốn biến thành 8, sau đó bắt đầu cao lên. Ôn Nhu nghe tiếng ngẩng đầu, chỉ thấy tường và giá sách đang không ngừng cao lên, xông thẳng vào bóng tối, trong chớp mắt cửa hàng sách đã biến thành một bát giác thư lâu cao không thấy nóc.

Trong này không đèn không đuốc, không thấy đỉnh, chỉ có ngàn vạn cuốn sách. Tần lão bản ngẩng đầu nhìn, sau đó vươn tay với đống giá sách, một cuốn sách lại nhẹ nhàng rời khỏi giá, rơi vào trong tay hắn.

Hắn không lật xem quyển sách kia, chỉ chậm rãi phất tay áo, trong phút chốc, cả gian nhà sách lại thu nhỏ lại thành bộ dáng cũ.

Lúc này Tần lão bản mới lật xem quyển sách kia, nhìn vài tờ, sau đó hắn để nó lên quầy, xoay người, xốc mành cửa đi ra hậu viện rồi biến mất.

Tần lão bản mới đi thì Chu Khánh đã tiến lên, Ôn Nhu bị hắn dọa sợ, cũng vội đi theo.

"Hắn không thổi tắt đèn dầu chứng tỏ hắn sẽ trở lại." Nàng khẩn trương, nhỏ giọng nhắc nhở hắn.

"Ta biết." Chu Khánh không dừng lại, hỏa tốc lật xem cuốn sách kia xem nó viết gì.

Ôn Nhu vừa sợ vừa vội, nàng đi tới chỗ mành cửa nhìn xung quanh, sợ vị Tần lão bản thần thông quảng đại kia quay lại. Sau đó nàng lại vội quay đầu đi tới bên người Chu Khánh, đọc những chữ trên cuốn sách kia, lập tức sửng sốt.

Cuốn sách kia rất quái lại, mỗi trang bên trong đều ghi tên một người, còn có ngày sinh ngày mất và cả những việc xảy ra cả đời người đó.

Nàng nhìn nhìn, nhịn không được tò mò hỏi hắn.

"Đây là cái gì?"

Hắn vẫn nhanh chóng đọc sách, đầu cũng không ngẩng lên mà trả lời: "Sổ sinh tử, ghi lại việc chuyển kiếp luân hồi của Ba Lang."

Nàng trừng mắt nhìn, nhớ tới chuyện mới nghe được, có một người tên là Ba Lang, cho dù uống canh Mạnh Bà rồi vẫn nhớ về kiếp trước, A Linh chính là gặp phải Ba Lang nên mới bị dọa chạy về đây.

"Sao chàng biết đây là Ba Lang?" Nàng khẩn trương lẩm bẩm, lại quay đầu nhìn mảnh rèm kia.

"Trang đầu tiên có ghi." Hắn nói xong, xem xét ngày tháng sau đó trực tiếp lật đến trang cuối cùng. Nhưng trang đó lại trống, hắn lật về trang trước, nhanh chóng tìm được một trang cuối cùng có chữ.

"Có."

Ôn Nhu nghe vậy thì nhanh chóng chen đến chỗ hắn nhìn, hai người đồng thời nhìn thấy chữ viết trên trang kia. Tờ này mới viết được một nửa, chữ đen bên trên viết tên người đó với hai chữ —— Lục Nghĩa.

Ôn Nhu ngẩn ra, mà càng khiến nàng giật mình hơn là những dòng chữ màu đen cứ liên tục xuất hiện, ghi lại mọi việc đang diễn ra với hắn.

Mà dòng chữ kia viết chính là việc Bạch Tháp vu nữ A Linh đυ. ng phải hắn, phát hiện ra hắn vẫn nhớ rõ chuyện kiếp trước ——

Ôn Nhu còn chưa kịp nói thêm gì thì chợt nghe có tiếng bước chân truyền đến, Chu Khánh nhanh chóng thả cuốn sách kia lại quầy, ôm lấy nàng, phi một cái trốn ra ngoài.

Bầu trời đêm đầy sao. Trăng sáng buông xuống mặt nước, giống một cái đèn l*иg, vừa tròn vừa to. Ôn Nhu ngồi ở trên con thuyền nhỏ, khẩn trương nắm chặt hai bàn tay lạnh băng.

Xa xa có phu canh gõ mõ báo bây giờ là canh bốn.

Nửa canh giờ trước, Chu Khánh mang nàng ra khỏi cửa hàng sách, bay lên nóc nhà, vυ"t qua vài con phố, sau đó mới xuống đất, đi theo ngõ nhỏ, rẽ trái rẽ phải khiến nàng choáng váng, cuối cùng nàng mới phát hiện bọn họ đã ra khỏi thành.

Hắn ôm nàng tới trên thuyền này, ngồi phía sau nàng, một tay chèo thuyền trôi ra ngoài. Dọc đường đi, nàng vẫn kinh hồn chưa định, cảm thấy khϊếp sợ với những gì nghe được trong cửa hàng.

Đêm dài yên tĩnh, không có ai để ý tới chiếc thuyền nhỏ này, chỉ có tiếng nước nhẹ xôn xao.

"Luân hồi chuyển thế, kiếp trước kiếp nầy, chàng có tin không?"

"Trên đời này có âm có dương, có ma có thần, mới vừa rồi nàng cũng thấy được mà vẫn không tin sao?"

"Chàng nói Tần lão bản hắn ——"

Nàng chưa nói xong thì hắn đã cầm lấy tay nàng, "Có một số việc, có thể làm, không thể làm." Hắn nhìn nàng nói nhỏ: "Thiên địa có quy định, chúng ta không thể phạm vào."

Nghe vậy, Ôn Nhu ngẩn ra, quay đầu nhìn hắn, nhớ tới câu "Thiên cơ không thể tiết lộ" hắn nói trước kia, trong lòng đột nhiên hiểu ra một việc: Tần lão bản thần thông như thế, sao có thể không biết hai người họ nấp ở trong cửa hàng sách kia chứ? Sao hắn có thể vừa vặn để lại cuốn sách kia về Ba Lang cho bọn họ đọc đây?

"Hắn cố ý." Nàng nổi da gà hỏi lại.

Chu Khánh nhìn nàng mỉm cười, "Anh không nói thếm hắn có quy củ phải tuân thủ."

Câu trả lời vô thưởng vô phạt này càng khiến nàng thêm khẳng định. Tần lão bản là cố ý để hắn nhìn lén. Nam nhân kia biết hắn và nàng ở đó, ngay ở bên trong tiệm sách, cũng biết hắn nhất định sẽ nhìn lén.

Hắn có quy củ phải theo nên mới tạo điều kiện cho bọn họ làm trộm, hơn nữa hai bên đều biết đối phương đang làm gì.

Mấy năm nay, chỉ sợ bọn họ đã sớm có thói quen làm thế này.

"Hắn rốt cuộc là ai?" Gió đêm rất lạnh, nàng nàng hơi hơi run rẩy.

"Ta không biết." Hắn vươn tay ôm nàng vào trong lòng, thay nàng chắn gió, "Nhưng ta biết, có người hiểu được việc này hết thảy là vì cái gì, cũng biết 800 năm trước đã xảy ra chuyện gì."

"Lục Nghĩa thì sao?"

"Nàng nghe thấy rồi đó." Chu Khánh nhìn nàng nói: "Có vài người rất chấp nhất, uống canh Mạnh bà rồi còn nhớ."

Nàng ngẩn ra, sau đó mới hiểu ra vì sao hắn lại xem cuốn sách kia.

"Hắn nhớ rõ truyện 800 năm trước ư?" Nàng giật mình nhìn Chu Khánh, vội vàng nói: "Cho dù hắn nhớ rõ, thì 800 năm trước hắn cũng không nhất định đang ở Tô Châu."

"Cho dù lúc ấy không thì nhất định sau đó hắn sẽ tới xem xét."

"Chàng xác định?" Nàng khó hiểu.

"Nàng nghĩ vì sao Lục Nghĩa lại đến tòa thành này? Nếu hắn thật sự là Ba Lang thì điều này không thể là trùng hợp." Chu Khánh nhìn ánh trăng trước mặt, cùng với ảnh phản chiếu của nó trong nước, nói: "A Linh là vu nữ của Bạch Tháp, trong cuốn《 Ghi chép về ma quái nghe được 》 có ghi lại chuyện về nàng ta. Nàng đã đọc cuốn sách đó, vậy nàng có nhớ rõ trên đó viết gì không?"

Ôn Nhu nhớ rõ, nàng nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ tái nhợt mà lặp lại những gì viết trong sách: "Vu nữ Bạch Tháp ở quốc gia cổ đại phía Tây nam. Lúc quốc gia đã chết liền biến mất. Trên sách cổ nói nàng có thể làm pháp thuật, có dòng máu của thần, bị yêu quái ăn thịt, không bao giờ chết."

Chu Khánh nắm chặt bàn tay nhỏ lạnh như băng của nàng, trộm hà hơi giúp nàng ấm hơn, khiến cả người nàng cũng ấm theo. Hắn nói: "Ta mới vừa đọc sổ sinh tử kia, trên đó có ghi lại mỗi một đời của Lục Nghĩa. Kiếp trước của Lục Nghĩa là Ba Lang, hắn là đại sư phụ chế tác đồ lễ tế cho A Táp Thát Cổ quốc mà vu nữ của quốc gia này chính là vu nữ của Bạch Tháp."

"Sao chàng biết?" Ôn Nhu kinh ngạc nhìn hắn.

"Vài năm trước, ta có nghe đám yêu quái đề cập đến, nhưng lúc ấy bọn họ nhìn thấy ta thì lập tức ngừng lại. Ta biết có vu nữ Bạch Tháp, cũng biết đám yêu ma muốn ăn thịt nàng, ta chỉ không biết vu nữ kia chính là A Linh."

Dưới ánh trăng, hắn chậm rãi điều khiển con thuyền, nói với nàng: "Mới vừa rồi ta đọc quyển sách kia có thấy nói nguyên nhân Ba Lang chết là vì tan nát cõi lòng. Thê tử của hắn là A Ti Lam, khi vu nữ Bạch Tháp sai khiến yêu ma công kích A Tháp Tát Cổ quốc, nàng kia bị yêu ma nhập vào người, cuối cùng vì cứu hắn mà tự vẫn chết."

Nghe thế cả người nàng run lên, kinh sợ không thôi. Nàng đặt tay lên ngực, nhớ đến những lời Lục Nghĩa đã từng nói: Thật lâu trước kia, ta đã làm sai một việc, vì thế ta phải rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn......

Nàng nhớ rõ biểu tình của hắn khi nói những lời này, đai thương trong mắt hắn cũng thật rõ ràng, cũng vì thế nàng mới tin hắn. Khi đó, nàng còn tưởng rằng hắn đang nói đến đời này, ai biết được hắn lại đang nói tới kiếp trước xa lắc.

"Trên sách kia, cuối mỗi một trang đều có một câu —— tìm lại thê tử, không có kết quả, hối hận mà chết." Nắm lấy bàn tay Ôn Nhu, Chu Khánh nhìn mặt nước phía trước, giọng nói khàn khàn: "A Linh và đám yêu ma là đầu sỏ gây ra cái chết của thê tử hắn, khiến hắn chết đi vẫn không cam lòng, đời đời kiếp kiếp đều đi tìm thê tử. Nếu hắn vẫn nhớ rõ, nếu hắn vẫn muốn tìm chuyển thế của vợ mình thì một khi nghe nói vu nữ và yêu quái kia có tranh chấp, cho dù ở xa hắn cũng sẽ đến xem xét."

Hắn hít sâu một hơi, nói: "Nếu là ta thì sẽ làm thế."

Ôn Nhu giương mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn cũng đang nhìn mình.

"Hắn biết đám yêu quái này, trước cả khi ta nói với hắn thì hắn đã biết." Nàng run rẩy nói.

Chu Khánh nghe vậy thì càng thêm xác định phán đoán của mình, "Nam nhân kia đến thành này không phải vì trùng hợp, ta nghĩ nhiều năm qua hắn cũng một mực truy lùng, điều tra đám yêu ma, hắn nhất định biết gì đó."

Crypto.com Exchange

Chương (1-36)