Truyện:Ôn Nhu Bán Lượng - Chương 27

Ôn Nhu Bán Lượng
Trọn bộ 36 chương
Chương 27
0.00
(0 votes)


Chương (1-36)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Chu Khánh?"

"Ừ?"

"Bản《 Ghi chép về ma quái nghe thấy 》 này là sách có từ 800 năm trước ư?"

"Hẳn là thế."

"Lần đầu tiên gặp Tần lão bản ta mới 12 tuổi." Chu Khánh nói với nàng: "Khi đó hắn chính là có bộ dáng này, những năm này hắn cũng chưa từng già đi. Tiệm sách này cũng vẫn luôn ở thành nam, nhưng có khi ta không thể tìm được nó, có khi nó lại đột nhiên xuất hiện ở đây, giống như nó đã ở đây cả trăm năm rồi. Ta từng vẽ lại bản đồ khu này, nhưng khi ta không tìm được nó, dựa theo bản đồ đến đúng chỗ này cũng không thấy nó. Nàng hẳn cũng đã có kinh nghiệm này đúng không?"

Ôn Nhu nghe vậy thì sửng sốt, cẩn thận nhớ lại thì thấy đúng thật.

"Ta còn tưởng ta nhớ lầm địa điểm."

"Mới đầu ta cũng nghĩ như thế, nhưng ta lớn lên từ nhỏ ở trong thành này, ta nhớ rõ từng đường ngang ngõ tắt, ta biết mình không thể đi nhầm suốt. Vì thế ta đã làm một việc, có một lần cửa hàng này biến mất, ta đã vẽ một đường kẻ nối hai gian nhà trái phải lại với nhau. Lúc cửa hàng lại xuất hiện thì vạch kẻ kia vẫn còn đó, nhưng chúng nó bị chia cắt, ở giữa chính là tiệm sách này. Khi Tần lão bản phát hiện ra, nàng có biết hắn nói gì với ta không?""Hắn nói gì?"

"Thiên cơ không thể tiết lộ." Chu Khánh nói.

Ôn Nhu nhíu mày, chỉ thấy hắn nhếch miệng nói: "Sau đó hắn phát hiện ta tìm được thanh kiếm bảo vệ kia thì đem cuốn 《 Ghi chép về ma quái nghe thấy 》 này cho ta. Ta ở trong sách nhìn thấy rất nhiều loại yêu quái, cùng thú nhân. Trong đó miêu tả không có quá nhiều sai biệt với thực tế. Sau dó ta hiểu được nếu trên đời có yêu quái, ma thú, vậy tất nhiên cũng có những thần nhân có thể chế trụ bọn chúng."

Ôn Nhu lăng im nhìn hắn, "Ý chàng là Tần lão bản hắn ——"

Nàng còn chưa nói xong thì Chu Khánh bỗng nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp theo hắn nhanh chóng thổi tắt nến, sau đó vươn ngón trỏ để lên môi nàng, ý bảo nàng im lặng.

Ôn Nhu còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng vang quái dị, sau đó là tiếng một nam nhân kêu lên oai oái."Ai u, ai u! Chờ một chút, cô nãi nãi của ta ơi, ngươi chờ chút được không?"

Nàng ngẩn ra, chỉ nghe A Linh cất giọng căm tức, "Tần lão thất! Tần Vô Minh ở đâu? Ngươi mau gọi hắn ra đây cho ta!"

"Đại ca có việc phải quay về một chuyến nên nhất thời tìm ta đến trông tiệm một lúc, ta đâu có biết cái gì ——"

"Thúi lắm! Lúc trước hắn muốn dẫn ta quay về chỗ này thì ta đã biết là có quỷ! Ngày đó hắn đẻ ta đi thay Ôn Nhu thì ta còn tưởng hắn cũng muốn ta đi tìm phong ấn thạch, ai ngờ cả cái nhà kia căn bản ——"

"Cô nãi nãi A Linh của ta ơi, ngươi nói nhỏ chút, phía sau còn có hai người đang ngủ kia kìa, nếu đánh thức bọn họ thì ——"

Nam nhân nói chưa xong thì bên ngoài đã đột nhiên im lặng, Chu Khánh cơ hồ ôm lấy nàng, hỏa tốc nằm lên giường, tung chăn đắp cho cả hai người.Ôn Nhu hoảng sợ nhưng vẫn im lặng nằm trong ngực hắn. Trong bóng tối vạn vật không tiếng động. Nàng đưa lưng về phía song cửa nhưng nàng có thể thấy ánh trăng chiếu vào, dừng trên người hắn, cũng dừng trên tường.

Có người mở song cửa dò xét nhìn vào, trên tường có in bóng một nam một nữ.

"Không có việc gì, vẫn đang ngủ......"

Một giọng nói cực nhẹ vang lên lặng lẽ, sau đó ánh trăng biến mất trên tường, nàng biết hai người kia đã đóng cửa lại.

Nàng không nghe thấy tiếng bước chân, nhưng nàng biết bọn họ đã đi xa, bởi vì Chu Khánh ngồi dậy. Thấy hắn muốn xuống giường, nàng vội ngăn hắn lại.

Hắn quay đầu lại nhìn nàng, trong bóng đêm hắn không nhìn thấy gì nhưng hắn vẫn hiểu được ý nàng. A Linh nhắc tới Ôn gia và cả nàng, sự tình có liên quan đến nàng nên hắn quay người bế nàng dậy, mang nàng cùng đi ra ngoài.

Hắn không mở cửa chính, chỉ mở cửa sổ rồi ôm nàng bay vυ"t ra ngoài. Lúc nàng còn chưa hoàn hồn thì hắn đã nhanh chóng xuyên qua đình viện, đến cạnh cửa hàng sách, sau đó hắn ôm nàng đi vào, trốn sau tầng tầng giá sách.

A Linh và nam nhân diện mạo tuấn mỹ kia đứng trước quầy. Trên người nàng kia mặc quần áo của Ôn Tử Ý, nhưng khuôn mặt kia dĩ nhiên là đã khôi phục bộ dáng lãnh diễm ban đầu.

Nam nhân mặc áo xanh kia không hề có ý đè thấp giọng, chỉ ôn tồn nói, "Cô nãi nãi của ta, ta thề ta thật sự không biết gì, ngươi có gì tức giận thì đợi đại ca ta về ngươi muốn tức thế nào thì tức, ta có tội gì đâu."

A Linh híp mắt, tức giận nói: "Ngươi không biết Ôn gia đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Ta thật sự không biết, Ôn gia xảy ra chuyện gì vậy? Cả nhà bọn họ không phải trước giờ vẫn thế sao?"

"Ngươi không biết đường muội bị mù của Ôn Nhu kia là ai hả?"

Lời này khiến Ôn Nhu ngẩn ra, Chu Khánh nhẹ nhàng nhéo tay nàng, ý bảo nàng đừng lên tiếng, nàng cũng nhéo hắn một cái ý là nàng đã biết.

Hai người cứ lùi trong bóng tối nghe lén cuộc đối thoại kia. Bỗng dưng, nàng biết người phía sau mình hiểu chuyện này nên hắn mới biết phải đứng ở chỗ nào, tránh làm sao để không bị người khác nhìn thấy.

"Tiểu đường muội?" Nam nhân đừng cạnh A Linh bày ra vẻ mặt vô tội hỏi, "Không phải là Ôn Vân Hương sao? Người ta không phải mắt bị mù, chỉ là mắt không tốt lắm thôi."

A Linh lạnh mặt ép hỏi: "Ta hỏi ngươi, vì sao nàng ta lại bị tật về mắt?"

Tần lão thất không nghĩ nhiều, lập tức thốt lên: "Ôn Vân Hương bị tật về mắt từ khi mới sinh, chả liên quan gì tới chúng ta, đó là vì kiếp ——" Nói đến một nửa, hắn nhớ tới nguyên nhân kia liền nhanh chóng câm miệng.

"Bởi vì sao?"

"Bởi vì......" Tần lão thất đổ mồ hôi lạnh, bắt đầu cười gượng, "Ha ha...... Ha ha ha...... A Linh cô nương, ngươi vội cả ngày nay hẳn là cũng mệt rồi đúng không? Có muốn uống chén trà, ăn cái bánh không?"

Không để ý tới trà và bánh hắn đưa tới, A Linh vung tay áo, mặt lạnh hỏi lại, "Tần Thiên Cung, ta hỏi lại ngươi một lần, Ôn Vân Hương là ai?"

Tần lão thất há mồm hít vào một hơi, rồi lại hít vào một hơi, bàn tay to còn khoa trương vỗ vỗ ngực, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó, khó khăn lắm mới phun ra được một câu, "A Linh cô nãi nãi của ta, ngươi cũng biết ta không thể nói cái này."

Nàng kia híp mắt, cơn tức càng lớn hơn, nhưng nàng không phát hỏa mà chỉ nhướng mày cười lạnh, "Ôn Vân Hương không được, vậy Thúy di thì sao?"

Tần lão thất nghe thế thì mồ hôi càng túa ra, hắn lấy ống tay áo lau đi, cười gượng, không tự giác lùi về phía sau từng bước.

"Ách...... Nàng...... Ách...... Này......"

"Lão Khâu thì sao?" Nàng trừng mắt nhìn hắn.

"Hả? Lão Khâu cũng thế ư?!" Tần lão thất há hốc mồm bật thốt lên, sau đó mới phát hiện mình vừa nói cái gì, vôi lùi lại hai bước, giơ tay lên chống đỡ nói: "Từ từ! Ngươi đừng động thủ! Ta thật sự không biết! Là trùng hợp! Trùng hợp thôi! Tất cả những việc này cũng không phải chúng ta làm ra ——"

"Trùng hợp cái rắm! Không phải các ngươi làm thì ai? Trên đời này còn có ai có thể thao túng chuyện này chứ?"

A Linh nhấc chân muốn đá hắn, nhưng Tần lão thất đã nhảy tránh trái tránh phải, sau đó vội chạy trốn.

Tầng tầng giá sách bỗng nhiên nhiều hơn. Tụi nó ba ba động đậy, sau đó từ một thành mười, rồi thành trăm. Ôn Nhu hoảng sợ nhưng Chu Khánh đã nhanh chóng ôm lấy thắt lưng nàng, mang theo nàng chạy dọc đống giá sách đang ngày càng nhiều lên.

Trong chớp mắt, cửa hàng sách nhỏ hẹp bỗng chống biến thành mê cung, vừa đen vừa sâu, cho dù Ôn Nhu nhìn đi đâu thì cũng đều không thấy điểm cuối.

Ngọn nến ở quầy sách càng ngày càng xa, nếu không phải Chu Khánh vẫn ôm lấy nàng thì nàng đã sớm bị doa đến hét ra tiếng. Rất nhanh nàng đã để ý thấy mỗi bước Chu Khánh đi sẽ gần cái quầy kia hơn một chút. Bước chân của hắn kỳ dị nhưng vẫn đảm bảo bọn họ ẩn trong bóng tối.

Nương theo ánh sáng mỏng manh của ngọn đèn dầu, nàng có thể thấy A Linh vẫn đang đuổi đánh Tần lão thất, hai người một đuổi một chạy, thậm chí còn đẩy ngã các giá sách. Sau một trận hỗn loạn, nam nhân kia cuối cùng vẫn bị A Linh giẫm trên đất.

"Một người còn có thể trùng hợp, nhưng toàn bộ đám người kia đều thế, vậy có thể trùng hợp cái quái gì?!"

Mặc dù cách giá sách nhưng Ôn Nhu vẫn có thể thấy A Linh túm lấy cổ nam nhân kia.

"Ta...... Khụ khụ...... Không thể...... Hô hấp...... Đại ca...... Đại ca......"

Tần lão thất trở mình vừa nỗ lực giãy dụa vừa ho thiên ho địa. Đúng lúc Ôn Nhu cảm thấy kinh hãi, nhịn không được muốn hét lên ngăn cản Linh thì Tần lão bản đột nhiên xuất hiện ngay cạnh hai người kia.

"Ngươi nói đúng, đó không phải trùng hợp."

Hắn đột nhiên xuất hiện khiến mọi người giật nảy mình, A Linh lập tức thối lui ra thật xa. Mà đồng thời, ngàn vạn giá sách kia cũng đột nhiên hợp lại làm một, cứ thế biến lại thành một cửa hàng sách nho nhỏ.

A Linh vốn đã lùi ra ngoài mấy thước nhát mắt lại đứng ngay trước mặt Tần lão bản, khuôn mặt nàng ta trắng xanh, thiếu chút nữa là lại lùi lại, nhưng nàng ta cuối cùng cũng nhịn được, còn nghiêm mặt, híp mắt hỏi, "Ngươi đem những người này bố trí ở đây là có ý gì?"

Nam nhân kia không đổi sắc mặt, chỉ nhìn nàng ta thản nhiên nói: "Không phải ta."

"Vậy là ai?" Gân xanh trên trán A Linh nổi lên, tay nắm chặt lại.

"Ngươi nên biết là ai."

"Làm sao ta biết được ——" A Linh tức giận phun lửa, nhưng nói đến một nửa thì nàng ta như nhớ ra cái gì, miệng lắp bắp, sắc mặt càng xanh hơn.

"Không có khả năng...... Hắn sẽ không...... Hắn chỉ là người......"

"Một người vô cùng cố chấp." Tần lão bản nhìn nàng ta nói: "Có vài người cho dù chết rồi nhưng không biết mất, thậm chí đi qua Vong Xuyên cũng vẫn nhớ rõ, cho dù uống canh Mạnh Bà cũng không có gì thay đổi."

Nàng ta để lô khuôn mặt càng ngày càng trắng bệch, không còn chút máu.

"Giống như Ba Lang." Hắn nói.

Nghe thấy cái tên này cả người nàng ta chấn động.

"Là bởi vì Ba Lang đúng không? Ngươi có thể đọc tâm, bởi vì hắn nhớ rõ, sau khi chuyển thế vẫn nhớ rõ nên ngươi mới phát hiện ra hắn đúng không?"

Tần lão bản thản nhiên nói: "Đao Đồ Mi ở đây, Mỗ Lạp, A Kỳ, Ba Lang đều ở đây. Ta nghĩ ngươi phải hiểu rõ hơn ta ở chỗ này rốt cuộc có bao nhiêu người chứ?"

"Ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì?" A Linh nghiêm mặt nhìn hắn.

"800 năm trước, Bạch Lân muốn ăn ngươi, Tống thiếu gia đã giúp ngươi phong ấn hồn phách hắn, đặt phong ấn trong thành này. Hắn vốn có thể gϊếŧ Bạch Lân nhưng hắn không làm thế, ngươi biết vì sao không?"

A Linh mím môi không trả lời.

Tần lão bản cũng không để ý, chỉ nói: "Bởi vì hắn không cần ngươi lại mang sát nghiệp trên người."

Một câu này khiến cả người nàng ta cứng lại.

"Hắn biết hắn cần tranh thủ cơ hội cho ngươi. Cung Tề phụ ngươi, mà ngươi lại phụ người khác. Nhưng oan có đầu, nợ có chủ, năm đó quả thật có không ít người trong tòa thành kia phụ ngươi nhưng cũng có rất nhiều người không biết Cung Tề đã làm gì."

Nhắc đến kẻ khốn kiếp kia, trong mắt nàng ta lại nổi lên hai ngọn lửa giận, nhưng lời hắn nói sau đó lại khiến mặt nàng trắng bệch.

"A Kỳ không phụ ngươi, Mỗ Lạp, Tử Kinh, Ba Lang và A Ti Lam đều không phụ ngươi." Tần Vô Minh nhìn thẳng vào nàng ta, môi nhẹ nhấp nói ra một câu cuối: "Vân Mộng cũng thế."

Giọng nói của hắn không cao không thấp, không có điểm trách cứ nào nhưng từng chữ lại đánh vào trong lòng nàng.

"Thiết Tử Chính và Đao Đồ Mi cũng vậy." Tần lão thất lúc này vuốt vuốt cổ bị A Linh túm, vội vàng bồi thêm một câu.

A Linh nghe thấy thì thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn hắn một cái.

Tần lão thất lập tức chui tọt ra phía sau đại ca, nhưng vẫn không quên cãi chày cãi cối: "Ta có nói sai đâu......"

"Thiên Cung."

Đại ca cũng không quay đầu lại, ngữ khí không nhẹ không nặng, nhưng một câu này rõ ràng có ý cảnh cáo, hắn vội sờ sờ mũi, ngậm miệng lại.

Thấy thế A Linh mới thôi trừng hắn.

Tần Vô Minh nhìn vu nữ từng gian ngoan đến điên cuồng nhưng hiện tại đã chịu nghe lời thì mở miệng nói: "Tống thiếu gia biết rõ ngươi đã tạo nghiệt gì, mà những việc đó ngươi phải đi gỡ. Cho nên hắn đã đánh cược với mười điện Diêm La, cược ngươi lúc này sẽ làm chuyện đúng đắn, để họ cho ngươi cơ hội cứu giúp những người vô tội này."

Sắc mặt A Linh tái nhợt nhìn hắn, nhếch môi sau đó mở miệng, "Không phải toàn bộ mọi người đều ở đây."

Đôi mắt Tần Vô Minh đen hơn, hắn đáp: "Không phải toàn bộ mọi người đều ở đây."

Nàng ta cười lạnh một tiếng, "Cho nên đây là một thí nghiệm?"

"Không, đây không phải." Tần Vô Minh nhìn nàng ta nói: "Đây là con đường hắn thay ngươi bày ra, cũng là cục diện hắn chuẩn bị sẵn. Từ lúc hắn phong ấn Bạch Lân thì đã nghĩ đến lúc này. Các quản sự của Phượng Hoàng Lâu đều thiếu nợ hắn, bọn họ hỏi hắn xem bọn họ phải trả ân tình thế nào, mà hắn không muốn gì hết, chỉ muốn các thế hệ người nhà bọn họ giữ vững phong ấn này. Mà ngươi có biết vì sao hắn làm thế không?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-36)