Truyện:Áp Chế Lãng Mạn - Chương 38

Áp Chế Lãng Mạn
Trọn bộ 91 chương
Chương 38
Tôi đang thích em đấy
0.00
(0 votes)


Chương (1-91)

Việc Chu Túc cố chấp như vậy là điều mà Diệp Thanh Nghiêu không ngờ tới. Hôm đó anh mang đến rất nhiều cây hoa con, hỏi cô thích loại hoa nào. Diệp Thanh Nghiêu không trả lời, dĩ nhiên anh cũng không từ bỏ mà nói với cô:

"Nếu em không nói, vậy tôi sẽ trồng hết tất cả các loài hoa, nhất định sẽ có loài em thích."

Thế là từ ngày hôm đó, việc Chu Túc làm thường xuyên nhất chính là ở trong sân trồng hoa. Dù gió thổi, mưa rơi, nắng cháy da hay bão giông, người ta luôn thấy anh cúi đầu, chăm chú vun đất cho những cây hoa non.

Mấy hôm mưa dầm, Diệp Thanh Nghiêu thỉnh thoảng ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Chu Túc đang đội mưa dựng giàn cho những cây hoa vừa trồng.

Anh chưa từng làm việc này, tay nghề vụng về lóng ngóng, nhưng lại không để A Ngân hay người khác giúp.

A Ngân che ô cho anh, chạy theo anh khắp nơi, nhưng hoàn toàn không theo kịp bước chân bận rộn ấy, đến mức Chu Túc nhanh chóng bị ướt đẫm cả người.

Anh bận rộn suốt một hồi lâu, cuối cùng cũng che chắn được cho đám hoa mới trồng chưa lâu - là một bụi trúc đào.

"Cậu chủ, Diệp đạo trưởng đang nhìn chúng ta."

Chu Túc ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua màn mưa nặng nề, chạm phải ánh nhìn của cô đang ngồi lặng lẽ cạnh cửa sổ.

Vẫn luôn như vậy.

Ánh mắt cô bình lặng, giống như vùng nước sâu dưới đáy biển, trầm ổn và yên bình, như thể thế gian này không có chuyện gì có thể khiến cảm xúc cô dao động.

Gần đây, Chu Túc thường nhớ đến hôm cô gặp ác mộng, cô lo lắng cho chân của anh trong giấc mơ, như thế trông cô thật đáng yêu hơn nhiều.

Diệp Thanh nghiêu thu hồi ánh nhìn, lật sang một trang sách khác rồi tiếp tục đọc, mặc kệ Chu Túc ngoài kia đang hứng gió mưa thế nào, cô cũng không bận tâm thêm nữa.

A Kim dè dặt hỏi: "Đạo trưởng, hay là để cậu chủ nhà tôi vào ngồi một lát đi?"

Diệp Thanh Dao không ngẩng đầu, chỉ khẽ "ừ" một tiếng xem như đồng ý.

A Kim lập tức ra hiệu cho A Ngân, A Ngân thấy vậy thì ánh mắt sáng lên.

"Cậu chủ, Diệp đạo trưởng bảo chúng ta vào kìa!"

"Cũng chỉ có cậu tin thôi." Chu Túc phủi bùn trên ống quần, lười biếng đứng dậy, liếc mắt nhìn dáng vẻ chăm chú đọc sách của Diệp Thanh Nghiêu.

"Em ấy không tốt bụng như vậy đâu."

"Vậy chúng ta có vào không?"

"Vào chứ."

[Tại sao lại không?]

Đã hai ngày rồi họ chưa nói chuyện.

Đến cơm anh cũng ăn không thấy ngon rồi.

Sau khi Chu Túc vào phòng, A Kim lập tức bưng trà ấm tới, bật hệ thống sưởi trong phòng để quần áo của Chu Túc và A Ngân có thể nhanh chóng khô.

Diệp Thanh Nghiêu ngồi trên ghế mây đọc sách, lật từng trang một. Chu Túc đã uống xong hai tách trà mà cô vẫn chưa có ý định mở miệng, khiến Chu Túc cảm thấy rất khó chịu.

"Này."

"Tiểu đạo sĩ!"

Dưới mái hiên, mưa rơi liên tục không ngừng, tiếng lộp độp làm hỗn loạn cả tâm trí.

Cửa sổ nhỏ sau lưng cô khẽ hé, bầu trời u ám như một tấm màn tối màu. Cô ngẩng đầu, ánh mắt bình lặng như mặt nước, giọng điệu nhẹ nhàng: "Gì vậy?"

Điều Chu Túc mong muốn rất đơn giản, chỉ là cô có thể nhìn anh một cách nghiêm túc.

"Đọc sách bao lâu rồi?"

Diệp Thanh Nghiêu làm ra vẻ đang suy nghĩ.

A Kim nhắc: "Ba tiếng rồi ạ."

"Lâu vậy à." Chu Túc nhíu mày: "Đã ăn chưa?"

Diệp Thanh Nghiêu lật cuốn sách lại tiếp tục đọc, khẽ lắc đầu.

"Không định ăn sao?"

Cô trả lời hờ hững: "Ăn uống với tôi không phải chuyện thiết yếu."

"Vậy cái gì mới là thiết yếu?"

Diệp Thanh Nghiêu không cảm thấy không cần phải nói với anh nên lại tiếp tục im lặng.

Chu Túc cảm thấy Diệp Thanh Nghiêu chính là do ông trời phái đến để rèn luyện tính tình của anh. Cô luôn tỏ vẻ lạnh nhạt, anh dù tức giận cũng không có cách nào, ngược lại còn phải dỗ cô ăn cơm.

Nghiệp báo.

Chắc chắn là nghiệp báo.

"Muốn ăn gì?"

Đáp lại anh vẫn là sự im lặng của Diệp Thanh Nghiêu.

"Bánh lan hoa nhé?"

Vẫn im lặng.

"Cây lan của lão già bị em bứt sạch rồi, nếu muốn ăn, tôi sẽ sai người đem hoa lan tới lần nữa."

Vẫn không nói gì.

A Kim và A Ngân cúi đầu, âm thầm lo lắng. Bị phớt lờ như vậy, liệu cậu chủ có nổi trận lôi đình không?

Chu Túc quả nhiên đặt mạnh tách trà xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Diệp Thanh Nghiêu, rồi bất ngờ đứng dậy bắt đầu đi qua đi lại trong phòng.

Anh ta rất sốt ruột vì Diệp Thanh Nghiêu không chịu ăn, đồng thời cũng cảm thấy bản thân thật vô lý.

[Cô không ăn thì thôi, mắc gì anh phải sốt ruột thay cô vậy?]

 

 

Không ăn một bữa cũng đâu đến nỗi 🌜·♓·ế·✞ đói, lúc trước anh ta từng nhịn ăn mấy ngày mấy đêm, có ↪️·♓·ế·✞ đâu? Vậy mà đến lượt Diệp Thanh Nghiêu thì lại không được, thậm chí anh còn lo cho sức khỏe cô hơn cả chính cô.

"Ăn hay không thì tùy!" Chu Túc buông lời nặng nề, áo quần còn chưa khô đã tức giận bỏ đi.

A Kim lén lút nhìn Diệp Thanh Nghiêu, bắt đầu khâm phục sự kiên định của cô. Bất kể cậu chủ làm ầm ĩ đến đâu, cô vẫn tập trung đọc sách, chẳng hề quan tâm đến sự xuất hiện hay rời đi của cậu chủ.

Chu Túc quay về phòng ngủ, nhưng lăn qua lăn lại vẫn không sao ngủ được. Không hiểu sao trong đầu cứ tưởng tượng cảnh Diệp Thanh Nghiêu đói bụng khổ sở, nghĩ tới nghĩ lui khiến sắc mặt anh tệ đến cực điểm, cuối cùng đột ngột ngồi dậy, đi thẳng vào bếp, vừa đi vừa nghĩ:

[Cùng lắm thì làm món tráng miệng, chỉ cần cô không 🌜.ⓗế.𝖙 đói là được rồi. ]

Chu Túc quyết định như vậy.

Nhưng khi làm xong món bánh lan hoa, anh lại cảm thấy chỉ có mỗi món ngọt thì đơn điệu quá, mà ăn ngọt nhiều thì ngán cũng không bổ dưỡng.

[Cùng lắm thì xào thêm một món ăn mặn!]

Anh bắt đầu ra tay.

Xào xong món ăn, anh lại không kìm được mà nấu thêm một nồi canh, nấu xong canh lại nhịn không được mà làm thêm vài món nữa.

Cuối cùng, nhìn bàn ăn đầy ắp món ngon, Chu Túc giận dữ nhắm mắt lại.

Anh không muốn nhìn thêm nữa, cảm thấy không thể đối mặt với bản thân vô dụng như vậy, liền bảo A Ngân mang đồ ăn tới cho cô, tự nhủ rằng đến mức này là đủ rồi, cô ấy ăn hay không thì tùy.

Anh định đi dạo quay lại phòng mình, nhưng cuối cùng lại đi dạo đến trước cửa phòng Diệp Thanh Nghiêu.

[𝒞𝖍*ế*† tiệt thật!!]

Trong phòng truyền ra tiếng nói chuyện.

A Ngân: "Diệp đạo trưởng, đây là thành quả hơn hai tiếng đồng hồ mà cậu chủ nhà tôi bỏ công ra làm đấy, cô mau ăn đi."

Chu Túc, người trước đây chỉ biết nấu mì, không biết từ khi nào lại học được nhiều kỹ năng nấu nướng đến thế, khiến cả A Kim và A Ngân đều thấy ngạc nhiên.

Diệp Thanh Nghiêu trả lời: "Cứ để đó đi, cảm ơn."

A Ngân lo cô sẽ không ăn gì cả, vậy chẳng phải uổng phí tấm lòng của Chu Túc sao.

"Đạo trưởng, nhân lúc còn nóng ăn chút đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa."

Ánh mắt của A Ngân quá thành thật, thành thật đến mức mang theo một niềm hy vọng to lớn. Tầm nhìn của Diệp Thanh Nghiêu cuối cùng cũng rời khỏi trang sách, chuyển sang nhìn đĩa thức ăn đầy trên bàn.

Không khí vốn mát mẻ lúc này tràn ngập mùi thơm của các món ăn, trên bàn có năm món mặn, hai bát canh và món tráng miệng, dù có không đói bụng lắm thì cũng muốn thử một chút.

Chu Túc 'vô tình' đi bộ đến cửa phòng cô ấy, Diệp Thanh Nghiêu đặt sách xuống ròi ngồi vào bàn ăn, nhìn thấy anh, hỏi: "Anh có muốn ăn chút gì không?"

Chu Túc không hiểu đang giận cái gì, quay mặt đi không nói gì.

Diệp Thanh Nghiêu không giống những người phụ nữ khác, không thấp giọng cầu xin hay dùng đủ chiêu trò để làm vừa lòng anh.

Chu Túc biết cô ấy sẽ không chiều theo mình, thực ra chỉ cần cô ấy nói thêm một câu nữa, mời anh một lần nữa là đủ, nhưng anh đợi một lúc rồi, quay mặt đi thì thấy Diệp Thanh Nghiêu đã tự ăn cơm.

Châu Túc tức giận quay người định đi thì đột nhiên nghe cô ấy hỏi: "Ai nấu món này vậy?"

A Ngân thận trọng hỏi: "Là... ngon hay không ngon ạ?"

Chu Túc dừng lại lắng nghe kỹ.

Diệp Thanh Nghiêu cười nói: "Ngon."

"Là tôi!" Chu Túc lập tức quay lại, thẳng tiến vào phòng ngồi bên cạnh Diệp Thanh Nghiêu, nét mặt thay đổi liên tục, từ u ám chuyển sang sáng sủa.

Anh cười nhìn Diệp Thanh Nghiêu, có chút mong đợi.

Đó là biểu hiện của người đang chờ lời khen.

Diệp Thanh Nghiêu mỉm cười nhẹ, lần này không làm anh thất vọng, múc một bát cơm cho anh, "Anh cũng ăn chút đi, rất ngon mà."

Chu Túc chăm chú nhìn bát cơm trước mặt, nhưng mãi không động đũa.

"Sao không ăn?" Diệp Thanh Nghiêu nhìn anh, cả A Kim và A Ngân cũng đang nhìn anh.

A Kim và A Ngân rất thắc mắc, cậu chủ bận rộn cả buổi làm cơm cho Diệp đạo trưởng, cuối cùng cũng nhận được chút phản hồi tích cực, đáng lẽ phải vui mừng mà ăn ngay bát cơm đó, sao lại im lặng không động đũa?

Thực tế đúng như vậy.

Chu Túc thật sự vui, nhưng vì quá vui nên giờ anh có chút không bình thường.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của ba người, Chu Túc chậm rãi cầm bát cơm, khi cầm đũa thì A Kim và A Ngân mới phát hiện tay anh có vẻ đang run nhẹ.

"Cậu chủ có phải thấy không được khỏe phải không?" A Ngân lập tức hỏi.

Chu Túc tất nhiên sẽ không thừa nhận rằng anh vui đến mức không cầm nổi đũa chỉ vì được côi múc cho một bát cơm, như vậy thì thật quá mất mặt.

"Ừm, đau đầu."

A Kim và A Ngân liền lo lắng.

Diệp Thanh Nghiêu nói: "Tôi sẽ xem mạch cho anh."

Chuu Túc vốn không định thế, nhưng Diệp Thanh Nghiêu đã đặt đũa xuống, Chu Túc đành đưa tay ra.

Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng đặt lên mạch trên cổ tay anh, rồi từ từ di chuyển theo mạch.

Khoảnh khắc nghiêm túc thế này, lẽ ra anh cũng nên nghiêm túc, nhưng làn chỗ da nhỏ mà cô chạm tới lại nóng rát, từ dưới lên trên dần dần ấm lên, cảm giác ngứa ngáy lan lên cổ họng, anh không kiềm chế được bắt đầu ho khan.

Diệp Thanh Nghiêu liếc nhìn anh, "Tay anh rất nóng."

"Ừm..." Chu Túc cảm thấy chột dạ, ánh mắt lảng tránh.

Khoảnh khắc sau, một bàn tay khác của Diệp Thanh Nghiêu đặt lên trán anh, "Không sốt."

Chu Túc lập tức cứng đờ.

Diệp Thanh Nghiêu tiếp tục nghe mạch, "Tim đập rất nhanh."

[Tim anh làm sao mà không nhanh được khi cô vừa đ.ụ.п.g ↪️𝐡ạ.m vừa sờ mó anh chứ!]

Chu Túc không cho cô tiếp tục xem mạch nữa, rút tay lại, giả vờ bình tĩnh: "Ăn cơm đi, nghỉ một chút chắc sẽ ổn thôi."

Diệp Thanh Nghiêu xem mạch cho anh không phải vì quan tâm, mà đơn giản vì anh đã nấu cho cô một bữa ăn khá ngon, mà cô thì không thích mắc nợ ai.

Khi Chu Túc cầm bát lên, một đôi đũa kẹp miếng chả giò đặt vào bát của anh.

Anh sững sờ nhìn Diệp Thanh Nghiêu.

Diệp Thanh Nghiêu cảm nhận được ánh mắt anh, nhìn anh rồi nhìn bát cơm vẫn còn nguyên chưa ăn, "Sao không ăn?"

Cô cười nói với anh.

Chu Túc thấy hơi hoa mắt chóng mặt.

"Tôi về nghỉ một chút." Anhvội vàng đặt xuống bát đũa nhưng vì đứng dậy quá nhanh nên suýt nữa vấp ngã, may mà Diệp Thanh Nghiêu đỡ kịp anh.

"Cẩn thận một chút."

Vẫn là bàn tay dịu dàng đó, giống như lần trước, đúng lúc lại đỡ anh một cái, vẫn là mùi hương đó len vào sâu trong lòng anh. Chu Túc cảm thấy trong mũi có cảm giác nóng.

[Không thể ở lại lâu hơn nữa rồi!]

Chu Túc đẩy tay cô ra, vội vã bước ra ngoài thì trán đập vào khung cửa.

A Ngân không nỡ nhìn thẳng: "Cậu chủ hôm nay bị làm sao vậy?"

Thật sự rất kỳ lạ.

Chu Túc đau đến 𝖓.🌀.ⓗⓘế.𝐧 𝓇ă.𝐧.𝖌, bóng lưng vội vàng chạy đi, chỉ nói vọng lại: "Đau đầu dữ dội."

Anh đi xa rồi lấy tay vội lau mũi, không bất ngờ khi thấy 〽️á·ц trên tay áo.

[Quá phi lý!!]

Một gã phong lưu như anh đi đến tận hôm nay, là một tay lão luyện trong chuyện tình cảm. Lãng tử trên chiến trường тì𝖓_𝖍 á_❗ lại vì một bát cơm, một lần gắp đồ ăn, một nụ cười mà thành ra như thế này.

Ngay cả khi xem những chuyện nhạy cảm hơn nữa cũng chưa từng xảy ra.

[Bây giờ lại chảy m.á.⛎ mũi!]

Chu Túc xấu hổ đến muốn biến mất luôn cho rồi.

A Ngân lo anh thật sự không khỏe, vội vàng chạy về.

Chu Túc chỉ mặc áo mỏng, nằm trên giường, nhìn từ phía sau trông khá mệt mỏi và uể oải.

Không nên vậy chứ.

[Anh không phải nên vui vẻ sao?]

"Cậu chủ" A Ngân dò hỏi gọi hai lần.

Chu Túc lười biếng đáp: "Ừ."

"Cậu chủ làm sao vậy?"

Sau khi bình tĩnh lại, anh bắt đầu hối hận vì đã về quá sớm, không được ăn bát cơm mà Diệp Thanh Nghiêu đã lấy cho anh, cũng không được ăn món chả giò mà cô ấy gắp cho, nên anh một mình trốn đi, cảm thấy rất buồn bực.

"Cô ấy bây giờ đang làm gì?"

"Đạo trưởng ăn cơm xong rồi thì lại tiếp tục đọc sách."

Chu Túc cười khẩy một cái: ""Mọt sách."

"Cậu chủ đói không?"

"Đương nhiên là đói, đói đến cồn cào rồi, nhưng món ăn tôi thèm nhất đang ở chỗ Diệp Thanh Nghiêu, bây giờ chắc đã bị xem như đồ thừa rồi."

A Ngân rất giỏi suy đoán lòng người, đặc biệt là đối với Chu Túc.

"Hay là... tôi làm cho cậu chủ vài cái chả giò chiên được không?"

Cậu đoán lý do Chu Túc không vui là vì bữa ăn vừa rồi.

"Không cần."

"Ra ngoài, tôi muốn ngủ."

A Ngân không dám nói nhiều, lui ra rồi đóng cửa.

***

Buổi tối.

Khi trời chạng vạng, mưa tạnh, nhưng gió vẫn chưa chịu đi, từng đợt nhẹ nhàng thổi, mang theo cái lạnh ẩn giấu trong tiết trời cuối hè.

Diệp Thanh Nghiêu khoác áo, dựa tay lên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Dưới hiên nhà treo một hàng đèn lồng chỉnh tề, bóng hoa chiếu trên tường trắng lắc lư, đó là bóng của hoa mơ vẽ trên đèn lồng, vừa dịu dàng vừa yên bình, như đang đồng hành êm đềm cùng màn đêm sắp đến.

Khi Chu Túc đến, nhìn thấy cô đưa tay ra ngoài cửa sổ, rõ ràng đã không còn mưa, cô như đang đón chờ điều gì đó, hoặc đang chờ ai đó.

Anh đi từ bức tường hành lang trắng chiếu bóng hoa mơ đến bên cô, đèn lồng lặng lẽ lắc vài lần làm chiếc bóng của anh kéo dài và nghiêng nghiêng.

Đối với sự xuất hiện của anh, Diệp Thanh Nghiêu không bất ngờ lắm.

Chu Túc đã rất cố gắng kiềm chế, nhưng khi đối diện với cô, anh lại ngày càng mất bình tĩnh hơn.

Vì vậy, anh đến bên ngoài cửa sổ, thản nhiên hỏi: "Còn chả giò chiên không?"

Diệp Thanh Nghiêu mỉm cười nhẹ: "Đã nguội hết rồi."

"Tôi muốn ăn".

"Sao vậy, anh muốn ăn gì mà không được, không cần phải hỏi tôi?"

"Không giống nhau đâu."

"Có gì khác nhau?"

"Em không biết à?"

Chu Túc tiến đến gần, bóng tối phủ lên khuôn mặt cô, cũng là một lớp tâm sự nặng trĩu của anh.

Anh nhìn cô chằm chằm, từng chữ từng chữ, giọng ngày càng khàn:

"Thật sự không biết, hay là không muốn biết? Việc tôi đang thích em?"

Chương (1-91)